← Ch.0957 | Ch.0959 → |
Một đoàn tinh khí trên mộ bia này đều là một hớp tinh nguyên cuối cùng do pháp tướng lão tổ trước người tọa hóa ngưng tụ, thông qua trận pháp đem một đoàn tinh nguyên này bảo tồn xuống, một khi bộc phát ra, cả tòa động thiên tất nhiên sụp đổ. Vì vậy, đây cũng thành thủ đoạn chuẩn bị cuối cùng của Chân Linh phái.
Nguyên vốn trận pháp này là ở Chân Linh phái gặp phải tùy thời tùy khắc nguy cấp nhất mới có thể được khởi động. Ngay tại lúc thần niệm của Lục Bình khai rộng đến mức tận cùng, cả tòa đại trận đột nhiên một trận đung đưa ngay sau đó lại khôi phục được bình tĩnh.
Cả tòa đại trận đung đưa bây giờ quá mức ngắn ngủi, khiến cho Lục Bình còn cho là thần niệm của mình nhất thời hoảng hốt. Ngay tại lúc Lục Bình đang muốn thu hồi thần niệm của mình, toàn bộ động thiên lại là một trận đung đưa. Lần này đung đưa càng thêm lợi hại, nhưng cũng khiến cho Lục Bình rõ ràng cảm nhận được thật ra thì cũng không phải là động thiên lay động, mà là cả tòa đại trận tựa hồ bị xúc động rồi, cho nên mới cho Lục Bình cảm giác tựa hồ toàn bộ thiên địa đều ở đây lay động.
Nhưng đại trận từ mộ bia hình thành này sao lại sẽ bị xúc động chứ?
Lục Bình trong lòng kinh ngạc, ngay tại lúc này cả tòa đại trận bắt đầu đung đưa lần thứ ba. Lần này cơ hồ mỗi một khối mộ bia đều đang kịch liệt diệu động. Trong cảm giác của Lục Bình kinh hãi đảm chiến, trong mỗi một đoàn của một đoàn đoàn tinh nguyên trên mộ bia này không ngưng tụ mà thành đều tách ra một đạo tinh nguyên, rồi sau đó theo từng sợi dây dẫn lên đến ngút tầm mắt nhìn không thấy ngưng tụ về phía bầu trời của đại trận.
Hơn một trăm đạo tinh nguyên ngưng tụ chung một chỗ, bầu trời trong động thiên trung ương bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt. Một đạo khí tức thật lớn đập vào mặt Lục Bình. Một cỗ khí tức này đối với Lục Bình thật sự là quá mức quen thuộc, sau khi ánh sáng của động thiên trung ương tiêu tán, một viên hạt châu màu trắng bạc bay thẳng tới Lục Bình.
Lục Bình đưa bàn tay ra, hạt châu màu bạc mang theo một tia khí tức ôn hòa rơi vào trong tay của hắn. Lục Bình trong lòng chợt động, chẳng lẽ đạo này chính là chỗ cơ duyên mình lần này tiến vào Chân Linh động thiên sao?
Một viên hạt châu màu bạc này tách ra từ trong một hợp chân nguyên cuối cùng của Chân Linh phái lịch đại tổ tiên lưu lại, sau đó trải qua đại trận kỳ diệu này ngưng tụ mà thành giống như một viên pháp bảo trải qua đặc thù thủ đoạn luyện chế mà thành, trong ẩn chứa Thuần dương khí làm Lục Bình quen thuộc vô cùng.
Mặc dù hơn một trăm ngôi mộ bia trong động thiên này mai táng Chân Linh phái lịch đại tổ sư phần lớn đều là pháp tướng sơ kỳ tu vi, nhưng lôi kiếp đại quan này cũng không làm trở ngại bọn họ vì xông phá pháp tướng trung kỳ, thông qua các loại đường tắt luyện hóa hoặc là dựng nuôi một đạo thuần dương chi khí.
Mặc dù đạo thuần dương chi khí này cuối cùng vẫn còn không thể trợ giúp bọn họ vượt qua lối kiếp, nhưng bọn họ còn lưu lại một hớp thuần dương chi khí tinh thuần nhất này, mà đãi huệ cùng hậu nhân.
Huống chi trong những lão tổ đã tọa hóa này cũng không phải tất cả đều là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Những thứ pháp tướng trung kỳ thậm chí pháp tướng hậu kỳ lão tổ kia mặc dù là số rất ít, nhưng bọn họ đã từng trải qua lối kiếp lưu tồn thuần dương chi khí tích chứa trong chân nguyên lại xa không phải là những thứ pháp tướng sơ kỳ lão tổ kia có thể so sánh.
Mặc dù những thứ thuần dương chi khí này cực kỳ thật nhỏ yếu ớt, thậm chí so sánh cùng thuần dương chi khí do Lục Bình lúc đoán đan kỳ đã mấy lần luyện hóa cùng với hấp thu đều xa xa không bằng.
Song khi thời điểm những thứ sơ dương khí này hội tụ chung một chỗ, hình thành một viên trong Thuần Dương chi châu tích chứa trong thuần dương chi khí này cũng làm Lục Bình chạy tới kinh hãi.
Trong lúc hơn một trăm ngôi mộ bia trong Chân Linh động thiên hình thành đại trận bị thần niệm của Lục Bình xúc động phút chốc, đỉnh núi Thiên Linh, làm người bảo vệ chân chính của Chân Linh động thiên, Thiên Tượng lão tổ đột nhiên thức tỉnh.
Trăm tổ tề minh!
Ông ta không ngờ lại xúc động anh linh của Chân Linh phái lịch đại tổ tiên, đây là đại phúc duyên đến bực nào!
Chẳng qua là không biết tiểu tử này sẽ từ trong được cái bảo vật gì!
Trong lúc thời điểm Lục Bình không biết nên xử lý một viên Thuần Dương chi châu này như thế nào, sau lưng Lục Bình đột nhiên đưa ra một cái tay nhỏ bắt đi Thuần Dương chi châu trong bàn tay của Lục Bình.
Lục Bình quay đầu nhìn lại, đúng dịp thấy mắt to của Linh Lung thủy uống uống đang gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay của Lục Bình. Cái miệng nhỏ nhắn mập đô đô đang cắn ngón tay của cái tay còn lại, nước miếng còn không cầm được chảy xuống phía dưới. Mà một cái tay khác lại khiếp sanh sanh bắt đi Thuần Dương chi châu trong bàn tay của Lục Bình.
Mắt thấy tay nhỏ bé của Linh Lung sắp bắt được Thuần Dương chi châu, lại nghe Linh Lung đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau:
- Ái ui!
Một con chim đại bàng thần tuấn từ trên trời nhào xuống, hai cái móng vuốt bắt hai cái bím tóc nhỏ của Linh Lung cố sức lôi kéo về phía sau, thiếu chút nữa khiến cho Linh Lung bật ngữa ngồi bẹp xuống đất.
- Xú điểu, lại dám thừa dịp ta chưa chuẩn bị!
Linh Lung há mồm phun ra một hợp nước miếng. Linh vũ đầy trời đem chim đại bằng tưới một cái thông suốt. Chim đại bàng hộ quạt cánh vốn là đang muốn lao đi xuống về phía Thuần Dương chi châu trong tay Lục Bình, nhưng linh vũ đầy trời khiến cho hai cánh của đại bằng nặng nề, muốn đánh bay những giọt mưa này rơi vào trên người rồi lại không làm được. Một cái lao xuống này không rơi vào trên lòng bàn tay của Lục Bình, cũng nện xuống đất, làm thảm hại vô cùng, phát lên một tiếng bi ai liên tiếp.
Lục Bình nhìn Linh Lung đầu tiên là từng đạo một nước miếng xuống thấp, bây giờ lại là một miệng to linh vũ rơi xuống như vậy, trong đầu lại giống như cắt thịt vạn phần đáng tiếc vậy. Bảo vật này cũng đều thượng hạng a, vô luận là nước miếng còn linh vũ, đều là Linh Lung những năm này nuốt ăn xong vô số linh dịch linh tửu mà Lục Bình vì nàng điều chế, lại mấy lần dựng nuôi trong linh mạch. Đừng nói là nước mắt trong miệng, coi như là Linh Lung đi tiểu một chút, thì ở trong mắt không ít luyện đan sư của tu luyện giới cũng đều là linh tài cực tốt rồi.
Lục Bình hiển nhiên không biết dùng các loại nước miếng linh tài này. Nhưng những thứ đồ này nếu không phải từ trên người Linh Lung tràn ra dựng nuôi mấy năm trong đại hình linh mạch thậm chí cự hình linh mạch, vậy cũng có thể chính là một giọt hoặc là vài giọt linh vật thiên cấp trung phẩm trở lên.
Lục Bình đang muốn há mồm khiển trách hai người này vô pháp vô thiên, trước mắt lại đột nhiên thoáng qua một đạo điện quang. Lục Bình xoay người nhìn lại, chỉ thấy đến Thất Bảo Lôi Hồ kia giống như một tên ăn trộm tặc mi thử nhãn, thừa dịp trong thời gian Linh Lung cùng Quải vẫn phàm Kim Bằng điều xe kéo lẫn nhau, thoáng qua Thuần Dương chi châu.
Trong tất cả pháp bảo của Lục Bình, Thất Bảo Lôi Hồ mặc dù không phải là phẩm chất cao nhất, nhưng lẽ lại vô tình cũng là một tặc tinh nghịch ngợm nhất bên trong. Mặc dù Thất Bảo Lôi Hồ đến bây giờ còn đạo Dưỡng linh bảo cấm thứ bảy đều chưa ngưng tụ xong cả, nhưng linh tính trong tất cả pháp bảo của Lục Bình cơ hồ cũng thì chỉ dưới Linh Lung tửu đỉnh cùng với Quải vân phàm hai món một kiếp linh bảo.
Nhưng Thất Bảo Lôi Hồ mặc dù tặc tinh, lại cũng không nghĩa là nó thường thường là có thể được như ý.
Phốc!
Thất Bảo Lôi Hồ cũng đụng mà quay về, một tầng thủy mạc màu đen rũ xuống, đem Thuần Dương chi châu ngăn cản ở phía sau. Một mặt lá cờ nho nhỏ đón gió chiêu triển, vù vù vang dội.
Tranh!
Thất Bảo Lôi Hồ giống như thỏ bị sợ hãi, lập tức chạy trốn trở về. Huyền kỳ màu đen thoáng lung lay một cái, cũng dần dần thu nhiếp màn sáng màu đen. Trước Thuần Dương chi châu, Tế Thủy Trường Lưu kiếm hợp bích chém ngang mà qua, nếu bàn về người nào hung nhất, còn là một đôi phi kiếm này.
Nhưng một đôi phi kiếm này cũng không phải người thắng sau cùng. Một đạo ngân quang gắn vào trên phi kiếm. Hai thanh phi kiếm mặc dù hết sức tránh thoát, nhưng thủy chung bị gắt gao định ở giữa không trung.
Một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ chậm rãi nở rộ. Mười hai viên Nguyên Thần châu dựa theo phương vị của trận đồ đem Thuần Dương chi châu hoàn toàn nhét vào hết trong nguyên thần đại trận.
Nhưng nếu phải nói người nào lợi hại nhất, thì chính là cái đám đánh hội đồng này!
Ngay cả Linh Lung cùng Kim Bằng điểu cũng bị bọn họ chắn bên ngoài không được tiến thêm.
Lục Bình ở một bên nhiều hứng thú nhìn mấy dạng pháp bảo tranh đấu lúc này rốt cục thỏa mãn lòng hiếu kỳ, đưa tay vỗ ngực một cái. Một đoàn mây mù màu tím lam từ sau lưng Lục Bình dâng lên. Long chi pháp tướng xuyên qua trong mây mù, thỉnh thoảng lộ ra một nửa móng lên, đại hữu cảm giác thần long hiện đầu không hiện đuôi.
Nhưng này cũng đã đủ rồi!
Trong lúc Long chi pháp tướng xuất hiện một loáng, Linh Lung đem tửu đỉnh đã nắm tới từ trên đi xuống trừ mình ở bên trong. Kim Bằng điểu là hóa thành một đoàn trường vân các loại sắc thái, sấn thác như nịnh hót vậy ở bốn phía Long chi pháp tướng, khiến cho pháp tướng nhìn qua lộ vẻ thần thánh hơn.
Khí linh của lôi kiếp linh bảo này cũng như thế này, mấy dạng pháp bảo khác càng không cần phải nói. Thất Bảo Lôi Hồ lôi quang chợt lóe muốn chạy trốn, nhưng từ trong chỗ mây mù của Long chi pháp tướng hạ xuống một đạo điện quang hoành đại hơn. Thất Bảo Lôi Hồ một trận run rẩy, ngay sau đó liền lảo đảo lắc lư bay đi về phía trong mây mù màu tím lam. Lục Bình không ngờ lại từ phía trên này đọc lên một loại cảm giác anh dũng hy sinh vậy, thật là làm Lục Bình không khỏi nhẫn tuấn.
Trong lúc thời điểm Thất Bảo Lôi Hồ nhìn một chút lằn ranh mây mù bay đến tựa hồ do dự vào hay là không vào, một con long trảo màu vàng từ trong mây mù lộ ra, bắt lại Thất Bảo Lôi Hồ đem bỏ vào trong mây mù.
Ngay sau đó toàn bộ lôi điện trong mây mù thỉnh thoảng lóe lên sắc thái riêng. Từng tiếng long ngâm vui thích từ trong mây mù truyền ra.
Trò chơi tương tự hiển nhiên đã không phải là lần đầu tiên phát sinh, Lục Bình đã sớm thấy có trách hay không, lúc nhìn lại thì, Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã trốn một bên. Cột cờ của Khống thủy kỳ không biết cái gì sáp ở trên mặt đất, mà bản mệnh nguyên thần đại trận cũng buông ra sự phong tỏa đối với Thuần Dương chi châu, xa xa nhìn qua cũng giống như là bảo vệ Thuần Dương chi châu muốn Long chi pháp tướng phải dùng như vậy.
Long trào lần nữa bắn ra, Thất Bảo Lôi Hồ bị ném đi ra, sau đó một đoàn mây mù lăn lộn. Một cái đầu rồng to lớn từ bên trong lộ ra, vừa nhìn một cái về một viên Thuần Dương chi châu này, ngay sau đó há mồm hút một cái. Hạt châu này chậm rãi bay lên trời đi vào trong miệng của pháp tướng.
Ngay tại lúc Thuần Dương chi châu mắt thấy sẽ phải rơi vào trong miệng pháp tướng, giờ khắc này Thuần Dương chi châu tựa hồ cũng ý thức được không ổn. Hạt châu chợt động, trượt về phương hướng trong miệng pháp tướng nhất thời lệch một thiên, từ bên trên miệng khổng lồ của pháp tướng đi vòng qua.
Long chi pháp tướng xoay người một cái đánh tới Thuần Dương chi châu. Thân thể màu vàng nhất thời từ trong mây mù lấy ra hơn phân nửa, nhưng hạt châu này tựa hồ linh tính không thấp. Lúc trước mới vừa từ đại trận hội tụ mà thành, linh tính thuộc về trạng thái mông muội chưa hoàn toàn thanh tĩnh, bây giờ mắt thấy sẽ bị pháp tướng nuốt, linh tính nhất thời bị kích thích, bắt đầu nổi lên chạy trốn bốn phía.
Hạt châu này đối với pháp tướng có lực hút tuyệt đại. Lục Bình chính là bởi vì như vậy, mới có thể đem pháp tướng từ trong tâm hạch không gian cho gọi đi.
Mà Long chi pháp tướng hiển nhiên cũng đã từ trên bản năng nhận thức được điểm này. Mặc dù không cần Lục Bình cố ý chỉ điểm, nó đã sớm cùng hạt châu đuổi theo một đầu đuôi đụng vào nhau.
Mây mù quanh thân sôi trào, thủy chung đem Long chi pháp tướng che ánh trong đó, khiến cho Thuần Dương chi châu không biết pháp tướng sẽ từ nơi nào nhào ra tới.
Mặc dù như thế, Thuần Dương chi châu còn dựa vào linh hoạt tự thân, không ngừng cùng Long chi pháp tướng khắp mọi nơi chu toàn, ngược lại đem một bên Lục Bình nhìn trợn mắt hốc mồm. Trò đùa này không phải là điển hình long hí châu sao, tuy nhiên bây giờ nhìn qua thế nào đều giống như là châu hí long!
Long chi pháp tướng cùng Thuần Dương chi châu giữa không trung người đuổi ta đuối chơi được cao hứng, Lục Bình lại đột nhiên nhận ra được vạt áo trên người bị người kéo.
Khi Lục Bình cúi đầu nhìn, lại đúng dịp thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của Linh Lung.
- Lão gia, Linh Lung muốn hạt châu kia, chỉ cần một phần ba đồ phía trên, không, mà một nửa, Linh Lung thì có nắm chắc vượt qua lần thứ hai lối kiếp, trở thành hai kiếp linh bảo rồi!
Linh Lung vừa dứt lời, bị tường vẫn bỏ rơi Long chi pháp tướng chung quanh bay loạn cũng lần nữa biến thành Kim Bằng điểu, đập cánh rơi vào trên vai Lục Bình, nói:
- Lão gia, Kim Bằng không cần một nửa mà, chỉ cần một phần ba là có thể vượt qua lối kiếp, còn dư lại lão gia thì có thể tự dùng.
Linh Lung vừa nghe nhất thời giận dữ, nói:
- Xú điểu, ngươi nói bậy đi, tư chất của người còn không bằng ta, chỉ dựa vào người dùng thuần dương chi khí của một phần ba hạt châu kia là có thể vượt qua hai lần lôi kiếp sao? Đến lúc đó người bị sét đánh chết là chuyện nhỏ, tổn thất thuần dương chi khí của lão gia lại đáng tiếc rồi!
Kim Bằng điều nghe linh vũ cả người đều nổ, nói:
- Vốn đại bằng đường đường một kiếp linh bảo, chẳng lẽ còn không bằng thuần dương khí lão gia tình cờ có được sao?
Hai đại linh bảo gây gổ, vốn là mấy dạng Dưỡng Linh pháp bảo khác xuẩn xuân dục động lại là không cách nào mở miệng nói chuyện. Tuy nhiên Lục Bình lại cũng có thể đủ cảm nhận được linh tính trong những thứ Dưỡng Linh pháp bảo này biểu đạt ra sự khẩn cầu đối với thuần dương chi khí. Đặc biệt là mười ba món bản mệnh pháp bảo, mang cho Lục Bình cảm giác rõ ràng hơn.
Trong lúc Lục Bình không biết nên xử lý như thế nào lúc, cả người rung lên, lúc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy cũng Thuần Dương chi châu này rốt cục bị Long chi pháp tướng một thanh ẩn ở dưới móng, rồi sau đó há mồm ngậm một cái. Một tiếng ngực, đem toàn bộ Thuần Dương chi châu nuốt vào hết trong bụng.
← Ch. 0957 | Ch. 0959 → |