← Ch.0867 | Ch.0869 → |
Ít nhất trên danh nghĩa, món bảo vật này phải thuộc về toàn bộ Chân Linh phái trông coi, như vậy mới có thể đem nguy hiểm khi Lục Bình chấp chưởng món bảo vật này xuống tới thấp nhất. Có môn phái che giấu trước người, một cổ lực lượng tương lai này vô
cùng có thể trưởng thành đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi mới có thể không giữa đường gẫy gánh.
Thời điểm Lục Bình đi tới tầng thứ năm, Viên Huyền Chiêm đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, khí tức trên người tựa hồ muốn dung nhập vào toàn bộ trong Bát Cảnh lâu, rất nhanh phát giác Lục Bình đến.
Lục Bình vẫn giường đôi mắt đen bình tĩnh nhìn về phía Viêm Huyền Chiêm, gật gật đầu nói:
- Rất tốt, ngươi đã luyện hóa tầng thứ năm trấn thủ bia đá, tu vi cũng được đẩy lên tới đoán đan tầng năm điên phong, như vậy không gian lâu các tầng thứ năm lại giao do ngươi tới chấp chưởng rồi!
Khóe miệng của Viện Huyền Chiêm nhổng lên, tựa hồ mang theo một tia ý vị tự giễu, nói:
- Ta có thể cự tuyệt sao?
Lục Bình cười cười, lấy ra một tảng đá, hết thảy bốn phía lầu các tựa hồ cũng trở nên nặng rất nhiều.
Viên Huyền Chiêm nhìn khối đá trong tay Lục Bình, híp hai mắt một cái, nói:
- Đây là, Nạp Nguyên Từ Thạch đúng không?
Lục Bình nói:
- Không sai, đây chính là Nạp Nguyên Từ Thạch, địa cấp thượng phẩm thổ chức tính linh vật, cũng là trấn thủ chi linh tầng lầu các thứ năm. Sau này ngươi thông qua nó tới chấp chương vị trí trấn thủ tầng lầu các thứ năm!
Viên Huyền Chiêm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cũng có số tiền khổng lồ, Nạp Nguyên Từ Thạch này lại đúng là tồn tại cực kỳ đặc thù trong địa cấp thượng phẩm linh vật. Bản phái là tiết kiệm được linh vật cung cấp cho đệ tử dung luyện lên cấp, trong Bát Cảnh lâu sử dụng phần nhiều là huyền cấp linh vật. Người này vừa lên tới đã là một khối địa cấp thượng phẩm linh vật lớn như thế, sẽ không sợ bản phái lão tổ xông tới cướp sao?
Lục Bình cười cười, nói:
- Bọn họ sẽ không xông tới, khối Nạp Nguyên Từ Thạch này ta còn chỗ hữu dụng. Chẳng qua là Bát Cảnh lâu này chỉ vì cung cấp chút lịch luyện cho dung huyết kỳ đệ tử thật sự là lãng phí, lập tức trước tiên lấy ra dùng ở chỗ này, ngày sau ta sẽ thu hồi!
Lục Bình rời đi tầng lầu các thứ năm, thẳng đi tới tầng thứ tám chỗ đặt trấn phủ bia đá, hư không hướng tòa lầu các khéo léo kia đánh ra một đạo chân nguyên nồng đặc. Toàn bộ Bát Cảnh lâu nhất thời từ tầng thứ nhất bắt đầu từng tầng một thắp sáng về phía trên, thất thải quang mang nhất thời chiếu sáng toàn bộ phía sau Thiên Linh sơn.
Lúc này bốn vị lão tổ trấn giữ Thiên Linh sơn, Thiên Tượng lão tổ chẳng qua là kinh ngạc liếc mắt nhìn về phương hướng phía sau núi lại không để ý tới nữa. Thiên Linh lão tổ còn lại là nhíu mày một cái. Thiên Sơn lão tổ lộ ra có chút giật mình, mà Thiên Thuật lão tổ là hoàn toàn một bộ mờ mịt.
Không lâu sau, sau khi Bát Cảnh lâu tiến hành lịch luyện một tên đệ tử một đường vọt tới lầu ba, tò mò đi tới nấc thang lầu bốn, không ngờ lầu các kia hiện đầy cấm chế lại có thể ngoài ý liệu khai ra.
Tên đệ tử này cho là môn phái khai ích một chỗ đất lịch luyện khác, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tuy nhiên chẳng qua là thời gian một nén nhang, một dung huyết điển phong đệ tử thương tích khắp người xuất hiện bên ngoài Bát Cảnh lâu.
Thời điểm khi có người nghe thấy tin chạy tới, đệ tử này chỉ để lại mấy chữ "Tầng thứ tư, đoán đan kỳ lịch luyện chi địa" lập tức hoàn toàn hôn mê đi.
Đan các đại khảo rốt cục trong sự mong đợi của Chân Linh phái cùng với chi nhánh các thế lực, gia tộc kéo ra duy mạc.
Có thể tham gia Đan các đại khảo lần này đều là tu sĩ đạt tới cấp bậc luyện đan sư, phần nhiều là Chân Linh phái đời thứ ba, đời thứ tư tu sĩ, còn có chính là luyện đan sư trong thế lực chi nhánh của Chân Linh phái chưa đạt tới tư cách luyện đan đại sư. Nhiều vô số ước chừng có hơn trăm người, trong đó gần bảy mươi người là luyện đan sư do Chân Linh phái mình bồi dưỡng, chi nhánh thế lực đan sư gần bốn mươi người.
Nội dung của đại khảo chỉ chia làm bốn hạng. Hạng thứ nhất là từ trong Chân Linh phái hạ phát để mục cuộc thi tùy ý rút ra lấy một tờ đan phương của dung huyết trung kỳ đan dược; thứ hai hạng đồng dạng là tùy ý rút ra lấy một tờ đan phương luyện chế. Tuy nhiên lần này sẽ phải luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược. Còn lại hạng thứ ba là nửa bước đoán đan kỳ đan dược, đồng dạng là ngay sau đó rút ra đan phương.
Ba hạng khảo hạch này lúc tiến hành sử dụng các loại linh thảo đều từ Chân Linh phái không đền bù cung cấp, coi như là luyện đan sư tự nghĩ không cách nào luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược cũng có thể nhận lấy linh thảo tiến hành luyện thủ.
Tuy nhiên thời điểm luyện chế nửa bước đoán đan kỳ đan dược, những luyện đan sư kia không cách nào luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược liền mất đi tư cách. Dù sao linh thảo của Chân Linh phái cũng không phải cho không, dưới tình huống biết rõ luyện đan sư ngay cả dung huyết hậu kỳ đan dược đều không thể luyện thành làm gì sẽ còn cho phép hắn luyện chế nửa bước đoán đan kỳ đan dược.
Còn lại hạng thứ tư là từ bản thân luyện đan sư chọn lựa đan dược hạng nhất cầm tay tiến hành luyện chế. Hơn nữa phẩm chất của đan dược ít nhất phải đạt tới dung huyết hậu kỳ trở lên. Nếu như nói ba hạng trước là thống khảo, hạng nhất cuối cùng này cơ hồ chính là tham khảo giác trục cuối cùng của mấy người đan sư đứng đầu nhất.
Kết quả của bốn lần khảo hạch đều đưa từ quan chấm thi của Chân Linh phái cùng với luyện đan sư cấp bậc đại sư của thế lực thuộc hạ tiến hành phẩm bình, cũng từ đó quyết định thứ tự các luyện đan sư, rồi để cho những luyện đan sư lấy được mười vị trí đầu nhận phần thưởng do Chân Linh phái xuống, cùng với phần thưởng do chư vị quan chấm thi tự mình lấy ra.
Lục Bình lúc nhìn quá trình cuộc thi không khỏi thầm mắng một tiếng, tình xem ra bộ quá trình cuộc thi cơ hồ cũng không có chuyện gì đánh cho mình.
Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng đúng, tham gia khảo hạch đều là một ít luyện đan sư bình thường, luyện chế đều là chút dung huyết kỳ đan dược. Những đan dược này đủ cho những quan chấm thi cấp đại sư kia phẩm bình, mình coi như nói nhiều lắm nói thêm hai câu thì có thể nói ra được cái gì?
Chính là có thể từ trong lần đại khảo này lao ra một hai đan sư đệ tử lên cấp đại sư, cũng bất quá chính là tài học chợt luyện. Những người có thể làm quan chấm thi kia, người nào không phải là đang trong luyện chế đoán đan kỳ đan dược thấm nhuần thuật luyện đan mấy chục trên trăm năm, trước mặt bọn họ, coi như là đoán đan sơ kỳ đan dược bọn họ cũng có thể dùng để phẩm đầu luận túc, làm gì phải dùng tới hắn luyện đan tông sư này xuất thủ.
Lục Bình tinh tế nhìn toàn bộ quá trình đại khảo, mình thống cộng bất quá chỉ có ba chuyện có thể làm: thứ nhất, chính thức trước khảo hạch, tất cả quan chấm thi bao gồm chủ khảo ở bên trong, cũng ở tại chỗ trong Đan các diễn luyện thuật luyện đan. Lục Bình làm luyện đan tông sư, Đan các chủ khảo, dĩ nhiên là người cuối cùng áp trục ra sân.
Lục Bình trong lòng giận dữ bất bình, đây rõ ràng chính là ép cung, nếu là cuối cùng thân là cấp tông sư nhiệm vụ Lục Bình luyện chế đan dược còn không bằng trước mặt các vị luyện đan sư cấp đại sư luyện chế đan dược. Lục Bình kia thật chính là đập ca rồi, không những mặt mũi mình vô địa, chính là hình tượng của Chân Linh phái cũng phải bị tổn thương theo.
Dĩ nhiên, đây cũng là Lục Bình sau khi biết được quá trình đại khảo mới có thể nghĩ như vậy, nếu thật là đuổi con vịt lên để trưng bày, Lục Bình cũng không tin tưởng thuật luyện đan của mình cũng bị mấy nhân vật cấp đại sư tranh được gì.
Chuyện thứ hai ít nhiều ngược lại tương quan cùng đại khảo, đó chính là Lục Bình cụ có quyền đánh giá cuối cùng mỗi luyện đan sư luyện đan dược tham gia đại khảo. Nói cách khác Lục Bình đối với kết quả cuối cùng mỗi luyện đan sư thành tung trong đại khảo cụ có quyền lực quyết định.
Điều này nhìn như lợi hại, trên thực tế giống như lời đã nói lúc trước vậy, lúc chân chính bắt đầu phẩm bình những đan dược này làm gì sẽ phải dùng tới Lục Bình, tài nghệ của những luyện đan sư cấp đại sư kia đã vậy là đủ rồi. Lục Bình sung kỳ lượng chính là một bài trí, cũng không thể tồn tần phụ họa những quan chấm thi cấp đại sư kia, nếu không mặt mũi của Lục Bình luyện đan đại tông sư này còn đặt ở đâu?
Dĩ nhiên, cũng không phải là không có cơ hội cho Lục Bình biểu hiện. Nếu như trong quá trình luyện đan có người luyện chế ra đan dược có phẩm chất không phân cao thấp, số lượng khó phân cao thấp, lúc này Lục Bình chủ khảo này sẽ phải ra tay, tuy nhiên cơ hội như vậy Lục Bình xem ra cơ hồ có thể nói là không có.
Chuyện thứ ba cũng chỉ là một loại cơ hội dùng để chương hiển Lục Bình tồn tại. Đó chính là vì mười tên luyện đan sư đầu tiên đạt được ban hành tưởng thưởng, cơ hội này cũng bởi vì thân phận tông sư của hắn sẽ lộ ra long trọng. Nhưng điều này Lục Bình
xem ra hoàn toàn chính là bản thân hắn dùng bảo vật đổi lấy. Lục Bình lại không quên những đệ tử này trừ môn phái tưởng thưởng ra, tất cả quan chấm thi đều phải xuất ra tưởng thưởng. Mà Lục Bình cái vị áp trục tông sư này chính là người bị thảm nhất.
Bây giờ Lục Bình trên quảng trường của Đan các, nhìn tất cả đan sư cùng với đông đảo Chân Linh phái tu sĩ và các đại chi nhánh thế lực tới quan lễ, gia tộc tới tu sĩ bởi vì Lục Bình xuất hiện mà hoan hô lên. Đặc biệt là Chân Linh phái đệ tử, đối với Lục Bình
càng thêm có một loại sùng bái giống như thần tượng vậy. Điều này làm cho Lục Bình càng thêm có một loại cảm giác không có chỗ nào thích ứng cả.
Lục Bình nhìn trái phải, liên thấy ba hướng đông, tây, nam ở toàn bộ quảng trường có mấy chỗ ngồi đều để lại cho mấy vị luyện đan đại sư làm quan chấm thi. Trong đó ở phía nam là có ba chỗ ngồi, một chỗ ngồi trong đó nổi bật nhất chính là chủ khảo lần này Đan các đại khảo, luyện đan tông sư Lục Huyền Bình chân nhân.
Quảng trường của Đan các thì bị bằng phẳng chia làm một trăm lẻ tám khu vực. Mỗi khu vực đều là một vị luyện đan sư tham gia đại khảo, trong đó ước chừng có hơn tám mươi vị luyện đan sư có luyện đan lô của mình. Mà sau đó còn thừa lại luyện đan sư là chia ra hướng Chân Linh phải nói lên thân thỉnh.
Chân Linh phái sẽ từ trong đan thất dưới đất của Đan các cung cấp luyện đan lô cung cấp cho bọn họ sử dụng cho cuộc thi. Nhưng những luyện đan lô này đều là cấp thấp pháp khí, hơn nữa toàn bộ luyện đan sư tham gia đại khảo tất cả đều lấy cấp thấp pháp khí làm chủ.
Toàn bộ quan chấm thi đại khảo kể cả Lục Bình chủ khảo này bên trong tổng cộng có chín tên. Lục Bình quay đầu nhìn hai bên, mình chừng theo thứ tự là Huyền Nguyệt chân nhân cùng Huyền Viêm chân nhân, hai người đều là Chân Linh phái đại sư.
Mà ở mặt đồng còn lại là Huyền Cảnh chân nhân cùng hai vị luyện đan đại sư Lục Bình cũng không biết được, xem ra là luyện đan đại sư tới từ trong Chân Linh phái chi nhánh thế lực. Mà phía tây còn lại là Huyền Điền chân nhân cùng một gã luyện đan đại sư khác đến từ Chân Linh phải chi nhánh thế lực, mà đầu dưới nhất còn lại là Huyền Phương chân nhân.
Lục Bình nhìn một chút trên quảng trường này hơn trăm người luyện đan sư, trong đó có hơn hai phần ba dùng đều là cấp thấp luyện đan lô, chỉ có không tới một phần ba dùng trung cấp luyện đan lô, về phần thượng cấp luyện đan lô là một tòa cũng không có.
Ở Bắc Hải có một ước định tục thành quy củ, chỉ có luyện đan đại sự mới có thể sử dụng thượng cấp luyện đan lô, hơn nữa ở Bắc Hải trên người rất nhiều luyện đan đại sư cũng bất quá chỉ có một tòa trung cấp luyện đan lô thôi. Nếu họ muốn luyện chế một ít đan dược thượng hạng, có lúc còn phải nhờ sự giúp đở của một ít thế lực có thượng cấp luyện đan lô!
Cũng may những luyện đan đại sư này thân phận địa vị không tầm thường, như vậy chỉ cần há mồm, các thế lực, gia tộc lớn cực ít có thời điểm cự tuyệt. Chính là trong Đan các, Thiên Lô lão tổ có lúc cũng đáp ứng một ít giao tình luyện đan đại sư không sai vận dụng Chân Linh phái thượng cấp luyện đan lô cung cấp cho bọn họ sử dụng.
Nhìn bực này tình cảnh, Lục Bình trong lòng không khỏi ai thán Bắc Hải tu luyện giới bần tích, nghĩ tới ban đầu hắn ở Đông Hải tham gia Bắc Minh luyện đan đại hội, những dung huyết kỳ tu sĩ kia ngay cả đoán đan kỳ đan dược đều chưa luyện chế thành công, không ít người dùng đều là thượng cấp luyện đan lô, thậm chí đỉnh cấp luyện đan lô đều có xuất hiện.
Tuy nói đại diện sau lưng của những người này đều là các thể lực, gia tộc lớn, nhưng ít ra Chân Linh phái chi nhánh thế lực, gia tộc lại cầm không ra thượng cấp luyện đan lô tới cung cấp những tu sĩ này sử dụng tham gia Đan các đại khảo.
Trong lúc Lục Bình suy nghĩ lung tung, chủ trì luyện đan đại hội Huyền Điển chân nhân đã tuyên bố đại hội bắt đầu rồi.
Thiên Lô lão tổ môn hạ tứ đại đệ tử, Huyền Viêm, Huyền Cảnh, Thiên Cầm, Huyền Điển, bốn người này trừ Thiên Cầm lão tổ trò còn sắp giỏi hơn thầy ra, ba người còn lại hôm nay cũng đều là luyện đan sư cấp đại sư.
Huyền Điển chân nhân hoàn hảo. Ông ta xếp vào Thiên Lô lão tổ môn hạ không bao lâu, đối với năm đó ân oán giữa Thiên Cầm lão tổ cùng Thiên Linh lão tổ biết được hết sức mơ hồ.
Mà Huyền Viêm chân nhân cùng Huyền Cảnh chân nhân là bởi vì năm đó chuyện của Thiên Linh lão tổ cùng Thiên Cầm lão tổ đối với Lục Bình rất nhiều địch thị. Đặc biệt là lần này Đan các đại khảo, Lục Bình làm chủ khảo ngồi ở vị trí đầu, hơn nữa còn là một trong hai tên đệ tử đời thứ ba của chín tên luyện đan đại sư này. Điều này làm cho Huyền Viêm chân nhân cùng Huyền Cảnh chân nhân ở mặt đông ngồi bên cạnh Lục Bình phải có nhiều không được tự nhiên.
Nhưng hai người này chỉ có chịu đựng, lại không nói Lục Bình Đan các chủ khảo này chính là Thiên Lô lão tố bổ nhiệm, coi như là tu vi cùng thuật luyện đan, hai người này túng có thiên đại bất mãn nhưng không thừa nhận cũng không được, bên nào cũng không so được Lục Bình.
Duy nhất khiến cho hai người lên án chỉ sợ sẽ là thân phận đệ tử đời thứ ba kia. Nhưng mà hai người suy nghĩ một chút Thiên Thuật lão tổ, lại không thể không đem những thứ bất mãn này yết đến trong bụng đi!
Quá trình trước Đan các đại khảo do chín vị quan chấm thi này tiến lên diễn luyện thuật luyện đan lại được gọi là diễn đàn hội, tuy nói trước đại khảo, lại đích đích xác xác là một trong trọng đầu hí trong cả đại khảo!
← Ch. 0867 | Ch. 0869 → |