← Ch.1318 | Ch.1320 → |
- Muốn chết!
Mắt thấy chiến công đến tay không cánh mà bay, Vũ Văn Kinh Lôi nổi trận lôi đình. Một đạo lôi quang lớn bằng thùng nước đẩy ra từ giữa hai tay của Vũ Văn Kinh Lôi, nổ tới Ân Thiên Sở.
- Lôi đệ dừng tay!
Vũ Văn Khác hét lớn một tiếng, nhưng không ngăn cản Vũ Văn Kinh Lôi xuất thủ.
Lôi quang nổ tung, một đạo hư ảnh bị nổ bay. Ân Thiên Sở sớm đã biến mất.
Vũ Văn Khác hừ lạnh một tiếng, đưa tay dẫn một cái. Một đạo lôi quang to bằng ngón tay chợt lóe rồi biến mất. Trong bầy ma la kháng cự Vũ Văn gia tộc mấy vị tu sĩ, một tiếng đau truyền tới. Ân Thiên Sở biến mất thân hình bị một đạo lội quang đánh lảo đảo ra.
Ma la đội ngũ thấy một nhân tộc tu sĩ đột ngột xuất hiện bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó gào lên vọt tới gã.
Nhưng Ân Thiên Sở đương nhiên sẽ không bị những con ma la lớn nhỏ đó vây khốn. Một đạo lưu quang phô ra từ dưới chân của gã, phạm vi diện tích mười trường đều bị lớp băng bao trùm. Mấy con tu la vọt tới gã đều bị đóng băng tại chỗ, Ân Thiên Sở sau mấy lần lập lòe, người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cách đó không xa Vũ Văn Khác nhìn Ân Thiên Sở biến mất tự lẩm bẩm:
- Vũ Văn thế gia cũng không phải là mặc cho các hạ xuống như vậy!
- Ngươi có thể giữ hắn lại, tại sao dễ dàng khiến cho hắn chạy trốn như vậy?
Vũ Văn Kinh Lôi nổi giận đùng đùng chất vấn Vũ Văn Khác.
Vũ Văn Khác liếc hắn một cái, gãi cằm chỉ chỉ về trước xa xa, đáp:
- Lục Thiên Bình tới rồi, còn có những người khác, người nọ xem ra cũng là Chân Linh phái.
Vũ Văn Kinh Lôi nhìn theo ánh mắt của Vũ Văn Khác. Hắn thấy đám người Lưu Thiên Viễn nguyên vốn bị một con Ngọc Tu La dẫn năm con Huyết Ma La vây công lúc này đã thoát khỏi khốn cảnh trước đó. Hơn nữa chẳng biết lúc nào, trong bọn họ đã có thêm hai vi pháp tướng sơ kỳ tu sĩ.
Có thể lấy bộ dáng nhìn qua mười mấy tuổi thành tựu pháp tướng, mười có chín hai người kia đều xuất thân từ yêu tu. Mà trên bả vai của Lưu Thiên Viễn còn đứng thẳng một con Khôi Lỗi đeo kiếm kích cỡ một thước, rõ ràng có khí tức không kém gì pháp tướng trung kỳ tu sĩ bình thường. Tất nhiên đó chính là Thân Ngoại Hóa Thân theo Lục Thiên Bình cùng thanh danh thước khởi.
Vũ Văn Kinh Lôi nổi giận gầm lên một tiếng. Linh bảo Thiên Lôi Bổng đập rơi thẳng từ giữa lưng chừng trời, lập tức đập vào đầu vào con Ngọc Ma đang bị Vũ Văn Khác áp chế khiến cho nó phọt cả não ra ngoài.
Vũ Văn Khác hơi có chút bó tay nhìn Vũ Văn Kinh Lôi trước mắt, cũng không phải bởi vì đoạt bảng điểm chiến công của hắn, mà là trực tiếp dùng bản thể của Thiên Lôi Bổng linh bảo đi đập ma la. Cũng chỉ có Vũ Văn Kinh Lôi lỗ mãng mới có thể làm chuyện này.
Lục Bình cùng Ân Thiên Sở hai người đều một kích lập tức đi, rồi sau đó hai người hội hợp đánh về phía mọi người Chân Linh phái đang chiến đấu với sáu con ma la cao cấp.
Chín vị pháp tướng tu sĩ hơn nữa một vị Thân Ngoại Hóa Thân tương đương với pháp tướng trung kỳ, Lục Bình cùng mọi người liên thủ một đường tồi khô lạp hủ. Đầu tiên là con tu la do hai người Thanh Hồ cùng Lưu Thiên Viễn liên thủ chống đỡ bị Lục Bình từ phía sau lưng dùng phi kiếm thọc một cái xuyên thấu qua.
Theo sát một con Huyết Ma bị Lục Hải cùng với Lục Cầm Nhi đỉnh đầu treo Quải Vân Phàm liên thủ một đường đuổi đánh, không ngờ lại đúng lúc chạm mặt đụng vào Ân Thiên Sở tiềm hành tới.
Huyết Ma tinh tu hồn niệm, cũng rất nhanh sau đó phát hiện Ân Thiên Sở ẩn giấu, không biết sao lúc này đã chậm. Ân Thiên Sở hiển nhiên sẽ không cho nó cơ hội phòng ngự. Linh bảo Thái Huyền Chi Thứ rưới thẳng vào trong phệ hồn hắc vụ, tinh chuẩn đâm xuyên qua đầu của Huyết Ma.
Lục Cầm Nhi mắt thấy chiến quả sắp lấy đến tay lại bị Ân Thiên Sở đánh chặn đường, vô cùng mất hứng làm mặt quỷ với Ân Thiên Sở. Không ngờ Ân Thiên Sở chẳng thèm quan tâm đến chút nào, xoay người sau đó lần nữa biến mất không thấy.
Ngọc Tu La cùng với một con Huyết Ma của sáu con ma la cao cấp bị Lục Bình cùng Ân Thiên Sở liên tiếp chém giết. Bốn con Huyết Ma La còn thừa lại đã chưa đủ lo, rất nhanh sau đó bảng điểm chiến công của đám người Lưu Thiên Viễn đề thăng một ít thu hoạch.
Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thế gia sau khi bị Lục Bình cùng mọi người đánh chặn đường Ngọc Ma cùng với Ngọc Tu La, ma la còn thừa lại hiển nhiên cũng không là đối thủ của hai nhà, rất nhanh phần lớn liền bị tiêu diệu. Còn dư lại một ít ma la to nhỏ nhất thời ầm ầm tán ra, lúc này hai nhà tu sĩ cũng không giảo sát ý niệm của bọn nó.
Ba phương thế lực thế đều lực địch, chỗ sơn gian cốc địa giằng co lẫn nhau như vậy, không khí lộ ra quái dị dị thường.
Cuộc chiến tiêu diệt ma la lần này, nguyên vốn Chân Linh phái yếu thế nhất, thậm chí bị hai nhà khác cưỡng ép làm con chốt thì cuối cùng thành người thắng lớn nhất. Mà đây hết thảy đều bởi vì Lục Thiên Bình lúc này đang vui vẻ nhẹ nhàng đứng ở nơi đó dòm Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thế gia.
Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thể gia bị người từ trong tay đoạt đi chiến quả tới tay lúc này tựa hồ càng phải liên thủ lại.
Nhưng dường như Lục Thiên Bình thủy chung chưa từng để trong lòng chút tật hận đó của hai nhà hướng Thủy Chí Nhu cùng với Vũ Văn Kinh Lôi cười nói:
- Thủy đạo hữu, Vũ Văn đạo hữu, đã lâu không gặp, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Vũ Văn Kinh Lôi hừ lạnh một tiếng. Sắc mặt của Thủy Chí Nhu cũng tỏ ra âm trầm, lạnh giọng nói:
- Thì ra là Lục đạo hữu! Đạo hữu làm như vậy không cảm thấy quá bá đạo hay sao?
Thủy Chí Nhu muốn xuất thủ với Lục Bình. Không biết sao ban đầu năm đại Củ Tử bỏ mình hai trong tay Lục Bình, Thủy Chí Nhu làm gì còn dám khinh cử vọng động đối với hắn nữa.
Một bên Trác Nghị ngược lại nhao nhao muốn thử. Tuy nhiên hắn muốn liên hiệp Vũ Văn thế gia tu sĩ cùng xuất thủ nhiều hơn, nhưng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Vũ Văn Khác.
Về phần đơn độc đấu cùng Lục Bình, vậy đơn giản chính là chuyện nực cười. Ngay cả Đồ Cao Sơn đều chết trong tay Lục Bình, nếu hắn có thực lực có thể cùng Lục Bình đối kháng, làm gì chỉ có thể sau khi Đồ Cao Sơn vẫn lạc mới được làm Hành thổ Củ Tử.
Một tiếng cười sang sảng truyền tới, Vũ Văn Khác cười nói:
- Thì ra là Lục Thiên Bình đạo hữu, hôm nay vừa thấy quả thật danh bất hư truyền, bội phục bội phục!
Dứt lời, ánh mắt của Vũ Văn Khác cũng chuyển hướng Ân Thiên Sở, hỏi:
- Chẳng qua vị đạo hữu này cũng xa lạ, cũng là đệ tử của quý phái sao?
Lục Bình cười đáp:
- Vũ Văn đạo hữu, xin chào! Vị này chính là sư đệ An Thiên Sở của tại hạ!
- Ha!
Trong tầm mắt của Vũ Văn Khác hiển lộ ra vẻ kinh ngạc, chính là những người khác cũng thấp giọng phát ra kêu lên, nghe Vũ Văn Khác thất thanh nói:
- Thì ra các hạ chính là Ân Thiên Sở đạo hữu đứng hàng thứ bốn mươi lăm trên bảng bảng điểm chiến công!
Ân Thiên Sở nhìn Vũ Văn Khác một cái cũng không nói gì. Vũ Văn Khác cũng không để ý cho lắm, mà tiếp tục nói:
- Hôm nay nhờ có Lục đạo hữu cùng với Ân đạo hữu xuất thủ tương trợ, nếu không một nhóm ma la này muốn tiêu diệt cũng không quá dễ dàng!
Lục Bình cười nói:
- Nói hay lắm, diệt trừ ma la nguyên vốn chuyện cần thiết nhất hiện nay của tu luyện giới, Vũ Văn đạo hữu không cần khách khí!
Ngay lúc Lục Bình cùng Vũ Văn Khác, Thủy Chí Nhu ba người ta đang nói chuyện tâm phào thì, một tiếng huýt gió từ phương xa truyền tới, phảng phất một tiếng kinh lôi nổ vang từ giữa thiên địa. Tất cả mọi người tại chỗ đều biến sắc. Lục Bình thậm chí có thể cảm giác được mấy món linh bảo phi kiếm trong tâm hạch không gian đều chấn động theo một tiếng huýt gió đó.
Mấy người khác hiển nhiên cũng đều có cảm thụ tương tự. Trong tầm mắt của mỗi người đều hiển lộ ra vẻ kinh sợ. Có thể lấy một tiếng huýt gió xa ngoài mấy chục trăm dặm đưa tới chiến trận lớn như vậy, tất nhiên là người đại thần thông tuyệt đỉnh trong tu luyện giới.
Lục Bình có thần niệm mạnh hơn xa so với mọi người tại chỗ. Vào lúc những người khác còn đắm chìm trong chấn động do tiếng huýt gió kia mang tới, Lục Bình đã lần nữa mặt lộ vẻ kinh sợ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sơn cốc. Chẳng qua là trong sự chấn động lần này lại mang vài tia thần sắc chuyện đương nhiên.
Một đạo thông thiên kiếm khí phảng phất quán xuyên hư không, theo kiếm quang vỗ xuống, phảng phất toàn bộ thiên địa đều phải bị một đạo kiếm khí đó chém rách.
Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ, đó sợ rằng mới thật sự là Liệt Thiên Kiếm thuật a!
Không chỉ là Lục Bình, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trời cao nơi xa, phần lớn tu sĩ lúc này trong lòng nghĩ tới sợ rằng đều là Tiêu Bạch Vũ danh tự này. Cũng chỉ có ông ta mới có thể thi triển ra hoành tráng thật lớn bực này, một loại kiếm thuật khai thiên tích địa.
Kiếm quang đánh xuống, giữa không trung cũng đột nhiên phân hóa hai đạo chia ra chém tới hai phương hướng!
Hai tiếng rống buồn bực vang lên. Hai đạo yên trụ đen nhánh như mực vọt lên cao, từ giữa lưng chừng trời bắt đầu đeo bám cùng hai đạo kiếm quang đánh rớt, hết sức tiêu ma hai đạo kiếm quang hoành tráng.
Đây là Thiên Ma, hơn nữa còn là hai con Thiên Ma. Một kiếm của Tiêu Bạch Vũ không ngờ lại chém về phía chính là hai con Thiên Ma!
Theo sát tiếng gào thét của ma la thay nhau vang lên, lại là mấy đạo độn quang dâng lên. Mấy con A Tu La đồng thời xuất thủ, hiệp trợ hai con Thiên Ma chống đỡ kiếm quang thật lớn đó.
Đồng thời ngay vào lúc mấy con A Tu La xuất thủ, lại là mấy đạo độn quang bay vụt tới ảnh hưởng mấy con A Tu La. Song phương đại chiến nhấc lên linh khí rung chuyển nhất thời giống như núi thét biển gầm đánh vào bốn phương tám hướng.
Bảy thanh linh bảo phiến dạng thức khác nhau theo sát dâng lên sau lưng liệt thiên kiếm quang. Mỗi một thanh linh phiến phiến động đều là một đạo thần thông hạo nhiên phố khai tới bên trong ma la đại quân.
Thất Phiến lão tổ cũng xuất thú. Thiên Huyền Tông bắt đầu phản kích!
Ba phương nhân mã trong lúc nhất thời người nào cũng không có tâm tình ở chỗ này giả vờ đưa đẩy nữa. Thủy Chí Nhu cùng Ngũ Hành tông cả thẹn rút đi trước. Vũ Văn Khác cũng thần sắc nghiêm nghị, chắp tay về phía Lục Bình, nói một tiếng:
- Sau này còn gặp lại!
Sau đó hắn lập tức dẫn Vũ Văn thế gia tu sĩ rời đi.
- Làm sao bây giờ?
Lưu Thiên Viễn đối mặt loại đại chiến quy mô lớn một thời gian cũng có chút tay chân luống cuống. Thiên Huyền tông lần này đại chiến cũng không so với cuộc chiến của Chân Linh phái trú địa. Một lần ma la đại quân đó tổng cộng cũng bất quá ba ngàn, hơn nữa còn không phải nhất ủng mà lên.
Lúc này Thiên Huyền tông triển khai phản kích, đối diện ma la đại quân ít nhất đều hơn vạn, trận đại chiến này đơn giản có thể dùng phô thiên cái địa để hình dung. Chỉ là Thuần Dương tu sĩ theo Lục Bình biết thì có ít nhất bốn người, đây mới thật sự là tràng diện lớn.
- Trận chiến này chúng ta phải tham dự. Tuy nhiên chúng ta ít người, chỉ có thể bên ngoài du đấu, ngàn vạn không được phân tán, thà bỏ cơ hội đạt được đại lượng chiến công cũng không thể xâm nhập ma la đại quân thủ phủ. Nếu không một khi bị ma la vây khốn, muốn phá vòng vây coi như khó khăn rồi. Nếu vận khí không may đụng phải A Tu La, vậy thì không phải là chuyện đạt được bao nhiêu chiến công, mà vấn đề là có mấy người còn có thể sống được.
- Còn nữa, trong lúc đại chiến không chỉ có phải chú ý ma la đại quân, còn phải chú ý các phái tu sĩ. Tu sĩ của các phái lần này bị hấp dẫn đến Thiên Huyền tông trú địa tham dự đại chiến sợ rằng không phải số ít. Đa số những người này là hướng về phía cướp đoạt chiến công mà đến, thường thường người này so với ma la càng thêm âm hiểm!
← Ch. 1318 | Ch. 1320 → |