← Ch.1342 | Ch.1344 → |
Mấy tấm lệnh bài phân đến trong tay đám năm vị pháp tướng Lục Bình cùng với năm vị đoán đan tu sĩ. Lục Bình đem lệnh bài trong tay cân nhắc, trong tay tràn đầy lên một đoàn ánh sáng màu lam giống như chất lỏng. Lệnh bài nọ trong ánh sáng giống như ba đào sau đó tan rã nhanh chóng, lòng bàn tay của Lục Bình lại xuất hiện một đạo ấn ký.
Thần niệm của Lục Bình chìm vào trong lòng bàn tay, phát hiện đạo ấn ký lại khắc xuống một đạo không gian truyền tống phù ấn trong cơ thể của tu sĩ.
Khi Lục Bình ngẩng đầu nhìn sang mấy người khác, đám người Ân Thiên Sở cũng trước sau hoàn thành luyện hóa đạo không gian phù ấn đó. Khương Thiên Lâm lão tổ giao cho năm vị đoán đan tu sĩ mấy cái trữ vật đại cùng với vật phẩm dùng bảo vệ tánh mạng.
Mặt trên của không gian lệnh bài giao cho mấy tên đoán đan tu sĩ còn có tác dụng giám thị. Sau khi tu sĩ luyện hóa, phù ấn đó sẽ nhất nhất ghi chép thu hoạch của tu sĩ trong Tam Đại bí cảnh, để tránh có người giấu giếm sau khi trở ra bí cảnh.
Khương Thiên Lâm lại đem bốn khối ngọc bài giao cho Vương Huyền Kỳ cùng bốn tên đoán đan trung kỳ tu sĩ, nói:
- Bốn khối ngọc bài này là thông linh ngọc bài của bản phái, người sau khi tiến vào bí cảnh ngay sau đó sẽ bị phân bố. Bốn người các ngươi có thể thông qua những thứ thông linh ngọc bài nhanh chóng tụ tập lại, cũng phương tiện tốt để hành sự. Tư nguyên tu luyện trong bí cảnh mặc dù vô cùng phong phú, nhưng cũng không thiếu chỗ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm hơn vẫn là các phái tu sĩ khác, chỉ có mọi người hợp lực mới có thể đạt được thu hoạch lớn nhất.
Khương Thiên Lâm dứt lời vừa nhìn về phía một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ duy nhất, nói:
- Ngô sư điệt, bản phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ chỉ có mình ngươi có tư cách tiến vào bí cảnh, thu hoạch ở bên trong chỉ là thứ yếu, mấu chốt chính là phải chú ý đến an toàn của mình. Tư nguyên tu luyện đương nhiên trọng yếu, nhưng nếu mạng người không còn nữa vậy thì cái gì cũng bị mất!
Làm tu sĩ đời thứ ba một trong Chân Linh phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ lần này đi vào trước trăm tên trên chiến công bảng, Ngô Huyền Nhân hiển nhiên bất ngờ liệu của tất cả mọi người Chân Linh phái.
Ngô Huyền Nhân tướng tá không có gì nổi bật cười cười thật thà, nói:
- Sư bá hãy yên tâm, đệ tử sẽ dè đặt hành động!
Lục Bình nghĩ nghĩ, đem một xấp phụ lục lóe ra linh quang sắc thái riêng cùng với lấy ra năm cái bình ngọc từ bên trong trữ vật pháp khí, nói:
- Tam Đại bí cảnh từ trước đến giờ đều do Lục Đại Thánh Địa chiếm đoạt, trong đó khó bảo toàn có một ít vật quý hiếm sẽ bị tu sĩ đã từng tiến vào dùng trận pháp, cấm chế các loại thủ đoạn che giấu. Nếu các ngươi phát hiện hãy để ý phá vỡ. Những thứ phù lục này chính là vật do ta luyện chế lúc rỗi rãnh, phần nhiều là một ít các loại tam sắc, tứ sắc Phá Cấm Phù các ngươi cầm lấy chia nhau đi.
Năm người vừa nghe những thứ phù lục này lại là Phá Cấm Phù đại danh đỉnh đỉnh, thần sắc đều vui mừng. Họ thận trọng nhận lấy phù lục từ trong tay của Lục Bình, sau đó mỗi người chia nhau năm ba tờ, lúc này mới trân trọng thu vào.
Hôm nay Lục Bình với phụ lục một đường chuyền công Phá Cấm Phù, đã có thể thành công chế ra Lục Sắc Phá Cấm Phù. Chẳng qua hắn hiển nhiên nắm giữ quá trình này vẫn không thể thuần thục, tỷ lệ chế luyện thành công cũng không xem đặc biệt cao.
Sau khi Lục Bình phân phát xong mấy cái bình ngọc, rồi tính sau:
- Trong bình ngọc là mấy viên Tồn Ý Chiến đan do ta luyện chế. Mấy đạo kiếm khí của ta thường ngày tu luyện được phong ấn bên trong, thời khắc mấu chốt có thể dùng bảo vệ tánh mạng, chí ít có thể ngăn cản được pháp tướng sơ kỳ tu sĩ.
Mọi người một trận vui mừng ra mặt. Hôm nay toàn bộ tu luyện giới còn có mấy ai không biết Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên. Đan dược có thể phong ấn kiếm khí mặc dù nghe cực kỳ quái dị, nhưng kiếm khí của Thủy Kiếm Tiên cũng không phải là người bình thường có thể ngăn cản được. Điều này đối với đoán đan kỳ tu sĩ mà nói là vật bảo vệ tánh mạng không thể có nhiều.
Đừng nói mấy tên đoán đan tu sĩ, chính là đám người Ân Thiên Sở nghe được "Tồn Ý Chiến đan" loại linh đan có thể phong ấn kiếm khí cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Loại bảo vật này đã không thua gì phù khí do pháp tướng tu sĩ chế ra, khác biệt duy nhất chẳng qua là phù khí có thể sử dụng trở lại, còn Tồn Ý Chiến đan hiển nhiên chẳng qua là vật phẩm được sử dụng một lần.
Giữa bầu trời truyền tới tiếng nổ ầm ầm. Thủ đoạn của mấy tên đoán đan kỳ đệ tử luyện hóa không gian phù ấn đột nhiên lập lòe nổi lên ánh sáng. Mấy người vọt lên trời bay đi về phía ba đạo lối đi không gian đang chậm rãi khai mở giữa bầu trời.
- Một người trong đó bay về phía lối đi không gian trung lượng nhất, chính là đoán đan hậu kỳ tu sĩ duy nhất Ngô Huyền Nhân. Bốn tên đoán đan trung kỳ đệ tử đời thứ tư khác thì bay đi về lối đi không gian phía bên trái. Chỉ chốc lát sau khi, năm người toàn bộ tiến vào lối đi không thấy đâu nữa. Ba cánh cửa không gian giữa không trung cũng dần dần khép lại, bầu trời lần nữa bình tĩnh lại.
Lôi Địch chép chép miệng, nói:
- Tên Ngô Huyền Nhân đó không tệ, dường như Chân Linh phái các ngươi thiếu chút nữa vứt bỏ một nhân tài nha!
Lưu Thiên Viễn gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy, nói đến Ngô sư huynh tu luyện thời gian phải dài hơn so với ta, xem ra chẳng khác gì với Thiên Điền sư huynh. Chẳng qua là Ngô sư huynh từ trước đến giờ rất khiêm tốn, tốc độ tu luyện cũng không coi là quá nhanh, tu sĩ cùng lứa rất ít có người có thể chú ý tới hắn. Không muốn thực lực của hắn đã đạt đến trình độ như vậy, chỉ lấy đoán đan tầng tám tu vi có thể cứng rắn sát nhập vào trước trăm tên trong đoán đan chín tầng thậm chí còn đoán đan điên phong tu sĩ của các phái, có thể nói là nhất minh kinh nhân rồi!
Lần này Chân Linh phái đoán đan kỳ tu sĩ phái đi Trung Thổ, trong đó đoán đan hậu kỳ tu sĩ phần nhiều là đệ tử đời thứ ba có đoán đan tầng bảy, tầng tám. Những người này tốc độ tu luyện chậm chạp hơn nữa trong ngày thường cũng không ra vẻ thiên phú tài lực kinh người gì, trong môn phái xem ra trên căn bản đều mất đi cơ hội lên cấp pháp tướng kỳ. Mà những đệ tử đời thứ ba có tu vi đạt tới đoán đan chín tầng thậm chí đoán đan điền phong, hơn nữa còn có một tia có thể đột phá pháp tướng kỳ đa số đều không đi tới Trung Thổ. Chỉ có số ít mấy đệ tử chiến đấu điên cuồng hoặc là vô vọng tấn thăng tu vi cùng chạy tới Trung Thổ, hy vọng có thể gặp được cơ duyên.
Thế nhưng người nào cũng không muốn rằng, trong hàng những đệ tử mà môn phái xem ra đã vô vọng lên cấp lại còn ẩn giấu một vị đệ tử làm người ta trước mắt sáng lên như vậy. Điều này làm cho Khương Thiên Lâm lão tổ cũng tỏ ra cảm khái.
Khương Thiên Lâm nhìn Thiên Thành lão tổ một chút, hỏi:
- Sư đệ người thấy thế nào?
Thiên Thành lão tổ phục dụng Tam Linh Hỏa Nguyên đán, bản nguyên thương thế trong cơ thể đã khỏi hẳn, lúc này sớm đã thay đổi hẳn nét mặt, khí tức quanh thân mênh mông cơ hồ đều trấn áp không được, mắt thấy sắp lên cấp pháp tướng trung kỳ. Chỉ là vì chuyến đi Thất Tổ Đạo Đàn lần này nên ông ta mới một vị đè nén tu vi tự thân.
Thiên Thành lão tổ nghe vậy cười nói:
- Chuyện tốt a, lần này sau khi trở về sợ là phải một phen chú ý tốt hơn, nói không chừng lại là một mầm non tốt để phát triển lên thành pháp tướng.
Khương Thiên Lâm gật đầu một cái, lại hỏi Lục Bình:
- Ngươi có ý kiến gì?
Lục Bình nghĩ một chút, đáp:
- Đối với môn phái tuyển chọn đệ tử bồi dưỡng làm trọng điểm vẫn phải thận trọng, một là người thường có lẽ không làm được, nhưng bất cứ lúc nào cũng không thể ở bên trong môn phái cắt đi hi vọng của đệ tử thăng tiến trên con đường tu đạo, cho dù là đệ tử đó có thiên phú kém cỏi nhất, tu luyện chậm rãi nhất cũng vậy.
Khương Thiên Lâm lão tổ gật đầu cười. Thiên Thành lão tổ bất đắc dĩ khai tay ra, nói:
- Ngươi biết đó, những thứ này ta không am hiểu, đó là thứ mà chưởng môn nên suy tính.
Giữa thiên không lần nữa truyền tới tiếng nổ thấp ầm ầm, Khương Thiên Lâm lão tổ thần sắc chấn động cả lên, nói:
- Thất Tổ Đạo Đàn khai mở, chuẩn bị vào đi thôi! Các người chỉ có một năm này.
← Ch. 1342 | Ch. 1344 → |