← Ch.1261 | Ch.1263 → |
Lục Bình có chút không dám tin tưởng móc móc lỗ tai của mình, còn cho là mình nghe lầm. Nhưng Lục Bình nhìn bộ dáng nghiêm trang của vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trước mắt, hắn còn chỉ chỉ tay về phía tất cả bố trí của mình, hỏi:
- Lui ra ngoài sao? Để lại những thứ này cho các ngươi sao?
Lục Bình ở Trung Thổ du lịch mấy chục năm, tự hỏi cao thủ của danh môn đại phái cũng biết không ít, cho dù là tất cả thánh địa đích truyền đã gặp cũng không phải số ít, những người này hoặc có ngạo khí cũng chưa từng lấy thế đè người. Lục Bình cho rằng cái tính hiệu trưởng bạt hố ỷ thế hiếp người sớm đã bị xóa sạch ở trong tu luyện giới vốn động một cái là tu thân dưỡng tính mấy chục năm trên trăm năm, tính tình trở nên bình tĩnh, tăng lên sự vững vàng trầm tĩnh, lại không ngờ hôm nay đụng phải một người có tính tình như vậy.
- Lục huynh, Hậu Thổ tông chính là đại hình tông môn ở Trung Thổ tây bắc chi địa, môn phái truyền thừa đã lâu, có hai vị đại tu sĩ trấn giữ. Nghe nói lần này Hậu Thổ tông cũng cực kỳ coi trọng cuộc chiến bao vây tiêu trừ ma la, một trong hai vị đại tu sĩ tự mình dẫn môn hạ đệ tử tới.
Tần Vũ một bên có chút ưu tầm xung xung nói sau lưng Lục Bình.
Hậu Thổ tông?
Chính là thánh địa đích truyền thấy mình cũng khách khí, vô luận là địch hay bạn đều phải xưng một tiếng "Lục huynh". Khi nào đến phiên một đại hình tông môn đệ tử bình thường như vậy tới cùng mình chỉ cao khí ngang chứ?
Đây là khi dễ gậy chống lưng phía sau mình không đủ cứng a! Chẳng qua Hậu Thổ tông cớ sao có khí phách lớn nhận định Chân Linh phái không bằng Hậu Thổ tông của hắn như vậy, chỉ là một danh phận đại hình tông môn cùng trung hình môn phái sao?
Lục Bình cười cười nói:
- Được a, nhà ngươi có thể bảo đương gia làm chủ của ngươi tới nói chuyện không?
Lục Bình đúng là vẫn coi thường Hậu Thổ tông đệ tử đời thứ ba trước mắt nguyên vốn xem ra cùng bối phận với mình.
Lê Tuệ là một vị tu sĩ đời thứ ba của Hậu Thổ tông, hơn nữa còn là một vị tu sĩ lên cấp pháp tướng sơ kỳ, ở Hậu Thổ tông vậy dĩ nhiên là chánh nhi bát kinh đích truyền.
Danh hiệu Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên dĩ nhiên hắn nghe nói qua. Nói thật, nếu là thường ngày, Lê Tuệ thấy Lục Bình ít nhiều cũng phải kính ngưỡng một phen, nhưng sau lưng làm gì ít đi một chút ganh tỵ?
Hôm nay thật vất vả sau lưng của mình có tổ sư làm chỗ dựa, vừa nghĩ tới có thể đánh vang "ba ba" mặt mũi của người được xưng thứ nhất trong đời thứ ba. Lê Tuệ suy nghĩ một chút đều đánh lòng dạ một trận hưng phấn vọt lên, vì vậy lập tức chạy tới trước mặt "Thủy Kiếm Tiên" diệu võ dương oai, cáo mượn oai hùm một phen. Lê Tuệ không ngờ người trước mắt cũng nhìn hắn giống như là nhìn trò vui, một câu nói hời hợt muốn khu trục hắn cho xong việc.
Căn bản không đem mình để trong mắt a!
Lê Tuệ trong lòng tức giận, hét lớn một tiếng, nói:
- Lấn hiếp người quá đáng!
Lê Tuệ đưa tay cuốn lên một đạo thần thông gõ trên bả vai của Lục Bình. Ngũ Chỉ Sơn thần thông của Lê Tuệ luyện tới chỗ vô cùng có thể khiến cho mỗi một ngón tay đều có một tòa cự sơn nặng nề. Lê Tuệ mặc dù xa không đạt tới mức năm ngón tay như năm ngọn núi nặng, nhưng mà một cái gõ đó chí ít cũng có lực của một ngọn núi lớn. Hắn đánh lén sau lưng xem ra đủ khiến cho Lục Thiên Bình đó ngầm chịu thiệt thòi.
Lê Tuệ biết mình không phải là đối thủ của người trước mắt, hắn chỉ cầu có thể một chiêu cướp trước. Như vậy chính là tuy bại do vinh, mình nguyên vốn không bằng trên tu vi, có thể cướp công một chiêu trước mặt Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, chỉ cần chiếm được nửa điểm tiện nghi cũng đủ mình có chút danh tiếng ở tu luyện giới, đến lúc đó ở trong Hậu Thổ tông khi có một phần tư lịch này, làm gì còn phải làm tiếp cái thứ đích truyền đệ tử thứ hai này nữa chứ.
Không ngờ vào lúc tay của hắn muốn gõ lên trên bả vai của Lục Bình, từ quanh người Lục Bình đột nhiên dâng lên một cổ ám lưu, trong vô hình vô tức lại đột nhiên có thể cho hắn cảm giác giống như cự lãng cuồng đào vậy. Thân thể của Lê Tuệ đột nhiên chấn động cả lên không tự chủ lui một bước về phía sau, nguyên vốn thần thông gõ lên trên bả vai của Lục Bình nhất thời nhấn một cái vô ích.
Nhưng Lê Tuệ Ngũ Chỉ Sơn thần thông cũng không giống vật thường, vào khoảnh khắc gỗ vô ích đó cánh tay đột nhiên dài một đoạn, mà linh khí chi thi giữa không trung theo sát cũng đuổi theo về phía trên vai Lục Bình.
Nhưng không chờ tới lúc tay của hắn lần nữa rơi xuống, trước đó một đạo gợn sóng đẩy hắn ra sau lần nữa trào lên. Sóng lớn vô hình lần nữa khiến cho Lê Tuệ không thể không đạp một bước về phía sau.
Nhưng Lê Tuệ vẫn không muốn từ bỏ. Hắn biết tiếp tục như vậy thì không phải là đánh mặt của Bắc Hải Kiếm Tiên, mà là đang rơi da mặt của mình, hơn nữa còn dưới mắt mọi người trước mặt bản môn trưởng bối.
Lê Tuệ tựa hồ cảm giác mình trong lúc nhất thời không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể cố gắng muốn hóa giải đi xa khỏi đạo sóng nhỏ liên miên không ngừng dâng lên quanh người Lục Bình dù hắn muốn hóa giải, nhưng kết quả lại càng thêm làm hắn đỏ lên. Một bước tiếp theo một bước, Lục Bình vô hình ám lạng liên tục mười hai ngọn núi, Lê Tuệ liên tiếp lui về phía sau mười hai bước, cho đến khi thần thông Ngũ Chỉ Sơn của hắn cũng không đủ tới Lục Bình nữa thì ngưng.
Giữa không trung, sau khi Hậu Thổ tông Lê Tuệ nhận lệnh đi xua đuổi đám người Lục Bình, một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ sau lưng Hậu Thổ tông Mẫu Sơn lão tổ không còn kịp ngăn cản nữa, chỉ đành phải hơi lộ ra vẻ cười khổ, lúc này mới tiến lên phía trước nói:
- Sư thúc, Bắc Hải Lục Thiên Bình cũng không phải là hạng người dịch vụ!
Vị sư thúc của mình từ trước đến giờ không hỏi thế sự một lòng khổ tu, cũng không biết tình thế tu luyện giới hiện nay, càng không biết Bắc Hải Lục Thiên Bình hôm nay hách hách uy danh ở Trung Thổ tu luyện giới.
Thấy sư thúc liếc mình một cái, vị Hậu Thổ tông tu sĩ đời thứ hai lúc này mới nói tiếp:
- Lục Thiên Bình này đã từng cùng Bích Hải linh xà nhất tộc đại tu sĩ quá ba chiêu mà không bại.
Mậu Sơn lão tổ "A" xong một tiếng, mặt không thể hiện gì, nhưng ánh mắt cũng nhìn xuống phía dưới.
Vị đệ tử đời thứ hai dừng một chút, nói tiếp:
- Tiếp theo hắn lại đánh bại Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão Mã Lập!
- Sao?
Mậu Sơn lão tổ kinh ngạc một tiếng, sắc mặt rốt cục động dung.
Nhị đại đệ tử nơi đó trên mặt cười khổ càng sâu, nhưng vẫn nói tiếp:
- Ngũ Hành tông hai vị đại tu sĩ hơn nữa một Mộc Hành Củ Tử vây công tham gia ám toán, không ngờ "Hoàng Sa Bách Luyện đại trận" của nhà mình chưa kể bị phá, một người trong đó còn bị Lục Thiên Bình này đả thương sau đó ung dung rút đi!
Lần này Mậu Sơn lão tổ rốt cục cũng không bình tĩnh nữa, mặt liền biến sắc, hô:
- Mau gọi Lê Tuệ trở lại!
Nhưng lúc này Lê Tuệ sớm đã cùng Lục Bình bàn hỏng chuyện. Thời điểm mọi người nhìn lại hướng hắn thấy thân thể của Lê Tuệ trên mặt đất vừa lui về phía sau tiếp theo chính là dừng lại một chút, tựa hồ hết sức muốn ổn định thân thể. Nhưng hiển nhiên áp lực mà hắn thừa nhận vượt qua xa năng lực chống đỡ của hắn, tiếp theo lại là vừa lui lại là dừng lại...
Mỗi một lần đều có thể thấy Lê Tuệ rất cố gắng muốn ổn định thân hình, nhưng mỗi một lần đều thật đáng tiếc không thể không lui về phía sau một bước tới hóa giải cự lực vô cùng đó.
Mặt của Lê Tuệ phồng phải đỏ bừng, mà đối diện với hắn, bóng lưng của Lục Bình cũng càng kéo càng xa.
- Lấn hiếp người quá đáng!
Mậu Sơn lão tổ giận dữ, tung người một bước, cả người từ giữa lưng chừng trời biến mất không thấy đâu nữa.
Một câu nói này từ trong miệng Mậu Sơn lão tổ gọi ra chính là đệ tử theo bên cạnh ông ta trong lúc nhất thời đều có chút đỏ mặt. Đây rốt cuộc là người nào lấn hiếp người quá đáng chứ?
Tuy nhiên lúc này Hậu Thổ tông trên dưới dĩ nhiên là muốn đoàn kết nhất trí cùng chung đối ngoại, nhưng vị pháp tướng trung kỳ đệ tử đời thứ hai chợt tỉnh ngộ. Người nọ trên mặt đất ban đầu ngay cả đại tu sĩ đều đánh bại được mấy người, sư thúc nhà mình đơn độc một người chạy xuống đối chiến nếu cũng thua thì làm sao bây giờ?
Mặc dù từ trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng vị đệ tử đời thứ hai vẫn cảm thấy sư thúc nhà mình chưa chắc cao hơn so với Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão, So với Ngũ Hành tông hai vị đại tu sĩ đó càng khó nói hơn.
- Đi!
Vị đệ tử đời thứ hai mang đám người Hậu Thổ tông cùng giết chạy đến Chân Linh phái trú địa. Coi như họ không thể lấy nhiều đánh ít, nhưng nếu là sư thúc của mình thật đúng là phải bại, bọn họ những hậu bối đệ tử cũng không kịp nhớ bảo toàn mặt mũi của trưởng bối.
Người của Hậu Thổ tông lần này chạy tới Cửu Huyền lâu tham dự vây trừ ma là cuộc chiến lấy Mẫu Sơn lão tổ cầm đầu. Pháp tướng trong kỳ đệ tử đời thứ hai tới hai người, pháp tướng sơ kỳ tu sĩ tới bốn người, trong đó đệ tử đời thứ ba chiếm ba người. Có thể nói một nửa thực lực trở lên của Hậu Thổ tông pháp tướng tu sĩ đều phái tới tham dự vây trừ ma la cuộc chiến.
Trừ cái đó ra còn có ba bốn mươi tên đoán đan kỳ đệ tử cũng được mang tới cho biết thể diện, đợi đến thời điểm những người đó cùng đi về phía Chân Linh phái trú địa, tràng diện trong lúc nhất thời nhìn qua ngược cũng lộ ra hạo hạo đãng đãng.
Lục Bình trở về chỗ ở đang muốn tiến một bước điều chính Ngũ Hành trận đơn giản tăng cường phòng ngự, ngay vào lúc đó thì thần niệm của hắn dường như có điều phát hiện. Khi Lục Bình muốn ngẩng đầu nhìn lại, cũng cảm giác được một cổ cự lực rơi xuống từ bầu trời, trực tiếp gia trì toàn bộ trên thân hình của hắn. Lục Bình cảm giác mình phảng phất lập tức công lên một tòa sơn nhạc, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa phải bị đè nằm trên mặt đất.
Cũng may thân thể của Lục Bình đủ mạnh mẽ, phản ứng của hắn cũng đủ nhanh. Khoảnh khắc cự lực tới người, chân nguyên quanh thân Lục Bình vận chuyển, cứng rắn lấy chân nguyên hùng hậu chống được cự lực gia trì trên thân hình!
Lục Bình ngửa đầu nhìn, đúng lúc thấy một tu sĩ già nua mặt lộ vẻ kinh sợ ở trên cao nhìn xuống mình, thấy lão giả này hai tay chụp hờ, giống như đúc với phương thức của tên Hậu Thổ tông đệ tử đời thứ ba đánh lén mình trước đó. Chẳng qua là người trước mắt này tu vị cao hơn, là một vị đĩa địa đạo đạo đại tu sĩ.
Cái này đúng là đánh nhỏ xong rồi già sẽ chạy tới kiếm chuyện, xem ra Hậu Thổ tông thật là muốn dự định mạnh mẽ cướp đoạt lấy chỗ này rồi!
Chân nguyên trong cơ thể của Lục Bình tràn thẳng ra bên ngoài cơ thể, cùng hộ thân cương khí hóa thành một đạo đợt sóng cọ rửa về phía trên, trực tiếp triệt tiêu trọng lực của Mậu Sơn lão tổ ép xuống. Rồi sau đó Lục Bình đưa tay vung lên một cái, Tế Thủy Trường Lưu kiếm phóng lên cao, tiếp theo hóa thành một chùm sóng lớn vọt lên sôi trào, mang theo âm thanh sôi trào của từng trận lưu thủy. Mẫu Sơn lão tổ rống lên quái dị một tiếng, trong lúc nhất thời hơi có chút tay chân luống cuống bị đính bay mấy trượng.
"Phí Phan Doanh Thiên Kiếm Quyết", kiếm quang trực tiếp hóa thành sóng lớn lăn lộn như khai thủy vậy, đem lực của sơn nhạc đính thẳng lên bầu trời.
Rồi sau đó Lục Bình theo sát song kiếm quanh quẩn, sóng lớn kiếm quang phóng lên cao đột nhiên vùi lấp một cái về phía trung ương. Mà lằn ranh làm thành một vòng kiếm quang thật lớn hơn nữa dâng lên thật cao, nhất cử đem Mậu Sơn lão tổ sau khi bị đánh bay chưa kịp điều chỉnh xong vây trong vòng. Mà trung ương kiếm quang ba đào vùi lấp xuống cũng tạo thành một kiếm quang tuyền qua khổng lồ, cùng vòng kiếm quang dâng lên bốn phía liên kết qua lại. Đây rõ ràng chính là một tòa vô thượng thần thông kiếm trận thật lớn: "Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết"?!
Mậu Sơn lão tổ cho là mình đã suy đoán Lục Bình đủ cao, nhưng trên thực tế Lục Bình cường đại xa so với trong tưởng tượng của ông ta!
Mậu Sơn lão tổ chính là lão bài đại tu sĩ, hiển nhiên liếc mắt đã thấy kiếm thuật thần thông mạnh mẽ vây quanh mình, vì vậy mang một linh bảo như một tòa núi nhỏ ném trên đỉnh đầu. Một đạo ánh sáng màu vàng đất rũ xuống bảo vệ ông ta ở trung ương, muốn tử thủ, vì vậy ông ta biết chỉ cần mình kiên trì chốc lát, chúng đệ tử môn hạ sẽ chạy tới cứu viện. Nếu lần này đá phải thiết bản, đây cũng chỉ đành phải bỏ đi da mặt không cần nữa rồi.
Thế nhưng Lục Bình cũng cười lạnh, hắn không sợ nhất ngay cả có người tử thủ dưới kiếm thuật công kích của hắn. Kết quả của Đồ Cao Sơn chính là tấm gương.
Vị Mậu Sơn lão tổ một chiêu đi lên giống như Thái Sơn áp đỉnh vậy, vẫn thực khiến cho Lục Bình lấy làm kinh hãi. Đạo thần thông này cùng thần thông nhất mạch tương thừa của tên Hậu Thổ tông đệ tử đời thứ ba thi triển trước đó, nhưng uy lực cũng không như thường ngày mà nói.
Nếu như nói một kích của Lê Tuệ trước đó, năm ngón tay đề thăng cũng không đạt tới cự lực của một tòa sơn nhạc. Như vậy một chiêu của Mẫu Sơn lão tổ giống như một kích đánh lén vậy, dưới song chưởng đưa ra lại sớm đã vượt qua lực của năm tòa sơn nhạc.
Chỉ có điều Hậu Thổ tông thần thông tựa hồ bởi vì duyên cơ tư công pháp chúc tính, uy lực ngược lại đủ mạnh mẽ, nhưng lại cực kỳ thiếu hụt biến thông. Một khi tấn công bị người chính diện chặn, bọn họ thường thường bởi vì ứng biến không kịp mà định bắt đầu hoàn toàn chọn lựa thủ thế: Thổ chúc tính công pháp nguyên vốn thiên thủ. Điểm này vô luận là Hậu Thổ tông Mẫu Sơn lão tổ còn là Ngũ Hành tông Hành Thổ nhất mạch Thuần Dương tu sĩ Thổ Linh Tử cùng với Củ Tử Đồ Cao Sơn vẫn lạc đều như vậy.
Nhưng mà vào thời điểm mấu chốt lúc này, Lục Bình hiển nhiên sẽ không động thủ giết người, như vậy khó tránh khỏi sẽ trở thành chúng thì chi. Nhưng hắn cũng không ngại làm cho Hậu Thổ tông tự tìm tới cửa kiếm chuyện trở thành một kẻ đầu bù mặt bụi để làm cái kế giết gà dọa khỉ khiến cho những đại hình tông môn khác tới mưu đồ Chân Linh phái trú địa phải lùi bước hoặc suy nghĩ lại.
Lục Bình tu vị tiến bộ cũng càng lúc càng nhanh. Ban đầu trên Thanh Minh Giang chiến bại Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão, sự thắng lợi của Lục Bình còn tỏ ra cực kỳ thảm hại. Nhưng hôm nay đối chiến với đại tu sĩ, Lục Bình cũng càng lúc càng hời hợt, trừ ngay từ đầu đánh lén thiếu chút nữa khiến cho Lục Bình chịu chút xít thua thiệt ra, hắn đã trở tay nghịch chuyển lộ ra càng lúc càng dễ dàng hết ý.
Kiếm trận bày ra, kiếm quang thay đổi, Hải Nạp Bách Xuyên đại trận bắt đầu giảo sát. Mẫu Sơn lão tổ bị kiếm trận hoa cả mắt của Lục Bình giam trong đó. Mà Mậu Sơn lão tổ lập tức phát hiện mình lọt vào trong quân cảnh. Uy năng của vô thượng kiếm thuật thần thông này phải cường đại xa hơn so với Mậu Sơn lão tổ nhận biết.
Từng mảnh một sơn nham bị chém đứt sau đó văng tứ phía, kiếm quang đầy rẫy siết chặt sơn nhạc linh bảo trên đỉnh đầu của Mẫu Sơn lão tổ bạy loạn như sao.
← Ch. 1261 | Ch. 1263 → |