← Ch.0985 | Ch.0987 → |
Khi Tô Vinh Thiêm chạy đến thì nhìn thấy container số 32 của Hưng Long hiệu đã bị chuyển xuống khỏi thuyền, Tô Vinh Thiêm không tìm được Trương Dương, y nhìn thấy Trình Diễm Đông đang đứng ở trên bến tàu chỉ huy, Tô Vinh Thiêm nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh.
Trình Diễm Đông tất nhiên đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát phía sau, nhìn thấy cục trưởng Tô Vinh Thiêm của phân cục công an cảng mới suất lĩnh hơn trăm công an tới hiện trường, đúng như cái gọi là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Trình Diễm Đông trong đáy lòng vẫn có chút xấu hổ, dù sao nơi này cũng là Bắc Cảng, là khu trực thuộc phân quản của Tô Vinh Thiêm, mà hắn là cục trưởng công an Tân Hải, bất kể từ phương diện nào mà nói thì cũng không thò taytới địa bàn của người khác được, Trình Diễm Đông mỉm cười gật đầu với Tô Vinh Thiêm: "Tô cục, anh đến rồi à!"
Tô Vinh Thiêm nhìn thấy bộ dạng mỉm cười của Trình Diễm Đông thì càng cảm thấy tức giận, đối phương đã giẫm cả lên đầu mình rồi, Tô Vinh Thiêm đương nhiên cũng không hòa hoãn gì, lạnh lùng nói: "Ngại quá, đã tới chậm!"
Trình Diễm Đông đã sớm có chuẩn bị đối với thái độ lạnh như băng của Tô Vinh Thiêm, nụ cười của hắn không thay đổi: " chúng tôi vừa nhận được mật báo, nói là Hưng Long hiệu có vấn đề... "
Tô Vinh Thiêm nói: "Tin tức của cục trưởng Trình linh thông thật, chuyện phát sinh ở khu trực thuộc của tôi mà tôi cũng không nghe nói tới!"
Trình Diễm Đông nói: "chúng tôi đã tìm được xe bị mất trộm của Kiều Mộng Viện ở Hưng Long hiệu. "
Tô Vinh Thiêm có chút kinh ngạc nhìn Trình Diễm Đông, chuyện này vòng một vòng không ngờ lại vòng về trên người Kiều Mộng Viện, y nhíu mày nói: "Tôi cũng đang tìm chiếc xe đó, Trình cục đã có tin tức vì sao không cho tôi cho ta biết?"
Vấn đề này thật sự không tiện trả lời, Trình Diễm Đông ho khan một tiếng, hành động của bọn họ tuy rằng là để đả kích tội phạm, nhưng trên đạo lý cũng khó ăn khó nói, vượt địa bàn bắt người, hơn nữa căn bản không thông báo cho Tô Vinh Thiêm, chẳng khác nào trực tiếp tát vào mặt Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm phát tiết một chút bất mãn cũng là chuyện đương nhiên.
Trình Diễm Đông nói khẽ: "Chuyện xảy ra quá đột nhiên, tôi không kịp thông tri cho Tô cục. "
Tô Vinh Thiêm cười ha ha, nói: "Chuyện xảy ra quá đột nhiên ư? Ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có? Trình cục rốt cuộc là không tin tôi hay là lo có người cướp công?" Những lời này của Tô Vinh Thiêm nói rất khắc bạc.
Mặt Trình Diễm Đông có chút nóng lên, nhưng hắn hôm nay quả thực đuối lý, Tô Vinh Thiêm nói hắn vài câu, cứ coi như là cho vị cục trưởng cảng mới này phát tiết một chút. Trình Diễm Đông quyết định nhẫn nhịn, mọi người đều là người trong hệ thống, dĩ hòa vi quý là tốt nhất
Lúc này container số 32 đã bị thả xuống khỏi thuyền hàng Hưng Long hiệu, cửa lớn của container mở ra, Chu Sơn Hổ lái chiếc Mercedes việt dã từ trong ra, Trương đại quan nhân cũng tiêu dao tự đắc bước xuống thuyền hàng, hắn nhìn thấy Tô Vinh Thiêm trên bến tàu, Trương đại quan nhân cười rất rạng rỡ, vì sao cười, bởi vì hắn có được chứng cớ, lão tử tìm được xe bị mất, Tô Vinh Thiêm anh thân là cục trưởng công an phân cục khu cảng mới, tôi không phải không cho anh thời gian, anh không tìm thấy là vì bản thân không có tài. Trương đại quan nhân cũng lưu ý thấy sắc mặt của Tô Vinh Thiêm rất khó coi, nhưng thằng cha này trước giờ là hạng không quan tâm tới cảm thụ của người khác, đương nhiên là ngoại trừ nữ tính.
Trương đại quan nhân không ngay lập tức đi tới chỗ Tô Vinh Thiêm, chỉ coi như là không thấy y, đi tới trước chiếc Mercedes đó rồi nhìn nhìn.
Tô Vinh Thiêm rõ ràng vừa rồi đã tiếp xúc ánh mắt mấy lần với hắn, nhưng Trương Dương không định chú ý tới y, Tô Vinh Thiêm trong lòng nổi giận, y nhắc nhở mình nhất định phải kìm nén lửa giận, việc hôm nay không phải tức giận là có thể giải quyết được. Y nghĩ nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn đi tới chiếc xe đó, tới trước mặt Trương Dương: "Bí thư Trương!"
Trương đại quan nhân giả bộ giờ mới thấy Tô Vinh Thiêm: "Ối chà, đây không phải là cục trưởng Tô ư? Anh đến rồi à, tôi đang định gọi điện thoại cho anh đây. "
Tô Vinh Thiêm trong lòng tức lắm, đã giẫm lên đầu tôi rồi mà con mẹ nó còn giả vờ giả vịt, cũng quá khi dễ người ta rồi! Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương vì sao không nói với tôi một tiếng?" Những lời này của Tô Vinh Thiêm hỏi thật ra cũng không có gì không phải, hắn mới là cục trưởng phân cục cảng mới, cho dù là cần cảnh sát áp dụng hành động, cũng phải là y ra lệnh, lúc nào đến phiên vị Huyện thái gia Tân Hải anh? Anh ở Tân Hải là người đứng đầu, nhưng quyền lực của của anh chỉ giới hạn ở Tân Hải, dựa vào gì mà thò tay tới khu trực thuộc của tôi? Tô Vinh Thiêm tự nhủ nói chuyện vẫn tính là khách khí, nếu đối phương không phải là Trương Dương thì y đã sớm trở mặt rồi.
Trương đại quan nhân cười nói: "Có cần thiết phải vậy không?"Câu này khiến Tô Vinh Thiêm thiếu chút nữa thì nghẹn chết.
Tô Vinh Thiêm nghĩ thầm Trương Dương anh quá càn rỡ rồi, bằng hữu của anh ở trong khu trực thuộc của tôi đánh mất đồ, tôi cũng nể mặt anh, anh ở đường Hải Phong ra tay đánh người, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của anh, đem ông chủ, phục vụ, đầu bếp gây chuyện bắt đi hết, tôi cũng dùng tất cả cảnh lực giúp anh tìm vật bị mất, cả một đêm cũng không được ngủ, ví tiền, giấy tờ đều tìm về cho anh, anh chẳng nói lấy một chữ cám ơn, hiện tại không ngờ lại chơi tôi một vố, có tin tức của chiếc xe bị mất mà không cho tôi biết, không ngờ còn dẫn một đám công an Tân Hải phá án quá giới hạn, anh đặt mặt mũi của Tô Vinh Thiêm tôi ở đâu? Anh đặt mặt mũi của công an phân cục cảng mới chúng tôi ở đâu? Về sau bảo đám người chúng tôi làm sao mà ngẩng đầu lên được ở Bắc Cảng? Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, mọi người đều là phục vụ cho Bắc Cảng, có chuyện gì thì có phải nên chiếu ứng lẫn nhau không?Chuyện hôm nay tôi có chút không hiểu? Anh đã có manh mối vì sao không thông tri cho tôi?" Tô Vinh Thiêm lúc này đã có chút không nén được giận, cho dù có dễ tính đến mấy cũng không thể tùy tiện để người ta khi dễ.
Trương Dương cười nói: "Cái gì mà các anh với cả chúng tôi! Câu vừa rồi của anh không sai, mọi người đều là phục vụ cho Bắc Cảng, đả kích tội phạm cũng không chỉ là trách nhiệm của phân cục các anh, cũng là trách nhiệm chung của mọi người chúng ta, Tô cục à, phải có cái nhìn đại cục chứ!"
Tô Vinh Thiêm bị hắn chọc cho tức nổ đom đóm mắt, trong lòng mắng tổ tông Trương Dương một lượt, con mẹ nó thế này là sao? Khi phụ tới đầu người ta rồi còn nói là bố mày đây không có cái nhìn đại cục, Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, anh nói đúng, nếu tìm được chiếc ô tô bị mất đó rồi thì giao lại chuyện cho tôi xử lý đi. "
Trương Dương cười nói: "Tô cục, anh đừng gấp, chuyện này chúng tôi hỏi rõ đã rồi nói. "
Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, bất kỳ chuyện gì bất kỳ chuyện gì dù sao cũng phải có quy tắc!" Y bắt đầu tức giận.
Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Quy tắc của Tô cục là gì? Tôi chăm chú lắng nghe!"
Khóe môi Tô Vinh Thiêm giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì. Dùng từ tức giận nhưng không dám nói để hình dung cảm thụ trong lòng y lúc này chuẩn xác nhất, y không dám nói không chỉ là vì khiếp sợ uy thế của Trương Dương, còn có một điểm quan trọng hơn là đám người này Trương Dương đã tìm được xe của Kiều Mộng Viện trước y, cái này làm cho cả cục diện trở nên có chút bất lợi đối với y.
Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, chuyện này phát sinh trong khu trực thuộc của tôi, tôi nghĩ tốt nhất hay là do tôi xử lý. " Những lời này của y nhắc nhở Trương Dương chuyện xảy ra ở ở địa phương nào, cũng mang khẩu khí thương lượng, đây cũng là thủ đoạn bất đắc dĩ mà phải lui cầu nhượng bộ của Tô Vinh Thiêm, mạnh bạo với loại người như Trương Dương chỉ sợ là không được, chỉ có thể trước tiên vỗ về hắn, chỉ cần hắn giao lại gian hàng này vào tay mình thì chuyện cũng được bù đắp.
Trương đại quan nhân nghe ra ngữ khí của Tô Vinh Thiêm đã có chứa thành phần chịu thua, hắn cũng không phải là là hạng người đuổi tận giết tuyệt, thật ra mục đích chính yếu hôm nay hắn tới đây là muốn tìm chiếc xe việt dã bị mất của Kiều Mộng Viện, hiện tại đã đạt được mục đích, bình tĩnh mà xem xét thì Tô Vinh Thiêm không hề đắc tội với hắn, mình dẫn một đám công an Tân Hải tới địa giới của người ta, người ta cũng không nói nửa câu oán ngôn, chỉ cần từ điểm này mà nói thì Tô Vinh Thiêm vẫn rất có tầm mắt, mặc kệ người ta có phải là đang nén giận hay không, nhưng ít nhất công phu ngoài mặt vẫn làm được rất tốt, Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, không cần thiết phải xé rách da mặt với Tô Vinh Thiêm, nếu đã đạt được mục đích thì nhân cơ hội này xuống đài đi, hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì di động đổ chuông.
Trương Dương cười cười với Tô Vinh Thiêm, ý bảo mình tiếp điện thoại trước đã.
Hắn đi sang bên cạnh, trong điện thoại truyền đến tiếng cười: "Bí thư Trương, tôi có đủ thành ý hay không? Phần lễ vật này anh hài lòng chứ?"
Trương Dương nói: "Cũng tàm tạm. "
Đối phương nói: "Bí thư Trương, tôi không nhìn lầm, trừ anh ra, phóng mắt khắp toàn bộ Bắc Cảng tìm không ra quan viên thứ hai có loại bá lực này. "
Trương Dương nói: "Tôi rất có hứng thú gặp mặt anh. "
"Sẽ gặp mặt, có điều trước khi gặp mặt tôi còn phải nhắc nhở anh, anh đã chọc vào một phiền toái không nhỏ. "
Trương Dương đi ra xa vài bước, cười nói: "Anh đang lợi dụng tôi!"
*****
"Lợi dụng Lẫn nhau thôi, anh vẫn chưa giúp tôi làm bất kỳ chuyện gì, mà tôi thì đã giúp anh làm một chuyện, tôi nghĩ chúng ta đã có chút hiểu nhau, hiện tại tôi cho anh vài lời khuyên. "
Trương Dương nhìn chim hải âu đang bay ở xa xa, mỉm cười nói: "Chăm chú lắng nghe!"
"Hưng Long hiệu là của Viên Hiếu Nông, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, bởi vì chủ thuyền đăng ký không phải hắn, hàng hóa cũng là của hắn, nhưng anh không nắm được nhược điểm của hắn. "
Trương Dương nói: "Hắn trộm xe của tôi?"
"Hắn chỉ phụ trách tiêu thụ tang vật, loại việc nhỏ trộm xe này hắn khinh thường không làm, chỉ là hắn không ngờ lần này đã dính vào một đại phiền toái lớn. "
Trương Dương nói: "Mặc kệ hắn là ai, tôi phải lôi hắn ra. "
"Anh không chứng cớ mà!"
"Anh có!"
Đối phương bật cười ha ha: "Bí thư Trương, lúc ban đầu, anh thiếu tín nhiệm đối với tôi, hiện tại nên tin tôi đi, nhưng sự tín nhiệm của tôi đối với anh sẽ còn tăng lên, nói với anh một chuyện, anh trai của Viên Hiếu Nông là Viên Hiếu Công, Tam đệ là Viên Hiếu Binh, Tứ đệ là Viên Hiếu Thương, Ngũ đệ là Viên Hiếu Học, mấy người khác anh có lẽ không quen, nhưng cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiệu Công thì anh chắc biết. "
Trương đại quan nhân nghe vậy cũng buồn cười, công nông thương học binh tất cả đều có, Viên Hiếu Công hắn đương nhiên biết, là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, phó bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Bắc Cảng, đối phương vừa nói hắn liền cảm thấy chuyện này dây mơ rễ má khẳng định rất lớn.
Đối phương nói: "Bí thư Trương, tôi lại cho anh một lời khuyên, tóm lấy đám người này, nhất định không thể giao cho Tô Vinh Thiêm, cho dù một cây gậy tre đánh không đến diêm vương, nhưng thanh trừ một số tiểu quỷ bên cạnh hắn cũng là chuyện tốt, anh nói xem có đúng không?"
Trương đại quan nhân đã có thể kết luận, tên chỉ điểm này nhất định rất tinh tường tin tức của Bắc Cảng, bằng không hắn sẽ không chỉ dẫn mình trong thời gian ngắn như vậy tìm được xe của Kiều Mộng Viện.
Trương Dương đã nắm mấu chốt trong lời nói của đối phương, chuyện này thứ nhất là có liên quan tới Viên Hiệu Nông, em trai của cục trưởng công an Bắc Cảng, thứ hai, hắn nhắc nhở mình đừng giao chuyện này vào trong tay Tô Vinh Thiêm, chẳng lẽ có nghĩa là Tô Vinh Thiêm có chút liên hệ với chuyện này? Trương Dương nhìn thoáng qua về phía sau, rồi nói khẽ: "Anh có phải đang nhắc nhở tôi Tô Vinh Thiêm có liên quan tới chuyện này hay không?"
Đối phương mỉm cười: "Chuyện không có chứng cớ tôi sẽ không nói lung tung, bí thư Trương, chúng ta tạm thời nói đến đây thôi. "
Trương Dương nói: "Có hứng thú gặp mặt hay không?"
"Thôi, dưới tình huống trước mắt anh vẫn chưa không tín nhiệm tôi, tôi đối với bí thư Trương cũng không có đủ lòng tin, chúng ta bảo trì khoảng cách là tốt nhất. " Đối phương nói xong liền gác máy.
Trương Dương lắc đầu, xoay người đi về phía Tô Vinh Thiêm.
Khi Trương Dương gọi điện thoại Tô Vinh Thiêm cũng đang trò chuyện, y nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, y đang chờ đợi Trương Dương đưa ra quyết đoán chính xác.
Trình Diễm Đông bước nhanh tới, trước khi Trương Dương tới chỗ Tô Vinh Thiêm thì đi tới bên cạnh hắn nói khẽ: "Bí thư Trương!"
Trương Dương gật đầu, Trình Diễm Đông hạ giọng nói: "Vừa rồi có thuyền viên nói, ông chủ của chiếc thuyền này là Viên Hiệu Nông, em trai của Viên cục. " Trình Diễm Đông hiển nhiên cho rằng đây là một nan đề, đối với bọn họ mà nói có lẽ hiện tại phiền toái mới chân chính bắt đầu.
Trương Dương không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Trình Diễm Đông cho rằng hắn đang suy nghĩ, tuy rằng Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, nhưng sức ảnh hưởng chính trị ở Bắc Cảng vẫn tồn tại chênh lệch không nhỏ với cục trưởng thị cục, huống chi hôm nay là bọn họ vượt giới hạn trước, tìm được chiếc xe trộm không sai, nhưng ở trước mặt đồng nghiệp vẫn không đủ lý lẽ, Trình Diễm Đông nhỏ giọng đề nghị: "Đăng ký thuyền lại không phải là Viên Hiệu Nông, tôi thấy chuyện này có chút phiền phức, không bằng... " Hắn tạm dừng một chút, bởi vì Trương Dương đến bây giờ còn chưa nói ra thái độ của bản thân, cho nên Trình Diễm Đông có chút do dự không biết có nên nói ra ý kiến của mình hay không.
Trương Dương nói: "Không bằng cái gì?"
Trình Diễm Đông nói: "Cho phân cục cảng mới đường sống. "
Trương Dương bật cười, hắn vẫn không tỏ thái độ mà là xoay người đi về phía Tô Vinh Thiêm.
Tô Vinh Thiêm từ trong đối thoại vừa rồi của Trình Diễm Đông và Trương Dương nắm được một số chi tiết vi diệu, hắn nhìn ra chuyện này khiến Trình Diễm Đông cũng vô cùng khó giải quyết, chuyện đã tới nước này, biện pháp giải quyết tốt nhất là mọi người nhường nhau một bước, có thể có thể không truy cứu trách nhiệm hành động vượt quá địa bàn của đối phương, điều kiện tiên quyết là Trương Dương phải giao hiện trường cho bọn họ xử lý, mọi người coi như không phát sinh chuyện gì, tâm nguyện của Trương Dương đã hoàn thành, hắn lái chiếc xe việt dã bị mất của Kiều Mộng Viện đi, mà những người này thì tất cả giao cho y, chẳng khác nào giao quyền chủ động hành động lần này vào tay y, đồng thời cũng giao cả công lao lần này cho y, Tô Vinh Thiêm cho rằng Trương Dương không thể cự tuyệt đề nghị của mình, kết quả như vậy đối với mọi người đều tốt.
Trương Dương nói: "Tô cục, vụ án này rất phức tạp, cục công an Tân Hải chúng tôi đã theo dõi thời gian rất lâu, tất cả người hiềm nghi phạm tội chúng tôi muốn dẫn đi, chờ có kết quả thẩm vấn sẽ ngay lập tức thông tri cho các anh. "
Tô Vinh Thiêm mở to hai mắt nhìn, lúc này trong lòng y phẫn nộ nhiều hơn kinh ngạc, y bất kể là như thế nào cũng không ngờ Trương Dương sẽ làm ra quyết định như vậy, Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, chuyện này quyền xử lý không ở Tân Hải? Bí thư Trương chắc là rõ đạo lý chức trách hơn chúng tôi, tôi thân là người lãnh đạo của phân cục cảng mới, tôi phải phụ trách trật tự địa khu này, chuyện thẩm vấn không phiền tới phương!" Những lời này của Tô Vinh Thiêm đã nói khá không khách khí.
Trình Diễm Đông nghe đến đây cũng minh bạch, hôm nay bí thư Trương quyết tâm muốn đem bọn người này đi, hắn trong lòng thầm kêu khổ, Trương Dương đây là muốn triệt để làm lớn chuyện này, Trình Diễm Đông cũng không ủng hộ cách làm của Trương Dương, cho rằng hắn hiện tại áp dụng cách làm cường ngạnh như vậy sẽ chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt trở nên hơn, nên nhìn thấy sau khi Tô Vinh Thiêm tới hiện trường thì kiệt lực bảo trì khắc chế, nhưng mỗi người đều có điểm mấu chốt, nếu một khi chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thế tất sẽ kích khởi sự phản kháng của hắn, tục ngữ nói đúng, con thỏ nóng lên cũng dám cắn người, huống chi vị cục trưởng phân cục cảng mới này tuyệt đối không phải là một con thỏ. Trình Diễm Đông tuy rằng không đồng ý với phương pháp xử lý của Trương Dương, nhưng hắn vào bất kỳ lúc nào cũng đều tôn trọng quyết định của Trương Dương, sẽ kiên quyết đứng ở bên cạnh Trương Dương, hắn biết, bất kể Trương Dương áp dụng thủ đoạn cường ngạnh thậm chí mãnh liệt như thế nào thì cuối cùng người thắng vẫn nhất định sẽ là hắn.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Diễm Đông à, anh nói với Tô cục hôm nay ở trên thuyền lục soát được gì đi?"
Trình Diễm Đông nói: "Trước mắt phát hiện ba chiếc xe bị trộm, phỏng chừng bước đầu thì giá trị của rượu vang buôn lậu là hơn năm trăm vạn. "
Tô Vinh Thiêm nói: "Vậy tôi càng cần tự mình điều tra. "
Trương Dương lắc đầu: "Tô cục, manh mối là chúng tôi tìm được, phần tử phạm tội là chúng tôi bắt được, tang vật cũng là chúng tôi chặn được, anh lúc này tiếp nhận có phải có chút không đúng hay không?"
Tô Vinh Thiêm có chút nóng nảy: "Tôi sao mà không đúng?" Nghĩ thầm tôi con mẹ nó đã nhượng bộ tới loại tình trạng này rồi, anh còn không buông tha tôi, người không đúng là anh ấy, tôi kính anh một trượng, anh không ngờ ngay cả một thước cũng không chịu nhường tôi, thế này thì quá khi dễ người ta rồi.
Trương Dương đâu chỉ không chịu nhường hắn một thước, hắn thậm chí ngay cả một tấc cũng không muốn nhường. Trương Dương nói với Trình Diễm Đông: "Đem tất cả người bị tình nghi về Tân Hải, niêm phong ngay tại chỗ tất cả hàng trên thuyền Hưng Long hiệu, cũng phái người phục trách trông chừng, không có sự cho phép của tôi thì bất kỳ ai cũng không thể tự tiện tới gần. "
Tô Vinh Thiêm tức giận nói: "Bí thư Trương, nơi này là Bắc Cảng!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi biết chứ. Nơi này chẳng những là Bắc Cảng, còn là cảng khu mới, Tô cục, anh có phải muốn cường điệu với tôi rằng anh mới là cục trưởng của phân cục cảng khu mới hay không?"
Tô Vinh Thiêm nói: "Không sai, tất cả chuyện xảy ra ở đây là chuyện trong phạm vi chức quyền của tôi. "
Trương Dương nói: "Tô cục, không phải tôi không nể mặt anh, cũng không phải là tôi chẳng phân biệt được chức trách, tôi cũng nói rõ với anh, trình độ phức tạp của vụ án này vượt qua sự tưởng tượng của anh. "
Tô Vinh Thiêm nói: "Chuyện của cảng khu mới tôi có quyền lên tiếng hơn so với đa số người!" Y rất phẫn nộ.
Trương đại quan nhân vẫn là vẻ mặt chọc tức người ta: "Có quyền lên tiếng không có nghĩa là có thể đưa ra phán đoán chính xác, Tô cục, tôi không nghi ngờ năng lực công tác của anh, tôi chỉ muốn nói, trong phương diện đả kích phạm tội, chúng ta phải có cái nhìn đại cục hơn, đừng bị quan niệm địa vực giới hạn, trên công tác quét tuyết trước cửa là không đúng, nhưng Tô cục à, nếu anh ở Tân Hải gặp hành vi phạm tội hành vi tôi không tin anh bởi vì phạm tội không phát sinh ở khu trực thuộc của anh mà làm như không thấy. "
*****
Tô Vinh Thiêm tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, thằng cha này căn bản là xáo trộn khái niệm, Tô Vinh Thiêm không bận tâm tới tình cảm gì nữa cả: "Nơi này là khu trực thuộc của tôi, đả kích phạm tội là trách nhiệm của tôi, tôi cũng tin mình có thể làm tốt chuyện này, tuyết trước cửa nhà tôi tôi có thể quét sạch, không nhọc tới bí thư Trương lo lắng! Người đâu, mang người hiềm nghi phạm tội về phân cục cho tôi, phối hợp với các đồng chí Tân Hải làm tốt công tác giao nhận. " Thái độ của Tô Vinh Thiêm cuối cùng cũng trở nên mạnh mẽ.
Thật ra đám thủ hạ của Tô Vinh Thiêm cũng đang nén giận, mỗi công tác, mỗi nghề đều có một số kỵ húy, cách làm của công an Tân Hải hôm nay rõ ràng là không nói tới quy tắc, giẫm lên địa bàn của người khác, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt người ta, không chỉ là đánh một mình Tô Vinh Thiêm, mà là đánh lên mắt tất cả công an của cảng mới. Có thể nói hơn trăm người mà Tô Vinh Thiêm mang đến đều muốn lấy lại mặt mũi, nghe thấy cục trưởng lên tiếng, lập tức liền có người đi về phía trước, Tô Vinh Thiêm không phải thật sự muốn lấy cứng đối cứng một hồi với cảnh sát Tân Hải, nhưng hắn phát hiện nhượng bộ cũng không thể lấy được nhượng bộ của đối phương từ chỗ Trương Dương, thằng cha này ngược lại sẽ càng kiêu ngạo, cho nên phải thể hiện thực lực của bản thân một chút, phải để cho đối phương cảm thấy mình cũng không phải là dễ khi dễ.
Từ tràng diện cho thấy phía Tô Vinh Thiêm có hơn trăm người, hơn nữa vũ trang tận răng, tuyệt đối là chiếm ưu thế, trái lại phía Trương Dương tính cả Trương Dương tổng cộng chỉ có hai mươi ba người, hai mươi ba người này không ai mặc cảnh phục cả.
Trình Diễm Đông nhìn thấy đối phương tiến lên thì lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người nghe rõ cho tôi, xếp thành hàng phía sau tôi, không có mệnh lệnh của tôi thì bất kỳ ai cũng không thể vượt qua tuyến!" Trình Diễm Đông đầu óc rất tỉnh táo, vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ không chút do dự đứng phía sau Trương Dương, không cần Trương Dương nhiều lời, hắn đã minh bạch phải làm như thế nào, một cấp dưới giỏi phải kịp thời lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo, đây cũng chính là chỗ mà Trương Dương thưởng thức Trình Diễm Đông nhất, hơn nữa Trình Diễm Đông này nhìn như một viên nho tướng, nhưng vào thời khắc mấu chốt tuyệt không hàm hồ, can đảm xuất chúng.
Thật ra cảnh giới tuyến của Trình Diễm Đông chỉ là muốn gõ bàn với Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm anh muốn từ trên tay tôi cướp người thì không có cửa đâu! Hôm nay ý tứ của bí thư Trương chính là ý tứ của cảnh sát Tân Hải chúng tôi, nếu đã không thể tránh được phải xé rách da mặt thì cứ trở mặt, ai sợ ai chứ?
Tô Vinh Thiêm căm tức nhìn Trình Diễm Đông, hắn đã tìm được điểm phát tiết hỏa lực: "Trình Diễm Đông, anh có ý gì?" Từ biểu hiện của y cho thấy, y đối với Trương Dương còn có chút cố kỵ, nếu không cũng sẽ không hướng đầu mâu về phía Trình Diễm Đông.
Trình Diễm Đông nói: "Không có gì, vụ án này tôi phải quản!"
Tô Vinh Thiêm nói gần như gầm rú: "Trình Diễm Đông, anh có biết mình đang làm gì hay không? Đã vượt quá chức quyền của anh rồi!"
Trình Diễm Đông nói: "Tô cục, chúng tôi đã nắm giữ được khá nhiều chứng cớ, tôi có thể chứng minh hành vi hiện tại của chúng tôi không hề vượt quyền, tôi hy vọng anh đừng chế tạo chướng ngại cho hành động đả kích phạm tội của cho chúng tôi!" Trình Diễm Đông đã dứt khoát rồi, hắn tuyệt đối không phải hạng người dễ nhượng bộ.
Trương đại quan nhân thầm khen trong lòng, hảo! Hắn bước ra một bước về phía trước, chắn ở trước mặt Tô Vinh Thiêm: "Tô cục, anh làm ra hành động lớn như vậy, hôm nay là định cướp phần tử phạm tội đi ư? Hay là định một lưới bắt hết cả đám người chúng tôi?"
Tô Vinh Thiêm tức giận đến nỗi mặt xanh lét: "Người không biết tôn trọng quy tắc chính là không tôn trọng mình!"
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Quy tắc? Quy tắc có thể lớn hơn luật ư? Tôi chỉ tôn trọng hiến pháp của quốc gia, tôi cũng muốn xem xem, là ai đặt hiến pháp của quốc gia sang một bên, chuyện này hôm nay tôi quản chắ rồi, xảy ra bất kỳ trách nhiệm gì tồi sẽ chịu trách nhiệm, Diễm Đông, mang người đi cho tôi!"
"Vâng!"
Tô Vinh Thiêm da mặt cứng ngắc như đá cẩm thạch, hắn nhìn thẳng vào Trương Dương nói: "Bí thư Trương, chuyện này hôm nay phải do chúng tôi giải quyết!"
Trương đại quan nhân tràn ngập trào phúng nói: "Tô cục, anh đây là muốn cướp công ư?"
Tô Vinh Thiêm chán nản vô cùng, tôi con mẹ nó đây là muốn cướp công ư? Lão tử đây là vì tranh khẩu khí, anh giẫm vạch trước, còn giở cái bộ dạng chiếm hết đạo lý ra, trên đời này sao có nhân vật ngang như anh nhỉ? Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, chuyện của hệ thống công an vẫn không tới lượt ngài nhúng tay!"
Trương đại quan nhân trợn mắt lên, khinh thường nhìn hơn trăm cảnh sát võ trang hạng nặng ở chung quanh Tô Vinh Thiêm, lạnh lùng nói: "Muốn mang người đi cũng không phải là không thể được, điều kiện tiên quyết các anh vượt qua người tôi!"
Tô Vinh Thiêm tức giận đến nỗi ngũ quan vặn vẹo: "Anh... "
Trương đại quan nhân bước ra một bước về phía trước, bức Tô Vinh Thiêm không thể không lui về phía sau, Tô Vinh Thiêm thuần túy là lui về phía sau theo bản năng, cảm thấy một cổ khí trường cường đại trên người Trương Dương cơ hồ áp bách y không thở nổi.
Trương Dương lạnh lùng nói: "Tránh ra!" Giọng nói của hắn tuy rằng không lớn, nhưng tràn ngập lực lượng không thể kháng cự, nội tâm Tô Vinh Thiêm run lên, người ta ở vào rất nhiều lức đều sẽ rất bất lực, Tô Vinh Thiêm lúc này chính là như vậy, y tuy rằng cảm nhận được áp lực cường đại của Trương Dương, nhưng trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, y vẫn phải đứng vững, Tô Vinh Thiêm ướn lưng đứng thẳng, ánh mắt hắn không sợ đối diện với Trương Dương: "Bí thư Trương, không nên ép tôi!"
Trương Dương cười ha ha: "Ép anh thì sao?"
Môi Tô Vinh Thiêm cắn chặt vào nhau, trong lòng y đang giao chiến kịch liệt, trước mắt xung đột là không thể tránh được, nhưng những gì mà y có thể làm chỉ là ngăn cản, tuy rằng bọn họ võ trang hạng nặng nhưng bọn họ tuyệt đối không thể lấy vũ khí ra nhắm vào nhóm người này của Trương Dương, nội tâm Tô Vinh Thiêm rối rắm đến cực điểm, y tựa hồ đang chờ đợi gì đó.
Xa xa cuối cùng cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát dồn dập, lông mày đang nhíu chặt của Tô Vinh Thiêm giãn ra một chút.
Trương đại quan nhân lại bước một bước về phía trước, Tô Vinh Thiêm tiếp tục lui về phía sau, nhưng y phất phất tay, một trăm cảnh sát cảng mới vây quanh hơn hai mươi người của Trương Dương vào giữa.
Vong vây tách ra, một chiếc Toyota việt dã sơn hai mày xanh trắng tương phải đỗ lại, phó bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Bắc Cảng, cục trương công an Viên Hiếu Công bước nhanh vào trong vòng vây, còn chưa đi đến trung tâm thì giọng nói phẫn nộ của y đã vang lên: "Làm cái gì thế? Người nhà đánh người nhà? Truyền ra chẳng phải là để cho người khác cười đến rụng răng ư?" sự xuất hiện kịp thời của Viên Hiếu Công khiến Tô Vinh Thiêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cục diện bế tắc hôm nay phải do người có quyền lực lớn hơn nữa tới phá cục, Viên Hiếu Công không nghi ngờ gì nữa là một người thích hợp nhất, y là trưởng quan trị an cao nhất của Bắc Cảng, mình và Trình Diễm Đông đều thuộc sự lãnh đạo trực tiếp của y, mặc dù là Trương Dương, bản thân cấp bậc cũng không bằng Viên Hiếu Công, hắn chắc sẽ phải nể mặt Viên Hiếu Công.
Trong lòng Tô Vinh Thiêm lúc này bởi vì y mà vẫn thiếu tính xác định, vốn y cho rằng Trương Dương sẽ nể mặt mình, nhưng thông qua giao phong vừa rồi mới biết được, thằng cha này căn bản chính là hạng người lục thân không nhận, loại người như thế này rất khó nhượng bộ.
Viên Hiếu Công và Trương Dương tuy có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng giữa hai người bọn họ ít có trao đổi, Viên Hiếu Công vừa xuất hiện đã bày ra tư thế hùng hổ, trước tiên nói với Tô Vinh Thiêm: "Tô Vinh Thiêm, anh mang nhiều người như vậy tới làm gì? Muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau ư?"
Tô Vinh Thiêm nói khẽ: "Viên cục, ngài nghe tôi giải thích... "
Viên Hiếu Công thô bạo ngắt lời y: "Tôi không nghe, tôi cũng không có hứng thú nghe anh nói nhảm. " Y tức giận nhìn Trình Diễm Đông: "Trình Diễm Đông anh nhìn rõ xem nơi này là ở đâu? Có phải khu trực thuộc của anh hay không? Anh cho rằng mình là công an quốc tế ư?"
Trình Diễm Đông ở trước mặt lãnh đạo trực tiếp phải có thu liễm, hắn nhìn ra, Viên Hiếu Công đến tuyệt đối không phải là để giải vây cho mình, y ngoài mặt thì nhìn như mắng cả đám, nhưng trên thực tế khẳng định sẽ thiên vị Tô Vinh Thiêm.
Trình Diễm Đông không tiện nói chuyện, Trương đại quan nhân lại không thể không nói, Trình Diễm Đông là hắn mang tới, Viên Hiếu Công quáy Trình Diễm Đông chẳng khác nào quát mình, Trương Dương nói: "Viên cục, tôi bảo bọn họ đến, anh có chuyện gì cứ nói với tôi!"
Viên Hiếu Công bất mãn nhìn Trương Dương một cái: "Đồng chí Trương Dương, anh từ lúc nào được điều đến Bắc Cảng vậy?"
Trương Dương nói: "Tôi nếu nói đúng dịp đi ngang qua, anh có tin không?"
Viên Hiếu Công nói: "Đồng chí Trương Dương, đây là chuyện bên trong hệ thống của chúng tôi, mau dẫn người của anh đi, chuyện này chúng tôi sẽ tự xử lý. " Y không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Trương Dương nói: "Đâu có được, người chúng tôi truy tra nửa ngày mới tìm được một số manh mối, hiện tại giao cho các anh chẳng phải là uổng phí tất cả công phu ư?"
Viên Hiếu Công nói: "Đồng chí Trương Dương, chuyện trong chức quyền không cần tôi nhắc nhở anh chứ?" Viên Hiếu Công phát hiện thằng ôn này rất khó đối phó, mình nói thế nào cũng là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, nhưng Trương Dương không ngờ vẫn không thèm nể mặt mình.
Trương Dương cười nói: "Viên cục, chuyện trong chức quyền tôi hiểu rõ, nhưng chúng ta còn có một chế độ né tránh, anh chắc từng nghe nói?"
Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Trương Dương, không biết thằng cha này rốt cuộc muốn nói gì.
← Ch. 0985 | Ch. 0987 → |