Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0618

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0618: Bắt mạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Về điểm này thì Trương Dương đương nhiên rõ ràng, nhưng mà Chu Vân Phàm từ khi trở thành người Ấn Độ, rốt cục đã từ bỏ hoàn toàn quá khứ, cho đến nay ông ta cũng chưa có làm chuyện gì trái pháp luật cả, gần đây lại bắt đầu sinh động lên, xem ra lúc trước ông ta cũng kiếm được không ít tiền, lần đó nhả ra chỉ là một cọng lông trâu mà thôi, Trương Dương luôn cho rằng, Chu Vân Phàm có thể quang minh chính đại rêu rao trong nước, nguyên nhân một phần là do sổ sách bí mật ông ta lưu lại, phỏng chừng trong tay lão này có nắm giữ không ít bí mật của một số người, con người sống đến cảnh giới như Chu Vân Phàm cũng rất hiếm có.

Chu Vân Phàm dẫn Trương Dương vào trong phòng, Lạp Khố Mã mặc áo khoác dài màu đen, đứng trước cửa sổ thưởng thức bộ mặt thành phố Nam Tích, nghe thấy tiếng động phía sau, ông ta xoay người lại, làn da của ông hơi đen, ngũ quan rõ ràng, hai mắt lún sâu, mũi nhọn mà cao, sắc bén như chim ưng vậy.

Chu Vân Phàm cười nói:" Lạp Khố Mã, vị này là bạn tốt của tôi, chủ nhiệm ủy ban thể dục thành phố Nam Tích Trương Dương!" Lời này ông dùng tiếng Anh để nói.

Trương đại quan nhân ngoại trừ cái tên của mình ra, thì cái gì cũng không hiểu cả, hắn thật sự có chút thẹn thùng, ngay cả loại thương nhân vô lương như Chu Vân Phàm mà cũng có thể học nói tiếng Anh, còn hắn ngoại trừ mấy đơn từ thường dùng ra, cái gì cũng không hiểu cả. Sớm biết như vậy, hắn liền mang theo Thường Hải Tâm đến làm phiên dịch rồi. Vốn hắn định kêu Cao Liêm Minh đến, chỉ là Cao Liêm Minh lúc này đã đến trại tạm giam gặp Phạm Tư Kỳ rồi, bàn luận chuyện chuyển quyền cổ phần, cho nên không thể chạy đến đây được.

Trên mặt của Lạp Khố Mã hiện ra một ý cười nhàn nhạt, ông ta vươn tay dùng tiếng Anh nói với Trương Dương: "Trương tiên sinh, hân hạnh hân hạnh!" Ấn Độ là thuộc địa của nước Anh lâu như vậy, rất nhiều người Ấn đều biết dùng tiếng Anh một cách lưu loát, nhất là trong xã hội thượng lưu Ấn Độ, tiếng Anh chính là một trong các ngôn ngữ cần phải nắm vững.

Trương Dương dù sao cũng là người đã quen nhìn sóng gió, cho dù nghe không hiểu Lạp Khố Mã nói cái gì, nhưng mà có thể đoán được một ít, hắn mỉm cười nói: "Hoan nghênh Lạp Khố Mã tiên sinh đến Nam Tích"

Chu Vân Phàm vừa nghe Trương Dương nói xong, lập tức rõ ràng, thằng nhãi này không biết nói tiếng Anh. Tiếng Anh của Chu Vân Phàm khẳng định là hơn Trương Dương rồi, nhưng mà trình độ cũng có hạn, mấy câu thường thường thì ông còn có thể nói được, chứ một đống chữ phức tạp như vậy, ông cũng chỉ có thể gương mắt mà nhìn.

Tiếng Anh của Lạp Khố Mã tuy rằng lưu loát, nhưng mà tiếng Trung thì lại dốt đặc, ba người mới nói một hai câu liền ý thức được điểm này, nhìn lẫn nhau, không khỏi cười rộ lên.

Trương Dương nói:" Xin lỗi, tôi không mang theo phiên dịch"

Chu Vân Phàm nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu còn trẻ như vậy hẳn là nên đi học tiếng Anh, các người không học tiếng Anh làm sao mà thăng chức?" Thanh niên bây giờ không biết tiếng Anh quả thật là không thấy nhiều.

Trương Dương nói: "Tôi thăng chức nhờ chọn chữ Hán cổ" Về phương diện chữ Hán cổ, Trương đại quan nhân nhận thứ hai, trên cơ bản là không ai dám nhận thứ nhất.

Chu Vân Phàm nói: "Xem ra cần phải tìm một người phiên dịch rồi"

Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện kêu Thường Hải Tâm đến, thì thấy Lạp Khố Mã lắc đầu, ông ta chỉ vào trong phòng nói: "Ngả Tây Ngối Á ở trong, cô ta có thể nghe hiểu cậu nói"

Chu Vân Phàm nghe hiểu được tám phần, nói lại một lần với Trương Dương, Trương Dương gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi gặp Ngả Tây Ngối Á trước đi"

Chu Vân Phàm không dự định đi vào, nói với Trương Dương: "Cậu đi vào đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu"

Trương Dương gật đầu, cùng Lạp Khố Mã đi vào trong phòng.

]Bên trong phòng có một cô y tá tóc vàng máu xanh ngồi cạnh bên giường, cô ta là y tá đặc biệt chuyên phụ trách chăm sóc cho Ngả Tây Ngối Á, tên là Đế Mã.

Trương Dương cố gắng bước thật nhẹ, hắn đã nhìn thấy Ngả Tây Ngối Á.

Ngả Tây Ngối Á lẳng lặng nằm trên giường, tóc cô ta rất dài, đen mà sáng bóng, bởi vậy có thể nhìn ra được cô rất biết chăm sóc bản thân, khác với người Ấn da đen thông thường, da của Ngả Tây Ngối Á trắng như tuyết, vẫn giữ được cái mũi cao đặc trưng của người Ấn, đôi mắt xanh như bảo thạch lẳng lặng nhìn lên trên trần nhà, Trương Dương đến cũng không khiến cho cô ta có bất kỳ sự quan tâm nào.

Lạp Khố Mã đi đến bên cạnh giường, vỗ nhẹ mu bàn tay của Ngả Tây Ngối Á: "Ngả Tây Ngối Á, Trương tiên sinh giúp chúng ta trị liệu đã đến"

Ánh mắt của Ngả Tây Ngối Á vẫn không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Con nghe được tiếng bước chân của cậu ấy"

Bởi vì bọn họ đều nói tiếng Anh, cho nên Trương đại quan nhân nghe không hiểu gì cả, hắn bước về phía trước một bước, lễ phép ân cần thăm hỏi: "Chị Ngả Tây Ngối Á, xin chào" Thằng nhãi này vẫn nói tiếng Trung, tuy rằng hắn cũng có thể nói được mấy chữ như "Hi" hay "Hello", nhưng mà ngẫm lại dùng tiếng Trung để thăm hỏi thì tốt hơn. Lạp Khố Mã không phải đã nói cô ta có thể nghe hiểu tiếng Trung sao? Đúng lúc có thể khảo nghiệm trình độ tiếng Trung của cô ta.

Ánh mắt của Ngả Tây Ngối Á vẫn không nhìn về hướng của Trương Dương: "Cậu rất lễ phép, từ tiếng bước chân của anh có thể nghe ra được cậu là một thân sĩ rất có hàm dưỡng" Tiếng Trung của cô ta tuy rằng có mang theo vẻ ngoại quốc, nhưng mà vẫn có thể nói rõ từng chữ.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai khen là thân sĩ cả, Trương đại quan nhân nghe vào tai, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn cười nói: "Cảm ơn chị Ngả Tây Ngối Á đã khen"

Ngả Tây Ngối Á nói: "Ngả Tây Ngối Á là tên của tôi, họ của tôi là Đức Duy Tân Cách, rất khó đọc đúng không, như vậy cậu cứ trực tiếp gọi là Ngả Tây Ngối Á đi"

Trương Dương gật đầu, ánh mắt của hắn rơi lên mặt cười của Ngả Tây Ngối Á, không nhịn được cảm thán sự tàn nhẫn của tạo hóa, nếu đã cho Ngả Tây Ngối Á một dung mạo của thiên sứ, vậy vì sao lại cho cô ta số phận bi thảm như thế, xem ra cổ kim nội ngoại đều như nhau, từ xưa hồng nhan đã bạc mệnh!

Ngả Tây Ngối Á nói: "Đến gần một chút, để tôi nhìn dáng vẻ của cậu, cổ của tôi không thể cử động, không có chút tri giác nào" (thì ra là thế... )

Trương Dương bước đến gần giường, để cho Ngả Tây Ngối Á có thể nhìn thấy rõ mình.

Ngả Tây Ngối Á rốt cục đã nhìn thấy được Trương Dương, đôi mắt sáng như lục bảo thạch tràn ngập tò mò hỏi: "Tôi chưa bao giờ gặp cậu, vì sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Trương Dương nói: "Nếu như muốn một lý do, thì giúp người làm niềm vui là mỹ đức truyền thống của Trung Quốc chúng tôi"

Trên mặt của Ngả Tây Ngối Á đã hiện ra một nụ cười: "Cậu không muốn nói, vô luận là cậu xuất phát từ lý do nào, thì tôi cũng phải nói tiếng cảm ơn với cậu"

Trương Dương nói: "Tiếng Trung của chị nói rất khá"

Ngả Tây Ngối Á nói: "Thời gian tôi học tiếng Trung quá ngắn, cho nên tôi phát âm cũng không được tiêu chuẩn, lần này đến Trung Quốc, có thể có chút tiến bộ" Cô ta đánh giá người Trung Quốc trẻ tuổi trước mặt này, Ngả Tây Ngối Á từ sau khi bị thương dẫn đến liệt nửa người, đã thử qua các loại phương pháp, tây y đã xem qua, phật y cũng xem qua, thậm chí là vu y ở châu Phi cũng xem qua, nhưng mà không có bất luận chuyển biến tốt nào cả, cô ta từ lâu đã mất đi hy vọng rồi, lần này Trương Dương nhờ Cao Liêm Minh liên hệ cô ta đến Trung Quốc xem bệnh, Ngả Tây Ngối Á cơ bản là không muốn đến, chỉ là cậu Lạp Khố Mã kiên trì muốn đến một chuyến, trung y trong mắt của rất nhiều người trên thế giới là cực kỳ thần bí, khi cải cách mở rộng phát triển, trung y có nhiều cơ hội đi ra quốc tế, đương nhiên là càng ngày càng được nhiều người biết đến hơn.

*****

Sở dĩ Lạp Khố Mã kiên trì đến Trung Quốc, bởi vì lúc trước khi ông ta quen với Chu Vân Phàm, đã tiếp xúc qua thuật xoa bóp và dát hơi của Trung Quốc, tạo ấn tượng khắc sâu với ông ta, Lạp Khố Mã không đành lòng nhìn Ngả Tây Ngối Á nằm cả đời trên giường bênh, cho nên ôm hy vọng đi đến Trung Quốc một lần.

Trương Dương nói: "Tôi có thể bắt mạch giúp cô được không?" Hắn vừa nói vừa đưa tay phải quơ quơ với tay trái, nói chung là để giải thích coh Ngả Tây Ngối Á hiểu.

Tuy rằng Ngả Tây Ngối Á chưa tiếp thu trị liệu của trung y, nhưng mà cũng có chút khái niệm không rõ với trung y, biết từ xưa đến nay Trung y xem bênh không cần dùng ống nghe, thậm chí là không cần mượn dùng các thiết bị hiện đại, Ngả Tây Ngối Á nói: "Tốt"

Có được sự đáp ứng của cô ta, Trương Dương đi đến bên cạnh giường, lật cánh tay phải của cô ta lên, ngón giữa của tay phải chạm vào mạch môn trên tay của Ngả Tây Ngối Á, trung y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết tứ chấn (Bốn phương pháp chữa bệnh: Nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là "tứ chẩn") Trương Dương lúc nãy trong quá trình nói chuyện với Ngả Tây Ngối Á, đã hoàn thành hai bước vọng, văn, còn hỏi thì trước khi Ngả Tây Ngối Á đến Trung Quốc, do Phạm Tư Kỳ đem chuyện xảy ra kể lại với hắn rồi, lo rằng Ngả Tây Ngối Á sẽ có phản ứng với chuyệ này, cho nên hắn không cách nào hỏi toàn bộ được, vì thế cũng không thích hợp hỏi, muốn hiểu được tình trạng thân thể của Ngả Tây Ngối Á hiện tại, phương pháp trực tiếp nhất chính là bắt mạch.

Đốt xương cổ thứ bảy của cô, do một lần ngã bất ngờ đã làm cho đốt xương bị lệch vị trí, tạo thành tổn thương cho tủy sống, dẫn đến cột sống bị thương, mất đi khả năng sử dụng tay chân, theo y học hiện đại thì cái này thuộc về khoa giải phẫu thần kinh học. Trong trung y thì không có khái niệm thần kinh, Trương Dương học tập qua một ít tri thức tây y, nhưng dù sao cũng chỉ là một số cái bề ngoài, đối với việc trị liệu cho người bệnh liệt nửa người theo hắn thấy cứ theo ba nguyên tắc cơ bản là đơn giản nhất: Hóa ứ (loại bỏ chất ứ đọng), thông lạc (làm thông kinh mạch), dinh dưỡng (cái này không cần phải giải thích nữa _. _!). Đây cũng không phải là phương pháp đặc thù gì, trung y bình thường cũng biết đến đạo lý này, nhưng mà nguyên tắc thì hiểu, nhưng trị liệu thật sự lại có khác biệt rất lớn. cần thông qua thủ pháp để làm cho đốt xương cổ của Ngả Tây Ngối Á trở về vị trí cũ, dùng lực để làm tan những chổ tắc nghẽn trong người cô, đả thông lại kinh mạch, rồi lại dùng kim châm để làm cho hệ thần kinh của cô tái sinh, cuối cùng dùng thuốc trung y, cùng với dinh dưỡng để bồi bổ thân thể của cô, làm cho hệ thần kinh bị tổn thương của cô nhanh chóng hồi phục.

Trương Dương sau khi kiểm tra sơ bộ cho Ngả Tây Ngối Á thì kinh ngạc phát hiện, tuy rằng Ngả Tây Ngối Á bị liệt hai năm, nhưng mà tứ chi của cô ta không hề xảy ra hiện tượng héo rút (hiện tượng cơ bắp thu lại do không vận động), điểm này làm cho hắn nghĩ mãi cũng không hiểu.

Trương Dương buông cổ tay của Ngả Tây Ngối Á ra, Ngả Tây Ngối Á nhẹ giọng nói: "Thế nào? Tôi có hy vọng hồi phục hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Hẳn là có cơ hội khôi phục, thời gian bị thương của chị không quá dài, may là không tiến hành trị liệu bậy bạ"

Ngả Tây Ngối Á nói: "Đi nhìn rất nhiều bác sĩ, không ai dám mạo hiểm phẩu thuật cho tôi cả, bọn họ sợ phẫu thuật sẽ gây thương tổn lớn hơn nữa, làm nguy hiểm đến sinh mạng của tôi, thật ra... tôi bây giờ thành như vậy, sống hay chết có gì khác biệt nhau?"

Trương Dương mỉm cười nói:" Tuy rằng tôi chỉ là lần đầu nhìn thấy chị, cảm giác đối với chị thì chị là một cô gái không lạc quan, người Trung Quốc chúng tôi có câu, chết tử tế không bằng sống, lời tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mà rất có đạo lý, trên đời này chuyện tốt còn rất nhiều, cô còn chưa hưởng thụ qua, chỉ cần trong lòng có hy vọng, thì tất cả sẽ chậm rãi tốt lên"

Ngả Tây Ngói Á nói:" Tôi còn có hy vọng sao?" Cô ta đã một lần nữa lập lại lời này.

Trương Dương nói: "Có hy vọng, nhưng mà đầu tiên là phải có lòng tin" Hắn rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.

Lạp Khố Mã đi theo hắn, sau khi đóng cửa phòng Ngả Tây Ngói Á, ông ta mới nói: "Trương tiên sinh, mời ngồi"

Lúc này Chu Vân Phàm lại phải đóng vai phiên dịch.

Phương thức giao lưu như vậy thật sự rất cản trở, may mà lúc này Cao Liêm Minh chạy đến, thằng nhãi này du học ở Mỹ nhiều năm, trình độ tiếng Anh đương nhiên là không có vấn đề rồi, hắn lập tức thay thế cho công tác của Chu Vân Phàm, làm một cái cầu nối giữa Trương Dương và Lạp Khố Mã.

Lạp Khố Mã cũng cực kỳ quan tâm đến bệnh tình của Ngả Tây Ngói Á, ông thân thiết nói: "Trương tiên sinh, cậu thấy bệnh của Ngả Tây Ngói Á có hy vọng chữa khỏi hay không?"

Trương Dương nói:" Tôi sẽ liên hệ với một người bạn tốt của tôi, chuyên gia nổi danh khoa giải phẫu thần kinh Vu Tử Lương tiên sinh, ngày mai hắn sẽ đến Nam Tích" Trương Dương dừng lại một chút, nói: "Lạp Khố Mã tiên sinh, ông có thể ở lại Trung Quốc bao lâu?"

Lạp Khố Mã nói:" Tôi có rất nhiều sinh ý tại Ấn Độ, ngày mốt tôi phải về, nhưng mà, ngày mai vợ của tôi Lãng Cát sẽ đến đây chăm sóc cho Ngả Tây Ngói Á"

Chu Vân Phàm nói: "Yên tâm đi, tôi cũng có thể hỗ trợ chăm sóc"

Trương Dương nói: "Chổ then chốt trong việc trị liệu cho Ngả Tây Ngói Á nằm ở phần hồi phục cuối cùng, cái quá trình này có thể kéo dài liên tục ba tháng, hoặc có thể lâu hơn nữa, các người phải làm tốt chuẩn bị ở lại Trung Quốc lâu dài"

Lạp Khố Mã nói: "Chỉ cần có thể trị khỏi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng đồn gý" Lạp Khố Mã tuy rằng không tính là đại phú đại quý, nhưng mà ông ta vô cùng thương người cháu gái này.

Chu Vân Phàm nói: "Lạp Khố Mã, ông không cần lo lắng, tất cả phí trị liệu trong nước của Ngả Tây Ngói Á đều để tôi lo" Ông ta nói làm cho Lạp Khố Mã rất cảm động, cũng làm cho Trương Dương có một cái nhìn khác về ông ta.

Trương Dương đưa ra vài yêu cầu, nếu như là trị liệu lâu dài, thì ở Nam Dương quốc tế sẽ không thích hợp, đề nghị bọn họ ra ngoài mua một căn nhà, thứ nhất là thanh tịnh, tránh bị quấy rối, thứ hai là cũng tiện ra vào. Ngoài ra, bọn họ cũng phải chấp nhận cùng tồn tại với phương án trị liệu của Trung Quốc, không thể can thiệp giữa chừng.

Yêu cầu của Trương Dương không phức tạp, tất cả đều được Lạp Khố Mã đồng ý, lúc Trương Dương chuẩn bị rời đi, Lạp Khố Mã rốt cục không nhịn được, nói: "Trương tiên sinh, xin hỏi, cậu vì sao lại chủ động xin chữa bệnh cho Ngả Tây Ngói Á? Chúng ta trước đây chưa từng quen biết"

Trương Dương vui vẻ đứng dậy, vỗ vỗ vai của Chu Vân Phàm: "Lạp Tư tiên sinh tìm tôi, muốn cảm ơn thì ông cảm ơn Lạp Tư tiên sinh đi, ông ấy đúng là một người bạn tốt, thấy chuyện của Ngả Tây Ngói Á mang đến đau khổ lớn như vậy cho nhà ông, cho nên ông ta ở trong nước đi tìm danh y khắp nơi, tất cả cái này đều là do ông ta an bài"

*****

Chu Vân Phàm trừng to hai mắt ra, trong lòng nói là tôi làm cái rắm, nếu như không phải là Lạp Khố Mã tìm tôi, tôi căn bản là không biết chuyện cậu xem bệnh cho bọn họ. Ông ta muốn nói, Trương Dương lại một lần nữa vỗ mạnh vào vai ông: "Thái độ làm người của người Trung Quốc chúng tôi rất hàm súc, thích làm chuyện tốt mà không để lại danh, Lạp Tư, xin lỗi nha, ông không cho tôi nói, đối với ông tôi đã không giữ được lời hứa rồi" Trương Dương vừa nói như thế, bên Lạp Khố Mã đương nhiên là sẽ không có bất luận nghi ngờ gì rồi, và còn cảm động đến rơi nước mắt vì nghĩa cử cao đẹp của Chu Vân Phàm.

Chu Vân Phàm đưa Trương Dương ra đến cửa lớn của Nam Dương quốc tế, thấy Lạp Khố Mã không đi ra cùng, Chu Vân Phàm mới cười khổ nói:" Chủ nhiệm Trương, tôi không rãnh như vậy đâu, chuyện này rõ ràng không phải do tôi làm, cần gì lôi tôi vào chịu tội chứ?"

Trương Dương nhếch môi cười một cái: "Cũng không phải chuyện xấu, chuyện tốt mà, cho ông một cơ hội làm người tốt, ông hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng"

Chu Vân Phàm nói:" Tôi biết là chuyện tốt rồi, chỉ là chuyện nào cũng có hai mặt, nếu hôm nay không phải là chuyện tốt, thì tôi làm sao biết cậu có bán đứng tôi hay không?"

Trương Dương cười ha hả, Cao Liêm Minh cũng cười theo, Cao Liêm Minh nói: "Không ngờ rằng, ông lại thấu hiểu chủ nhiệm Trương của chúng tôi như vậy"

Trương Dương nói: "Ông yên tâm đi, tuyệt đối là chuyện tốt. Chúng ta là bạn của nhau, Trương Dương tôi đã hãm hại bạn bè bao giờ chưa?"

Cao Liêm Minh trợn mắt nhìn, trong lòng nói anh không hãm hại bạn bè thì còn ai hãm hại bạn bè chứ, biết rõ chuyện của Phạm Tư Kỳ đã định mà còn lôi người ta vào.

Chu Vân Phàm là một lão cáo già, ông ta đối với lời nói của Trương Dương một chữ cũng không tin, đi lại trên giang hồ nhiều năm như vậy, người nào mà ông chưa thấy qua? Trên trời làm gì có cái bánh ngọt nào tự nhiên rơi xuống chứ, không có khả năng. Ông luôn cảm thấy rằng Trương Dương đang suy tính cái gì đó, tên nhóc này là một kẻ dối trá, mình cần phải lưu tâm một chút, ngàn vạn lần không thể để hắn lừa được, Chu Vân Phàm nắm lấy tay áo của Trương Dương, rất thần bí, rất cẩn thẩn hỏi: "Chủ nhiệm Trương, cậu nói thật với tôi đi, vì sao cậu lại chữa bệnh cho Ngả Tây Ngói Á

Trương Dương cười cười: "Giúp người làm niềm vui, ha ha... đúng rồi, Cao Liêm Minh, chúng ta trở về họp" Thằng nhãi này thoát khỏi Chu Vân Phàm, nhanh chóng trở về ủy ban thể dục.

Cao Liêm Minh nhìn Chu Vân Phàm, cười cười một cái, trong nụ cười tràn ngập vẻ đồng tình, Chu Vân Phàm bị hắn cười làm cho trong lòng rùng mình, đầu óc nhanh chóng duy chuyển, tên nhóc này rốt cục đang có chủ ý gì đây?

Cao Liêm Minh đuổi kịp bước chân của Trương Dương: "Tôi đi gặp Phạm Tư Kỳ, cô ta chuẩn bị chuyển cổ phần công ty cho Ngả Tây Ngói Á"

Trương Dương đã nghe qua chuyện này, hắn gật đầu nói: "Cậu giúp cô ta làm tốt chuyện này"

Cao Liêm Minh nói: "Cô ta nguyện ý chuyển, nhưng mà Ngả Tây Ngói Á chưa chắc đã nguyện ý nhận, chuyện này cần phải trưng cầu ý kiến của Ngả Tây Ngói Á"

Trương Dương nói: "Chờ một chút nữa đi, chuyện này tốt nhất là nên nói riêng với cô ta"

Cao Liêm Minh nói: "Anh thật sự có nắm chắc là có thể chữa tốt cho cô ta?"

Trương Dương không nói chuyện, hai tay bỏ vào trong túi, nhàn nhã bước đi.

Cao Liêm Minh hỏi tiếp: "Anh nói đi chứ!"

Trương Dương nói: "Tôi không nắm chắc, nhưng mà bác sĩ Vu có nắm chắc"

Cao Liêm Minh nói: "Phạm Tư Kỳ nói, chỉ cần chúng ta có thể chữa tốt cho Ngả Tây Ngói Á, cô ta sẽ đem một phần trăm cổ phần của tập đoàn Tinh Nguyệt cho chúng ta làm tiền thù lao?"

"Cậu động lòng à?"

"Đương nhiên là động lòng rồi, cái này cũng trị giá cả trăm triệu đấy"

Trương Dương nói: "Vậy cậu đi chữa tốt cho Ngả Tây Ngói Á đi, tất cả tiền đều thuộc về cậu"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi làm gì có bản lĩnh đó"

"Không có bản lĩnh thì cậu nói nhảm cái gì? Cho dù là trị cho Ngả Tây Ngói Á, tiền có phần của cậu sao?"

"Anh..." Cao Liêm Minh thiếu chút nữa bị thằng nhãi này làm cho tức hộc máu.

Trương Dương không trực tiếp trở về ủy ban thể dục, hắn đi đến công trường của trung tâm thể dục mới, nhìn tiến độ xây dựng sân huấn luyện, Hải Sắt phu nhân rất nhanh sẽ tiến hành công tác phá bỏ và di dời, đúng lúc Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử hai người đều đang có mặt tại công trường, thấy Trương Dương, bọn họ liền đến, cái Lương Thành Long quan tâm nhất hiệ nay chính là vấn đề tài chính công trình, hắn nhìn thấy Trương Dương thì câu đầu tiên là: "Chủ nhiệm Trương, tài chính của thành phố có chi đúng chổ không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tuần này hẳn có thể nhập sổ ba triệu, tiền chỉ cần đến tay, tôi lập tức cho cậu"

Lương Thành Long rất có vẻ như rắn tham lam muốn nuốt voi: "Cái này... có thể cho nhiều một chút không? Cuối năm nay hơi khó khăn, thêm một triệu được không?"

Trương Dương liếc nhìn hắn một cái: "Đều cho cậu, cậu thì quá tốt, còn tôi thì không dễ chịu, bên kiến trúc, bên vật liệu, bên cung ứng đều nói biết thành phố cho tôi sáu triệu, cũng không phải một mình cậu muốn có lễ mừng năm mới, ai mà không có lễ mừng năm mới? Đều muốn tìm tôi đòi nhiều một chút, tổng cộng chỉ có sáu triệu, đem tất cả tiền cho các người, thì đại hội tỉnh này tôi khỏi làm nữa"

Kiều Bằng Cử nói: "Thành Long, cậu đừng quá tham lam, làm kinh doanh là phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài, cần phải phải đòi nợ dai diết"

Trương Dương cười nói: "Anh mắng tôi à?"

Kiều Bằng Cử nói:" Tôi đang nói giúp cho cậu mà"

Lương Thành Long nói:" Tiền bên Tân Thế Kỷ cậu đã cho chưa?"

Trương Dương nói: " Tiến sĩ Quy phụ trách công trình bên kia, Từ Quang Lợi bị bắt, Tân Thế Kỷ loạn thành một cục, nếu như tôi không cho bọn họ tiền, thì công trình sân thể dục chủ phải dừng lại"

Lương Thành Long nói: "Dừng thì cứ dừng, dù sao thì cũng không phải nguyên nhân do cậu"

"Nói nhảm, sao không phải là nguyên nhân do tôi? Đám lãnh đạo này sẽ không nói đạo lý với cậu đâu, xảy ra trách nhiệm, bọn họ khẳng định là tìm đến người phụ trách là tôi, được rồi, xây dựng sân huấn luyện thế nào rồi? Bên Vương Quân Dao đã bày ra tư thế phá bỏ di dời rồi, vận động viên của chúng ta không thể không có sân huấn luyện để luyện tập được"

Lương Thành Long nói: "Trước mười lăm là chủ thể có thể hoàn công, nhưng mà hai sân luyện tập đã chỉnh lý đầy đủ rồi, có thể đưa vào sử dụng"

Trương Dương gật đầu nói: "Sân huấn luyện gần nhất có thể hoàn công là được"

Kiều Bằng Cử nói: "Hải Sắt phu nhân xem ra là muốn làm đại sự tại Nam Tích một phen"

Lương Thành Long nói: "Đúng là có tiền, ném hai tỷ vào một khối đất như thế, anh nói xem bà ta có thể thu hồi bao nhiêu phần?"

Kiều Bằng Cử nói: "Tôi nghe nói Hải Sắt phu nhân có một sòng bạc tại Las Vegas, không chừng ba ta muốn đem cờ bạc đến Nam Tích đấy"

Trương Dương nói: "Bà ta dám, trong quốc gia xã hội chủ nghĩa mà dám mở sòng bạc, tôi là người đầu tiên lao ra bắt bà ta đấy!"

*****

Kiều Bằng Cử có chút kỳ quái nhìn Trương Dương: "Người anh em, sao tôi cảm thấy cậu và Hải Sắt phu nhân lại có vẻ có thâm thù đại hận vậy, hai người có huyết hải thâm thù sao?"

Trương Dương nói: "Không có, anh đừng nói bậy"

Lúc bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, thì thấy Phó Trường Chinh hoảng hốt chạy đến hướng Trương Dương, đi đến bên người của Trương Dương, thấp giọng thì thầm: "Không tốt, vợ của Từ Quang Lợi đến đòi tiền"

Trương Dương nao nao: "Cái gì?"

Phó Trường Chinh làm vẻ mặt đau khổ nói: "Dẫn theo một đám người nhà đến, đang gây ầm ĩ trong viện của ủy ban thể dục"

Trương Dương cả giận nói: "Mẹ nó, bọn họ làm phản à!" Hắn cũng không giải thích với bọn người Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử, cùng Phó Trường Chinh vội vã chạy đến hướng của ủy ban thể dục.

Tuy rằng Trương Dương đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà khi hắn đi đến ủy ban thể dục cũng không khỏi thất kinh, vợ của Từ Quang Lợi Lưu Thúy Vân triệu tập năm sáu mươi người, vây chặt kín ủy ban thể dục lại, mấy phòng làm việc trên lầu còn truyền đến tiếng ồn ào, rất là đông người, thậm chí còn có kẻ trèo lên xe của Trương Dương nữa.

Âm thanh của Lưu Thúy Vân từ trong phòng tài vụ truyền ra: "Các người thì tính là cán bộ quốc gia cái gì, đều là một đám cường đạo, thổ phỉ! Lão Từ nhà chúng tôi bị bắt, nhưng mà công ty Tân Thế Kỷ còn là nhà của chúng tôi, các người dựa vào cái gì mà tiếp quản? Thành phố đưa tiền công trình, các người dựa vào cái gì mà không đưa cho chúng tôi? Bây giờ giao tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho ủy ban thể dục các người"

Trương Dương vừa đi vào, mấy bà già liền lao đến vây bắt hắn. Trương đại quan nhân không phải là không trải qua những chuyện như vậy, trong lòng nói Lưu Thúy Vân quả nhiên là có chuẩn bị. Ngày hôm nay không chỉ đến, mà còn ôm ác tâm nữa. Tuy rằng Trương Dương dũng mãnh, nhưng mà đối mặt với một đám đàn bà chanh chua cũng không có biện pháp, lúc trước hắn còn ở phòng du lịch Giang thành đã từng bị mấy người đàn bà chửi cho chạy trối chết, nhưng mà trải qua nhiều sóng gió thăng trầm trong quan trường, Trương đại quan nhân đã thành thục hơn so với trước kia rất nhiều. Hắn cười tủm tỉm nói: " Các người tìm ai thế?"

"Tìm lãnh đạo của các người!"

Trương Dương nói: "Tìm lãnh đạo à, các người chờ một chút, tôi đi gọi cho các người!" Thằng nhãi này nhìn ra tình thế không ổn, liền chuẩn bị chuồn ra mời công an đến. Chỉ là chưa kịp chờ cho hắn thoát thân, thì một âm thanh sắc bén đã vang lên: "Tên họ Trương kia, đứng lại, tao tìm mày đấy!"

Trương Dương ngẩng đầu, thấy vợ của Từ Quang Lợi Lưu Thúy Vân hùng hổ vọt xuống từ trên lầu, Lưu Thúy Vân cũng giống như Từ Quang Lợi, lúc trước cùng có xuất thân đồ tể giết heo, thân thể cao ráo, vô cùng hung hãn, vẻ mặt do tức giận mà run lên, trong con mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm vào Trương Dương: "Tên họ Trương kia, người đại biểu pháp luật của Tân Thế Kỷ là chồng của tao, hắn bị bắt không sai, nhưng mà mày không thể cướp lấy công ty của bọn tao!"

Biểu hiện của Trương đại quan nhân cũng tương đối hàm dưỡng, mỉm cười nói: "Chị là vợ của giám đốc Từ à, đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện thì chúng ta có thể bình tâm tĩnh khí giải thích!"

"Bình tâm tĩnh khí cái rắm! Mày dựa vào cái gì mà giữ khoản công trình của bọn tao? Mày nghĩ rằng đàn ông nhà tao bị bắt, thì có thể khi dễ cô nhi quả phụ bọn tao sao, cướp đoạt tiền thuộc về bọn tao? Cái này gọi là tham ô đấy!"

Trương Dương nói: "Chị Lưu, nói cũng không thể nói như vậy, Trung Quốc cũng có tội phỉ báng đấy!"

"Bà đây bất chấp giá nào, nhà của bọn tao bị đám tham quan chúng mày lấy mất, chúng mày không phải muốn lão Từ nhà bọn tao đến tặng lễ sao? Ai muốn đem tiền cực khổ của mình tặng đi? Bây giờ hay rồi, bọn mày bắt lão Từ vào tù, mượn cơ hội tham ô tiền của hắn, nuốt chửng gia nghiệp nhà bọn tao, bọn mày không phải là người!" Bà ta vươn tay chỉ vào mũi của Trương Dương, Trương Dương lui về sau một bướ, c mới tránh không bị bà ta chỉ trúng.

Trương Dương nói: "Chổ này là cơ quan nhà nước, chị còn cố tình gây chuyện, tôi sẽ báo công an!"

Lưu Thúy Vân nói: "Báo công an thì báo công an, công an cũng phân rõ phải trái, mày dựa vào cái gì mà giữ tiền công ty bọn tao? Mày phạm tội tham ô, tao muốn kiện mày ra tòa!"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Tiểu Phó, báo công an!"

Phó Trường Chinh gật đầu, thật ra hắn đã gọi công an một lần rồi, nhưng mà cho đến bây giờ cũng không thấy công an đến.

Một đám đàn bà bắt đầu xúm lại chổ Trương Dương, Trương đại quan nhân nhìn ra thế cục hôm nay thật sự không ổn, nếu như ra tay, hai đấm ba đá khẳng định là làm cho đám đàn bà này ngã hết, nhưng mà làm như vậy thì mình sẽ trở thành trò cười trong thể chế Nam Tích, lúc trước người ta đã nói hắn chỉ biết dùng nắm tay, nếu như làm thế này, thì sau đó sẽ càng tiếp tục kéo dài trò cười đấy.

Trương Dương căm tức nhìn đám đàn bà chanh chua này, giận dữ hét: "Tôi xem ai dám đến!" Tiếng hét của hắn đúng là đủ lực, đám đàn bà này bị dọa đến dừng chân, Lưu Thúy Vân nói: "Tên họ Trương kia, ngày hôm nay mày phải giao tiền công trình ra!"

Trương Dương biết, đối với đám đàn bà chanh chua chợ búa này thì chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng nắm đấm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ: "Chị Lưu, chị có phải là hiểu lầm hay không? Có chuyện gì chúng ta về văn phòng nói!" Trương Dương trước tiên muốn ổn định bà ta.

Lưu Thúy Vân mới không ăn quả lừa của hắn, cất giọng the thé nói:" Có cái gì không thể nói rõ trước mặt mọi người? Mày có phải là sợ chuyện tham ô công khoản bị bại lộ không? Tao phi! Mày là cán bộ quốc gia, mặc hàng hiệu xài điện thoại xịn, lái xe tốt, làm loạn quan hệ nam nữ, mày không làm thất vọng sự tin tưởng của đảng và quốc gia đối với mày sao?"

Trong lòng Trương đại quan nhân rất là nóng, đám đàn bà này đúng là không phải thứ tốt, nói thật sự là hàng tôm hàng cá ngoài chợ, tôi không cho một bài học, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.

Tiêu Điều Mẫn từ trong đám người đi ra, cô ta có quen với Lưu Thúy Vân, đi qua khuyên nhủ: "Chị Lưu, chị đừng nóng giậ, nhất định là hiểu lầm, có chuyện gì chúng ta vào phòng làm việc nói" Cô ta cầm lấy cánh tay của Lưu Thúy Vân, muốn kéo vào trong, chỉ là Lưu Thúy Vân giãy ra, đánh một cái tát tai qua, làm cho Tiêu Điều Mẫn ngã ngồi xuống đất, Lưu Thúy Hồng cả giận nói: "Đừng dùng bàn tay bẩn của mày đụng vào tao!"

Tiêu Điều Mẫn bị một cái tát của bà ta làm cho ngơ ngác, ủy khuất đến rơi lệ.

Trương Dương thật sự muốn nổi nóng, chỉ là lại có hơn mười mụ đàn bà vọt đến hương hắn. Trương đại quan nhân trải qua vô số hung hiểm, nhưng trường hợp này thì lần đầu tiên gặp phải, hắn muốn tránh né, nhưng mà đám đàn bà này đã vây chặt lấy hắn bốn phương tám hướng, có người còn dũng cảm bắt đầu cào lấy hắn. Trong đầu của Trương đại quan nhân chuyển qua vô số ý niệm, chỉ là đối mặt với đám đàn bà và trẻ nhỏ yếu nhược này thì cho dù mình có lực lượng to bằng trời cũng không có chổ dùng. Tuy rằng hắn vẫn luôn kiềm chế không ra tay, nhưng mà đám đàn bà này cũng không phải là dân lương thiện, chưa ai đụng vào Trương Dương, mà đã có ba bốn người ngã xuống đất: "Đánh người! Đánh người rồi! Đánh người... cán bộ quốc gia đánh người!"

Giọng nói của Lưu Thúy Vân lại vang lên: "Mọi người làm chủ cho chúng tôi, ngay cả người già mà hắn cũng đánh!"

Mấy cán bộ trong ủy ban thể dục thấy trận thế như vậy cũng không dám tiến lại, Thạch Thắng Lợi mang theo vài bảo vệ đến đây, nhưng mà đối mặt với đám đàn bà và người già, cũng không có biện pháp nào hết, vừa đi đến trước mặt, người ta đã lao lên.

Thạch Thắng Lợi vốn muốn biểu hiện, nhưng mà bị ba người đàn bà có tướng tá cường tráng vây lại, không kịp phân trần, trên mặt của Thạch Thắng Lợi đã xuất hiện vài vết cào.

Trương Dương vất vả trốn thoát khỏi vòng vây của đám đàn bà này, hắn chuẩn bị rời khỏi đây, Lưu Thúy Vân từ nãy giờ vẫn luôn theo dõi hắn, thấy Trương Dương muốn trốn, liền liều lĩnh vọt đến, một tay chụp lấy cánh tay của Trương Dương: "Mày không trả tiền thì đừng hòng chạy!"

Trương Dương nhịn bà ta cả buổi rồi, nội lực trong người dâng lên, Lưu Thúy Vân kêu á một tiếng, bàn tay níu lấy áo của Trương Dương tê rần, thân thể mất đi cân đối, ngã cái bịch xuống mặt đất xi măng, Lưu Thúy Vân gào lên: "Giết người!" Đám đàn bà này cũng rất là khoa trương.

Trương Dương nổi nóng, hắn nói với Thạch Thắng Lợi: "Ai dám ra tay thì bắt người đó lại!"

Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương làm vẻ mặt đau khổ nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương bớt giận, hảo nam không đấu với nữ"

Trương Dương nói: "Đám gái mẹ này mà là nữ sao? Toàn bộ đều là cọp cái cả!"

Cuối cùng, đến lúc này đã vang lên tiếng còi xe công an, từ khi Phó Trường Chinh báo công an đến giờ đã bốn mươi phút rồi, hiệu suất hành động của công an quả thật là rất thấp.

Phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Triệu Quốc Cường tự mình mang đội đến, công an vừa đến, hiện trường hỗn loạn liền được khống chế, ngoại trừ Lưu Thúy Vân vẫn đang khóc thét ở đằng kia ra, thì những người khác đều cảm thấy sợ rồi.

*****

Triệu Quốc Cường làm vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Trương Dương, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Cơn giận của Trương Dương vẫn chưa tiêu tan: "Anh không nên hỏi tôi, anh hỏi mấy người kia đi, chạy đến ủy ban thể dục gây chuyện!"

Lưu Thúy Vân tóc tai bù xù ngồi dưới đất: "Tôi muốn đến đòi tiền công trình, nhưng mà hắn không chịu trả tiền, còn không nói lý, mang theo đám chó săn này đánh người!"

Thạch Thắng Lợi cả giận nói: "Con mẹ nó bà mắng ai thế!?"

Triệu Quốc Cường nghiêm mặt quát: "Câm miệng hết cho tôi!" Gã nhìn chung quanh sân một chút, hiện trường có sáu bảy bà già đang lẩm bẩm, đều nói mình bị đánh. Triệu Quốc Cường nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, mọi chuyện sao lại thành thế này?"

Trương Dương tức giận nói: "Chuyện này chúng tôi không có bất luận trách nhiệm gì, mấy người này chạy đến ủy ban thể dục cố tình gây rối, ẩu đả nhân viên công tác, vũ nhục chửi bới người khác, chúng tôi vẫn đều duy trì bình tĩnh cao độ"

Lưu Thúy Vân mắng: "Cái thằng lưu manh này, mày là tham quan, sao lại có loại cán bộ quốc gia như mày"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Anh nghe đấy!"

Lưu Thúy Vân tiếp tục gào thét như một bà điên.

Tất cả mọi người đều không lưu ý Trương Dương đang lặng lẽ bấm một số điện thoại.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nhận được điện thoại của Trương Dương cũng cảm thấy rất bất ngờ, bình thường giữa ông và Trương Dương rất ít liên hệ, ông do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe điện thoại, trong điện thoại đột nhiên truyền ra một giọng nữ đang mắng chửi như bà điên: "Mày dùng quyền mưu tư, ăn cắp tiền công trình của công ty bọn tao không chịu đưa, đem tiền bỏ vào trong túi của mình, mày làm loạn quan hệ nam nữ, mày sinh hoạt hủ hóa, mày..."

Mặt của Từ Quang Nhiên liền thay đổi, ông đã nghe ra giọng nữ này chính là từ em dâu Lưu Thúy Vân, không cần nghi ngờ nữa, em dâu đã chạy đến ủy ban thể dục, Trương Dương cố ý gọi cú điện thoại này, để cho ông nghe rõ lời nói của Lưu Thúy Vân.

Từ Quang Nhiên cắn môi, chậm rãi cúp điện thoại, ông nhắm mắt lại, từ sau khi người em thứ ba Từ Quang Lợi bị bắt điều tra, Từ Quang Nhiên liền hối hận vì lúc đầu đã cho em trai tiếp nhận công trình trung tâm thể dục mới, tu dưỡng cá nhân và năng lực của Từ Quang Lợi quá kém, căn bản là không thể nào hoàn thành công trình này, sự thật đã chứng minh được điểm này, gã không chỉ làm cho mọi chuyện hỏng bét, mà còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ông. Từ Quang Nhiên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm về chuyện em trai đi đút lót, mà chỉ là tận lực làm giảm lực ảnh hưởng của chuyện này xuống, xử lý của Trương Dương trong công trình trung tâm thể dục mới làm cho Từ Quang Nhiên thỏa mãn, Từ Quang Lợi bị bắt, Tân Thế Kỷ như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy ra, nếu như Trương Dương không tiếp nhận chuyện này, thỉ việc xây dựng sân thể dục chủ thể tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề. Từ Quang Nhiên hiển nhiên là không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra rồi, chỉ là ông thật không ngờ rằng khi mọi chuyện đã yên ổn, công trình sân thể dục chủ gần hoàn thành, thì em dâu lại nhảy ra, con đàn bà ngu xuẩn này, hết giờ rồi sao mà lại đi đòi tiền lúc này, quả nhiên là không muốn mạng của chồng mình nữa rồi sao?

Từ Quang Nhiên lấy điện thoại nhanh chóng gọi cho em trai thứ hai Từ Quang Thắng: "Quang Thắng, vợ của lão tam đang ở ủy ban thể dục, cậu nhanh đến mang nó về đi"

Thật ra thì Trương Dương cũng có gọi điện cho Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng lúc đó đang làm phẫu thuật nên không nghe điện thoại, vừa đi ra liền nhận được điện thoại của đại ca, Từ Quang Thắng buông điện thoại xuống, cởi đồ phẫu thuật ra liền vội vã chạy đến hướng của ủy ban thể dục.

Triệu Quốc Cường nói: "Trước tiên đưa người bị thương đến bệnh viện kiểm tra, chuyện của bọn họ trở về sẽ nói"

Trương Dương nói: "Đều là giả vờ, chúng tôi không có ra tay!"

Triệu Quốc Cường nói: "Có ra tay hay không, cậu nói không tính, chứng cứ định đoạt!"

Trương Dương rất là tức giận đối với hiệu suất làm việc của công an, hắn nhìn Triệu Quốc Cường nói: "Chúng tôi báo công an đã gần một tiếng rồi, lúc này các người mới chạy đến, hiệu suất thật sự rất cao à!"

Triệu Quốc Cường nói: "Các người là tranh cãi dân sự, trong cục chúng tôi còn nhiều việc phải làm, không có khả năng chỉ phục vụ cho ủy ban thể dục cậu"

Trương Dương nói: "Anh có ý gì?"

Triệu Quốc Cường nói: "Không có ý gì! Xảy ra chuyện mới nhớ đến chúng tôi? Tôi còn tưởng rằng ủy ban thể dục các người vạn sự không cầu người chứ"

Trương Dương nói: "Cục trưởng Triệu, nói năng cẩn thận một chút!"

"Cẩn thận cái gì?"

"Cẩn thận coi chừng tôi kiện anh không làm tròn trách nhiệm!"

Triệu Quốc Cường cười ha hả: "Chủ nhiệm Trương, cậu nên quan tâm chính mình thì hơn, nhiều người già bị thương như vậy, nếu như xảy ra vấn đề gì, cậu phải phụ trách chăm sóc người ta đến lúc lâm chung, phiền phức lắm!"

Trương Dương nói: "Người trong sạch thì tự trong sạch, tôi đi ngay ngồi thẳng, người khác nói xấu tôi thế nào, tôi chỉ khi lại là thối lắm!"

Triệu Quốc Cường nói: "Có tính cách, chỉ mong cậu có thể nói rõ ràng!"

Cao Liêm Minh lúc này chẳng biết từ đâu chạy ra, hắn đi đến giữa Trương Dương và Triệu Quốc Cường, cười nói: " Được rồi, được rồi, công an nhân dân đến rồi, mọi chuyện sóng yên gió lặng!"

Trương Dương tức giận nói: "Cậu vừa đi đâu thế?"

"WC ấy!" Cao Liêm Minh làm vẻ mặt vô tội, thật ra thì thằng nhãi này vừa rồi thấy tình thế không ổn, cho nên đã trốn đi.

Trương Dương nói: "Đồ tồi! Lúc cần cậu sao không thấy cậu đến?"

Miệng của Triệu Quốc Cường giật giật, gã nắm chặt đấm tay, Cao Liêm Minh đương nhiên có thể nghe ra là Trương Dương không phải mắng hắn, ôm lấy cánh tay của Triệu Quốc Cường nói: "Anh Triệu, em có thể làm chứng, nhân viên trong ủy ban thể dục bọn em trong toàn bộ quá trình đều giữ bình tĩnh cả, bọn em không đánh người!"

Lưu Thúy Vân vẫn tiếp tục ngồi dưới đất mà chửi mắng, Trương Dương chậm rãi đi đến gần người của bà ta, thân ảnh của hắn che khuất khuôn mặt của Lưu Thúy Vân, Lưu Thúy Vân có chút kinh hoảng nói: "Mày.. mày muốn làm gì? Ở chổ này, mày muốn đánh người?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Chị không đáng để tôi đánh, chị không phải là muốn tiền sao? Tôi nói rõ cho chị biết, chỉ cần tôi còn ngồi ở vị trí này, thì chị và người của chị sẽ không nhận được một xu nào từ tiền công trình, tôi sẽ để cho bên kiểm tra bắt đầu khởi tra công trình sân thể dục của các người, mỗi một hạng mục đều phải tra rõ ràng, chị tốt nhất là về nên đi mua nhang cúng đi, cầu ông trời phù hộ cho chồng của chị không có làm chuyện gì trái pháp luật, nếu như liên quan đến chổ vi phạm công trình, nếu như liên quan đến việc trốn thế, tôi dám cam đoan, sẽ phạt cho các người khuynh gia bại sản!"

Lưu Thúy Vân không nhịn được rùng mình một cái, thằng nhãi này nói chuyện thật dọa người. Bà ta lập tức nghĩ đến mình còn có một người anh rể là bí thư thị ủy làm chổ dựa, lá gan nhất thời lớn lên: "Mày cho rằng mày là ai chứ? Chủ nhiệm ủy ban thể dục, chỉ là một quan nhỏ ngồi dưới giếng, Nam Tích này chưa đến phiên mày định đoạt!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Nam Tích thì tôi nói không tính, nhưng mà ở chổ này, tôi định đoạt!"

Từ Quang Thắng thở hổn hển chạy đến hiện trường, thấy bộ dạng của Lưu Thúy Vân, ông không khỏi thở dài nói: "Em dâu, em làm gì vậy?"

Lưu Thúy Vân òa lên khóc lớn: "Anh hai, em không sống nữa, lão tam vào tù rồi, các người mở to mắt nhìn đám khốn nạn này ăn hiếp cô nhi quả phụ bọn em, bọn em sống không nổi nữa..."

Từ Quang Thắng đương nhiên rõ ràng tính tình của em dâu mình, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Triệu Quốc Cường nói: "Đừng khóc nữa, cô nói có người đánh cô, đến bệnh viện kiểm tra đi, trở về công an sẽ lấy lời khai của cô, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo lẽ công bằng để xử lý chuyện này, nhưng mà các người không thể tụ tập ở chổ này được!"

Trương Dương lười quản cục diện rắm rối ở hiện trường, hắn không nói lời nào nữa, trở về phòng làm việc của mình.

Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương, Tang Kim Đường đều theo vào, Tang Kim Đường thấy được toàn bộ quá trình, Trương Dương quả thật không ra tay, ông tràn ngập cảm kích đối với Trương Dương, luôn muốn tìm một cơ hội để biểu lộ, ông cảm thấy rằng bây giờ phải nói vài câu, trấn an Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, cậu đừng nóng giận, tất cả đều là một đám đàn bà chợ búa, chúng tôi thấy rất rõ ràng, cậu căn bản là không đụng bà ta, lát nữa chúng tôi sẽ làm chứng cho cậu!"

Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là tức giận mấy người đó, thành phố cho chúng ta sáu triệu, tiền còn chưa lấy được, mà đã có rất nhiều người đang nghĩ cách rồi, ngày hôm nay bà ta đến quậy như vậy, thật ra đã cho tôi một lời cảnh tỉnh, lúc trước tôi cho rằng chỉ cần làm tốt công tác của tôi, chuyện của nhiệm kỳ trước tôi chưa từng hỏi đến. Nhưng bây giờ xem ra, có một số việc tôi không thể lảng tránh được, chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Tang, tôi muốn thành lập một tổ điều tra, điều tra vấn đề tồn tại trong lúc công ty Tân Thế Kỷ xây dựng công trình trung tâm thể dục mới"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)