Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1079

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1079: Phường thị ngẫu ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Trong Huyễn Linh thành, Lục Bình lần nữa đi tới trong biệt việt của Vinh Tịch lão tổ.

- Thiên Bình đạo hữu, tới đây vì Tế Thủy Trường Lưu kiếm đúng không?

Vinh Tịch lão tổ tựa hồ đã sớm nghĩ tới hôm nay Lục Bình sẽ đến, ngày xưa, bà ta một cuộc phồn mang, hôm nay, không ngờ lại tĩnh tọa dưỡng thần trong phòng.

Lục Bình hơi thi lễ, nói:

- Văn bối vội vàng tới, quấy rầy tiền bối rồi!

- Không sao!

Vinh Tịch lão tổ đưa tay một chiêu, một đôi phi kiếm bay ra từ sau phòng, một đôi phi kiếm chưa tới trước ngươi Vinh Tịch lão tổ đột nhiên chuyển một cái, bay tới Lục Bình. Tiếng kiếm ngân vang vui mừng phát ra bàn hoàn trên dưới quanh người của Lục Bình.

Lục Bình vào khoảnh khắc Tế Thủy Trường Lưu kiếm bay qua, có thể cảm giác được Tế Thủy Trường Lưu kiếm lúc này khác với lúc trước. Loại cảm giác này cùng ban đầu Thủy U kiếm dung hợp món bạn sinh linh bảo đó bản chất là giống nhau. Hơn nữa loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, giống như một đạo dòng nước đỏ ngầu của dòng sông bị chặn lại, chờ đến một khắc đánh vỡ trói buộc.

Lục Bình thu hồi Tế Thủy Trường Lưu kiếm, thành tâm thực ý nói cám ơn:

- Hai lần làm phiền tiền bối, vãn bối thật ngại quá!

Vinh Tịch lão tổ cười đáp:

- Một đôi phi kiếm này tuy nói không có sự mới lạ của một thanh vô hình kiếm lúc trước, nhưng tài lực của song phi kiếm này cũng phải vượt qua xa một thanh vô hình kiếm lúc trước. Sau khi dung luyện San Hô Dị Kim, phẩm chất càng thêm được đề thắng cực lớn, ngày sau cho dù là cho gọi lần thứ hai linh bảo lôi kiếp, cũng không cần chung quanh thu la kỳ trận dị bảo đề thăng phẩm chất, chỉ cần an tâm lấy chân nguyên dụng dưỡng, lấy thần niệm trui luyện, cũng có nắm chắc mấy thành vượt qua lôi kiếp.

Lục Bình gật đầu nói phải, lại nghe Vinh Tịch lão tổ lần nữa dặn dò:

- Còn có chính là không cần vội vả cho gọi lôi kiếp, trước hết lấy chân nguyên chuyên tâm dựng dưỡng một đoạn thời gian, đợi đến sau khi một đôi phi kiếm cùng cả người ngươi khế hợp, lúc đó, cho gọi lôi kiếp cũng không muộn!

Lục Bình bái biệt Vinh Tịch lão tổ, đứng dậy đi tới một chỗ giao dịch phường thị ở phía tây của Huyễn Linh thành.

Lục Bình hơi che đậy dung mạo cùng tu vi, hắn hôm nay cũng coi là danh nhân của Huyễn Linh ngũ đảo, cũng không muốn oanh động đưa tới tất cả tu sĩ trong phường thị vây xem. Tuy nhiên thuật che giấu đơn giản cũng không gạt được cùng cấp tu sĩ, như vậy cũng không đưa tới sự chú ý không cần thiết.

Huyễn Linh ngũ đảo đến bây giờ bị vây đã đến gần một năm, toàn bộ Huyễn Linh ngũ đảo tu sĩ tổn thất đã vượt qua một phần ba. Tới bây giờ, vô luận nhân yêu hai tộc, cơ hồ giữa tất cả pháp tướng tu sĩ với nhau cũng có thể nhận biết hết cả. Nếu Lục Bình thật đúng là che giấu tu vi, dung mạo che đậy ngay cả cùng cấp tu sĩ cũng không thể phát hiện được, ngược lại sẽ bởi vì lạ mặt mà đưa tới sự chú ý của nhiều người.

Hiện nay Huyễn Linh ngũ đảo bởi vì ma la đại quân vây khốn, cho dù là có ma la tinh khí bổ sung, giá cả các loại tu luyện tư nguyên cùng một đường đi cao, mà tiện nghi nhất ngược lại thành các loại các dạng truyền thừa, bí thuật, công phu vân vân.

Lục Bình hôm nay thích rỗi rãnh đi dạo trong phường thị này, ngược lại không phải là giống như thường ngày đi thu thập các loại linh thảo. Hiện nay Huyễn Linh thành ai còn sẽ ngu đến mức lấy ra linh thảo để giao dịch, cho dù là có, đó cũng đem giá cả định mắc lên tận trời.

Lục Bình cảm giác hứng thú chính là tu sĩ trong phường thị thu thập được những thứ vật ly kỳ cổ quái trong ngày thường. Hiện nay những thứ đồ này cũng có thể dùng giá tiền vô cùng thấp tới mua được, hoặc là linh thạch, hoặc còn lại là tu luyện đan dược, thậm chí là cực ít mấy dạng linh thảo đã trên ngàn năm.

Linh thạch, đan dược những thứ đồ này trên người của Lục Bình cũng không thiếu hụt, nhưng đều là vật cần đối với người khác. Vì vậy, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất đào đổi các loại bảo vật trong phường thị. Trên thực tế Lục Bình lúc trước đến phường thị này mấy lần, đã từng đổi được mấy tờ đan phương không tệ, trong đó thậm chí có một loại đan phương truyền thừa của đan dược cấp bậc pháp tướng mà Lục Bình đã biết qua. Lục Bình căn cứ vào hiệu quả xem ra cho dù là tinh phẩm trong pháp tướng đan dược, mà giá cao bất quá chỉ là một viên cực phẩm linh thạch thôi.

Lục Bình đi tùy ý trong phường thị, đồng thời xem bên cạnh hai bên đặt vật phẩm dùng cho giao dịch, thường thường đều như cưỡi ngựa ngắm hoa đảo qua vậy, rất ít dừng bước lại tới cẩn thận tra xét. Nhưng Lục Bình đến còn đưa tới sự chú ý của không ít tu sĩ trong phường thị.

Trước đó, Lục Bình mấy lần xuất thủ trong phường thị đều lộ ra rất đại phóng, nhưng mỗi một lần vật phẩm xem trọng tất cả đều là vật rất có giá trị. Hiển nhiên chỉ cần có thể vào pháp nhân của hắn, Lục Bình chắc là sẽ không quá mức so đo cùng những đoán đan tu sĩ đó.

Không ít tu sĩ sau khi thấy Lục Bình đi tới, đều lấy ra mấy dạng đồ coi là áp đáy rương từ trong trữ vật pháp khí nhà mình, hy vọng có thể được Lục Bình coi trọng. Họ cũng muốn đổi được một giá tiền cao, nhưng mà muốn vào tới pháp nhãn của Lục Bình cũng cực kỳ khó khăn.

Chính vào lúc này, Lục Bình nhìn về phía một trung niên tu sĩ ngồi xếp bằng ở trên thạch đài cách đó không xa, trước người của ông ta để nhiều vô số mấy chục món vật phẩm. Mỗi một món mặc dù không coi là trân quý, nhưng cũng đúng là vật rất hữu dụng, trên mặt của Lục Bình cũng thoáng qua một vẻ kinh ngạc.

Đồ có thể xem là vật hữu dụng trong mắt của Lục Bình, hiển nhiên có thể coi là không tầm thường trong mắt của những đoán đan kỳ tu sĩ ở phường thị này rồi. Trên thực tế lúc này cũng đang có không ít đoán đan tu sĩ tụ tập trước thạch đài của trung niên tu sĩ chọn chọn giản giản, đồng thời còn cố gắng cùng tu sĩ cò kè bớt một thêm hai, nhưng tu sĩ cũng một mực không để ý tới đối với lần này.

Mặc dù những thứ đồ đó không tệ, nhưng cũng không thể đủ vào mắt của Lục Bình, Lục Bình chẳng qua là nhìn lướt qua trong những vật phẩm này, lập tức đi qua bên thạch đài của trung niên tu sĩ.

Trong lúc sau khi Lục Bình đi tới cách đó không xa, trung niên tu sĩ một mực im lặng không lên tiếng cũng đột nhiên khai ích hai mắt.. Ông ta liếc mắt nhìn về phía bóng lưng của Lục Bình nơi xa, sau đó thu hồi toàn bộ hơn mười món vật phẩm trưng bày trước mắt vào trong túi.

Trong số đoán đan tu sĩ đang chọn lựa có mấy người đã sớm nhìn đúng vật phẩm, nhưng mà là bởi vì muốn áp giá thấp mà một mực cố gắng cò kè bớt một thêm hai thôi. Họ thấy trung niên tu sĩ không ngờ chưa nói tiếng nào thu hết đồ về, nhất thời có chút nóng mắt, trong miệng tuôn lời không sạch sẽ, đồng thời còn cố gắng ngăn cản trung niên tu sĩ rời đi.

Không ngờ trung niên tu sĩ đột nhiên đứng dậy, khí tức trên người một phát vừa thu, pháp tướng kỳ tu vi khiến cho tu sĩ tại chỗ đua nhau hoảng hốt lui ra. Họ nhìn người rời đi trước mắt mà kinh hãi đảm chiến, không nhất cử lắm mồm nói ra được lời nào nữa.

Lục Bình vẫn đi tùy ý trong phường thì như cũ, đáng tiếc hôm nay xem ra vận khí cũng không phải là quá tốt, một mực chưa từng gặp được đồ làm hắn trúng ý.

Chỗ xa mười mấy trượng sau lưng Lục Bình, trung niên tu sĩ treo ngược ở phía sau hắn, cũng không từng cố ý che giấu hành tung của mình.

Lục Bình càng chuyển càng đi lệch ở trong phường thị, đợi đến lúc đi ngang qua một quán trà nhỏ, tùy thân đi vào trong đó. Hắn ném cho chưởng quỹ mấy khối trung phẩm linh thạch, thuận miệng phân phó mấy câu, liền được Tiểu nhị ca do chưởng quỹ tự mình dẫn theo ân cần nghênh đến trong một nhã thất.

Qua chốc lát, trung niên tu sĩ kia cũng đi vào quán trà, ánh mắt của tiểu nhị ca sáng lên, vội vàng tiến lên đón tới hỏi:

- Xin hỏi là Lâm tiền bối sao? Lục tiền bối cung kính chờ đợi đã lâu trong nhã thất!

Trung niên tu sĩ sửng sốt, ngay sau đó gật đầu cười, ném cho Tiểu nhị ca một khối linh thạch, sau đó ông ta đi tới trong nhã thất dưới sự dẫn dắt của Tiểu nhị ca.

Tiểu nhị ca khai ích cửa của nhã thất, một cỗ trà hương thanh xa khiến cho tinh thần của Tiểu nhị ca chấn động cả lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc trà lâu của mình lúc nào có linh trà phẩm chất như vậy rồi. Lúc Tiểu nhị ca ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ trà cụ trên bàn đã sớm được thay đổi, mà vị Lục tiền bối lúc này đang mỉm cười nhìn về phía sau mình.

Trong lòng của Tiểu nhị ca tâm giật mình một cái, vội vàng nói:

- Lục tiền bối, Lâm tiền bối đến!

Dứt lời liền khom người để qua sau lưng trung niên tu sĩ, đồng thời thối lui ra nhã thất đóng cánh cửa lại. Hắn thừa dịp ngay lúc đóng cửa, ngoan mệnh hít hai hơi trà hương, Tiểu nhị ca thậm chí cảm thấy pháp lực trong cơ thể của mình phải nhanh mấy phần nếu so với bình thời vận chuyển.

Lục Bình thấy Tiểu nhị ca thối lui ra khỏi trà thất, vội vàng mời trung niên tu sĩ vào ngồi, cũng dâng lên một chén linh trà, hơi mỉm cười hỏi:

- Lâm tiền bối một mực theo sau lưng vãn bối, có cái gì chỉ giáo không?

Trung niên hợp một ngụm linh trà, đáp:

- Trà ngon!

Trung niên tu sĩ chậm rãi để chén trà xuống, thoáng qua một đạo vẻ buồn rầu, ngay sau đó hé mồm nói:

- Nói ra thật xấu hổ, cũng muốn cầu cạnh Lục đạo hữu!

Lục Bình thần sắc không thay đổi, cũng đột nhiên mở miệng hỏi:

- Là vì thương thế trên người của tiền bối đúng không?

Trung niên tu sĩ cười khổ một tiếng, đáp:

- Không hổ là luyện đan đại tông sư, cũng không gạt được đạo hữu.

Sau khi Lục Bình khiêm thanh nói một câu "không dám", liền không nói thêm gì nữa.

Trung niên tu sĩ do dự chốc lát, lúc này mới hé mồm nói:

- Như vậy tại hạ cũng không vào khúc quanh ngõ cụt rồi, tình cảnh của tại hạ hiện nay xem ra Lục đạo hữu cũng có biết. Bắc Minh tham dự Huyễn Linh đảo cuộc chiến, bốn vị pháp tướng tu sĩ, gần trăm tên đoán đan kỳ tu sĩ, hôm nay Sơ Diệp sư thúc bị đâm bỏ mình, hai người sư điệt cũng vẫn lạc trong đại chiến cùng ma la đại quân. Đệ tử còn sót lại lớp chết đi, lớp tứ tán, chỉ còn lại có mình Lâm mỗ nhưng cũng trọng thương trong người, xem ra những chuyện này đạo hữu cũng đã biết!

Lục Bình gật đầu một cái, cùng với không nói lời nào.

Trung niên tu sĩ tiếp tục nói:

- Hôm nay Huyễn Linh đảo mấy vị luyện đan tông sư đều là các đại môn phái môn hạ, hiện nay các đại môn phái sợ rằng đã sớm nhắm ngay trên dưới Bắc Minh của ta, hiển nhiên sẽ không vì tại hạ chẩn bệnh thương thế trên người. Cho nên ta chỉ có thể cầu xin đến đạo hữu, hy vọng đạo hữu có thể tương trợ Lâm mỗ, Bắc Minh ta ngày sau sẽ có trọng tạ!

Lục Bình thấy buồn cười, đáp: - Nếu là tại hạ xuất thủ chẩn bệnh thương thế của tiền bối, Lâm tiền bối cho là Bắc Minh ngày sau còn có cơ hội trọng tạ tại hạ sao?

Trung niên tu sĩ ngẩn ra, ngay sau đó nghĩ tới chút gì, trong ngôn ngữ mang theo bị thương sâu hoắm, hỏi:

- Lục đạo hữu đã biết chút gì phải không?

Lục Bình lạnh lùng nói:

- Sợ rằng Lâm tiền bối cũng đã sớm đoán được mà, chẳng qua là trong lòng vẫn tồn một tia may mắn thôi!

Trung niên tu sĩ im lặng không lên tiếng trong hai mắt thoáng qua một đạo vẻ thống khổ, tựa hồ đã thừa nhận Lục Bình nói.

Lục Bình nói tiếp:

- Thương thế của tiền bối nếu muốn chữa khỏi cũng không coi là quá khó khăn, khó khăn là khó khăn ở chỗ loại thương thế này nhất định phải cậy vào lực của đan dược. Tu sĩ muốn dựa vào tu vi tự thân khôi phục cũng cực kỳ khó khăn, xem ra tiền bối cũng tràn đầy thể nghiệm chứ?

Trung niên tu sĩ nghe ý bên ngoài Lục Bình nói, hiển nhiên cũng không cự tuyệt tiến hành cứu trị ông ta, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

- Đúng là như thế, nếu mà đạo hữu có thể xuất thủ cứu giúp, Lâm mỗ tất nhiên kết cỏ ngậm vành lấy báo!

Lục Bình lắc đầu cười nói:

- Vãn bối cũng không coi trọng báo đáp của tiền bối ngày sau!

Trung niên tu sĩ mặt liền biến sắc, trầm giọng hỏi:

- Đạo hữu này là ý gì?

Ngôn ngữ của Lục Bình làm cho trung niên tu sĩ rất tức giận, lạnh giọng hỏi:

- Lục đạo hữu này là ý gì?

Lục Bình nhìn chằm chằm hai mắt của trung niên tu sĩ, đáp:

- Lâm tiền bối, người chẳng lẽ còn không nhìn ra sao? Sở dĩ đến bây giờ người vẫn còn sống, mười có chín là bởi vì những đại nhân vật mưu đồ sau lưng Bắc Minh muốn lưu một người sống có chút địa vị ở Bắc Minh, để sau này trợ giúp bọn họ ra các nơi truyền thừa một địa của Bắc Minh mà thôi. Xem như vãn bối chữa hết thương thế của người, tiền bối tự nhận là có thể chạy thoát được lòng bàn tay của những đại nhân vật kia sao?

Ngôn ngữ của Lục Bình giống như một thanh đao nhọn khoét vào thịt, mỗi khi thêm một câu có thể cắt lấy một miếng thịt từ trên người trung niên tu sĩ. Đợi đến Lục Bình nói xong, trung niên tu sĩ đường đường pháp tướng trung kỳ tu vi thì đã đầu đầy mồ hôi, trong hai mắt lóe lên thần sắc tuyệt vọng.

Sau khi Lục Bình nói xong thì yên lặng xuống, nhìn trung niên tu sĩ khôi phục như cũ từ trong tuyệt vọng, từ từ trong hai mắt lại bắt đầu vẻ tràn đầy kiến nghị, tựa hồ hạ quyết tâm vậy. Còn Lục Bình từ đầu chí cuối ánh mắt bình tĩnh giống như cùng nước hồ uống sâu không lường được.

- Nói đi, trước đó người cũng không cự tuyệt trị liệu thương thể cho ta, rốt cuộc người muốn gì?

Trung niên tu sĩ hoãn lại thần, rốt cục khôi phục lý trí đáng có, thần sắc phức tạp nhìn pháp tướng tu sĩ trẻ tuổi trước mắt không nói.

Một nụ cười cuối cùng nhấc lên từ trên khóe miệng của Lục Bình rơi xuống, thanh âm của hắn mang theo một tia nhẹ mà nhanh, đáp:

- Không sai, bất kỳ cam kết của tiền bối, trước mặt, Bắc Minh đối mặt sinh tử đại kiếp trong mắt vãn bối cũng đã không kể, cho nên vãn bối muốn đồ chỉ có thể rơi vào trên người của tiền bối.

Thần sắc của trung niên tu sĩ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Lục Bình tựa hồ đối với bất kỳ yêu cầu gì của hắn cũng đã không kỳ quái nữa.

- Vật mà vãn bối muốn chính là linh thạch phần ngạch phân phối trong Huyền Linh đảo cự hình linh thạch quáng mạch của Bắc Minh lần này mang theo trên người tiền bối!

- Ha ha ha ha!

Trung niên tu sĩ mang theo một tia vẻ giếu cợt nở nụ cười, nói:

- Ngươi có khẩu vị thật là lớn đó. Người có biết Bắc Minh xếp hàng thứ mấy trong cửu đại môn phái, phần ngạch của cự hình linh thạch quáng mạch lại là một khoản số lượng khổng lồ cỡ nào sao? Một khoản linh thạch lớn như vậy làm sao mang trên người của ta?

Lục Bình cũng cười "ha ha" đáp:

- Tất cả trứng gà cũng không đặt trong một giỏ, không phải sao, ít nhất xem ra có một phần trên người của tiền bối. Vãn bối chỉ cần một phần đó là đủ rồi. Như tiền bối nói, đây chính là một khoản linh thạch số lượng rất lớn, trên người tiền bối cho dù là chỉ có một phần, đó cũng vô cùng khả quan, không phải sao?

Trung niên tu sĩ nhìn thần sắc của Lục Bình âm tình không chừng, mà hắn thủy chung đều trấn định như thường.

Vào lúc này, bên ngoài Huyễn Linh thành đột nhiên nổ lên tiếng nổ tung trời, một tiếng rống to nhất thời vang dội khắp thành:

- Tất cả pháp tướng tu sĩ mau nghênh địch, tiếp ứng sứ giả bên ngoài thành!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)