← Ch.1210 | Ch.1212 → |
Đế Thuấn im lặng.
Trong điện phủ lặng ngắt như tờ, nhiều ám vệ đang cầm bút sao chép chấn động ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thạch Long lão nhân.
Nhiều ám vệ ở nơi này sao chép điển tịch cả đời, cánh tay vững như Thái Sơn, chưa bao giờ có một chữ mắc lỗi tâm tình kích động, ngón tay hơi nhoáng lên một cái, liền để lại ở trên quyển trục da rồng các vết vạch khó coi, vô duyên vô cớ báo hỏng mấy ngàn quyển trục.
Con người, sinh mà có các loại dục - vọng, quyền lực, tiền tài, thổ địa, nữ nhân... Nhưng giữa sinh tử có đại khủng bố, khát vọng đối với sinh, sợ hãi đối với tử, đã thành dục - vọng cùng cực.
Thạch Long lão nhân đã sống rất nhiều năm, hắn ít nhất phục vụ năm đời Nhân Hoàng. Hắn không chỉ có sống được dài, sống được lâu, đầu óc hắn còn nhớ vô số bí mật, vô số tri thức, thậm chí có thể nói, một mình hắn chính là kho báu văn minh nhân tộc sống của một bộ tộc.
Cơ mật của nhân tộc, không có gì hắn không biết; nhân tộc **, không có hắn không hiểu; nhân tộc vất vả thu thập được các loại tình báo về Bàn Cổ thế giới, cũng không có gì hắn không rõ.
Thạch Long lão nhân đối với nhân tộc mà nói quá mức quan trọng, hắn chậm chạp không thể bước vào Vu Thần cảnh, cho nên các đời Nhân Hoàng nghĩ cách kéo dài tuổi thọ cho hắn, trời nam biển bắc các loại kỳ trân kéo dài tuổi thọ tất cả đều vơ vét tới, kéo dài một năm lại một năm tuổi thọ cho hắn.
Nhưng Thạch Long lão nhân quá già rồi, hắn không giống Chúc Long Quỹ có được chúc long huyết mạch, trời sinh tuổi thọ đã lâu dài, bản thể hắn dù sao chỉ là một nhân loại, một nhân loại giới hạn ở Vu Đế đỉnh phong không thể tiến thêm nửa bước. Cho dù có nhiều dược vật kéo dài tuổi thọ hơn nữa, thân thể hắn vẫn không ngăn được năm tháng xâm nhập, đã ở bên bờ vực sụp đổ.
"Ta vốn tưởng, trí giả như ngươi, đã nhìn thấu sinh tử." Đế Thuấn qua rất lâu sau mới mang theo một tia kinh ngạc nói: "Dù sao, khủng bố giữa sinh tử, nhiều chiến sĩ nhân tộc bình thường nhất đều đã nhìn rất rõ."
Hít sâu một hơi, Đế Thuấn ngẩng đầu lên nhìn khung đỉnh màu xanh đen, nhìn các cột sáng trên đó rủ xuống lẩm bẩm: "Ít nhất, vô số chiến sĩ nhân tộc thời điểm khoác giáp trụ, cầm binh khí, tới Xích Phản sơn nghênh chiến dị tộc, bọn họ là không sợ sinh tử."
Lắc đầu, Đế Thuấn cúi đầu, nhìn các ám vệ lặng ngắt như tờ kia lẩm bẩm: "Ít nhất, đối mặt nước lũ, đối mặt các đại yêu tiểu quái thủy tộc, các huynh đệ trị thủy của nhân tộc chúng ta, cũng là đang dùng mạng đi liều."
"Bọn họ không thông minh như ngươi, thậm chí nhiều người ngô nghê, nhiều người trẻ tuổi, ngươi bảo bọn họ học viết chữ khó chịu giống như chịu hành hình. Bọn họ không biết đạo lý lớn gì, bọn họ thật sự không biết đạo lý lớn gì."
"Chỉ là, dị tộc muốn giết cha mẹ họ, hãm hiếp tỷ muội họ, chiếm đất đai bọn họ đời đời lưu lại, bọn họ có thể ưỡn ngực đi liều mạng với dị tộc; Cộng Công thị cầm đầu thủy tộc, muốn dùng nước lũ lật úp toàn bộ nhân tộc, khiến nhân tộc trở thành nô bộc của thủy tộc, cho nên bọn họ liền cầm đầu đi liều mạng với thủy tộc."
Đế Thuấn nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhân tộc chúng ta, phần lớn là hảo hán tử không cần mạng, không sợ chết."
Cay đắng cười vài tiếng, Đế Thuấn nhìn Thạch Long đạo nhân giọng khàn khàn nói: "Chỉ là không ngờ tới, ngài được xưng là có trí tuệ nhất của nhân tộc..."
"Ta sợ chết, điều này mất mặt lắm sao?" Thạch Long lão nhân mỉm cười, nụ cười trong veo như nước, trong biểu cảm không thấy bất cứ sự giãy dụa cùng do dự nào. Ánh mắt hắn thâm thúy mà trong vắt, sạch sẽ như trẻ mới sinh, không có bất cứ tạp chất nào.
Cơ Hạo nhìn ánh mắt Thạch Long lão nhân liền biết, Thạch Long lão nhân đã 'nghĩ thông suốt tất cả'.
Không hổ là người có đại trí tuệ, hắn đã nhìn thấu tất cả, nghĩ thông suốt tất cả vấn đề, cho dù con đường hắn lựa chọn là sai, hắn cũng đạt tới cảnh giới lòng không tạp niệm, tâm sáng như gương.
"Ta sợ chết, bởi vì ta đã sống năm tháng quá dài. Ta sợ chết, bởi vì ta hiểu được rất nhiều. Ta sợ chết, bởi vì ta là người có thể thưởng thức sinh mệnh nhất của nhân tộc. Ta sợ chết, bởi vì ta là người có thể lĩnh ngộ vẻ đẹp của thế giới nhất trong nhân tộc."
"Ta muốn sống, như thế ta có thể thấy hết non nước thế giới này; ta muốn sống, như thế ta có thể ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn ở mọi nơi; ta muốn sống, như thế ta có thể nhìn thấy mây tụ mây tan các nơi; ta muốn sống, như thế ta có thể thưởng thức được xuân hoa đông tuyết khác biệt."
"Ta hiểu được quá nhiều, sau đó ta phát hiện, thứ ta biết càng nhiều, thứ ta không hiểu liền so với biết nhiều hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần... Đế Thuấn, ngươi biết Bàn Cổ thế giới có bao nhiêu loại đá không? Ngươi biết thế giới này có bao nhiêu loại sâu bọ không? Ngươi biết thế giới này có bao nhiêu loại cá không?"
"Đây, chỉ là một cái Bàn Cổ thế giới, chỉ riêng một cái Bàn Cổ thế giới, đã tiêu phí của ta năm tháng dài đằng đẵng như vậy, cũng chưa thể làm rõ toàn bộ sự huyền bí của nó! Mà càng có người nói với ta, Bàn Cổ thế giới ở trong hỗn độn mênh mông, chỉ là một cái trong vô số thế giới."
"Ta muốn nhìn thấy những thế giới đó, ta muốn thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt của các thế giới đó, ta muốn ở dưới cây cao che trời của các thế giới đó uống rượu vẽ tranh, ta muốn thả bước hành tẩu dưới tinh không các thế giới đó... Ta càng muốn ở các thế giới đó thưởng thức mỹ nhân của bọn họ, đem huyết mạch của ta rải rác bốn phương!"
"Ta không thể chịu được, ta còn có nhiều phấn khích như vậy chưa được thấy, chưa từng trải qua, còn có nhiều tri thức như vậy chưa cho ta biết, cứ thế hóa thành một nắm đất vàng, một thi thể thối rữa... Cho dù có vô số con cháu sẽ hàng năm hướng ta hiến tế, đem ta cung phụng là tổ linh, vậy lại có tác dụng gì?"
"Cho nên, ngươi phản bội ta... Phản bội nhân tộc!" Đế Thuấn cười khổ gật gật đầu: "Ta sớm nên hiểu, người có thể rõ ràng như thế đối với điểm yếu của sáu món vu bảo trên người ta, có thể luyện chế trước dễ đối phó Thương Sinh Xã Tắc Đồ, toàn bộ nhân tộc, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi, chỉ có thể là ngươi! Chỉ là, ta không muốn tin tưởng!"
Thạch Long lão nhân trấn định nhìn Đế Thuấn, hắn chậm rãi từ trên miếng đồng đứng dậy, tóc cùng chòm râu thật dài của hắn rung tản ra từng sợi, tóc dài cùng chòm râu dài gần mười trượng được một làn gió vô hình nâng đỡ, vây quanh hắn nhẹ nhàng mà chớp lên.
"Không muốn tin tưởng?" Thạch Long lão nhân cười rất thong dong. Hắn hướng hai thanh niên phía sau nhìn một cái, thản nhiên nói: "Để lão phu làm chút việc khiến ngươi tin tưởng đi... Xem ra ba vị Ảnh tôn, Sắc tôn, Dục tôn đều thất bại rồi, không lẽ trên người Nhân Hoàng còn có bí mật lão phu cũng không biết? Chẳng qua, hai vị tôn giả, điều này tựa như chính là kết quả các ngươi chờ đợi?"
Hai thanh niên cười lên, bọn họ liên tục gật đầu cùng lên tiếng cười nói: "Hay lắm, như vậy linh hồn Nhân Hoàng các ngươi, sẽ xem chúng ta ai đắc thủ trước!"
Thạch Long lão nhân cười to 'Ha ha', hắn chợt dùng sức vỗ tay một cái, trên không điện phủ vô số bảo châu lóe ra một trận kỳ quang, một đợt vu lực dao động khổng lồ từ trên trời giáng xuống, những cái bóng người xông ra từ hư không.
Những người này ít nhất có hơn vạn, bọn họ mặc trọng giáp, trong mắt lóng lánh kỳ quang năm màu, cầm đao sắc không nói một tiếng hướng thân vệ Đế Thuấn mang đến xung phong.
Thạch Long lão nhân lại thét dài một tiếng, tóc dài đầy đầu hóa thành các luồng sáng chói mắt bao trùm hướng Đế Thuấn và Cơ Hạo đâm xuống.
← Ch. 1210 | Ch. 1212 → |