← Ch.0688 | Ch.0690 → |
Lục Bình mặc dù cũng nghĩ ra lấy chỗ Truyền tống trận bí mật này thành lập cứ điểm để Chân Linh phái tham gia Trung Thổ thế lực, nhưng hắn chẳng qua là dùng nó làm cái cớ để không phải trở về Bắc Hải mà thôi. Nhưng nếu là đem hắn bắt ở mãi chỗ này kinh doanh một thế lực, thì chỉ cần nhìn một chút về Hoàng Ly đảo thì sẽ thấy: Hắn ngay cả Hoàng Ly đảo đều để lại cho Hồ Lệ Lệ xử lý, bản thân mình làm chưởng quỹ hất tay, làm gì còn có kiên nhẫn ở trong dãy núi Doanh Sơn này lần nữa kinh doanh nhất phương thế lực.
Tuy nhiên điều này dù sao cũng là Lục Bình dùng làm cái cớ để ở lại chỗ này, nếu là thẳng thừng từ chổi Khương Thiên Lâm lão tổ thì tuyệt đối không ôn lớn rồi, vì vậy Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:
- Sư bá, ở Trung Thổ kinh doanh thế lực quan hệ trọng đại, chuyện này nếu là giao cho đệ tử làm, sợ rằng đệ tử tư lịch chưa đủ, sức lực không theo kịp mong đợi, chi bằng bây giờ đệ tử trước hết đóng ở chỗ này, tạm thời duy trì Truyền tống trận an toàn. Sau khi sư bá trở về cùng bản phái chưởng môn, còn có các vị pháp tướng trưởng lão thương nghị một phen, phái một vị trưởng bởi thích hợp đồng thời ở bản phái chọn lựa một phần đệ tử có thể tin tưởng được tới dãy núi Doanh Sơn này, thành lập thể lực thuộc về bản phái. Đệ tử đến lúc đó làm trợ thủ, toàn lực phối hợp, sư bá ngài xem thấy thế nào?
Khương Thiên Lâm buồn cười nhìn Lục Bình một chút. Lục Bình cũng biết điểm nhỏ mọn này của mình không gạt được Khương Thiên Lâm lão tổ. Tuy nhiên, Khương Thiên Lâm lão tổ cũng biết Lục Bình nói có lý. Hiện nay Lục Bình tuy nói có thực lực đơn độc chống đỡ một mặt, nhưng Chân Linh phái Nhị đại đệ tử đông đảo, còn chưa tới thời điểm đệ tử đời thứ ba làm chủ. Huống chi ở Trung Thổ thành lập thế lực cứ điểm loại chuyện như vậy đối với Chân Linh phái mà nói ý nghĩa trọng đại, cũng không thể không khiến cho Chân Linh phái vô cùng cẩn thận. Đến lúc đó môn phái ngược lại lo lắng thực lực của Lục Bình không đủ cũng nói không chừng.
Khương Thiên Lâm lão tổ nghĩ tới đây, liền đối với Lục Bình nói:
- Cũng tốt, chỗ Truyền tống trận này bản phái là vạn vạn sẽ không bỏ qua. Nếu ngươi không muốn trở về, như vậy hiện đóng ở chỗ này, sớm là nửa tháng mười ngày, muộn là một tháng, môn phái tất nhiên sẽ phái người tới tiếp thủ tòa động phủ này, cũng lấy kinh doanh nhất phương thế lực này, lây này làm bàn đạp bản phái tương lai tham gia Trung Thổ.
Dứt lời, Khương Thiên Lâm lão tổ cũng đem Doanh Hư bảo kính từ trong tâm hạch không gian khai khai hết, nhìn mọi người về mặt kinh ngạc, Khương Thiên Lâm lão tổ nói:
- Linh bảo có linh, hiểu trạch chủ, lấy thực lực ta mặc dù cũng có thể trấn áp Tửu đỉnh sau đó vì ta sử dụng. Nhưng như thế, diệu dụng Tửu đỉnh trong tay ta tất nhiên giảm bớt nhiều, cho nên ta hy vọng chư vị sư đệ, sư muội, sư điệt tiến vào trong Doanh Hà bảo kính, thử cùng Tửu đỉnh khí linh cầu thông, nhìn xem có thể đem thu phục hay không.
Khương Thiên Lâm lão tổ tiếng nói vừa dứt, người trong thạch thất đều mặt mũi kinh ngạc. Huyên Sâm chân nhân có chút chần chờ nói:
- Sư huynh, như vậy có chút không ổn hay không? Ngươi lúc trước nói qua, bản phái linh bảo chỉ có le que mấy món, hơn nữa đều làm bảo vật trấn áp bản phái khí vận chưởng khống trong tay bản phái pháp tướng tu sĩ. Bọn ta đều là đoán đan tu sĩ, hơn nữa bất luận là có tư cách chấp chưởng linh bảo hay không, coi như sau khi lấy được công nhận, lấy thực lực bọn ta sợ cũng không cách nào chưởng không loại bảo vật này.
Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:
- Bản phái truyền thừa mấy món linh bảo đều là linh bảo dùng công phạt cùng bảo vệ. Mà món Tửu đỉnh này cũng có chút đặc thù, bọn ta cùng những linh bảo khác của bản phái, Tửu đỉnh này nghiêng về phụ trợ tu hành cùng với điều chế các loại linh dịch hơn. Tuy nói nó cũng có một ít năng lực công thủ, nhưng so với những linh bảo khác thì nó kém quá xa, giỏi lắm bất quá là một món Dưỡng Linh pháp bảo hàng đầu mà thôi. Bực linh bảo này đến trong tay bọn ngươi cũng có thể miễn cưỡng sử dụng ra một bộ phận công hiệu đó. Nếu là các ngươi thật đúng là lấy được linh bảo thừa nhận, ngày sau lên cấp pháp tướng kỳ, chức năng của linh bảo sẽ vượt xa quá linh bảo bị cưỡng chế trấn áp.
Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn Lục Bình một cái, thấy hắn như có điều suy nghĩ, liền nói tiếp:
- Thêm nữa là bản phái chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng, bọn ta cũng coi là vì môn phái lập công lớn, linh bảo này trong tay bọn ta đi trước thí nghiệm một phen cũng có thể nói nghe suông được.
Đám người Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân nghe xong Khương Thiên Lâm lão tổ nói đều có chút ý động, nhưng mà Huyền Sâm chân nhân vẫn còn có chút băn khoăn, nói:
- Chỉ sợ vạn nhất định bảo này thật đúng là bị nhóm mấy người ta thu phục, sau khi trở về môn phái, những sư huynh đệ khác sẽ có câu oán hận, dù sao cũng là một món linh bảo, không giống bình thường.
- Câu oán hận?
Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:
- Cơ hội đều bình đẳng, vì sao bọn người thì có thể tới Trung Thổ, mà người khác không tới được? Món bảo vật này là bọn ta đoạt được, kết quả chuyến Doanh Thiên đạo tràng nhìn như thuận lợi, thực là nguy cơ trùng trùng, hơi lơ là chính là bỏ mình đạo tiêu. Huyền Sâm sư đệ ngươi lần này nếu không phải có Huyền Bình sư điệt ở đây, sợ là một thân tu vi đều phải tản đi thất thất bát bát, đến lúc đó người lại sẽ có câu oán hận sao?
Huyền Sâm chân nhân thở dài một cái, cảm kích nhìn Lục Bình một chút cười khổ nói:
- Nhắc tới cũng là đúng, đây đã là lần thứ hai Lục sư điệt cứu ta từ lằn ranh tán công trở lại.
Lục Bình cười nói:
- Sư thúc không cần giới hoài, đệ tử nguyên vốn là luyện đan sư, nếu đổi lại là đệ tử, tin tưởng sư thúc cũng hết sức cứu giúp.
Khương Thiên Lâm lão tổ phất tay một cái, nói:
- Tốt lắm, chuyện này như vậy quyết định xong, ngày sau môn phái nếu có người không phục chính là cứ tới tìm ta. Huyền Hư sư đệ ngươi vào trong đó trước, nhìn xem có thể thu phục linh bảo hay không. Nếu ngươi không thành liền đổi Huyền Câu sư muội đi, sau chính là Huyền Thân sư muội, Huyện Sâm sự đệ. Lục sư điệt người đứng hàng cuối cùng, mọi người các bằng cơ duyên, có thể được linh bảo công nhận hiển nhiên tốt nhất, không chiếm được cũng không tốt tiếc nuối.
Huyền Hư chân nhân cười "ha ha" một tiếng, nói:
- Như vậy, ta liền vào đi thử một chút vận khí, cho dù là không cách nào thu phục, có thể chính mắt thấy linh bảo trong đoán đan kỳ tu sĩ cũng coi là ít có rồi.
Dứt lời, mặt kiếng của Doanh Hư bảo kính đột nhiên hướng Huyện Hư chân nhân bắn ra một đạo thanh quang, sau khi ánh sáng tản đi, Huyền Hư chân nhân cũng đã biến mất trong thạch thất. Mọi người nhìn trên mặt kính, liên thấy Huyền Hư chân nhân lúc này đã rơi xuống trên sơn khâu trấn áp Tửu đỉnh.
Thu phục một món linh bảo hiển nhiên không phải là chuyện nhất thời nửa khắc thì có thể hoàn thành. Lục Bình đã từ trong ngôn ngữ của Khương Thiên Lâm lão tổ nghe ra ý nói bên ngoài. Lần này cử chỉ thu phục linh bảo thật ra là Khương Thiên Lâm lão tổ vì đền bù từ Lục Bình nơi này cầm đi Bát cảnh lâu mà cố ý vì Lục Bình sáng tạo một lần cơ hội. Hơn nữa từ công dụng của Tửu đỉnh mà Khương Thiên Lâm lão tổ mới vừa nói xem ra, lần này linh bảo đối với luyện đan sự như Lục Bình mà nói có lẽ có thể phát huy công hiệu dùng hơn, huống chi Lục Bình còn là luyện đan sự cấp bậc tông sư, vì vậy có khả năng thu phục linh bảo cao hơn.
Trở ra thạch thất, Lục Bình từ từ chậm bước hướng về một gian thạch thất ở sát ngay cửa động phổ hất. Nơi này là chỗ ở một nhà ba miệng của Đỗ Gia Lạc.
- Khi Lục Bình đến, Đỗ thị ôm tiểu hồ ly ngồi trong cửa thạch thất nhìn Đỗ Gia Lạc đang chuyên tâm ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Hao phí linh thảo vượt xa những khác người phàm dùng để khai mở tự thân huyết mạch cần phải hao phí, Lục Bình tự thi triển bí thuật khai mở huyết mạch cho Đỗ Gia Lạc. Kết quả cuối cùng cũng không làm Lục Bình thất vọng: Đỗ Gia Lạc thành công khai mở huyết mạch, hơn nữa sau khi huyết mạch được kích hoạt dẫn tới linh lực ba động mà phán xét, Đỗ Gia Lạc tư chất tuy nói không coi là tuyệt đỉnh, nhưng cũng đứng hàng thượng đẳng. Lục Bình trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là rất vui mừng, bất quá trong miệng lại đối với Đỗ Gia Lạc là một phen huấn giới, dặn dò hắn hãy cố gắng tu luyện, không thể có chút lười biếng.
Đỗ thị sau khi thấy Lục Bình đi tới, đuổi vội vàng đứng dậy hướng Lục Bình hành lễ, trong thần sắc rất lộ vẻ cung kính.
Lục Bình khẽ gật đầu nhận một lễ này của nàng.
Hắn có thể từ trên mặt của Đỗ thị nhìn ra lúc này nàng này thi lễ cũng xuất từ thật lòng.
Lục Bình cũng hiểu cảm thụ trong lòng của Đỗ thị, dù sao lúc trước Đỗ Gia Lạc một thân huyết mạch trong mắt bất kỳ tu sĩ nào chính là một viên đan dược hình người to lớn. Lục Bình tuy nói đem Đỗ Gia Lạc thu vào Chân Linh phái môn hạ, nhưng Đỗ thị vẫn như cũ tâm tồn cảnh giác, chỉ sợ Lục Bình đảo mắt liền đem Đỗ Gia Lạc luyện xong nhân đan.
Mà sau khi Lục Bình xuất thủ giúp Đỗ Gia Lạc khai mở huyết mạch, Đỗ thị cũng chân chính yên lòng, đồng thời cũng tràn đầy cảm kích với Lục Bình. Bởi vì nàng biết một khi Đỗ Gia Lạc khai mở huyết mạch, dược lực ẩn chứa trong huyết mạch sẽ gặp liền theo linh lực vận hành trong huyết mạch mà nhanh chóng lắng đọng trong xương cốt của thân thể. Luyện đan sư muốn lại đem Đỗ Gia Lạc kia luyện chế nhân đan cũng không có khả năng rồi. Điều này cũng chứng minh Lục Bình đúng là tâm vô tà niệm, là thật tâm thực ý muốn bồi dưỡng Đỗ Gia Lạc.
Lục Bình ở phòng ngoài nhìn Đỗ Gia Lạc xếp bằng ngồi dưới đất tu luyện Chân Linh pháp luyện huyết kỳ tu luyện công pháp mà Lục Bình truyền cho hắn, khe khẽ gật đầu một cái.
Luyện huyết kỳ đệ tử bởi vì không cách nào xác nhận căn cơ huyết mạch, bảy loại huyết mạch bác tạp, lúc này tu luyện công pháp chủ yếu lấy bồi dưỡng bảy loại huyết mạch trong cơ thể làm chủ. Bởi vì bực pháp quyết này cũng không làm sao cao minh, vì vậy các phái luyện huyết kỳ đệ tử tu luyện công pháp đại đồng tiểu dị, đối với luyện huyết kỳ đệ tử ảnh hưởng cũng không lớn, có thể đánh rớt xuống kiến thức căn cơ chủ yếu vẫn là nhìn thái độ cùng phương pháp tu luyện của những đệ tử này hay không.
Trong động phủ nham thạch có một cái trung hình linh mạch năm đó Thanh Giản lão tổ bồi dục, trong động phủ linh khí rất nồng hậu. Lục Bình dùng thần niệm vây quanh quay một vòng quanh người của Đỗ Gia Lạc, phát giác bốn phía linh lực nhàn nhạt xuyên thấu qua lỗ chân lông trên dưới cả người hắn rót vào trong huyết mạch, nhưng bị Đỗ Gia Lạc vận chuyển công pháp luyện hóa đầy đủ.
Lục Bình cảm thụ một tốc độ Đỗ Gia Lạc hấp thu linh lực cùng với trình độ hắn vận chuyển công pháp luyện hóa, xoay người hướng về phía Đỗ thị nói:
- Ngươi năm đó cũng là đoán đan hậu kỳ yêu tu, người xem tiểu tử này tu luyện như thế nào?
Đỗ thị chần chờ một chút, nói:
- Thiếp đối với nhân tộc tu luyện cũng rất sinh sơ, không dám hướng có kết luận. Tuy nhiên từ trong quá trình Lạc nhi tu luyện phun ra nuốt vào linh khí nhìn lên, tựa hồ coi như không tệ.
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Nói tuy không sai, tuy nhiên người lại coi thường dung lượng linh khí đối với huyết mạch của hắn.
Nhìn Đỗ thị như có điều biểu lộ suy nghĩ, Lục Bình nói:
- Tiểu tử này tuy nói đối với tốc độ hấp thu linh khí phá mau, luyện hóa cũng không chậm, nhưng hắn đã từng dùng dị quả. Trước khi hắn khai mở huyết mạch, dược lực của dị quả tràn ngập huyết mạch mà khó khăn bị thân thể hấp thu, vì vậy huyết mạch của hắn dưới dược lực cải tạo cũng là trời sanh phải hùng hồn dầy cộm nặng nề hơn so với thường nhân. Tốc độ luyện hóa hấp thu của hắn tuy mau, nhưng huyết - mạch đối với dung lượng linh lực cũng lớn giống vậy, vì vậy tốc độ tu luyện ngược lại không mau được.
Đỗ thị có chút không hiểu hỏi:
- Thiếp tuy nói đối với nhân tộc tu luyện cũng không tinh thông, nhưng nghe tiền trưởng nói, như vậy tựa hồ cũng không phải là chuyện xấu. Huyết mạch của hắn đối với dung lượng linh lực càng lớn, chẳng phải là ý nghĩa tương lai căn cơ của hắn dầy cộm nặng nề hơn? Tuy nói tốc độ tu luyện vì vậy chậm lại một ít, nhưng đối với tương lai cũng hữu ích thật to nha?
Lục Bình cười gật đầu một cái, thấp giọng nói:
- Chuyện này ta hiển nhiên biết rõ. Tuy nhiên ta nói như thế, cũng hy vọng ngươi có thể đem chuyện báo cho cho hắn, như vậy hắn sau khi phát hiện tốc độ tu luyện của mình tốn với thường nhân, mới có thể cố gắng gấp bội.
Đỗ thị cảm kích hướng Lục Bình khom người, nói:
- Làm phiền tiên trưởng phí tâm, thiếp dề đặt rồi.
Lục Bình hài lòng gật đầu một cái, trở lại trong thạch thất trầm mặc suy nghĩ một phen kế hoạch du lịch Trung Thổ của mình. Không biết qua bao lâu, một đạo thanh quang từ bên ngoài thạch thất thấu đi vào gắn trên người Lục Bình. Hắn cũng cảm giác được một cổ hấp lực từ trong thanh quang truyền tới, Lục Bình cũng không kháng cự, đợi đến lúc mở mắt ra, đã xuất hiện trên đỉnh một tòa sơn khấu của Tửu đỉnh trấn áp Doanh Hư bảo kính.
Lục Bình đứng ở trên sơn khâu nhìn chung quanh một chút, rồi dưới chân đột nhiên mềm nhũn, cả người trầm vào mặt đất trong sơn khấu.
Trong bụng núi, Lục Bình nhìn cái chén rượu cực lớn trước mắt đã phồng đến cao cở một người đang lơ lửng trên không. Khó trách Khương Thiên Lâm lão tổ lại gọi nó là Tửu đỉnh, người bình thường làm gì có thể dùng đến chén rượu khổng lồ như thế.
- Ngươi chính là luyện đan tông sư mà người kia nói sao?
Lục Bình kinh ngạc nhìn trong Tửu đỉnh đột nhiên sáng lên, vô số luồng ánh sáng ngưng kết ở phía trên không của Tửu đỉnh, một nữ đồng cao ba thước cao xuất hiện trước mặt của Lục Bình.
Đây chính là khí linh của Tửu đỉnh sao?
Đồng tử nhìn về mặt kinh ngạc của Lục Bình, hung hăng trợn ngược mắt một cái, tựa hồ đã sớm quen với chuyện này lắm rồi vậy. Sau đó con người của nữ đồng cốt lục lục chuyển một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì thú vị hơn, cả người đột nhiên nhảy phắt xuống dưới.
Lục Bình lui về sau hai bước, nhường ra vị trí cho nữ đồng rơi xuống.
Một tiếng "đụng", trong ánh mắt kinh hãi của Lục Bình, nữ đồng rơi xuống mặt đất truyền tới một trận chấn động mãnh liệt. Nguyên vốn thân thể nữ đồng hư ảo trong nháy mắt rơi trên mặt đất không ngờ lại biến thành thật thể, mà Tửu đỉnh cực lớn trôi lơ lửng giữa không trung lúc này cũng biến mất không thấy.
Nữ đồng nhìn Lục Bình kinh ngạc nói không ra lời, phảng phất trò đùa ác của mình lấy được sự phát huy nguyên vẹn vậy, cất giọng cười đắc ý "khanh khách khanh khách" không ngừng.
Lục Bình rất nhanh liền đem mình thần sắc kinh ngạc thu liễm, tuy nhiên trong giọng nói còn không thể tránh khỏi lộ ra tò mò, hỏi:
- Ngươi chính là chén Tửu đỉnh này? Không ngờ người lại có thể hóa thành hình người sao?
- Dĩ nhiên!
Nữ đồng kiêu ngạo mang khiêng xuống ba, nói:
- Bản cô nương là linh bảo đây, linh bảo, ngươi biết không?
Thấy Lục Bình gật đầu một cái, nữ đồng lúc này mới nói:
- Coi như có chút kiến thức, tuy nhiên xem ngươi mới vừa nhìn thấy bản cô nương về mặt kinh ngạc, hiển nhiên không biết linh bảo lại thật ra là có thể hóa thành hình người rồi?
← Ch. 0688 | Ch. 0690 → |