← Ch.0614 | Ch.0616 → |
Huyền Thủy chân nhân cũng không kịp nhớ tới thủy viên nữa, đưa tay từ trên người của thủy viên triệu hồi bảo châu màu xanh nhạt, thân thể tung người hóa thành một đạo thủy quang phi độn qua một bên.
Mà sau khi kiểm quang của Lục Bình đem thủy viên đâm thành một đoàn bọt nước, không biết là vô tình hay là cố ý, một chùm kiếm quang cũng thẳng hướng sau lưng thủy viên, đánh tới một ngọn giả sơn bên cạnh cửa vào Ngọc Quật động thiên.
Chỉ nghe phía sau giả sơn vang lên một tiếng thét kinh hãi, một đạo ánh sáng phảng phất hộ thân cương khí bay lên.
Không ngờ, sau khi kiếm quang đem giả sơn chém thành tan tành, cũng phảng phất bị triệu hoán vậy, toàn bộ xoay người bị thủy giao hút trở về trong bụng, chỉ để lại một tu sĩ chống lên hệ thân cương khí lúng túng đứng ở nơi đó.
Thủy giao lần nữa tán làm một đoàn vận khí tản đi, trong đó còn lại một thanh phi kiếm màu vàng bị Lục Bình triệu hồi tới trong tay, chợt lóe sáng mà không thấy bóng đâu nữa, Lục Bình hướng về phía người ở sau giả sơn, nói:
- Huyền Vân sư thúc tổ, lão nhân gia người nếu đã sớm tới, vì sao núp sau giả sơn không ra chứ? Huyền Thủy sư thúc kiến thức nông cạn, lại không tôn trọng hiệu lệnh của chưởng môn. Huyền Vân sư thúc tổ chính là bổn phái đệ nhất đại đệ tử, không biết đối với chuyện này thấy thế nào?
Huyền Vân chân nhân bị một thanh phi kiếm của Lục Bình rửa sạch, trên mặt chuyển thành dòng nước đỏ ngầu, không biết là nên giận nên cười, nên sợ hay nên nhẫn, lại càng không biết trả lời chất vấn của Lục Bình như thế nào.
Đang lúc này, Huyền Thủy chân nhân cũng lần nữa trở lại của Ngọc Quật động thiên, giữ vững một khoảng cách xa xa với Lục Bình, xoay người nhìn Huyền Vân chân nhân đột nhiên lạnh lùng cười nói:
- Sư thúc, hôm nay người đây là lấy ta làm thương điều khiển cũng đã đành đi, vì sao người lại núp sau giả sơn này, lúc ta bị thua lại cũng không viện thủ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ sư thúc ngài núp sau giả sơn này thời gian đã lâu rồi đúng không?
Sắc mặt của Huyền Vân chân nhân phồng phải đỏ ngầu:
- Lão phu, lão phu...
Nói nửa ngày, cũng không nói ra đạo lý gì.
Lục Bình nhìn biểu lộ của hai người, cười nói:
- Nếu hai vị còn có chuyện muốn thương lượng, đệ tử không quấy rầy, xem ra lúc này Huyền Thủy sư thúc cũng biết quy củ của bổn phái hiện giờ. Đệ tử trước hết xin vào Ngọc Quật động thiên.
Dứt lời, Lục Bình xem như không có ai vậy, đi tới cửa Ngọc Quật động thiên. Không gian lệnh bài trong tay của hắn từ từ dâng lên, rồi sau đó Ngọc Quật động thiên liền khai ích một tòa môn hộ, lệnh bài cũng theo đó biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Bình xoay người nhìn hai người một cái. Huyền Thủy chân nhân cùng Huyền Vận chân nhân nhìn Lục Bình lắc mình vào động thiên không thấy đâu nữa, trên mặt mỗi người đều hiện ra thân tình phức tạp, nhưng lúc này Lục Bình cũng lười xen vào chuyện xấu xa giữa hai người này nữa rồi.
Huyền Vân chân nhân là Chân Linh phái đệ nhất đại tu sĩ, đệ nhất đại đệ tử giống như ông ta vậy đã không hy vọng lên cấp đoán đan hậu kỳ, ở Chân Linh phái còn có mấy người.
Lúc Chân Linh phái vẫn còn pháp tướng tu sĩ cùng chung trông coi môn phái, bởi vì pháp tướng tu sĩ đem phần lớn thời gian đều tổn hao vào việc tu luyện, trừ phi là đại sự của môn phái, những chuyện vụn vặt khác của môn phái trừ giao do chấp sự đệ tử trông coi ra, những tu sĩ đời thứ nhất không cách nào lên cấp pháp tướng kỳ này bởi vì bối phận và thân phận cao hơn bày ra ở đó. Hơn nữa tu sĩ đời thứ nhất lên cấp pháp tướng kỳ lão tổ cửa ngại vì tình đồng môn, nên cũng không muốn lãnh lạc những thứ sư huynh đệ đồng bối này. Vì vậy, rất nhiều chuyện vặt ở Chân Linh phái đều do bọn họ nắm trong tay.
Những đệ nhất đại tu sĩ này bởi vì tu vi không tiến thêm nữa, đối với ngoại vật liền để ý rất nhiều.
Những tu sĩ này đem toàn bộ tinh lực của mình hoặc để ở xây dựng gia tộc, hoặc đặt ở bồi dưỡng đệ tử, hoặc dứt khoát đắm chìm trong việc chưởng khống quyền lực trong tay. Mà tất cả những thứ này, cũng làm cho những tu sĩ này đối với quyền lực chưởng khống trong tay mình muốn ngừng cũng không thể.
Những năm gần đây, Chân Linh phái ở Bắc Hải cường thể quật khởi, cộng thêm chư vị lão tổ mưu đồ lâu dài đối với Chân Linh phái, nên bắt đầu tập trung quyền lực, quyết định thiết lập chưởng môn.
Đề đạt ra quyết định này, đối với những đệ nhất đại tu sĩ, cùng với một ít tu sĩ bất đắc chí đời thứ hai mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là sét đánh giữa ban ngày.
Nguyên vốn tu vi của bọn họ cũng đã không tiến thêm tấc nào nữa, lần này ngay cả một chút xíu quyền lực trong tay cũng đều không giữ được. Mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm đắm chìm, đã sớm khiến cho bọn họ đối với quyền lực trong tay muốn ngừng không thể, thậm chí lấy quyền mưu tư, không biết tạo thành bao nhiêu thua thiệt vô ích cho tu luyện tư nguyên của Chân Linh phái.
Những người này ngoài sáng không cách nào chống đỡ quyết định mang tính cường thế của chư vị lão tổ, cũng chỉ có thể ở trong bóng tối làm ra một ít động tác nhỏ, đồng thời phủ lên trên người mình thêm một tầng áo khoác bảo thủ, lấy lý do phản đối môn phái thiết lập chưởng môn, làm hư quy củ hơn vạn năm truyền thừa của Chân Linh phái, nhưng thực ra là cũng phản đối chưởng môn tập quyền, không muốn buông tha quyền lực trong tay của mỗi người.
Tuy nhiên những người này ở trong mắt Lục Bình xem ra đều là khiêu lương tiểu sửu mà thôi, trước thực lực tuyệt đối, những tu sĩ này có hành vi gì đó đơn giản chính là châu chấu đá xe. Sở dĩ lão sư đến bây giờ vẫn tay không nhúc nhích như cũ, cố kỵ bất quá chính là niệm cựu tình của mấy vị đệ của nhất đại lão tổ, thêm vào đó là những đệ nhất đại tu sĩ này tuổi trẻ nhất cũng đã sáu trăm tuổi. Bọn họ không cách nào đột phá đến pháp tướng kỳ thì còn sống được bao nhiêu năm nữa?
Nhưng mà lần này Huyền Thủy chân nhân cùng Huyền Vân chân nhân công khai coi rẻ quyền uy của chưởng môn, ngăn Lục Bình ở ngoài cửa Ngọc Quật động thiên, điều này xem như nói không ổn rồi. Hai người một phen đại chiến tất nhiên không gạt được hữu tâm nhân. Liễu Thiên Linh lão tổ đến bây giờ chỉ sợ cũng đã không thể nhịn được nữa, tin tưởng sau khi Lục Bình đi ra ngoài, Chân Linh phái lại là một phen quang cảnh mới.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Lục Bình chợt động, trên mặt không tự chủ nở nụ cười, xem ra mình còn là một con cờ nha!
Chân Linh phái sáu vị lão tổ đời thứ nhất lúc này không người nào ở trên Thiên Linh sơn, chỉ để lại lão sư cùng Quách Thiên Sơn sư thúc trấn giữ môn phái. Điều này làm sao không phải là cơ hội cho lão sư chỉnh đốn môn phái một lần. Nếu không một khi những đệ nhất đại tu sĩ này đến tại đám người Thiên Tượng lão tổ trước, mấy vị lão tổ cũng không tiện nói thêm gì, trên mặt của lão sư cũng khó nhìn, cho nên dứt khoát đều đi Hàn Băng đảo, còn dư lại Thiên Khang lão tố cũng ở đây trấn giữ Hoàn Vũ đảo.
Mà lần này mình tiến vào Ngọc Quật động thiên, lão sư lại làm sao có thể không biết là Huyền Thủy chân nhân trông chừng Truyền Thừa chi địa, nhưng chuyện trước đó lại không một chút xíu ám hiệu cùng dặn dò. Người nào lại dám nói không phải là lão sư của mình có ý ném ra khỏi mối chuẩn bị mượn để để phát huy?
Lục Bình bước nhanh đi tiếp vào trong Ngọc Quật động thiên. Lần này hắn tiến vào Ngọc Quật động thiên chỉ có bảy ngày, mà lão sư cũng nói rõ ràng, chỉ để cho chính hắn tìm kiếm hai món đồ. Một món là dung luyện cương khí Thủy chúc tính thiên địa kỳ vật, mà một món khác chính là lão sư của lão sư hắn - Sư tổ của Lục Bình - Huyền Hâm chân nhân khi đã dùng hết thọ nguyên tọa hóa lưu lại một món Dưỡng linh pháp bảo, Vân Quang Ngũ Hành Y!
Sau khi Lục Bình lên cấp đoán đan hậu kỳ, đã có thể dung luyện hộ thân cương khí tầng thứ bảy.
Nguyên vốn ở Hàn Băng đảo khi Lục Bình từ chỗ của Thiên Phàm lão tổ chọn lựa kỳ vật liền đánh chủ ý vì mình tìm kiếm Thủy chúc tính kỳ vật. Không biết sao lúc này hộ thân cương khí của Lục Bình muốn tiến thêm một bước chẳng những cần lượng kỳ vật cực lớn, hơn nữa yêu cầu đối với phẩm chất của Thủy chúc tính kỳ vật cũng cao không ít. Thiên Phàm lão tổ tìm đến một nhóm kỳ vật kia vô luận là phẩm chất cùng số lượng đều không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Không gian của Ngọc Quật động thiên so với không gian Chân Linh phái Truyền Thừa chi địa lúc trước Lục Bình đi qua rộng lớn hơn, hơn nữa nhìn lên càng giống như một chỗ thế giới.
Bảo vật trong động thiên này ẩn giấu ở nơi nào, chính là Thiên Linh lão tổ cũng không biết hết.
Chẳng qua là đưa ra mấy phương vị đại khái, tuy nhiên vị trí của Vân Quang Ngũ Hành Y, Thiên Linh lão tổ cũng biết được.
Lục Bình suy nghĩ một chút, kỳ vật còn phải xem cơ duyên, hơn nữa tìm được cũng không nhất định thích hợp sử dụng, nên đi trước nhìn một chút tới xem Vân Quang Ngũ Hành Y kia còn ở tại chỗ cũ hay không.
Một góc bí ẩn ở Ngọc Quật động thiên, một đạo thanh quang thoáng qua trong hai mắt của Lục Bình, rồi sau đó trong tay hắn liên tiếp bấm ra mấy đạo ấn quyết mà Liễu Thiên Linh lão tổ truyền xuống. Một cỗ chân nguyên kích động ấn quyết, một đạo linh vận thoáng qua trong góc. Cảnh sắc trước mặt phảng phất họa trục tan vỡ vậy, phía sau lộ ra một chỗ huyệt động.
Nhưng không đợi Lục Bình tiến vào trong huyệt động, một đạo Ngũ Sắc Vân Quang đã trước một bước từ trong huyết động nhẹ nhàng bay ra, phi độn tới phương xa.
Pháp bảo lên cao đến thông linh pháp bảo, thì có linh tính nhất định, có thể phụ trợ tu sĩ tới mức lớn nhất phát huy ra uy năng mạnh nhất của pháp bảo.
Mà pháp bảo một khi đến cấp bậc dưỡng linh, là bản thân đã có chút linh trí phán đoán, hiểu biết thuận theo lợi và tránh đi cái hại.
Vân Quang Ngũ Thải Y chính là một món Dưỡng linh pháp bảo đắc ý nhất của Huyền Hâm chân nhân năm đó, bên trong bảo cấm đã ngưng kết tám đạo.
Năm đó Huyền Hâm chân nhân vì luyện chế bảo y này, thậm chí một lần trì hoãn đại lượng thời gian tu luyện, cho tới cuối cùng chẳng qua là ngưng kết ngũ phẩm kim đan, không cách nào lên cấp pháp tướng kỳ, cuối cùng chị đành phải ôm hận mà tọa hóa.
Lục Bình làm gì còn có thể để cho bảo vật tới tay rồi lại bay đi!
Trong lúc Ngũ Sắc Vân Quang mới vừa bay ra huyết động, một đóa Cửu phẩm Bạch Ngọc luyện hóa đột nhiên nở rộ trong tay của Lục Bình. Trong nhụy hoa bắn ra một đạo ánh sáng màu trắng nhất cử đem Ngũ Sắc Vân Quang định ở giữa không trung.
Nhưng dù sao Vân Quang Ngũ Thải Y cũng là Dưỡng linh pháp bảo, cửu phẩm Bạch Ngọc liên mặc dù phẩm chất cực cao, lại là một trong bản mệnh pháp bảo của Lục Bình, cũng chỉ có thể đủ xuất kỳ bất ý tạm thời đem Ngũ Sắc Vân Quang định trụ chốc lát thôi.
Bất quá chốc lát này vậy là đã đủ rồi, trong lúc sau khi Ngũ Sắc Vân Quang tránh thoát cửu phẩm Bạch Ngọc liên trói buộc, hai tay của Lục Bình vung lên, vô số thủy quang vẫn khí tụ lại, đem Ngũ Sắc Vân Quang bao gồm thành một vấn cầu to lớn, rồi sau đó vẫn cầu từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi bị Lục Bình nắm ở trong tay.
← Ch. 0614 | Ch. 0616 → |