Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0889

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0889: Làm gì bế quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Lục Bình cười nói:

- Thiên Lâm sư bá trước đã cùng đệ tử hơi nhắc tới, mới vừa Thiên Khang sự thúc tổ còn để cho Huyền Linh sư tỷ cho đệ tử đưa tới hai giọt Lôi Kiếp Chi Thủy, cộng thêm Lôi Kiếp Chi Thủy do Thiên Tuyết, Thiên Phàm hai vị sư thúc tổ cùng Thiên Lâm sư bá giao cho đệ tử, bây giờ đã có mười một giọt.

Thiên Linh lão tổ gật đầu một cái, nói:

- Đây coi như là tưởng thưởng đối với người những năm gần đây vì môn phái làm cống hiến, đồng thời cũng hy vọng bản phái có thể xuất hiện một vị tu sĩ ngưng tụ cửu phẩm kim đan. Kể từ sau khi hơn sáu ngàn năm trước Thái Tham lão tổ ngưng tụ cửu phẩm kim đan cũng thành công hóa thành Chân Linh, bản phái đã có mấy ngàn năm không người có thể lần nữa ngưng tụ cửu phẩm kim đan rồi, coi như là Thiên Lâm sư bá của ngươi năm đó cũng kém một bước.

Lục Bình trịnh trọng nói:

- Đệ tử làm hết sức!

Thiên Linh lão tổ lấy ra hai cái bình ngọc dán Phong Linh phù, nói:

- Hai cái bình ngọc này một cái là mới vừa Thiên Tượng sư bá bày ta mang tới, chính là Lôi Kiếp Chi Thủy mà Thiên Tượng sư bá hai lần vượt qua lối kiếp ngưng tụ tổng cộng sáu giọt. Một cái khác chính là được từ bản phái tồn kho, chính là bản phái tiền bối tu sĩ còn để lại, tổng cộng có bảy giọt, cộng thêm trước đó người đoạt được, vừa đúng đủ một phần Lôi Kiếp Chi Thủy. Ngươi hãy cố gắng chuẩn bị đi!

Lục Bình không tin bản phái tích toàn Lôi Kiếp Chi Thủy chỉ có bảy giọt, như vậy vừa đúng đủ cả một phần Lôi Kiếp Chi Thủy cũng bây giờ quá đúng dịp, hiển nhiên Chân Linh phái còn có dư thừa, bất quá xem ra cũng không quá nhiều.

Lục Bình nhận lấy hai cái bình ngọc, suy nghĩ một chút còn hỏi:

- Lão sư, sự tình bên ngoài Hoàn Vũ đảo không cần đệ tử tham dự sao?

Liễu Thiên Linh lão tổ khoát tay áo một cái, nói:

- Lần này xung đột sợ không phải trong thời gian ngắn có thể tiêu nhị. Nếu là người sau khi xuất quan xung đột vẫn chưa kết thúc, ngươi không ngại cũng tới chen vào một bước!

Lục Bình ngớ ngẩn, nói:

- Không phải là bởi vì di tàng của Thượng Hải lão tổ sao, chẳng lẽ di tàng kia còn đủ Bắc Hải tu sĩ thăm dò mấy năm hay sao?

Thiên Linh lão tổ nói:

- Trước yêu tộc chiếm nơi đó, Bắc Hải tu luyện giới truyền thuyết nơi đó chính là chỗ di tàng của Thương Hải lão tổ năm đó, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Gần đây nhìn Thương Hải tông cử động, di tàng này cũng mười có tám chín phần là sự thật.

Thiên Linh lão tổ dùng một chút, nói tiếp:

- Chẳng qua là di tàng này tựa hồ chưa đến thời khắc xuất thổ. Yêu tộc chẳng qua là sau khi phát hiện đầu mối muốn khai ra trước, nhưng không có Tế Thủy Trường Lưu kiếm do Thượng Hải lão tổ năm đó để lại, yêu tộc mặc dù có thể khẳng định di tàng sẽ ở một mảnh khu vực đó, nhưng thủy chung không thể tìm tới vị trí cụ thể. Mà Thương Hải tông tựa hồ trong tay cũng chỉ có một thanh Tế Thủy kiếm, những năm này lại thủy chung không thể tìm tới Trường Lưu kiếm, mà động tác của yêu tộc cũng khiến cho Thương Hải tông càng lúc càng nhận định Trường Lưu kiếm sợ là đã vì yêu tộc đoạt được. Cho nên hai phe này xung đột những năm gần đây nhất là càng lúc càng lợi hại, nhìn dáng dấp lần nữa đưa tới Bắc Hải nhân tộc cùng yêu tộc toàn diện giằng co trước mắt rồi.

Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

- Đây cũng không phải là chuyện tốt, tai ương ma la bây giờ đã bộc phát chung quanh tu luyện giới. Mặc dù không tiến vào thời kỳ cao phong, nhưng nếu là một khi ở thời điểm nhận yêu hai tộc xung đột đại quy mô đột nhiên tuôn ra, Bắc Hải tu luyện giới còn không vì vậy mà gặp tai ương sao?

- Đại quy mô xung đột thì không đến nỗi phải xảy ra, cuối cùng chỉ là vì một chỗ di tàng mà thôi, nhưng tất nhiên sẽ có một phen tranh đấu, chết cũng không thể tránh khỏi. Hơn nữa trước mắt từ tình huống Bắc Hải các nơi cùng với từ tình huống của Đông Hải, Trung Thổ thu thập được đến xem, Bắc Hải lần này bộc phát tai ương ma la tựa hồ trì trệ một ít. Điều này chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà hai bên nhân và yêu lúc này vẫn còn muốn đối kháng nhau đây!

Lục Bình từ chỗ của lão sư lấy được không ít tin tức. Sau khi hắn ra khỏi Trùng Hoa điện suy nghĩ một chút, thầm nói lúc này có lẽ thật đúng là thời điểm tốt mình đến chỗ đó bế quan tu luyện, thừa dịp lực chú ý của Bắc Hải nhận yêu song phương bây giờ đều tập trung bên ngoài Hoàn Vũ đảo, tới chỗ đó trước thăm dò một phen.

Lấy được cái ngọc giản màu tím thần bí kia đã có thời gian hơn trăm năm, hiện nay thực lực của Lục Bình rốt cục đạt tới yêu cầu thấp nhất được nhắc nhở trong ngọc giản, đối với truyền thừa trong ngọc giản cũng đã có thành tựu khá sâu, hiện nay chính là tìm tòi đến tột cùng nơi đó.

Nếu thật đúng là có thể tiến vào bên trong, vậy coi như là một chỗ đất bế quan tiên cảnh chỉ có tự một người mình!

Nghĩ tới đây, Lục Bình định không do dự nữa, lấy ra một tờ truyền âm pháp kiếm nói chút gì, sau đó ném vào trong bầu trời. Pháp kiếm bay đi về phía trong Thiên Linh điện, nơi đó có Chân Linh phái đặc biệt thiết trí pháp kiếm, chỗ truyền lại phi phù. Một thanh pháp kiếm này truyền cho Hồ Lệ Lệ sẽ từ Thiên Linh điện tu sĩ mang tới Địa Khôn đảo thả ra, sẽ tự men theo Hoàng Ly đảo bay đi.

Lục Bình ra khỏi Thiên Linh sơn một đường bay theo phương hướng tây nam, nơi đến đúng phương hướng chánh tây của Hoàn Vũ.

Nơi này là một cái hải vực, màu sắc của nước biển có thể rõ ràng cho thấy độ sâu nước biển nơi này có thể dùng sâu không lường được để hình dung. Bốn phía trên mặt biển chỉ có mấy chỗ đảo san hô nơi xa nhìn rất tinh tường có thể đặt chân.

Thoáng một cái chính là qua hơn trăm năm, ban đầu còn một gã dung huyết sơ kỳ tu sĩ u mê, đi tới nơi này cũng không nhận ra được cái gì. Bây giờ Lục Bình lại nhìn thấy nơi này thì có thể rõ ràng nhận ra được dị trạng bốn phía mặt biển.

Theo đạo lý mà nói bốn phía đã có đảo san hô xuất hiện, nước biển nơi này xem ra không quá sâu mới đúng, nhưng trên thực tế trong chút đảo san hô lựa thưa nơi này, cũng có một chỗ vực sâu đáy biển to lớn.

Thần niệm của Lục Bình phát tán bốn phía, sau khi nhận ra được diện tích hơn trăm dặm không một bóng người, độn quang chợt lóe, người đã lẻn đi trong biển sâu.

Tị Thủy Nguyệt Minh Châu trôi lơ lửng trên bầu trời đỉnh đầu của Lục Bình. Nước biển bốn phía nhất thời tự đi chèn ép về bốn phía, tạo thành một vòng bảo hộ diện tích một trượng, áp lực ngăn cách nước biển bốn phía, thật nhanh lặn xuống đáy biển đen nhánh.

Trong chớp mắt Lục Bình đã lặn xuống hơn ngàn trượng trong nước biển, nhưng bốn phía như cũ là một mảnh đen nhánh, dưới chân vẫn sâu không lường được. Chỗ sâu của vực sâu đáy biển này phải sâu hơn nhiều nếu so với Lạc Thánh hồ.

Thanh quang trong hai mắt của Lục Bình lóe lên, hết sức nhìn về phía chỗ sâu nước biển dưới chân.

Đồng thời thần niệm cũng cố gắng xông phá thủy áp mạnh mẽ bốn phía khuếch tán ra phía ngoài, nhưng cuối cùng phạm vi có thể đủ liên lụy cũng chỉ có một phần trăm thần niệm bình thường của Lục Bình bao trùm.

Lục Bình vẫn như cũ nhanh chóng giảm xuống trong nước biển, nước biển bốn phía đột nhiên xuất hiện nước chảy quỷ dị. Lục Bình thần sắc không thay đổi, ánh mắt có thể đạt được chỗ, liền thấy một con quái ngư to lớn đột nhiên lao ra từ trong bóng tối nước biển dưới chân. Miệng khổng lồ giương trách xỉ mọc như rừng từ dưới chân của Lục Bình nghịch nước mà lên, xa xa nhìn phảng phất Lục Bình muốn tiến vào trong miệng của quái ngư vậy.

Song kiếm của Lục Bình đột nhiên xuất hiện ở dưới chân, song kiếm quanh quẩn lẫn nhau khuấy một cái xuống phía dưới, từ trong miệng quái ngư toàn bộ mà quán xuyên thân thể của quái ngư, xuyên thủng lỗ lớn rộng một năm thước chiều rộng. Thân hình của Lục Bình không một khắc dừng lại, thẳng từ miệng cá tiến vào, thuận theo trường kiếm khai mở ra cái lỗ lớn đó xuyên ra ngoài tiếp tục đi về phía đáy biển.

Quái ngư khi Thu Thủy Y Nhân kiếm xuyên thấu thân thể đồng thời vẫn còn kéo dài tư thế xông gấp lên trên, chẳng qua là tốc độ càng ngày càng chậm, máu lan tràn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ nước biển bốn phía.

Huyết khí truyền ra trong nước biển, vô số sinh vật trong biển sâu từ trong nước biển đen nhánh thoát ra, phóng tới thi thể quái ngư, trong nháy mắt ở đó triển khai một cuộc hỗn chiến. Đợi đến lúc hỗn chiến kết thúc, hết thảy đều trở nên bình tĩnh như lúc ban đầu, ngay cả màu máu đỏ tràn ngập trong nước biển đều biến mất không thấy.

Lúc này Lục Bình đã lặn xuống đến chỗ sâu ba ngàn trượng trong nước biển, cho dù là Tị Thủy Nguyệt Minh Châu được xưng tránh được vạn thủy, nguyên bản tạo ra hộ tráo hơn trượng bị đè ép đích chỉ còn lại có hơn năm thước. Mà những đoán đan kỳ tu sĩ khác, nếu là không có tị thủy pháp bảo đặc biệt, thân thể đã không cách nào chịu đựng áp lực thật lớn của chỗ sâu nước biển như thế.

Lục Bình dừng ở nơi này không hề lặn xuống nữa. Thần niệm của hắn đã bắt được ở chỗ sâu trăm trượng dưới chân. Một đạo trận pháp hỗ tráo núp trong nước biển đã chặn lại đường tắt Lục Bình lặn xuống, thông qua Tam Thanh Chân Đồng, Lục Bình cũng có thể loáng thoáng nhận ra được đạo hộ tráo này tồn tại.

Lục Bình chậm rãi lặn xuống đến tầng hộ tráo trước người này, tựa hồ nhớ lại điều gì, rồi sau đó hai tay bắt đầu bấm khởi pháp quyết. Toàn bộ quá trình giống như xuyên hoa hồ điệp vậy, cho dù là có tu sĩ vận dụng thần niệm cũng không cách nào biến đổi cùng được với hai tay của Lục Bình.

Theo hai tay liên tiếp bấm ra vô số đạo pháp quyết, đợi đến lúc Lục Bình cuối cùng dừng lại, năm ngón tay phải cùng với trên lòng bàn tay đã xuất hiện sáu đạo phù văn huyền ảo hoàn toàn do chân nguyên ngưng tụ mà thành.

Lục Bình đem tay phải một chưởng vỗ trên hộ tráo. Chân nguyên màu tím lam lấy thủ chưởng làm trung tâm chậm rãi lan tràn bốn phía đến khoảng ba thước khó có thể tiến thêm nữa.

Lục Bình mắt thấy vậy, tay phải quay lại, toàn bộ hộ tráo mà bị chân nguyên màu tím lam bao trùm nhất thời phát ra một tiếng bể tan tành. Một cửa động ba thước vuông xuất hiện trên hệ tráo.

Toàn bộ hộ tráo tựa hồ lập tức bị kích hoạt. Từng đạo một lực lượng mạc danh truyền tới. Lằn ranh cửa động đang cấp tốc thu nhỏ lại. Lục Bình không chậm trễ nữa, cả người đã từ cửa động xuyên vào dưới hộ tráo.

Cứ như vậy một trận pháp hộ tráo, bốn ngàn năm trước, Bắc Hải tập lực của ba vị đại tu sĩ, gần hai mươi vị pháp tướng tu sĩ, dùng gần một canh giờ mới tạm thời khống chế nó, để cho những lão tổ này tiến vào trong hộ tráo. Mà Lục Bình lại chỉ dùng một thời gian uống cạn chun trà trên hộ tráo khai mở một cái gần như là cửa động tạm thời cho một người thông qua.

Xuyên qua vòng bảo hộ, Lục Bình lần nữa lên đi xuống phía dưới, đến chỗ sâu năm ngàn trượng, áp lực nơi này chính là pháp tướng tu sĩ cũng khó mà ăn được tiêu. Tị Thủy Nguyệt Minh Châu lúc này chỉ có thể đủ quanh người Lục Bình duy trì vòng bảo hộ vào khoảng ba thước.

Lúc này Lục Bình đã thấy trên vách chỗ này vẫn như cũ chưa thấy phần đáy vực sâu. Một tòa thạch đài cực kỳ đột ngột từ trên vách đá hoành ra, tạo thành một thạch đài diện tích vào khoảng mười mấy trượng.

Bên ngoài tòa thạch đài này, đồng dạng là một tòa trận pháp hỗ tráo đem thạch đài toàn bộ mà vây vào giữa, nhìn linh quang trên trận pháp lóe ra, hiển nhiên đạo trận pháp hộ tráo này nếu so với một đạo kia lúc trước Lục Bình xuyên qua phải bền bỉ hơn.

Mà ở bốn phía tòa thạch đài này, đặc biệt là trên vách đá chỗ vực sâu của thạch đài, một tòa trận pháp đồ án thật to đem cả tòa thạch đài vây ở trung ương. Hơn nữa cùng thạch đài, vách đá của vực sâu hồn nhiên thành một thể, phong cách này lộ ra vẻ rất khác lạ, tựa hồ là sau đó cường giả đãn cường hành khảm nạm vào trong đó vậy.

Nơi này xem ra chính là năm đó các phái lão tổ bày ra tòa thạch đài khiên dẫn đại trận này. Chính là bởi vì tòa đại trận này tồn tại, Bắc Hải các phái tu sĩ mới có thể mỗi lần quá năm trăm năm, lúc tòa đại trận này vận chuyển thuộc về một thời kỳ suy yếu, đem tòa thạch đài này dẫn dắt đến trên mặt biển, đem các phái tuyển chọn ra hai trăm dung huyết sơ kỳ đệ tử thông qua Truyền Tống trận của thạch đài đưa vào Phi Linh sơn đã chìm sâu trong đáy vực sâu nhất đáy biển.

Nhìn đạo trận pháp hỗ tráo đem toàn bộ thạch đài bảo hộ vào bên trong, Lục Bình cũng không động thủ phá nó đi nữa.

Đạo trận pháp hộ tráo này mặc dù so với một đạo lúc trước kia phải bền bỉ hơn, nhưng Lục Bình muốn đem phá cũng không khó khăn lắm, khó khăn là chỗ tòa Truyền Tống trận trên thạch đài này chính là năm đó Phi Linh phái cô ý lưu lại một tòa Truyền Tông trận chỉ có thể đủ cho phép dung huyết sơ kỳ tu sĩ tiến vào. Nguyên vốn làm Phi Linh phái vì bồi dưỡng môn hạ đệ tử mà đặc biệt thiết lập một loại lối đi vinh thăng, sau đó cũng thành lối đi duy nhất Bắc Hải các phải tiến vào Phi Linh sơn.

Loại Truyền Tống trận này có trận bàn bố trí trong chỗ bí ẩn của Phi Linh sơn, Lục Bình cho dù là có ngọc giản màu tím nơi tay, bên ngoài Phi Linh sơn cũng không cách nào làm ra bất kỳ sửa đổi đối với loại Truyền Tống trận này, cho nên Lục Bình cũng không cách nào thông qua thạch đài truyền tống này truyền đến bên trong Phi Linh sơn.

Lục Bình tiếp tục tiềm hành xuống phía dưới, lúc tới gần độ sâu sáu ngàn trượng, liên tiếp chín đạo hộ thân cương khí từ trong thân thể bình phát ra, đem Tị Thủy Nguyệt Minh Châu hộ tráo đã bị áp rúc vào quanh người chỉ có một thước hướng ra phía ngoài tạo ra, lần nữa khôi phục đến chừng ba thước.

Lúc này bốn phía vực sâu đã lộ ra càng lúc càng nhỏ mọn. Lục Bình thi triển Tam Thanh Chân Đồng, đã có thể loáng thoáng thấy mấy dặm vách đá bên ngoài bốn phía vực sâu.

Lúc này khi tiến hành xuống phía dưới, không ít trận pháp, cấm chế đã bắt đầu xuất hiện, hơn nữa theo Lục Bình lẻn vào càng ngày càng sâu. Những thứ trận pháp cấm chế này cũng càng ngày càng dày đặc, độ khó phá giải cũng càng ngày càng cao.

Nếu không phải Lục Bình trải qua hơn trăm năm chuẩn bị, đối với nội dung trong ngọc giản màu tím ghi lại cơ hồ đã làm đến mức "ngôn xuất pháp tùy" (lời nói ra là pháp theo), mặc dù Lục Bình chân nguyên hùng hậu tinh thuần, chỉ sợ cũng đã sớm hao tổn hầu như không còn.

Trong vực sâu của đáy biển sâu như vậy, mỗi một đạo pháp quyết thi triển đối với chân nguyên trong cơ thể tiêu hao đều đề thăng gấp bội.

Bốn ngàn năm trước, sau khi Phi Linh sơn chìm vào đáy biển, Bắc Hải các phái lão tổ liên thủ xâm nhập vực sâu của đáy biển, trong đó còn đem theo có mấy vị trận pháp tông sư, muốn lần nữa tìm ra Phi Linh sơn. Chính là trong vực sâu này đếm chi vô tận pháp trận, cấm chế trước mặt đem chân nguyên tiêu hao không còn gì, cuối cùng không thể không lui về hết trên biển.

Cuối cùng chỉ thông qua mấy vị trận pháp tông sư tính toán, mới trên thạch đài đó bày ra khiến dẫn trận pháp. Cách mỗi năm trăm năm thừa dịp lúc trận pháp bị suy yếu mới có thể đem dung huyết kỳ đệ tử môn hạ của mỗi người thông qua thạch đài tiến vào Phi Linh sơn sưu tầm một ít lợi ích theo kiểu như da như lông nó mà thôi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1594)