← Ch.0826 | Ch.0828 → |
- Lục huynh có thể phát hiện tình cảnh ngoài mười dặm sao?
Lôi Kiếm cùng Điện Kiếm song song lấy làm kinh hãi, nhìn Lục Bình biểu lộ một bộ khó có thể tin.
- Lục huynh, tu vị ngươi thật đúng là đoán đan chín tầng sao?
Vân Kiếm liền đoán được tại sao lúc trước Lục Bình lại hỏi như vậy, dù sao Lục Bình cũng không phải là người lỗ mãng, nhưng chính tai nghe được lời Lục Bình nói, cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Vân Kiếm vừa dứt lời, ngoài mười dặm đột nhiên nổ lên một tiếng oanh minh, ngay sau đó linh lực ba động liền mãnh liệt truyền tới từ nơi xung đột ấy.
Vân Kiếm bày ra huyễn trận mặc dù ở khoảng cách song phương bộc phát đại chiến chừng hơn mười dặm, nhưng gió lốc cuốn tới phát ra linh lực rất mãnh liệt, đem mây mù do huyễn trận hình thành càng ngày càng mỏng manh, chớp mắt trận pháp đã không chống đỡ được thời gian bao lâu nữa rồi.
Thần sắc của Lục Bình càng lúc càng ngang trọng, thần niệm cảm thụ đại chiến bộc phát bên ngoài hơn mười dặm, nhưng trong lòng thì dâng lên hàng loạt kinh đào hãi lãng: đây mới thật sự là tỷ thí giữa pháp tướng tu sĩ. Phong Vân Kiếm khách cùng Phạm Dư Khánh không hổ là giáo giáo giả trong đệ tử đời thứ ba của Trung Thổ.
Đồng dạng là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, mặc dù trước đây Lục Bình có kinh nghiệm mấy lần đối chiến cùng pháp tướng tu sĩ, nhưng nếu Lục Bình thật sự đối địch cùng một trong hai người hiện giờ thì không có chút thủ thắng nào. Bất quá nếu như hắn muốn chạy trốn, xem ra đối phương cũng không làm gì được hắn.
Dĩ nhiên, cái này cũng phải xem vận khí, nếu là vận khí không tốt, mặc dù Lục Bình có thể từ dưới tay đối phương chạy trốn, nhưng sợ là trên người cũng sẽ bị dính thương tích.
Trước đây, mặc dù Lục Bình ở trong đầm lầy Doanh Ngọc cùng Phạm Dư Khánh đổi qua một chiêu, nhưng hiển nhiên lúc ấy đối phương cũng không ra hết toàn lực. Hơn nữa mấy năm trôi qua, tất nhiên thực lực của đối phương cũng tăng trưởng không tầm thường.
- Tiêu rồi, hai người này một đội đánh sáp lá cà, sứ giả Ngũ Hành tông làm gì còn từ nơi này đi qua, ta thiết trí mai phục tỉ mỉ ở chỗ này chẳng phải là không còn tác dụng gì nữa hay sao?
Lôi Kiếm khẩn trương nói.
- Cơ hội tốt, bọn ta liên thủ giúp Tứ sư huynh đánh chết Phạm Dư Khánh. Như vậy không cách nào chặn đường đánh sứ giả Ngũ Hành tông cũng coi như không hư chuyện này.
Cách nhìn của Điện Kiếm không ngờ ngược lại với Lôi Kiếm.
- Phạm Dư Khánh làm gì là dễ dàng giết như vậy, người ta đánh không lại không thể trốn sao, coi như bọn ta cùng Tứ sư huynh liên thủ đánh bại hắn dễ dàng, cũng không thể đánh chết được.
Điện Kiếm còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy Vân Kiếm giơ tay ngắn hai người tranh luận, nói:
- Không nên tranh cãi, hai người lần này tranh đấu trong thời gian ngắn dừng không được, ở chỗ này chờ trước vậy. Nếu là ta đoán không sai, Tam sư huynh sắp tới, đến lúc đó Tam sư huynh tiến lên cùng Tứ sư huynh liên thủ giáp công, bọn ta ở phía bên ngoài lược trận, khiến cho Phạm Dư Khánh chạy trốn, chuyện này mười thì có thể có tám chín phần thành công.
- A a, Nhị đệ cũng quên vị huynh lúc trước thả ra một quả truyền âm phù. Hiện nay, ba người huynh đệ bọn ta là Tuần sát sứ môn phái, có thể trực tiếp dùng kính hồ phù hướng Thiên Huyền kính hồ truyền tin tức, sợ rằng bây giờ bổn phái lão tổ đã sớm biết được chuyện của Phạm Dư Khánh, không biết bổn phải có ứng đối hay chưa.
Vân Kiếm cười một tiếng "A a", không nhanh, không chậm nói.
Lôi Kiếm nhất thời cũng nở nụ cười, nói:
- Cũng quên chuyện này, có lẽ bổn phái lão tổ lúc này đang chạy tới cũng không chừng, như vậy bọn ta tốt nhất không thể lộ diện bây giờ, để tránh quấy rầy Phạm Dư Khánh chạy trốn. Đáng tiếc, nơi đây khoảng cách Tứ sư huynh cùng Phạm Dư Khánh tranh đấu chừng hơn mười dặm, lại không cách nào nhìn một chút cuộc tỷ thí điên phong này. Thật lâu chưa từng thấy qua Tứ sư huynh xuất thủ, cũng không biết hiện nay thực lực của huynh ấy đạt tới loại tình cảnh nào.
Chỉ mấy câu, mỗi người trong Bôn Lôi tam kiếm yên lòng trở lại, nhưng bên cạnh không ngờ trong lòng Lục Bình sinh ra nhiều lo âu hơn. Tại sao Phạm Dư Khánh lại lựa chọn nơi đây đối chiến cùng Hạ Hầu Vô Thương, là trùng hợp hay là đã sớm có dự mưu gì?!
Nếu là trùng hợp thì thôi. Nếu là sớm có dự mưu, như vậy sau lưng Phạm Dư Khánh tất nhiên cũng có người tiếp ứng. Như vậy đến lúc đó song phương tiếp ứng chống lại nhau, tất nhiên lại là một cuộc loạn chiến quy mô lớn. Hơn nữa còn là một cuộc đụng độ quy mô lớn giữa pháp tướng tu sĩ, nếu như bản thân hắn bị cuốn vào, muốn thoát thân coi như khó khăn rồi.
Lục Bình nhìn vẻ mặt phấn khởi của Bôn Lôi tam kiếm, cảm thấy bây giờ lời thoái lui vô luận như thế nào cũng không nói ra miệng được. Hắn chỉ có thể âm thầm kỳ vọng không phát sinh chuyện như là mình đoán.
Phảng phất là một loại ấn chứng suy đoán của Lục Bình, một tiếng thét dài truyền tới. Ba người Bôn Lôi tam kiếm liền nhìn thấy một đạo ánh sáng sẹt ngang trời ở xa xa, lưu lại một đạo sáng chưa mẫn diệt thật dài ở trên trời, ánh sáng thoáng chốc đã xông vào trong chiến đoàn nơi hai bên đang đối chiến.
Một đạo kiếm khí hoành tráng phảng phất bị áp cong dễ dàng, ra sức muốn đứng vững lần nữa, bất đắc dĩ kiếm quang mới vừa cất lên chưa kịp triển hiện phong thái của nó liền bị ánh sáng từ chân trời kết hợp với đám mây màu vàng giằng có cùng kiếm khí trước đó liên thủ đè ép xuống lần nữa.
- Là ai?
Bôn Lôi tam kiếm vốn tự tin, bây giờ hoàn toàn cứng ở trên mặt. Thần niệm của ba người mặc dù không thể giống như Lục Bình động triệt chiến trường bên ngoài mười dặm, không thấy được kiếm quang đại biểu cho Hạ Hầu Vô Thương bị người mới tới cùng Phạm Dư Khánh liên thủ chèn ép, nhưng xét từ phương hướng độn quang truyền tới, ba người cũng có thể suy đoán ra người tới là địch chứ không phải là bạn.
- Tam sư huynh sao còn chưa tới?
- Chuyện này tuy nói là đệ tử đời thứ ba bọn ta làm, nhưng bên trong tổng cao tầng trưởng bối ngầm cho phép. Bọn ta làm sao dám chặn đường đánh sứ giả của thánh địa chứ? Coi như là đánh chặn đường cũng không cách nào đối phó. Tất nhiên Tam sư huynh phải có được sự ủng hộ của lão tổ môn phái đời thứ hai, thậm chí lão tổ đời thứ nhất chạy tới mới có thể yên tâm. Chỉ cần Tam sư huynh chạy tới, như vậy tất nhiên sẽ có bổn phái trưởng bối đi theo, ít nhất cũng có hai vị pháp tướng trung kỳ lão tổ.
Phạm Dư Khánh kia sống hay chết mặc dù không liên quan cùng Lục Bình, nhưng khoảng cách từ chiến trường đến chỗ mấy người ẩn thận bây giờ quá gần, Bôn Lôi tam kiếm không cách nào phát hiện tình huống bên ngoài mười dặm, không có nghĩa là đám người Phạm Dư Khánh không phát hiện được bọn họ.
Đối phương có lòng phục giết Hạ Hầu Vô Thương, sau khi chuyện thành công tất nhiên sẽ cẩn thận điều tra bốn phía chiến trường, giết chết hết thảy những người có thể biết về chuyện này.
- Rốt cuộc người ở sau lưng ủng hộ kế hoạch của bọn ngươi là người nào của quý phái?
Lục Bình còn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lôi Kiếm cùng Điện Kiếm đều nhìn hướng Vân Kiếm. Vân Kiếm trầm mặc hồi lâu, đến khi nơi xa truyền tới một tiếng rung động oanh minh lần nữa, đem huyễn trận mây mù bao phủ trực tiếp đánh tan hơn một nửa, lúc này mới nói:
- Là trưởng lão đời thứ nhất của bổn phái, Khánh Ly lão tổ.
Lục Bình thần sắc chợt động, nhìn về hướng đại chiến, nói:
- Hạ Hầu Vô Thương muốn rút lui.
Bôn Lôi tam kiếm tinh thần chấn động lên, đua nhau ngẩng đầu nhìn nơi xa. Mặc dù không cách nào thấy rõ hình thức trên chiến tràng, nhưng ba người mong đợi Hạ Hầu Vô Thương nhanh chóng rút đi.
Lục Bình cứ cảm thấy không đúng ở chỗ nào ấy. Nếu đối phương bày cục này, nhất định không lý do gì để cho Hạ Hầu Vô Thương rút đi dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, một đạo độn quang như sao xẹt lần nữa hoa phá trường không, đem kiếm quang ngất trời vừa tránh thoát hai đạo quang vựng áp chế đó lại cấm cố trong quang vụng lần nữa, lần này là cả ba đạo quang vụng cùng giáp công.
Lần này coi như Bôn Lôi tam kiếm không nhìn thấy rõ, cũng hiểu biết Hạ Hầu Vô Thương đã rơi vào vòng nguy hiểm.
- Lục huynh, kính xin giúp bọn ta một tay.
Vân Kiếm không suy nghĩ gì, xoay người liền hướng Lục Bình khẩn cầu.
Bôn Lôi tam kiếm mặc dù tự tin ba người liên thủ vẫn có thể chống lại pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng chống lại Phạm Dư Khánh là hảo thủ đứng đầu trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ như vậy thật là không có bao nhiêu phần thắng, giỏi lắm bất quá là ngăn cản một đoạn thời gian mà thôi.
Nhưng nếu là có Lục Bình trợ quyền, kết quả sẽ là một chuyện khác. Bôn Lôi tam kiếm nhớ rõ ràng ban đầu ở trong đầm lầy Doanh Ngọc, Lục Bình bất ngờ đánh tới một kiếm làm Phạm Dư Khánh rất kiêng kỵ, từ đó khiến cho ba người thoát khỏi bị Phạm Dư Khánh đuổi giết.
Chỉ cần bốn người liên thủ có thể ngăn cản một người, còn dư lại hai người liên thủ nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến cho Hạ Hầu Vô Thương bị thương nặng.
Lục Bình đang do dự. Vân Kiếm lại nói:
- Lục huynh, Lôi Kiếp Chi Thủy mặc dù trân quý, nhưng xem ra bổn phái tất nhiên cũng có tồn trữ. Lần này nếu như có thể cứu hạ Hầu sư huynh, bốn phái lão tổ tất nhiên sẽ không keo kiệt một phần Lôi Kiếp Chi Thủy.
Lục Bình tự nhiên biết rõ, giống như Thiên Huyền Tông vạn năm đại phái như vậy, mặc dù hướng người chung quanh cầu xin lấy Lôi Kiếp Chi Thủy, nhưng cũng không nghĩa là trong môn phái không có Lôi Kiếp Chi Thủy, huống chi tin đồn Thiên Huyền Tông không dưới hai mươi vị pháp tướng lão tổ, chỉ tính pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đã có bốn người. Lục Bình không tin những lão tổ này lúc vượt qua lối kiếp không có người nào có thể ngưng tụ vài giọt Lôi Kiếp Chi Thủy.
Huống chi trong lòng Lục Bình cũng không phải toan tính có chút Lôi Kiếp Chi Thủy này thôi. Hạ Hầu Vô Thương mặc dù chỉ là tam đại đệ tử của Thiên Huyền Tông, nhưng tất nhiên địa vị ở trong Thiên Huyền Tông cực cao. Nếu thật đúng là mang ân cứu
mạng của Lục Bình, nhân tình như thế này thật là không dễ dàng dàng trả lại.
Trong tiếng nổ giòn tan, Thu Thủy Y Nhân kiếm bay vòng quanh Lục Bình. Bôn Lôi tam kiếm thần sắc vui mừng. Vân Kiếm liền nói ngay:
- Việc này không nên chậm trễ, huynh đệ ba người ta lên trước, Lục huynh thừa cơ mà động.
Ba đạo độn quang phóng lên cao, còn Lục Bình thì thu liễm toàn bộ khí tức, khoác lên người Vân Quang Ngũ Hành y, hóa thành một đoàn mây mù nhàn nhạt, dần dần lẫn vào trong huyễn trận, theo gió tiêu tán.
Trong mật thất của Thiên Huyền Kính hồ, Khánh Ly lão tổ mặt xanh mét nhìn hai đạo truyền âm phù chìm nổi trong Linh Mạch Tinh Nhũ, lấy thần thông uy năng của ông ta, không cần cầm lên hai đạo phù này cũng có thể biết được nội dung bên trong đó là gì.
Thủy Tinh cung bảo thuyền lúc này đã sớm cặp bờ, nhưng chỗ dừng lại cũng không ở bên trong phạm vi thực lực của Thiên Huyền Tông, mà là ở một chỗ hoang tích bên ngoài bờ biển, cách Thiên Huyền Tông mấy vạn dặm. Một nhóm mấy người Thủy Tinh cung biến đổi phục sức, giả trang làm sứ giả môn phái tới tham gia Thất Phiến lão tổ thuần dương pháp hội, đi về hướng Thiên Huyền sơn.
Ba đạo đến quang của Bôn Lôi tam kiếm bay lên trời, hiển nhiên khiến cho tất cả mọi người đang đại chiến ngoài mười dặm đó đều giật mình. Bất quá mọi người trong chiến đoàn rất nhanh cũng đã phân biệt ra được địch ta. Một đạo độn quang từ trong chiến đoàn bay lên, hướng tới ba người Bôn Lôi tam kiếm, chính là đệ tử đời thứ ba đứng hàng thứ hai Phạm Dư Khánh của Thái Huyền Tông.
Lục Bình lúc này đang vu hồi phía trước của Bôn Lôi tam kiếm, chính là có chủ ý khi đối thủ tới trước chặn ba người lại thì tập sát từ mặt bên.
Những Phạm Dư Khánh đến khiến cho Lục Bình có chút rất bất ngờ. Lục Bình hồ nghi trong bụng, rốt cuộc hai người tới phía sau lên là người nào, vì sao mà lại phái Phạm Dư Khánh ra chặn Bôn Lôi tam kiếm?! Chẳng lẽ thực lực hai người kia so với Phạm Dư Khánh còn cao hơn hay sao?
Lục Bình thần niệm hướng chiến đoàn lẻn vào, lại phát hiện một đoàn kiếm quang bị vây ở trong hai đóa quang vựng kia. Kiếm quang này mặc dù ở trong đó nhanh chóng xoay chuyển như thế nào, đều không thể xông phá hai đạo quang vựng này ngăn trở.
Lục Bình âm thầm kinh hãi, bất an trong lòng ngày càng trở nên mãnh liệt. Hắn vốn cho là Thái Huyền Tông sẽ ra tay đối phó Phạm Dư Khánh, thế nhưng hai người vây khốn Hạ Hầu Vô Thương kia hiển nhiên không thể nào là xuất thân từ Thái Huyền Tông. Thậm chí trong lúc nhất thời, Lục Bình có một loại xung động buông bỏ rút đi không cần Lôi Kiếp Chi Thủy nữa.
Nhưng lúc này nếu hắn rút đi, cơ hồ chính là đem Bôn Lôi tam kiếm đưa vào miệng cọp. Hắn biết Bôn Lôi tam kiếm đã từng đối chiến cùng Phạm Dư Khánh. Mặc dù Bôn Lôi tam kiếm được xem là hảo thủ trong đoán đan kỳ tu sĩ, ba người liên thủ cũng có thể đối kháng pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng so sánh cùng Phạm Dư Khánh đứng đầu pháp tướng sơ kỳ tu sĩ như vậy vẫn còn có chênh lệch tương đối lớn.
Trên mặt của Hạ Hầu Vô Thương vốn lạnh lùng hiện giờ càng treo đầy sương lạnh. Hắn dù thế nào cũng không ngờ Phạm Dư Khánh luôn luôn cao ngạo này, lại đi bày cục cùng người khác liên thủ để vây giết mình.
Bất quá xem ra thân phận của hai tu sĩ cùng cấp ở trước mặt này sau khi xuất hiện và vây công mình như vậy, Hạ Hầu Vô Thương đối với sát này lại cảm thấy có chút thụ sủng mà kinh.
Ngũ Hành tông Tần Vô Lượng, Cửu Huyền Lâu Chu Cửu Loan!
Hai đích truyền đệ tử của đại thánh địa liên thủ vây công mình, hơn nữa Phạm Dư Khánh bên kia ngược lại chỉ thành bồi sấn, dùng đội hình mạnh mẽ như thế này đi đối phó mình, Hạ Hầu Vô Thương cảm giác cho dù là mình có vẫn lạc đi nữa cũng không tiếc nuối gì.
Vì vậy Hạ Hầu Vô Thương ngược lại càng đánh càng hăng. Dưới sự vây công của ba người, Hạ Hầu Vô Thương đã sớm vứt bỏ ảo tưởng phá vòng vây, hắn muốn đem toàn bộ thực lực của mình thi triển ra.
Phấn dũng lao về phía trước, có chết không lui, đây là lý giải của Hạ Hầu Vô Thương đối với một tên kiếm tu.
Những loại ý nghĩ này sau khi Bôn Lôi tam kiếm xuất hiện đã đột nhiên dao động.
Tuy Hạ Hầu Vô Thương một lòng khổ tu, từ trước đến giờ rất ít khi tham dự vào đại sự của môn phái, nhưng đây không nghĩa là hắn không biết một số chuyện bí ẩn trong môn phái.
← Ch. 0826 | Ch. 0828 → |