← Ch.1184 | Ch.1186 → |
Nhưng Linh Lung lúc này nói tiếp:
- Ta bây giờ có thể đủ điều chỉnh đại hình linh mạch, có thể ngưng tụ tiểu hình cùng vị hình linh mạch, những điều đó cũng không sai. Hơn nữa sau khi ta vượt qua lôi kiếp thậm chí có thể ngưng tụ ra cỡ trung bình linh mạch, nhưng cỡ trung hình linh mạch chỉ có ở thời điểm bản thể của Linh Lung mới có thể ngưng tụ thành hình. Một ngày bản thể ly khai, linh mạch mất đi trấn áp sẽ tự động tán loạn, mà Càn Khôn Bảo Đỉnh năm đó ngưng tụ linh mạch của thiên hạ lại chắc là sẽ không tán loạn. Bọn họ sẽ cùng địa mạch ngưng làm một thể, đây là một khác biệt lớn nhất của phòng chế phẩm cùng Khai Thiên Thần Khí.
Cuối cùng Lục Bình cũng nghe rõ một ít, nói:
- Nói cách khác sau khi Linh Lung vượt qua lần thứ hai lôi kiếp, là có thể từ trong địa mạch hội tụ một cái cỡ trung hình linh mạch. Linh mạch đó cũng chỉ là dưới Linh Lung trấn áp mới có thể tồn tại, một ngày bản thể của Linh Lung ly khai, cuối cùng linh mạch này sẽ tự động tán loạn địa mạch đúng không?
Viên Long gật đầu đáp:
- Đúng là như vậy, trên thực tế tu luyện giới tồn tại rất nhiều linh mạch do linh bảo phỏng chế của Càn Khôn Bảo Đỉnh hội tụ. Những linh mạch thống nhất được gọi là hư linh mạch, bởi vì thủy chung không cách nào đem linh mạch hội tụ cuối cùng ngưng tụ thành hình. Để có thể giải thoát linh bảo phỏng chế ra khỏi từ trên hư linh mạch, tu luyện giới lại có luyện khí sư luyện chế được một loại tụ linh pháp bảo dùng để trấn áp cấm cố hư linh mạch đó, từ trong đó giải thoát ra linh bảo phỏng chế Càn Khôn Bảo Định.
Tụ linh pháp bảo!
Lục Bình cũng đã biết pháp bảo như thế. Năm đó trên Ngân Kiếm đảo của Liệt Thiên Kiếm phái đã từng có một sân giao dịch hội riêng tư. Lúc đó, Lục Bình còn là đoán đan sơ kỳ tu sĩ, hắn theo đoán đan hậu kỳ Lương Huyền lão tổ trên giao dịch hội đã từng biết một thanh Tụ Linh Hồ. Tụ Linh Hồ đó là một kiện tụ linh pháp bảo, trên pháp bảo chỉ là ngưng tụ hai đạo tụ linh bảo cấm mà thôi.
Mặc dù tụ linh pháp bảo chỉ là pháp bảo, nhưng luyện chế không dễ, có thể nói nó gần cùng cấp với một kiện Động Thiên Pháp Bảo, nhưng mà dạng pháp bảo này luyện chế ra lại chỉ làm cấm cố một cái hư linh mạch cỡ trung bình mà thôi. Hơn nữa sau khi cấm cố trấn áp linh mạch này, còn cần tu sĩ lúc nào cũng coi sóc, nếu không như trước có thể trôi đi mất linh mạch tạo thành.
Nhưng mà mặc dù là một kiện Tụ Linh Hồ như vậy, cũng có thể khiến cho Lương Huyền Phong chân nhân lúc đó đi ra ngoài âm thầm theo đấu giá vật này, muốn giết người cướp hàng làm của riêng mình, bởi vậy có thể thấy tầm quan trọng của tụ linh pháp bảo đối với một nhà môn phái.
Lục Bình rốt cuộc hiểu rõ vấn đề, liền hỏi:
- Viện huynh có biết bảo vật dùng trấn áp linh mạch thành hình trong Càn Khôn Bảo Định là cái gì không?
Viên Long bất đắc dĩ lắc đầu, đáp:
- Chuyện này lão Viên ta cũng không quá rõ, chỉ là từ xưa tương truyền chi bảo trấn áp linh mạch trong Càn Khôn Bảo Đỉnh xem ra là một tòa tháp!
- Một tòa tháp sao?
Trong lòng Lục Bình bỗng nhiên ngẩn ra, sắc mặt cũng vẫn là một bộ dáng ngạc nhiên.
Viên Long gật đầu đáp:
- Không sai, chính thị một tòa tháp, chỉ là dáng dấp của tòa tháp đó ra sao, luyện chế như thế nào, điều này lão Viên ta không rõ lắm, có thể một lão gia trong Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta có khả năng biết được nhiều hơn chút. Nhưng mà ta sợ rằng phải dính đến cơ mật của Cự Viên nhất tộc ta, sợ là Lục huynh muốn đổi lấy cơ mật ấy, lão gia đó cũng không báo cho huynh biết!
Trên mặt Lục Bình lộ ra một chút về tiếc nuối, nói:
- Những đạo lý này Lục mỗ hiển nhiên là hiểu được, nếu là đổi thành chính Lục mỗ, người khác muốn đổi lấy bí mật của Càn Khôn Bảo Đỉnh, Lục mỗ cũng kiên quyết sẽ không cho biết, đó là giá cao tới đâu cũng không được.
Viên Long gật đầu, đáp:
- Lục huynh biết được là tốt rồi, hoặc là bí mật mà Linh lung tiến cấp linh bảo cũng chưa chắc chỉ có Cự Viên nhất tộc ta biết được. Sau này Lục huynh có thể lấy được tin tức của bảo tháp, còn phải xem tạo hóa của chính Lục huynh nữa.
Không lâu sau, Viên Long chào từ biệt Lục Bình, cũng muốn đi về hướng tây nam. Dựa theo Viên Long nói, hắn nguyên vốn chính là muốn đi phương hướng tây nam, có người nói lúc ở Thanh Minh Giang cửu đại Thuần Dương đánh một trận, Vô Tận Sơn Khổng Tước Vương Tộc cùng Lăng Vân cốc trong lúc đó lại không thái bình, hắn đi vào trong đó cũng vì tìm người đánh nhau, chỉ là trên đường đụng phải Lục Bình làm ra phong ba trên Thanh Minh Giang, lúc này mới tạm hoãn hành trình tây nam, chuyển chạy đến tìm Lục Bình so tài đánh nhau.
Nhìn thân ảnh của Viên Long đi xa, Linh Lung sau lưng Lục Bình cũng không nhịn được nữa hỏi:
- Ca ca, đại Hầu Tử nói dùng bảo tháp để hiện trợ Linh Lung trấn áp ngưng tụ linh mạch có phải là Bát Cảnh Lâu hay không?
Lục Bình hai tay xòe ra, đáp:
- Ta cũng không biết nữa, cái này chẳng phải ngày hôm nay mới biết còn có một kiện bảo vật trấn áp trong Càn Khôn Bảo Đỉnh sao? Bát Cảnh Lâu cũng chỉ là suy đoán, nếu thực sự là như vậy, Bát Cảnh Lâu làm sao mới có thể hiện trợ ngươi trấn áp linh mạch? Bản thể của người cùng Bát Cảnh Lâu là một thể hay là hai người không liên hệ nhau, những thứ này ta cũng không biết nữa.
Linh Lung có vẻ rất ủ rũ, nói:
- Như thế rất tốt, lôi kiếp chỉ sợ lại phải kéo dài phía sau rồi!
Lục Bình gõ đầu của nàng một cái, cười nói:
- Cũng không biết chừng, đây chính là chuyện tốt. Nếu thật có thể làm rõ ràng bí mật của Càn Khôn Bảo Đỉnh, rốt cuộc người được đại tiện nghi rồi.
Ngoài miệng thì Lục Bình an ủi Linh Lung, nhưng trong lòng cũng không rõ Bát Cảnh Lâu có liên quan cùng Linh Lung hay không, chí ít nhìn qua hai thứ này thì rõ ràng như là gió và ngựa không liên quan gì với nhau. Nhưng mà hai thứ đồng thời xuất phát từ Doanh Thiên đạo tràng, cũng lại khiến cho Lục Bình cảm giác có vẻ rất xảo hợp.
Thu Linh Lung vào, Lục Bình gọi Huyền Quy một tiếng, tiếp tục dọc theo Thanh Minh Giang thượng du nghịch lưu mà lên. Lúc này hắn thân ở Trung Thổ, cũng vạn không khả năng chạy về Bắc Hải một chuyến nhìn Bát Cảnh Lâu rốt cuộc có quan hệ như thế nào cùng Linh Lung Tửu Đỉnh.
Tạm thời bất luận hắn có thể không từ đó tìm ra liên hệ giữa hai người, cho dù là có thể tìm được, lúc này Bát Cảnh Lâu đã là một trong bảo vật trấn phái của Chân Linh phái, chính là một chỗ thí luyện trọng yếu nhất của Chân Linh phái bồi dưỡng hậu bối đệ tử, đồng thời cũng là chỗ diện bích cho những đệ tử phạm sai lầm, đơn giản trong lúc đó cũng không động được.
Thanh Minh Giang làm Trung Thổ đệ nhất Trường Hà, vùng trung du đoạn đường vừa mới đó là Cửu Huyền Lâu đến một đoạn Tường Vân thành này, hao tốn thời gian mấy năm, Lục Bình rốt cục cách khởi điểm vùng trung du của Thanh Minh Giang càng ngày càng gần.
Mặc dù Thanh Minh Giang dài, cũng không đến mức làm Huyền Quy tổn hao thời gian mấy năm mới có thể đi hết, thật sự là bởi vì Lục Bình trên đường các loại ràng buột đột nhiên ngoài ý, đến hiện tại rốt cuộc vào địa giới của Cửu Huyền Lâu.
Từ khi rời khỏi Tường Vân thành tới nay, Lục Bình cũng coi như là liên phiên đại chiến, lại trên Thanh Minh giang phiêu lưu đoạn thời gian này, trong lòng từ lâu đối với "Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết" có lĩnh ngộ mới. Hôm nay hắn chính là diễn luyện kiếm thuật trên lưng của Huyền Quy, nỗ lực từ trong quy tắc chung của "Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết" tách ra một bộ đại thần thông kiếm thuật hoàn toàn mới.
Thế nhưng vận khí của Lục Bình hiển nhiên không phải là rất tốt, vào lúc hắn chuyên tâm diễn luyện kiếm thuật, một đạo quang mang giống như cửu thiên rũ xuống, thẳng tắp chộp tới đỉnh đầu của hắn!
Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, song phi kiếm trong tay nhất thời một đạo "Thiên Hà chảy ào ào", hơn nữa giống như là muốn cuốn ngược lên một đạo thiên hà, thậm chí dẫn động nước Thanh Minh Giang dưới chân đều nghịch lưu mà lên mười mấy trượng. Dòng nước tương kích cùng thượng du vọt lên cao, bọt sóng đụng lên vung vẩy ra xung quanh.
Quang mang rũ xuống tức thì bị kiếm quang dâng lên bao phủ, nhưng mà một kích đột nhiên đến đó hiển nhiên cũng là mưu đồ đã lâu, dĩ nhiên sẽ không chỉ có thủ đoạn như vậy. Trong nháy mắt quang mang bị bao phủ, một đạo ánh sáng màu đỏ đã chém ngang đến từ ngoài mấy trượng trước người Lục Bình, chính là hướng về phía cổ của hắn.
Hơi giật mình!
Đột nhiên một dòng hỏa hoa vọt nổ lên trước người Lục Bình, Thủy U Vô Hình kiếm không biết vì sao khi đó đã hiện ra trước người của hắn, chắn trước quang mang màu đỏ chém ngang tới. Mà ánh sáng màu đỏ tản đi rõ ràng là một thanh cánh đạo bày khắp lông chim.
Trong khoảnh khắc Lục Bình đỡ hai đạo công kích đó, đột nhiên một đạo móng vuốt màu vàng kim phá khai hết không gian sau lưng, trực tiếp chộp tới giữa lưng.
Một trảo này tới có thể nói là vô thanh vô tức, hiển nhiên là một kích mưu đồ đã lâu của người đánh lén, đây là chỗ chân chính đòn sát thủ!
Nếu là đổi thành tu sĩ tầm thường, dưới sự liên hoàn đánh lén sợ rằng sớm đã chống đỡ không nổi, thế nhưng Lục Bình sao lại có thể dễ dàng bị người mưu hại như vậy.
Trong lúc một móng đó phá vỡ không gian sau lưng Lục Bình, thần niệm mạnh mẽ của hắn lập tức đã phát giác được một tia không gian ba động rất nhỏ đến mức tận cùng: điều này hiển nhiên là một vị cao thủ vô cùng tinh thông thuật đánh lén!
Thân thể của Lục Bình không biết vì sao lúc này đột nhiên quay lại, một kích ngay giữa lưng hắn lúc này lại chính là đến ngay phía trước hắn.
Liền thấy Lục Bình cánh tay trái đi đầu, một ngón trỏ tay trái điểm ra, va chạm cùng cự trảo màu vàng kim!
Không chút âm hưởng động tĩnh truyền ra, va chạm vô thanh vô tức như vậy, sau đó thấy cự trảo màu vàng kim bỗng nhiên lui về phía sau. Một giọt đỏ tươi từ chỗ ngón trỏ của Lục Bình điểm trúng chậm rãi chảy ra, giữa thiên không lại truyền tới kêu to tức giận.
Khi Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, thấy linh khí hội tụ kịch liệt trong bầu trời, hư ảnh của một con cự ưng thần tuấn hiện ra ở đỉnh đầu hắn. Đầu của cự ưng tìm tòi xuống phía dưới, cái mỏ cong chọc tới đỉnh đầu của hắn.
Lục Bình giận dữ, cao giọng hỏi:
- Xong chưa?
Trong lúc nói chuyện, cánh tay phải của Lục Bình mang theo ống tay áo bỗng nhiên vung lên, linh khí hội tụ giữa bầu trời nhất thời hỗn loạn. Linh khí cự ưng không còn cách nào bảo trì hình thể, nhất thời tán loạn giữa không trung.
- Bắc Hải Lục Thiên Bình!
Linh khí cự ưng bị một tay áo của Lục Bình tản ra, nhất thời hiện ra thân ảnh của hai người trong bầu trời. Một người trong đó hiển nhiên trong dự liệu của Lục Bình, một người khác cũng khiến cho hắn hơi có vẻ bất ngờ.
Một người không là người nào khác, chính là đại công chúa Dương Hoa Quân trong Khổng Tước Vương Tộc. Còn một người nọ là một thanh niên vẻ mặt lạnh nhạt như đao tước, vóc người hơi gầy, vai lại rộng.
Người này chính là người mới vừa hô lên "Bắc Hải Lục Thiên Bình", cũng là đầu Cô Ưng ngày đó ở Tường Vân thành săn giết Thanh Loan điểu Lục Cẩm Nhi không thành, nhưng lại ngầm chịu thiệt thòi dưới tay của Lục Bình.
Lục Bình không để ý đến Cô Ưng thanh niên kêu gào, thân thể chậm rãi nâng lên, hướng phía Dương Hoa Quân nói:
- Thì ra là Dương đạo hữu, Ngũ Hành Quy Tàng từ biệt mấy năm, không ngờ gặp được đạo hữu ở chỗ này.
Cô Ưng thanh niên nhìn thấy Lục Bình căn bản đều không để ý tới mình, trong hai mắt hiện lên một đạo tàn khốc, nhưng mà trên mặt vẫn là một bộ thần sắc lạnh lùng, tựa hồ không cảm giác chút nào đối với Lục Bình bỏ qua sự tồn tại của hắn vậy.
Kim Khổng Tước Dương Hoa Quân đồng dạng là một bộ biểu tình xinh đẹp lạnh lùng, nghe được Lục Bình ân cần thăm hỏi, khóe miệng xé xé ra, giòn giã đáp:
- Đường đi qua nơi đây, Doanh Ngạo thấy rõ Lục đạo hữu luyện kiếm, trong lúc nhất thời ngứa tay, muốn cùng đạo hữu luận bàn một phen, có chỗ đắc tội xin đạo hữu chớ trách!
Doanh Ngạo dĩ nhiên chính là Cô Ưng tộc thanh niên bên cạnh Dương Hoa Quân rồi, nhưng trước đó vài lần xuất thủ từng chiêu đều đi về phía chỗ hiểm của Lục Bình. Hơn nữa chiêu thức âm hiểm độc ác, Lục Bình thực sự nhìn không ra Cô Ung tộc tu sĩ đâu phải muốn cùng hắn luận bàn cao thấp, phân minh đó là muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Lục Bình gật đầu cười, đáp:
- Nếu là đi ngang qua, vậy tại hạ cũng không quấy rầy đạo hữu, ngày sau có dịp, Dương đạo hữu có đến Bắc Hải làm khách, Lục mô tất quét dọn giường chiếu mà đợi!
Từ đầu đến cuối, Lục Bình cũng không nhìn thẳng Doanh Ngạo đó một cái.
Hiển nhiên Dương Hoa Quân cũng cảm giác được giữa hai người có điều vi diệu, vội vàng nói:
- Khiến cho đạo hữu thêm phiền toái rồi, sau này còn gặp lại!
Lục Bình cũng cười, đáp:
- Sau này còn gặp lại!
Độn quang dưới chân Dương Hoa Quân chợt lóe hiển nhiên chính là muốn rời đi, không ngờ độn quang tối sầm lại, Dương Hoa Quân không khỏi cau mày nhìn về phía sau, hiển nhiên là Doanh Ngạo xuất thủ cản trở Dương Hoa Quân rời đi. Lục Bình nhìn một bên vẫn là một bộ mỉm cười treo trên mặt.
Dương Hoa Quân thấp giọng gọi:
- Ngạo huynh!
Doanh Ngạo lại chưa hề để ý tới trong ngôn ngữ của Dương Hoa Quân lộ ra ý khuyên can, mà là hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Bình, hỏi:
- Ngày đó cuộc chiến Thanh Minh Giang, Lục đạo hữu đã bên cạnh nhìn trộm đúng không?
Đó cũng không phải bí mật, khi đó Lục Bình cùng hai người Lưu Thiên Viễn, Thiên Điền trên núi nhỏ cô khâu bờ phía nam của Thanh Minh Giang nguyên vốn cũng không từng che lấp hành tung. Huống chi trước đó Lục Bình đã từng giao thủ cùng Cửu Huyền Lâu, Trùng Thiên Các, Tử Dương Cung đích truyền tu sĩ, người biết hắn ở phụ cận đúng thật không ít.
Lục Bình không chú ý liếc Doanh Ngạo một cái, đáp:
- Hôm đó tại hạ ở phụ cận Thanh Minh Giang hay không, Doanh đạo hữu còn không phải rõ ràng hơn sao?
Dương Hoa Quân không biết sao, hiển nhiên vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Doanh Ngạo, đã thấy trên mặt Doanh Ngạo cũng lóe lên một đạo sắc mặt giận dữ. Hắn là người nổi bật trong thế hệ tu sĩ trẻ của Cô Ưng nhất tộc, đó là địch thủ ít có trong lớp tu sĩ đời thứ ba của tu luyện giới. Từ trước đến nay hắn tự cho mình là rất cao, lại thật không ngờ ngày đó bên ngoài Thanh Minh Giang dưới sự không cẩn thận nên ngầm chịu thiệt thòi lớn của Lục Bình, việc này cho tới nay làm hắn canh cánh trong lòng.
Trước đó trên bầu trời Thanh Minh Giang, Doanh Ngạo đột nhiên phát hiện Lục Bình luyện kiếm giữa Thanh Minh Giang, vì vậy lập tức lấy lý do luận bàn xuất thủ đánh lén hắn, cũng là thủ đoạn giết người.
Hiển nhiên Doanh Ngạo biết tin tức Lục Bình chiến bại Mã Tứ trưởng lão, chẳng qua là hắn nguyên vốn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mình thua dưới tay Lục Bình. Tin tức Lục Bình chiến bại pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ càng làm hắn trong cơn giận dữ, tính tình của Cô Ưng nhất tộc vốn cực kỳ bướng bỉnh, Doanh Ngạo tự cho mình là rất cao. Mà lần này một đường đồng hành cùng Dương Hoa Quân, nàng ta cố ý muốn đi dọc theo phía bắc Thanh Minh Giang, đồng thời cũng giật mình vì sao Dương Hoa Quân muốn dọc theo Thanh Minh Giang mà đi, tự nhiên nổi lên sát tâm với Lục Bình.
Nhưng mà tập sát bị Lục Bình đơn giản đỡ được, Doanh Ngạo lần thứ hai ăn ngầm chịu thiệt thòi, rồi thấy Lục Bình cùng Dương Hoa Quân một phen đối thoại như không có hắn, càng làm Doanh Ngạo ghen ghét dữ dội, lập tức liền nổi lên tâm tư của hắn.
Lục Bình trào phúng càng khiến cho hận ý trong lòng Doanh Ngạo càng nhiều hơn, lạnh lùng hỏi:
- Nói như vậy giờ ngươi cũng là một trong những người hiềm nghi rồi đúng không?
← Ch. 1184 | Ch. 1186 → |