← Ch.1234 | Ch.1236 → |
Thổ Linh Tử chỉ gật đầu, nói:
- Như vậy làm phiền Thủy Viên huynh rồi!
Đầu Thủy Viên tiện tay rạch ra một cửa không gian giữa không trung, cả người bước một bước vào trong môn hộ không thấy đâu nữa. Lúc này, bốn phía Lạc Tâm sơn sớm đã thành chiến trường của Thuần Dương lão tổ, không gian bốn phía chấn động làm gì còn có người dám đem không gian thần thông sử dụng lên thân mình, nhưng con thủy viên này sẽ có thể làm được tới như vậy.
Bên ngoài Lạc Tâm sơn, Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử hai người liên thủ ngược lại cũng đã được ba vị Thuần Dương lão tổ vây công, chẳng qua là không thể tránh khỏi phải rơi vào hạ phong. Dù sao mọi người đều là Thuần Dương lão tổ, ra đời, tu vi đều kém không nhiều lắm, nếu không phải sinh tử đại chiến, cực kỳ khó khăn phân cho ra cao thấp.
Chỉ có điều Viên Phá Không một khi đánh nhau từ trước đến giờ phong ma lợi hại. Mặc dù là Thất Phiến lão tổ, Vũ Văn Hiểu Thiên cùng với Viên Phá Không ba người đang vậy công, nhưng biết đâu đạo thần thông nào đó của Viên Phá Không quá hăng hái, muốn bao phủ toàn bộ bốn vị tu sĩ của phe mình vào bên trong thì sao.
Cũng chính bởi vì có Viên Phá Không là yếu tố không ổn định này tồn tại, hai người Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử mới có thể kiên trì chống trả dưới sự vây công của ba người.
Nhưng bất kể nói thế nào, dưới mặt đại chiến ngoài Lạc Tâm sơn, trừ Thổ Linh Tử chưa xuất hiện ra, còn lại bốn vị Thuần Dương tu sĩ không thể nghi ngờ đều trong sự phân chia bao vây của những Thuần Dương tu sĩ khác. Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận làm cả tu luyện giới đều kiêng kỵ vô cùng nhìn qua tựa hồ không còn cách nào thành hình.
Lâm Vũ lão tổ xuất thủ trước!
Lâm Vũ lão tổ đồng dạng là một vị tán tu, nhưng ông ta lại là một vị Thuần Dương án tu!
Trong tán tu có thể đem tu vi đề thăng tới cấp bậc Thuần Dương không phải là không có. Nhân vật như vậy thường gặp trong một vạn năm đầu sau khi khai thiên. Hơn nữa loại nhân vật này phần nhiều là khai phái tổ sư của các nhà tông môn hiện nay.
Sau một vạn năm, Thuần Dương tu sĩ ra đời từ tán tu cũng không phải là không có, nhưng số lượng lại ít đi rất nhiều. Nghiên cứu nguyên nhân, trong lúc càng ngày càng nhiều tông môn thế lực quật khởi, không ngừng chia nhau tư nguyên tu luyện của tu luyện giới, tán tu thế đơn lực bạc, ở một phương diện này luôn yếu thế hơn. Tư nguyên tu luyện cung ứng không đầy đủ, số lượng tu sĩ lấy thân phận tán tu thành tựu Thuần Dương dĩ nhiên là sẽ giảm bớt.
Nhưng may là vào lúc này tu luyện giới đối với các loại truyền thừa lưu truyền ở tu luyện giới còn trong một loại quá trình cùng với phong khí trao đổi, hoàn thiện, thủ trường bổ đoản lẫn nhau, cho nên tán tu có thể có được một bộ truyền thừa tương đối hoàn chỉnh còn không coi là việc khó. Điều này cũng khiến cho tán tu ít nhất vẫn có thể giữ vững ưu thế hạng nhất.
Nhưng đến gần hơn một vạn năm, cách cục của toàn bộ tu luyện giới ngày càng trở nên ổn định. Tư nguyên tu luyện căn bản đều bị các loại tông môn bộ lạc thế lực chia nhau hầu như không còn. Tán tu bình thường tiên ít có thể có thời điểm được đầy đủ tư nguyên tu luyện.
Hơn nữa lúc này truyền thừa thế hệ của tu luyện giới ngày càng trở nên hoàn thiện đồng thời cũng bắt đầu ngày càng trở nên thuộc về bảo thủ. Các loại thế lực lớn nhỏ đều hiểu được tự trân quý bản thân, giữa các thế lực với nhau đừng nói là trao đổi hỗ trợ lẫn nhau, các nhà tông môn tiền bối dạy đệ tử là điều thứ nhất cần làm khi phát hiện có người mơ ước truyền thừa bản phái, hãy chém trước một kiếm là xong việc.
Điều này cũng trực tiếp đưa đến tu luyện truyền thừa của tán tu càng lúc càng hỗn loạn cùng với thiếu hụt. Hơn nữa tư nguyên tu luyện thiếu thốn, lúc này tán tu có thể thành tựu Thuần Dương đều là một loại tồn tại cực kỳ hiếm hoi. Mà sự thành công của bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên cùng khí vận tới chống đỡ rồi.
Lâm Vũ lão tổ trên thực tế cũng không coi là tán tu, ít nhất trước khi ông ta độ qua lôi kiếp lần thứ hai không coi là tán tu.
Ông ta nguyên vốn là pháp tướng trung kỳ lão tổ của một nhà trung hình môn phái. Môn phái truyền thừa mặc dù không coi là đứng đầu, nhưng cũng có hai ba bộ công pháp hoàn chỉnh có thể tu luyện tới pháp tướng hậu kỳ.
Nếu là dựa theo quỹ tích nguyên bản, Lâm Vũ lão tổ nhiều nhất cũng bất quá là nhờ môn phái nhà mình toàn lực chống đỡ độ qua lôi kiếp lần thứ hai, trở thành vị hậu kỳ đại tu sĩ thứ năm của môn phái nhà mình sợ rằng đã đến cực điểm rồi.
Nhưng một mối họa đột nhiên xuất hiện cũng khiến cho ước mơ của Lâm Vũ lão tổ trở thành đệ nhất nhân trong ngàn năm qua của bản phải lập tức rơi xuống vách đá!
Chỗ tông môn của Lâm Vũ lão tổ tình cờ phát hiện động phủ của một vị thượng cổ Thuần Dương tu sĩ, mà tin tức này cũng không biết sao lại bị Ngũ Hành tông biết được!
Lâm Vũ lão tổ mừng rỡ như điên cho là mình lập tức sẽ có thể tiến hơn một bước. Thời điểm lập tức sẽ có thể trở thành người thứ nhất của bản phái truyền thừa năm ngàn năm qua, Ngũ Hành tông đột nhiên giết tới cửa!
Chỗ tông môn của Lâm Vũ lão tổ nhất thời gặp phải diệt đính tai ương. Toàn bộ môn phái chỉ có một mình Lâm Vũ lão tổ trốn thoát. Mà Lâm Vũ lão tổ trốn ra được khí vận nghịch thiên còn trước Ngũ Hành tông một bước trộm hết truyền thừa cùng một phần tư nguyên tu luyện do vị thượng cổ Thuần Dương tu sĩ lưu lại.
Vì tránh né Ngũ Hành tông đuổi giết, Lâm Vũ lão tổ một đường chạy trốn tới thượng du của Thanh Minh Giang. Lâm Vũ lão tổ dựa vào di trạch của thượng cổ Thuần Dương, ông ta rất nhanh vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, sau đó lại lên vào thủy mạch của Thanh Minh Giang tu luyện mấy trăm năm, rốt cục tiến hơn một bước, đập phá lần lôi kiếp thứ ba thành tựu Thuần Dương.
Lâm Vũ lão tổ thành tựu Thuần Dương tâm tư lập tức hoạt lạc. Ông ta biết lấy tu vi tư chất tự thân của ông ta có thể đi tới một bước Thuần Dương này đã tiêu hao hầu như không còn di trạch của thượng cổ Thuần Dương. Một bước cuối cùng hóa thành Chân Linh ông ta là vô luận như thế nào cũng không bước ra đi. Mà có Thuần Dương tu vi Lâm Vũ lão tổ lúc này cũng có tư cách trở mặt với một nhà thánh địa. Vừa khéo lúc này Ngũ Hành tông cũng khai mở hành vi lấn chiếm, nguyên vốn dưới tình huống thủy mạch của Ngọc Lan Hà đã bị chiếm cứ một phần, không ngờ lại thừa dịp cái nguy của người khác bắt đầu mưu đoạt một phần thủy mạch của Thanh Minh Giang, lập tức ở Trung Thổ tu luyện giới mất đi hết sự ủng hộ về đạo nghĩa. Những kẻ vốn có cừu oán cùng Ngũ Hành tông, muốn ném đá kẻ rơi xuống giếng đua nhau nhảy ra, trong đó dĩ nhiên là có Lâm Vũ lão tổ.
Mắt thấy Ngũ Hành tông năm vị Thuần Dương lập tức bị đưa tới bốn vị, hơn nữa trừ một vị Thổ Linh Tử không lộ diện ra, bốn vị Thuần Dương khác lúc này không thể nghi ngờ chính là lọt vào tình cảnh mỗi người tự chiến đấu.
Nhìn một chút những Thuần Dương lão tổ xuất thủ với Ngũ Hành tông, Cửu Huyền lâu, Trùng Thiên các, Vũ Văn thế gia, Linh Minh Cự Viên, Thiên Huyền Tông, người nào không phải là uy danh hiển hách. Lúc này Ngũ Hành tông chính là điển hình của việc mất đi đạo nghĩa cô đơn không người trợ giúp, chẳng lẽ còn có một thời cơ xuất thủ có lợi hơn so với lúc này sao?
Lâm Vũ lão tổ vẻ mặt phấn chấn, nguyên vốn một món Nhất kiếp linh bảo Bích Ngọc Thanh Phong Địch được tông môn truyền thừa đến nay mang từng đạo một tiếng vang trong trẻo tan ra giữa không trung, thi triển một trong hai loại vô thượng thần thông có chừng do Lâm Vũ lão tổ luyện thành, "Phạt Thần"!
Đây là một loại vô thượng thần thông truyền thừa do ông ta lấy được từ trong truyền thừa của thượng cổ Thuần Dương tu sĩ, lại là trực tiếp công phạt tâm thần của tu sĩ. Vô luận uy năng còn là phong cách đều khác xa hắn với thần niệm thần thông của tu luyện giới hiện nay, trong quỷ dị mang kỳ tuyệt, ngược lại rất có dị khúc đồng công chi diệu cùng phệ hồn thần thông của tu ma!
- Ngũ Hành tông khốn kiếp, các ngươi rồi cũng có hôm nay. Hôm nay Lâm mỗ phải báo thù tuyết hận cho trên dưới ba ngàn tu sĩ của Dịch Vân tông ta!
Lâm Vũ lão tổ xuất thủ thẳng chống lại chính là Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử đang bị vây công. Không ngờ trong lúc ông ta đang muốn gia nhập chiến đoàn của đám người Thất Phiến lão tổ, Viên Phá Không lại lần nữa nổi điên, quét ngang một gậy. Hơn nữa không gian trước người đều bị gậy của ông ta bao trùm, mà phương vị Lâm Vũ lão tổ gia nhập cũng vừa khéo đứng bên trong phạm vi gậy đó bao trùm.
Trong lòng của Lâm Vũ lão tổ giận dữ, nhưng không biểu hiện ra, rồi sau đó chợt lách người về phía sau bay ngược mười mấy trượng tránh được phong mang của Viên Phá Không, nhưng vô thượng thần thông của ông ta chưa hề bị ảnh hưởng. Dưới ảnh hưởng của loại thần thông quỷ dị này, Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử cũng thực thốt không kịp để phòng. Hai người kêu lên một tiếng, không ngờ lại không hẹn mà cùng lựa chọn rút lui thoát đi.
Lần này cũng làm Viên Phá Không có chút quát mục nhìn nhau, tại chỗ đều là nhân vật đứng đầu tu luyện giới, đương nhiên đều là người hiểu biết. Chẳng qua hiện tại quả thật không còn kịp nói nhiều nữa, thấy Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử ăn xong thua thiệt muốn chạy trốn, Viên Phá Không cũng không còn kịp nữa nói thêm gì nữa, thẳng hướng Lâm Vũ lão tổ hét lớn một tiếng, hô:
- Cản bọn họ lại!
Lâm Vũ lão tổ vô cùng tức giận, chẳng qua là ông ta rốt cuộc cũng là người biết đại cục, tự nhận không thể cùng tính toán hơn thua với Viên Phá Không là một con người như vậy, nên Bích Ngọc Thanh Phong Địch trong tay đảo qua. Trong tiếng vang "ô ô" cũng thi triển ra một đạo vô thượng thần thông khác của Lâm Vũ lão tổ, gọi là "Tiêu Mai"!
Đạo vô thượng thần thông này cũng không phải là thượng cổ Thuần Dương truyền thừa, mà là truyền thừa của Dịch Vân tông chỗ Lâm Vũ lão tổ. Đáng tiếc uy năng của đạo truyền thừa này hiển nhiên không làm người ta bất ngờ như "Phạt Thần" trước đó. Hai vị Ngũ Hành tông Thuần Dương lão tổ liên thủ nhất cử phá hết " Tiểu Mai", thiếu chút nữa khiến cho ông ta ngược lại ăn một thiệt thòi. Lâm Vũ lão tổ sanh sanh ra một thân mồ hôi lạnh.
May là vào lúc này lại có hai vị Thuần Dương liên tiếp nhảy ra ngoài, cũng đều lựa chọn vòng chiến vây công Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử. Hai vị đó liên tiếp xuất thủ cuối cùng đỡ được Kim Linh Tử cùng Mộc Linh Tử bại lui!
Lúc này Ngũ Hành tông bốn vị Thuần Dương bên ngoài Lạc Tâm sơn, còn bên kia cho đến bây giờ cũng đã liên tiếp có tám vị Thuần Dương liên tiếp xuất hiện. Dưới thực lực cách xa nhau như vậy, lại bị chư vị Thuần Dương phân chia bao vây, chỉ cần không cách nào tạo thành Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, Ngũ Hành tông bị thua chẳng qua là vấn đề thời gian.
Nhưng còn có Thổ Linh Tử, lão ta đang làm gì, sao mặc cho bốn người khác bị vây công nhưng chưa hề ra mặt?
Tất cả mọi người đều ở đây lực đồ ngăn cản Ngũ Hành tông Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận không cách nào tạo thành, nhưng Thổ Linh Tử từ đầu đến cuối tựa hồ vẫn luôn chưa từng xuất hiện. Thậm chí dưới tình huống mấy phe rơi vào hạ phong cũng không từng cố gắng tổ chức Thuần Dương Ngũ Hành trận. Nhưng cứ mặc cho tất cả mọi người đặt toàn bộ tinh lực ở Thuần Dương Ngũ Hành trận đồng thời lại tựa hồ như đều bỏ quên lão ta. Lão ta đang làm gì?
Một con Ban Lan Cự Hổ đột nhiên từ giữa không trung nhảy xuống, giữa không trung tung thân ngoắt một cái. Một cái đuôi khổng lồ lớn bằng bắp đùi đảo qua trước khoảng không, một tiếng vang "ầm ầm", nửa Lạc Tâm điện đã sụp đổ.
- Ngự Thú Linh Tông, Hổ Vương Phùng Lục!
Một tiếng rống to truyền tới từ bên trong Lạc Tâm điện đang sụp đổ, Thổ Linh Tử cười lớn "ha ha" đứng thẳng bất động, mà mặt đất dưới chân cũng đang tự đi di động, đem lão ta từ trong điện dời đi ra.
- Hừ, nhận lấy cái chết!
Ngự Thú Linh tông Thuần Dương lão tổ Phùng Lục không biết sau khi đó đã đến bầu trời phía sau Lạc Tâm sơn. Sau khi ông ta ép Thổ Linh Tử đi ra từ trong Lạc Tâm điện, chẳng qua là hừ lạnh nói ra bốn từ "nhận lấy cái chết", mà vào khoảnh khắc câu này vừa dứt lời, một con bưu hổ có hai cánh trên lưng từ trên trời giáng xuống, nhào tới Thổ Linh Tử.
- Vậy cũng chưa chắc!
Thổ Linh Tử cười lạnh một tiếng "ha ha", trong tay một dạng, một đạo ngũ thải quang hoa đại thịnh, nhất cử che đậy phạm vi diện tích ba mươi dặm.
- Thuần Dương Ngũ Hành trận trận đồ!
Không biết một tiếng quát to của người nào, chư vị Thuần Dương lão tổ trên sân không hẹn mà cùng gia tăng thế công trong tay. Thuần Dương Ngũ Hành trận uy chấn tu luyện giới mấy vạn năm, lúc này đã đem Thuần Dương Ngũ Tử mỗi người tách ra, vạn vạn không thể để cho bọn họ tụ lại chung một chỗ nữa, nếu không hôm nay một phen tâm huyết cũng xem là uổng phí rồi.
Ngay tại lúc ngũ sắc hà quang nhất cử bao trùm phạm vi diện tích ba mươi dặm, đối thủ của các vị lão tổ đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa dưới ngũ thải quang mang lập lòe.
- Không xong rồi, trận đồ này có cổ quái!
Thời khắc mấu chốt, chư vị Thuần Dương lão tổ tự nhiên đều toàn lực xuất thủ. Dưới đấu pháp kịch liệt bực này, Ngũ Hành tông bốn vị Thuần Dương khác vô luận là người nào cũng không bản lĩnh thi triển không gian thần thông thoát khỏi những Thuần Dương tu sĩ khác đeo bám cùng vây công, như vậy nguyên nhân cũng chỉ có thể là một tờ trận đồ của Thuần Dương Ngũ Hành trận!
Lập tức chư vị Thuần Dương tu sĩ mỗi người tự thủ, đợi đến ngũ thải quang mang từ từ ảm đạm, mọi người lúc này mới phát hiện bọn họ đã bị vây vào trong một không gian ngũ sắc.
Không gian chia làm năm phương vị, mỗi một phương vị đều tự thành một đạo sắc thái, do Ngũ Hành tông một vị Thuần Dương tu sĩ trấn thủ. Năm cửa khẩu vừa đúng chính là Thuần Dương Ngũ Tử, mà bọn họ vây khốn cũng là chín vị cùng cấp tu sĩ
- Kim Linh Tử, hướng!
Trong miệng của Phùng Lục vừa hô, lại là một đầu mãnh hổ từ phía sau ông ta nhảy ra ngoài. Một con Điếu Tình Bạch Ngạch hổ, gầm thét kêu lên cùng hai đầu mãnh hổ lúc trước, chợt vọt tới Kim Linh Tử chiếm cứ kim hành phương vị.
Phùng Lục ở tu luyện giới được xưng Hổ Vương, là bởi vì linh thú thủ hạ của ông ta có ba con hổ tộc thú dữ tu vi đạt tới pháp tướng hậu kỳ. Mà ba con thú dữ cũng chia ra đến từ tam đại chủng tộc mạnh mẽ nhất trong Hổ Yêu nhất tộc, trời sanh càng thêm bá đạo hung ác so với thú dữ cùng cấp. Thú dữ không linh trí, nhưng cũng mạnh mẽ không sợ chết, lại có sự điều giáo của Phùng Lục vị Thuần Dương lão tổ này, khiến cho tu vị thực lực của Phùng Lục trở thành sự tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trong Thuần Dương tu sĩ.
← Ch. 1234 | Ch. 1236 → |