← Ch.0731 | Ch.0733 → |
Còn lại một tên nam tu đoán đan tầng sáu, thấy Lục Bình không sử ra thủ đoạn để đối phó hắn, cho là Lục Bình cũng đã đến cực hạn, nhất thời yên lòng tế lên một món pháp bảo, hướng Thanh Hồ đang bị Thu Thủy Y Nhân Kiếm càng đeo bám càng chặc mà đánh tới.
Hắn cũng không yêu cầu mình có thể phá vỡ song phi kiếm của Lục Bình, mà chỉ cần có thể khiến cho song phi kiểm dừng lại một chút, thì tin tưởng lão đại nhà mình tất nhiên có thể nắm lấy cơ hội phá vây mà ra. Cái này gọi là sự kết hợp ăn ý!
Nhưng không đợi cho pháp bảo của hắn bay đến gần, trong tai y đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn, tiếp theo đầu óc cả người phảng phất nổi lên một tràng nước lụt, thanh âm gì đều rót vào tai, ánh xạ vào trong hai mắt của hắn. Dường như Cửu muội đang hướng hắn cấp xúc hò hét, nhưng y một chữ cũng không nghe được. Pháp bảo nguyên bản đang nhanh chóng hướng song phi kiếm chém tới, đột nhiên lắc lư qua lại phảng phất như uống rượu say, làm gì còn có một tia khí lực nào.
Thật vất vả lắm mới đem thần niệm bị Lục Bình đánh cho xơ xác thu nhiếp trở lại, toàn bộ sắc thái của thế giới rốt cục trở lại trước mắt của y. Nhưng y chợt cảm giác trong mũi, trong miệng, trong tai đều có cái gì đó chảy ra rất ấm áp, lấy tay sờ thử, chợt thấy chúng toàn là một mảng đỏ tươi.
Không đợi cho trong lòng kịp sợ hãi, tu sĩ mới vừa khôi phục thính lực liền nghe được một tiếng cười dài, lúc y giương mắt nhìn lên, phát hiện kẻ bị bọn mình dùng trận pháp vây khốn đã bay lên trời, hoàn toàn thoát khỏi trận pháp bao phủ.
- Thanh Hồ Cửu Đạo tuy nói danh bất hư truyền, nhưng cũng không làm gì được bản nhân. Hôm nay đánh một trận thật là sướng khoái. Ngày khác nếu có duyên bọn ta sẽ lần nữa ganh đua cao thấp, hôm nay coi như từ biệt từ đây.
Thu Thủy Y Nhân Kiếm bay ngược mà quay về, Thanh Hồ kinh ngạc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, còn lại tám người đều cả kinh thất sắc, luôn miệng hò hét:
- Lão đại, đại tỷ, tỷ sao vậy?
Lại thấy Thanh Hồ đưa tay hướng đỉnh đầu vừa sờ, hai búi tóc chỉnh tề phát ra ánh sáng bóng bị nàng cầm trong tay, một mái tóc đen nhánh phảng phất như thác nước từ đỉnh đầu trực tiếp xỏa xuống đến bên hông.
Tám người còn lại liền cảm giác được một cổ khí lạnh từ đỉnh đầu rót thẳng xuống lòng bàn chân, từng người một ngân ngơ nói không ra lời.
Lúc này Thanh Hồ cũng đột nhiên tiến lên hướng thân ảnh đằng xa của Lục Bình hô:
- Ngươi nếu đi rồi, cái linh mạch này Thanh Hồ Cửu Kiệt ta không buông tha đâu!
Thân ảnh của Lục Bình không dừng lại, cũng không quay đầu lại, chỉ có một chữ từ xa xa bay tới:
- Dám!
Thanh Hồ lúc này cũng phảng phất dường như giận dỗi, hướng hai danh nữ tu sau lưng cao giọng nói:
- Thất muội, Cửu muội, phá hủy Khiên Dẫn Trận Pháp của hắn.
Hai danh nữ tú liếc mắt nhìn nhau, mặc dù cảm thấy đại tỷ ra lệnh tựa hồ có chút không ổn, nhưng cũng không tìm được lý do phản bác. Hai người tiến lên muốn thi triển pháp thuật lần nữa đem cái ao nước bùn đã được Lục Bình khôi phục phá vỡ đi.
Ngay tại lúc hai người mới vừa đi tới trước ao nước bùn, thì ba đạo ánh sáng, một trắng nhợt, một xanh, một tím đột nhiên từ trong ao nước bùn nổ tung bay lên.
- Yêu tu.
Thanh Hồ thét một tiếng kinh hãi, nhưng hai nữ tu cũng đã không kịp tránh né, liền cảm giác được trên đùi đau nhói. Lúc hai người muốn chém chết hai con yêu xà này, lại thấy một đạo bóng roi hướng tới trên mặt của hai người cùng đánh tới.
Gương mặt ở dưới tình huống nhất định so với tâm hạch không gian còn trọng yếu và yếu hại hơn, hai nàng kêu lên một tiếng vội vàng quay ngược lại, ba đạo ánh sáng đã bắn đi hướng theo hướng Lục Bình rời đi.
Trong khoảng khắc và động tác mau lẹ như vậy, ngay cả Thanh Hồ cũng phản ứng không kịp. Không phải chỉ vì nàng cùng Lục Bình sau một phen đại chiến tiêu hao quá nhiều tinh lực, mà quan trọng hơn chính là ba đạo ánh sáng này phối hợp ăn ý hơn nữa thực lực không dưới hai vị nữ tu này.
Thanh Hồ thấy rõ lúc ba đạo ánh sáng rời đi, đó là ba con rắn nhỏ dài khoảng một thước. Mỗi một con đều có đoán đan tầng năm tu vi.
Xa xa truyền tới thanh âm mờ ảo của Lục Bình:
- Không được vọng tưởng giải độc, đợi đến chuyện Doanh Ngọc chiểu trạch đã xong, có thể đi Doanh Sơn Tiên Viện một chuyến.
Thanh Hồ vén quần áo bắp chân của Thất muội cùng Cửu muội lên xem, thấy trên bắp chân có hai dấu răng, song trong đó lại không có chút máu tươi nào chảy ra. Vết thương của một người trong đó đã nổi lên một tầng mảnh bằng vụn bao chung quanh, nhưng vị Thất muội này lại không có cảm giác khác thường chút nào. Còn chung quanh vết thương của Cửu muội thì phảng phất như bị một loại phong hóa, nổi lên một tầng da nhăn, khiến cho Cửu muội bị dọa sợ đến mức hai mắt chứa đầy lệ.
- Thử vận hành chân nguyên một chút, xem có thể đem kịch độc bức ra hay không!
Thanh Hồ cau mày nói.
- Đại tỷ, không được!
Cửu muội hàm chứa nước mắt nói:
- Chân nguyên vận hành căn bản là không cảm giác được trúng độc, nhưng da của muội đã thành như vậy rồi, làm sao bây giờ nha?
Thất muội nếu so với Cửu muội kiên cường hơn rất nhiều, nói thẳng:
- Đại tỷ, có phải là người nọ hư trương thanh thế hay không, ta cùng Cửu muội căn bản cũng không trúng độc?
Bên cạnh, một đoán đan tầng tám tu sĩ quát lên:
- Thất muội, đừng bảo là nói dại, không trúng độc ngươi sao lại có vết thương đầy băng mảnh vụn không chịu tan đi như vậy?
Thanh Hồ gật đầu một cái, nói:
- Thanh hổ nói phải, Thất muội cùng Cửu muội chẳng những trúng độc, hơn nữa sợ rằng ba con xà yêu kia không giống vật thường, nếu là bọn ta không làm theo lời hắn, di dời cái linh mạch này đi, sợ rằng hai vị muội muội thật đúng là sẽ độc phát bỏ mình.
Một gã đoán đan tầng tám tu sĩ khác sắc mặt dữ tợn, hung hãn nói:
- Đại tỷ, dứt khoát chúng ta bây giờ giết lên trên Doanh Sơn Tiên Viện, bất quá Doanh Sơn Tiên Viện kia thành lập mới vừa được mười một, mười hai năm, cầm đầu pháp tướng tu sĩ Quách Thiên Sơn lúc này tất nhiên ở trong đầm lầy. Lục Huyền Bình xem ra
chính là một trong tám mươi mốt tu sĩ được cử đi theo. Lúc này Doanh Sơn Tiên Viện còn có thể còn dư lại mấy người, chẳng lẽ tu sĩ trong tiên viện kia đều có thực lực như Lục Huyền Bình? Chỉ cần chúng ta có thể bắt cóc mấy tên đệ tử, đến lúc đó sẽ trao đổi cùng hắn.
Người này thủ đoạn nhìn có vẻ bạo liệt như vậy, nhưng phân tích cũng có ý có tứ, trong lúc nhất thời ngay cả Thanh hổ một bên kia đều có chút động lòng muốn làm theo.
Thanh Hồ thở dài một cái, nói:
- Thanh lang, ngươi chớ vội. Bây giờ các đại môn phái đều cẩn thận thủ hộ đại trận của môn phái, chúng ta bây giờ tùy tiện đi tấn công, không nói có thể thành công hay không, cái này tất nhiên sẽ dẫn tới sự công phẫn trong Hà Bắc tu luyện giới. Đến lúc đó
không nói hai vị muội muội độc thương có thể khỏi hắn hay không, nếu là những huynh đệ khác lại có điểm không may gì, danh hiệu Thanh Hồ cửu kiệt này của chúng ta coi như không gọi được nữa rồi.
Thanh Hồ trong lòng thầm than một tiếng, Cửu đạo bọn họ có thể tự chung một chỗ toàn bằng vào hợp tính hợp tình, thực lực tốt xấu chỉ là thứ yếu. Nói trắng ra là trừ Thanh Hồ ra, so sánh thực lực chín người bọn họ cùng bình thường so với cùng cấp đoán đan kỳ tu sĩ, hơn chăng là hơi thắng hơn một bậc mà thôi. Có lẽ là bởi vì bọn họ phá vỡ đại trận của Cần tuyết phái, đem của cải của Cần tuyết phái cướp đi hơn một nửa, khiến cho thực lực của mọi người đều tăng lên cực lớn.
Thật ra thì thứ chín người dựa dẫm vào chẳng qua là một tòa thượng cổ thất truyền "Cửu cung thanh hư đạo binh đại trận".
- Chẳng lẽ cứ để như thế?
Người nói chuyện là lão tám, đoán đan tầng sáu tu sĩ. Kẻ này bị Lục Bình dùng thần niệm chấn cho miệng mũi ra máu, chật vật thê thảm nhất trong chín người ở đây. Y cùng Lục Bình chưa tiếp qua một chiêu là liền bị thương nặng, khiến cho y trong lúc nhất thời vượt qua cả sự sợ hãi, trở nên căm hận Lục Bình.
Thanh Hồ cắn răng, nói:
- Đi! Chúng ta đi tìm đại ca kết nghĩa của ta, hắn cũng đến Doanh Ngọc chiểu trạch, có lẽ hắn sẽ có biện pháp.
← Ch. 0731 | Ch. 0733 → |