← Ch.1138 | Ch.1140 → |
Điều này không phải là do thiên uy mênh mông cuồn cuộn tại thời điểm Lục Bình độ kiếp, mà là Long Chi Pháp Tướng mỗi một thanh âm gầm rú đều thẳng thừng đâm vào trong óc của mấy yêu sủng này.
Loại cảm giác này lũ yêu sủng cũng đã từng cảm thụ qua trên Phi Linh sơn rồi, lần này chỉ là đến mãnh liệt hơn thôi. Hiện tại, Tam linh đã là nhân vật đoán đan điên phong, nhưng loại áp chế xuất phát từ nguồn gốc huyết mạch vẫn khiến cho Tam linh không thể không quy phục trên đất.
Lục Cầm Nhi hiện nay bởi vì chưa tìm được phong hóa thiên cấp linh vật hỗ trợ, tu vi bị đình chỉ ở đoán đan chín tầng. Tuy nhiên, cô nàng không phải có Giao huyết mạch, nên mặc dù cũng cảm nhận được loại áp chế đến từ trên huyết mạch của Lục Bình, nhưng không đến nổi mãnh liệt như Tam linh.
Về phần Đại Bảo, Đại Quý, Tử Tinh Phong Vương thì vào thời điểm ban đầu Lục Bình độ kiếp cũng đã bị sợ ngất đi bởi khí thế lan tỏa khắp nơi. Lục Đào Hoa đồng dạng bái phục trên mặt đất, nhưng nàng cùng huyết mạch của Lục Bình cũng coi như đồng nguyên, chưa đến mức ngất đi như bọn Đại Bảo.
Lục Tiểu Hải vào thời điểm Lục Bình tiến cấp pháp tướng kỳ đã từng bị sợ ngất xỉu, chuyện này hắn vốn lấy làm hổ thẹn. Hắn là Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc chính tông sinh ra, tính kiêu ngạo tự tôn một thân một mình ngông nghênh cao ngất. Lúc trước Hổ đạo nhân chế bá Tây Hoang bắc nguyên, ngay cả Bằng đạo nhân cùng Giao đạo nhân cũng không thèm nể mặt, Viên đạo nhân có tu vi tương đương nhiều lần chịu thua thiệt trong tay ông ta, không ngờ lại vì pháp tướng của Lục Bình phát tán ra huyết mạch khí tức liền chống đỡ không nổi.
Lúc này đây vô luận như thế nào cũng không thể lại bị dọa ngất đi được nữa!
Sau khi Lục Bình tiến cấp pháp tướng trung kỳ, uy thế so sánh với lúc trước đầu chỉ gia tăng gấp đôi gấp ba. Nhưng hiện tại, Lục Tiểu Hải cũng là đỉnh cấp yêu tu, vừa vặn bước vào đoán đan hậu kỳ, không còn là một con đoán đan sơ kỳ tiểu hổ yêu ngây thơ như trước nữa.
Lục Tiểu Hải hóa thành nguyên hình đứng ghìm thẳng nơi đó. Mặc dù hắn là tùy tùng của Lục Bình, nhưng lại tuyệt đối không bái phục Lục Bình. Hai cái chân trước tuy lạnh run, phải chuyển dời hơn phân nửa lực lượng cả người lui về phía sau, từ xa xa nhìn lại giống như tùy thời có thể gãy vụn tan ra. Chỉ có Lục Tiểu Hải tự mình biết bản lĩnh của mình, cho dù bản thân hiện giờ có buông thỏng ra, thì chỉ sợ thời điểm bay đi rơi xuống đất, kết cục vẫn là hai chân trước gẫy vụn.
Đặng Minh thì xếp bằng ngồi trên đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn thiên tượng cuồn cuộn mênh mông trên Không Minh đảo. Hắn cũng không phải như các phái tu sĩ lúc này chờ đợi ngoài Không Minh đảo, ngộ nhận Lục Bình là một gã pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ thực lực không đủ, chỉ nhờ may mắn mới vượt qua lôi kiếp lần thứ hai.
Nhưng cũng chính là bởi bì biết được lúc này Lục Bình vượt qua bất quá là lôi kiếp lần đầu tiên của mình, Đặng Minh mới cảm thấy chấn động mãnh liệt. Cường độ của lần lôi kiếp đầu tiên có thể nói là tương đương lôi kiếp lần thứ hai, người này tu vị thần thông phải đạt tới trình độ nghịch thiên!
Có lẽ sau này đi theo người này trở thành tu sĩ của Chân Linh phái là một quyết định không sai. Chí ít có người này tọa trấn, thành tựu của Chân Linh phái ngày sau tuyệt đối sẽ không thấp. Huống chi, bề ngoài giống như mình bây giờ muốn không gia nhập Chân Linh phái đều khó có khả năng rồi!
Đặng Minh cười khổ nhìn nhìn vài món trữ vật pháp khí trong tay, trong đó có một món chính là cái lúc trước Lục Bích giao cho hắn. Đồ vật bên trong chính là di vật của một vị trận pháp tông sư hàng đầu, mà từ bên trong di vật này lấy được truyền thừa mà xét, thì thân phận của người chết lại là tâm phúc của Vũ Văn thế gia gia tộc, được gọi là Văn tiên sinh.
Với tư cách một trận pháp sư, Đặng Minh mặc dù chỉ xuất thân từ tán tu, nhưng vị trận pháp tông sư này được xưng hiệu là đứng đầu về tu sĩ trận pháp đời thứ 2, có lẽ tên đã như sấm bên tai rồi. Huống chi kẻ đứng phía sau lưng người này là Vũ Văn thế gia vốn là một con quái vật khổng lồ như vậy nữa.
Đặng Minh có thể vì hoàn thiện bản thân đối với kiến thức và hệ thống trận pháp, có thể ở lỳ trong Không Minh di mấy chục năm, dựa vào sức một mình phá đi đến tầng bốn của hệ thống trận pháp liên hoàn này, tài trí tuyệt đối không thấp, hơn nữa trên con đường trận pháp không biết tích lũy hùng hậu đến cỡ nào.
Sau khi hắn nhận được truyền thừa của cái di hài đó, Đặng Minh về mặt trận pháp truyền thừa đã coi như đã nhận được nguyên vẹn, sau đó lại có thêm trận pháp tăng sự truyền thừa cao cấp nhất của Vũ Văn thế gia. Trong thời gian Lục Bình bế quan hơn mười năm, Đặng Minh trên con đường trận pháp này đã nhận được mức độ "hậu tích bạc phát", có thể dùng câu "một ngày đi ngàn dặm" để hình dung, chỉ đợi ngày là thành tựu trận pháp tông sư mà thôi.
Sở dĩ Lục Bình kiết lực mời chào Đặng Minh, ngoại trừ nhận định Đặng Minh tài hoa về mặt trận pháp ra, trọng yếu nhất chính là nhu cầu trận pháp sư của Chân Linh phái.
Chân Linh phái đã vì chuyện nhà mình tấn chức đại hình môn phái mà làm chuẩn bị từ lâu, việc sửa chữa bảo thuyền cũng đã tiến triển tốt, nhưng mà Chân Linh phái về mặt trận pháp sư truyền thừa thì quả thật vô cùng kém cỏi.
Huyền Thần chân nhân mặc dù tài hoa hơn người, nhưng cũng là trận pháp sư duy nhất của Chân Linh phái, trên con đường tu luyện không coi là kinh thái tuyệt diễm. Thời điểm trước lúc tiến cấp đoán đan hậu kỳ đã dùng hết thủ đoạn, sau khi miễn cưỡng tiến cấp đoán đan chín tầng mấy chục năm nay không có một tia hy vọng tiếp tục tiến thêm nào.
Hôm nay số tuổi thọ của bà ta cũng đã đạt đến hơn năm trăm tuổi, một vị đoán đan hậu kỳ nhân tộc tu sĩ, cao nhất chỉ có thọ nguyên không quá sáu trăm, cho dù có Thọ đan nơi tay, cũng chỉ có thể kéo dài vài năm.
Mà dưới Huyền Thần chân nhân, trong Chân Linh Phái, tam đại đệ tử còn có hai nhân vật có cấp bậc trận pháp đại sự, trong đó một người chính là Huyền Hồ chân nhân - đạo lữ của Lục Bình.
Mặc dù Huyền Hồ chân nhân trên con đường trận pháp rất có thiên phú, nhưng dù sao tu luyện ngắn ngày, về mặt tu vi có thể được Lục Bình trợ giúp nên có thể đi một ngày ngàn dặm, nhưng trên con đường trận pháp thì là một quá trình nếu so sánh với tu vi thì rất cần năm tháng tích lũy. Sợ là thời điểm thọ nguyên của Huyền Thần chân nhân dùng hết, Huyền Hồ chân nhân còn không thành tựu trận pháp tông sư.
Nếu đúng thật như thế, Chân Linh phái về mặt trận pháp sư truyền thừa chỉ sợ rằng phải mất đi truyền thừa đỉnh cao nhất, do đó dẫn đến một loạt ảnh hưởng không tốt, trọng yếu nhất chính là tiến trình sửa chữa bảo thuyền có thể sẽ chậm dần, thậm chí đình trệ hẳn.
Nếu như bây giờ có thể có một vị trận pháp tông sư tuyệt đối đáng tin trên trung thành gia nhập liên minh, bổ sung thúc đẩy cho trục bánh xe biến tốc, quá trình sửa chữa bảo thuyền tất nhiên sẽ như hổ thêm cánh.
Đặng Minh lấy ra một cái ngọc tủy bình từ trong túi trữ vật, mở ra một tia khe hở say mê nghe khí tức bên trong: Đoán Linh đan a, không ngờ rằng mình chỉ là một người xuất thân tán tu mà hôm nay cũng có cơ hội đặt chân lên pháp tướng kỳ. Như thế có thể có một chỗ để nương tựa, ngày sau thành lập trận pháp truyền thừa hệ thống của mình cũng có thể có một hoàn cảnh truyền thừa an ổn, âu cũng là điều không tệ lắm!
← Ch. 1138 | Ch. 1140 → |