Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0795

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0795: Không gặp lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Đến trước bàn làm việc của Trương Dương, cô để một tập văn kiện trên bàn rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, những văn kiện này đều đợi anh ký!"

Trương Dương nói: "Đã xem chưa? Có vấn đề gì không?"

Thường Hải Tâm lắc đầu, Trương Dương vừa ký tên vừa hỏi: "Sáng hôm nay không thấy cô đâu!"

Thường Hải Tâm nói: "Em đã đến chính phủ thành phố để đưa báo cáo, vừa nãy anh nói gì mà thời khắc quan trọng thì phải ra tay vậy?"

Trương Dương cười hì hì nhìn cô ấy, hắn thò tay ra, Thường Hải Tâm vẫn chưa kịp hiểu là chuyện gì, thì ngực trái đã bị Trương Dương nắm lấy rồi, cô kinh hãi a lên một tiếng, rồi vội vàng ôm lấy miệng, mặt đỏ bừng bừng.

Trương đại quan thấp giọng nói: "Anh đang dạy anh ta làm thế nào để đối phó với Chương Duệ Dung."

Thường Hải Tâm mắng: "Xấu xa quá, anh chỉ biết dạy hư người khác."

Trương Dương thấp giọng nói: "Mấy ngày không gặp rồi, hình như đã nhỏ đi một chút."

Thường Hải Tâm trừng mắt với hắn: "Mau ký tên đi, em còn phải đưa đến chính phủ thành phố nữa."

Trương Dương nói: "Lần này em có xin cấp nhà không?"

Thường Hải Tâm nói: "Không, em không đủ cấp bậc, có xin cũng không có phần của em."

Trương Dương nói: "Không phải chứ, vừa rồi anh nghe chủ nhiệm Lưu nói, lần này bên Mỹ Dung Viên vì khá xa, nên mọi người đều không muốn đi, còn không ít nhà, em là một cán bộ cấp chính khoa, phù hợp điều kiện rồi mà, em hãy gọi điện đi xin đi."

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Thôi, để người khác đỡ nói ra nói vào."

Trương Dương nói: "Em xin một căn nhỏ một chút mà, ở tầng thượng ấy."

Thường Hải Tâm nói: "Tại sao phải là tầng thượng?"

Trương Dương cười nói: "Anh đã xin tầng thượng, về sau sang thăm nhau cũng dễ hơn."

Thường Hải Tâm biết rõ hắn đang tính toán trò gì, mắt lườm hắt, rồi thu tập văn kiện hắn đã ký xong rời khỏi phòng làm việc.

Trương Dương gọi cô lại, Thường Lăng Phong tưởng rằng hắn còn đang khuyên cô xin cấp nhà, nên nói nhỏ: "Em sẽ suy nghĩ về việc này."

Trương Dương nói: "Tối nay ban trú kinh Đông Giang tổ chức liên hoan, mời chúng ta qua đó, chúng ta cùng đi nhé."

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Em đã đồng ý với chủ nhiệm Tần rồi, buổi tối sẽ đi làm đầu cùng cô ấy."

Trương Dương thở dài nói: "Phụ nữ đúng là rách việc!"

Địa điểm cuộc liên hoan là ban chiêu đãi số hai của chính phủ thành phố, Trương Dương và cục trưởng cục quản lý tổng hợp La An Định cùng qua đó.

Lương Hiểu Âu đứng ở ngoài cửa tiếp đón các vị khách, thấy Trương Dương và La An Định cùng đến, Lương Hiểu Âu cười ra đón: "chủ nhiệm Trương, cục trưởng La, cảm ơn mọi người đã nể mặt tôi."

La An Định cười nói: "Chủ nhiệm Lương khách sáo quá, lần này chúng tôi đến cũng là muốn mượn ngọn gió đông của mọi người, xem xem có thể kéo một chút đầu tư về bên khu đô thị mới hay không."

Lương Hiểu Âu bắt tay với gã, rồi lại giơ tay ra với Trương Dương.

Trương đại quan lắc đầu nói: "Chủ nhiệm Lương, thôi đi vậy, tôi sợ tí nữa có người cầm dao chém tôi lắm."

Lương Hiểu Âu cười khanh khách, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng bảo anh ấy đến đây rồi, tôi nay có hai nhà đầu tư đều là bạn học đại học của anh ấy, tôi đã nói rõ việc đó rồi, anh ấy cũng không nhỏ nhen vậy đâu." Người cô ấy nói đến đương nhiên là bạn trai minh Thiệu An Khang.

Trương Dương không tin, tính ích kỷ của Thiệu An Giang hắn đã từng lĩnh giáo, nếu như biết rằng tên này sẽ đến đây hôm nay, hắn dù thế nào cũng sẽ không tham dự vào lần liên hoan này.

Thiệu An Khang cùng một người đàn ông mặc áo vest màu xanh đậm bước đến từ đằng xa xa, người đàn ông đó là bạn học của gã, là phó chủ tịch tập đoàn Thân Hải, Triệu Phó Tường, nhìn thấy Trương Dương, Thiệu An Khang rõ ràng hơi ngớ ra, Lương Hiểu Âu vẫy vẫy tay với hắn: "An Khang, anh đến đây một lát."

Thiệu An Khang bước qua đó, dù sao thì lần trước đã bị Trương Dương xử lý một trận ở trước mặt mọi người, hơi thiếu thể diện, nên nhìn thấy ánh mắt của Trương Dương đương nhiên không thoải mái.

Lương Hiểu Âu nói: "Mọi người đều đã từng gặp nhau rồi, đây là chủ nhiệm Trương hội ủy viên quản lý khu đô thị mới, đây là bạn trai của tôi Thiệu An Khang."

Thiệu An Khang lần này lại chủ động giơ tay về phía Trương Dương, thật ra lần trước sau khi vì ghen tức mà gã gây chuyện ở Vọng Giang Lâu, Lương Hiểu Âu suýt nữa thì chia tay với gã, sau khi biết được giữa Lương Hiểu Âu và Trương Dương không có quan hệ ám muội gì, phụ huynh hai nhà cũng đã mắng cho gã một trận, mặc dù Thiệu An Khang ích kỷ, nhưng thật sự rất coi trọng Lương Hiểu Âu, phải mất một thời gian để có thể làm cho Lương Hiểu Âu hồi tâm chuyển ý, vì chuyện này, Thiệu An Khang còn phải viết giấy cam kết, cam kết rằng về sau không nghĩ linh tinh nữa, cam kết rằng về sau không ích kỷ nữa, cam kết rằng về sau không ghen bóng ghen gió nữa. Nhưng cam kết thì vẫn là cam kết, nhìn thấy Trương Dương, trong lòng Thiệu An Khang vẫn thấy hơi khó chịu, gã luôn cảm thấy Trương Dương đầy uy hiếp với mình. Người nhỏ nhen luôn luôn làm ra vẻ khảng khái, người khác vừa nhìn đã nhận ra tên này đang giả vờ, nụ cười cũng khá giả tạo.

Mặc dù Trương Dương không hề muốn gặp tên này, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, không thể thể hiện rằng mình quá nhỏ nhen, hắn cười hà hà bắt tay với Thiệu An Khang: "Thầy giáo Thiệu, chào anh, chào anh!"

Thiệu An Khang bắt tay với Trương Dương mặc dù lòng không muốn: "Chào chủ nhiệm Trương, chào chủ nhiệm Trương!"

Giữa hai người thể hiện quá khách sáo, làm cho Lương Hiểu Âu đứng bên cạnh cảm thấy vui, biểu hiện của Lương Hiểu Âu đã làm cho ấy thấy hi vọng, cô thấy rằng Thiệu An Khang đã cởi mở và rộng lượng hơn trước.

Triệu Phó Tường đứng một bên nói: "Anh chính là Trương Dương, chủ nhiệm Trương đúng không!"

Trương Dương cười giơ tay ra: "Anh là...." Hắn không nhớ mình đã từng gặp Triệu Phó Tường ở đâu, trên thực tế, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Triệu Phó Tường nói: "Tôi là Triệu Phó Tường của tập đoàn Thân Hải, tôi đã nghe danh của chủ nhiệm Trương từ lâu."

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không biết là danh tiếng của mình lại nổi vậy đâu."

Triệu Phó Tường cũng cười: "Tôi cũng là người đi ra từ Giang Thành."

Trương Dương ừm một tiếng, rồi lắc tay của Triệu Phó Tường: "Nói vậy thì chúng ta là đồng hương rồi."

Triệu Phó Tường nói: "Trước kia tôi từng làm trợ lý cho Phương Văn Nam tiên sinh ở tập đoàn Thịnh Thế."

Nhắc đến Phương Văn Nam, đã làm cho Trương Dương nhớ lại hồi ức về không ít chuyện trước đó. Hắn đã rất lâu rồi không liên lạc với Phương Văn Nam, lần trước về Giang Thành, khi gặp Tô Tiểu Hồng cũng không thấy cô ấy nhắc đến tin tức gì của Phương Văn Nam.

Triệu Phó Tường nói: "Tổng giám đốc Phương đã vào trong bệnh viện rồi."

Trương Dương không hề biết chuyện này, hắn nhẹ nhàng nói: "Anh ấy không liên lạc gì với tôi."

Triệu Phó Tường nói: "Sau khi ra tù không đến một tháng đã vào viện rồi, gần đây ở trong viện để điều trị."

Trương Dương gật đầu, cùng Triệu Phó Tường bước vào trong hội trường bữa liên hoan.

Ban chiêu thương mời không ít nhà đầu tư đến, trong đó có một số gương mặt là Trương Dương quen biết, hai vợ chồng thương nhân Nhật Bản Yasushi Inoue và Nakajima là người mà hắn đã quen từ lâu.

Nakajima khá khâm phục Trương Dương, ở xương sống của gã vẫn còn một cái đinh, mặc dù mấy năm gần đây không động vào đó, nhưng với gã mà nói, đây luôn là một câu chuyện thương tâm.

Họ chủ động đến chào Trương Dương, Nakajima là hội trưởng thương hội Nhật Bản, cuộc liên hoan quan trọng do ban trú kinh tổ chức đương nhiên không thể nào quên được gã.

Vợ của Yasushi Inoue là Tsuruko mặc một bộ kimono màu xanh đậm, trông rất nổi bật trong hàng ghế khách mời, nhìn thấy Tsuruko, Trương Dương liền nghĩ tới cảnh tượng năm đó cùng Cố Giai Đồng đến ở phòng rượu, tất cả đều tái hiện trước mắt, như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, tâm trạng vốn vui vẻ của Trương Dương đột nhiên trở nên buồn bã.

Tsuruko dịu dàng nói: "Trương tiên sinh, lâu lắm rồi không thấy anh đến nhà rượu."

Trương Dương nói: "Tôi muốn đi, nhưng tôi không dám đi, vì tôi sợ nhớ lại một vài hoài ức."

Tsuruko đoán được những điều Trương Dương nghĩ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi nói: "Sự việc của Cố tiểu thư tôi cũng rất lấy làm tiếc."

Trương Dương biết tình bạn giữa Cố Giai Đồng và Tsuruko, hắn tin rằng câu này của Tsuruko là thật lòng, chứ không phải cố tình chọc vào trái tim bị thương của hắn, hắn thấp giọng nói: "Giai Đông luôn coi cô là người bạn tốt của cô ấy."

Tsuruko cười nói: "Người sống thì vẫn phải kiên trì sống tiếp, Trương tiên sinh cần phải cố lên nhé. Nếu có thời gian thì cứ đến nhà rượu ngồi chơi, dù là ký ức là buồn bã hay vui vẻ, đều là những điều đáng để cất giữ, anh nói xem có phải vậy không?"

Trương Dương gật đầu, lời của Tsuruko hắn có phần lĩnh ý.

Yasushi mỉm cười nói: "Thời gian gần đây tôi luôn ở Nhật Bản, thời gian đến Đông Giang không lâu, vẫn chưa kịp đến chào Trương chủ nhiệm một tiếng."

Trương Dương cười nói: "Không cần phải câu nệ vậy đâu, chỉ là vấn đề điều động công tác bình thường thôi mà."

Yasushi nói: "Nghe nói, khu đô thị mới sẽ trở thành trung tâm hành chính thương mại."

Trương Dương gật đầu nói: "Xác định của thành phố là rất rõ ràng, doanh nhgieepj tập trung ở khu mới khai phá, trong quy hoạch thành phố của tương lai, nhất định phải làm rõ ràng chức năng của từng khu vực, khu đô thị mới về nguyên tắc sẽ không có những doanh nghiệp cỡ lớn, nhưng đã được xây dựng một khu trụ sở doanh nghiệp, và chúng tôi sẽ chuyển tất cả khu làm việc hành chính của các doanh nghiệp về, nhằm nâng cao hiệu suất làm việc của doanh nghiệp."

Nakajima nói: "Tôi đã nhìn bản vẽ quy hoạch khu đô thị mới, lý tưởng rất tân tiến, dù là đặt trong tầm quốc tế cũng được coi là dẫn đầu."

*****

Trương Dương liền nói: "Giờ chúng tôi đang trong thời gian tìm kiếm nguồn đầu tư. Mọi người có thể giúp đỡ quảng cáo một chút giùm chúng tôi, hoan nghênh các nhà đầu tư Nhật Bản đến đầu tư tại khu đô thị mới Đông Giang".

Nakajima nói: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì!"

Buổi tối ngày hôm nay, Trương Dương không mang theo hi vọng gì quá lớn. Lương Hiểu Âu đứng đầu ban trú kinh Đông Giang, năng lực cá nhân của cô ấy quá đỗi bình thường, từ những vị khách cô ấy mời đến ngày hôm nay Trương đại quan đã có thể nhận ra điều đó, hầu hết đều là thương nhân của chính địa phương Đông Giang, nếu nói đây là một cuộc vận động đầu tư, thì chẳng bằng nói đây là một cuộc cảm ơn đầu tư, đại đa số người trong số này đều đã từng đầu tư vào Đông Giang rồi.

La An Định cầm cốc rượu đến bên cạnh Trương Dương rồi chỉ vào người đàn ông mặc áo vest đen đứng ở đằng xa và nói: "Người đứng kia là đại diện của bảo hiểm An Thuận, anh ta có ý xây dựng trụ sở của bảo hiểm An Thuận tại khu đô thị mới."

Trương Dương nói: "Được thôi!"

La An Định nói: "Anh có cần qua đó nói chuyện không?"

Trương Dương cười nói: "Thôi, anh phụ trách những việc như thế này, anh có thể quyết định được."

Lời của Trương Dương làm cho La An Định cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc dù La An Định và Trương Dương đều là cán bộ cấp chính sở, nhưng Trương Dương có thêm một chức là phó chủ nhiệm hội ủy viên quản lý, nên trên danh nghĩa là lãnh đạo của gã, cũng chính vì điều này, trong một thời gian khá dài, La An Định cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng sự mạnh mẽ và năng lực mà Trương Dương biểu hiện đã làm cho La An Định không dám công khai thể hiện sự bất mãn trong lòng mình, đã không thể thay đổi hiện thực, thì phải học cách thích ứng với nó, ngay cả chủ nhiệm quản ủy hội khu đô thị mới Lưu Bảo Toàn cũng đã bắt đầu hòa hoãn mối quan hệ với Trương Dương, La An Định cần gì phải chống lại cơ chứ? Hơn nữa, gần đây thái độ của Trương Dương đã trở nên khiêm nhường đi rất nhiều, trong rất nhiều việc có thể biểu hiện ra sự tôn trọng đối với người khác.

La An Định cười nói: "Chủ nhiệm Trương, những sự việc quyết định ngay vẫn cần lãnh đạo các anh đến."

Trương Dương cười hà hà nói: "Lãnh đạo gì cơ chứ, anh cũng là lãnh đạo mà, chúng ta là một nhóm, chỉ là phân công công việc không giống nhau mà thôi, chẳng có cái gì gọi là lãnh đạo cả." Hắn lại nhìn thấy một người bạn cũ, Tưởng Kỳ Vĩ của công ty Phi Tiệp, Trương Dương cầm cốc rượu bước đến chỗ Tưởng Kỳ Vĩ.

Tưởng Kỳ Vĩ nhìn hắn cười rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, lâu lắm rồi không gặp."

Trương Dương nói: "Anh là Lam Sơn, tôi ở Đông Giang, cơ hội gặp nhau vốn đã ít rồi. Thế nào? Định trở về Đông Giang sao?"

Tưởng Kỳ Vĩ lắc đầu nói: "Tôi làm gì có thực lực mạnh như vậy, bên Lam Sơn đã đủ làm tôi mệt phờ người rồi, giờ đây sản nghiệp đĩa phim cạnh tranh ngày càng kịch liệt, có thể giữ được thị phần trước đó của tôi đã là điều rất không dễ dàng rồi, không còn sức đâu nghĩ đến chuyện phát triển thêm nữa."

Trương Dương gật đầu nói: "Thị trường trong nước là như vậy, nhìn thấy một ngành có thể kiếm tiền, thì mọi người ngay lập tức ào đến như ong vỡ tổ, mà tất cả cũng chỉ có một nồi cháo đó, làm gì đủ cho tất cả mọi người chứ?"

Tưởng Kỳ Vĩ cảm thán nói: "Đúng là như vậy, lần này tôi đến là để giao lưu với mọi người, xem phương hướng phát triển trong tương lai."

Trương Dương nói: "Thời đại thay đổi, tư tưởng kinh doanh cũng phải thay đổi."

Tưởng Kỹ Vĩ nói: "Nghèo thì phải thay đổi, mà thay đổi là sẽ tìm được đường."

Hai người cùng cười ha ha.

Tiếng cười của Trương Dương bị ngắt đoạn bởi tiếng chuông điện thoại, hắn cười xin lỗi Tưởng Kỳ Vĩ, giờ vào điện thoại rồi đứng ra một bên, người gọi điện đến là Đồng Tú Tú, đây là một người bạn đã lâu, Trương Dương bắt đầu nói đùa: "Tìm tôi có việc hay là nhớ tôi rồi vậy?"

Tiếng của Đồng Tú Tú vô cùng lo lắng, cô rõ ràng chẳng có tâm trạng đâu nói đùa với Trương Dương: "Trương Dương, lần này anh nhất định phải giúp tôi."

Trương Dương nhận ra sự căng thẳng của cô ấy, vì vậy không đùa nữa: "Có việc gì, cô nói đi!"

Đồng Tú Tú nói: "Anh họ của tôi bị người ta bắt mất rồi, giờ đây tôi còn không hiểu là chuyện gì nữa, quan hệ của anh ở Đông Giang rộng, anh xem có thể giúp anh ấy không."

Trương Dương hơi ngớ người: "Hoàng Quân à?"

Đồng Tú Tú nói: "Trương Dương, anh nhất định phải giúp tôi, anh họ tôi là người phiền toái, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện."

Trương Dương ừm một tiếng, rồi thấp giọng nói: "Thế này đi, tôi sẽ điều tra rõ ràng tình hình trước, hi vọng anh ấy không có chuyện gì nghiêm trọng."

Kết thúc cuộc điện thoại với Đồng Tú Tú, Trương Dương ngay lập tức liên lạc với Hoàng Quân, điện thoại của Hoàng Quân đang tắt máy, Trương Dương lại gọi điện thoại về quán bar Tân Thạch Khí, mới biết rằng Hoàng Quân đã bị thị cục dẫn đi rồi, tội danh cụ thể thì vẫn không rõ.

Trương Dương nghĩ một lúc, rồi liên lạc với Vinh Bằng Phi, không ngờ Vinh Bằng Phi lại biết rõ về chuyện này, Vinh Bằng Phi ngay lập tức trả lời Trương Dương: "Việc này anh đừng tham dự vào, Hoàng Quân đã liên quan đến ma túy!"

"Cái gì cơ?" Trương Dương ngớ người.

Vinh Bằng Phi tưởng rằng hắn chưa nghe rõ, lại nói lại một lần nữa.

Trương Dương nói: "Sao lại thế được?"

Vinh Bằng Phi nói: "Sao lại không được chứ? Đã phát hiện ra một số lượng lớn ma túy ở chỗ anh ta, giờ đây đang tiến hành thẩm vấn anh ta."

Trương Dương ngay lập tức trầm mặc, mặc dù hắn luôn biết rằng Hoàng Quân là một nhân vật bên lề xã hội, quá khứ không sạch sẽ gì, nhưng không ngờ Hoàng Quân lại sử dụng ma túy, Hoàng Quân từng giúp hắn, người này khá nghĩa khí.

Vì tình cảm trước đó, và cũng vì lời dặn dò của Đồng Tú Tú, Trương Dương bảo Vinh Bằng Phi sắp xếp cho mình gặp Hoàng Quân, lâu rồi không gặp, Hoàng Quân đã tiều tụy đi nhiều, cả người vừa vàng vọt vừa gầy, tinh thần lại bất định, thấy Trương Dương đến thăm mình, Hoàng Quân cười nói: "Người anh em, cảm ơn, không ngờ trong lúc này lại có người đến thăm tôi."

Trương Dương lấy ra một hộp thuốc, đưa đến trước mặt Hoàng Quân, Hoàng Quân không giơ tay, mà giơ đầu về phía trước, ngậm lấy thuốc, Trương Dương lấy bật lửa châm cho gã, người cảnh sát đứng bên cạnh nhìn sang Trương Dương, có điều gã biết rằng Trương Dương là được Vinh Bằng Phi sắp xếp gặp, vì vậy không nói nhiều.

Hoàng Quân vội vàng hút điếu thuốc đó, hút rất mạnh, ngay cả gân xanh trên trán cũng đã lộ ra. Có lẽ là vì hút nhanh quá, nên gã bị sặc, ho mạnh liên hồi.

Trương Dương nói: "Hút chầm chậm thôi, cẩn thận bị sặc chết đó.

Hoàng Quân ho đến độ chảy nước mắt, gã lau lau khóe mắt rồi nói: "Tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay."

Trương Dương nói: "Đã biết rõ còn đường này là không có lối ra, thì tại sao còn phải cố đi tiếp?"

Hoàng Quân thở dài một hơi, rồi điều chỉnh tiết tấu hô hấp bình thường, rồi lại rít một hơi nói: "Việc làm ăn của quán bar rất tồi, tôi sắp sửa không thể chống đỡ được rồi."

"Muốn duy trì thì có thể nghĩ cách khác, tại sao phải dùng thuốc phiện chứ?"

Hoàng Quân cười, nụ cười của gã thể hiện ra vẻ thê lương: "Giờ đây nói gì cũng đã muộn rồi, tự mình đi sai đường, thì không thể nào trách người khác được."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, giờ đây điều anh cần làm là hợp tác với bên cảnh sát, phải báo người cung cấp hàng cho anh, để được sự khoan hồng của pháp luật."

Bờ môi của Hoàng Quân hơi chau một chút: "Anh tưởng rằng tôi là một người không có nghĩa khí à?"

Trương Dương tức giận nói: "Mẹ kiếp, anh bị ngố à? Thứ này liên quan gì đến nghĩa khí chứ? Hít thuốc để hại mình, bán thuốc để hai người khác, anh có một chút lương tâm xã hội cũng nên nói chuyện này ra, anh định một mình chịu sao? Anh chịu được à? Mẹ kiếp, anh không cần mạng nữa rồi à?"

Hoàng Quân ngớ người nhìn Trương Dương: "Thế giới của hai chúng ta không giống nhau, anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, anh có não không vậy, bán ma túy không phải là một tội nhỏ, anh tưởng rằng anh chỉ cần ngồi vài năm rồi ra được à?"

Hoàng Quân nói: "Không có tuyến trên, cũng không có nhà cung cấp hàng, tôi chính là một người bán thuốc phiện lớn nhất, tôi chính là nguồn cung hàng."

Trương Dương nhìn Hoàng Quân đầy thất vọng, ánh mắt của hắn còn có sự đáng thương: "Hoàng Quân, nếu như anh chẳng thiết tha gì, thì nghĩa sẽ sẽ ép anh vào đường cùng mạt lộ."

Hàn Quân hút hết điếu thuốc cuối cùng, rồi đứng dậy nói: "Cảm ơn anh có thể đến thăm tôi."

Hắn lắc lư bước vào trong, trông giống như một người say vậy.

Trương Dương không ngờ rằng lần thăm tù này lại trở thành lần gặp mặt cuối cùng của hắn với Hoàng Quân, Hoàng Quân đã chết, chết trong ngục, cảnh sát bước đầu đoán định rằng lý do chết là tự sát, khi Hoàng Quân chết, lúc đó đám phạm nhân ở phòng khác xảy ra tranh chấp đánh nhau, sau khi cảnh sát ngừng cuộc đánh nhau lại, thì phát hiện Hoàng Quân đã nằm ở dưới đất, ngực và bụng bị một vũ khí sắc đâm ba nhát, trên đường đưa đến bệnh viện, gã đã chết.

Cái chết của Hoàng Quân làm cho Trương Dương vô cùng chấn động, Vinh Bằng Phi cho rằng việc này là một vụ mưu sát, Hoàng Quân bị bắt, mặc dù gã rất kín tiếng, không nói gì về đường dây trên, nhưng người khác không tin gã, vẫn dìm gã vào chỗ chết.

Vinh Bằng Phi thở dài rồi nói: "Hoàng Quân cuối cùng đã phải trả giả vì sự nghĩa khí giang hồ của anh ta."

Trương Dương nói: "Dù là anh ta có nói về đường dây phía trên, thì làm sao các anh có thể bảo đảm được anh ta an toàn?"

*****

Vinh Bằng Phi bị hỏi hơi ngớ người.

Trương Dương thở dài nói: "Hệ thống công an của các anh có vấn đề khá lớn trong việc quản lý nội bộ, bi kịch của Hoàng Quân không phải xảy ra đến một lần, và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Trong phạm vi khống chế của cảnh sát các anh, mà vẫn xảy ra vụ án mưu sát, anh không cảm thấy đó là một lời sỉ nhục với năng lực của các anh ư?"

Vinh Bằng Phi ngại ngần ho một tiếng.

Trương Dương nói: "Dù là Hoàng Quân đã làm gì, nhưng người này là một nam tử hán, anh ta có nguyên tắc của mình, anh ta có nghĩa khí của mình."

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi thừa nhận, cơ quan cảnh sát chúng tôi có trách nhiệm nhất định về sự việc của anh ta, chúng tôi không để tâm đến việc bảo vệ."

Trương Dương không phải ý muốn chỉ trích Vinh Bằng Phi điều gì, việc này cũng không phải do một mình Vinh Bằng Phi gây nên, hắn thấp giọng nói: "Mất bò mới lo làm chuồng cũng không phải là quá muộn, đã phát hiện ra sai lầm của mình, thì phải cố gắng để bù đắp lại."

Vinh Bằng Phi nói: "Hoàng Quân chết, tất cả manh mối đều đứt rồi."

Trương Dương không bao giờ cảm thấy tin tưởng về hiệu suất phá án của cảnh sát, lần trước trong việc của Lý Thành, Vinh Bằng Phi để đánh bắt xa bờ, đã bảo gã không tiếp tục truy cứu nữa, nhưng đến tận bây giờ, cũng không có bất kỳ tiến triển nào cả, giờ đây Hoàng Quân đã chết, xem ra những kẻ buôn thuốc phiện này trốn rất kỹ ở Đông Giang. Trương Dương nói: "Nếu như Hoàng Quân không chết, thì anh ta sẽ bị kết án bao nhiêu năm?"

Vinh Bằng Phi nói: "Trên bảy năm."

Trương Dương thở dài rồi nói: "Ai mà có thể để cho anh ta cam tâm mất đi bảy năm của cuộc đời."

Vinh Bằng Phi nói: "Đáng tiếc là đối phương không hiểu, để phòng ngừa mình bị bại lộ, vẫn ra tay giết chết anh ấy."

Đồng Tú Tú đến Đông Giang để xử lý hậu sự cho anh mình, Hoàng Quân chẳng mấy người thân, trước kia từng có một đám đệ tử cùng đi theo gã, nhưng sau khi Hoàng Quân gặp nạn, ai nấy đều sợ gặp phiền phức, rồi chạy trốn hết. Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng đến niệm, hai người đặt vòng hoa, Đồng Tú Tú mặc một bộ quần áo màu đen ra cảm ơn họ, Cao Liêm Minh nhìn gương mặt gầy gò tiều tụy của Đồng Tú Tú, cảm thấy xót xa, nhẹ nhàng nói: "Tú Tú, đừng quá tiếc thương." Nếu như bình thường, Đồng Tú Tú nhất định sẽ hỏi hắn dựa vào đâu mà gọi cô như vậy, nhưng giờ đây đột nhiên cảm thấy Cao Liêm Minh cũng không đáng ghét như vậy nữa, cô gật đầu, vành mắt đã đỏ hoe.

Cao Liêm Minh vội vàng đưa chiếc khăn giấy cho cô.

Trương Dương đến trước linh cữu của Hoàng Quân, khom lưng vái ba vái để biểu thị lòng biết ớn, khi còn sống Hoàng Quân chẳng làm mấy việc tốt, nhưng gã trọng nghĩa khí, là bạn tốt, cuối cùng cũng chết vì nghĩa khí của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một đám người kéo đến, vừa nhìn đã biết là đám tạp nham trong xã hội, trong đó có hai người Trương Dương quen, một người là Dương Kình Tùng, một người là Đại Bôn.

Hai người đều từng bị Trương Dương dạy dỗ, thấy Trương Dương cũng ở đây, sắc mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đồng Tú Tú thấy đám người này ngay lập tức liền tức giận, cô tức giận nói: "Các người đến làm gì? Ở đây không hoan nghênh các người!"

Đại Bôn nói: "Chúng tôi và Tiểu Quân đều là anh em chơi với nhau từ nhỏ, anh ấy đi rồi, chúng tôi dù thế nào cũng phải tiễn một chặng."

Đồng Tú Tú kêu lên: "Cút ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho tôi! Nếu không phải do đám bạn bè chó má các người, thì anh họ tôi cũng không chết thảm như vậy!"

Đám người đó đều mặt hối hận, Đại Bôn và Dương Kình Tùng nhìn nhau, họ không tiếp tục đi lên trước nữa, mà lùi một chút, một đám người liền đứng khom lưng ở ngoài như vậy.

Họ muốn đặt vòng hoa vào bên cạnh linh cữu, Đồng Tú Tú xông đến muốn vất vòng hoa đi, Trương Dương ngăn cô lại rồi nói: "Thôi, để Hoàng Quân ra đi yên ổn đi!"

Đồng Tú Tú nghe thấy câu này, liền lớn tiếng khóc ầm lên.

Cao Liêm Minh đến bên cạnh cô ấy, ôm vai cô ấy khuyên.

Trương đại quan phát hiện rằng tên này rất biết tìm cơ hội, khi Đồng Tú Tú đau thương nhất thì tên này thừa thời cơ, muốn chiếm lĩnh trái tim của Đồng Tú Tú. Trương Dương hiểu rất rõ về bối cảnh của Đồng Tú Tú, nha đầu này là đặc công của quốc an, Cao Liêm Minh muốn chinh phục cô ấy, chỉ sợ không dễ dàng đến vậy.

Đại Bôn và đám người đang chuẩn bị lên xe, thì Trương Dương đuổi theo từ đằng sau, hắn gọi: "Dương Kình Tùng!"

Đầu cá mập Dương Kình Tùng hới ngớ ra, hắn quay người lại, rồi nhìn Trương Dương nói: "Có việc gì?" Gã đã từng chịu không ít thiệt thòi dưới tay gã, vì vậy khi đối mặt với Trương Dương, rõ ràng cảm thấy hơi sợ sệt.

Trương Dương nói: "Đến đây, tôi nói chuyện với anh!"

Dương Kình Tùng nói: "Tôi chẳng có gì cần nói với anh cả!"

Trương Dương giơ tay nắm lấy cổ gã, rồi đẩy gã sang một bên, đám người Dương Kình Tùng dẫn đến nhìn thấy Trương Dương không chút khách sáo gì, ai nấy đều muốn xông lên, Đại Bôn vội vàng ngăn đám người lại rồi nói: "Đều là bạn của nhau cả, họ nói chuyện chúng ta đừng tham dự vào!" Đại Bôn đương nhiên biết rằng đám người này có cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của Trương Dương, người thức thời là người giỏi. Thật ra, đầu cá mập Dương Kình Tùng cũng hiểu điều này, họ đã học được điều đó trong những trận dạy dỗ của Trương Dương, vì vậy Trương Dương nắm cổ gã trước mặt nhiều người như vậy, gã cũng không dám phản kháng, nên đến cùng Trương Dương tới chỗ đằng xa không có người.

Dương Kình Tùng dừng bước, nhìn Trương Dương rồi nói: "Tôi không đắc tội với anh!" Câu này đầy thành phần sợ hãi.

Trương Dương nói: "Hoàng Quân là bạn của anh sao?"

Dương Kình Tùng gật đầu nói: "Bạn tốt, chơi với nhau từ nhỏ, không ngờ anh ấy đột nhiên lại ra đi."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân bị người khác mưu sát!"

Dương Kình Tùng nói: "Tôi không nghe nói điều đó."

"Cảnh sát đã đoán định bước đầu như vậy, có người muốn giết anh ta để diệt khẩu."

Dương Kình Tùng nói: "Mẹ kiếp, ai mà hiểm độc đến vậy, nếu như để tôi biết, thì tôi sẽ giết chết."

Trương Dương nói: "Việc này không có liên quan gì với anh?"

Dương Kình Tùng lắc đầu nguầy nguậy: "Không không, tôi thề tôi không liên quan gì đến việc này hết."

Trương Dương nói: "Anh có biết Hoàng Quân bán thuốc phiện không?"

"Không biết, tôi là người làm ăn chân chính, tôi không chơi vào mấy chuyện đó."

"Thật là cứng đầu, Lý Thành bán thuốc phiện trong sàn nhảy của anh, mà anh dám nói không biết chút gì sao?"

Dương Kình Tùng nói: "Anh ta thường đến chỗ tôi chơi thì không sai, nhưng anh ta chưa từng bán thuốc phiện trong chỗ tôi."

Trương Dương cười lạnh lùng nói: "Dương Kình Tùng, mẹ kiếp, anh có còn là người không? Hoàng Quân là người anh em của anh, anh ta chết mà không có lý do như vậy, anh lại không hề cảm thấy xót xa."

Dương Kình Tùng nói: "Anh có ý gì vậy? Tôi đâu có phải là người hại chết anh ta, tôi cũng đâu có bảo anh ta đi bán thuốc phiện."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân đến lúc chết cũng không nói ai là người bán hàng cho anh ta, lần này anh ta chết vì nghĩa khí của mình, gã không bán rẻ bạn của mình, nhưng bạn của anh ta lại không tin anh ta."

Dương Kình Tùng cắn răng nói: "Khốn kiếp, nếu tôi biết là ai, tôi nhất định sẽ giết tên súc sinh đó."

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi tin những lời anh nói là sự thật, có điều nếu như tôi điều tra ra anh có liên quan đến cái chết của Hoàng Quân, thì tôi chắc chắn sẽ làm cho anh sống không bằng chết."

Dương Kình Tùng nói: "Tôi và Hoàng Quân đã từng sống chết vì nhau, sao tôi lại có thể hại anh ta được."

Trương Dương nói: "Anh biết phải tìm tôi thế nào đấy, nếu như anh có manh mối gì, thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."

Dương Kình Tùng cắn cắn môi, bước mấy bước, rồi lại quay đầu nói: "Số hàng của Hoàng Quân có lẽ là cùng một nguồn hàng với Lý Thành."

Trương Dương gật đầu.

Đại Bôn tưởng rằng mình đã trốn được kiếp nạn, nhưng đi chưa được bao xa đã nhận được điện thoại của Trương Dương, Trương Dương hỏi bằng một giọng đầy nghi ngại: "Buổi trưa anh đến bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới tìm tôi."

Với Trương Dương, Đại Bôn không dám làm trái lời, mười một giờ trưa, gã đã xuất hiện ở bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới, Trương Dương đã tìm đến gã, rồi lại chưa từng khách sáo như vậy, còn mời Đại Bôn đến ăn cơm ở đơn vị của hắn.

Đại Bôn lần đầu tiên hưởng thụ cơm canh trong thể chế, thật là ngon, bữa cơm này Đại Bôn ăn rất ngon lành, gã biết rằng Trương Dương sẽ không tự dưng gọi gã đến đây, chắc chắn vì liên quan đến chuyện của Hoàng Quân, nhưng khi ăn cơm, Trương Dương không nói gì cả, hắn không hỏi, Đại Bôn cũng không dám nói chuyện, cúi thấp đầu, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Sau khi ăn hai cái màn thầu, Trương Dương nói: "Còn ăn nữa không?"

Đại Bôn lắc lắc đầu.

Trương Dương cũng ăn no rồi, mỉm cười nói: "Nào, vào phòng làm việc của tôi đi!"

Đại Bôn khép nép đi theo sau Trương Dương đến phòng làm việc, nhìn trong phòng làm việc của Trương Dương, liền nói nhỏ: "Chủ nhiệm Trương, anh là cán bộ lớn thế này, mà sao phòng làm việc lại đơn giản vậy!"

Trương Dương nói: "Tôi ghét lãng phí vô tội vạ." hắn nhìn vào Đại Bôn rồi nói: "Hôm nay tôi mời anh đến, anh có lẽ hiểu rằng mục đích là gì đúng không?"

Đại Bôn gật đầu, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu.

Trương Dương nói: "Đừng giả ngốc, mẹ kiếp, anh vốn không thông minh, giả ngốc thêm thì thành thằng ngố rồi."

Nếu như người khác mắng gã như vậy, thì Đại Bôn đã giận điên lên từ lâu rồi, nhưng đối diện với Trương Dương, gã không dám, nhân vật nhỏ cũng có sự thông minh của nhân vật nhỏ, đấu đá cũng phải xem trường hợp, Đại Bôn nhoẻn miệng cười: "Chủ nhiệm Trương dạy đúng lắm."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)