← Ch.0414 | Ch.0416 → |
Hoàn Vũ đảo là một tòa trung hình đảo tự, nhưng vị trí địa lý lại cực kỳ đặc thù. Trong Bắc Hải, vị trí của Hoàn Vũ đảo ở vào chính giữa. Trong các đảo tự lớn nhỏ sắp xếp như bàn cờ ở Bắc Hải, Hoàn Vũ đảo phảng phất như một con cờ ở trong bàn cờ có hàng nghìn con này.
Hoàn Vũ đảo vị trí địa lý đặc thù, tên được đặt cũng không tệ, bất quá trung bình đảo tự này vốn là một tòa đảo nghèo nàn vô cùng. Hơn trăm dặm
phương viên của đảo, không tồn tại một cái vi hình linh mạch nào. Linh quáng, linh tài càng là đếm trên đầu ngón tay.
Những Bắc Hải các phái cuối cùng cũng coi trọng vị trí của hòn đảo này. Mười đại môn phái dẫn đầu, mỗi bên đưa ra một cái tiểu hình linh mạch, góp thành một cái trung hình linh mạch, khiến dẫn tới chính giữa Hoàn Vũ đảo. Sau đó, đình đài lầu các các loại được dựng lên ở trong Hoàn Vũ đảo. Hoàn Vũ đảo bây giờ trở thành nơi thương nghị của Bắc Hải các phái, là nơi các phái hiệp điều quan hệ, bàn luận giải quyết tranh chấp.
Bởi vì có linh mạch tự dưỡng, lại thêm vị trí địa lý đặc thù, và bởi vì các loại sự kiện lớn nhỏ đều được đầu não của Bắc Hải các phái thường đến đây tranh cãi ồn ào ở chỗ này, Hoàn Vũ đảo ở Bắc Hải ngày càng trở nên phồn hoa cường thịnh. Mười đại môn phái ở trong Hoàn Vũ đảo mỗi nhà phân chia phạm vi thế lực, chiếm cứ phần lớn Hoàn Vũ đảo. Phần còn lại là khu vực phân chia cho những môn phái có thực lực khác cùng gia tộc ở Bắc Hải.
Lâu ngày, Hoàn Vũ đảo trở thành một khu vực trung lập của Bắc Hải. Nhưng phàm các phái có chuyện gì cần tụ hội, chỉ cần không phải chỉ một gia môn phái đề nghị cử hành riêng, thì đại đa số đều muốn chọn địa điểm tổ chức ở trên Hoàn Vũ đảo.
Một ngày ấy, trong Truyền tống trận Hoàn Vũ đảo đi xuống một già một trẻ hai tu sĩ. Sau khi hai người bước ra khỏi Truyền tống trận, tu sĩ trẻ tuổi theo ở sau lưng tu sĩ lớn tuổi, hướng một chỗ cung điện chính giữa Hoàn Vũ đảo đi tới.
Chỗ cung điện này chính là của Chân Linh phái xây tạo ở Hoàn Vũ đảo. Đợi đến khi Lục Bình đi theo Thiên Lô lão tổ đi tới cửa cung điện, trên tấm bảng ngạch rộng lớn ở cửa có viết ba chữ to: "Tuyết Lam cung"
Thiên Lô lão tổ dùng một chút ở trước cửa, nói:
- Vị lão tổ của bổn phái trấn thủ ở Hoàn Vũ đảo chính là Thiên Tuyết lão tổ, đang ngụ trong Tuyết Lam cung này. Người giờ cũng đã biết rồi, sau khi thấy Thiên Tuyết sư tỷ ngươi chớ nên nói nhiều, chẳng qua chỉ nghe là được. Thiên Tuyết sư tỷ tính tình nghiêm nghị, nói chuyện sắc sảo. Năm đó hai vị sư điệt Thiên Lâm cùng Thiên Linh vô pháp vô thiên, từ trước đến giờ đều bị Thiên Tuyết sư tỷ dạy dỗ quản thúc. Ngươi là đệ tử của Thiên Linh sư điệt, sau lúc ra mắt cũng cẩn thận khi nói chuyện.
Mặt của Lục Bình rất quái lạ, nhưng dù sao vẫn gật đầu. Nhưng Thiên Tuyết lão tổ là một trong ba vị Chân Linh phái đoán đan trung kỳ lão tố, là một trong hai đại cao thủ mà bổn phái dựa vào để đối kháng với Huyền Linh phái Đạo Thắng lão tổ. Lục Bình nào dám khai tội lão nhân gia này, bây giờ chỉ sợ vị lão tổ này bởi vì lão sự của mình mà cho mình ăn đòn chịu khổ mà thôi.
Ai bảo mình là vãn bối làm chi, thậm chí còn là vãn bối thực lực thấp kém. Nếu là lão sư mà đến, chắc rằng Thiên Tuyết lão tổ mặc dù không ra mặt vui vẻ gì, cũng nhiều nhất nói mấy câu gió phớt cho mát vậy thôi, mà sẽ không làm khó. Nhưng đổi thành Lục Bình liền không nhất định. Bất quá cái này cũng chưa chắc, mình dù sao cũng là đồ tốn tiểu bối của người, Thiên Tuyết lão tổ làm sao lại có thể hạ mặt xuống làm khó mình chứ? Dù sao cũng khó nói, những cao nhân này làm việc quái đản đó là chuyện thường xảy ra, ai có thể nói rõ ràng?
Lục Bình trong lòng lo được lo mất, đi mấy bước vào giữa Tuyết Lam cung, mấy cái ý niệm trong đầu đã đảo lộn không biết bao nhiêu lần.
Thiên Tuyết lão tổ nhìn có vẻ hơn bốn mươi tuổi, dư âm phong vận vẫn còn đọng lại vẻ tuyệt sắc năm xưa. Bất đồng so với với lão sư của Lục Bình lúc nào cũng một thân cung trang, ung dung điện nhã, trang phục của Thiên Tuyết lão tổ có vẻ một thân nhanh nhẹn gọn gàng, hiển nhiên cũng một phần ảnh hưởng bởi tính cách thoải mái lanh lợi nhanh chóng mà ra.
Chẳng qua không biết tại sao lại bị Thiên Lô lão tổ nói là cổ bản nghiêm nghị?
Thiên Lô lão tổ cười trước, nói:
- Mấy năm không thấy, sư tỷ gần đây khỏe không?
- Khỏe cái gì?
Thiên Tuyết lão tổ vừa lên tiếng đã thấy ngay về lợi hại:
- Ở nơi Hoàn Vũ đảo này ngày ngày cùng một lũ không biết xấu hổ kéo da trâu, cũng tức khí mà chết quách đi cho rảnh. Làm gì giống như các ngươi, từng tên núp ở trên Thiên Linh sơn, mỹ kỳ danh viết là trấn thủ môn phái. Còn có một người còn tuyệt hơn nữa, trực tiếp chạy đến Đông Hải đi tìm thắng cảnh thưởng lãm huyền bí u động, đem một cô gái yêu đuối là ta đây vứt xuống ở Hoàn Vũ đảo này không ai quản. Nam nhân của Chân Linh phái này thật là được a!
Lục Bình cúi đầu, ngay cả hắn là đoán đan trung kỳ tu vi cũng bị những lời lẽ của Thiên Tuyết lão tổ làm cho suýt chút nữa là bật cười.
Thiên Lô lão tổ tựa hồ sớm đã quen thuộc với phương thức nói chuyện của Thiên Tuyết lão tổ, cười khan nói:
- Sư tỷ chính là bậc đống lương trụ cột của bổn phái. Hoàn Vũ đảo dù sao cũng là chỗ của Bắc Hải các phái đại liên minh, Sư tỷ ở nơi này chính là chỗ dựa cho bốn phái yên tâm phát triển. Sư tỷ nếu mà bỏ không thèm quản, Hoàn Vũ đảo này chẳng lẽ thành chỗ của Huyền Linh phái tên Đạo Diễn kia nói một mình?
- Hắn dám!
Thiên Tuyết lão tổ hai hàng lông mày nhướn lên, trong miệng tuôn ra mấy chữ:
- Cô nãi nãi (bà cô già) ta không tát chết hắn!
- Cái đó cũng phải!
Thiên Lô lão tổ làm gì còn có một chút uy nghiêm của bổn phái lão tổ, miệng đầy a du nịnh nọt, nói:
- Cũng không nhìn sư tỷ là người như thế nào. Đây chính là cao thủ thứ ba, không, thứ hai của bổn phái, chèn ép một Huyền Linh phái pháp tướng trung kỳ tu sĩ còn không phải là đưa tay bắt một cái là dính.
Lục Bình rõ ràng nhìn thấy ở thời điểm Thiên Lô lão tổ đang nói "Thứ ba" thì lông mày của Thiên
Tuyết lão tổ nhướn lên một cái, Thiên Lô lão tố lập tức mở miệng nói là "Thứ hai". Thiên Tuyết lão tổ lúc này mới khẽ hừ một tiếng nghe ông ta nói hết lời.
Thiên Tuyết lão tổ không nhịn được khoát khoát tay, nói:
- Ngươi hãy bớt sàm ngôn đi! Lần này là Bắc Hải luyện đan sư tập hội, nơi đó từ trước đến giờ ngưỡng cửa thấp nhất đều luyện đan đại sự trở lên. Ngươi lần này mang theo một tiểu tử trẻ tuổi như vậy, có phải là đệ tử của Thiên Linh cái con nha đầu điên đó, gần đây danh tiếng đang thịnh là 'Thủy kiếm tiên' gì đó, Lục cái gì cà?
Lục Bình trong lòng thầm than, sợ là vị lão tổ này là vị không chút kiêng kỵ gì nhất ở trong bốn phái. Dù sao cũng khó trách, vị trước mặt này đây chính là một trong ba vị pháp tướng trung kỳ lão tổ mà bốn phái có chừng đó, ở trong môn phái dĩ nhiên là đã đến mức muốn làm gì thì làm, chỉ cần không phải phản bội môn phái, ai dám cùng lão nhân gia bà ta lý luận?
Lục Bình vội vàng hành lễ trước, nói:
- Đệ tử Lục Huyền Bình ra mắt Thiên Tuyết sư thúc tổ!
Thiên Tuyết lão tổ ánh mắt sáng lên. Lục Bình cũng cảm giác được phảng phất một thanh đao bén ở trên thân mình của mình quét một cái. Thiên Tuyết lão tổ chợt biểu lộ nét mặt ngạc nhiên, nói:
- Tiểu tử, tuổi còn trẻ liền dám xưng kiếm tiên. Ngọc Kiếm phái Mạc Kiếm Ly cũng không dám xưng hô như vậy. Nghe nói ngươi còn biết luyện đan, có thể kiềm cố cả hai đường được sao?
Ngọc Kiếm phái là kiếm tu đại phái duy nhất ở Bắc Hải. Mạc Kiếm Ly là Ngọc Kiếm phái pháp tướng trung kỳ kiếm tu lão tổ.
Lục Bình cần tuân theo lời Thiên Lô lão tổ phần phó trước, đáp trả:
- Đệ tử sẽ cố hết sức! Thiên Tuyết lão tổ cười lạnh, nói:
- Tiểu tử, Bắc Hải luyện đan đại sư tập hội cũng không phải dễ tiến vào như vậy. Nhất là đối với người trẻ tuổi giống như người. Có người nỗ lực mấy trăm năm mới có thành tựu như vậy, trong khi đó thì ngươi tổng cộng bất quá ba mươi, năm mươi năm liền đạt tới. Vậy người khác có thể tha nhẹ cho ngươi sao? Ngay cả có Thiên Lô tiến cử, cũng không thể thiếu bị người ta làm khó.
Ngược lại, Thiên Lô lão tổ sắc mặt có chút ngưng trọng, nói:
- Thế nào? Có phải là sư tỷ nghe được phong thanh gì? Năm trước có tân tấn luyện đan đại sư, chỉ cần có người tiến cử, cũng không làm khó quá đáng, lưu lại một phần tình hương khói. Lần này cũng có người dám làm khó Chân Linh phái ta?
Thiên Tuyết lão tổ nhìn hay lão một cái, nói:
- Trừ Huyền Linh phái còn có ai dám cùng bốn phái vỗ bàn trở mặt? Cái này còn không phải đều do năm đó ả Huyền Cầm nha đầu kia chọc cho thành ra chuyện?
Lúc này, sắc mặt Thiên Lô lão tổ lại biến đổi, hỏi:
- Tên Nguy Hư Nhân kia tới rồi hay sao?
Thiên Tuyết lão tổ lúc này mới thở dài một cái, nói:
- Nào chỉ là tới, người này đã thành vị luyện đan tông sư thứ hai của Huyền Linh phái. Lần này lão khốn kiếp đó cùng Đạo Lễ tới đây, chính là hướng Bắc Hải các phái khoe khoang cùng đi tìm cớ trả đũa mà tới. Nếu là Huyền Cầm còn ở đây, tự nhiên ép hắn gắt gao, những tên tiểu tử này sao? Hừ, hừ!
Lục Bình trực tiếp không quan tâm đến biểu lộ khinh miệt của Thiên Tuyết lão tổ khi nhìn về phía hắn. Ngụy Hư Nhân kia ở thời điểm đoán đan bốn tầng cũng chưa chắc có thuật luyện đan bằng Lục Bình bây giờ. Nhưng mấu chốt bây giờ người ta so sánh không phải là tu vi, mà là thuật luyện đan.
Thiên Lô lão tổ không thể làm gì, nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Điều này cũng trách Huyền Cầm nha đầu kia tính khí quá cao ngạo. Năm đó Nguy Hư Nhân đề xuất khiêu chiến, Huyền Cầm thắng thì thôi, còn hung hăng làm cho đối phương mất mặt thê thảm một phen, đem một luyện đan đại sự sinh tức giận đến hộc máu bất tỉnh hôn mê, mất cả mặt, hiện giờ đối phương trả thù cũng là chuyện trong dự liệu.
Thiên Tuyết lão tổ chi Thiên Lô lão tổ, nói:
- Ngươi làm lão sư như thế nào vậy? Nguy Hư Nhân kia năm đó ngôn ngữ tương kích, Huyền Cầm nha đầu kia bất quá chính là lấy gậy ông đập lưng ông, lại phạm sai lầm gì? Ngược lại thì người làm lão sư năm đó bởi vì chuyện của hai tên khốn kiếp Thiên Lâm cùng Thiên Linh không chịu bảo vệ cho Huyền Cầm, khiến cho Huyền Cấm nha đầu kia bị tức bị phụ mà bỏ đi, đây mới là không đúng.
Thiên Lô lão tổ cười khổ một tiếng, không nói gì. Lục Bình lăng lặng đứng ở sau lưng Thiên Lô lão tổ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Thiên Tuyết lão tổ nhìn Lục Bình một cái, biết Thiên Lô lão tổ không nguyện ở trước mặt tiêu bổi nói tới chuyện năm đó, vì vậy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử, bây giờ nhìn lại người cũng là một nhân tài. Những chuyện này tương lai ngươi sớm muộn cũng biết. Người tuy là đệ tử của Phong nha đầu Thiên Linh kia, nhưng tên tiểu bối ngươi này cũng không cần sợ lão tổ ta sẽ làm khó làm dễ ngươi.
- Bất quá... !
Thiên Tuyết lão tổ đột nhiên nghiêm giọng nói:
- Tiểu tử ngươi nếu là ở trong luyện đan sư tập hội làm cho bồn phái mất mặt, vậy thì cũng chớ trách lão tổ ta mượn cớ phát huy, đem ngươi đưa đến hầm mỏ dưới đáy biển đào năm năm quáng thạch.
Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Thiên Tuyết lão tổ, nói:
- Nếu là đệ tử không làm mất mặt, lão tổ có phải cũng muốn tưởng thưởng cho vãn bối hay không?
Thiên Tuyết lão tổ cùng Thiên Lô lão tổ đều kinh ngạc nhìn tiểu tử trước mặt gan lớn bọc cả trời này, không ngờ lại ở trước mặt pháp tướng lão tổ còn ung dung không vội đòi hỏi như vậy. Thiên Tuyết lão tổ giận dữ mà cười, nói:
- Ngươi nếu là không làm mất mặt môn phải đó cũng cái nghĩa mà người nên có. Chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy vinh dự bồn phái tới uy hiếp lão tổ ta sao?
Lục Bình thầm mắng một tiếng "lão hồ ly". Hắn lớn lên với Chân Linh phái. Chân Linh phái này nói một cách thẳng thừng chính là nhà của hắn. Lục Bình làm sao có thể bởi vì không có lợi lộc gì mà để cho Chân Linh phải mất mặt ở trước mặt các phái khác được chứ.
- Bất quá...
Lục Bình tinh thần rung lên. Đây là lần thứ hai Thiên Tuyết lão tổ nói lời dây dưa như vậy. Quả nhiên, Thiên Tuyết lão tổ nói:
- Nếu ngươi ở tập hội có thể nhận được năm năm thọ nguyên đan đan phương, dù chính là mất mặt, lão tổ ta cũng thưởng cho ngươi một món chỗ tốt. Nếu là không mất mặt, còn có thêm Thọ Nguyên đan đan phương, ba món mà lão tổ ta cất giấu ở đây tùy cho người chọn.
- Thành giao!
Lục Bình nói lại một câu này, khiến cho Thiên Lô lão tổ sắc mặt cổ quái. Thiên Tuyết lão tổ thì lại "Hắc hắc" cười lạnh.
Lục Bình làm gì đi quản những thứ này. Hắn lên tiếng đề kháng chống đối Thiên Tuyết lão tổ cũng chẳng qua là không chịu được Thiên Tuyết lão tổ cứ một tiếng là một kêu lão sư của mình là "Phong nha đầu". Hơn nữa, Thiên Tuyết lão tổ rõ ràng cho thấy đứng ở một bên Huyền Cầm lão tổ kia. Lục Bình tuy không rõ ràng lắm rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán ra mười phần là lão sư cùng sư công trở mặt nhau bởi vì vị Huyền Cầm sư thúc này.
Bất quá sau khi nghe được lời của Thiên Tuyết lão tổ, Lục Bình mừng rỡ trong lòng. Hắn hiện giờ không những nắm trong tay một tờ năm năm thọ nguyên đan đan phương, ngay cả mười năm thọ nguyên đan đan phương hắn cũng có một cái, sớm đã đứng ở chỗ không thể bại rồi. Dĩ nhiên, mười năm thọ nguyên đan đan phương quá mức kinh thế hãi tục ở Bắc Hải, đương nhiên Lục Bình sẽ không dễ dàng lấy ra.
Bắc Hải đan sư tập hội tổ chức ở tại Bắc Hải cung của Hoàn Vũ đảo. Đây là một tòa cung điện khí thế rất hoành tráng.
Lục Bình theo Thiên Lô lão tổ hướng trong Bắc Hải cung đi tới. Dọc theo đường đi, hắn đã nghe Thiên Lô lão tổ nói rất nhiều về khảo nghiệm liên quan tới việc đi lọt vào cửa của đan hội này.
Quy củ trong luyện đan giới vốn là rất sâm nghiêm, trước khi thành tựu luyện đan đại sư đều phải trải qua tu luyện giới công nhận. Chuyện này không thể giả được. Nhưng Bắc Hải đan sư tập hội này thì coi như là một lần hành động tự phát, người đứng đầu tổ chức mặc dù là mười đại môn phái, nhưng kẻ tham dự cũng là toàn bộ luyện đan đại sư trong phạm vi Bắc Hải Bắc Hải rộng lớn cũng không thể nào có tất cả đại sư đều tới đây dự trong vòng một lần, cũng không thể có chuyện mỗi một vị đại sư đều nhận biết lẫn nhau, hay nhận biết hết được bản lĩnh của đối phương. Cho nên mới có chuyện trắc nghiệm nhập môn này. Bất quá chuyện này cũng chỉ là đi làm cho có, chỉ cần nhận định năng lực của nhau là được, sẽ không làm khó quá đáng. Dù sao mỗi một vị luyện đan đại sư có địa vị rất được tôn sùng trong tu luyện giới, đều là đại biểu cho một mạng lưới liên lạc và quan hệ nhân mạch vô cùng rộng lớn, dĩ nhiên không ai mà dại dột đi đắc tội một vị luyện đan đại sư.
← Ch. 0414 | Ch. 0416 → |