← Ch.1057 | Ch.1059 → |
Diễm Linh Cữu trong miệng vừa nói lời gió thổi mây bay, nhưng động tác cũng không trì hoãn chút nào. Một viên hỏa cầu thật lớn từ từ dâng lên trong tay của hắn, tựu như cùng một vầng viêm dương rơi xuống, muốn đốt núi nấu biển vậy.
Ầm!
Từng cỗ một lửa cháy bắn ra từ trong hỏa cầu, lấy hỏa cầu làm trung tâm, biến chức thành một tòa nhà tù hỏa diễm thật to, bao phủ đầu Độc Tu La mất đi độc vụ che chở trong đó, bị lửa đốt cháy phát ra từng tiếng hét thảm.
Tay phải của Vũ Văn Phi Tường cầm lôi chùy, vừa gõ trên phía trái phải của lôi chùy, một đạo Thất Sắc Lôi Quang ở giữa không trung quấn quanh xuống, dụng làm một đạo lôi quang màu tím, đánh thắng bay bạn sinh linh bảo trong tay Độc Tu La.
- Một đạo vô thượng lối pháp tuyệt vời, một đạo thái tiêu tử lôi tuyệt lắm!
Tần Thế Quân khen lớn một tiếng, sau đó chín tầng lưu ly bảo tháp ở đỉnh đầu thắp sáng từng tầng một từ tầng dưới chót. Đợi đến khi tầng thứ bảy, tháp tầng của sáu tầng trước được thắp sáng bị tắt toàn bộ, rồi sau đó toàn bộ ánh sáng của tầng thứ bảy bùng cháy mạnh, trong tiếng nổ ầm ầm trấn áp đi về phía đỉnh đầu Độc Tu La.
- Tần huynh không hổ là thủ đô đời thứ ba của Thủy Tinh cung, đạo "Hải Yến Hà Thanh" vô thượng thần thông này lại được xưng trấn hải đệ nhất, uy danh còn phải trên Đoạn Thủy thần thông của Ngũ Hành tổng thủy mạch, không ngờ đã được Tần huynh luyện thành!
- Ha ha, hơi thông, chẳng qua là hơi thông mà thôi!
Tần Thế Quân đối với Vũ Văn Phi Tường tán dương chẳng qua là hơi biểu hiện ra vẻ đắc ý, sau đó liền nói:
- Vũ Văn huynh, ta và người cần phải thêm một thanh lực. Bích Hải Sở huynh cùng Bắc Hải Lục đạo hữu nơi đó sợ là phải dẫn trước bọn ta một bước.
Vũ Văn Phi Tường cũng đồng ý đáp:
- Sở Hải Khiếu cũng đã đành, người này sớm đã được gọi là thứ nhất trong đời thứ ba của hải ngoại yêu tộc, xem ra cũng liệt vào cùng Tần huynh. Ta không ngờ Lục đạo hữu ra vẻ thực lực lại không kém Sở huynh chút nào, xem ra vị Lục đạo hữu đó giấu giếm rất sâu!
Nhà tù hỏa diễm của Diễm Linh Cữu mặc dù đốt Độc Tu La như quỷ khóc sói tru, nhưng bản thân Diễm Linh Cữu lại rõ ràng, đạo vô thượng thần thông này của mình thật ra thì cũng không tạo thành tổn thương thực chất cho Độc Tu La bị vây trong nhà tù. Đầu Độc Tu La đó một mực đang dùng bản nguyên độc vụ chống lại cùng lửa cháy.
Khổng Thiên Quân lúc này đã khá hơn nhiều, chẳng qua là trên mặt vẫn treo một tia màu xanh biếc, hiển nhiên lúc trước thi triển thần thông, ít nhiều còn dư độc trong đó. Tuy nhiên lấy thực lực của hắn mà nói cũng chỉ là tổn hao một ít thời gian thải hết dư độc ra ngoài.
- Lục Thiên Bình đó rốt cuộc lại lịch gì, nhìn dáng dấp thật là một kình địch!
Diễm Linh Cữu cười lạnh "hắc hắc" hỏi:
- Thế nào, sinh lòng kiêng kỵ rồi sao?
Trên mặt của Không Thiên Quân lại lộ ra nụ cười thật thà, đáp:
- Là tinh tinh tương tích! Tuy nhiên nếu ta là ngươi, lúc này tinh lực hiển nhiên sẽ không đặt trên người của Lục Thiên Bình.
- Cái gì?
- Nhà tù hoa diễm của người muốn nổ rồi!
Ầm!
- Khổng Thiên Quân, ngươi còn không mau xuất thủ!
Diễm Linh Cữu toàn thân dục hỏa, khí cấp bại phôi la mắng.
Ngọc Độc Tu La trừ có thực lực của Ngọc Tu La ra, còn có độc thuật thần thông quỷ dị, đây mới là chỗ căn bản khiến nó mạnh hơn Ngọc Tu La bình thường.
Song khi Ngọc Tu La dựa vào độc thuật thần thông xưng hùng đột nhiên bị khắc chế gắt gao, đầu Độc Tu La đó trong lúc nhất thời không ngờ lại lọt vào trong hốt hoảng.
Sở Hải Khiếu mượn linh dịch màu xanh lá cây của Lục Bình, dưới trong ứng ngoài hợp, nhanh chóng tiêu trừ thần thông độc hại của Độc Tu La. Lúc này Độc Tu La vẫn ở lẫn vào hết trong sóng lớn do "Bích Hải Triều Sinh quyết" của Van Độc Tương hóa thành thảm hại ngăn cản hai con kiếm giao giảo sát.
Sở Hải Khiếu thét dài một tiếng, ba đào màu vàng nhạt càng hơn, Lục Bình có thể nhận ra được một tiếng thét dài đó xem ra là một loại phụ trợ thần thông tương tự. Độc Tu La nguyên vốn đã miễn cưỡng dùng bạn sinh linh bảo trói buộc kiếm giao nhất thời tránh thoát dưới sóng lớn như biển gầm hiệp trợ.
Độc Tu La độc thuật thần thông đã bị Lục Bình khắc chế, bạn sinh linh bảo lại bị song phi kiếm mượn hai đạo đại thần thông pháp thuật khắc chế, một thân thực lực đã phế bảy tám phần mười. Bích Tiểu kiếm của Sở Hải Khiếu vũ thành một đạo vòng tròn sáng tỏ, tôi khô lạp hủ đánh vỡ đủ loại phòng ngự thủ đoạn của Độc Tu La. Vòng tròn chém ngang mà qua, đầu lâu của Độc Tu La bay lên thật cao. Độc tiên mất đi khống chế phát điên rút ra đánh chung quanh. Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã sớm bị quất bay trong một tiếng bị ai phát lên, cho dù là "Bích Hải Triều Sinh quyết" cũng bị phá đi bởi loại bạn sinh linh bảo gần tới lúc hủy diệt bộc phát ra uy năng mạnh mẽ.
Ngay cả Lục Bình cũng không khỏi không tạm lánh phong mang, lui ra xa xa.
Rồi sau đó độc tiên bắt đầu tầng tầng tách ra, giống như vị thạch tiến vào trong nước, một mảnh hắc vụ cuối cùng nổi lên cũng tiêu tán không còn.
Sở Hải Khiếu ngay từ đầu thấy độc tiên tứ ngược khắp mọi nơi, cũng không bao tổn theo Độc Tu La vẫn lạc, trong lòng còn chứa một chút hy vọng. Bích Tiểu kiếm chấn động cả lên muốn toàn lực đem áp chế, tuy nhiên sau đó lập tức tự đi tiêu hủy, ngược lại làm cho mình trong lúc nhất thời mất phong độ trước mặt Lục Bình, chỉ đành phải cười cười lúng túng.
Ngược lại không phải là Lục Bình cao phong lượng tiết, mà vào lúc độc tiên tát bay song phi kiếm, Lục Bình liền thông qua Tế Thủy Trường Lưu kiếm tiếp xúc cùng độc tiên, nhận ra được linh tính trong bạn sinh linh bảo đã cuồng bạo có xu hướng tự ta hủy diệt, hiển nhiên sẽ không tiến lên cướp đoạt nữa.
Lục Bình đưa tay một chiêu, một đạo Vạn Độc Tương màu vàng lúc trước dung nhập vào Bích Hải triều lần nữa ngưng tụ trong thủy triều. Hơn nữa sau khi đem thi thể của một con Độc Tu La cấp bậc Ngọc Tu La hóa thành bản nguyên tinh khí dung nhập vào trong đó, thể tích của một đoàn Vạn Độc Tương này có bành trướng rõ ràng.
Sở Hải Khiếu nhìn chằm chằm đạo chất lỏng màu vàng hai mắt sáng lên, trong miệng ngọa nguậy dự tính nói gì, lại bị mấy tiếng nổ liên tiếp không ngừng cắt đứt.
Đùng! Đùng! Đùng!
Từng tiếng nổ trầm muộn truyền tới từ cách đó không xa, Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu liếc mắt nhìn nhau. Hai người không hẹn mà cùng phóng tới về phía chỗ tiếng vang phát ra. Nơi đó đã là chỗ lỗ hổng của trận pháp, mất đi ba đầu ngọc Độc Tu La chủ trì, lỗ hổng của trận pháp khôi phục đã dần dần chiếm cứ thượng phong trong so đấu át chế bầy Độc Tu La, nó đang chậm rãi thu nhỏ lại.
Ma la đại quân bên ngoài trận pháp hiển nhiên phát hiện biến đổi đó, vì vậy càng thêm điên cuồng bắt đầu công kích lằn ranh của lỗ hổng, ý đồ ngăn cản cũng như tiếp tục phát triển lỗ hổng.
Khi hai người chạy tới, hai đầu Ngọc Tu La đang ra sức xé lỗ hổng, cách đó không xa, mấy đầu Huyết Tu La điên cuồng công kích lỗ hổng của trận pháp, hợp lực ngăn trở lỗ hổng khép lại. Nhóm lớn ma la đại quân gia tăng lướt qua lối đi tăng viện trên Thành Linh đảo.
Hai người không nói hai lời, mỗi người Ngự sử pháp bảo linh bảo trong tay yêu kích chỗ lối đi chen chúc mà vào. Những thứ ma la đại quân tiến vào đa số cũng cấp bậc đại tiểu ma la, dưới hai người này xuất kỳ bất ý đả kích làm gì còn có sức đánh trả, đua nhau chạy trốn tự tán, chỗ lối đi lập tức bị hai người chiếm lĩnh ngăn cản.
Hai đầu Ngọc Tu La kia đang hết sức át chế lối đi nhất thời giận dữ, quát bạo một tiếng. Hai đầu Huyết Tu La muốn xông tới từ lối đi, lại bị đánh lui dễ dàng dưới sự liên thủ của Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu.
Hai đầu Huyết Tu La cùng một đầu huyết ma gia nhập vào, hai người liên thủ chiếm cứ chỗ cửa vào của lối đi, lần nữa ngăn trở bên ngoài không đầu huyết ma la đánh vào.
Lúc này ma la cùng với Độc Tu La bốn phía xông vào trong đại trận đã phát hiện không ổn, đua nhau tụ đến chỗ trung ương lối đi, dự tính lần nữa ngưng tụ lực lượng trong ứng ngoài hợp đả thông lối đi. Nhưng không ngờ một trận xôn xao truyền tới từ trong bầy ma la, ma la đại quân lần nữa đánh loạn. Tần Thế Quân, Vũ Văn Phi Tường, Khổng Thiên Quân cùng với Diễm Linh Cữu đã giải quyết đối thủ của mình, tăng viện tới chỗ lỗ hổng của trận pháp.
← Ch. 1057 | Ch. 1059 → |