← Ch.0964 | Ch.0966 → |
Trương Hi Di nghe vậy ngẩn ra, lại nghe nơi xa Đông Khôn lão tổ đang cùng Hạng Lâu lão tổ đại chiến nói:
- Thương Hải tổ sư năm đó đem "Thương Hải quyết" ghi chép truyền thừa với bản phái trong Tế Thủy Trường Lưu kiếm. Ba ngàn năm trước Tế Thủy Trường Lưu kiếm đánh mất, nhưng bản phái lại có lưu phó bản của "Thương Hải quyết". Thời gian lâu dài, trừ bản phái nhất đại tu sĩ ra, cũng không có người biết được nguyên bản công pháp của "Thương Hải quyết" cũng núp trong Tế Thủy Trường Lưu kiếm nữa!
Lục Bình thấy buồn cười, nói:
- Thì ra là Trương tiền bối cũng không biết chân truyền công pháp của quý phái hắn là núp trong song phi kiếm này!
Trương Hi Di hừ lạnh nói:
- Như vậy bạn nhân này phải khiến cho phi kiếm vật quy nguyên chủ!
Huyết Chanh kiếm trong tay Trương Hi Di dựng lên trước ngực. Một đạo kiếm mang màu huyết chanh xông thẳng tới chân trời, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt này tựa hồ cũng bị dính hết vào máu.
- Ngươi nếu đã biết được "Thương Hải quyết", hơn nữa luyện thành Hải Thiên Nhất Tuyến thần thông, như vậy đối với "Thương Hải quyết "vô thượng thần thông kiếm quyết cũng xem ra quen thuộc mới đúng. Chẳng qua là không biết người đem bộ kiếm quyết vô thượng thần thông này luyện đến mấy thành hỏa hầu!
Thương Hải quyết Lục Bình mặc dù đã thiệp liệp, hơn nữa còn luyện thành Hải Thiên Nhất Tuyến đại thần thông, cái này lại cũng không phải là bản mệnh thần thông. Mới vừa mặc dù có thể đủ tiếp được Trương Hi Di bản mệnh thần thông "Hải Thiên Nhất Tuyến kiếm quyết", đó là bởi vì kiếm thuật thần thông này lúc chặt đứt "Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết" thần thông đã bị suy yếu thật lớn.
Nhưng Trương Hi Di hiển nhiên đã đem bốn đạo cơ sở đại thần thông của "Thương Hải kiếm quyết " ngưng tụ thành mầm móng thần thông, thành tựu bản mệnh thần thông. Trương Hi Di mặc dù luôn miệng nói muốn biết một phen Lục Bình nắm giữ "Thương Hải kiếm quyết", nhưng Lục Bình làm gì sẽ ngu đến lấy sở đoản của mình đánh sở trường của người ta!
Vô thượng thần thông thi triển thường thường mang theo thiên tượng to lớn. Tựu như cùng bây giờ, Huyết Chanh kiếm kiếm mang xông thẳng tới chân trời. Không gian bốn phía đều bị kiếm quang từ trong tay Trương Hi Di bộc phát kiếm thế tuyển nhiễm thành huyết sắc.
Mặc dù ba đào trên mặt biển dâng lên sau khi tiến vào không gian tia máu bao phủ sẽ gặp lập tức dung nhập vào trong nước biển, toàn bộ mặt biển chỉ một thoáng trở nên gió êm sóng lặng, nhìn qua tựu như cùng một mặt gương.
Nhưng Lục Bình lại có thể từ trên mặt biển bình tĩnh vô ba này cảm nhận được dòng nước ngầm tích chứa ở dưới mặt biển, giống như quái thú ẩn giấu tùy thời có thể bạo khởi đả thương người.
"Thương Hải quyết bản mệnh vô thượng thần thông kiếm thuật, Thượng Hải Nan Bình"!
Gương mặt của Lục Bình ngưng trọng, thân hình cấp tốc lui về phía sau nhưng tia máu lại cũng theo thân hình của Lục Bình cấp tốc lui về phía sau mà không ngừng kéo, thủy chung đều đưa Lục Bình bao phủ trong tia máu.
- Không ích lợi gì, mục tiêu bị vô thượng thần thông phong tỏa, ngay cả ngươi có thể chạy trốn tới chân trời góc biển vừa có thể như thế nào chứ?
Trương Hi Di một tiếng cười khẽ, trong tay Huyết Chanh kiếm xa xa chỉ một cái về phía Lục Bình. Một chút tia máu chợt lóe mà không có, lúc xuất hiện đã đến gần trước Lục Bình.
Lục Bình nghiêng người thoáng qua, lại đột nhiên phát hiện trong nước biển phía trước một đạo tia máu trước vẫn có một đạo tia máu giống nhau như đúc.
Kính tượng?
Tia máu trong mặt biển đột nhiên phá vỡ mặt nước ra, cùng lúc trước một đạo huyết mạch theo đường vòng cung từ hai bên đối xứng đâm tới trên người Lục Bình. Nhưng lúc tia máu dưới mặt biển vạch ở nước ra, trên mặt biển lại không có bất kỳ rung động, vẫn bình tĩnh giống như gương vậy.
Lục Bình song kiếm đều xuất hiện, đồng loạt chém trúng trong hai đạo tia máu nhanh chóng mà đến. Hai đạo tia máu nhất thời tán vỡ thành vô số mang tiết bay múa đầy trời.
Nhưng những thứ mang tiết này tựu như cùng mầm móng vậy, ngay sau đó kéo dài phồng lớn, lại là từng đạo một huyết mang kiếm khí lóe lên. Cùng lúc đó, cũng cái bóng của những thứ huyết mang kiếm khí này chiếu vào trong mặt biên cũng đồng thời phó ra mặt biển. Toàn bộ huyết mang kiếm khí trong thiên địa đột nhiên tăng gấp đôi, cơ hồ tràn ngập toàn bộ thiên địa, khiến cho Lục Bình không còn đất tổn thân nữa.
Lục Bình mặt nghiêm túc, nhưng không hề tỏ vẻ lo lăng, đối mặt với huyết mang kiếm khí từ mặt đất bát phương phô thiên cái địa mà đến, song phi kiếm của Lục Bình đột nhiên thắt chặt một cái. Một đôi đối kiếm quang từ trên thân kiếm Tế Thủy Trường Lưu tróc cách tách ra.
Lấy Lục Bình làm trung tâm, những thứ kiếm khí này thành bội chợt tăng, biết được mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đạo kiếm khí quanh người Lục Bình dũng động. Huyết sắc kiếm mang bốn phía mãnh liệt mà đến cùng những thứ kiếm khí này ầm ầm chạm vào nhau. Toàn bộ thiên địa đều bị kiếm khí kiếm mang này hao nhiên khuấy động phong vân biến sắc. Không gian động không phải là sẽ bị chia ra từng đạo một lỗ đen nhánh, vô số mảnh vụn không gian chi cách bể tan tành chôn vùi đồng thời lại mang kiếm mang kiếm khí bốn phía cùng nhau chôn theo.
Cảnh tượng mạnh mẽ bạo ngược như thế đã sớm đem Hạng Lâu lão tổ đang đối chiến cùng Đông Khôn lão tổ ngừng tay. Hà Hi Vân liều chết vọt tới gần trước mang Vương Hi Thanh lơ lửng thoi thóp hơi tàn trên mặt biển né tránh ra ngoài xa xa.
Đến trình độ này, song phương đại chiến đã không bất kỳ ý nghĩa gì. Hạng Lâu lão tổ có Thượng Hải chuông nơi tay, coi như không cách nào chiến thắng Đông Khôn lão tổ cùng với Hà Hi Vân liên thủ, nhưng hai người này cũng không làm gì được Thương Hải chuông phòng ngự.
Không có những người khác kiềm chế, Hạng Lâu lão tổ dựa vào Thượng Hải chuồng tùy thời cũng có thể đủ phá vòng vây mà đi. Sở dĩ ông ta vẫn dừng lại chỗ này, bất quá là chờ kết quả giữa Lục Bình cùng Trương Hi Di song phương đại chiến, sau đó cũng tốt cho Chân Linh phái một câu trả lời. Huống chi bây giờ Lục Bình biểu hiện ra uy thế cơ hồ có thể rung động toàn bộ Bắc Hải, Hạng Lâu lão tổ lại càng không thể cũng không dám đi rồi.
Đang lúc này, thiên địa trước mắt phảng phất biến thành kiếm chi thế giới đột nhiên hồi sinh biến hóa, giống như là thần linh trong thiên địa này buông xuống một cây khuấy động một dạng. Toàn bộ kiếm chi thế giới cũng bắt đầu bị khuấy động.
Hạng Lâu lão tổ không rõ, nhưng một bên Đông Khôn lão tổ cùng với Hà Hi Vân cũng tương cố hoảng sợ. Đây cũng không phải là cảnh tượng của "Thương Hải kiếm quyết" vô thượng thần thông kỳ ảo hình thành, vậy thì chỉ có một loại khả năng. Đây là Lục Thiên Bình đang phát động phản kích!
" Sấm Thủy kiếm quyết" phòng ngự đơn giản có thể dùng gió thổi không lọt để hình dung, nhưng "Thương Hải Nan Bình" vô thượng thần thông diễn sanh ra huyết sắc kiếm mang lại càng thêm vô cùng vô tận. Đặc biệt là dựa vào trên mặt biển như mặt kính, mỗi một đạo kiếm nang lưu lại cái bóng trong mặt biển, lập tức sẽ có một đạo kiếm mang mới từ dưới mặt biển hiện lên.
Nhưng Lục Bình thi triển "Sấm Thủy kiếm quyết" lại cũng bất quá chẳng qua là kế trì hoãn, lại vào lúc kiếm mang vô cùng đó tạm thời uy hiếp không được Lục Bình, Tế Thủy Trường Lưu kiêm đã lần nữa tế khởi.
Trong tâm hạch không gian, Long chi pháp tướng đem Thuần Dương chi châu từ trong miệng khạc ra. Sau đó một đạo bản nguyên tinh khí phun ra phía trên Thuần Dương chi châu. Từng đạo một thần thông phù văn bắt đầu lóe lên, Thuần Dương chi châu lóe lên ánh sáng màu tím lam.
Vô số đạo Sấm Thủy kiếm khí vòng quanh quanh người Lục Bình bắt đầu hội tụ về phía Tế Thủy Trường Lưu kiếm. Một đạo kiếm quang tuyền qua thật lớn bắt đầu lấy Lục Bình làm trung tâm dần dần tạo thành, hơn nữa phạm vi kiếm thuật tuyền qua liên lụy càng ngày càng rộng. Vô số đạo kiếm khí bị cuốn vào trong đó, cho đến lúc mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đạo kiếm quang kiếm thuật này nhét vào trong kiếm thuật truyền qua, toàn bộ thiên địa bị kiếm quang tràn ngập cũng bắt đầu rung chuyển.
Vô số đạo huyết sắc kiếm mang cố gắng phát khởi đánh vào kiếm thuật tuyền qua, đánh loạn kiếm thuật tuyền qua khuếch trương, nhưng cũng không một ngoại lệ đều bị kiếm thuật tuyền qua cắn nuốt. Trong huyền mang mang theo kiếm khí mạnh mẽ ngược lại vì kiếm thuật tuyền qua đồng hóa lợi dụng, khiến cho tuyền qua lần nữa khuếch trương, uy năng cũng từ từ tăng trưởng.
Trương Hi Di đã cảm nhận được không ổn. Lão ta cố gắng bắt đầu thu hẹp huyết sắc kiếm mang, muốn lần nữa đem "Thương Hải Nan Bình" bản mệnh vô thượng thần thông chưởng khống trong tay của mình. Nhưng lão ta lại đột nhiên phát hiện tia máu đầy trời này đang thoát khỏi lão ta nắm trong tay, phảng phất phi nga đầu hỏa vậy tiên phó hậu kê đầu khí trong kiếm thuật tuyền qua.
Trương Hi Di đã cảm nhận được trong kiếm thuật tuyền qua phảng phất như nấm mọc sau cơn mưa, bồng bột mọc lên với lực lượng vô cùng vậy. Cái này, lực lượng này căn bản là vô thượng thần thông, hơn nữa còn là lực lượng của bản mệnh vô thượng thần thông!
Hắn mới vừa pháp tương sơ kỳ nha, như thế nào có thể ngưng tụ bản mệnh vô thượng thần thông!
Hơn nữa lực lượng vô thượng thần thông mạnh tuyệt như thế này hiển nhiên uy năng ảo diệu đều trên "Thương Hải kiếm quyết". Đây rốt cuộc là loại vô thượng thần thông kiếm thuật nào, hắn rốt cuộc dùng bao nhiêu cơ sở thần thông mới có thể cuối cùng ngưng tụ ra uy năng vô thượng thần thông chủng tử như thế!
Trương Hi Di tựa hồ có một loại ảo giác như vậy, trước mặt loại vô thượng thần thông này, tất cả kiếm thuật thần thông trong thiên hạ đều phải bị tan rã, đều nên triệu bái, đều nên vạn lưu quy tông, đều nên lấy dung nhập vào trong đó sử dụng cho mình!
Hải Nạp Bách Xuyên vô thượng kiếm thuật thần thông!
Vào giờ khắc này nó rốt cục ở tu luyện giới cho thấy uy lực của nó không gì sánh kịp!
Lần đầu tiên, Trương Hi Di rốt cục lộ ra vẻ kinh hãi trước mặt uy thế của Lục Bình!
Trên mặt biển chỗ tây nam của tây Bắc Hải vực, bao trùm diện tích gần ngàn trượng kiếm mang rốt cục hỏng mất. Một đạo huyết quang từ trong phi độn ra, rơi vào bên người Đông Khôn lão tổ.
- Hi Di sư chất, người như thế nào?
Đông Khôn lão tổ nhìn sắc đỏ bừng không bình thường trên mặt của Trương Hi Di gấp giọng hỏi.
Trương Hi Di nhuyễn động đôi môi một cái, hé mồm nói:
- Đi!
Ngay sau đó một đạo máu tươi từ trong miệng xì ra.
Đông Khôn lão tổ sắc mặt thảm biến, đưa tay vừa đỡ Trương Hi Di, nhấc lên độn quang cũng không quay đầu lại phi độn đi về phía phương hướng Thương Hải tông.
Một bên Hà Hi Vân thấy vậy, làm sao không biết kết quả, đưa tay đem Vương Hi Thanh gánh trên vai cũng phi độn mà chạy.
Hạng Lâu lão tổ tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Lục Bình đã thi thi nhiên từ trong thế giới kiếm mang băng bể đi tới ông ta!
Tây Bắc Hải vực đánh một trận, Chân Linh phái pháp tướng sơ kỳ tu sĩ Lục Thiên Bình lấy bản mệnh vô thượng thần thông kiếm thuật đại thắng Thương Hải tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ Trương Hi Di. Trương Hi Di trọng thương mà chạy, Lục Thiên Bình lão tổ uy chấn Bắc Hải!
Trương Hi Di, trong toàn bộ tu sĩ đời thứ hai của Bắc Hải các phái, tu vị tiềm lực kể dưới Khương Thiên Lâm, kiếm thuật tu vi càng được xưng Bắc Hải nhị đại tu sĩ đệ nhất. Sau khi lão ta lên cấp pháp tướng trung kỳ liên thành tựu Thương Hải tông đích truyền Thương Hải kiếm quyết bản mệnh vô thượng thần thông kiếm thuật tồn tại, cứ như vậy thua rồi!
Tuy nhiên, hắn lại thua Lục Thiên Bình không chút huyền niệm nào. Hắn ở trong toàn bộ Bắc Hải các phái tu sĩ đời thứ ba, tu vi thực lực được xưng thứ nhất. Kiếm thuật tu vi càng ở Bắc Hải không làm người thứ hai chi tưởng, lên cấp pháp tướng sơ kỳ sẽ có thể thành tựu vô thượng kiếm thuật thần thông tồn tại trong tay!
Tây Bắc Hải vực đánh một trận, Lục Thiên Bình lão tổ ở Bắc Hải im tiếng biệt tích mười năm dài lấy uy áp của tư thế Bắc Hải tuyến cáo phục xuất!
Vị pháp tướng thứ mười bốn của Chân Linh phái, vị pháp tướng lão tổ thứ nhất trong đệ tử đời thứ ba cứ như thế đi ra trước bàn dân thiên hạ!
Ba đời pháp tướng đồng đường, truyền thừa không ngừng, Chân Linh phái đã thỏa mãn điều kiện thứ nhất tấn thăng làm đại hình môn phái!
Một chuyện Lục Bình chiến thắng Trương Hi Di, tựu như cùng đất bằng phẳng một tiếng sét, chẳng những rung động toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới, ảnh hưởng đã xa xa vượt ra khỏi Bắc Hải, thậm chí liên lụy đến Đông Hải tu luyện giới cùng với Trung Thổ tu luyện giới.
Hạng Lâu lão tổ ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Bình đi tới, nói:
- Thiên Bình đạo hữu hôm nay đánh một trận, dù sao uy thêm Bắc Hải, Hạng Lâu ở chỗ này chúc mừng trước!
Hạng Lâu lão tổ thật ra thì coi như nghiêm khắc, xem ra là cùng nhiệm vụ với Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ đồng bối, lần này cũng để thấp tư thái, lấy giọng của người cùng thế hệ chúc mừng Lục Bình, trừ nguyên nhân muốn được che chở dưới cánh tay Chân Linh phái ra, còn bày tỏ ý tứ kính sợ với Lục Bình.
Lục Bình mỉm cười nói:
- Tiền bối quá tán rồi, thật ra thì lần này tiền bối đầu nhập bản phái trận doanh, cũng đủ để là một chuyện đại sự kinh động Bắc Hải rồi!
Hạng Lâu lão tổ khoát tay cười nói:
- Không so được, không so được, lão phu dựa vào bất quá chính là một cái Thượng Hải chuông này mà thôi!
Ngừng lại một chút, Hạng Lâu lão tổ nói:
- Như vậy, bọn ta có nên mau rời khỏi nơi đây hay không, lúc trước một phen đại chiến động tĩnh thật không ít, sợ rằng đã có vài pháp tướng tu sĩ đã chú ý tới động tĩnh của nơi này, qua không được bao lâu sẽ chạy tới tra xét!
Lục Bình nói:
- Trước không vội, bọn ta hãy tới đáy biển trước xem một chút!
Hạng Lâu lão tổ không rõ, nhưng vẫn là theo sau lưng Lục Bình một đường lẻn vào đạo chỗ sâu đáy biển ngàn trượng.
Hạng Lâu lão tổ xa xa liền thấy một đạo ngũ quang sắc mạc phía dưới đáy biển tựa hồ có đồ, nhìn qua phảng phất ở run lẩy bẩy vậy.
Hạng Lâu lão tổ kinh dị nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Đáy biển sâu ngàn trượng như vậy, Thiên Bình tiểu hữu thần niệm không muốn lại có thể phát hiện có người ẩn giấu. Lão phu bây giờ bội phục ngũ thể đầu đị!
Lục Bình cười to "ha ha", nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi, trên thực tế là vãn bối tới nơi đây chuẩn bị dò xét một cái quáng mạch trước, không muốn cũng thích phùng kỳ hội, vượt qua xong chuyện Thương Hải tông vây công tiền bối.
Tuy nhiên Lục Bình nhìn kẻ bị trùm dưới Vân Quang Ngũ Hành y run lẩy bẫy mà thật sự cảm thấy bó tay. Đáy biển sâu ngàn trượng này, cho dù là lúc trước Lục Bình cùng Trương Hi Di vô thượng thần thông tỷ thí, uy năng truyền tới đây cũng đã suy yếu, nhiều nhất chi khuấy đều bùn cát ở đáy biển lên mà thôi. Huống chi Vân Quang Ngũ Hành y này đường đường là Dưỡng linh pháp bảo tám cái bảo cấm, hơn phân nửa công hiệu còn đều trên phòng thủ, cớ gì lại hù dọa Huyền Vi chân nhân núi phía dưới Vân Quang Ngũ Hành y đến trình độ như thế?
← Ch. 0964 | Ch. 0966 → |