Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0739

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0739: Không dễ làm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang mở một bữa tiệc, đặc biệt thông qua Trương Dương mời Cung Kì Vĩ tới đây, hiện tại Nam Dương Quốc Tế ở ngay trên đất Nam Tích, Nhậm Văn Bân rất chú ý tới quan hệ các mặt, phó thị trưởng thành phố Lam Sơn Tần Thanh cũng là khách quý được mời.

Khi Cung Kì Vĩ tới Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương và Tần Thanh đều đang chơi ở sân golf mới mở, Trương đại quan nhân ở phương diện thể thạo biểu hiện ra thiên phú siêu cường, trong khoảng thời gian ngắn đã nắm được các yếu lĩnh của động tác đánh bóng.

Tần Thanh luyện tập trong chốc lát, nhìn thấy Cung Kì Vĩ tới, ném gậy golf đi, đi đến trước mặt Cung Kì Vĩ, cô ta cởi găng tay ra, cười cười vươn tay về phía Cung Kì Vĩ: "Đấu sĩ cải cách của Bình Hải chúng ta tới rồi!"

Cung Kì Vĩ bật cười ha ha, y rất có chừng mực bắt tay với Tần Thanh: "Thị trưởng Tần không phải là đang nói móc tôi chứ!"

Tần Thanh mỉm cười nói: "Tôi nói thật lòng đó, tôi thật sự rất bội phục thị trưởng Cung!"

Cung Kì Vĩ nói: "Nói tới cải cách, Lam Sơn đã đi trước Nam Tích chúng tôi rồi, Nam Tích chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đuổi theo bước chân của Lam Sơn, chúng tôi cất bước tuy chậm nhưng hy vọng vẫn còn kịp. "

Trên Sân huấn luyện vang lên tiếng bốp, Trương đại quan nhân đánh ra một cú rất đẹp.

Nhậm Văn Bân và hai nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp cùng nhau vỗ tay.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Chỗ bé quá, khó thi triển!"

Nhậm Văn Bân nói: "Chúng tôi ở sau núi đã sây một sân golf rất rộng, mùa hè năm sau sẽ xong, sau khi xây xong, tôi sẽ tặng cho mỗi vị lãnh đạo một thẻ bạch kim!"

Trương Dương chỉ vào Nhậm Văn Bân rồi cười nói: "Đút lót trắng trợn! Cẩn thận tôi tố anh lên Ủy ban kỷ luật đấy!"

Nhậm Văn Bân nói: "Chủ nhiệm Trương đề cao tôi rồi, với cấp bậc này của tôi thì vẫn chưa đủ trình độ đâu. "

Khi nói chuyện Trương Dương lại đánh thêm một gậy, góc độ của gậy này rõ ràng là không xử lý tốt, vù một tiếng bay lệch sang trái, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vụn, vừa hay va chúng vào một nữ chiêu đãi viên đang bưng đồ, bình nước, cốc nước toàn bộ đều vỡ nát, dọa cho nữ chiêu đãi viên hoa dung thất sắc, cũng may là không tạo thành tổn thương gì.

Trương đại quan nhân áy náy bước tới, xác định nữ chiêu đãi viên đó không sao mới quay lại.

Nhậm Văn Bân bảo nữ chiêu đãi viên đi thay quần áo, lại bảo những người khác cầm đồ uống tới đây.

Trương Dương lập tức mất hứng chơi, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, thuận tay đeo luôn khăn lau lên cổ, đi tới bên cạnh Tần Thanh và Cung Kì Vĩ: "Những năm nay làm việc gì cũng nguy hiểm cả! Dùng sức quá độ cũng không được, đòi hỏi phải chuẩn xác!"

Cung Kì Vĩ và Tần Thanh đang bàn vấn đề cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, cảm thấy câu này của hắn như ám chỉ gì đó, liền híp mắt lại nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Thị "Cung sao lại nhìn tôi như vậy?"

Cung Kì Vĩ nói: "Những lời này của cậu là nói cho tôi nghe đấy à?"

Tần Thanh ở bên cạnh không nhịn được bật cười, cùng là một câu nhưng lọt vào tai người khác nhau lại có hàm nghĩa khác nhau, cô ta cảm thấy câu này của Trương Dương là đang nhắm vào mình.

Trương Dương lắc đầu nói: "Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, thị trưởng Cung, ngài đa tâm rồi!" Hắn ngồi xuống bên cạnh Cung Kì Vĩ: "Ngài khi nào thì về?"

Cung Kì Vĩ nói: "Còn một ngày họp nữa, sau khi họp xong tôi vẫn phải ở lại Đông Giang thêm một ngày, gặp mặt với tổng kỹ sư công trình cảng Nước Sâu Duval. " Công trình cảng Nước Sâu là kiến trúc sư Duval nổi tiếng đến từ Australia phụ trách thiết kế, ngày kia y sẽ tới Đông Giang. Cung Kì Vĩ hiện tại không muốn lập tức trở về còn có một nguyên nhân, y đoán chắc chuyện mình ôm việc cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, thế tất sẽ dẫn tới môt hồi sóng gió ở Nam Tích, từ trong lời nói của bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, y đã cảm nhận được vị đạo của loại gió mưa trước cơn bão này rồi, về muộn hai ngày là để tránh phong mang, y tin Lý Trường Vũ ủng hộ mình, cũng tin năng lực cá nhân của Lý Trường Vũ đủ để giải quyết vấn đề này. Tinh lực của bất kỳ ai cũng đều có hạn. Cung Kì Vĩ không muốn giành tinh lực của mình đầu nhập quá độ vào trong đấu tranh chính trị, y là muốn làm thật nhiều việc, làm thật sự.

Nhậm Văn Bân tiếp đón bọn họ tới nhà ăn an vị, Cung Kì Vĩ nói: "Đơn giản một chút nhé!"

Nhậm Văn Bân cười nói: "Tôi không an bài những người khác, chỉ có bốn người chúng ta, cũng bảo đầu bếp làm vài món đặc sản thôi. " Nhậm Văn Bân rất có năng lực quan sát, nắm kỹ xảo mời tiệc rất tốt, loại trường hợp này không thích hợp có mặt quá nhiều người. Điểm xuất phát của Nhậm Văn Bân là có việc muốn nhờ, nhưng gã tuyệt đối không biểu lộ ra ngoài, loại quan hệ này không đến lúc tất yếu thì sẽ không dùng, cá mà gã hiện tại cần phải làm là tích lũy, trước tiên tích lũy tình cảm với bọn họ, lưu lại ấn tượng tốt cho bọn họ, muốn để cho những người tay nắm quyền lực này cảm thấy Nhậm Văn Bân gã biết làm việc.

Trong bữa tiệc Nhậm Văn Bân rất ít nói chuyện, nhân vật mà gã sắm vai là một người nghe, gã muốn thông qua cơ hội tiếp xúc mỗi lần, thành lập nên sự tín nhiệm và cảm giác an toàn ở trong lòng lãnh đạo.

Đề tài vẫn chủ yếu quay chung quanh tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, Cung Kì Vĩ và Tần Thanh trao đổi một số quan điểm về cải cách. Bọn họ đều cho rằng nan đề cải cách lần này vẫn là ở quan niệm của công nhân viên chức xí nghiệp, Tần Thanh nói: "Trọng điểm cải cách xí nghiệp nhà nước vẫn xoay quanh quan niệm truyền thống của công nhân viên chức. "

Cung Kì Vĩ gật đầu: "Nói thật lòng, tôi chẳng chắc tí nào. "

Trương Dương cầm chén rượu bật cười ha ha, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Cậu cười cái gì?"

Trương Dương nói: "Với sự hiểu biết của tôi đối với thị trưởng Cung, ngài nếu không trải qua thâm tư thục lự thì tuyệt sẽ không tiếp chiêu của tỉnh trưởng Tống!"

Cung Kì Vĩ nói: "Dùng câu mà cậu thường nói, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Tỉnh trưởng Tống lần này phân biệt nói chuyện, mục đích là muốn từ trong chúng tôi chọn ra một người người mở đường, tôi không đứng ra thì sẽ có người khác đứng ra. Sự cải cách của Nam Tích chúng ta đang gặp phải một thời khắc cực kỳ mấu chốt, cải cách không thể giới hạn cục bộ, thái độ của quốc vụ viện Trung ương đảng rất rõ ràng, phải thâm hóa cải cách, cải cách xí nghiệp nhà nước là chiều hướng phát triển, hiện tại là xí nghiệp vừa và nhỏ, không lâu nữa sẽ đến xí nghiệp lớn. "

Tần Thanh nói: "Không sai, mô thức quản lý xí nghiệp nhà nước trước đây đã không thể thích ứng với sự phát triển của thời đại hiện tại nữa rồi. "

Cung Kì Vĩ nói: "Phương hướng khẳng định không thành vấn đề, hiện tại khó khăn lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt là thực thi, làm thế nào mới đưa chính sách của quốc gia vào đúng chỗ. "

Trương Dương nói: "Cái này không khó, muốn khiến công nhân viên chức xí nghiệp thay đổi quan niệm cố hữu, đầu tiên phải để cho bọn họnhìn thấy lợi ích, phải là lợi ích thật sự. "

Cung Kì Vĩ mỉm cười hắn, cổ vũ: "Nói tiếp đi!"

Trương Dương nói: "Hiện tại ai cũng nói phải đập vỡ bát sắt, nhưng đồng thời vào lúc đập vỡ bát sắt, anh phải cho công nhân một cái bát khác, nếu không thì anh bảo người ta cầm gì mà ăn? Điều mà các công nhân lo lắng là tình huống bát bị đập rồi, nhưng không có cơm để ăn. Tôi cho rằng, trước khi thi hành cải cách xí nghiệp nhà nước, phải nói rõ việc thiếu nhân công làm thuê trước mặt của Nam Tích, tận lực nói thật rõ, nhưng công chức nguyện ý bán đứt đường mưu sinh của mình một lần là rất ít, đa số người sẽ đối diện với vấn đề tìm việc mới, chính phủ không thể vứt bỏ họ được, sau này không nghe không hỏi, phải giúp giải quyết vấn đề tìm việc làm mới của bọn họ, chỉ cần những công nhân trước khi rời khỏi xí nghiệp biết trước được họ sẽ có lợi ích khác, công tác kế tiếp rất dễ tiến hành thôi. "

Tần Thanh nói: "Trương Dương nói cũng có chút đạo lý, thật ra cải cách xí nghiệp không nên quá cứng nhắc, cận phải tận hết khả năng tôn trọng ý kiến của bản nhân công nhân viên chức. "

Cung Kì Vĩ nói: "Trước tiên vấn đề về hưu có thể giải quyết một bộ phận, đối với các công nhân viên chức trẻ tuổi thì nên căn cứ vào nguyên tắc tự giác tự nguyện, có điều lần cải cách này trên chính sách cần lực độ ủng hộ rất lớn. "

Tần Thanh cười nói: "Tôi hiện tại mới ý thức được thị trưởng Cung đã đi một chiêu diệu kỳ, cải cách xí nghiệp nhà nước là con đường duy nhất mà mỗi thành thị chúng ta đều phải đi qua, anh lựa chọn trở thành nơi thí điểm, chẳng những chiếm trước tiên cơ, hơn nữa còn giành được sự khoan dung và ủng hộ của các lãnh đạo."

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu, chỉ là tôi thấy Nam Tích trong quá trình phát triển và cải cách mở cửa không ngừng rớt lại phí sau, đã đúng lúc nên cố gắng đuổi theo mọi người rồi. "

Tần Thanh nói: "Thế phát triển của Nam Tích không tồi, cảng Nước Sâu, khu cao tân, quảng trường dữ liệu, một loạt những kế hoạch này nếu thực hiện xong toàn bộ, thành thị sẽ hòan thành chuyển biến từ công nghiệp truyền thống đến sản nghiệp hiện đại hoá, sự phát triển về sau thế sẽ trường kỳ đi theo hướng tốt. "

Khi Cung Kì Vĩ rời đi, Trương Dương ngồi xe y tới Ủy ban thể dục thể thao tỉnh để báo cáo công tác, Cung Kì Vĩ nói: "Cố căn nhắc về sự phát triển về sau không?"

*****

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Cung, anh đừng rào trước đón sau với toi nữa, tôi không phải là dầu Vạn Kim, không thể chỗ nào có việc thì nhét tôi vào được. "

Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: "Lòng cảnh giác của cậu nặng quá đó, tôi không định bảo cậu làm cải cách xí nghiệp đâu, với tính tình của cậu, cũng không thích hợp. "

Trương Dương cợt nhả nói: "Tôi không cảnh giác gì cả, chuyện của thị trưởng Cung anh cũng là chuyện của tôi, lãnh đạo chỉ chỗ nào thì tôi khẳng định sẽ đánh chỗ đó. Có điều tính tình của của tôi quả thực không được tốt lắm, anh nếu giao việc quan trọng như vậy cho tôi, nói không chừng tôi sẽ làm hỏng đó. "

Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện trên đầu cậu hiện tại nhiều như vậy, tôi đương nhiên sẽ không đè thêm trọng trách cho cậu nữa. Tôi là muốn cậu giúp tôi đưa ra chủ ý, người trẻ tuổi các cậu đầu óc linh hoạt, giúp tôi nghĩ biện pháp đi, xem xem có thể thuận lợi thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ không. "

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, anh cũng không phải là không biết tôi mà, tôi không có bản sự lớn như vậy đâu, chuyện làm bản kế hoạch, anh đừng có tìm tôi làm gì. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "cậu vừa rồi không phải nói nghe hay lắm à?"

"Tôi chỉ nói bừa thôi!"

Cung Kì Vĩ nói: "Cải cách xí nghiệp có tương quan với vui buồn lợi ích của Nam Tích, đã có liên quan tới lợi ích của Nam Tích thì cũng là liên quan với mỗi người chúng ta, đề nghị của cậu hôm nay rất tốt, nên chuyển ý tưởng của cậu thành hiện thực. "

Trương đại quan nhân mắng thầm mình lắm miệng, đây chẳng phải là xui xẻo bị đẩy vào ư? Tự dưng lại đi tìm chuyện mà làm, hiện tại Cung Kì Vĩ đã để ý mình rồi.

Cung Kì Vĩ nói: "Nam Tích là nơi thí điểm của Bình Hải, nhưng bên trong Nam Tích chúng ta cũng phải làm nơi thí điểm, tôi suy nghĩ rất kỹ rồi, quyết định thí điểm từ nhà máy công cụ Nam Tích. "

Trương Dương nói: "Được! Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tôi?"

Cung Kì Vĩ nói: "Thật ra tôi lần này trước khi tới Đông Giang đã lên kế hoạch rồi, dựa theo dự tính của tôi, nhà máy công cụ Nam Tích lần này cắt giảm công nhân tới 40%, nói cách khác là chỉ còn lại gần năm trăm người, trừ gần trăm người đã sắp phải về hưu, còn khoảng bốn trăm người nữa phải an bài công ăn việc làm mới, chuyện này cậu thử nghĩ biện pháp đi. "

Trương Dương cười khổ nói: "Thị trưởng Cung, ngài không phải đã nói là không giao thêm trọng trách cho tôi ư?"

Cung Kì Vĩ nói: "Cái này không phải là giao thêm trọng trách, đây là nhờ cậu hỗ trợ, giữa cậu và xí nghiệp dễ dàng câu thông hơn một chút, làm tốt an bài công tác cho hơn bốn trăm công nhân này, làm một khởi đầu cải cách xí nghiệp thật tốt của Nam Tích, chỉ cần có tiền lệ thành công, tiếp sau cũng sẽ dễ làm hơn. "

Trương Dương nói "Chỉ an bài công tác cho hơn bốn trăm người, thị trưởng Cung ngài chỉ cần một câu là giải quyết được, cần gì phải cần tôi xuất mã?"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Lúc ban đầu, tôi không muốn phóng đại ảnh hưởng, hơn nữa hành vi của của tôi đại biểu cho chính phủ, nếu tôi ra mặt giải quyết vấn đề cho những người này, đến vấn đề tiếp sau, bọn họ đều sẽ cho rằng tôi đương nhiên phải giải quyết, nếu mỗi người đều mang tư tưởng ỷ lại như vậy thì cái này có khác gì lúc trước khi cải cách!"

Trương Dương nói: "Anh là bảo tôi làm tên đầu thối!"

Cung Kì Vĩ nói: "Nói bậy bạ gì đó, tôi là đã nghĩ cả một đêm rồi, cậu cố gắng tiến hành việc này im ắng một chút, hiểu chưa?"

Trương Dương cười nói: "Ý của anh là, chính phủ sẽ không mặc kệ những công nhân này, nhưng lại không muốn các công nhân biết các anh cụ thể làm những gì? Sợ bọn họ sản sinh tâm lý ỷ lại ư?"

Cung Kì Vĩ nói: "Cũng có ý như vậy, việc này đối với cậu cũng không phải là một việc xấu. "

Trương Dương nói: "Tôi vẫn thực sự không nhìn ra. "

Cung Kì Vĩ nói: " Cậu không thể làm cả đời ở Ủy ban thể dục thể thao được, tôi tiết lộ cho cậu một chuyện nhẹ, chờ vận hội tỉnh xong xuôi rồi, xây dựng khu cao tân của chúng ta cũng phải khai triển toàn diện, bí thư Lý có ý cho cậu độc đáng một mặt đó."

Trương đại quan nhân miệng há hốc ra, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một chữ vui.

Thăng quan phát tài cưới vợ, được gọi là đại hỉ sự trong quan trường, Trương đại quan nhân không công nhận hai cái sau, nhưng thăng quan đối với hắn mà nói là một đại hỉ sự thật sự. Người ta gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, khi Trương Dương tới Ủy ban thể dục thể thao tỉnh vẫn còn sướng, nói đến cũng khéo, vừa vào liền gặp phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Tạ Vân Phi, Tạ Vân Phi vừa thấy thằng ôn này tới, cổ rụt cả lại, đầu cúi thật thấp, vội vàng tránh sang một bên. Tạ Vân Phi là sợ thật, nhớ tới lúc trước ở Nam Võ hắn y nịnh bợ phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình, hô to một câu lãnh đạo đi trước, bị Trương Dương mượn đề tài để nói chuyện của mình tát cho một cái, sau cú đánh đó hai người kết thù, Tạ Vân Phi nuốt không troi cục tức này, từng thời từng khắc suy nghĩ muốn trả thù Trương Dương, vốn định vào lúc kiểm tra trung tâm thể thao trên nước để làm khó dễ hắn, nhưng không ngờ bị thằng ôn này đẩy từ trên đài cao xuống, suýt nữa thì chết đuối. Sau này Tạ Vân Phi cứ nghe thấy tên của Trương Dương là chân bị chuột rút. Lúc trước nhật báo Đông Nam lấy chuyện tài trợ của xí nghiệp ra chọc ngoáy, Tạ Vân Phi trong lòng có chút sung sướng, nhưng chuyện này cũng chỉ sấm to nhưng mưa thì nhỏ, căn bản không tạo thành thương tổn quá lớn đối với Trương Dương, hiện tại Trương Dương vẫn không chút tổn hao làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lại thành rể hiền của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Tạ Vân Phi trong lòng biết hiểu rõ, mình không thể trêu vào hắn được, trước đây đã không thể trêu vào, hiện tại càng không thể trêu vào. Cho nên Tạ Vân Phi mới làm ra hành động như vậy, chỉ coi như không thấy thằng ôn này.

Nhưng Trương đại quan nhân tâm tình đang tốt, Cung Kì Vĩ đã chỉ ra hướng đi tương lai của hắn, chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Nam Tích, đây chính là một chức quan đủ phân lượng, không nói cái khác, về sau hắn có thể cùng ngồi cùng ăn với các khu trưởng các khu, một điểm còn quan trọng hơn là cơ hội ở khu cao tân rất nhiều, chỉ cần nắm chắc cơ hội làm ra thành tích, bước thêm một bước tiến vào ban lãnh đạo cũng rất có khả năng. Trương đại quan nhân cân nhắc, mình năm nay mới hai mươi tư tuổi, có điều tuổi ghi trên hổ khẩu được sửa tăng thêm ba tuổi, chiếu theo tốc độ phát triển hiện tại, hoàn toàn có thể trước khi bước vào thế kỷ hai mươi mốt làm chức thị trưởng.

Trương đại quan nhân cho rằng mình cứ nghĩ như vậy thì bảo thủ quá, chiếu theo tốc độ phát triển trước mắt có lẽ mình còn tiến xa hơn.

Khi hắn đang vẽ ra một tiền cảnh tươi sáng trong đầu thì nhìn thấy Tạ Vân Phi đang lén lút đi qua, Trương Dương cười nói: "Ô kìa, đây không phải là phó chủ nhiệm Tạ ư?"

Tạ Vân Phi bất đắc dĩ chỉ có thể dừng chân, cố ép mình nở ra một nụ cười: "Tiểu Trương tới đấy à!"

Trương Dương gật đầu: "Tìm chủ nhiệm Cừ có chút việc, ông ta có ở đây không?"

Tạ Vân Phi nói: "Có, đang đánh bóng bàn ở trên phòng thể dục lầu ba. " Nói xong y vội vàng bỏ đi, y thật sự không muốn đứng lâu cạnh thằng ôn này.

Trương Dương nhìn bóng lưng của Tạ Vân Phi, đắc ý cười cười, dựa theo chỉ dẫn của Tạ Vân Phi tới phòng thể thao cho công nhân viên chức, nhìn thấy chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đang đánh bóng bàn với với một cô gái trẻ tuổi, trận đấu đang rất căng thẳng, Trương Dương tiến vào, ngồi lên ghế, phát hiện mình là khán giả duy nhất.

Cô gái đó đánh một cú tuyệt đẹp khiến cho Cừ Thánh Minh không thể đỡ được, y cười ha ha đặt vợt lên bàn: "Không được, không phục cũng không được!" Y bước về phía Trương Dương, Trương Dương đưa khăn mặt đang vắt trên ghế cho y, Cừ Thánh Minh lau mồ hôi trên mặt rồi cầm cốc nước đặt ở cửa sổ, uống mấy ngụm rồi thở hắt ra, nói: "Một đoạn thời gian không vận động, chỉ hơi vận động một chút là thấy cả người đau nhức, quên mất không giới thiệu với cậu!" Y vẫn tay với cô gái đó, cô gái đó đi tới, khuôn mặt tròn tròn, dáng vẻ khỏe mạnh đáng yêu, màu da ngăm đen, mũi có mấy nốt tàn nhang, cười rất ngọt ngào, Cừ Thánh Minh nói: "Cháu gái tôi, Cừ Lượng Lượng, thành viên của đội bóng bàn quốc gia!"

Lại nói với Cừ Lượng Lượng: "Đây là tiểu Trương!"

Cừ Lượng Lượng cười cười với Trương Dương: "Đã nghe nói rồi!"

Cừ Thánh Minh nói: "Biết đánh bóng bàn không? Làm vài ván với Lượng Lượng đi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi tự biết lấy mình, không chơi đâu!"

Cừ Thánh Minh nói: "Lời này của cậu có phải là đang châm chọc tôi hay không?"

Cừ Lượng Lượng cười theo, tiếng cười rất vang.

Trương Dương cười khổ nói: "Những người làm lãnh đạo các ông sao đa nghi vậy nhỉ?"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu rõ ràng đang nói tôi không biết lượng sức đó thôi!"

Trương Dương nói: "Ông không nên đánh bóng bàn với Cừ Lượng Lượng, ông nên đọ tán đả với cô ta, đó là sở trường của ông. "

Cừ Thánh Minh bật cười ha ha.

Cừ Lượng Lượng thu thập đồ đánh bóng bàn rồi cáo từ bọn họ đi tắm rửa.

Cừ Thánh Minh không đi vội, y nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Vừa đi nghỉ mát ở đâu về à? Trông cứ như dân chạy nạn của châu Phi ấy?"

"Tôi đi Tây Tạng!"

Cừ Thánh Minh nói: "Tây Tạng Làm gì đi Làm gì?"

*****

Trương Dương đương nhiên sẽ không nói ra tình hình thực tế, hắn cười nói: "Tôi đi khảo sát lộ tuyến rước đuốc một chút. "

Cừ Thánh Minh nhăn mày, biến hóa vi diệu trên mặt y không giấu được Trương Dương, Cừ Thánh Minh nói: "Trương Dương, tôi đang muốn bàn chuyện này với cậu đây. "

Trương Dương nói: "Ngài nói đi, tôi nghe. "

"Chuyện rước đuốc không thích hợp tuyên truyền, cấp trên cho rằng chúng ta đã biến một hồi đại hội thể dục thể thao toàn dân thành một cuộc buôn bán, sợ ảnh hưởng không tốt. "

Trương Dương nói: "Cấp trên nào vậy?"

Cừ Thánh Minh nói: "Phó chủ nhiệm Lưu của Ủy ban thể dục thể thao Quốc gia đang ở Bình Hải, là đặc biệt tới tham dự giải bóng bàn toàn quốc. "

Trương Dương nói: "Lưu Thành Bình nói vậy ư?"

Cừ Thánh Minh thở dài nói: "Không quan tâm ai nói cả, Lý Đồng Dục tuy rằng đã chết, nhưng dư ba của ảnh hưởng do nhật báo Đông Nam tạo thành vẫn chưa hết, nếu cậu tiếp tục đem chuyện rước đuốc ra rêu rao, chỉ sợ là không thích hợp. "

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi toàn là dựa vào chút sáng ý này mà kiếm tiền đó. "

Cừ Thánh Minh nói: "Hiện tại đã biến thành cục diện này rồi, cậu có phải nên thay đổi hướng suy nghĩ một chút, nếu như tiếp tục bước vào con đường này, khẳng định không dễ làm đâu!"

Trương đại quan nhân chỉ thấy đáng tiếc, khó khăn lắm nghĩ ra được danh mục này, ai mà ngờ được Lý Đồng Dục lại giữa đường gây sự, hiện tại Lý Đồng Dục đã chết, nhưng ảnh hưởng ác liệt được tạo thành trước đó vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nếu cứ hứng gió mà lên, khẳng định sẽ gặp phải áp lực không thể tưởng tượng được. Nhưng nếu như từ bỏ, Trương Dương lại có chút không cam lòng.

Cừ Thánh Minh nói: "Thái độ của cấp trên đối với chuyện này rất rõ ràng, rước đuốc là một loại thủ đoạn để ngưng tụ tinh thần dân tộc, truyền bá đạo đức thể dục thể thao, không nên gép vào quá nhiều sắc thái buôn bán. "

Trương Dương nói: "Ý gì vậy? Chẳng lẽ vứt bỏ hết, chuyện rước đuốc không làm nữa ư?"

Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không nói là không để cậu làm, nhưng cậu đừng chêm quá nhiều nhân tố buôn bán vào đây, động chút là tài trợ quyên tiền, động chút là bán đấu giá, tôi thừa nhận đầu óc của cậu rất nhanh nhậy, nhưng mục đích chủ yếu mà chúng ta làm vận hội tỉnh là gì? Chủ đề của vận hội tỉnh là gì? Là để đề cao tố chất thân thể của người dân Bình Hải, xúc tiến sự nghiệp thể dục thể thao Bình Hải phát triển hơn, chứ không phải là mượn gió đông của vận hội tỉnh để làm hoạt động buôn bán.

Trương Dương nghe vậy có chút nóng nảy: "Tôi làm như vậy cũng không phải là vì bản thân tôi, tôi chẳng bỏ một xu nào vào túi mình cả, không dựa vào phí tài trợ thì tôi lấy gì ra mà làm vận hội tỉnh, lãnh đạo các ông nói thì dễ lắm, nhưng biết tôi tốn không nhiêu sức không?"

Cừ Thánh Minh nói: "Tôi cũng không nói là cậu tham ô tiền, cống hiến mà cậu làm ra, mọi người đều công nhận. "

Trương Dương nói: "Tôi khổ cực trù bị lâu như vậy, khó khăn lắm mới đào được một cái ao cá, chỉ đợi cá nó nhảy vào trong, nhưng các ông thì hay rồi, một câu không dễ làm liền phủ định toàn bộ công tác tiền kỳ của tôi. "

Cừ Thánh Minh nhìn thấy bộ dạng giận rỗi của thằng ôn này liền bật cười: "Thằng nhóc này, tôi mới nói có vài câu mà cậu đã cuống lên rồi? Tôi cũng không nói là không cho cậu làm rước đuốc, cậu việc gì mà phải trừng mắt lên với tôi?"

Trương Dương nói: "Ông là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi đâu dám trừng mắt với ông?"

Cừ Thánh Minh nói: "Xấu tính thế, còn trẻ đừng có xung động như vậy, tôi là bảo cậu làm nhỏ nhẹ một chút, hiện tại việc rước đuốc đã trở thành cái đích của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào việc này, cậu nếu cứ kiên trì làm tiếp, khẳng định sẽ xảy ra loạn, người của đảng cộng sản chúng ta không sợ chuyện, nhưng cũng không thể làm những chuyện mà biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cứ lên núi được, cậu nói xem có đúng không?"

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, mấy ngàn vạn cứ vậy mà mất đi, ông có đau lòng không?"

Cừ Thánh Minh nói: "Xảy ra chuyện của nhật báo Đông Nam, đám xí nghiệp gia vốn cố sức để tài trợ đó khẳng định sẽ kinh hãi, tôi đoán rằng, cho dù là dựa theo kế hoạch vốn có của cậu mà tiến hành thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền đâu. "

Những lời này của Cừ Thánh Minh không sai, đừng nói xí nghiệp khác, ngay cả tám trăm vạn mà Liêu Vĩ Trung của nhà máy thuốc lá Nam Tích đã đáp ứng đến bây giờ vẫn chưa vào tài khoản, bài xã luận của nhật báo Đông Nam đó đã dấy lên tình tự phản đối của công nhân nhà máy thuốc lá, các công nhân khiếu oan tập thể, khiến cho Liêu Vĩ Trung cũng sứt đầu mẻ trán.

Cừ Thánh Minh an ủi Trương Dương: "Lúc trước khi chuẩn bị làm vận hội tỉnh tôi đã nói rồi, cố gắng làm chuyện tốn ít tiền thôi, ngàn vạn lần đừng phô trương lãng phí!"

Trương Dương Trương Dương: "Những lời hay đều để các ông nói rồi, hiện tại tôi không còn gì để nói nữa cả. "

Cừ Thánh Minh nói: " Ban lãnh đạo Ủy ban thể dục thể thao tỉnh chúng tôi đối với công tác chuẩn bị giai đoạn đầu của cậu đều rất khẳng định, Trương Dương, làm cho tốt đi, hiện tại sân khấu trên cơ bản đã được dựng lên rồi, chỉ cần biểu diễn cho tốt là công đức của cậu sẽ viên mãn. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Nói cái gì cũng đều là giả cả, nếu không có tiền thì chẳng làm được gì sất. "

Cừ Thánh Minh cười nói: "Tôi hoàn toàn tín nhiệm cậu, cậu trẻ tuổi lại có quyết tâm, có năng lực, làm tốt vận hội tỉnh đối với cậu mà nói thì tuyệt không có vấn đề gì. "

Lúc này thư ký tiểu Hà của y gõ cửa tiến vào, hắn có chút khẩn trương nói: "Chủ nhiệm Cừ, lãnh đạo cấp trên đến. "

Cừ Thánh Minh trừng mắt lườm tiểu Hà một cái, thằng bé này vừa đảm nhiệm chức thư ký của mình, chưa gặp nhiều tràng diện, có chút việc nhỏ mà đã khiến hắn hoảng loạn thành như vậy, chẳng có chút tiền đồ gì cả: "Là ai?"

" Phó chủ nhiệm Lưu!" Hắn vừa dứt lời, tiếng cười sang sảng của phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình từ bên ngoài hành lang vang lên.

Trương Dương không thích Lưu Thành Bình, lần trước sau khi gặp nhau ở Nam Võ, hắn đối với vị lãnh đạo cao tầng này không có bao nhiêu ấn tượng tốt, nhưng Lưu Thành Bình đã tới cửa, Trương Dương cũng không thể lảng tránh, hắn tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng từ đáy lòng hắn không hề sợ hãi Lưu Thành Bình. Trương đại quan nhân thủy chung cho rằng Ủy ban thể dục thể thao chỉ là một chức quan nhàn tản, đừng nói là loại phó chủ nhiệm như Lưu Thành Bình, cho dù hắn là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia cũng chẳng có gì là to cả, còn chẳng có quyền lực thật sự bằng một thị trưởng cấp thành phố.

Cừ Thánh Minh có chút bất mãn nhìn nhìn tiểu Hà, không cần phải nói cũng biết nhất định là thằng ôn này tiết lộ hành tung của mình.

Tiểu hà cúi đầu xuongs, hắn là lần đầu tiên làm công tác thư ký vẫn thiếu kinh nghiệm.

Cừ Thánh Minh đứng dậy ra ngoài đón, Trương Dương bởi vì duyên cớ cấp bậc, cũng không thể không ra ngoài theo.

Lưu Thành Bình dẫn một đám quan viên của thể dục thể thao đi vào phòng thể dục, cười ha ha, nói: "Lão Cừ à, anh không làm tốt công tác rồi, sao trong thời gian làm việc lại ra ngoài thế này!"

Cừ Thánh Minh cười nói: "Sinh mệnh là vận động không ngừng, quan viên thể dục thể thao chúng ta đương nhiên phải luôn rèn luyện thể lực rồi!"

Lưu Thành Bình cười cười, ánh mắt chiếu sang người Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười nói: "Chào chủ nhiệm Lưu!"

Ánh mắt của Lưu Thành Bình lại có vẻ mê man: "Cậu là... "

Trương Dương lập tức hiểu rõ, mình bị người ta cố ý coi thường, mắng thầm trong lòng, Lưu Thành Bình ông có gì đặc biệt hơn người chứ, mới có vài ngày không gặp mặt ông đã giả vờ không biết tôi rồi, nhưng trong lòng mắng thì mắng, cấp bậc của người ta cao hơn mình nhiều, không nhớ ra mình cũng là hết sức bình thường, nụ cười của Trương Dương vẫn như gió xuân ùa vào mặt: "Chủ nhiệm Lưu, tôi là Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích!"

Lưu Thành Bình giả vờ như chợt nhớ ra: "Tiểu Trương! Cậu xem trí nhớ của tôi kìa, nhưng sao đột nhiên cậu đen thế!" Câu này vừa được nói ra, Trương Dương lại cảm thấy y không phải là cố ý coi thường mình, thời gian mình đi Tây Tạng tuy rằng không dài, nhưng da thật sự là đen đến sáng bóng, rất nhiều người khi nhìn hắn đều ngây ra một thoáng.

Trương Dương nói: "Hiện tại lưu hành da rám nắng! Màu này trông nó mới khỏe!"

Lưu Thành Bình cười nói: "Nhưng mà hơn đen quá đấy!"

Cừ Thánh Minh mời Lưu Thành Bình vào văn phòng ngồi, Lưu Thành Bình lại nỏi hứng, nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy tôi nhìn thấy Cừ Lượng Lượng, gọi cô ta tới đi, tôi đánh mấy ván với cô ta. "

Cừ Thánh Minh nói: "Được, tiểu Hà, đi gọi Lượng Lượng đi. "

Ánh mắt của Lưu Thành Bình lại dừng trên mặt Trương Dương: "Tiểu Trương, vận hội tỉnh Bình Hải năm nay tổ chức ở Nam Tích, trọng trách trên vai cậu không nhẹ đâu!"

Cừ Thánh Minh nói: "Năng lực của Tiểu Trương rất mạnh, công tác chuẩn bị đã làm vô cùng xuất sắc, chủ nhiệm Lưu lần này hay là tới Nam Tích thị sát một chút?"

Lưu Thành Bình lắc đầu nói: "Thời gian không còn kịp rồi, để lần sau đi!"

Y hiển nhiên không muốn tới, mà Trương Dương cũng không muốn y tới, nếu Lưu Thành Bình tới, mình khẳng định sẽ phải đi theo hầu như tiểu nhị, hắn cứ nhìn thấy Lưu Thành Bình là liền khó chịu, không muốn cúi đầu lấy lòng y, Cừ Lượng Lượng từ bên ngoài đi vào, cô ta còn chưa kịp tắm rửa đã lại bị gọi tới chơi bóng cùng lãnh đạo, tuổi còn trẻ nên không thể không làm những chủ nghĩa hình thức này.

Trương Dương rất đồng tình nhìn Cừ Lượng Lượng một cái, nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.

*****

Tần Thanh bởi vì lâm thời có việc, buổi chiều hôm ấy cũng đã trở về Lam Sơn, Trương Dương cũng định về, nhưng khi về Nam Quốc Sơn Trang thu thập thì Cung Kì Vĩ liền gọi điện thoại tới, bảo hắn ở lâu thêm vài ngày, buổi tối cùng y đi chiêu đãi tổng thiết kế sư Duval của cảng Nước Sâu.

Trương Dương thật sự có chút bất lực, Cung Kì Vĩ thực sự coi mình là dầu Vạn Kim rồi, chỗ nào cần thì thoa vào chỗ đó. Nếu nói lúc trước Tần Thanh còn ở đây thì còn khiến Trương Dương có chút vướng bận, nhưng hiện tại cô ta đã đi rồi, Trương Dương càng không có lý do để ở lại, hắn giải thích với Cung Kì Vĩ, mình mới từ nước ngoài về, ở Nam Tích còn có một đống chuyện chờ hắn về xử lý.

Cung Kì Vĩ nói: "Không phải tôi bắt cậu ở lại, là Duval tiên sinh chỉ tên nói muốn gặp cậu. "

Trương Dương ngây ra, trong ấn tượng của cậu hắn và Duval này căn bản là không quen nhau, gã vì sao muốn gặp mình? Trương Dương có chút buồn bực nói: "Anh có phải nghe lầm hay không?"

Cung Kì Vĩ nói: "Đúng mà, anh ta trong điện thoại nói rất rõ, là muốn gặp cậu. "

"Anh buổi chiều không phải đã nói là ngày mai mới tới sao?"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Kế hoạch có biến, anh ta buổi tối đã tới Đông Giang, anh an bài một chút đi, chuẩn bị tốt phòng cho anh ta ở Nam Quốc Sơn Trang, thuận tiện an bài một bàn tiệc tẩy trần, thị lý chúng ta chi trả. "

Trương Dương gật đầu, gác điện thoại, vẫn có chút không nghĩ ra, Duval này là ai? Hắn quen mình ư?

Mang theo đầy một bụng hiếu kỳ, Trương đại quan nhân trở lại Nam Quốc Sơn Trang an bài chuyện tiệc tối, đợi cho tới bảy giờ tối, Cung Kì Vĩ mới đón tổng thiết kế sư của cảng Nước Sâu Duval từ sân bay, Duval là từ kinh thành bay tới, trước mắt đang ở kinh thành thiết kế một tòa kiến trúc, Duval này hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao, da trong trắng lộ hồng, đeo một cái kính vàng, mũi cao mắt sâu, tóc vàng, mắt xanh, tướng mạo bình thường, có điều trông cũng hào hoa phong nhã, loại khí chất này rất ít thấy ở ngoài nước ngoài.

Trương Dương nhìn thế nào cũng không nghĩ ra là mình ở đâu gặp hắn rồi, nhưng Duval đã mỉm cười bước về phía hắn, từ xa đã dùng tiếng Trung Quốc ngắc ngứ nói với Trương Dương: "Hi! Trương Dương, người bạn của tôi, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi!"

Trương đại quan nhân càng kinh ngạc hơn, hắn bắt tay với Duval: "Tôi nói này Duval tiên sinh, anh hấy rõ đó, hai chúng ta trước đây đã gặp nhau rồi ư?"

Duval cười nói: "Tôi đã gặp anh rồi!"

Trương Dương nói: "Ở đâu! Trí nhớ của tôi tốt lắm, chỉ cần tôi nhìn thấy một lần là không quên đâu!"

Duval nói: "Trên ảnh!"

Trương đại quan nhân bị tên ngoại quốc này khiến cho dở khóc dở cười, lúc này nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, một nữ lang phong tư yểu điệu từ trên xe bước xuống, Trương Dương ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Chu Tiếu Vân đã lâu không gặp.

Nhìn thấy Chu Tiếu Vân, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện này, tên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này có tám phần chính là vị hôn phu của Chu Tiếu Vân, khó trách hắn đối với mình lại quen thuộc như vậy, còn đặc biệt đề xuất muốn gặp muốn gặp mình.

Chu Tiếu Vân mặc sườn xám màu lam, khoác áo trắng, cách ăn mặc này đầy cảm giác ôn nhu của con gái phương Đông, cô ta mỉm cười đi tới cạnh Trương Dương vươn tay ra: "Trương Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Thì ra hai người là một bọn, tôi đang nghĩ sao vị Duval tiên sinh này muốn gặp tôi, tôi đâu có quen anh ta!"

Duval rất kích động cầm tay Trương Dương, nói: "Trương Dương, cám ơn, anh là ân nhân cứu mạng của vợ tôi, cũng là ân nhân là của tôi!"

Trương Dương nghe ra rồi: "Hai người kết hôn rồi ư, Chu Tiếu Vân, cô đúng là chẳng ra làm sao cả, hai ta ít nhiều gì cũng có một đoạn tình cảm, kết hôn mà sao không báo cho tôi một tiếng."

Duval ngây ra nhìn Trương Dương.

Chu Tiếu Vân cười cười, khoác tay Duval: "Trương Dương, anh đừng nói bậy, lão Đỗ nhà chúng tôi thật thà lắm. "

Duval lúc này mới hiểu Trương Dương đang nói đùa, bật cười ha ha, chỉ vào Trương Dương nói: "Tôi thích anh rồi đó!"

Cung Kì Vĩ ở bên cạnh cười nói: "Đừng đứng ở bên ngoài nữa, Duval tiên sinh, mời vào trong. "

Duval và Cung Kì Vĩ đi ở phía trước, Trương Dương và Chu Tiếu Vân theo sau, Trương Dương nói: "Kết hôn thật à?"

Chu Tiếu Vân gật đầu nói: "Chuyện của chị tôi đã giải quyết rồi, Đường Hưng Sinh cũng đã chết, tâm nguyện của tôi đã thành, cho nên nhân cơ hội mình vẫn chưa già để gả cho người ta. "

Trương Dương nói: "Đáng tiếc, Trung Quốc chúng ta chế tạo ra một cô nương xinh đẹp như vậy, nhưng sao lại bị người nước ngoài cướp đi!"

Chu Tiếu Vân trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Trương Dương, cái miệng này của anh không bao giờ thay đổi cả. Tôi và Duval quen nhău được năm năm rồi, anh ta tuy rằng là người Australia, nhưng con người anh ấy rất thật thà, tôi cảnh cáo anh, đừng có khi phụ anh ta!"

Trương Dương cười nói: "Con gái hướng ngoại, con gái của xã hội hiện tại đều hướng về người ngoại quốc. "

Chu Tiếu Vân bật cười, xem ra cuộc sống hôn nhân của cô ta vô cùng hạnh phúc và mỹ mãn.

Duval tuy rằng diện mạo hơi bình thường, có điều lại là thiết kế sư xây dựng nổi tiếng thế giới, phương án của cảng Nước Sâu chính là đội của hắn hoàn thành thiết kế. Cung Kì Vĩ lần này mời hắn tới đây, chủ yếu là trong quá trình thi công thực tế gặp một số vấn đề, cho nên muốn mời Duval tới hiện trường, cũng để tiến hành điều chỉnh một số phương án.

Tính tình của Duval rất thật thà, Chu Tiếu Vân đã nói Trương Dương là ân nhân cứu mạng của cô ta, Duval cũng thực sự đối đãi với Trương Dương như ân nhân của mình, cho nên khi Cung Kì Vĩ đề xuất phương án điều chỉnh, Duval đáp ứng ngay, nói cũng rất dễ nghe: "Chuyện của Trương Dương chính là chuyện của tôi, về sau trong thi công cảng Nước Sâu gặp bất kỳ nan đề gì, có thể trực tiếp tìm tôi. "

Đây đúng là hiệu quả mà Cung Kì Vĩ muốn, y mỉm cười nhìn Trương Dương, năng lực của thằng ôn này thật sự là rất lớn. "

Chu Tiếu Vân trong lúc nói chuyện phiếm nói cho Trương Dương biết, mình vẫn làm công tác nghiên cứu hải dương, Duval và cô ta ai có nghề nấy, hai người không can thiệp vào chuyện của nhau. Trương Dương cười nói: "Công tác của cô cả ngày chạy trên biển, hai vợ chồng khẳng định là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. "

Chu Tiếu Vân nói: "Tôi còn muốn làm thêm vài năm nữa, chờ lúc bốn mươi tuổi sẽ hoàn toàn về hưu, an tâm ở nhà là bà chủ của anh ấy. " Cô ta mỉm cười nói: "Anh thì sao? Vấn đề cá nhân đã xác định chưa?"

Trương Dương cố ý trêu: "Khó lắm, hiện tại những cô gái tốt đều chạy ra nước ngoài rồi, khó lắm ý!"

Chu Tiếu Vân gắt: "Với cái miệng của anh mà còn lo không có bạn gái à, không biết đã lừa bao nhiêu con gái nhà người ta rồi. "

Trương Dương nói: "Chu Tiếu Vân, đừng có nói linh tinh, lãnh đạo của lãnh đạo ở đây đấy. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Chuyện ngoài công tác, tôi cũng không hỏi đến mà. "

Chu Tiếu Vân cười nói: "Lãnh đạo các anh thật đúng là tiến bộ. "

Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới là Kiều Mộng Viện, Trương Dương cầm điện thoại lên: "Kiều tổng à, có chuyện gì thế?" Khi có mặt người ngoài, thằng ôn này khó tránh khỏi phải giả vờ giả vịt.

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, anh có phải đang ở cùng một chỗ với Duval tiên sinh không?"

Trương Dương liếc Duval, nghĩ thầm tin tức của Kiều Mộng Viện cũng linh thông thật, hắn cười nói: "Cô nói lão Đỗ à, tôi đang ăn cơm với anh ta. "

Kiều Mộng Viện: "Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta!"

Chuyện của Kiều Mộng Việcủa, Trương Dương trước giờ đều luôn tận tâm tận sức, hắn lập tức nói: "Chúng tôi đang ăn cơm ở Nam Quốc Sơn Trang, cô tới ăn cùng đi, vừa mới bắt đầu thôi!"

Mục đích Kiều Mộng Viện tìm Duval là để mời hắn đảm đương thiết kế sư của quảng trường dữ liệu Mộng Thần, vốn cô ta cho rằng Duval đang ở kinh thành, thông qua một bằng hữu ở kinh thành muốn liên hệ với Duval, nhưng không ngờ Duval lại tới Bình Hải, biết được tối hôm đó phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Duval, cho nên cô ta mới tìm Trương Dương, muốn thông qua Trương Dương để liên hệ với Duval.

Kiều Mộng Viện không hề tới ăn cơm, dù sao nửa đường tới cũng có chút mạo muội, cô ta bảo Trương Dương an bài một chút, muốn sau khi ăn xong thì gặp mặt Duval.

Tám rưỡi tối, Trương Dương cùng vợ chồng Duval ra khỏi nhà ăn, tới Thiên Tốc trà xã ở bên cạnh, Kiều Mộng Viện đã đợi ở đó.

Cung Kì Vĩ không đi cùng bọn họ, khi chia tay nói khẽ với Trương Dương, vợ chồng Duval giao cho hắn tiếp đãi, bảo Trương Dương ngày mai cùng vợ chồng Duval tới Nam Tích, tiến hành khảo sát thực địa công trình cảng Nước Sâu, chuyện của Cung Kì Vĩ ở Đông Giang vẫn chưa xong xuôi, cho nên không thể về cùng, Trương Dương cười cười đáp ứng.

Kiều Mộng Viện đi cùng với Thì Duy, hai chị em lẳng lẳng ngồi đợi trong quán trà, Trương Dương đã một đoạn thời gian rồi chưa gặp Thì Duy, cảm thấy Thì Duy so với trước đây thì gầy hơn một chút, hai mắt so với tước kia thì to hơn, nhìn kỹ đã biến thành mắt hai mí rồi, Thì Duy bị hắn nhìn cho có chút ngượng ngùng, nếu là bình thường thì đã chỉ vào mũi hắn mà mắng rồi, nhưng hôm nay thì khác, cô ta là cùng chị họ tới bàn chính sự, đương nhiên không thể tùy tiện nổi giận được. Kiều Mộng Viện mỉm cười đứng dậy, chủ động vươn tay về phía Duval, dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Chào anh, Duval tiên sinh, tôi là người phụ trách Kiều Mộng Viện của Hối Thông. "

Duval lịch sự bắt tay với Kiều Mộng Viện, giới thiệu vợ Chu Tiếu Vân cho Kiều Mộng Viện.

Chu Tiếu Vân mỉm cười chào hỏi Kiều Mộng Viện.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)