← Ch.0214 | Ch.0216 → |
Hành động của Lục Bình có lẽ chỉ có hai người trong trang hiểu điều mờ ám trong đó. Một vị chính là tu sĩ số 72, mặc dù có áo choàng che giấu, nhưng áo choàng không ngừng hướng Lục Bình khu động. Về biểu hiện thì tu sĩ này tuy không khác gì những tu sĩ khác, nhưng Lục Bình lại biết y ngầm theo dõi mình. Thần thức của hắn không ngừng xung kích làm đạo truy tung cấm chế bị lỏng lẻo ra. Và mỗi khi thần thức của hắn làm cho cấm chế bị lỏng ra một chút như thế, tên tu sĩ này sẽ quay áo choàng nhìn hướng về phía Lục Bình.
Còn về một vị khác dĩ nhiên là Tất chân nhân. Về bề nổi, Tất chân nhân là một vị chân nhân duy nhất trong địa huyệt này, khi thần niệm đảo qua, truy tung cấm chế trên người Lục Bình khó thoát khỏi bị ông ta tìm tòi, hẳn nhiên là biết Lục Bình đang làm gì. Lão liếc mắt nhìn Lục Bình, lại nhìn tu sĩ số 72 một chút, không biết xuất phát từ loại mục đích gì lại nhắm mắt lại, mơ màng buồn ngủ, xem như hết thảy mọi chuyện trong địa huyệt không liên quan tới mình.
Đây là nguyên nhân vì sao Lục Bình sau khi phát hiện mình bị người ám toán đã không hướng Tất chân nhân nhờ giúp đỡ. Lục Bình không biết đây có phải là quy tắc ngầm của địa hạ giao dịch hội hay không, nhưng Tất chân nhân chẳng qua là đại biểu do Bắc Minh phái tới, mang ý nghĩa tượng trưng hơn là ý nghĩa thực tế. Một khi giao dịch hội kết thúc, sau khi trở ra địa huyệt, Lục Bình sẽ thành con mồi của người khác. Chỉ cần không xuất thủ trong địa huyệt, Tất chân nhân hiển nhiên sẽ không vì mình mà đi đắc tội với một kẻ có thể là đoán đan chân nhân khác.
Áo choàng trên người Lục Bình dưới thần thức ba động xung kích không ngừng xao động, truy tung cấm chế trên đó không ngừng bị dãn ra, tan rả, đột nhiên "Xuy xịt" một tiếng, phảng phất như bị xé rách ra vậy. Thần niệm cấm chế rốt cục bị Lục Bình xóa sạch trên áo choàng. Nhưng đồng thời theo đó còn xóa sạch đi một chút cấm chế chuyên che giấu khí tức của tu sĩ thoát khỏi sự truy tra của người khác chung quanh. Khi tức của Lục Bình nhất thời từ chỗ trận pháp hư hại thầu lộ ra.
Mấy chục đạo thần thức trong địa huyệt liền tức khắc như là cá mập ngửi được mùi máu tanh, chen chúc hướng tới Lục Bình, như muốn nhìn một chút xem thân phận chân thật của vị tu sĩ đã làm ra động tĩnh lớn như vậy trong địa huyệt.
Khi trận pháp phía trên áo choàng bị xóa sạch cấm chế kia, Lục Bình liền phát hiện không ổn, lập tức sử dụng Tàng linh thuật bắt đầu giấu giếm khí tức và biến đổi tu vi của mình. Đồng thời, hắn còn dùng thần thức tự thân tạo thành một đạo thuẫn tường, ngăn trở bọn họ dò xét.
Chúng tu thần thức từ hư hại trận pháp thấu vào, chỉ cảm thấy khí tức quanh thân Lục Bình đột nhiên biến đổi, ngay sau đó khí tức không ngừng suy yếu đi, tu vi Lục Bình từ dung huyết tầng bảy một đường giảm xuống, còn dung huyết tầng sáu, dung huyết tầng năm, cho đến dung huyết bốn tầng mới ổn định lại.
Đang khi chúng tu trợn mắt hốc mồm, Lục Bình dùng thần thức chân chết hoàn toàn những chỗ sơ hở trên áo choàng, cắt đứt những tu sĩ khác dò xét. Sau đó, hắn bắt đầu chuyên tâm nhìn về phía tu sĩ đang tiến hành giao dịch trên đài.
Lúc này, giao dịch đã tiến hành đến tu sĩ số năm mươi sáu, ngay sau đó liền đến phiên Lục Bình. Trước đó Lục Bình một mực chuyên chú giải quyết thần niệm lạc ấn trên người, cho nên đã bỏ lỡ không ít bảo vật.
Lúc đến phiên Lục Bình ra sân, mọi người ít nhiều cũng đều có chút mong đợi, xem vị tu sĩ mới vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy sẽ có biểu hiện như thế nào.
Vật trong tay Lục Bình cũng không ít. Tuy vậy, có thể đi tới nơi này đều là dung huyết kỳ tu sĩ tinh anh. Lục Bình trên người thật ra thì có không ít các loại chiến lợi phẩm là thượng cấp pháp khí. Trong trường hợp này cũng chỉ có đỉnh cấp pháp khí mới có thể nhận được sự coi trọng đầy đủ. Tình cảnh này khiến những tính toán tiêu tán tang vật của Lục Bình trước đó giờ rơi vào khoảng không.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lấy ra đan dược. Tuy vậy dung huyết hậu kỳ đan dược, Lục Bình hiển nhiên không nỡ lấy ra giao dịch. Hắn cầm một hộp ngọc đi tới trước đài. Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Lục Bình mở hộp ngọc ra, bên trong là mười viên Dung huyết đan mới vừa luyện chế xong.
Trên trang quả nhiên cất lên một loạt tiếng hít hà. Thật ra thì Lục Bình trước khi tới đây vừa chỉ luyện chế xong một lò Dung huyết đan. Thuật luyện đan của hắn không ngừng tiến bộ, luyện chế Dung huyết đan cũng có độ khó giống như luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược, thành đan suất đã đạt đến tầng bảy. Hơn nữa, cộng thêm chiến lợi phẩm trước đó, gom đủ mười viên cũng không phải cái gì vấn đề quá khó ẽ khăn đối với Lục Bình.
Mọi người vẫn không nói gì. Ở một bên, Tất chân nhân đột nhiên ngồi ngay ngắn người lại, nói:
- Tiểu tử, ngươi là luyện đan sư?
Lục Bình không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Vãn bối may mắn góp nhặt mấy lò đan dược, được một bình đan dược này.
Tất chân nhân gật đầu một cái, nói:
- Khó được! Tiểu tử, ngươi có hứng thú đến Bắc Minh để làm việc hay không? Lão Tất ta để cử ngươi vào Bắc Minh đan đường?
Sắc mặt của mọi người tại tràng mặc dù đều không thấy rõ, nhưng Lục Bình thông qua thần thức, nắm bắt được một ít dấu vết. Hắn biết rõ từng đạo ánh mắt hâm mộ đang hướng về mình. Lục Bình liền biết Bắc Minh đan đường hiển nhiên là một chỗ không phải thường.
Thật ra thì với sự hiểu biết trước đây của Lục Bình đối với Đông Hải, thì đây là nơi đại biểu cho tiêu chuẩn tối cao của tu luyện giới ở hải ngoại, cơ hồ cùng trung thổ không phân cao thấp, vượt xa hiện trạng tu luyện giới ở Bắc Hải.
Đi tới Đông Hải khoảng thời gian này, Lục Bình đối với Đông hải có nhiều một chút hiểu biết, đó chính chính là Đông hải tuy vậy cũng không bình tĩnh, trừ Thủy Tinh cung là Đông hải cự vô bá ra, ở trên còn có một ít môn phái tổ chức rất có thực lực, cùng Thủy Tinh cung tự nhiên không có cách nào so sánh, nhưng mỗi một tổ chức thực lực cũng tuyệt đối trên các đại phái ở Bắc Hải.
Bắc Minh là một tổ chức trong số đó. Hải vực phía bắc của Đông Hải là một địa khu tương đối bần tích.
Nơi này cũng không có đại môn phái truyền thừa, dần dần trở thành thiên đường của tán tu. Sau đó cảm thấy tán tu yếu thế quá nhiều nếu so sánh với Thủy Tinh cung và Đông hải các đại môn phái khác, tán tu của hải vực này đã cùng một số trung tiểu môn phái và gia tộc liên hợp lại thành Bắc bộ hải vực Tán Tu Liên Minh. Trải qua mấy ngàn năm, họ đã thành lập một chế độ truyền thừa đầy đủ, thành thục và hoàn thiện, cùng chống đỡ được với Đông hải các đại môn phái.
Có thể nói, ở hải vực bắc bộ, Bắc Minh chính là chỗ quý túc cuối cùng mà hết thảy tán tu hướng tới. Ở nơi nào bọn họ có thể lấy được hoàn thiện truyền thừa cùng sự che chở, không còn giống như tán tu trải nghiệm đời sống tu luyện điên đảo lưu ly, sờ đá để mà qua sông.
Dĩ nhiên mọi người cũng đều biết, đây là thứ chỉ hâm mộ không thì không thể. Nhân vì Lục Bình là luyện đan sư, hiện trạng tu luyện giới cùng với cái giá phải trả thật cao để thành tựu một đan sự quyết định luyện đan sư có địa vị rất cao quý. Cho dù bất kỳ thời điểm nào, ở nơi đâu, bất kỳ thế lực nào cũng đều hoan nghênh bọn họ.
Lục Bình đối với tình huống như thế hiển nhiên sớm có chuẩn bị, chỉ thấy hắn hơi khom người, nói:
- Vãn bối cám ơn tiền bối thương yêu, chẳng qua là vãn bối tiêu dao quen rồi, trước mắt không có dự định gia nhập bất kỳ thế lực nào.
Tất chân nhân cũng không dây dưa bám riết chuyện này. Thứ nhất, là ông ta e dè thân phận chân nhân của mình; thứ hai là kiêng nể thân phận đan sư của Lục Bình. Vì vậy, ông ta nói:
- Chà, thật đáng tiếc. Tiểu tử trong tương lai nếu muốn gia nhập một thế lực để hưởng phúc, hãy tới Bắc Minh Thiền tông Mộc Thiền đường tìm lão phu.
Lục Bình lần nữa khom người cám ơn, sau đó xoay người hướng đến những người khác trong địa huyệt, nói:
- Dung huyết đan mười viên, chỉ đổi linh thảo. Ưu tiên ngàn năm linh thảo. Một viên đổi hai cây ngàn năm linh thảo quý hiếm. Nếu không có ngàn năm linh thảo thì có thể đổi tám cây phụ trợ linh thảo có thể thay thế dùng luyện chế Dung huyết đan. Một viên đổi mười hai cây. Những loại năm trăm năm linh thảo khác, bản nhân chỉ chọn đổi những loại có thể luyện chế dung huyết hậu kỳ đan được, một viên đội mười tám cây.
← Ch. 0214 | Ch. 0216 → |