← Ch.1240 | Ch.1242 → |
Lúc này, nếu Lục Bình muốn phá vỡ thủy mạch rút đi như cũ không phải là việc khó. Nhưng nếu như đã tìm được nhược điểm của đầu khí linh, Lục Bình vì vậy mà bỏ qua cơ hội gián tiếp giao thủ cùng Khai Thiên Thần Khí, đây chẳng phải là quá mức tiếc nuối!
Lục Bình vung ống tay áo lên, trong tay đã sinh ra một cây kéo kỳ lạ. Một con bọ ngựa to lớn nằm trên lưng của Lục Bình gắt gao nhìn chằm chằm con thủy viên trước mắt. Một đôi đại đao"Thang lang thang lang" múa may qua lại, đột nhiên quát to một tiếng về phía thủy viên, tựa hồ đang vì mình lấy thêm khí can đảm, lại hình như là đang gây hấn với nó vậy, lớn giọng quát:
- Ta không sợ ngươi!
Lục Bình đã kiến thức giữa linh bảo khí linh bởi vì cấp bậc khác biệt mà triển hiện loại trang thai áp chế tuyệt đối. Chỉ cần nhìn một chút trạng thái bây giờ Linh Lung lúc đối mặt thủy viên sẽ có thể rõ ràng. Nếu không phải Lục Bình lấy chân nguyên mạnh mẽ Ngự sử Linh Lung Tửu Đỉnh, hắn không nghi ngờ chút nào Linh Lung sẽ mang bản thể bỏ chạy mất dạng.
Đường Lang Lưỡng Đoạn thời điểm ngay từ đầu được Lục Bình lấy ra đối mặt thủy viên cũng không thể tránh khỏi xuất hiện sợ hãi. Điểm này trước khi chuyện xảy ra Lục Bình đã nghĩ tới. Linh bảo tiễn đạo cuối cùng cũng chỉ là một món Nhị kiếp linh bảo thôi, làm sao có thể so sánh cùng Khai Thiên Thần Khí.
Nhưng ngay sau đó một tiếng quát ngắn của Đường Lang Lưỡng Đoạn cũng khiến cho Lục Bình rất ngạc nhiên. Người này lại còn dám khiêu khích thủy viên, nhưng Lục Bình vào thời điểm Ngự sử món linh bảo này rõ ràng có thể cảm thụ Đường Lang Lưỡng Đoạn trong lòng sợ hãi, đây cũng lạ rồi!
Mà thủy viên khi nhìn thấy Đường Lang nằm trên vai Lục Bình cùng với cây kéo cầm trong tay sau đó lại đổi sắc mặt cực ít hiếm thấy, nói:
- Hóa Thủy Phù, vật này không ngờ lại rơi vào trong tay của ngươi!
Trong lòng Lục Bình kinh ngạc, không biết món linh bảo này trong mắt thủy viên như thế nào lại thành một tờ phù.
Chẳng qua là hắn nghĩ tới trước đó, hai đạo linh cấm trong linh bảo Lưỡng Đoạn đã từng biến hóa sau đó tạo thành dáng vẻ nửa tờ phù. Chẳng lẽ nửa tờ phù mới là bộ mặt thật của linh bảo Lưỡng Đoạn mà nửa tờ phù chính là Hóa Thủy Phù trong miệng của thủy viên sao?
Truyền thuyết của Hóa Thủy Phù Lục Bình dĩ nhiên biết được. Hóa Thủy Phù trong miệng của thủy viên hiển nhiên sẽ không là những thứ phù tầm thường của tu luyện giới, mà là thần phù trong tay Thiền Đạo Nhân có thể tách ra giao chiến giữa Giao đạo nhân cùng Bằng đạo nhân. Hơn nữa có thể đem dư âm của hai người đại chiến tiêu tốn hầu như không còn gì, như thế cũng là nguyên nhân chân chính hình thành Phong Bạo Dương giữa Trung Thổ tu luyện giới cùng hải ngoại tu luyện giới.
Trong lòng Lục Bình mặc dù mừng thầm, nhưng trong tay lại một chút đều không lưu tình Chân nguyên mãnh liệt xông vào trong cây kéo, hai đạo nhận quang màu lam tím thẳng xông ra xa ba mươi trượng, rồi sau đó hai đạo nhận quang khép lại lần lượt thay đổi, chém tới trên đầu thủy viên.
Thủy viên mặc dù bị tiếng chuông thần niệm của Lục Bình áp chế, nhưng cũng chẳng qua là thoáng chiếm được thượng phong thôi. Ưu thế của thần niệm lúc này muốn phát triển nhưng cũng có hạn. Thủy viên rơi xuống thế hạ phong nhưng chưa hề ít đi lực phản kích, giỏi lắm thì Lục Bình bất quá bởi vì thần niệm đánh bất ngờ mà tạo ra một cục diện tương đương.
Song khi Lục Bình Ngự sử linh bảo tiễn đao kéo đi về phía thủy viên, con thủy viên đó tựa hồ rất kiêng kỵ đối với cây kéo, trong quá trình cùng đeo bám như vậy lần đầu tiên bắt đầu tránh né.
Nhận quang khép lại, thủy viên lại tự nhiên không thấy. Nhưng lúc nhận quang lần lượt thay đổi mà qua, một đạo lỗ hổng thật dài dễ dàng bị tê liệt, bên ngoài chính là nước của Thanh Minh Giang cuồn cuộn dọc theo vận hà mà đến.
Thủy mạch bị tê liệt hiển nhiên sẽ không đưa tới sự chú ý của Lục Bình, mà khiến cho hắn kiêng kỵ là không gian thần thông của con thủy viên mới vừa đột nhiên xuất hiện. Trong quá trình đấu pháp kịch liệt của hai người lần này, cho dù là không gian trong thủy mạch cũng tỏ ra cực kỳ rối loạn. Mà con thủy viên dưới tình huống như thế lại còn dám thi triển không gian thần thông của bản thân. Chẳng lẽ nó không sợ mình bị không gian chấn động cắn nát hết sao?
Nhưng trên thực tế con thủy viên này thi triển không gian thần thông tới thay hình đổi vị tương đối đắc tâm ứng thú, không chút sợ hãi đối với không gian rung chuyển. Mà Lục Bình đối mặt thủy viên loại đánh lén thần xuất quỷ một như vậy, lúc trước hắn thật vất vả lắm mới tạo ra cục diện tương đương nhất thời lần nữa tiêu mất, lần nữa lọt vào trong thế bị động.
Lục Bình không hiểu dưới không gian chấn động như vậy, vì sao con thủy viên sẽ còn có năng lực có thể dễ dàng xuyên qua không gian như thế này? Hắn chỉ đành phải đem nguyên nhân do lỗi của Khai Thiên Thần Khí thần kỳ.
Cũng may thần niệm của Lục Bình đúng là mạnh mẽ hơn con thủy viên khí linh. Mặc dù dưới không gian của đối phương xuyên qua cực kỳ khó khăn tìm được tung tích của đối phương, nhưng cuối cùng có thể vào lúc đối phương xuất hiện một chớp mắt bắt được hành tung của nó. Rồi sau đó cây kéo chỉ để ý phất tay cắt một cái về phía thủy viên, hơn nữa đại đa số thời điểm đều có thể cướp xuất thủ trước thủy viên.
Lúc mới vừa bắt đầu, loại năng lực tùy ý xuyên qua thủy mạch của thủy viên khí linh bây giờ khiến cho Lục Bình rất thảm hại. Lục Bình một lần bị đánh áp chỉ có thể đi loạn chung quanh bên trong thủy mạch.
Nhưng theo toàn phương vị mà thần niệm của Lục Bình bao trùm, lợi dụng thủy viên khí linh kiêng kỵ linh bảo tiễn đao, dần dần bắt đầu có thể vào lúc xuất hiện cùng nó tranh đoạt tiên cơ xuất thủ. Dần dần cục diện lần nữa bắt đầu trở nên chia đều thu sắc.
Theo song phương loại đấu pháp lấy nhanh đánh nhanh càng lúc càng kịch liệt, Lục Bình cũng dần dần bắt đầu tĩnh hạ tâm lai, cố gắng dự đoán trước Thủy Viên Khí Linh ra vào ở trên không như thế nào. Hơn nữa rất nhanh thần niệm của Lục Bình tựa hồ phát giác lúc thủy viên khí linh xuyên qua không gian mang tới một tia chấn động rất nhỏ.
Trong lòng Lục Bình mừng thầm, trước đó con thủy viên này xuyên qua hư không quá mức kỳ hoặc, hơn nữa trong quá trình xuyên qua cơ hồ không có bất cứ dấu vết gì có thể tìm ra. Mà sau khi Lục Bình trầm tâm lại toàn lực thao túng thần niệm tự thân, trải qua đoạn thời gian tranh đấu đó, thần niệm của Lục Bình rốt cục dần dần bắt đầu bắt được một chút đầu mói.
Cũng không phải là loại năng lực dễ dàng xuyên qua không gian của đối phương vô tích có thể tìm ra, mà là trước đó thần niệm của Lục Bình căn bản cũng không năng lực đi phát hiện chấn động nhỏ nhẹ khi thủy viên khí linh thi triển không gian thần thông đưa tới.
Lục Bình lúc này mới ý thức đây cũng không phải là trước đó thần niệm của mình quan sát không cẩn thận, mà bởi vì trong khoảng thời gian đối chiến, thần niệm tự thân trên thao túng đã dần dần tiến bộ càng thêm tinh vi. Hơn nữa theo Lục Bình không ngừng điều khiển thần niệm bắt tung tích của thủy viên khí linh, loại tiến bộ cũng càng lúc càng rõ ràng lên.
Rốt cục Lục Bình vào nháy mắt thủy viên biến mất bắt được một tia chấn động rất nhỏ trong thủy mạch không gian. Lục Bình châm chước thời cơ, đột nhiên đem linh bảo Lưỡng Đoạn cắt một cái về phía phương hướng chấn động truyền tới.
Hai đạo nhận quang lần lượt thay đổi, vừa khéo vào lúc này thủy viên một con độn ra từ phương hướng chấn động sinh ra, rồi sau đó liền thấy hai đạo nhận quang phủ xuống trên người.
Thủy viên hú lên quái dị giống như lần nữa phá vỡ không gian chạy trốn, nhưng lúc này đã muộn. Hai đạo nhận quang chém rụng, thủy viên hét thảm một tiếng, thân thể độn vào không gian xuất hiện ở một hướng khác hung tợn nhìn về phía Lục Bình.
Mà phía trước phương hướng linh bảo nhận quang chém rụng, một cái đuôi vượn thoát khỏi thân thể của thủy viên, bị linh bảo tiễn đạo cắt rơi vào đất.
Cái đuôi vượn bị cắt rơi không đợi rơi xuống đã hóa thành từng chút linh quang tiêu tán giữa không trung, mà con thủy viên ở một chỗ khác cũng âm trầm quát lên:
- Người cho rằng như vậy là có thể thương tổn được Lão Viên ta sao? Không dễ dàng thế đâu!
Một đạo linh quang ngưng kết sau lưng thủy viên, dần dần biến thành một cái đuôi vượn nữa. Thủy viên đem cái đuôi vung một cái trái phải, dường như đang lần nữa thích ứng với cái đuôi mới vừa mọc ra, lại hình như là thị uy về phía Lục Bình, đang cười nhạo công hắn làm là vô dụng vậy.
Lục Bình căn bản không thêm để ý tới, linh bảo tiễn đạo trong tay lần nữa khép lại chỗ phương hướng thủy viên. Thủy viên hừ lạnh một tiếng, xoay người lần nữa độn vào không gian biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng một kích này của Lục Bình nguyên vốn chẳng qua là hù dọa. Cây kéo khép lại cũng không phải là có nhận quang khoảng một tất xuất hiện. Ngay vào lúc thủy viên độn vào không gian, Lục Bình lại lần nữa rõ ràng bắt được sự rung chuyển nhỏ nhẹ của một không gian khác. Rồi sau đó cây kéo lại khai tạo ra hai đạo nhận quang, khép lại đúng lúc khoảnh khắc thủy viên xuất hiện.
Thủy viên lần nữa kêu thảm một tiếng, lần này bỏ lại một cánh tay rồi rút đi.
Nhưng con thủy viên này tựa hồ vẫn không tin có tà, mấy lần thông qua không gian thần thông triển chuyển cố gắng công kích Lục Bình, không ngờ lại bị Lục Bình bắt lại mấy lần cơ hội, liên tiếp cắt đứt một cái chân cùng một quả lỗ tai của nó, còn có một lần thiếu chút nữa cắt đứt cổ của nó
- Giết! Giết! Giết!
Đường Lang hô to gọi nhỏ trên vai Lục Bình, hai cái đại đao phiến lần lượt thay đổi trái phải, múa may trên dưới. Mỗi một lần múa may đều là hai đạo nhận quang kéo ra, nhìn khí linh của Càn Khôn Bảo Định dưới công kích của nó thảm hại chạy thục mạng Đường Lang lộ ra hưng phấn dị thường.
Lục Bình cũng mấy lần gặp sự công kích của thủy viên, nhưng hắn có Quải Vân Phàm cùng Tử Ngọc song trạc bảo vệ. Mặc dù thủy viên công kích với đường lối quỷ dị dị thường, thậm chí có lúc không cách nào chính xác bắt hành tung, nhưng thủy chung không thể chân chính thương tổn được Lục Bình.
Thủy viên khí linh rốt cục có thể tin chắc Lục Bình như cũ có thể chưởng khống nó thi triển không gian thần thông ra một quỹ tích, có thể nói trước dự phán phương vị nó xuất hiện.
Linh quang lập lòe, vết thương trên người của thủy viên lần nữa khép lại sống lại. Nhưng lúc này đây thủy viên khí linh không cố gắng lần nữa thông qua không gian thần thông kéo đến tấn công kích Lục Bình, mà là núp xa xa một bên khác của thủy mạch, ánh mắt âm tình bất định nhìn hắn.
Mặc dù con thủy viên này mỗi một lần bị Lục Bình cắt trúng đều có thể rất nhanh khôi phục như cũ, nhưng Lục Bình còn có thể phát giác thân thể của con thủy viên cũng theo số lần bị cắt trúng mà dần dần bắt đầu bạc màu. Nói xác thực hơn thân mình của nó dần dần bắt đầu trở nên hư ảo.
Lục Bình thầm nói, xem ra con thủy viên này nếu nói không đả thương được nó chẳng qua là lấy khí linh tự thân tích lũy để đền bù, không có khí linh ủng hộ bản thể mặc dù phẩm cấp của nó đủ cao, nhưng theo sự tiêu hao không ngừng cũng trở nên dần dần suy yếu.
Trong lòng Lục Bình đại định, lúc này mới phát hiện thủy mạch không gian đã trở nên bể nát ra từng mảnh nhỏ, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc. Lúc này mới ý thức được Lục Bình liên tiếp lấy linh bảo tiến đạo công kích thủy viên khí linh. Mỗi một lần nhận quang lần lượt thay đổi đều sẽ rạch ra từng đạo một lổ hổng trong thủy mạch. Mà kỳ quái là những lổ hổng phá vỡ bên trong thủy mạch nhưng chưa hề khép lại.
Trước đó Lục Bình cùng thủy viên khí linh đánh nhau, vô luận là song phi kiếm còn thủ đoạn khác, phá vỡ thủy mạch cũng không coi việc khó vào đâu. Mà sau khi phá vỡ thủy mạch bình thường lập tức sẽ khép lại, còn hôm nay thủy mạch đã bị giống như vải rách vậy lộ ra từng đạo một lỗ hổng cũng thủy chung chưa từng khép lại. Những thứ này đều do linh bảo tiễn đao tạo thành.
Linh bảo tiến đao không ngờ lại có thể cắt đứt thủy mạch!
Trong lòng Lục Bình âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây chính là duyên cớ nửa tờ Hóa Thủy Phù? Khó trách thời điểm con thủy viên khí linh thấy linh bao Lưỡng Đoạn kinh ngạc như vậy.
- Lão Viên nhà ta là giết không chết được. Nếu ngươi thức thời bấy giờ lập tức rút đi, Lão Viên ta hiện tại mặc dù không đối phó được người, nhưng ngươi cũng nên đoán được ngươi cùng thế lực phía sau Lão Viên ta không phải là người có thể trêu chọc!
Con thủy viên đột nhiên thay đổi thái độ coi trời bằng vung lúc trước, đột nhiên để thấp tư thái nói chuyện với Lục Bình:
- Ngươi bất quá là tìm được biện pháp đối phó Lão Viên nhà ta, nhưng cũng không làm gì được Lão Viên ta. Chúng ta giằng co như vậy nữa, một khi bọn họ rảnh được tay ra, một tên tiểu tu như người chỉ có một con đường chết!
Trong Thuần Dương Ngũ Hành Đai Trận, Thuần Dương Ngũ Tử mỗi một lần xuất thủ đều mang lực của năm người Ngũ Hành. Đám người Tiêu Bạch Vũ mặc dù hết sức hợp lực của mọi người chống đỡ, nhưng bị Thuần Dương Ngũ Tử gắt gao áp chế.
Ngay từ đầu bởi vì duyên cớ Thuần Dương Ngũ Tử cũng chưa quen thuộc đối với Càn Khôn Bảo Đinh Khai Thiên Thần Khí như vậy nên Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận vận chuyển cũng không thuận sướng. Mà đám người Tiêu Bạch Vũ hợp lực của mọi người vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản Thuần Dương Ngũ Tử đánh vào.
Nhưng theo thời gian kéo dài, Thuần Dương Ngũ Tử càng lúc càng quen thuộc để chưởng khống Càn Khôn Tửu Đỉnh cùng với Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, mà Ngũ Hành tương sinh lại khiến cho chân nguyên của năm người làm hết sức lấy được bổ sung, Thuần Dương Ngũ Tử càng đánh càng hăng.
Ngược lại Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người mặc dù ngay từ đầu dựa vào tám vị Thuần Dương hợp lực còn có thể ngăn cản Thuần Dương Ngũ Tử liên thủ giảo sát. Nhưng theo thời gian, chân nguyên của tám người tiêu hao tăng nhiều, dưới sự tiêu bị dài, Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người như cũ đều rơi hết xuống hạ phong, lúc này bất quá là khổ khổ chống đỡ dưới Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận giảo sát.
- Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục như vậy mọi người sớm muộn phải bị Thuần Dương Ngũ Tử mài chết!
Chu Bát Tả một đôi mắt đã đỏ bừng, trong miệng hỏi mọi người, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Vũ.
Thần sắc của Tiêu Bạch Vũ vẫn trầm tĩnh, theo chân nguyên của mọi người khô kiệt, đám người Lâm Vũ lão tổ xuất thủ đã càng lúc càng lực bất tòng tâm, dưới Thuần Dương Ngũ Tử công kích đã bị mấy lần xuất hiện chỗ sơ hở. Nếu không phải mỗi lần lúc này Tiêu Bạch Vũ đột nhiên bộc phát, nhất nhất chặn lại chỗ sơ hở xuất hiện, sợ rằng mọi người sớm đã bị thua dưới tay của Thuần Dương Ngũ Tử rồi.
Mọi người âm thầm khâm phục đồng thời cũng không khỏi hoài nghi thực lực cực hạn của Tiêu Bạch Vũ rốt cuộc ở chỗ nào? Dưới tình huống mấy lần đền bù chỗ sơ hở của mọi người đã có thể duy trì thực lực mạnh mẽ, dưới tình huống thực lực của mọi người càng lúc càng giảm xuống, biểu hiện của Tiêu Bạch Vũ quả thật một đường lên cao!
Thật ra thì lúc này Tiêu Bạch Vũ cũng không có biện pháp quá tốt, chẳng qua là ông ta biết chỉ có thể tụ hợp càng nhiều người chung cùng một chỗ mới có thể kiên trì thời gian dài hơn. Cho nên ông ta mới có thể thi triển ra thực lực tự thân không chút cất giữ, làm hết sức hiệp trợ mỗi một người dưới sự công kích của Thuần Dương Ngũ Tử không bị rớt khỏi đội.
Tiêu Bạch Vũ suy nghĩ một chút, nói:
- Từ khi khai triển đến bây giờ, trừ Thủy Linh Tử ra bốn người thay nhau xuất thủ tấn công, nhưng Thủy Linh Tử vẫn không thấy bóng dáng. Lúc trước đại trận thành hình Thủy Linh Tử chưa từng hợp thể cùng khí linh của Càn Khôn Tửu Đỉnh. Có lẽ chính vì vậy bà ta cũng không có thực lực xuyên qua không gian dễ dàng như bốn người khác, đồng thời cũng không cách nào tụ lại tu vi cùng với mấy thân của bốn người. Trước đây, chúng ta kết luận bà ta là điểm yếu nhất trong Thuần Dương Ngũ Tử, hiện tại như cũ vẫn vậy, nhưng mà điều này cần chúng ta tìm ra ả ta!
- Tìm ra sao?
← Ch. 1240 | Ch. 1242 → |