← Ch.0893 | Ch.0895 → |
Đan thành cửu phẩm, đoán đan điên phong!
Lục Bình dưới tâm tình kích động, nhất thời ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng hú dài vang vọng xuyên mây nứt đá. Linh khí trụ thẳng tắp mà lên trong tiếng hú dài tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, giữa không trung bắt đầu từ tán mà chạy.
Một gốc cây đào che trời trong tiếng hú dài cách đó không xa bên cạnh Lục Bình, toàn bộ cành lá cũng bắt đầu vang dội "hoa lạp lạp", tựa hồ là đang hoan hô, có tựa hồ là đang sợ.
Nhưng chẳng qua là thời gian chốc lát, cây đào này toàn bộ bắt đầu thu nhỏ lại, rồi sau đó hóa thành một cô bé. Toàn bộ thân thể của Lục Đào Hoa co rúc ở trên đất, tựa hồ trong lúc nhất thời đối với Lục Bình tràn đầy kính sợ. Đáng tiếc Lục Bình dưới tâm tình phấn chấn, căn bản cũng không chú ý tới chuyện phát sinh quanh người.
Mà Lục Bình không nhìn thấy bên ngoài Phi Linh sơn, Lục Tiểu Hải cùng Lục Tử Lam đang chơi trên Phi Linh đảo, lúc tiếng hú dài của Lục Bình truyền tới. Mặc dù có Phi Linh sơn hộ sơn đại trận trở cách, thế nhưng uy áp đến từ trong huyết mạch núp trong tiếng hú dài trong nháy mắt liền gia trì trên người của hai người.
Tử Tinh phong vương nhất thời từ khôi lỗi lập tức rơi xuống. Cả người hóa thành nguyên hình phong vương, phục trên đất run lẩy bẩy.
Mà Lục Tiểu Hải mặc dù có kiêu ngạo của Hổ đạo nhân huyết duệ đến từ trong xương cốt, nhưng lúc tiếng hú dài truyền tới, lại bản năng cảm nhận được trong huyết mạc truyền tới sợ hãi. Hình tượng đồng tử tám chín tuổi lớn mập cũng không cách nào giữ vững nữa, cả người lần nữa hóa thành cự hổ. Mặc dù muốn hết sức đứng thẳng, nhưng tứ chi lại căn bản không nghe sai khiến, đúng là vẫn còn hướng về phương hướng tiếng hú dài truyền tới cũng phục đi xuống.
Lục Tiểu Hải vẫn như cũ không cam lòng muốn rống to một tiếng, thoát khỏi loại uy áp đến từ trên thiên tính này. Nhưng miệng hổ khai ra, cũng không thể có một tia thanh âm phát ra, cuối cùng vẫn còn chấp nhận một loại tựa đầu lộ rũ xuống.
Hàng ngàn hàng vạn Tử Tinh phong vào lúc tiếng hú dài truyền tới liền toàn bộ từ giữa không trung rơi xuống, phảng phất như một trận mưa gió vậy. Mỗi một con Tử Tinh phong sau khi rơi xuống đất, đều đưa đầu hướng về phương hướng tiếng hú dài truyền tới, tựa hồ thành kính triều bái cái gì.
Tiếng hú dài sẽ ngưng. Lục Bình hít một hơi thật sâu. Toàn bộ cả người từ trong đến bên ngoài đều ẩn chứa lực lượng cực lớn, đây chính là cảm giác đoán đan điên phong!
Lúc này Lục Bình mới chú ý tới bên cạnh Lục Đào Hoa co rúc trên đất run lẩy bẩy. Bởi vì khoảng cách của Lục Đào Hoa gần Lục Bình, bị hắn đánh vào cũng sâu nhất. Mặc dù bản thân nàng cũng từng truyền thừa kỳ dị Giao huyết mạch, nhưng trước mặt Lục Bình vẫn như cũ giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn, tùy thời đều có nguy hiểm lật đổ.
- Di, Đào Hoa, ngươi đây là thế nào?
- Sợ!
Lục Đào Hoa từ dưới đất thân đứng lên, trong ánh mặt trong suốt mặc dù mang theo một tia sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn cũng là vẻ hiếu kỳ.
Lục Bình cho là tiếng hú dài của mình mới vừa dùng tới chân nguyên, khiến cho Lục Đào Hoa cảm nhận được sợ, lại cũng không ý thức được duyên cớ này không chỉ là chân nguyên, quan trọng hơn sự sợ hãi cũng đến từ huyết mạch bản nguyên.
Lục Bình biết được mình mới có hơi đắc ý vong hình, vì vậy thu nhiếp một cái tâm tình, chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện, đem tu vi mới vừa đột phá hoàn toàn vững chắc xuống.
Không ngờ trong lúc Lục Bình đang muốn lần nữa dựng luyện chân nguyên, Linh Lung tửu đỉnh cũng đột nhiên từ trong đầu nguồn tiểu khê đột nhiên vọt đi ra.
- Ta phát hiện một khí linh cùng ta giống nhau. Ngươi có muốn đi nhìn một chút hay không?
- Khí linh sao?
Lục Bình lấy làm kinh hãi, không chút nghĩ ngợi nói:
- Ở nơi nào?
Điều này cũng không phải Lục Bình không kinh hãi, khí linh là cái gì, đó là chỉ có đã trải qua lối kiếp, hấp thu thuần dương khí trong linh bảo mới có thể ra đời khí linh. Những thứ khác có lẽ còn có phương pháp gì cũng có thể ra đời khí linh, nhưng bản thân Lục Bình cũng không biết. Hơn nữa cho dù là có phương pháp của hắn, như vậy khí linh cũng tất nhiên là di túc trân quý tồn tại.
- Ở nơi nào, làm sao người phát hiện? Nó là khí linh của linh bảo gì?
Lục Bình nhấc chân đi đồng thời há mồm chính là ba vấn đề, hiển nhiên đây là có chút không thể chờ đợi!
- Ngươi gấp làm gì. Nó bây giờ lại không chạy được, nếu có thể chạy, bốn ngàn năm này sớm đã chạy rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ!
Linh Lung tức giận nói:
- Nguyên vốn còn có chút vui mừng muốn nói cho người nghe, bây giờ cũng đều không có!
Lục Bình lúc này mới phát giác mình thật sự là quá gấp, tựa hồ sau khi lên cấp đoán đan điên phong, ngưng tụ cửu phẩm kim đan, tâm thần của Lục Bình một mực thuộc về một loại trạng thái hoảng hốt. Lục Bình biết đây là duyên cớ tu vi chưa vững chắc.
- Ha ha, là ta quá gấp, như vậy Linh Lung ngươi là thể nào phát hiện cái khí linh này?
Linh Lung hừ lạnh giòn giả một tiếng, xoay người nhảy vào trong tửu đỉnh không biết cổ đảo chút gì, chỉ chốc lát sau từ trong tửu đỉnh ló đầu ra tới, nói:
- Cho ngươi cái này!
Ba viên hồn viên thủy châu lóe ra ánh sáng thấu lượng bay tới Lục Bình. Một cố hương rượu nồng đặc chỉ dựa vào mùi thì có thể say lòng người nhất thời từ trên ba viên thủy châu này tản mát ra.
Ba viên thủy chậu treo dừng trước mặt Lục Bình. Lục Bình nhìn kỹ một chút, lại tung động lỗ mũi một cái, có chút chần chờ hỏi:
- Thiên Hương Thuần Tửu?
Linh Lung đắc ý đem lọn tóc nhỏ trên đầu hất tung lên, nói:
- Không sai, thiên cấp trung phẩm Thủy chúc tính thiên địa linh vật, Thiên Hương Thuần Tửu!
Lục Bình đem ba viên Thiên Hương Thuần Tửu thủy châu này dùng một cái ngọc tủy bình thận trọng chứa đựng, lúc này mới hỏi:
- Linh Lung, ngươi là làm sao làm được? Sao cả loại bảo vật Thiên Hương Thuần Tửu này cũng có thể cất chế ra?
Linh Lung tự đắc ngửa cái đầu nhỏ một cái, nói:
- Đáng tiếc những năm này linh mạch của Phi Linh sơn sau khi khôi phục đến trạng huống bảy cái đại hình linh mạch lại một mực chưa trưởng thành khôi phục nữa. Nếu không nếu là có thể lần nữa khôi phục đến cấp bậc một cái cự hình linh mạch, Linh Lung thậm chí có thể ở đầu nguồn linh mạch nhưỡng chế cho ra thiên cấp thượng phẩm Thiên Hương Ngọc Dịch, đến lúc đó chỉ dựa vào mùi rượu cũng có thể đủ say chết người!
Tu luyện giới có ba loại Thủy chúc tính thiên cấp linh vật kỳ quái, theo thứ tự là thiên cấp hạ phẩm Thiên Hương Liệt Tửu, thiên cấp trung phẩm Thiên Hương Thuần Tửu cùng với thiên cấp thượng phẩm Thiên Hương Ngọc Dịch.
Ba loại thiên địa linh vật này đều lấy hình thái của rượu xuất hiện trong tu luyện giới, đồng dạng là linh vật tuyệt diệu cho tu sĩ tu luyện Thủy chúc tính công pháp dùng để thăng cấp. Nhưng tu sĩ ở quá trình bình thường dung luyện đều từ một loại trạng thái say rượu. Hơn nữa thời gian dung luyện cũng rất lâu, cơ hỗ trạng thái say rượu kéo dài dài hơn, thời gian dung luyện này chính là dài hơn.
Hơn nữa tu sĩ sau khi dung luyện xong một loại bất kỳ trong ba loại thiên địa linh vật này, đều sẽ dính vào tật nghiện rượu cực kỳ mãnh liệt, cơ hồ cuối cùng cả đời cũng khó trừ bỏ.
Thấy Lục Bình ngạc nhiên như vậy, Linh Lung càng lúc càng đắc ý, đắc ý nói:
- Chỉ cần có thể có một cái đại hình linh mạch chống đỡ, Linh Lung cách mỗi năm năm thì có thể nhưỡng chế cho ra một giọt thiên cấp hạ phẩm Thiên Hương Liệt Tửu. Nếu là có năm cái đại hình linh mạch trở lên chống đỡ, Linh Lung là có thể nhưỡng chế cho ra một giọt thiên cấp trung phẩm Thiên Hương Thuần Tửu. Giống vậy nếu là có một cái cự hình linh mạch chống đỡ, Linh Lung cách mỗi năm năm cũng có thể nhưỡng chế cho ra một giọt thiên cấp thượng phẩm Thiên Hương Ngọc Dịch!
Linh Lung đem đầu từ trong tửu đỉnh rụt trở về, lần nữa cổ đảo hết nửa ngày, khi lần nữa lộ đầu ra từ trong tửu đỉnh, trong tay nắm ba cái bình ngọc, nói:
- Ngươi bế quan gần mười lăm năm, thì chỉ có ba giọt Thiên Hương Thuần Tửu này. Tuy nhiên mấy bình thiên hương linh tửu này lại lợi dụng nước suối đầu nguồn linh mạch nhưỡng chế cho ra chân chính linh tửu, cũng là loại rượu ngon số một số hai của tu luyện giới. Hơn nữa linh khí ẩn chứa trong đó phụ trợ đối với tu sĩ tu luyện thậm chí không dưới pháp tướng kỳ linh đan!
Lục Bình làm sao sẽ không biết được loại linh tửu đứng đầu tên khắp thiên hạ này. Tin đồn loại linh tửu này nhưỡng chế cực kỳ nhiều hạn chế phức tạp, không mấy chục gần trăm năm công pháp căn bản không cách nào nhưỡng chế thành công. Người của tu luyện giới biết được nhưỡng chế loại linh tửu này đơn giản có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi một bình loại linh tửu này xuất hiện, trong tu luyện giới cũng có thể đủ đưa tới đông đảo pháp tướng tu sĩ tranh đoạt.
Bởi vì loại linh tửu này cùng linh đan bất đồng, nó có thể bị tu sĩ phản phục dùng để phụ trợ tu luyện mà không sinh ra bất kỳ tác dụng phụ độc hoặc là kháng dược tính. Mà linh đan là bất đồng, một ít linh đan cực kỳ đặc thù thường thường chỉ có thể đủ dùng ba viên lại không một tia hiệu quả nữa. Mà đan dược dùng để phụ trợ tu luyện cũng nhiều nhất được tu sĩ sử dụng ba bình, sau đó vô cùng dễ dàng ai trong cơ thể của tu sĩ sinh ra các loại dược độc.
Linh Lung sau khi đem những thứ đồ này toàn bộ giao cho Lục Bình, thấy hắn biểu hiện ra thái độ làm mình rất hài lòng, lúc này mới nói:
- Những năm gần đây ta cắt tỉa linh mạch của Phi Linh sơn, gián tiếp đối với khắp cả địa mạch của Phi Linh sơn cũng có thể làm được bộ phận nằm trong tay. Vì vậy phát hiện trong một cái linh thạch quáng mạch tồn tại một sinh mạng của khí linh này cùng ta giống nhau, ...
Lục Bình vừa nghe nhất thời há mồm hỏi:
- Linh thạch quáng mạch, người nói là phát hiện một cái linh thạch quáng mạch sao?
Linh Lung đối với Lục Bình đột nhiên cắt đứt tức giận dị thường, thưởng Lục Bình một cái xem thường thật to.
Lục Bình cười "ha ha" một tiếng, nói:
- Được rồi, được rồi, ngươi nói tiếp đi!
-... khí linh này cực kỳ kỳ quái. Nó không ngờ lại có thể thoát khỏi bản thể mà đơn độc tồn tại. Tuy nhiên nhìn bộ dáng của nó tựa hồ cũng cực kỳ suy yếu, chỉ có thể đủ dựa vào linh thạch quáng mạch mà kéo dài sự tồn tại của nó. Một khi nó thoát khỏi linh thạch quáng mạch, khí linh này sợ là lập tức sẽ phải tan thành mây khói!
- Ha!
Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Xem ra khí linh này đúng là có người cố ý để trong đó rồi, vì đó là có thể đủ duy trì khí linh này sẽ không tự ta tiêu tán.
Lục Bình dọc theo phương hướng Linh Lung chỉ điểm một đường ra khỏi Phi Linh sơn, đi tới phía sau núi một tòa tiểu thạch sơn ở hướng đông nam của Phi Linh đảo. Trên một mảnh sườn núi loạn thạch, Lục Bình lật tìm từng tảng đá một, sau khi liên tục khai ích một đống loạn thạch, một hầm mỏ đen nhánh rốt cục xuất hiện trước mắt Lục Bình.
- Trong này sẽ là một cái trung hình linh thạch quáng mạch sao?
Lục Bình đứng ở cửa động âm thầm lải nhải. Cái linh thạch quáng mạch này thậm chí ngay cả một chút xíu linh khí đều không tiết lộ ra ngoài.
Lục Bình đang muốn đi vào cửa động, lại đột nhiên thấy một thân thể cô gái toàn bộ hư nhược cũng bắt đầu hư hóa từ cửa động nhẹ nhàng đi ra, sau khi thấy Lục Bình không ngờ lại không một tia kinh ngạc, nói:
- Thời gian bốn ngàn năm, rốt cục có người phát hiện nơi này. Hơn nữa không ngờ Thiên Chung túc cùng Hoàng Kim ốc lại có thể cũng đã bị người tìm được!
Lục Bình nhìn cô gái trước mắt, biết được lúc này nàng đã hư nhược lợi hại, thậm chí tùy thời cũng có thể hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa.
- Người tên là gì, bản thể của người ở nơi nào?
Lục Bình hỏi.
- Như Ngọc, khí linh Như Ngọc!
Cô gái bình tĩnh nói:
- Ta là khí linh trấn thủ Phi Linh phái bảo thuyền!
Linh thạch quáng mạch tuy nói không bằng linh mạch, nhưng trong linh thạch quang mạch vẫn như cũ tích góp thiên địa linh khí này tương đối nồng đặc. Nhưng Lục Bình ở sườn núi loạn thạch khai ích một cửa động của quáng mạch này, bên trong cũng không một tia linh khí toát ra.
Không đợi Lục Bình tiến vào trong linh thạch quáng động này, một thân ảnh cô gái hư ảo phảng phất tùy thời đều sẽ tan vỡ từ chỗ sâu hầm mỏ sâu kín nhẹ nhàng tới đây.
- Người như thế nào biết được trên người của ta có Thiên Chung túc cùng với Hoàng Kim ốc?
Lục Bình nguyên vốn thấy quả thật ở chỗ này ẩn giấu một cái khí linh mừng rỡ trong lòng. Nhưng Lục Bình nghe đến khí linh Như Ngọc không ngờ lại một hớp liền nói phá động thiên pháp khí trên người, sắc mặt của hắn không khỏi trầm xuống.
- Rất đơn giản!
Khí linh Như Ngọc nhếch khóe miệng lên khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng làm người của nàng hình lộ ra tan rả hơn.
Lục Bình nhíu mày một cái, thẳng lấy ra một viên cực phẩm linh thạch, thi triển Bạo Linh quyết đem toàn bộ cực phẩm linh thạch bạo tán ra linh khí cực kỳ tinh thuần bao vây lại thân hình của khí linh Như Ngọc.
- Nha, cực phẩm linh thạch!
Khí linh Như Ngọc phát ra một tiếng kêu mừng rỡ. Nguyên vốn thân hình tan rã nhanh chóng bắt đầu tham lam cấp thủ linh khí nồng đặc hơn nữa lại tinh thuần này. Đợi đến sau khi linh khí bị hấp thu không còn, thân hình của khí linh Như Ngọc nhất thời trở nên ngưng thực rất nhiều.
- Bởi vì Thiên Chung túc cùng Hoàng Kim ốc nguyên vốn chính là một phần 'Hải thượng mã xa' của Phi Linh phái bảo thuyền. Mà ta là khí linh của bảo thuyền, không có người có trình độ quen thuộc đối với hai thứ động thiên pháp khí đặc thù này có thể vượt qua ta nữa!
Lục Bình trong đầu đã sớm tâm triều bành bái. Phi Linh phái bảo thuyên, cái này thật là xỏ giày sắt tìm mòn luôn mà chẳng thấy, khi có được không ngờ lại chẳng phí chất công phu nào.
Nhưng trên mặt Lục Bình lại không chút nào nhìn ra cái gì, mà là trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói mình là khí linh trấn thủ của Phi Linh phái bảo thuyền. Như vậy vì sao ngươi bây giờ lại ở chỗ này, Phi Linh phái bảo thuyền năm đó lại ở nơi nào?
Mặc dù Lục Bình hết sức che giấu, nhưng khí linh Như Ngọc tựa hồ cũng có thể từ trong lời Lục Bình nói ý thức được hắn đối với bảo thuyền vội vàng, nhưng nàng lắc đầu, nói:
- Bảo thuyền đã ở Bắc Hải bắc bộ hải vực chìm mất rồi. Lúc ấy Phi Linh phái đại tu sĩ chỉ kịp mang theo Hoàng Kim ốc, Thiên Chung túc cùng với tự ta đã hư hại trở lại.
Lục Bình nghe vậy sửng sốt, nói:
- Cái gì, Hoàng Kim ốc cùng với Thiên Chung túc hai thứ pháp khí này cũng là một phần của bảo thuyền sao?
Như Ngọc gật đầu một cái, nói:
- Không sai, hơn nữa còn là một phần trọng yếu nhất trong bảo thuyền. Hai món động thiện pháp khí này là không gian nòng cốt cả bảo thuyền, cũng là mấu chốt bảo thuyền có thể đi xuyên Trung Thổ cùng hải ngoại tu luyện giới. Ban đầu Phi Linh phái đại tu sĩ sở dĩ đơn độc mang về hai thứ động thiên pháp khí này, chính là vì sau này sau khi chữa trị xong hai dạng pháp khí, sẽ đi đánh mò bảo thuyền chìm mất ở đáy biển. Nếu là không có hai thứ động thiên pháp khí này, hài cốt của bảo thuyền kia chính là đánh mò ra cũng không cách nào khởi động chữa trị!
- Phi Linh phái bảo thuyền tại sao lại chìm mất?
Lục Bình trầm mặc chốc lát, lúc này mới há mồm hỏi.
- Là bị công kích, lúc ấy Phi Linh phái đại tu sĩ chưởng khống bảo thuyền không cách nào ngăn cản, nhưng địch nhân là người nào ta lại không cách nào biết được!
Như Ngọc bởi vì cực phẩm linh thạch của Lục Bình mà khiến cho thân thể được khôi phục ngắn ngủi. Nhưng muốn hoàn toàn khôi phục lại trạng thái điên phong bốn ngàn năm, là căn bản không phải một viên cực phẩm linh thạch là có thể giải quyết.
← Ch. 0893 | Ch. 0895 → |