← Ch.1036 | Ch.1038 → |
Lục Tiểu Hải bĩu môi, hỏi:
- Có ích lợi gì chứ, có thể ăn sao?
Lục Bình hận không tát một cái lên cái đầu của nó, tức giận nói:
- Ngươi cái tên khốn này trừ đánh nhau chỉ còn biết ăn, trong đầu trừ cơ thịt không thể thêm chút gì khác hay sao?
Lục Tiểu Hải ra vẻ vô tội, Lục Bình bất đắc dĩ nói:
- Truyền thừa ký ức của Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc của ngươi chính là kết tinh của mấy chục đời tu sĩ tiền bối của hổ tộc, có cơ hội người hãy tĩnh hạ tâm lại xem cho thật kỹ một chút. Nơi đó cho dù không có chỉ rõ "Kim Sinh Thủy, ít nhất cũng có kiến thức lịch duyệt của đại lượng hổ tộc tiền bối, đối với người là có lợi ích rất nhiều..
Lục Tiểu Hải gật đầu một cái, nhưng mà Lục Bình nhìn ánh mắt của tên này, hiển nhiên chính là đang vờ vịt giả bộ. Tuy nhiên Lục Bình cũng lười nói nhiều.
Tam Thanh Chân Đồng của Lục Bình sau khi dung luyện sáu loại kỳ vật chi thủy thích hợp liền rơi vào trạng thái đình trệ. Đó không phải là do loại thần thông Tam Thanh Chân Đồng này rơi vào bình cảnh, mà là theo bước đề thăng của hạng thần thông bí thuật này, phẩm cấp của kỳ vật chi thủy cần thiết để dung luyện càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng khan hiếm, Lục Bình một mực không thể tìm được kỳ vật chi thủy thích hợp để tiếp tục dùng luyện.
Dĩ nhiên, Kim Sinh Thủy này hiển nhiên là một loại kỳ vật cao cấp, hơn nữa còn hoàn toàn khế hợp với hạng thần thông Tam Thanh Chân Đồng này. Mà nếu muốn phát hiện loại kỳ vật này, đầu tiên cần tu sĩ có bản lĩnh có thể khám phá nhìn thấu quá kim chúc tính thiên địa linh vật bao trùm ở bề ngoài của nó.
Có một bát Kim Sinh Thủy này, Tam Thanh Chân Đồng của Lục Bình không nghi ngờ gì nhất định có thể nâng cao hơn một tầng lầu!
Lục Bình mừng rỡ, đem Phi Hoàng Tinh Kim thạch cầm trong tay ném cho Lục Tiểu Hải, nói:
- Thôi vậy, vật kiện này người cứ cầm trước đi, cũng tốt hơn là cứ thèm thuồng nhớ mãi. Nhưng mà ngươi nếu như không nắm chắc mười phần dung luyện thành công, tốt nhất chưa nên dùng luyện linh vật này.
Lục Tiểu Hải hoàn thiên hi địa nhận lấy Tinh Kim thạch, đảo mắt lại thấy Lục Bình đem một chén thanh thủy trên bàn tưới đều từ trên đầu xuống người.
Trong ánh mắt trợn mắt hốc mồm của Lục Tiểu Hải, Lục Bình đã hoàn toàn biến đổi dung mạo, rồi sau đó đem một cái trạc tử mang lên trên cổ tay bên trái. Khí tức trên khắp cả người của hắn nhất thời biến thành yêu khí, trở thành kiếm tu Lục Cửu lúc trước ở trên biển Vẫn Lạc bí cảnh cứu Bích Hải linh xà nhất tộc Sở Hải Thận.
Không quấy rầy người ở trong khách sạn, Lục Bình ném Lục Tiểu Hải trở vào trong Hoàng Kim ốc, rồi sau đó lặng yên không tiếng động ra khỏi khách sạn, tiếp tục đi tới trong phường thị.
Lần này Lục Bình hiển nhiên không có vận khí như lúc trước. Hắn vòng vo nửa ngày trời mặc dù phát hiện không ít vật quý hiếm, nhưng phần lớn giá cả cực cao, cũng không để cho hắn có cơ hội mua được món hời. Cuối cùng Lục Bình chẳng qua là dùng một ít đoán đan trung tiền kỳ đan dược cùng với thượng phẩm linh thạch làm hết sức mua một ít ba ngàn năm linh thảo cùng với ngàn năm linh thảo hơi quý trọng hiếm thấy.
Trong lúc Lục Bình hết hứng dự định trở về Tụ Linh đảo, thần niệm của hắn chợt động, phảng phất phát hiện một tia khí tức giống như đã từng quen biết từ lằn ranh phạm vi thần niệm của mình bao phủ chợt lóe lên.
Lục Bình hơi ngẩn ra, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi theo tới phía trước tìm tòi.
Một vị pháp tướng sơ kỳ cùng một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ một trước một sau đi tới một con hẻm vắng vẻ. Tới nơi đó, pháp tướng trung kỳ tu sĩ ở một chỗ quán trà đầu hẻm nhỏ dựa vào chỗ cửa sổ gọi một bầu linh trà, xuyên thấu qua cửa sổ đúng dịp thấy tình cảnh bốn phía ở đầu hẻm nhỏ.
Còn một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đó thì khẽ gật đầu với tu sĩ ngồi ở cửa sổ của quán trà, liền xoay người đi tới trong hẻm nhỏ. Một trận khói xanh từ trên người của tu sĩ bay lên, thân hình của tu sĩ này một trận hoảng hốt, khiến cho người ta cảm thấy người này tựa hồ vừa trong trước mắt, rồi lại thủy chung không thấy rõ hư thật.
Một chỗ trong mật thất, hoàn cảnh đen nhánh che dấu rất tốt Trương Hi Di lộ ra có chút thần sắc lòng không yên. Chính vào lúc này, bên ngoài mật thất đột nhiên truyền tới tiếng vang, trong ánh mắt của Trương Hi Di thoáng qua một đạo tàn khốc, ngay sau đó lại ẩn giấu đi rất tốt, thần sắc rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
Một chỗ ám khẩu trong mật thất chậm rãi khai ích, một người tu sĩ lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt của Trương Hi Di.
Một đạo thanh âm trầm ấp hơn nữa có vẻ cười cợt từ hướng đối phương truyền tới:
- Nơi này đúng là một địa phương tốt để giết người diệt khẩu, không ngờ Thương Hải tông trong Huyễn Linh thành lại còn kinh doanh một chỗ như vậy, hao tốn không ít thời gian chứ?
Trương Hi Di tựa hồ bị người này khám phá hết tâm tư, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, nói:
- Giết người diệt khẩu sao? Các hạ nếu dám một mình tới, hiển nhiên có điều dựa vào, tại hạ ngay cả có ý định này, cũng không động thủ vào lúc này!
Tiếng cười "hách hách" của người nọ phảng phất có một cục đàm chặn lại trong cổ họng, đáp:
- Cùng người thông minh nói chuyện quả nhiên sảng khoái! Như thế nào, sự kiện kia suy tính ra sao rồi?
Thanh âm của Trương Hi Di lạnh lùng từ trong bóng tối truyền tới:
- Dựa vào cái gì tin tưởng người?
Người nọ phảng phất nghe được chuyện nực gì cười vậy, trong tiếng cười hàm chứa giễu cợt sâu hoắm, đáp:
- Vừa mới nói các hạ là người thông minh, sao lại hỏi lờ mờ như vậy, dựa vào cái gì sao? Bạch Tích Thiện cùng Thái Huyền tông này còn chưa đủ sao?
Trong mật thất một trận yên lặng, không khí đè nén có thể làm cho một người bình thường hoàn toàn hít thở không thông. Hồi lâu, Trương Hi Di rốt cục phá vỡ trầm mặc, thở dài nói:
- Thực lực của quý phương lại không phải là Thương Hải tông ta có thể so cùng. Nếu quý phương có thực lực khổng lồ như vậy, có thể làm Bạch Tích Thiện hủy tín hủy lời hứa không nói một lời bỏ bản phái mà đi, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như vậy chứ?
Trong bóng tối truyền tới một tiếng hừ lạnh, đáp:
- Ngươi còn chưa có tư cách!
Trương Hi Di tựa hồ đã sớm biết được kết quả sẽ là thế này, đối mặt với ngôn ngữ khinh miệt của đối phương như vậy lão ta cũng không toát ra chút bất mãn nào, mà là lăng lặng hỏi:
- Nói đi, muốn bản phái làm gì? Trong bóng tối truyền tới một tiếng cười hài lòng, đáp:
- Chuyện tốt!
- Chuyện tốt sao?
Trong tiếng cười lạnh của Trương Hi Di mang theo một tia bất đắc dĩ.
- Đào linh thạch như thế nào?
Lục Bình một đường chậm rãi tới khí tức quen thuộc mới vừa đó, lại đột nhiên nhận ra được một đạo thần niệm xa lạ vòng quanh bên cạnh hắn.
Bị phát hiện rồi chăng?
Ngay sau đó Lục Bình liền nhận ra đạo thần niệm thuận tuần cực kỳ rất xảo diệu. Nếu không phải thần niệm tự thân của Lục Bình sớm đã đến cảnh giới không kém gì pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, sợ rằng căn bản không cách nào phát hiện đạo thần niệm ẩn giấu đó, có thể thấy người thao túng đạo thần niệm này hiển nhiên cũng đúng cực kỳ tự tin với thần niệm tu vi tự thân.
Xem ra không phải là bị phát hiện, mà chẳng qua là giám thị, người khả nghi đã qua giám thị.
Lục Bình xoay người tiến vào một chỗ tửu tứ bên đường, cũng chiếm một chỗ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, gọi tới một bầu linh tửu chầm chậm phẩm chước. Thần niệm lại như là cùng lưu thủy không tiếng động vậy lan tràn đi về bốn phía, chỉ chốc lát sau liền phát hiện nguồn gốc thần niệm mới vừa vòng quanh người mình, chính là trong quán trà ở đầu đường hẻm nhỏ phía trước.
Quả nhiên là hắn!
- Không được, tuyệt đối không được!
Trương Hi Di cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh của mình nữa, dưới thần tình kích động luôn miệng thanh âm đều quá cao không ít:
- Người biết trên Nguyên Linh đảo bây giờ có bao nhiêu môn phái pháp tướng tu sĩ đóng không? Mười lăm nhà môn phái, gần hai mươi vị pháp tướng tu sĩ, những đệ tử lớn nhỏ khác mấy trăm tên, ngươi đây là kêu bản phái đi chịu chết!
← Ch. 1036 | Ch. 1038 → |