Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0517

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0517: Hàn ý của Thiên Cầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Tu sĩ tham dự đấu giá tại hiện trường người nào không phải là lấy ra lượng lớn đan dược, chỉ bình đan dược cũng không dưới mấy chục bình, trong đó cũng không thiếu đặc thù đan dược chuyên môn dùng để rút ngắn thời gian và nâng cao tu vi của tu sĩ. Nhưng mà những đan dược này sau khi phục dụng đều có tệ bệnh như thế này hoặc là như thế khác.

Đổng lão tổ xuất phát từ sự tò mò, đem năm cái bình ngọc trong trữ vật đại và hai cái ngọc tinh hạp ra. Trong phòng đấu giá không ít tu sĩ đều ầm ầm vang lên một trận chê cười. Ít đồ như thế này mà cũng có ý lấy ra khoe khoang sao?

Đổng lão tổ không hoảng hốt không vội vàng lấy một cái bình ngọc ra, đem một viên đan dược đổ ra ngoài, cẩn thận tra xét một phen, lại bỏ trở lại trong bình ngọc, báo cáo:

- Thất Bộ Văn đan mười viên!

Tu sĩ trong phòng đấu giá thấy Đống lão tổ không ngờ lại nghiêm trang bắt đầu báo số lượng đan dược. Hội trường mới vừa rồi có chút ồn ào, hiện giờ lập tức an tĩnh lại. Bất quá tất cả mọi người đều hiểu, Thất Bộ Văn đan mặc dù coi như là một trong Bán bộ đoán đan kỳ đan dược tốt nhất giúp ích cho việc ngưng kết kim đan, nhưng cho dù năm cái bình ngọc khác đều đựng đầy đủ đan dược này, cũng không có thể sánh được một phần mười giá trị của Thượng Hải Bích Tâm châu.

- Ý Niệm đan mười viên!

Ý Niệm đan mặc dù cũng là đan dược thượng hạng trợ giúp ngưng kết kim đan, trên thực tế ngay cả khi so sánh với Thất Bộ Văn đan cũng không bằng.

- Tam Ngọc Linh đan mỗi thứ một bình!

Sau khi Đổng lão tổ đem ba cái bình ngọc còn dự lại khai mở ra, thản nhiên nói.

Lúc này mọi người cũng đều đem lực chú ý nhìn về phía trên hai cái hộp ngọc còn dư lại. Tất cả mọi người ý thức được chân chính đáp án sợ rằng vẫn phải chờ mở hai cái hộp ngọc tinh này mới có thể biết được!

Trong lầu các, Thiên Cầm lão tổ như cũ không nói một lời, Huyền Hư chân nhân cũng có chút thấp thỏm, thấp giọng hướng Lục Bình hỏi:

- Lục sư điệt, ngươi thật đúng là có nắm chắc không?

Huyền Sâm chân nhân trong lòng mặc dù cũng có khẩn trương, bởi vì điều này làm làm không khéo thì ngay cả danh dự của Chân Linh phái đều phải bị tổn thương.

Lục Bình mỉm cười nói:

- Sư thúc yên tâm, ít nhất sẽ không so với mấy thứ đồ trong mấy cái trữ vật đại xuất hiện trên truyền tống trận trước đó kém hơn bao nhiêu.

Huyền Hư chân nhân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, trên ngọc bàn xuất hiện đều là các môn phái hải ngoại ở trên lầu các tham gia đấu giá. Lục Bình nếu nói không kém gì bọn họ, thì ít nhất Chân Linh phái sẽ không ở trước mắt hải ngoại tu sĩ mất đi mặt mũi của mình. Nhưng mà Huyền Hư chân nhân càng thêm kỳ quái là, trong hai cái hộp ngọc của hắn rốt cuộc ẩn giấu vật gì, mà có thể so được với mấy chục bình đan dược của những môn phái khác.

- Đây là..

Đứng trên đài, Đống lão tổ hai mắt sáng lên, có chút vui mừng nói.

Đổng lão tổ phát ra một tiếng hộ kinh dị, khiến cho trên trăm đạo thần niệm trong sàn đấu giá hướng hộp ngọc trong tay lão ta thăm dò. Nhưng Đống lão tổ sau khi thấy những thứ đồ này, đã sớm trước một bước đem vật trong hộp ngọc che đi. Sau khi mọi người dùng thần niệm tìm kiếm, tất cả đều vấp phải ngăn cả, buộc phải thu về.

Mọi người không thể làm gì khác hơn là nhìn Đổng lão tổ ung dung đem một cái hộp ngọc khác cũng mở ra. Bởi vì Đổng lão tổ cố ý ngăn che, nên họ không cách nào thấy rõ ràng vật bên trong cái hộp ngọc khác rốt cuộc là gì.

Đổng lão tổ sau khi mở cái hộp ngọc thứ hai, trên vẻ vui mừng trên mặt càng ngày càng nồng hậu, chọc cho tu sĩ dưới đài càng tò mò hơn, càng phát vẻ kinh nghi bất định hơn. Lại thấy sau khi Đổng lão tổ thận trọng đem hộp ngọc khép lại, liên đem những trữ vật đại khác nhất nhất trả về hết, chỉ còn lại cái trữ vật đại cuối cùng này lưu ở trong tay. Rồi sau đó Đổng lão tổ lại đem Thương Hải Bích Tâm châu bỏ vào trong hộp ngọc, tiếp theo truyền tống ánh sáng trên ngọc bàn lóe lên. Hiển nhiên Đổng lão tổ chấp nhận người mới vừa đưa tới trữ vật đại đến sau cùng là người sở hữu viên địa cấp thượng phẩm linh vật này.

Tu sĩ trong phách mại hội trường mặc dù đều hiểu kỳ rốt cuộc thì tòa lầu các nào cho ra giá ra sao, mới từ trong tay của Đổng lão tổ đem Thương Hải Bích Tâm châu đổi đi. Nhưng Đống lão tổ không nói, mọi người lại không tiện hỏi.

Trong lúc Đổng lão tổ đang muốn lấy ra một vật phách mại tiếp theo, đột nhiên trong không trung truyền tới một tiếng cười trong trẻo, lầu các số bốn mươi truyền ra tiếng cười nói:

- Đổng tiên sinh, không biết mới vừa rồi Thương Hải Bích Tâm châu rốt cuộc là bị loại linh đan quý trọng nào đổi đi? Tại hạ tự hỏi đã xuất ra hơn hai mươi loại linh đan, tổng cộng là hơn trăm bình, giá trị đã là vượt qua viên Thương Hải Bích Tâm châu kia không ít, lại không định được hai cái hộp ngọc của đối phương. Tại hạ cũng không phải là không cam lòng, chẳng qua là tò mò trong hộp ngọc kia cuối cùng là vật gì?

Đổng lão tổ trầm ngâm một chút, cười nói:

- Thì ra là Trung Thổ Vũ Văn thế gia Vũ Văn Phi Tường công tử. Vũ Văn công tử mặc dù xuất thủ rộng rãi, nhưng ngoại trừ người lấy được Thượng Hải Bích Tâm châu ra, cũng không phải là người ra giá cao nhất. Người lấy được Thương Hải Bích Tâm châu cũng không muốn người khác biết được đã dùng vật gì tiến hành giao dịch. Ngại vì quy tắc của buổi đấu giá lần này, cho nên chỉ có thể đối với Vũ Văn công tử nói một tiếng xin lỗi. Cũng xin công tử chớ có hỏi thăm bất kỳ tin tức gì liên quan đến người phách mại cùng người đấu giá.

Đạo thanh âm trong trẻo kia đối với lời nói của Đổng lão tổ như vậy cũng không thèm để ý, cười nói:

- Tại hạ tự cũng không tự coi nhẹ mình. Hải ngoại tu luyện giới này tất lại còn có Thủy Tinh cung cùng tám đại môn phái, so không qua được bọn họ cũng là bình thường. Chỉ là không thể biết đan dược đổi lấy Thương Hải Bích Tâm châu kia cuối cùng là vật gì? Tại hạ tin tưởng đông đảo đạo hữu tham gia buổi đấu giá lần này cũng giống như tại hạ vậy, cuối cùng là cảm thấy tiếc nuối.

Đổng lão tổ cười "ha ha" một tiếng, không nói nữa, mà là đem ra một món vật phẩm tiếp, giới thiệu với mọi người ở trong phách mại hội trường.

Trung Thổ thể gia công tử nửa đường chen ngang chẳng qua là giống như cái vật phớt nhẹ qua lần buổi đấu giá này, nhưng không ít tu sĩ đã từng tham gia hải ngoại phách mại đại hội trong lòng đều rõ, rằng đây là nhờ tác dụng của chiêu bài chữ vàng Đệ nhất thế gia trong tu luyện giới của Vũ Văn thế gia. Nếu là ngày trước có người khác làm như vậy, hơn nữa còn là giơ đuốc cầm gậy như vậy, sợ rằng đã sớm bị pháp tướng lão tổ trong phách mại hội trường đuổi ra khỏi Huyễn Linh thành rồi.

Trong lầu các số hai mươi bốn, Lý Huyền Như hết sức trấn định lại, đem hộp ngọc chứa Thượng Hải Bích Tâm châu do Lục Bình đẩy tới lại đẩy trở về, nói:

- Sư đệ, ngươi cũng tu luyện Thủy chúc tính công pháp. Bây giờ khoảng cách lên cấp đoán đan sáu tầng bất quá chỉ cách một bước xa rồi. Thương Hải Bích Tâm châu này bây giờ quá mức quý trọng, có lẽ sư đệ người giữ lại tự dùng. Sư tỷ đối với thực lực của tự thân mình rất rõ ràng, dù là có Thượng Hải Bích Tâm châu này, chỉ sợ cũng phải hơn trăm năm tích lũy mới có thể tiến hành dung luyện. Mà sư đệ thực lực vượt xa sư tỷ, sợ là một khi lên cấp đoán đan sáu tầng, thì có thể dung luyện địa cấp thượng phẩm linh vật này rồi.

Lục Bình cười nói:

- Sư tỷ cứ cầm lấy mà dùng đi. Sư đệ lên cấp đoán đan hậu kỳ linh vật tự nhiên đã có tính toán. Huống chi lần này chẳng qua là đúng dịp trên người sư đệ có mấy viên linh đan thích hợp, mới có thể đem vật này đổi về được. Nếu không, với tích lũy trên người sử đệ, làm thế nào có thể đổi được linh vật như vậy.

ý Huyền Như lại lắc đầu, nói:

- Vật này thực tại quá mức quý trọng. Sư tỷ ta vô luận như thế nào cũng không thể tùy tiện cầm tới mà dùng, tương lai sư tỷ chỉ sợ không trả nổi.

Lục Bình thấy buồn cười, nói:

- Sư tỷ quên lần đấu giá này là môn phái muốn vì mọi người trù bị linh vật nhằm lên cấp đoán đan hậu kỳ sao. Chẳng lẽ sư tỷ còn sợ sau khi trở về môn phái sẽ không bổ thường hay sao?

Lý Huyền Như nghe Lục Bình vừa nói như vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, nói:

- Đúng vậy, đây chính là sư đệ người giúp môn phái có được bảo vật. Môn phái luôn luôn thưởng phạt phân minh, dù như thế nào cũng không khiến cho sự để thua thiệt. Huống chi còn có lão sư chấp chưởng bôn phái môn hộ, ha ha, sư tỷ ta đây cũng không nghĩ tới.

Lục Bình lại đem hộp ngọc giao cho Lý Huyền Như, cười nói:

- Sư tỷ đây là quan tâm nên mới bị loạn như thế!

Lý Huyền Như thống khoái đem hộp ngọc thu vào, cũng không kịp nhớ trả lời Lục Bình nữa, mà là mang theo lòng tràn đầy vui sướng tỉ mỉ quan sát hạt châu to lớn trong hộp ngọc.

Sư tỷ đệ hai người nửa thật nửa giả đối thoại như vậy, trừ Lý Huyền Như thật là cảm thấy Thương Hải Bích Tâm châu đúng là quá mức quý trọng ra, cũng nhân đó mượn cơ hội này cố ý cùng Lục Bình diễn trò nước đôi, nhằm làm mất mặt của Thiên Cầm lão tổ. Lục Bình cũng hiểu rất rõ, nên dĩ nhiên là phối hợp ăn ý mười phần. Điều này có thể xem như là tám chín phần trắng trợn hướng một vị pháp tướng lão tổ khiêu khích.

Bình tâm mà nói, hai người Lục Bình làm thế chính là cả gan làm loạn, hoàn toàn không đem bốn phái pháp tướng lão tố để ở trong mắt, trong mắt người khác lúc này xem ra căn bản là hành động tự tìm cái chết. Nếu không phải sau lưng của hai người cũng có một vị pháp tướng kỳ lão sư, tuyệt đối sẽ không có can đảm khiêu khích một vị pháp tướng lão tổ như vậy. Điều này cũng coi là hồ giả hổ uy.

Bất quá Lục Bình tự mình nhận thấy rất rõ, sau khi vị Thiên Cầm lão tổ này trở về bốn phái, tuyệt đối sẽ cùng lão sư mình có một phen đấu tranh thật gay gắt.

Liễu Thiên Linh lão tổ sát phạt quả quyết, ở Chân Linh phải rất có uy danh, dĩ nhiên không phải là loại người dễ trêu. Lần này lại lần nữa chấp chưởng Chân Linh phái, thực tế chính là nắm chưởng môn thực quyền. Môn phái đại nghĩa danh phận nơi tay, bà ta càng không sợ Thiên Cầm lão tố khiêu khích. Tuy nhiên, lần này sư tỷ đệ hai người Lục Bình làm như thế, cũng hy vọng có thể tiến một bước đả kích uy danh của Thiên Cầm lão tổ ở trong môn phái, khiến cho bà ta sau khi trở về môn phái, càng thuộc về thế yếu khi muốn đối mặt lão sư.

Trong lầu các số hai mươi bốn, không khí nặng nề và lúng túng dị thường. Thiên Cầm lão tổ mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn ở trong lầu các không nhúc nhích như cũ, nhưng toàn bộ lầu các đều tràn ngập hàn ý toát ra từ trên của bà ta, khiến cho Huyền Điền chân nhân cùng các đệ tử đời thứ ba khác đều im lặng như ve sầu mùa đông.

Huyền Hư chân nhân thần sắc có chút không vui, ngay cả Huyền Sâm chân nhân cũng đối với chuyện Lục Bình lần này trắng trợn khiêu khích Thiên Cầm lão tổ mà có chút không vui. Bọn họ đều là người nổi bật trong Nhị đại đệ tử, Lục Bình lần này hành động mặc dù có đối tượng là Thiên Cầm lão tổ, nhưng cũng coi là hành động kiêu căng ngạo mạn của đệ tử đời thứ ba, biểu hiện là không đem Nhị đại đệ tử coi vào đâu. Đối với chuyện này, Lục Bình cũng có chút bất đắc dĩ. Cử chỉ của hắn mới vừa rồi ít nhiều có chút thiếu cân nhắc, nhưng bảo vật như Thương Hải Bích Tâm châu như vậy là thứ có thể gặp mà không có thể cầu, lại đúng lúc trong tay hắn có vật thích hợp để đổi. Cho dù Lý Huyền Như không thích hợp dùng, Lục Bình cũng không muốn bỏ qua, bởi vì lần sau gặp lại vật giống vậy, hắn không nắm chắc có thể thỏa mãn yêu cầu đề xuất của người phách mại.

Sau khi Đổng lão tổ nói ra thân phận của Vũ Văn thế gia Vũ Văn Phi Tường ở lầu các số bốn mươi, trong lòng của Lục Bình nhất thời bị hấp dẫn. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện hình ảnh tên Thượng Quan Hạo đi cùng với câm y tu sĩ mà hắn đã nhìn thấy ở trước cửa Đa bảo các hôm đó.

Thượng Quan Hạo là người hắn buộc phải ra tay tiêu diệt. Chỉ dựa vào chuyện y biết được thân phận của Tam linh, Lục Bình không có lý do gì để cho kẻ này có khả năng sống sót rồi mang đến nguy hiểm cho mình.

Chẳng qua là Lục Bình muốn giết Thượng Quan Hạo, hiển nhiên Vũ Văn Phi Tường chính là một chướng ngại. Lục Bình mặc dù không đi qua Trung Thổ, nhưng uy danh của Vũ Văn thế gia thì hắn vẫn biết được. Vũ Văn thể gia này chính là một thế lực duy nhất trong tu luyện giới lấy gia tộc thân phận để cùng sánh vai với các đại hình môn phái trong tu luyện giới.

Truyền thuyết Vũ Văn thế gia lịch sử dài lâu không dưới mấy nhà cự hình môn phái của Trung Thổ, trực tiếp có thể truy đến lúc Thất Tổ khai thiên. Vũ Văn thế gia thậm chí coi Bằng lão tổ đứng đầu Thất Tổ làm tổ tiên của gia tộc, tự xưng là đích truyền hậu duệ của Bằng lão tổ.

Vũ Văn thế gia để uẩn thâm hậu, ở trong Trung Thổ thân phận rất cao, ngay cả các cự hình môn phái khi thấy người của Vũ Văn thế gia cũng đa phần là dùng lễ đối đãi. Cho nên Đổng lão tổ sau khi gọi ra thân phận của Vũ Văn Phi Tường, tuy âm thầm hàm ý cảnh cáo, nhưng cũng không dựa theo quy củ xưa nay của hải ngoại tu luyện giới, trực tiếp đem kẻ này đuổi ra khỏi Huyễn Linh thành.

Trong lúc vô tình, Lục Bình không ngờ lại đem Vũ Văn thế gia đặt ở trên lập trường và vị trí đối nghịch với mình để bắt đầu suy nghĩ.

Đang lúc này, Đống lão tổ cũng đem một cái ngọc giản đặt ở trên đài phách lại, cười nói:

- Tiếp theo là một món vật phẩm, cũng đơn giản rất nhiều, nhưng mà tầm quan trọng cũng không kém một chút nào. Giá trị của luyện đan lô bảo cấm tại hạ cũng không nói thêm gì nữa. Giá khởi điểm là sáu trăm thượng phẩm linh thạch. Bắt đầu đấu giá, người trả giá cao được.

Lục Bình mặc dù rất không thích Huyễn Linh thành dùng loại phách lại kết hợp với phương thức lấy vật đổi vật cùng tiến hành đấu giá này, bởi vì trung gian này có quá nhiều yếu tố không xác định.

Giống như mới vừa rồi Lục Bình dùng hai cái hộp ngọc, một cái trong đó chứa đựng tám viên Dung Tâm đan, mà trong một cái hộp ngọc khác chứa đựng cũng ba viên Đoán Tâm đan. Như vậy vật phẩm này có thể sẽ đưa tới sóng gió lớn ở tu luyện giới. Đáng lẽ ra là cùng người mang Thương Hải Bích Tâm châu ra đấu giá đó sử dụng phương thức giao dịch riêng mới là an toàn nhất, chứ còn ở trong trường hợp buổi đấu giá này, cũng có chút nguy hiểm quá mức. Mặc dù Lục Bình nhạy bén, trước tiên kèm thêm ở trên hộp ngọc một chút thần niệm, rồi cùng Đổng lão tổ âm thầm đạt thành thỏa thuận. Nhưng cuối cùng việc này cũng dẫn tới sự chú ý của hữu tâm nhân.

Nhưng Lục Bình không thừa nhận cũng không được, Huyễn Linh thành cũng chỉ có dùng loại phương thức này, mới có thể làm hết sức đem nhiều tu sĩ của hải ngoại tu luyện giới tập trung lại một chỗ.

Nếu không, Lục Bình sợ rằng cũng rất khó dùng loại phương thức này lấy được Thượng Hải Bích Tâm châu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1594)