Vay nóng Homecredit

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0903

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0903: Thương hải chung hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Có lẽ là bởi vì lúc Ngao Điển lão tổ cùng Phùng Hư Đạo bày cái bẫy này, vì giống như thật mà không lấy ra bảo vật trong tầng thứ sáu trận pháp không gian. Ít nhất Lục Bình và Thiên Khang lão tổ nhìn đến phong linh hộp bị đại chiến mới vừa đánh rơi trên đất nhưng thủy chung không bị đánh bể cảm thấy vui mừng không ít.

Thiên Khang lão tổ khai phong linh hộp ra, ánh mắt nhất thời thoáng qua một đạo lượng sắc, rồi sau đó dưới ánh mắt tò mò của Lục Bình đem một món đô trong đó ném tới tay của hắn, nói:

- Hai món đồ này chúng ta tự giấu nhẹm, một người một món!

Lục Bình nhận lấy một loại đồ phảng phất quyển trục vậy, nhìn qua tựa hồ là phù vậy. Tuy nhiên Lục Bình cũng không biết được vật này, vì vậy chỉ có thể đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về Thiên Khang lão tổ, lại thấy Thiên Khang lão tổ đang thâu nhập chân nguyên trong một quyển trục giống như vậy.

Thiên Khang lão tổ thấy Lục Bình không biết vật trong tay, vì vậy giải thích:

- Cái này gọi là phần thân phù, ngươi chỉ cần rót chân nguyên tự thân vào trong đó, đến lúc đó lấy thần niệm kích thích, là được đem thân ngoại hóa thân chi hóa thành một người cùng ngoại hình của ngươi giống nhau. Tuy nói không có linh trí, chỉ biết một mực cuồng hướng mãnh đánh, cũng không thần thông thuật pháp, nhưng ở tùy thời tùy khắc nguy cấp cũng là một tên lá chắn thịt hảo thủ, một thứ đồ cứu mạng!

Lục Bình kinh ngạc nhìn trong tay một tờ phù này sau khi triển khai to bằng một thước, trong tay chân nguyên màu tím lam mãnh liệt ra, rót chân nguyên tự thân vào trong phù.

Phân thân phù này tuy nói chỉ có thể đủ sử dụng một lần, hơn nữa còn có tất cả hạn chế bất lợi, nhưng cuối cùng là một loại thủ đoạn khắc địch bảo vệ tánh mạng. Hơn nữa từ mặt ngoài phù tán phát thất quang sắc mang đến xem, một tờ phân thân phù này có giá trị sợ rằng không dưới Thất Sắc Phá Cấm phù đây.

Bởi vì mới vừa một phen đại chiến, hơn nữa luyện hóa phân thân phù này, thời gian đã qua không ít.

Sau khi hai người khôi phục xong, liền bắt tay phá đạo bích lũy thứ bảy. Đây đã là một đạo bích lũy cuối cùng trên cô phong, sau khi đã thông đạo bích lũy thứ bảy, liền đến đỉnh núi có phong.

Trong đạo bích lũy thứ bảy, Lục Bình cùng Thiên Khang lão tố mới vừa thu vào một món Dưỡng Linh pháp bảo. Lục Bình phảng phất nghe được điều gì, thân hình hơi chần chờ.

Thiên Khang lão tổ thấy vậy hỏi:

- Thế nào, lại có phát hiện gì?

Lục Bình gật đầu một cái, đưa tay vỗ ngực một cái. Linh Lung tửu đỉnh liền từ trong tâm hạch không gian bay ra.

Thiên Khang lão tổ thấy tửu đỉnh này tuy là mới lạ nhưng cũng không kinh ngạc, nói:

- Đây chính là linh bảo tửu đỉnh người đã thu phục trong Doanh Thiên đạo tràng đúng không?

Linh Lung ngược lại khéo léo, biết người trước mắt là một vị đại thần thông tu sĩ, bái trứ lằn ranh tửu đỉnh đứng dậy, nói:

- Linh Lung ra mắt lão tổ!

Lục Bình biết được thời gian đã trì hoãn đủ nhiều, lập tức hỏi:

- Linh Lung, ngươi có phát hiện gì?

Linh Lung đưa tay vỗ một cái, tửu đỉnh từ giữa không trung rơi xuống, chỉ chốc lát sau, Lục Bình cùng Thiên Khang lão tổ đều phát hiện dị trạng phía dưới.

- Không ngờ nơi này lại còn có một cái quáng mạch!

Thiên Khang lão tổ thấy Linh Lung tửu đỉnh sau khi xuống đất, nhất thời nhận ra được địa mạch dưới chân di động. Thiên Khang lão tổ tu luyện Mậu Thổ Chân Thân quyết chính là một trong những pháp quyết của Chân Linh phái năm đại chân truyền, Nguyên vốn ông ta đối với địa mạch thay đổi cực kỳ nhạy cảm, rất nhanh liền phát hiện trong thổ địa dưới chân không ngờ lại cất giấu một cái vị hình quáng mạch.

Lục Bình cười giải thích:

- Linh Lung thật ra thì cũng không phải là vì cái quáng mạch này, mà là bản thân nàng có thể thông qua cái quáng mạch này thăm dò đến hướng đi đại mạch của cô phong, từ đó có thể từ trong địa mạch đoán được chỗ linh thạch của cô phong, cũng ở trình độ nhất định đối với linh mạch thi thêm ảnh hưởng.

Địa mạch trong lòng đất thường thường có thể tạo thành một cái mạnh lưới to lớn dưới lòng đất, vô luận là linh mạch, linh thạch quáng mạch, còn linh tài quáng mạch, đều cùng địa mạch có thiên ti vạn lũ quan hệ. Linh Lung thì có thể thông qua những thứ quan hệ dọc theo người này trực tiếp truy tố tới hướng đi địa mạch, cũng ở trình độ nhất định vẫn có thể tiến hành cắt tỉa đối với địa mạch.

Thiên Khang lão tổ nhất thời hiểu rõ ra. Lục Bình đây là đang đánh chủ ý cái đại hình linh mạch kia trong cô phong.

Lúc này, Linh Lung cũng đột nhiên từ trong tửu đỉnh bò dậy nói:

- Nha, Đại Bảo giống như tìm được linh mạch, nhưng chính hắn lạo bị cấm chế tàn trận xâm nhập lòng đất làm cho khốn trụ rồi!

Lục Bình trong lòng cả kinh, nói: - Như thế nào, có nguy hiểm hay không?

Linh Lung nhíu mày một cái, nói:

- Ta thử nhìn một chút!

Dứt lời, toàn bộ tửu đỉnh bắt đầu xoay tròn trên mặt đất, phía dưới tửu đỉnh chính là chỗ vi hình quáng mạch vừa ra kia.

Lục Bình dùng thần niệm chỉ có thể đủ xâm nhập theo địa mạch xuống phía dưới mười mấy trượng liền không tiến thêm tấc nào nữa. Tuy nhiên trên mặt của Thiên Khang lão tổ cũng một mảnh vẻ kinh ngạc. Khi Lục Bình cúi đầu nhìn, liền thấy hai chân của Thiên Khang lão tổ cùng bộ phận tiếp xúc mặt đất đã bị một tầng mâu thổ chân nguyên màu vàng bao trùm.

Chẳng qua là chốc lát thời gian, Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, bò ra ngoài nói:

- Làm phiền lão tổ giúp Linh Lung một cánh tay lực, trên người Đại Bảo cũng mang theo tam thải phá cấm phù. Hắn đã từ trong chỗ tàn trận kia tránh thoát đi ra rồi.

Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe Linh Lung nói tiếp:

- Mặt trên cô phong đã có người tới đỉnh núi trước rồi!

Linh Lung vừa dứt lời, một tiếng kim thiết nổ dồn điếc tai nhức óc đột nhiên nổ vang: đương!

Linh Lung đang đeo bám một bên trực tiếp một ngửa về sau lọt hắn vào trong tửu đỉnh. Ngay cả Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình cũng bị tiếng chuông nổ vang trong chớp nhoáng này cả kinh có chút hai mắt thất thần.

Cũng may hai người đều không phải là tu sĩ tầm thường có thể so. Thiên Khang lão tổ dẫn đầu tỉnh lại, ngay sau đó Lục Bình cũng hung hăng lắc đầu một cái.

- Thương Hải chung bị gõ rồi!

Thiên Khang lão tổ nắm thật chặc Khai Sơn việt cầm trong tay, liền đi tới tầng thứ bảy bích lũy.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

- Sư thúc tổ, nếu Thương Hải chung bị gõ vang, vậy thì chứng minh phát Thương Hải chung cũng không phải là một nhà. Lúc này Thương Hải chung sợ là đã nổi lên tranh đoạt, bọn ta phản mà không cần phải gấp!

Thiên Khang lão tổ gật đầu một cái, nói:

- Lời tuy như vậy, nhưng bọn ta lại cũng không thể không ở tại chỗ, nếu không cũng ngay cả tư cách mơ ước Thương Hải chung cũng không có!

Ung ùng!

Khai Sơn việt hung hăng nện xuống tầng thứ bảy bích lũy. Lục Bình Trường Lưu kiếm theo sát phía sau. Tuy nhiên lần này hai người cũng đều giữ lại đường lui, vì chính là sợ phút chốc bích lũy đột phá bị mọi người vây công đỉnh núi.

Tầng thứ bảy bích lũy mặc dù so với mấy đạo bích lũy trước đó đều phải kiên thực, nhưng đối với hai người đến nói cũng chỉ là một vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.

Ngay tại lúc hai người mới vừa oanh phá bích lũy, "đương!" lại là một tiếng vang thật lớn truyền tới!

Lần này Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình chuyện trước đều đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị tiếng chuông này chấn đắc nhức đầu muốn vỡ tung ra!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)