← Ch.1049 | Ch.1051 → |
Chẳng qua là Không Minh phái đã diệt phái mấy ngàn năm, truyền thừa cũng đã sớm đoạn tuyệt. Chẳng lẽ người này may mắn đạt được một ít Không Minh phát truyền thừa năm đó còn để lại ở đâu?
Lục Bình rạch một cái trước người, cửa không gian của Hoàng Kim ốc nhất thời bị khai mở. Một con lão tổ cực lớn mà mập bị rớt xuống từ trong môn hộ, rơi trên mặt đất văng lên một mảnh bụi đất.
Lục Bình lấy tay quạt hết những thứ bụi bậm đó, nói:
- Phải trông vào ngươi rồi, ta chỉ cần cực phẩm linh thạch!
Đại Bảo khi xuất hiện trong hầm mỏ lập tức lộ ra thần sắc say mê, nghe vậy nhất thời nói:
- Lão đại hãy yên tâm, lần này đảm bảo ngài phát tài đầy túi hết!
Đại Bảo nhếch lỗ mũi ngửi một cái trái phải ở hầm mỏ, xoay người chạy đi về phía bên trái trong hầm mỏ. Thân thể mập bự ngay cả tứ chi của hắn cũng đã bị che đậy kín hết, chỉ thấy một quả cầu thịt đang ngọa nguậy nhanh chóng di chuyển đi mà thôi.
- Nhớ, không được lưu lại dấu vết quá mức rõ ràng, hơn nữa không nên đụng đến trận pháp phù văn trên vách tường của hầm mỏ!
- Yên tâm đi!
Đại Bảo cũng không quay đầu lại biến mất sâu trong hầm mỏ.
Lục Bình cũng không thăm dò hầm mỏ này, mà là xoay người đem toàn bộ lực chú ý lần nữa đặt hết trên vách tường. Thần niệm cẩn thận dò xét qua lại hồi lâu ở mặt vách tường này, nhưng thủy chung không phát hiện gì.
Trong lúc Lục Bình mới từ Truyền tống trận đi ra, ánh sáng của trận bàn phù văn sau lưng còn chưa tắt, thần niệm của Lục Bình bén nhạy tựa hồ phát hiện thứ gì. Sau khi chút phù văn đó tắt cũng lần nữa trở về đến trong nguyên hữu trận pháp. Một tia dị thường này đưa tới thần niệm của Lục Bình chú ý cũng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Bình suy nghĩ một chút, ánh sáng màu xanh trong hai mắt đại thịnh, Tam Thanh Chân Đồng bị hắn thúc giục đến cực hạn. Vốn một tia màu vàng núp trong ánh mắt màu xanh chưa bị luyện hóa cũng bắt đầu tan rã dần dần, có ánh mắt như thực chất vậy lập tức bắn ra hơn một thước, vào thẳng đến trong phù văn của vách tường.
Trôi qua chốc lát, thanh quang trong hai mắt của Lục Bình vừa thu lại, Lục Bình thở mạnh hổn hển hai cái, nhắm chặt hai mắt lại. Một đoàn ánh sáng màu tím lam lưu chuyển trên mí mắt, tựa hồ lúc trước, Lục Bình thi triển Tam Thanh Chân Đồng sinh ra áp lực cực lớn với hai mắt của hắn vậy, vào lúc này cũng dùng chân nguyên đang dựng dưỡng khôi phục.
Đợi đến khi ánh sáng màu tím lam tản đi, Lục Bình miễn cưỡng mở hai mắt ra, lại có thể thấy ánh mắt của hắn lộ ra có chút ảm đạm, chung quanh tạo thành một vòng đen quanh mắt rõ ràng.
Tuy nhiên trên mặt của Lục Bình còn lộ ra một bộ thần sắc thì ra là như vậy, sau đó lật tìm trong trữ vật pháp khí, lấy ra một tờ phù lóe ra ngũ quang sắc vựng, chính là một tờ Ngũ Sắc Phá Cấm Phù!
Lục Bình một đường tiếp xúc quá mức sớm với phù, nhưng trên thiên phú này lại hoàn toàn không bằng một đường luyện đan. Tuy nhiên thiên phú cũng tốt hơn nhiều so với hắn trên luyện khí, ít nhất trải qua sự cố gắng không ngừng, rốt cục sau khi Lục Bình tiến vào Tụ Linh Đảo trong ba bốn tháng luyện chế ra Ngũ Sắc Phá Cấm Phù. Chẳng qua là tỷ lệ thành công cũng cực thấp, vì thế lãng phí không ít tài liệu trân quý của luyện chế phù.
Đây cũng chính là Lục Bình, nếu là đổi thành những tu sĩ khác, làm gì có tài sản huy hoắc như vậy đi cung cấp cho hắn. Có thể nói thành tựu của Lục Bình trên luyện chế phá cấm phù hoàn toàn chính là dùng một lượng lớn cao cấp phù chỉ tạo ra.
Chân nguyên của Lục Bình rót vào đến trong tờ Ngũ Sắc Phá Cấm Phù này, một đạo ngũ quang sắc mang nhất thời tăng vọt. Lục Bình cầm trong tay phá cẩm phù vô một cái về phía mặt vách tường. Một tiếng "ba", ánh sáng ngũ sắc nhất thời dung nhập vào trong trận pháp phù văn.
Đợi đến sau khi ngũ sắc quang mang tản đi, một đạo của không gian màu trắng đột nhiên xuất hiện trên vách tường.
Lục Bình lộ làm ra một bộ biểu tình quả thật như vậy, ngay sau đó một đầu ghim đi vào. Cửa không gian màu trắng ngay sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa.
- Ha ha, quả nhiên, quả nhiên là Không Ngộ di tàng!
Lúc này, Lục Bình đang đứng trong một chỗ thạch huyệt, sau lưng chính là một đạo vách tường phù văn, sau vách tường chính là lối đi của hầm mỏ, hắn có thể thấy rõ ràng hết thảy trong hầm mỏ. Mà người nếu là thân trong hầm mỏ, nhưng không cách nào xuyên thấu qua vách tường phù văn sau khi thấy mặt lại là một chỗ thạch huyệt mật thất.
Lúc hắn chạm tay vào vách tường phù văn đó như là cùng thực chất vậy, lỗi không phải là thần niệm của Lục Bình vượt xa người bên cạnh, lúc này mới cảm thấy dị thường trong khoảnh khắc trận pháp truyền tống. Mà cũng may nhờ Tam Thanh Chân Đồng mới vừa được đề thăng một cấp, mới khiến cho Lục Bình bắt được một tia dấu vết trong điều tra sau đó. Nếu không Lục Bình nào dám dùng Ngũ Sắc Phá Cấm Phù phá vỡ vách tường phù văn này.
Lục Bình xoay người nhìn trong mật thất sau lưng, trên một bàn đá để bảy hòn đá lớn chừng ngón cái dịch thấu trong suốt như thủy tinh vậy.
- Không ngờ lại là Không Minh chi tinh!
Tương truyền Không Minh phái hộ phái đại trận vô cùng phức tạp, nó ngưng tụ tâm huyết của Không Minh phái mấy đời trận pháp tông sư. Không Minh phái tu sĩ đem mật thược khai mở hộ phái đại trận chế thành ba mươi hai viên Không Minh chi tinh, từ lúc ấy bốn vị trận pháp tông sư cấp bậc pháp tướng của Không Minh phải chia ra trông coi. Không Ngộ lão tổ chính là một trong bốn vị trận pháp tông sư cấp bậc pháp tướng lúc đó. Nơi này có bảy viên Không Minh chi tinh, hơn nữa một viên trên cột đá ở cửa hầm mỏ, vừa đúng chính là tám viên. Chẳng lẽ đây chính là tám viên mật thược khai mở Không Minh phái hộ phái đại trận do Không Ngộ lão tổ trông coi sao?
Trong bảy viên Không Minh chi tinh còn có một cái ngọc giản lưu lại trên bàn đá. Lục Bình nhất nhất thu hồi bảy viên Không Minh chi tinh, rồi sau đó liền đem ngọc giản nhét vào trong thần niệm bắt đầu tra xét.
Hồi lâu sau, trên mặt Lục Bình hơi lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng vui mừng thì càng nhiều hơn, ngay sau đó liền đem ngọc giản cẩn thận thu vào trong trữ vật pháp khí. Lúc này, hắn mới đứng ở cửa động của thạch huyệt mật thất, xuyên thấu qua vách tường phù văn nhìn về phía trong hầm mỏ, tay trái vuốt càm không biết đang suy nghĩ gì.
Thượng Hải tông những năm này vốn cũng trên thời kỳ phát triển lên cao nhanh chóng, ở Bắc Hải tuy nói không chói mặt như Chân Linh phái, nhưng thực lực của môn phái chưng chưng mặt trời lên cao cũng là sự thật không bàn cãi.
Mà đại lực của môn phái phát triển không thể tránh khỏi nhu cầu linh thạch cũng bắt đầu ngày càng tăng trưởng. Trong lúc Thương Hải tông chuẩn bị mưu đồ càng nhiều nguồn gốc của linh thạch hơn, vừa khéo vào lúc này, Chân Linh phái đột nhiên phát động hành động chèn ép đối với Thương Hải tông. Phần ngạch của hỗn hợp quáng mạch bị đánh áp, phần ngạch của Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch bị đánh áp, những trung tiểu hình linh thạch quáng mạch khác cùng với thông qua các loại linh thạch giao dịch thu vào cũng bị đánh áp giống vậy. Trong lúc nhất thời linh thạch của Thương Hải tông thu vào lâm vào đến trạng thái quẫn bách.
Thương Hải tông chư vị lão tổ cả ngày lẫn đêm đều rầu rỉ vì khai mở nguồn gốc của linh thạch. Mà vào lúc này, ý tưởng to gan trộm Nguyên Linh đảo linh thạch quáng mạch này cũng không thể không xuất hiện trong đầu của Thương Hải tông chư vị lão giả, bức bách những lão tổ này phải chọn thực hiện con đường hiểm.
Nói lại lịch của viên Không Minh chi tinh này, Thương Hải tông tu sĩ cũng hơi cảm thấy được may mắn. Hơn trăm năm trước Thương Hải tông sau khi mới vừa thống nhất trở lại Huyễn Linh thành, cũng cướp lấy thành công phần ngạch linh thạch phân phối của trung bình môn phái.
Chính là sau lần đầu tiên phân phối phần ngạch linh thạch đó, có một lần Đông Quách lão tổ sau khi lợi dụng một viên cực phẩm linh thạch tu luyện hoàn thành, nguyên vốn linh thạch đã hao hết linh lực xem ra phải hóa thành bột, Đông Quách lão tổ tiên tay ném xuống đất, nhưng chỉ nghe một tiếng định đang nhỏ. Một viên hạt châu thủy tinh lớn chừng ngón cái lăn ra từ trong bột linh thạch bể tan tành, chính là một viên Không Minh chi tinh mà khi xưa Thương Hải tông lấy được.
Thương Hải tông dĩ nhiên là biết được chuyện Không Minh phái năm đó. Mặc dù họ không biết vì sao Không Minh chi tinh trong truyền thuyết đã bị các đại môn phái hủy diệt xuất hiện, nhưng nếu Không Minh chi tinh vẫn còn, nói không chừng năm đó Không Ngộ lão tổ lưu lại Truyền tống trận cũng ở đây, năm đó lời nói của các đại môn phái bất quá chính là một âm mưu.
Sau đó ở nơi này, Thương Hải tông bắt đầu thông qua Không Minh chi tinh trên Nguyên Linh đảo bí mật tìm kiếm Truyền tống trận bí mật năm đó Không Ngộ lão tổ lưu lại, hơn nữa quả nhiên có phát hiện ở hầm mỏ số tám.
Lúc ấy Truyền tống trận này trải qua thời gian hơn ngàn năm đã sớm hư hại, Thương Hải tông hao tốn tinh lực cực lớn đem loại Truyền tống trận đặc thù đó bí mật tu bổ hoàn hảo, đồng thời lại bắt đầu nghiên cứu cách dùng Không Minh chi tinh. Rốt cục trong lúc vô tình, họ đã tu bổ thành công loại Cách không Truyền tống trận vòng qua cửa động phong ấn.
Trong đó Truyền tống trận nội bộ hầm mở bởi vì ghé theo trên Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận, vì vậy cũng không hư hại. Mà Thương Hải tông lão tổ sau khi thấy loại Truyền tông trận bàn thần hồ kỳ kỹ chỉ sợ không cẩn thận hư hại, hay hoặc giả là xúc động hết đại trận bị người khác phát hiện, nào dám tiến hành kiểm tra rất nhỏ đối với Truyền tống trận bàn này nữa. Sách nói cho dù là kiểm tra chỉ sợ cũng chưa chắc có thể điều tra đến thứ gì, vì vậy Không Ngộ lão tổ sau khi mật thất của vách tường phù văn khai mở cũng không bị Thương Hải tông phát giác.
Nguyên vốn Thương Hải tông mặc dù đối mặt với áp lực thiếu hụt linh thạch, nhưng dù sao có Không Minh phái tiền xa chi giám, chỉ muốn cẩn thận thân quỷ không biết trộm một phần nhỏ, cũng không ngờ rằng cuối cùng lại bị người dồn đến tình cảnh như thế.
Không cách nào, người thần bí chưởng khống hoàn chỉnh chuyển sanh bí thuật, cũng đã động tất hết mưu tính của Thương Hải tông. Thương Hải tông không thể không phạm, nếu không sợ rằng Thương Hải tông đem mộng tưởng của đại tu sĩ dời lại mấy trăm năm sau nữa, đến khi đó ai biết Thương Hải tông sẽ bị Chân Linh phái chèn ép thành trình độ gì!
Trong nháy mắt thời gian đã qua một đêm, Lục Bình đứng không nhúc nhích trước vách tường phù văn của thạch huyệt mật thất, tựa hồ đang đợi cái gì.
Trên Nguyên Linh đảo lần nữa truyền tới tiếng nổ ầm ầm. Mặc dù lúc này Lục Bình xâm nhập lòng đất, nhưng thanh âm đấu pháp trên Nguyên Linh đảo vẫn truyền xuống giống như tiếng sấm trầm muộn vậy, ma la đại quân bắt đầu tấn công lần nữa.
Tinh thần của Lục Bình chấn động cả lên, há mồm phun ra một cái. Mười hai viên Nguyên Thần châu lóe ra ngũ sắc hào quang theo thứ tự bay ra, nhất nhất vào trong vách tường phù văn, rồi sau đó phân tán ra bốn phương tám hướng trong hầm mỏ. Tiếp theo quang hoa ngũ sắc đột ngột biến mất, mười hai viên Nguyên Thần châu cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Bình khai mở tay phải, cửu phẩm Bạch Ngọc Liên Hoa nở rộ trong tay. Lục Bình ném đi về phía trên mặt đất hầm mỏ bên ngoài vách tường phù văn. Mấy đạo phù văn lóe lên trên mặt đất, hoa sen nhất thời dung nhập xuống mặt đất biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ chốc lát sau, phù văn trên vách tường phù văn trước mặt Lục Bình nhất thời bắt đầu cấp tốc đi lại. Trong phút chốc, một ít phù văn ảm đạm xuống, một ít phù văn sáng choang, nhất thời tạo thành một đạo Truyền tống trận bàn đơn giản. Rồi sau đó đạo trận bàn này nhanh chóng bắt đầu xoay tròn, tiếp theo một không gian tuyền qua bắt đầu tạo thành trong hầm mỏ, ánh sáng truyền tống màu trắng nhất thời sáng choang.
Hai mắt của Lục Bình cũng sáng lên hai đạo ánh sáng màu xanh, nhìn trong ánh sáng truyền tống, một con đường làng không biết lúc nào xuất hiện trên bả vai của Lục Bình, thấy vậy nhất thời giật mình, rơi vào trong tay của hắn.
Một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trong ánh sáng màu trắng. Tay phải của Lục Bình không nói hai lời lập tức đưa ra từ trong vách tường phù văn. Cây kéo lạnh bảo Lưỡng Đoạn không biết lúc nào đã đến trong tay phải của Lục Bình, cắt một cái về phía bóng người!
Trương Hi Di một đường cẩn thận tránh qua các loại thần niệm dò xét tung hoành lui tới, tới chỗ núi đá khởi động Truyền tống trận đi tới trong hầm mỏ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Ngay tại lúc này, sát ý bén nhọn đột nhiên dâng lên từ sau lưng Trương Hi Di, kích thích tóc gáy toàn thân của lão ta dựng lên.
Có người ám toán, làm sao có thể!
Trương Hi Di không còn kịp suy tự sao có người ở chỗ này mai phục mình nữa, cũng đã nhận ra được mình bây giờ đã lâm vào đến tình cảnh nguy hiểm cực độ.
Hộ thân cương khí theo tâm niệm đẩy đi ra phía ngoài từ trong thân thể, đồng thời Trương Hi Di tung người đánh tới về phía trước. Một bộ pháp y mặc trên người cũng lóe lên phù văn như ánh sao vậy.
Nhưng thời khắc kích phát thủ đoạn hộ thân xúc phát đó, trong lòng của Trương Hi Di ngược lại càng lúc càng trầm xuống.
Trong loạt tiếng vang lốp bốp nổ dồn, những thứ thủ đoạn phòng thủ này tựu như cùng giấy hồ bị người đánh lén phá giải vậy, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Không đợi Trương Hi Di lại có động tác, cũng cảm giác được hai chân chợt lạnh, hai đạo nhận quang lần lượt thay đổi tới trước người của Trương Hi Di. Khi lão ta kinh hãi trong tiếng kêu thảm thiết muốn chết, cả người đã đụng ngã về phía trước khi không. Mà ở phía sau lão ta còn lại là một đôi bắp đùi rơi xuống đất trước thân thể của lão ta, máu tươi phún vẩy một dòng giống như cột nước vậy. Sau đó Trương Hi Di bị té xuống đất nhân cơ hội lật xoay người miễn cưỡng ngừng lại.
Đường lang hưng phấn múa may đại đao phiến trên cánh tay của Lục Bình. Lục Bình nhíu mày, cây kéo này không hổ là Nhị kiếp linh bảo, dưới một kích không ngờ lại có thể giống như hảo thủ đứng đầu làm bị thương nặng một vị pháp tướng trung kỳ dễ dàng.
- Là ai?
Trương Hi Di nhìn một đôi chân cụt trước người, sắc mặt đã sớm trắng bệch. Huyết Chanh kiếm đã bị lão ta cho gọi ra, chỉ cần lão ta lộn thân kiếm đâm về phía dưới chân. Ha, mặt đất hầm mỏ dưới mông lập tức có thể kích thích Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận, đem các đại môn phái tu sĩ khai khai.
Nhưng Trương Hi Di đúng là vẫn không dám, một khi lão ta làm như thế rồi, chẳng những lão ta không sống được, coi như người đánh lén cũng chưa chắc sẽ bị bắt lại. Nhưng sự tình Thương Hải tông trộm linh thạch tất nhiên giấu không được, đến lúc đó, toàn bộ môn phái sẽ có thể chết theo lão ta!
Lục Bình một bước bước ra từ trong vách tường phù văn. Trương Hi Di nhất thời trợn to hai mắt, cả kinh kêu lên:
- Ngươi là ai? Bắc Minh Sơ Diệp lão tổ Lưỡng Đoạn linh bảo kéo sao ở trong tay của ngươi?
Lục Bình hừ lạnh một tiếng. Một đạo kiếm quang truyền qua nhất thời tạo thành bên người."Sấm Thủy Kiếm Quyết" đem Lục Bình đoàn đoàn tra khảm, lập tức nghe tiếng vang trong trẻo liên tiếp vột bên trong. Châm nhỏ đếm không hết ngay cả mắt thường cũng khó thấy rõ bị kiểm tường quậy đến tan tành rơi xuống đất điếm phổ thành một mảnh màu sắc tinh lượng.
- Lục Thiên Bình, ngươi là Lục Thiên Bình! Sao ngươi ở chỗ này?
Sau khi Trương Hi Di thấy Tế Thủy Trường Lưu kiếm trong tiếng kêu gào khó có thể tin, đột nhiên một đạo lôi quang từ trong kiếm tường bổ tới về phía Trương Hi Di đang bị trọng thương.
Nguyên vốn Trương Hi Di sắp miễn cưỡng chạy trốn mặt liền biến sắc, Huyết Chanh kiếm trong tay tuôn ra một đạo thầm quang, nhất thời cùng lôi quang đồng thời chôn vùi trong hầm mỏ.
Hai cái chân của Trương Hi Di lần nữa tan ra hai cổ máu tươi, lớn tiếng gào khóc nói:
- Ngươi điên rồi, ngươi không sợ đưa tới Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận chấn động, gọi cửu đại môn phái cùng Thủy Tinh cung tu sĩ tới, đến lúc đó Thương Hải tông cùng Chân Linh phải cùng xong đời!
Lục Bình gương mặt lạnh lùng, không nói một lời, Tế Thủy Trường Lưu kiểm vu hồi giảo sát đi về phía Trương Hi Di từ hai bên.
Trương Hi Di trong lòng biết hôm nay không cách nào may mắn thoát khỏi, lão ra không né không tránh Tế Thủy Trường Lưu kiếm giảo sát. Huyết Chanh kiếm trong tay đột nhiên đâm tới mặt đất, hiển nhiên muốn dẫn động Trấn Mạch Khóa Linh Đại Trận, lôi kéo Lục Bình cùng chết theo, lúc này, môn phái nào đại nghĩa cũng bất chấp nữa.
← Ch. 1049 | Ch. 1051 → |