Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0688

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0688: Một tuyến liên hệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương há to mồm ra, Khâu Phượng Tiên hiển nhiên thành thục hơn so với Tra Vi, Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương luôn cảm thấy cô ấy có ý ngoài lời nói, tựa hồ đang nhắc nhở mình cái gì, hắn cười gật đầu nói: Khâu tiểu thư nói không sai, vĩnh viễn bất bại là không có khả năng, nhưng mà tôi nghe nói có một người tiếp cận bất bại, tôi hẳn là đánh không lại hắn.

Mọi người đều vểnh lổ tai lên nghe, trên đời này còn có người lợi hại hơn Trương Dương? Bọn họ không tin.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: Đông Phương Bất Bại, nhưng mà hắn không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh. Một câu nói làm cho các cô gái ở đây mắc cở đỏ bừng mặt.

Tra Vi cười mắng: Từ đầu đến cuối anh đều không có nghiêm chỉnh.

Trương Dương đang muốn vui đùa hai câu, điện thoại của hắn vang, hắn cầm lấy điện thoại, cười nói: Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại. Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Khâu Phượng Tiên cười nói: Các người đoán xem, điện thoại này là ai gọi tới?

Tra Vi hừ một tiếng nói: Thần bí như thế, lén lút, không cần đoán khẳng định là một cô gái.

Cố Dưỡng Dưỡng theo gật đầu, Giang Quang Á cười nói: Tôi cũng tán thành.

Thật ra ai ai cũng đều đoán sai, người gọi điện thoại tới cho Trương Dương chính là Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy hẹn Trương Dương một giờ sau gặp tại Tử Cấm thành.

Trương Dương suy đoán Hình Triêu Huy tìm mình là vì chuyện hắn bị quân đội giam, thật ra hắn cũng rất muốn biết đến cùng, nên đáp ứng không hề nghĩ ngợi.

Số lần Trương Dương đến kinh thành tuy rằng không ít, thế nhưng đến Tử Cấm thành chỉ là lần thứ hai, ngẫm lại lần trước vẫn là cùng Cố Giai Đồng đến đây, chính là trận mưa to đột ngột tại Tử Cấm thành đã hoàn toàn châm lên lửa tình trong lòng bọn họ, Trương Dương mua vé vào cửa đi vào Tử Cấm thành, đi tới ngọ môn, trên bầu trời nổi mưa nhỏ, cái này và lần trước đến đây sao mà tương tự, chỉ là cảnh vật như trước, người xưa bên cạnh lại không có tung tích, nhớ tới Cố Giai Đồng, nội tâm của Trương Dương lại dường như sũng ướt nước mưa, nặng nề vô cùng.

Hình Triêu Huy hẹn hắn tại Cửu Long bích, hiện tại Trương Dương có biểu hiện là đã bị khai trừ khỏi quốc an, giữa hắn và Hình Triêu Huy vẫn duy trì một tuyến liên hệ, ngoại trừ lão Hình, không ai biết hắn vẫn là một phần tử của quốc an. Trương Dương đi tới Cửu Long bích, mưa bắt đầu lớn hơn một chút, du khách đều chạy đến hành lang trú mưa, chẳng ai còn hăng hái tiếp tục du lãm trong mưa.

Hình Triêu Huy nhàn nhã đi chơi tự đắc đứng trước Cửu Long bích, Trương Dương đi qua, sóng vai đứng thẳng cùng hắn, Hình Triêu Huy liếc liếc mắt hướng hắn, Trương Dương vẫn mặc quân phục, quần áo đã bị nước mưa làm ướt một chút.


Ánh mắt hai người nhìn nhau một chút, ngầm hiểu đi về đoạn hành lang không người, Hình Triêu Huy nói: Lá gan của cậu cũng không nhỏ!

Trương Dương thản nhiên cười nói: Tin tức rất linh thông!

Hình Triêu Huy nói: Quân đội bị mất một ít tư liệu quân sự tuyệt mật, mà tất cả đều là vì tại cậu xông vào căn cứ quân đội, thu hút lực chú ý của bọn họ.

Trương Dương nói: Tôi bị người ta lừa!

Hình Triêu Huy nói: Ai có thù với cậu lớn như vậy, cần phải lập cái bẫy như vậy để hại cậu?"

Trương Dương nói: Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?

Hình Triêu Huy thở dài nói: Lẽ nào cậu không có phát hiện bất luận điểm đáng ngờ gì sao?

Trương Dương nói: Có phải là Vương Quân Dao?

Hình Triêu Huy lắc đầu nói: Khả năng của bà ta không tính là lớn.

Trương Dương nói: Tôi đắc tội với Tần gia, là tôi cướp Tần Hoan từ tay của bọn họ.

Hình Triêu Huy đối với chuyện này rất rõ ràng, lúc trước chính là hắn đã trợ giúp Trương Dương đem Tần Manh Manh từ khốn cảnh giải cứu ra, bởi vì chuyện tình của mẹ con Tần Manh Manh, Tần gia và Trương Dương kết thành hận thù, Hình Triêu Huy lại lắc đầu nói: Không có khả năng, Tần gia cho dù có hận cậu, cũng sẽ không lợi dụng cơ mật quân sự làm tiền đặt cược, bọn họ là quân nhân, có nguyên tắc của mình.

Trương Dương nói: Nếu mà có nguyên tắc, lúc trước bọn họ sẽ không sẽ lợi dụng chuyện sân bay để gây khó dễ, khiến cho tôi phải xa xứ.

Hình Triêu Huy cười ha ha một tiếng: Vô luận thế nào, vận khí của cậu cũng rất tốt, có Kiều lão bảo vệ cậu, cho dù là Tần Hồng Giang cũng không dám động vào cậu.


Trương Dương nói: Uất ức, tôi cảm thấy rất uất ức, người đâm lén tôi, rất hiểu những chuyện của tôi, thậm chí rất rõ ràng chuyện của Cố Dưỡng Dưỡng.

Hình Triêu Huy nói: Cái này không phải có phạm vi?

Trương Dương nói: Phạm vi cũng quá ít.

Hình Triêu Huy nói: Tôi nói cho cậu một việc, cơ mật quân sự mất trộm lần này của có quan hệ dến eo biển.

Trương Dương nói: Anh nói có thể là gián điệp Đài Loan?

Hình Triêu Huy cười cười nói: Tôi chưa từng nói cái gì, hiện nay một chút chứng cứ tôi cũng không có. Cậu đấy, sau này tốt nhất là nên cẩn thậ, không nên gặp phải chuyện thì liền vội vã đi.

Trương Dương nói: Chuyện đã xảy ra, hiện tại hối hận cũng đã muộn.

Hình Triêu Huy nói: Không muộn, cũng may cậu không có việc gì.

Mưa nhỏ đi rất nhiều, xa xa có một đám thanh niên bước chậm trong mưa mà đến, ánh mắt của một cô gái tóc ngắn bên trong đang dừng hình ảnh trên người Trương Dương, cô ấy có chút khó tin trừng to mắt nhìn, một lát sau nhi mới dám xác định là Trương Dương, vui vẻ nói: Thị trưởng Trương!

Trương đại quan nhân bị người gọi là thị trưởng có chút xa lạ, ý niệm đầu tiên trong đầu của hắn là gặp phải đồng hương Phong Trạch, cẩn thận nghĩ lại thì thấy âm thanh có chút quen tai, xoay người nhìn lại, đã thấy một nữ sinh quần áo mộc mạc đang đứng tại cách đó không xa nhìn hắn, Trương Dương lúc này mới nhận ra nữ sinh này là Phùng Lộ, con gái của thầy giáo Phùng Thiên Du của Phong Trạch Nhất Trung, cũng là trạng nguyên trong ký thi đại học tại Phong Trạch. Trương Dương biết cô ấy đang học tại trường y, hắn còn đáp ứng có cơ hội đến kinh thành sẽ đi trường học thăm cô ấy, nhưng mà Trương Dương thật sự quá bận, đã sớm quên chuyện này, không ngờ ngày hôm nay tại Tử Cấm thành tự nhiên gặp gở cô ấy.

Trương Dương cười nói: Phùng Lộ, là em sao!

Hình Triêu Huy thấy Trương Dương gặp người quen, hắn rất cẩn thận, thấp giọng nói: Lưu ý Tra Tấn Bắc. Nói xong hắn đứng dậy rời đi. Trương Dương nao nao, chẳng biết vì sao Hình Triêu Huy lại hoài nghi Tra Tấn Bắc, trước đó hắn đã từng kêu mình điều tra trợ thủ Lưu Khánh Vinh bên người Tra Tấn Bắc, xem ra quốc an hoài nghi nhóm người Tra Tấn Bắc cũng đã có một khoảng thời gian tương đương. Nhưng mà lâu như vậy rồi, bọn họ cũng không có áp dụng hành động thêm một bước nào đối với Tra Tấn Bắc, chứng minh bọn họ không có nắm giữ bằng chứng xác thực.

Phùng Lộ bước nhanh đi tới trước mặt Trương Dương, tuy rằng đã lên đại học, nhưng Phùng Lộ vẫn còn dáng dấp ngây ngô, nếu như nói có chổ không giống, chính là bím tóc dài đã biến thành tóc ngắn, cô ấy ngày hôm nay là cùng bạn học đến Tử Cấm thành du lãm, lúc đầu thấy Trương Dương thời gian cô ấy không dám kêu, bởi vì Trương Dương mặc quân phục trên người, tại trong ấn tượng của cô bé thì Trương Dương cũng không phải là quân nhân.

*****

Phùng Lộ cười nói: Thị trưởng Trương, ngài cũng đến Tử Cấm thành du ngoạn à!

Trương Dương cười gật đầu nói: Tới nơi này đi dạo, mong muốn kiếm một chút hoàng khí.

Phùng Lộ nhìn thoáng qua Hình Triêu Huy đã đi xa nói: Bạn của ngài?

Trương Dương lắc đầu: Không quen, chỉ là người qua đường. Lúc nói những lời này không khỏi nhớ tới hiện tại vị trí của mình rất kỳ quái, đột nhiên trở thành một nhân viên ngoài biên chế của quốc an, ngoại trừ Hình Triêu Huy, toàn bộ quốc an không ai biết thân phận của mình, ngay cả gặp mặt đều phải lén lút như vậy. Sau này tiền lương của quốc an đừng hy vọng nữa, về phần thưởng cuối năm và các phúc lợi khác thì càng đừng nghĩ, nghĩ như vậy, Trương đại quan nhân đảo có chút hoài niệm chổ tốt của quốc an đối với mình.

Phùng Lộ nói: Thị trưởng Trương, ngài đến kinh thành khi nào?

Trương Dương cười nói: Tới vài ngày rồi, hai ngày nữa cần phải trở về.

Phùng Lộ nói: Ngài có thời gian không? Tôi mời ngài ăn, tận tình làm chủ.

Trương Dương nghe cô ấy nói như vậy không khỏi nở nụ cười, Phùng Lộ thấy Trương Dương cười, cảm thấy hơi ngượng, mặt cười không khỏi đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: Khách sạn lớn tôi mời khôngnổi, nhưng đồ ăn đặc sắc ở đây thì vẫn được.

Trương Dương nói: Phùng Lộ à, tôi thật sự không có thời gian, để lần sau đến kinh thành nhất định sẽ hẹn em cùng ăn, thật ra cái tôi muốn ăn nhất là thịt dê nướng của nhà em, hiện tại tôi đến Nam Tích công tác, buổi tối khi ăn khuya thường thường nhớ tới quán nướng nhà em, tại nơi khác tìm không được cái mùi vị kia.

Phùng Lộ cười nói: Thị trưởng Trương, chờ nghỉ hè khi tôi trở lại, còn có thể giúp ba phụ bán, đến lúc đó nếu ngài có thời gian rãnh, nhất định phải tới Phong Trạch, tôi khẳng định sẽ mời ăn thịt dê nướng tốt nhất"

Trương Dương gật đầu, lại nói: Sau đó đừng gọi thị trưởng nữa, tôi hiện tại không còn là thị trưởng nữa, em gọi là anh Trương cũng được.

Phùng Lộ đỏ mặt nói: Tôi không dám.

Trương Dương nói: Có cái gì không dám? Em bây giờ là sinh viên tài cao rồi, em gọi tôi là anh, là cho tôi mặt mũi! Hắn nhìn thoáng qua bạn học đứng ở xa xa của Phùng Lộ nói: Đi nhanh đi, các bạn học đều đang chờ em kìa.

Phùng Lộ gật đầu, xoay người đi vài bước, lại xoay người, phất phất tay với Trương Dương.


Trương Dương ở kinh thành hai ngày, hắn vốn định đi thăm Kiều lão, cảm tạ Kiều lão trợ giúp hắn, nhưng lại nghe nói Kiều lão đến Đông Bắc, chỉ đành bỏ cái ý niệm này trong đầu, hai ngày này Trương Dương vẫn ở tại chổ của Thiên Trì tiên sinh, Trần Tuyết từ đêm đó rời đi, vẫn không có trở về, Trương Dương ý thức được, Trần Tuyết hẳn là đang cố ý lảng tránh mình.

Mẹ nuôi La Tuệ Trữ tới một chuyến, vốn Trương Dương muốn đến chổ của bà, nhưng La Tuệ Trữ nói đã thật lâu không có tới tòa nhà này, muốn đến thăm, thuận tiện tưởng nhớ Thiên Trì tiên sinh một chút.

Khi La Tuệ Trữ đến nơi đây, Trương Dương đang sắp xếp thu dọn đồ tại góc tường, hai ngày này hắn rãnh rỗi không có gì làm nên dọn dẹp ngôi nhà này, thật ra ngôi nhà này vẫn đều được Trần Tuyết giữ gìn, cho nên rất sạch sẽ, Trương Dương thuộc về cái loại không có việc gì làm nên dư hơi đi dọn lại.

La Tuệ Trữ thấy hắn kéo bàn kéo ghế dọn dẹp, khiêng đồ chất gọn vào góc tường, không khỏi cười nói: Con có mệt hay không!

Trương Dương nghe được giọng nói của mẹ nuôi, xoay người nhìn bà một cái, cười lắc đầu, đem đồ đạc đặt vào vị trí, sau đó đi tới vòi nước trong viện rửa tay và mặt sạch sẽ rồi vào trong lau mặt

La Tuệ Trữ đã ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây, từ sau khi Thiên Trì tiên sinh rời đi, bà ấy hầu như không đến nơi này nữa, nhớ giọng nói và dáng điệu nụ cười của Thiên Trì tiên sinh ngày xưa, nội tâm không khỏi thổn thức.

Trương Dương vào phòng trong mang một bộ trà cụ ra, pha trà cho La Tuệ Trữ.

La Tuệ Trữ nghe thấy được hương trà, không khỏi khen: Trà mới của năm nay!

Trương Dương nói: Khâu Phượng Tiên tặng cho con, con cũng không biết là loại gì, nhưng mà cô ấy nói mang đến từ Cao Sơn trà ở Đài Loan. Pha trà xong, Trương Dương rót ra tách cho La Tuệ Trữ.

La Tuệ Trữ nhấp một ngụm, cảm thấy nước trà vào miệng mà mùi hương vẫn còn lưu lại, nhẹ giọng khen: Trà ngon!

Trương Dương nói: Nếu mẹ nuôi cảm thấy thích, trở về con sẽ tặng cho mẹ một hộp"

La Tuệ Trữ đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Trương Dương.

Trương đại quan nhân dưới ánh mắt của bà cảm thấy có chút bất an, vô luận chuyện lần này lao vào vùng cấm quân sự là vì nguyên nhân gì, thì dù sao cũng đều gây cho bà thêm phiền phức, trong đáy lòng Trương Dương không muốn, nhất là sau đó biết, là La Tuệ Trữ gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, trong lòng Trương Dương càng cảm thấy áy náy, nếu như không phải quan tâm mình, với thân phận và địa vị của La Tuệ Trữ, lại sao lại hạ mình gọi điện thoại cho một vãn bối? Trương Dương thấp giọng nói: Mẹ nuôi, xin lỗi!

La Tuệ Trữ cười nói: Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?


Chuyện này đã gây phiền phức cho mẹ!

La Tuệ Trữ hỏi: Con có phải là con nuôi của mẹ không?

Trương Dương gật đầu.

La Tuệ Trữ cười nói: Con cái trong mắt mẹ vĩnh viễn đều là một đứa nhỏ, là đứa nhỏ sẽ phạm sai lầm, trong mắt của mẹ, sai lầm của con cái luôn luôn có thể tha thứ, em không biết chuyện này là vì nguyên nhân, tôi cũng không muốn biết nguyên nhân của chuyện này, em chỉ cần thấy con có thể bình an vô sự cũng đã đủ rồi.

Trong lòng Trương đại quan nhân vô cùng cảm động, La Tuệ Trữ đối với mình thật sự là quá tốt.

La Tuệ Trữ nói: Thật ra ai ai cũng sẽ có ngày lớn lên, đợi đến ngày đó, con thật sự thành thục, mẹ dù có muốn giải quyết phiền phức cho con, cũng là lòng có dư mà lực không đủ. La Tuệ Trữ nói đến đây không khỏi thở dài một hơi.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, sau này con làm việc nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn, tận lực không làm cho mẹ lo lắng.

La Tuệ Trữ nói: Nếu như có suy nghĩ, thì nhanh tìm một bạn gái kết hôn đi, con cũng không còn nhỏ, tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, con mới hai mươi bốn, hiện tại đều lưu hành kết hôn muộn mà, con cảm thấy ít nhất cũng phải dăm ba năm nữa"

La Tuệ Trữ trừng mắt liếc hắn nói: Tình cảm mà bất định tính, vĩnh viễn không lớn lên được, con nói thật với mẹ, giữa con và Yên Nhiên rốt cục là còn có hy vọng hay không?"

Trương Dương cười khổ nói: Mẹ nuôi, mẹ cũng biết, hiện tại con đặc biệt sợ nói chuyện tình cảm lắm.

La Tuệ Trữ nói: Trốn tránh không phải biện pháp, con không thể bởi vì chuyện của Giai Đồng mà cả đời chìm đắm trong bi thương, con không có khả năng sống một mình cả đời.

Trương Dương nâng chung trà lên lặng lẽ uống trà, mỗi lần La Tuệ Trữ dạy dỗ hắn, thằng nhãi này chỉ có thể dùng im lặng mà chống đỡ, lúc trước hắn quả thật có suy nghĩ qua chuyện hôn nhân, nhưng từ sau khi Cố Giai Đồng mất, hắn vẫn lảng tránh đối với hôn nhân, hắn sợ đề cập đến chuyện hôn nhân.

La Tuệ Trữ thở dài nói: Mẹ biết con không muốn nghe mẹ nói.

*****

Trương Dương cười nói: Nào có, con cam tâm tình nguyện nghe mẹ nuôi nói.

La Tuệ Trữ nói: Gần đây mẹ và bà ngoại của Yên Nhiên có gọi điện vài lần, cả hai đều nhắc tới chuyện của con và Yên Nhiên, Yên Nhiên hiện tại đem tất cả vào sự nghiệp, con bé có vẻ chống cự đối với tình cảm, cái này chứng minh trong lòng con bé vẫn còn có con, căn bản không có khả năng tiếp nhận đứa con trai khác.

Trương Dương nói: Là con có lỗi với cô ấy.

Biết có lỗi với con bé, thì đối với con bé tốt một chút, cho dù bây giờ hai đứa chia tay, nhưng cũng không có thể bởi vì chia tay mà trở thành người lạ, bạn bè bình thường cũng có thể làm, có thời gian có thể gọi điện thoại thăm hỏi một chút. Qua một thời gian, tình cảm của hai đứa sẽ có biến chuyển.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con sẽ.

La Tuệ Trữ nói: Con ngoài miệng thì đáp ứng mẹ, thật ra là nói cho có lệ.

Trương Dương cười nói: Tôi nói với ai cũng không dám nói với mẹ.

La Tuệ Trữ nói: Con và Kiều Mộng Viện gần đây hình như không tồi.

Trương Dương xấu hổ ho khan một tiếng nói: À... Con và Mộng Viện là bạn bè bình thường.

La Tuệ Trữ nói: Thật ra chuyện tình cảm của con mẹ không có quyền can thiệp, bất quá, mẹ nuôi với những người đứng trên một góc khác mà xem, luôn cảm thấy Yên Nhiên và con là thích hợp nhất. Nếu như hai đứa bởi vì hiểu lầm mà không thể tới với nhau, đối với mẹ mà nói cũng là một loại tiếc nuối.

Trương Dương đang chuẩn bị nói hai câu lời hữu ích để giúp mẹ nuôi giải sầu, lúc này Tra Vi đến đây tìm hắn, ở ngoài cửa đã bắt đầu ồn ào: Trương Dương, mau ra đây hỗ trợ đem đồ vào coi!

La Tuệ Trữ ý vị thâm trường nhìn Trương Dương, trong lòng nói đứa con nuôi thật sự là mệnh hoa đào, nhiều đứa con gái tốt như vậy sao đều vội vàng quanh quẩn bên cạnh hắn.

Trương Dương cười cười ngượng ngùng, đứng dậy ra cửa. Tra Vi lái xe đến đây, lần này mua không ít đồ, có ăn có mặc, Trương Dương vô cùng kinh ngạc nói: Làm gì đây? Chuẩn bị dọn nhà sao?

Tra Vi đem đống đồ từ thùng xe phía sau đặt trong tay Trương Dương: Anh không phải nói đêm nay phải về Nam Tích sao? Tôi mua cho anh vài bộ quần áo, vốn dĩ muốn mời anh đi ra ngoài ăn, lại sợ anh ngại, cho nên thẳng thắn mua đồ ăn đến đây, tự tay làm cho anh ăn.

Trương Dương cười nói: Sao đột nhiên đối với tôi tốt như vậy? Có phải là có mục đích gì không?


Tra Vi lôi mấy cái túi từ trong xe, vừa khóa xe vừa nói: Đúng, tôi có mục đích với anh, tôi thích anh, tôi muốn theo đuổi anh! Cô ấy nói xong mới phát hiện cách đó không xa còn có một chiếc xe, có chút kinh ngạc nói: Trong nhà có người?

Trương Dương à ừm hai tiếng.

Tra Vi trừng mắt liếc hắn nói: Sao không nói sớm!

Lúc này âm thanh của La Tuệ Trữ từ bên trong vang lên: Tiểu Vi tới à, mau vào bên trong ngồi!

Tra Vi lập tức mắc cở mặt cười đỏ bừng, nói như vậy những lời vừa rồi tất cả đều bị La Tuệ Trữ nghe được. Cô ấy đem tất cả đều quy tội lên người Trương Dương, giơ cước lên hung hăng đá một cái lên mông của Trương Dương.

Trương đại quan nhân vui vẻ bị cô ấy đá một cước, đem đồ cầm vào. Tra Vi dù sao cũng bản lĩnh hơn so với mấy cô gái bình thường, tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn đi vào, đi tới trước mặt La Tuệ Trữ kêu một tiếng: Dì La!

La Tuệ Trữ mỉm cười gật đầu, nói: Tới rồi!

Tra Vi gật đầu, cô ấy lúng túng nói: Con tới tiễn đưa Trương Dương.

La Tuệ Trữ nhìn phía Trương Dương nói: Con phải đi sao?

Trương Dương nói: Mua vé xe lửa buổi tối, chuyện bên kinh thành đã thu xếp gần xong hết rồi, thành phố cũng gọi con trở về, kêu con nhanh chóng thúc đẩy công tác của ủy ban thể dục"

La Tuệ Trữ nói: Trở về cũng tốt.

Tra Vi mua không ít đồ ăn, cô ấy cầm đồ ăn đi phòng bếp, trong lòng nói lần này tiêu rùi, cái gì cũng bị La Tuệ Trữ thấy được, vừa rồi mình còn nói thích Trương Dương, muốn theo đuổi hắn, mình dù sao cũng là con cô gái, cái gì mà tự tôn cũng không còn, Tra Vi vừa đi tới phòng bếp, vừa hối hận không ngớt, đều tự trách cái miệng của mình, đều do cái tên nhóc này trước đó không nhắc nhở cô.

La Tuệ Trữ nhìn bóng lưng Tra Vi cảm thấy nha đầu kia cũng có chút khả ái, lắc đầu nói: Mẹ đi!

Trương Dương giữ lại nói: Mẹ nuôi, ở lại ăn cơm đi, dù sao cũng không người ngoài, bữa giờ con đến kinh thành hai mẹ con chúng ta cũng không cùng ăn.

La Tuệ Trữ nói: Tốt!


Trương Dương nhanh chóng đi tới phòng bếp, thấy Tra Vi đang vừa hối hận vừa lặt rau.

Nghe được tiếng bước chân của Trương Dương, Tra Vi dựng thẳng mắt phượng trợn tròn trừng mắt nhìn hắn, cái khí thế này có thể nuốt Trương Dương vào bụng luôn.

Trương Dương cười nói: Làm gì vậy? Sao có vẻ có thâm thù đại hận thế?

Tra Vi nói: Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không để yên!

Trương Dương nhếch môi cười nói: Đừng khách khí, tôi cũng cảm động lắm, làm cơm nhanh lên, mẹ nuôi tôi buổi trưa muốn ăn ở chỗ này, cô cần phải có biểu hiện thật tốt.

Này! Anh coi tôi là nữ hầu hả!

Trương Dương nói: Cô không phải thích tôi sao? Nếu muốn cho tôi thích cô, đầu tiên phải làm hài lòng được dạ dày của tôi, nếu như cô có bản lĩnh thì tiện thể ngay cả dạ dày của mẹ nuôi tôi cũng làm hài lòng luôn đi, nói không chừng thật đúng là sẽ chinh phục được tôi, cái vậy gì, nhanh lên đi, đem tất cả khí lực của cô ra đi, làm cho ngon một chút nhé.

Tra Vi tức giận cầm lấy một trái cà chua ném thẳng vào mặt của hắn.

Trương đại quan nhân đưa tay bắt lấy, cười tủm tỉm nói: Tôi đi nói chuyện với mẹ nuôi.

Nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi, Tra Vi cắn cắn môi, vẻ mặt buồn bực, nhưng lập tức lại nở nụ cười ngọt ngào. Tâm tư của con gái cũng không dễ dàng nắm bắt được.

La Tuệ Trữ cũng có hiểu biết đối với đứa con gái của Tra Tấn Nam này, biết Tra Vi từ nhỏ đã có cá tính mạnh mẽ, giống như một đứa con trai vậy, nhưng không ngờ rằng cô ấy đối với Trương Dương lại săn sóc như vậy, một đứa con gái mang theo nhiều đồ ăn như thế, chủ động chạy đến làm cơm cho Trương Dương, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết bên trong nhất định có chuyện. Đối với việc đứa con nuôi phân tán tình cảm lung tung này La Tuệ Trữ cũng chẳng biết nên nói thế nào, xem ra nói cũng vô dụng, tất cả phải dựa vào chính hắn đi lựa chọn.

Trương Dương thấy trà có chút lạnh, đi đun nước nóng, mỉm cười nói: Mẹ nuôi, mùa xuân năm nay dành thời gian đến Bình Hải nha.

La Tuệ Trữ lắc đầu nói: Không có thời gian, cả ngày bận chuyện không đi được. Chỉ cần là con gái Văn Linh là đã đủ để bà ấy bận rộn, hơn nữa còn phải cùng đi với chồng để tham dự các trường hợp xã giao, thời gian cá nhân của La Tuệ Trữ quả thật rất ít.

Trương Dương nói: Hạo Nam gần đây có liên hệ với nhà không?

La Tuệ Trữ thở dài nói: Nó rất ít gọi điện thoại, cho dù thỉnh thoảng có gọi một lần, cũng là nói ngắn gọn hai câu thì cúp, bất quá mẹ nghe nói nó ở Tân Cương có biểu hiện coi như không tồi, yêu cầu tiến bộ trên chính trị, trải qua chuyện của Tần Manh Manh, nó thật sự trưởng thành. Nói đến con trai, La Tuệ Trữ không khỏi buồn, lông mày nhăn lại.

*****

Trương Dương nói: Cơ sở của Hạo Nam tốt hơn so với con, khẳng định sẽ thẳng lên mây xanh, không bao lâu sẽ lên làm quan lớn.

La Tuệ Trữ cười khổ nói: "Làm quan lớn? Làm quan lớn có chỗ tốt gì?

Trương Dương cười cười nói: Có thể đàn ông trời sinh ra đã có ham muốn quyền lực tương đối mạnh.

La Tuệ Trữ nói: Trương Dương, có nghĩ tới hay không, làm quan càng lớn nỗ lực càng lớn, có chút thời gian, cần hi sinh chính mình, hi sinh hạnh phúc của người nhà, con chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Trương Dương không nói gì, trong lòng cảm giác được lời nói của La Tuệ Trữ là có cảm mà phát. Tuy rằng thân phận của bà ấy tôn quý, thế nhưng trong sinh hoạt gia đình lại không hạnh phúc Văn Linh hôn mê bất tỉnh, Văn Hạo Nam lại đi xa tha hương, về phần Văn Quốc Quyền, đa số thời gian đều đặt ở chính đàn, ở trong nhà cũng chỉ là một cái bóng, rất ít có thể bận tâm đến sự tình trong nhà.

La Tuệ Trữ cũng ý thức được những lời này nói xong có chút không ổn, bà nhẹ giọng nói: Con đã ở đây nhiều ngày, đại khái không quan tâm chuyện của Bình Hải.

Trương Dương gật đầu nói: Hai ngày nay con đều ở chỗ này tu tâm dưỡng tính.

La Tuệ Trữ nói: Đại hội đảng Bình Hải sẽ tuyển ra nhóm thường ủy mới, Bình Hải sẽ xuất hiện khuôn mặt mới.

Trương Dương biết Bình Hải đang tổ chức đại hội đảng, nhưng hắn đối với người được lựa chọn làm thường ủy cũng không có nhiều quan tâm lắm, dù sao với thân phận và địa vị hiện tại của hắn, thường ủy tỉnh ủy và hắn cách nhau quá xa. Trương Dương cười nói: Thường ủy mới được chọn có ai?

La Tuệ Trữ nói: Chuyện cụ thể mẹ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe cha nuôi con thuận miệng nói ra.

Trương Dương nói: Cha nuôi rất quan tâm đối với chuyện của Bình Hải.

La Tuệ Trữ nói: Ổng đối với chính trị vẫn đều rất quan tâm, ngày hôm qua Lương Thiên Chính đi tới nhà.

Trương Dương nghe được tên của Lương Thiên Chính trong lòng không khỏi ngẩn ra, không ngờ Lương Thiên Chính vào cái thời khắc mấu chốt này lại đi tới kinh thành, ông ta đi tìm Văn phó tổng lý, chẳng lẽ là để xin giúp đỡ?

La Tuệ Trữ nói: Ông ta cũng là thành viên trong nhóm thường ủy mới, bất quá tương lai của ông ta tựa hồ không được tốt cho lắm."


Nói đến tương lai của Lương Thiên Chính, Trương Dương mơ hồ cảm thấy tình cảnh xấu hổ hiện tại của Lương Thiên Chính tám chín phần là có liên quan đến mình, chính là hắn đem chuyện nước sông bị ô nhiễm làm to ra, khiến cho tỉnh một lần nữa thảo luận về giá trị tồn tại của khu công nghiệp quốc tế Đông Giang, cũng bởi vì sự kiện này quyết định điều chỉnh trên diện rộng đối với khu công nghiệp quốc tế, do đó phủ định thành tích huy hoàng của Lương Thiên Chính. Trương Dương cho rằng, Lương Thiên Chính nhất định sẽ bởi vì sự kiện này mà căm tức mình, hắn đương nhiên biết quan hệ của Lương Thiên Chính cùng Văn Quốc Quyền, mình gây rối lớn trong chuyện nước ô nhiễm, nói không chừng cũng khiến cho cha nuôi Văn Quốc Quyền hờn giận. Cái này cũng là nguyên nhân Trương Dương không muốn đi gặp Văn Quốc Quyền, trên thực tế trong đáy lòng thì quan hệ của hắn và cha nuôi cũng không phải quá thân cận, không giống mẹ nuôi La Tuệ Trữ lúc cùng một chỗ có thể nói chuyện xuất phát từ nội tâm. Trương Dương nói: Mẹ nuôi, tình cảnh xấu hổ của Lương Thiên Chính ở Bình Hải có quan hệ đến con, nếu như không phải con đem chuyện nước sông bị ô nhiễm làm to lên, ông cũng sẽ không chật vật như vậy. Hắn quan sát sắc mặt của La Tuệ Trữ một chút, phát hiện La Tuệ Trữ cũng không có dị dạng, mới nhỏ giọng nói: Mẹ nuôi, cha nuôi có giận con hay không?

La Tuệ Trữ nở nụ cười: Nguyên nhân gây ra tình cảnh của Lương Thiên Chính hiện nay là do chính ông ta, cái loại người như vậy, cũng chẳng thể làm được gì, nếu như không phải do ông ta ôm tâm ý muốn lập công lớn với khu công nghiệp quốc tế, nhìn không đủ xa, đem xí nghiệp ô nhiễm dẫn vào Đông Giang, cũng sẽ không phát sinh sự tình hôm nay, vấn đề đã sớm tồn tại, cho dù con không đề cập tới, khẳng định cũng sẽ có người khác nói đến, chính trị là rất tàn khốc, không có tình cảm, chỉ cần để cho đối thủ chính trị bắt được nhược điểm, bọn họ sẽ đem sai lầm của con tiến hành phóng đại, nghĩ hết mọi biện pháp đánh bại con, Lương Thiên Chính vốn là người được chọn làm thường vụ phó tỉnh trưởng, cho dù không có chuyện nước bị ô nhiễm, ông ta cũng sẽ không thuận lợi được tuyển, chuyện nước ô nhiễm, chỉ là cho người ta một lý do đàng hoàng mà thôi, nếu như không có chuyện này phát sinh, người ta vẫn đang sẽ tìm nhược điểm khác trên người Lương Thiên Chính, có đôi khi sai lầm trên chính trị không thể dùng quan niệm bình thường để phán đoán, nếu như lý niệm của con không hợp với lãnh đạo cấp trên, con đã phạm vào sai phạm chính trị.

Lời nói của La Tuệ Trữ tạo ra dẫn dắt rất lớn đối với của Trương Dương, Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ nói Lương Thiên Chính đang đứng sai chổ!

La Tuệ Trữ nói: Bất luận vị lãnh đạo nào cũng đều muốn dựa theo lý niệm của mình để tổ chức công tác đoàn đội, vô luận chức quan thế nào, cũng không ngoại lệ, trong chính trị tràn ngập rất nhiều khái niệm chủ quan như thế. Một quan viên có thể được đề thăng hay không, then chốt nhất cũng không phải là năng lực của hắn, mà là hắn có thể được lãnh đạo tin dùng hay không.

Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, Kiều Chấn Lương gần đây giúp mình, nguyên nhân là mình vẫn còn hữu dụng đối với ông ta, ông ta lợi dụng mình quấy nhiễu quan trường Nam Tích, làm tầng lãnh đạo Nam Tích bị tẩy rửa, lại lợi dụng mình đạt được mục đích chèn ép Lương Thiên Chính, những lời này của mẹ nuôi tất cả đều là sự thật.

La Tuệ Trữ thở dài nói: Trương Dương, trong quan trường không có tình cảm chân chính tồn tại, gần và xa tất cả đều là lợi ích chính trị cho phép, nhớ kỹ cái quy tắc này, vĩnh viễn không nên bị thứ ngoài mặt mê hoặc.

La Tuệ Trữ là lần đầu tiên tham khảo chuyện trên quan trường sâu sắc như vậy với Trương Dương, Trương Dương cẩn thận lắng nghe từng chút

Tra Vi làm đồ ăn rất ngon, buổi trưa cùng ngày đã làm một con gà mái hấp, làm một phần xương hầm, phối lên bốn món thức ăn chay, còn có một canh đầu cá, La Tuệ Trữ ăn mà khen không dứt miệng, thân là phụ nữ, bà ấy đương nhiên là quan sát cẩn thận hơn so Trương Dương, cô gái nhỏ Tra Vi này đối đãi chu đáo với Trương Dương như vậy, hiển nhiên đã không còn là tình cảm bạn bè bình thường, Trương Dương hẳn là cũng đã nhận ra, bất quá hắn vẫn giả bộ hồ đồ, Tra Vi biểu hiện ra đỉnh đạc, nhưng tâm tư của cô gái nhỏ này cũng tương đối dễ hiểu. La Tuệ Trữ nhớ tới Sở Yên Nhiên, nha đầu này khẳng định không có tâm tư dễ hiểu giống Tra Vi, là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh.

Trương Dương ăn sạch phần xương hầm thơm ngon, nâng ly rượu nhấp một ngụm nói: Nhìn không ra, tay nghề nấu ăn của cô lại tốt như vậy.

Tra Vi nói: Thứ anh không biết còn rất nhiều."

La Tuệ Trữ cười nói: Tiểu Vi quả nhiên là ra khỏi phòng khách liền xuống phòng bếp (ý bảo là chăm lo việc nhà tốt đấy), nếu ai cưới được con làm vợ sau này chỉ có hưởng phúc.

Tra Vi bị những lời này của La Tuệ Trữ nói làm cho có chút xấu hổ, mặt cười đỏ lên.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, cái mẹ nhìn đều là ưu điểm của cô ấy thôi, chúng ta không phải mới vừa nói sao, vĩnh viễn không nên bị thứ ngoài mặt mê hoặc, cần phải nhìn rõ bản chất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)