Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0987

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0987: Ý thức của nông dân cá thể
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương không ngờ vươn tay ra vỗ vỗ vai Viên Hiếu Công, nếu là Viên Hiếu Công làm như vậy đối với hắn, ở trong mắt mọi người là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại một cán bộ cấp ban như hắn lại làm động tác như vậy với phó thính Viên Hiếu Công, thì có vẻ có chút bất kính.

Viên Hiếu Công nhíu mày, có chút chán ghét run vai, tuy rằng hai người đều chỉ làm một động tác rất nhỏ, nhưng vẫn bị tất cả mọi người nhìn thấy. Động tác của Trương Dương truyền lại cho mọi người một tín hiệu, thằng cha này muốn khiêu chiến vượt cấp, mà động tác của Viên Hiếu Công chứng minh y rất khó chịu với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Viên cục, chúng ta sang bên kia nói chuyện!"

Trương đại quan nhân đi về phía xa trước, Viên Hiếu Công do dự một chút rồi vẫn đi theo, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, nếu làm quá căng, cục trưởng công an y cũng xấu mặt, nguyên nhân mà Viên Hiếu Công bảo trì khắc chế cũng tương tự như Tô Vinh Thiêm, bọn họ đều hiểu rõ bối cảnh của Trương Dương, một nhân vật khó chơi như vậy cho dù không thể trở thành bằng hữu thì không ai muốn có thêm một kẻ địch như vậy.

Hai người tới bờ biển, ngữ khí của Viên Hiếu Công không ngờ dịu đi một chút: "Bí thư Trương, anh khiến tôi rất khó xử! Mọi người tuy rằng đều là đồng chí, nhưng có một số quy tắc vẫn phải thừa hành, công an Tân Hải chạy đến cảng khu mới Bắc Cảng phá án, trước chuyện lại không thông tri cho các đồng chí của phân cục cảng mới tiến hành phối hợp, như vậy khẳng định sẽ sinh ra mâu thuẫn, bí thư Trương, anh giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ tự mình xử lý, anh thấy thế nào?" Viên Hiếu Công rõ ràng đang nhượng bộ.

Trương Dương cười nói: "Viên cục, thật ra tôi dẫn người đến cũng chính là muốn tốt cho anh thôi!"

Viên Hiếu Công nói: "Anh có ý gì?"

Trương Dương nói: "Tôi vừa rồi nói đến chế độ tránh né không phải không có nguyên nhân, căn cứ vào sự tìm hiểu trước mắt của chúng tôi, rất nhiều thuyền viên đã chỉ ra và xác nhận hàng hóa của thuyền này đều là của Viên Hiệu Nông, người này chắc anh cũng biết?"

Viên Hiếu Công mặt nghiêm lại: "Đồng chí Trương Dương, anh đang nói Nhị đệ của tôi có liên quan tới chuyện này ư?" Trong đôi mắt y phụt ra hỏa tinh phẫn nộ.

Trương đại quan nhân vẻ mặt thoải mái cười nói: "Không phải là tôi nói, là những người trong số các thuyền viên nói. "

Viên Hiếu Công tức giận nói: "Cả đám nói bậy!" Những lời này không chỉ là nhằm vào đám thủy thủ, cũng nhắm vào Trương Dương.

Trương đại quan nhân lại không tức giận, vẫn vô tâm vô phế cười: "Viên cục, tôi cũng thấy chuyện này không đáng tin, nhưng chế độ tránh né của chúng ta dù sao cũng bay ra đó, nếu thực sự giao người cho anh, mặc dù là anh xử lý chuyện này một cách công bình vô tư cũng khó đảm bảo không có ai dèm pha, tôi mang đám người này đi, hỏi cho rõ ràng, có thể tránh được ảnh hưởng bất lương, Viên cục, tôi là suy nghĩ cho anh, hơn nữa, anh công bằng thẳng thắn, có gì mà phải sợ?"

Ánh mắt nhìn Trương Dương của Viên Hiếu Công lạnh lùng đáng sợ, y hận không thể một miếng nuốt trôi thằng ôn này, câu nói đó của Trương Dương chính là đâu thủng ruột người ra, nhưng lại khiến Viên Hiếu Công cảm thấy khó giải quyết, nếu kiên trì không cho hắn mang người đi, Trương Dương thế tất sẽ nói mình làm việc thiên tư thiên vị, nể để hắn mang đi, mặt mũi của mình khẳng định sẽ mất hết.

Viên Hiếu Công nói: "Thân chính không sợ bóng tà, tôi sợ người khác đồn đại thì cũng sẽ làm cục trưởng công an!"

Trương Dương nói: "Miệng nhiều người xói chảy vàng, Viên cục chẳng lẽ không hiểu rõ lực lượng của dư luận là cực lớn ư? Rất nhiều lúc dư luận có thể mang tới tác dụng không tưởng được, trắng có thể biến thành đen, đen cũng sẽ biến thành trắng. "

Viên Hiếu Công nói: "Nếu chuyện này thực sự có liên quan tới em trai tôi, tôi sẽ là người đầu tiên tống hắn vào tù. "

Trương Dương nói: "Không có chứng cớ xác thực gì, vẫn chưa tới lúc quân pháp bất vị thân, viên cục nếu tin tôi thì cứ để chuyện này cho tôi xử lý. "

Viên Hiếu Công nói: "Bí thư Trương, điều tra và giải quyết án chỉ sợ không phải là chuyện mà anh được phân quản?"

Trương Dương cười nói: "Viên cục, việc nhỏ như vậy chúng ta thương lượng một chút là có thể làm chủ, không cần tiến hành xin chỉ thị của thính tỉnh chứ?" Thằng cha này nhìn thấy Viên Hiếu Công kiên trì không nhượng bộ, chỉ có thể lôi thính tỉnh ra, cái này gọi là lòng vòng cứu nước, cấp bậc của Viên Hiếu Công anh cao hơn tôi là đúng, nhưng tôi có thể tìm được một người có cấp bậc cao hơn anh đến đè anh, chơi bối cảnh với lão tử à, tôi không đè chết được anh thì tôi mang họ anh.

Viên Hiếu Công đành hạ cờ, y nghĩ một lúc rồi nói: "Người thì anh không thể mang đi, vụ án có thể giao các anh thẩm vấn, nhưng phải tiến hành trong cảng khu mới, phân cục công an cảng khu mới liên hợp thẩm tra xử lí!" Đây đã nhượng bộ lớn nhất mà Viên Hiếu Công có thể làm ra rồi.

Trương Dương nói: "Viên cục thật sự là thâm minh đại nghĩa, nói cách khác, vụ án này anh chuẩn bị giao cho Trình Diễm Đông phụ trách?"

Viên Hiếu Công nói: "Hy vọng hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng!" Y nói xong câu đó, không thèm nhìn Trương Dương, xoay người đi đến chỗ Tô Vinh Thiêm và Trình Diễm Đông.

Phải nói Viên Hiếu Công Trương Dương Trương Dương đều làm ra một số nhượng bộ, Trương Dương cuối cùng cũng đồng ý không mang đám thuyền viên này về Tân Hải, mà Viên Hiếu Công thì đồng ý giao vụ án này cho Trình Diễm Đông phụ trách, trên thực tế Viên Hiếu Công nhượng bộ lớn hơn một chút.

Sau khi Viên Hiếu Công tuyên bố quyết định này, người cảm thấy ủy khuất nhất là cục trưởng phân cục cảng khu mới Tô Vinh Thiêm, hắn đi theo Viên Hiếu Công sang một bên, vẻ mặt giận dữ nói: "Viên cục, vụ án này vì sao phải giao cho Trình Diễm Đông?"

Viên Hiếu Công nói: "Không phải giao cho hắn, mà là các anh liên hợp phụ trách. "

Tô Vinh Thiêm nói: "Viên cục, vụ án này phát sinh ở cảng khu mới, chẳng liên quan gì tới Tân Hải bọn họ, bọn họ căn bản là giẫm vạch! Thò tay cũng quá dài, làm như vậy hệ thống công an Bắc Cảng chẳng phải là sẽ lộn xộn ư?"

Viên Hiếu Công nói: "Vậy anh sao không áp dụng hành động trước người khác đi? Chuyện phát sinh ở khu trực thuộc của anh mà anh vì sao anh biết sau? Hiện tại người đã bị người khác bắt được, anh mới có phản ứng? Công lao người khác lấy được dựa vào gì phảicho anh?"

Vẻ mặt của Tô Vinh Thiêm bị những lời răn dạy của Viên Hiếu Công khiến cho đỏ bừng, môi của hắn giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không tiếp tục lên tiếng.

Viên Hiếu Công nói: "Mau chóng xử lý đi, nhất định phải triệt để điều tra rõ tình tiết vụ án cho tôi!" Nói xong những lời này, ánh mắt của y hướng ra ngoài cửa sổ, bên trong phủ lên một tầng u ám.

Trong phòng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thương mậu Minh Đức, tổng giám đốc Viên Hiếu Nông đang chú ý tới tiến triển của sự kiện Hưng Long hiệu, cửa văn phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Viên Hiếu Nông ngẩng đầu, nhìn thấy Tứ đệ Viên Hiếu Thương bước vào, Viên Hiếu Thương năm nay ba mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo cũng là xuất sắc nhất trong năm huynh đệ, Viên Hiếu Thương là ông chủ của hộp đêm Lam Sắc Mị Lực nổi tiếng Bắc Cảng, đã trở thành tiêu chí có tính chiêu bài của ngành giải trí Bắc Cảng, hắn thuận tay đóng cửa phòng lại, nói khẽ: "Nhị ca, Hưng Long hiệu bị tra xét!"

Viên Hiếu Nông vẻ mặt trầm trọng nói: "Tôi biết rồi!"

Viên Hiếu Thương nói: "Em đã sớm nhắc nhở anh rồi, chỉ thủy xa thôi đã làm không hết, việc gì phải làm việc liên quan tới xe lậu như vậy?"

Viên Hiếu Nông rút ra một điếu xì gà để châm, dùng sức rít một hơi, phả ra một làn khói, nói: "Ngồi đi!"

Viên Hiếu Thương có chút phản cảm đối với bộ dạng ra vẻ thâm trầm này của nhị ca, hắn thủy chung cho rằng đầu óc của nhị ca có chút khiếm khuyết, cha mẹ năm đó khi đặt tên chắc cũng có một loại ý nghĩa nào đó, nhị ca Viên Hiếu Nông đầu óc không thể khôn khéo bằng những anh em khác, Viên Hiếu Thương trong lòng thậm chí cho rằng nhị ca người cũng như tên, có chút ý thức nông dân cá thể, thấy tiền sáng mắt, hắn sở dĩ đi làm xe lậu nguyên nhân đơn giản là vì giá của xe lậu là thấp nhất, lợi nhuận khả quan, nhưng Viên Hiếu Thương cho rằng đây là tầm nhìn hạn hẹp, phiêu lưu quá lớn. Viên Hiếu Thương không hề nghe lời hắn mà ngồi xuống, vẫn tiếp tục đứng trước mặt Viên Hiếu Nông: "Nhị ca, bí thư huyện ủy Tân Hải Trương Dương dẫn cục trưởng công an Tân Hải Trình Diễm Đông suất lĩnh suất lĩnh mấy chục công an mặc thường phục tới cảng mới niêm phong Hưng Long hiệu rồi. "

Viên Hiếu Nông cau mày, ít nhiều lộ ra vẻ thâm trầm: "Lão Tứ, vì sao trước đó tôi không nhận được tin tức, hắn sao dám vượt địa giới phá án?"

Viên Hiếu Thương lớn tiếng nói: "Nhị ca, anh có biết Trương Dương là loại người nào không?"

Viên Hiếu Nông hút xì gà, nói: "Không phải là bí thư huyện ủy Tân Hải thôi ư?"

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: "Nhị ca, em trước tiên hỏi anh đã, chiếc Mercedes G320 bị mất đó của Kiều Mộng Viện có liên quan tới anh không? Anh nói không biết, nhưng vì sao chiếc xe đó tìm được trong Hưng Long hiệu?Anh giải thích với em đi?"

Viên Hiếu Nông nói: "Tôi làm sao mà biết đó đó là xe của cô ta?"

"Anh không biết ư? Anh đối với hàng hóa mà anh nhận cũng không biết gì ư?"

Viên Hiếu Nông trợn trừng hai mắt: "Lão Tứ, cậu có ý gì? cậu cho rằng tôi hiện tại ở trong lòng dễ chịu lắm ư? Xảy ra chuyện như vậy, tôi khó chịu hơn bất kỳ ai khác! xe của Kiều Mộng Viện thì sao? cậu chẳng lẽ muốn tôi mang xe trả cho cô ta? Thế không phải chẳng khác nào thừa nhận chuyện này là do tôi làm ư?"

*****

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca anh anh hồ đồ rồi! Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, Chẳng lẽ anh không rõ ư? Trương Dương là loại người nào? Chẳng lẽ anh trước đó không nghe nói gì về hắn ư? Hắn không trêu người khác đã là may lắm rồi, anh không ngờ chủ động thì chọc tới đầu hắn, giờ thì hay rồi, chỗ rượu vang đó của em giờ tất cả đều bị niêm phong, hơn năm trăm vạn đó!"

Viên Hiếu Nông vỗ bàn quát: "Lão Tứ, cậu có ý gì? Đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu tôi ư? Tổn thất của tôi so với cậu còn lớn hơn, cậu ủy khuất cái gì? Trách tôi có phải hay không? Hảo, tổn thất của cậu tôi bồi thường, cậu hài lòng chưa?"

Viên Hiếu Thương tức giận nói: "Anh quả thực là không thể nói lý!"

Viên Hiếu Nông nói: "Đừng bày ra bộ dạng tự cho là thông minh với tôi, cậu thông minh như vậy, tốt! Cậu đi mà giải quyết chuyện này!"

Viên Hiếu Thương tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hắn chỉ vào Viên Hiếu Nông nói: "Nhị ca, em đã sớm nhắc nhở anh rồi, đừng có ham cái lợi nhỏ, làm việc nhất định phải phân rõ quan hệ lợi hại, nhưng anh vẫn thế, thấy lợi tối mắt. "

"Mày không ngờ dám nói với tao như vậy!" Viên Hiếu Nông rít lên, gân xanh trên trán nổi lên.

Tiếng chuông di động trên bàn phá ngang trận cao nhau của hai anh em, Viên Hiếu Nông oán hận chỉ chỉ vào Viên Hiếu Thương rồi lúc này mới điện thoại điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, hắn lập tức bình phục một chút tình tự, nói khẽ: "Hiện tại làm sao bây giờ?"

Một giọng nói âm trầm trong điện thoại nói: "Cái tật tham lợi nhỏ của mày mãi không bỏ được, nếu về sau còn như vậy, sớm muộn gì mọi người bên cạnh cũng sẽ bị mày hại chết. "

Viên Hiếu Nông vẻ mặt xấu hổ nói: "Em... Em không biết bọn họ làm sao mà tra được chuyện này. "

"Còn phải hỏi nữa à, khẳng định là có người chỉ điểm. "

Viên Hiếu Nông nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ cần để em tìm ra thằng nào chỉ điểm, em nhất định sẽ băm thây nó ra cho cá mập ăn. "

"Nói bớt những lời dọa dẫm kiểu đó thôi, chuyện không làm được thì đừng có nói, rồi sẽ có người tra tới mày, mày tự chuẩn bị cho tốt đi. "

Viên Hiếu Nông nói trong chốc lát rồi gác máy, vẻ mặt trở nên suy sụp hơn nhiều, hắn vô lực ngồi xuống, nói khẽ: "Lão Tứ, chuyện này khẳng định có người bên trong để lộ bí mật. "

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca, không phải em muốn nói anh đâu, anh thấy nhìn những người mà thu nhận đi, tốt xấu lẫn lộn, người chân chính có thể giúp đỡ thì không có mấy, đa số đều là hạng người rượu thịt. Không gặp chuyện thì ai nấy tỏ ra náo nhiệt lắm, khi chân chính xảy ra chuyện thì người có thể sử dụng lại chẳng có ai. "

Viên Hiếu Nông nói: "Nhưng chuyện đã như vậy rồi, tôi nên làm gì bây giờ?"

Viên Hiếu Thương nói: "Anh nguyện ý nhận tội không?"

Viên Hiếu Nông lắc đầu nói: "Nhận tội không phải là muốn chết ư?"

Viên Hiếu Thương nói: "Cũng không đến nỗi vật, chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu không phải anh, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy hàng hóa này là của huynh đệ chúng ta, điều tra ra thì sao? Cùng lắm thì chúng ta ngậm bồ hòn, nhất quyết không nhận. "

Viên Hiếu Nông nói: "Bọn họ không tra được tới tôi, nhưng chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu là Ma Cửu. "

Viên Hiếu Thương nói: "Vậy để hắn gánh, có chuyện thì cứ để hắn gánh!"

Viên Hiếu Nông trên đại sự hiển nhiên không bằng Viên Hiếu Thương, hắn thở dài nói: "Ma Cửu chưa chắc chịu. "

Viên Hiếu Thương nói: "Mấy năm nay, hắn đi theo bên cạnh anh cũng kiếm được không ít tiền, ngày lành cũng sống đủ rồi, trong nhà hắn có hai đứa con trai một đứa con gái, một hằng còn lằng nhằng với một con bé của Lam Sắc Mị Lực, chuyện này phải có người gánh, hắn đồng ý gánh thì chúng ta sẽ chiếu cố con cái và vợ hắn, nếu hắn không chịu thì... " Trong đôi mắt của Viên Hiếu Thương hiện lên một tia hung quang âm lãnh.

Viên Hiếu Nông nói: "Ma Cửu theo tôi đã nhiều năm, giúp tôi nhiều như vậy, tôi có chút không đành lòng. "

Viên Hiếu Thương nói: "Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời!" Giảng nghĩa khí thì lúc trước anh không nên lựa chọn con đường này. "

Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, vẻ mặt của hắn vẫn có chút rối rắm, nhưng trong lòng đã công nhận đề nghị của Viên Hiếu Thương.

Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng ngồi ở bên ngoài Kim Sắc Cảng Loan uống cà phê, hưởng thụ ánh nắng tịch dương, tầm mắt của cô ta bỗng nhiên bị phương xa hấp dẫn, cô ta nhìn thấy chiếc xe Mercedes việt dã của mình từ xa đi tới gần, tới bãi đỗ xe cách đó không xa thì dừng lại, Trương Dương mở cửa xe đi xuống, cười ha ha bước tới chỗ họ.

Tới trước mặt bọn họ, Trương Dương đặt chìa khóa xe lên bàn trước mặt Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: "Vật quy nguyên chủ!"

Ngón tay Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng ấn ấn lên cái khóa, mỉm cười nói: "Không ngờ hiệu suất phá án của công an Bắc Cảng cao như vậy!"

Trương Dương ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng: "Không liên can tới công an Bắc Cảng, xe là công an Tân Hải chúng tôi tìm được. "

Tiêu Mân Hồng có hứng thú nói: "Chẳng lẽ xe bị trộm tới Tân Hải?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Xe vẫn ở cảng khu mới, khi chúng ta tìm thấy thì xe đang ở trên thuyền, đang chuẩn bị vận tới phía nam. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Người nào lớn gan như vậy? Không ngờ dám trắng trợn làm chuyện này?"

Trương Dương gọi một cốc nước ngọt, uống một ngụm rồi nói: "Trước mắt vẫn đang điều tra, có điều căn cứ vào những gì mà thuyền viên nói, chỗ hàng này là của Viên Hiếu Nông!"

Kiều Mộng Viện đương nhiên chưa nghe nói tới Viên Hiếu Nông này, nhưng đối với Tiêu Mân Hồng mà nói, cái tên Viên Hiếu Nông này không xa lạ gì, cô ta có chút ngạc nhiên: "Viên Hiếu Nông? Chẳng lẽ là em trai của Viên cục trưởng của thị cục. "

Trương đại quan nhân gật đầu: "Hắn đấy!"

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Không thể nào, em trai của cục trưởng công an đi trộm xe?"

Trương đại quan nhân nói: "Vào thời này thì không có gì là không thể, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo như quân tử, nói không chừng chính là tiểu nhân đê tiện. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, làm người tích chút được không? Thật ra xã hội không hề hiểm ác như anh nói. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Xã hội không hiểm ác, lòng người mới hiểm ác. " Hắn lưu ý thấy Thì Duy không ở hiện trường, có chút tò mò nói: "Thì Duy đâu?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đi đón người!"

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Ai?"

"Tương hoa quả, hắn được nghỉ ngai ngày, vừa hay tới đây thư giãn chút. "

Trương Dương nói: "Tốt, lát nữa tôi mời ăn cơm. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Đã xong rồi, chúng ta cùng đi Bạch đảo. "

Trương Dương nói: "Không thể cứ phiền cô mãi được!"

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: "Bằng hữu với nhau mà, không cần khách khí. "

Trương Dương tới bây giờ vẫn không thể xác định mình có thời gian tới Bạch đảo hay không, xe tuy rằng đã được tìm trở lại, nhưng chuyện của Hưng Long hiệu vẫn chưa được giải quyết, trước mắt Trình Diễm Đông đang thẩm tra xử lí chuyện này, dưới sự kiên trì của bọn họ, cục trưởng công an Viên Hiếu Công cuối cùng cũng đồng ý để bọn họ thẩm tra xử lí vụ án này, nhưng y đồng thời lại kiên trì phải ở cảng khu mới mà hỏi, trên phương diện nào đó thì có nghĩa là Trình Diễm Đông và cục trưởng phân cục cảng khu mới Tô Vinh Thiêm cùng phụ trách chuyện này.

Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi kết quả thẩm vấn thì Trình Diễm Đông vừa hay gọi điện thoại tới.

Trong giọng nói của Trình Diễm Đông lộ ra vẻ mất mát: "Bí thư Trương, chuyện đã có kết quả. "

Trương Dương nói: "Kết quả thế nào?"

Trình Diễm Đông nói: "Chủ thuyền đăng ký của Hưng Long hiệu Lý Vượng Cửu đã chủ động tới đầu thú, hắn thừa nhận thuyền hàng này là của hắn. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, đứng dậy đi sang bên cạnh, nói: "Diễm Đông, không phải có thuyền viên nói thuyền này và tất cả hàng hóa đều là của Viên Hiếu Nông ư?"

Trình Diễm Đông nói: "Nói miệng không bằng chứng cứ, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về Lý Vượng Cửu, hơn nữa chính miệng hắn đã thừa nhận, chuyện này không hề có bất kỳ chỗ nào khả nghi. "

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cú điện thoại thần bí trước đó, người chỉ điểm trước chuyện đã nói với hắn chủ thuyền đăng ký của thuyền này không phải Viên Hiếu Nông, nhắc nhở mình không có chứng cớ tương quan để tra tới Viên Hiếu Nông, phát triển của chuyện quả thực cũng chứng thực điểm này, chính là bởi vì nhắc nhở này, Trương Dương hiện tại không hề cảm thấy quá bất ngờ, nước Bắc Cảng rất sâu, có một số việc không phải dễ dàng giải quyết như vậy.

Trình Diễm Đông từ trong sự trầm mặc của Trương Dương ý thức được hắn đang suy nghĩ, nói khẽ: "Bí thư Trương, liệu có phải có người muốn cố ý chỉ đầu mâu về phía cục trưởng Viên, từ đó châm ngòi mâu thuẫn giữa các anh không?"

Trương Dương nói: "Có loại khả năng này, nếu không có được chứng cớ bắt Viên Hiếu Nông, chỉ có thể trước tiên thả đi, Diễm Đông, kết quả kết quả là được rồi, chúng ta thấy được là thu tay. " Trương Dương lại nghĩ tới tên chỉ điểm đó, cho dù một gậy tre đánh không đến diêm vương, thanh từ một số tiểu quỷ bên cạnh hắn cũng là chuyện tốt, chuyện này không phải một kiếm là có thể giải quyết phải phải bảo trì đủ tính nhẫn nại.

Trình Diễm Đông nghe thấy câu này của hắn thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, thế này mà gọi là thấy được là dừng à, thông qua chuyện lần này, hiển nhiên đã đắc tội với Tô Vinh Thiêm, cùng với cục trưởng cục công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công, về sau quan hệ này khẳng định khó có thể ở chung.

Trương Dương vừa mới gác điện thoại thì di động lại đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công: "Đồng chí Trương Dương, tôi là Viên Hiếu Công!"

*****

Trương đại quan nhân cười nói: "Viên cục, ngài sao rảnh gọi điện thoại cho tôi thế. " Thằng cha này giả vờ cứ như không có chuyện gì vậy, giống như giữa họ chưa phát sinh bất kỳ chuyện gì.

Viên Hiếu Công mắng thầm thằng cha này là kẻ dối trá, ngữ khí rõ ràng có chút lãnh đạm: "Chuyện Hưng Long hiệu đã được điều tra rõ, chủ thuyền chủ động đầu thú, hơn nữa cung cấp manh mối hai kẻ trộm xe, tin rằng không lâu nữa có thể tóm được bọn họ. "

Trương Dương nói: "Vậy thì tốt quá, xem ra chúng tôi lần này không phí công!"

Viên Hiếu Công nghĩ thầm anh nói gì vậy? Cứ như tất cả công lao là của anh ấy? Anh dẫn dắt hơn hai mươi cảnh sát giẫm vạch là không có bất kỳ sai lầm gì ư? Viên Hiếu Công nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi có thể lý giải tâm tình của anh, nhưng tôi không thể lý giải cách làm của anh, mỗi hệ thống đều có chuẩn tắc hành vi của mình, không có quy củ thì không thành chuẩn tắc, nếu mọi người cứ làm theo ý mình, tùy tâm sở dục triển khai hành động, như vậy Bắc Cảng chúng ta sẽ lâm vào trong cảnh hỗn loạn. " Hiện tại đã chứng minh chuyện này không liên quan tới em trai hắn, lời nói của Viên Hiếu Công có vẻ càng đúng lý hợp tình hơn.

Trương đại quan nhân cũng không có thời gian nghe hắn lải nhải, cười nói: "Viên cục nói không sai, Về sau giữa chúng ta nên câu thông nhiều hơn, cái đó, tôi còn có việc, hôm nào gặp mặt nói chuyện sau nhé. " Thằng cha này nói xong liền gác điện thoại.

Trong lòng Viên Hiếu Công giận lắm, y vốn muốn thừa dịp này quở trách Trương Dương vài câu, nhưng người ta không cho y cơ hội này, lửa trong lòng không phát tiết được, Viên Hiếu Công tức giận đến nỗi vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Vô liêm sỉ!" Có điều Viên Hiếu Công nhanh chóng bình tĩnh lại, y ngẫm một chút rồi trước tiên gọi điện thoại cho bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Bắc Cảng Cát Trung Tín.

Cát Trung Tín nhận được cu điện thoại này Viên Hiếu Công thì vừa mới dự cuộc họp thường ủy xong, y nghe xong, trong lòng cũng rất tức giận, thật ra Viên Hiếu Công vốn có thể trực tiếp báo cáo chuyện này tới bí thư thị ủy Hạng Thành, nhưng y cân nhắc thận trọng một chút, chuyện này do bên thứ ba phản ánh thì tốt hơn.

Bí thư thị ủy Hạng Thành chưa đi xa, nghe thấy phía sau có người gọi, Hạng Thành xoay người nhìn thấy Cát Trung Tín đang bước nhanh chạy tới, y cười nói: "Lão Cát, chuyện gì mà khiến anh vội vàng thế?"

Cát Trung Tín thở dài: "Bí thư Hạng, chuyện này thật sự là khiến cho người ta đau đầu!"

Hạng Thành chỉ chỉ vào văn phòng mình, y không thích chuyện ở nơi đông người, hai người trở lại văn phòng của Hạng Thành, Cát Trung Tín căm giận đem chuyện vừa rồi Viên Hiếu Công nói với y kể lại cho Hạng Thành.

Hạng Thành sau khi nghe xong cũng có chút tức giận: "Vớ vẩn! Hắn cho rằng mình là ai? Không ngờ dẫn cảnh sát đến Bắc Cảng hành động. "

Cát Trung Tín nói: "Bí thư Hạng, vốn đả kích phạm tội là đúng, nhưng Trương Dương này quá cuồng vọng, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới mình, không có quan niệm đoàn kết hợp tác, có manh mối, hoàn toàn có thể trước tiên thông tri cho phân cục công an địa phương, mà hắn thì làm như thế nào? Dưới tình huống công an phân cục địa phương không biết gì, dẫn cục trưởng công an Tân Hải Trình Diễm Đông suất lĩnh hơn hai mươi cảnh sát mặc thường phục trực tiếp áp dụng hành động, đây căn bản chính là không để sự tồn tại của cảnh sát phân cục cảng khu mới vào mắt, thậm chí có thể nói, trong mắt hắn căn bản là không có thị cục Bắc Cảng, không có thành phố Bắc Cảng chúng ta, coi Bắc Cảng trở thành đất phần trăm của nhà bọn họ, hắn muốn làm thế nào thì làm!"

Hạng Thành rõ ràng đã tức giận, đứng dậy đi qua đi lại trong văn phòng: "Trương Dương này quả thực là quá mức rồi!"

Cát Trung Tín nói: "Còn không phải ư! Bí thư Hạng, tôi cho rằng phải nhắc nhở hắn một chút, cán bộ trẻ tuổi nhiệt tình công tác là nên khẳng định, nhưng đầu óc nóng nảy sẽ quên hết tất cả, đắc ý vênh váo, thứ cho tôi nói thẳng, hắn căn bản không phân rõ chức trách của mình là gì!"

Hạng Thành cầm, nhưng y nghĩ một lúc lại bro xuống, nói khẽ: "Anh vừa rồi nói mục đích hành động của hắnlà để tìm một chiếc ô tô bị mất trộm, ô tô của ai?"

Cát Trung Tín nói: "Nghe nói là ô tô của con gái bộ trưởng Kiều của bộ nông nghiệp. "

Hạng Thành trong lòng ngẩn ra: "Bí thư Kiều ư?" Ánh mắt của y trở nên do dự.

Cát Trung Tín gật đầu: "Chính là Kiều Mộng Viện, con gái của bí thư Kiều, cô ta vừa tới Bắc Cảng, ô tô và ví tiền tất cả bị người ta trộm, vì chuyện này, Trương Dương đánh nhau ầm ĩ ở một cửa hàng hải sản phố Hải Phong, lúc ấy phân cục công an cảng khu mới đối với chuyện này vô cùng coi trọng, cục trưởng Tô Vinh Thiêm tự mình nắm giữ ấn soái phá án, trong một đêm liền giúp bọn họ tìm ví tiền về, chỉ là không kịp thời tìm được chiếc ô tô này, Trương Dương không biết từ chỗ nào tra được manh mối, biết được chiếc xe này ở trên Hưng Long hiệu, cho nên mới trình diễn một màn này. "

Hạng Thành đã sớm dự đoán được Trương Dương sẽ không hành động mù quáng, thằng cha này hành động ở Hưng Long hiệu, ít nhiều cũng chiếm được ít đạo lý.

Cát Trung Tín nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương dẫn người tìm lại vật bị mất, đả kích phạm tội là đúng, nhưng hành vi của hắn có phải rất đáng tranh luận hay không? Hành vi như vậy khiến hệ thống công an Bắc Cảng loạn xạ ngầu? Trên thực tế cũng đã tạo thành rạn nứt giữa hệ thống công an Tân Hải và Bắc Cảng. "

Hạng Thành nói: "Tôi sẽ tìm hắn nói chuyện!"

Cát Trung Tín cho rằng mình đã đạt được mục đích, y gật đầu nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương này quả thực có chút năng lực, nhưng đánh trống vẫn cần dùi nặng, đối đãi với hắn không thể khoan dung quá mức!"

Người Cho rằng Hạng Thành đối với Trương Dương khoan dung quá mức không chỉ là Cát Trung Tín, bí thư Trần Cương Ủy ban kỷ luật cũng cho rằng như vậy, tan tầm hôm ấy, Trần Cương và Hạng Thành gặp nhau ở thang máy, Trần Cương cũng nghe nói tới chuyện này, tất nhiên lại nói ra vài câu với Hạng Thành.

Hạng Thành cười khổ nói: "Thằng ôn này, chính là một phiền toái, ngay cả một ngày cũng không yên tĩnh. "

Trần Cương tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Bí thư Hạng, cần phải nhắc nhở hắn, tôi thấy chút thành tích của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã khiến hắn có chút lâng lâng, người trẻ tuổi chính là như vậy, có được một chút thành tích thì tự cao tự đại, cho rằng mình không gì làm không được. "

Hạng Thành nói: "Trần à, anh thấy làm thế nào mới có thể cho hắn một bài học. "

Trần Cương nói: "Bí thư Hạng, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như ngoài mặt. "

Hạng Thành nhìn Trần Cương một cái, cửa thang máy vừa hay mở ra, Trần Cương tạm dừng nói chuyện, mời Hạng Thành đi ra ngoài trước, sau đó theo sát bước chân của Hạng Thành, đi song song với y, Trần Cương nói: "Gần đây Tân Hải chuyện xảy ra không ít, bởi vì chuyện sở trưởng sở quản xe Triệu Kim Khoa tự sát, chúng tôi đã phái ra một tổ công tác. "

Hạng Thành cho rằng hai kiện này tựa hồ liên hệ không lớn, cười nói: "Lão Trần, hai chuyện này hình như không có liên quan gì. "

Trần Cương nói: "Bí thư Hạng, sau khi tổ công tác đến Tân Hải, công tác điều tra có thể nói là một bước cũng khó đi, Nghiêm Chính đã không chỉ một lần kêu khổ với tôi, nguyên nhân căn bản chính là Tân Hải không phối hợp với điều tra của tổ công tác, viêc này chúng tôi trước đây chưa từng gặp trong lúc công tác. "

Hạng Thành không nói gì, y dừng chân trước một gốc cây đại thụ.

Trần Cương nói: "Nếu là một người ôm thái độ chối đối thì có thể quy kết là hiện tượng cá nhân, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều có thái độ như vậy, thì không thể dùng hiện tượng cá biệt để giải thích. Hẳn là có người trước chuyện đã phân phó bọn họ làm như vậy, người có quyền lực như vậy ở Tân Hải cũng không nhiều. "

Hạng Thành nói: "Anh là nói Trương Dương!"

Trần Cương nói: "Người này lòng ham muốn quyền lực rất nặng, hơn nữa chú trọng chính tích quá mức, ở phương diện này biểu hiện có chút độc đoán. Tôi nghĩ rằng hắn nhất định đã hiểu lầm mục đích công tác của tổ công tác, cho rằng chúng tôi là can thiệp quyền lực của hắn, cho nên sinh ra một số tâm lý nghịch phản. "

"Tâm lý nghịch phản?" Hạng Thành nghe đến câu cuối cùng thì đã minh bạch ý tứ của Trần Cương, Trần Cương là đang nói, Trương Dương suất lĩnh công an Tân Hải tới cảng khu mới tra án là để thị uy với bọn họ, cũng thông qua phương thức này biểu đạt sự bất mãn đối với việc bọn họ phái ra tổ công tác.

Trần Cương gật đầu nói: "Bí thư Hạng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hành vi của hắn tuyệt đối không phải là xung động nhất thời, mà là một lần hành động có mục đích, tôi đã sớm nói qua rồi, từ lúc hắn tới Tân Hải, hắn luôn án chiếu theo khái niệm của bản thân hắn để biến cách ban lãnh đạo Tân Hải, tuổi của hắn tuy rằng không lớn, nhưng vô cùng chuyên quyền độc đoán, không chịu nghe bất kỳ thanh âm bất đồng nào, lúc trước Trần Khải trên công tác không có bất kỳ khuyết điểm nào mà vẫn bị hắn đá ra khỏi Tân Hải, mục đích của hắn là để điều Trình Diễm Đông đến, bởi vì Trình Diễm Đông là hắn một tay đề bạt lên, tất nhiên so với Trần Khải thì nghe lời hơn, mặc kệ hắn phát ra mệnh lệnh như thế nào, Trình Diễm Đông đều sẽ không chút do dự chấp hành, chuyện hôm nay phát sinh ở cảng mới đã đủ để chứng minh chuyện này. Bí thư Hạng, tôi dám cam đoan, không lâu nữa, hắn còn có thể sẽ lại đề bạt Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông tiếp theo sẽ lên làm bí thư Ủy ban chính pháp Tân Hải, thậm chí là thường ủy cũng có thể. "

Hạng Thành nghe đến đây, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)