← Ch.1432 | Ch.1434 → |
- Nếu ta nói, hiện giờ nàng tốt nhất vẫn bế quan tu luyện sống trong Doanh Ngọc Chiểu Trạch, chờ hoàn toàn củng cố tu vi tự thân rồi tính sau. Nàng đi xem đấu kiếm có gì tốt, sợ rằng đến lúc đó ta cũng gặp phải phiền toái, nếu ta không chiếu cố được tới nàng thì làm sao bây giờ?
Lục Bình có chút bất đắc dĩ nhìn người cưng chìu, yêu thương trước mắt.
- Huynh nói lời này tất cả đã ba lần rồi, có phiền hay không? Ta nói đi thì đi, trước đó huynh cũng đáp ứng, sao đến giờ muốn đổi ý?
Xích Luyện Anh không thuận theo vẫn không từ bỏ, quyết định chủ ý muốn theo Lục Bình tới Hà Tây xem Tiêu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung lục kiếm đấu kiếm.
- Ai cha, nàng mới vừa vượt qua lôi kiếp, vào lúc này cũng cố tu vị thật ra thì cũng là thời kỳ tốt nhất làm tu vi nhanh chóng tăng trưởng. Nếu nàng bỏ lỡ sau này còn không biết phải tốn bao nhiêu năm mới có thể bù lại.
- Như vậy có quan hệ gì, đây chính là đấu kiếm cấp bậc Thuần Dương mà, nói không chừng lần này xem cuộc chiến đoạt được lại đủ đền bù sự tổn thất bế quan tu luyện. Lại nói hôm nay ta đã bước đầu củng cố lấy tu vi, mặc dù khí tức không yên cũng không cách nào thu liễm, nhưng cũng không cần lo lắng tu vị rơi xuống. Ta cũng không sợ cái gì mà huynh sợ đó, có phải huynh căn bản không muốn dẫn ta đi hay không?
Lục Bình chỉ đành phải cười khổ.
Sau khi từ Cửu Huyền sơn trở về Doanh Ngọc Chiểu Trạch, Xích Luyện Anh sớm đã không kịp đợi liền bỏ tu luyện, một lòng thúc giục Lục Bình dẫn nàng đi Hà Tây chi địa quan sát Tiêu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung lần thứ hai đấu kiếm.
Lục Bình từ Cửu Huyền sơn được Viên Phá Không cảnh cáo, hiểu được lần này Hà Tây đấu kiếm sợ rằng có người sẽ không cam lòng địa vị của Lục Bình ra tay khiêu khích, vì vậy không hề dự tính dẫn Xích Luyện Anh đi như trước nữa. Dù sao có thể khiêu khích xuất thủ với Lục Bình, sợ rằng chí ít cũng đại tu sĩ cấp bậc điên phong, thậm chí là Thuần Dương lão tổ cũng nói không chừng.
Dù sao lấy thân phận pháp tướng hậu kỳ đệ tử đời thứ ba mà lấy được Liệt Thiên Kiếm phái cùng Tử Dương cung hai nhà tông môn thịnh tình mời, vinh dự như thế này ở tu luyện giới có thể nói là độc nhất rồi, phải nói không chọc người ghen tỵ đó là ngay cả bản thân Lục Bình cũng không tin.
Tuy nhiên Xích Luyện Anh cũng quyết tâm muốn đi. Mà Lục Bình nhìn thấy Xích Luyện Anh quyết tâm cuối cùng cũng không quá mức miễn cưỡng. Dù sao lấy Lục Bình vẫn có lòng tin tuyệt đối với tu vi thực lực hôm nay của mình. Hơn nữa cho dù có người muốn khiêu khích mình, dưới mắt mọi người cũng không khả năng có người sẽ bất lợi với Xích Luyện Anh, phải biết Lục Bình hiện giờ ở tu luyện giới cũng không phải người đơn độc.
Hà Tây chi địa đã sớm truyền âm thiên hạ tin tức Tử Dương cung cùng Tiêu Bạch Vũ lần thứ hai đấu kiếm sau đó đã thành đất náo nhiệt của tu luyện giới. Theo ngày đấu kiếm gần tới, càng ngày càng nhiều tu sĩ đi tới Hà Tây chi địa.
Sau khi Lục Bình xuất hiện ở Hà Tây chi địa cũng rất nhanh sau đó đưa tới oanh động không nhỏ. Lục Bình làm người chứng kiến cho song phương đấu kiếm lần này, hắn lấy thân phận đệ tử đời thứ ba pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đồng thời lấy được Tử Dương cung và Liệt Thiên Kiếm phái cùng mời, cũng thành tu luyện giới tân tân vui vẻ nói.
Tuy nhiên sự tranh cãi đối với tu luyện giới cũng không nhỏ. Có người cho rằng lấy thực lực của Lục Bình hôm nay, hoàn toàn có tư cách lấy được song phương cùng chung thừa nhận. Có người cho là thân phận của Lục Bình dù sao chẳng qua là đệ tử đời thứ ba, làm người chứng kiến song phương đấu kiếm, trong lão yêu quái râu tóc hoa râm, cũng thực có chút trò đùa thái quá.
Nhưng vô luận là đồng ý hay phản đối, tu luyện giới cũng rất ít có người nghi ngờ thực lực của Lục Bình hôm nay có đủ tư cách hay không, nhưng cũng không có người đại diện tâm phục khẩu phục với điều đó.
Trong lúc Lục Bình dẫn Xích Luyện Anh mới vừa tiến vào Hà Tây chi địa không lâu, nhìn tu sĩ chặn trước mắt cơ hồ cả người trên dưới được bao phủ trong một bộ áo quần kỳ lạ, từ đó ngăn cản thần niệm của Lục Bình dò xét, không khỏi bất đắc dĩ hướng đối phương hỏi:
- Ngươi nóng hay không nóng?
Tu sĩ hiển nhiên không ngờ rằng Lục Bình sẽ hỏi hắn như vậy. Mặc dù đầu mặt đều bao trong áo quần dị bảo, nhưng Lục Bình vẫn nhìn ra được người này hơi sững sờ.
Xích Luyện Anh sau lưng lại cười "hà hà". Tu sĩ trước mắt lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Kính xin Thủy Kiếm Tiên chỉ giáo!
Mặc dù đối với phương ẩn giấu thân phận, nhưng Lục Bình còn có thể cảm thụ đối phương cũng không cố ý ẩn giấu tu vi khí tức. Bởi vì phút chốc người nọ chặn lại trước Lục Bình, khí thế của Lục Bình giống như thiên hà phủ xuống vậy liền một ba tiếp theo một ba mãnh liệt tới người nọ.
Người nọ chỉ có thể toàn lực lấy vận chuyển khí thế quanh thân chống đỡ, nhưng bị khí thế của Lục Bình áp chế nói không ra lời. Khí thế hắn chỉ cần lui một bước sẽ có thể tạm thời thoát khỏi Lục Bình áp chế. Nhưng người nọ cũng quật cường, vẫn kiên trì được dưới áp chế của Lục Bình. Sau khi điều chỉnh một phen, thổ khí mở miệng muốn hướng về phía Lục Bình lãnh giáo.
Nhưng mà dạng này cũng khiến cho tu vi tự thân của hắn hoàn toàn bại lộ trước mặt của Lục Bình. Đây là một vị pháp tướng hậu kỳ điên phong tu sĩ.
Nhưng Lục Bình xem trọng cùng một ít thứ khác, theo tu vi của hắn tăng trưởng, các loại thần thông kỳ ảo thi triển càng phát ra tinh diệu. Khoảnh khắc cảm nhận được tu vi khí thế của đối phương, Lục Bình đã từ trong phát giác một ít những thứ khác.
Nói thí dụ như sinh cơ biểu hiện ra trên người đối phương!
Đây là sự kỳ ảo được Lục Bình thể ngộ ra ngoài từ trong Tam Quang Thần Thủy tu luyện tự thân.
Loại bí thuật này vô cùng có thể kịp với Vạn Diệu Ngọc Lộ có thể khiến Lục Bình nắm chặt chính xác quan sát trạng huống sinh cơ trong cơ thể đối tượng. Nếu như đối thủ không phải đã từng bị thương nặng ảnh hưởng thọ nguyên tự thân, Lục Bình sẽ có thể thông qua điểm này đại khái suy đoán ra tuổi tác của đối phương.
Dĩ nhiên, Lục Bình vốn cũng chủ yếu đem loại bí thuật này vận dụng trên luyện đan hoặc là chữa thương, nhưng giờ Lục Bình cũng không ngại dùng để suy đoán một phen thân phận của đối phương.
Mà từ đối phương triển hiện ra sinh cơ khổng lồ mà xét, đời sống tu luyện của người nọ xem ra có chừng bảy trăm năm, có thể thấy phải là tu sĩ đời thứ hai. Tuy nhiên đối phương triển hiện ra pháp tướng điên phong tu vi cùng với thực lực hùng hậu mà Lục Bình phát giác đến mà xét, người nọ đương nhiên cũng sư xuất danh môn, hơn nữa còn là hậu tuyển của tông môn ký dư hậu vọng có thể đột phá tới Thuần Dương, thậm chí có thể xuất thân lục đại thánh địa.
Lục Bình có chút ngoạn vị nhìn người trước mắt, nói:
- Vị tiền bối này cần gì phải khiêu chiến với một vãn bối. Ngài xem ra biết được chênh lệch giữa ta và ngài, ngài cũng không phải là đối thủ của tại hạ.
Lời của Lục Bình làm người trước mắt hơi chậm lại. Hắn có thể tưởng tượng sự nổi giận của người nọ núp dưới áo quân, lạnh giọng nói:
- Không hơi nói mạnh miệng có ích lợi gì, có bản lĩnh cùng tại hạ đầu một phen!
Dứt lời người đến trực tiếp tế lên một món linh bảo, xa xa chỉ về phía Lục Bình. Khí thế quanh thân không ngừng dâng cao, giống như một ngọn núi đang đề thăng, khí thể mãnh liệt muốn cắt trở giang hà đến trước mặt.
Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, nói:
- Thì ra là trưởng bối của các hạ muốn thử dò một cái tại hạ sâu cạn, cố ý muốn cho các hạ một người am hiểu phòng thủ thần thông như vậy tới cùng tại hạ so tài. Cũng được, vậy thì làm thỏa mãn tâm nguyện của ông.
Tu sĩ che mặt nghe một phen lời lúc nãy của Lục Bình, thân thể không thể tra chính là run lên, hiển nhiên bị Lục Bình nói trúng tâm sự. Sau đó thần sắc cũng chấn động cả lên, lập tức như vào đại địch chậm rãi lui về phía sau, muốn kéo ra khoảng cách với Lục Bình.
Là một đối thủ kinh nghiệm phong phú, Lục Bình nhìn người trước mắt thâm nói, khó tránh được phái tới thử dò xét, chẳng qua còn có chút không đủ nhìn!
Lục Bình trong nháy mắt chợt động, đột nhiên trước mặt tu sĩ che mặt hóa ra mấy đạo thân hình. Một đạo đầu treo Chân Linh Chi Kiếm, xa xa chỉ hướng tu sĩ che mặt. Kiếm ý sắc bén trực tiếp xuyên thấu qua hư không, trực tiếp giằng co cùng linh bảo trong tay tu sĩ che mặt. Linh bảo trong tay tu sĩ che mặt nhất thời phát ra một trận khẽ run, cùng Chân Linh Chi Kiếm muốn hô ứng.
Tu sĩ che mặt đang định ngự sử linh bảo xuất thủ cũng đột nhiên hơi chậm lại, bởi vì Lục Thiên Bình một bên cầm trong tay Chân Linh Chi Kiếm, lại có một Lục Thiên Bình quanh người bay múa song kiếm hóa thành hai đạo thanh giao quanh quẩn bắn tới lẫn nhau, giống vậy lộ ra sát khí sâm nhiên!
Tu sĩ che mặt hiển nhiên bị hai Lục Thiên Bình đồng thời xuất hiện trước mắt làm cho có chút thất thố, chỉ đành phải chợt thu lại linh bảo trước người. Một đạo ánh sáng màu vàng đen treo đỉnh đầu rũ xuống che ở mấy người, tính toán trước cố thủ thấy rõ Lục Bình thần thông thực chất đang xuất thủ phản kích.
Nhưng vừa lúc đó, lại một Lục Thiên Bình xuất hiện ở một bên khác, sau khi hai tay kết ấn đấy về trước, một đạo địa địa đạo đạo không gian chi lực đánh tới. Đạo thần thông này hiển nhiên sẽ phải in trên hệ thân thần thông của tu sĩ che mặt.
Ba Lục Thiên Bình, mỗi một người đều thi triển ra một đạo thần thông bén nhọn, Uy năng mỗi một đạo đều có như thực chất, làm tu sĩ che mặt khó phân biệt thiệt giả.
Người nào mới thật sự là Lục Thiên Bình? Một đạo thần thông nào mới là chân chính đòn sát thủ của hắn?
Chẳng qua là giữa thời gian bắn ra, tu sĩ che mặt cũng cảm giác một thân mồ hôi lạnh thậm chí đã thấm ướt trên người ông ta bao gồm áo quần.
Lục Thiên Bình này không ngờ lại cường hãn như thế!
Bất kể, lui, trước tiên lui, tránh đi phong mang rồi tính sau!
Thân hình của tu sĩ che mặt nhất thời giống như một con gấu dữ nổi điên đánh tới về phía sau.
Ngay vào lúc ông ta toàn lực lui về phía sau, một đạo bổn ý đột nhiên nổ lên sau lưng, theo sát đó một tiếng nổ giòn binh, tu sĩ che mặt hô to nguy rồi, trúng kế rồi, đòn sát thủ của đối phương lại là ở phía sau, nhưng đáng sợ hơn chính là, đối phương không ngờ lại dễ dàng kích phá thủ hộ thần thông được mình lấy linh bảo thúc giục như thế!
Giờ khắc này tu sĩ che mặt toàn thân tóc gáy cũng theo đạo kiếm ý sắc bén nổ lên sau lưng mà nổ lên. Mồ hôi lạnh đã theo sống lưng chảy xuôi xuống phía dưới, lúc này ông ta đã không còn kịp làm bất kỳ gì nữa, chỉ có thể đem một đạo hộ thân cương khí cuối cùng tùy tâm thu phát tạo ra phía ngoài.
Hộ thân cương khí không ngoài dự liệu giống như giấy hồ bị kiếm ý sau lưng đâm rách. Tu sĩ che mặt thầm than một tiếng, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng sự đau nhức trong dự liệu chẳng qua là vừa chạm vào trên thân thể của ông ta tức thì lui, chỉ để lại một đạo vết thương nhàn nhạt. Thậm chí ngay cả máu tươi đều không chảy ra bao nhiêu liền bị chân nguyên quanh người ông ta di hợp hết vết thương.
Tu sĩ che mặt đang muốn xoay người, lại đột nhiên phát hiện một đạo khí tức sau lưng bất ngờ không thấy. Mà ba đạo thân hình của Lục Bình trước người vẫn tồn tại, nhưng cũng đồng thời dừng tay. Tuy nhiên ba người mặc dù đứng mỉm cười về phía tu sĩ che mặt, những biểu lộ của ba Lục Bình đều không giống.
- Thần hồ kỳ kỹ!
Tu sĩ che mặt thở dài một cái, lúc này mới nhìn chằm chằm ba Lục Bình trước mắt, hỏi:
- Xin hỏi Lục đạo hữu, rốt cuộc người nào mới là chân thân của ngươi?
- Người nào cũng đều là chân thân, người nào cũng không khả năng là chân thân!
Một giọng nói truyền tới từ sau thân hình của ba Lục Bình, rồi sau đó không thấy trong biểu lộ của tu sĩ che mặt. Ba tu sĩ trước mắt khẽ mỉm cười với ông ta, sau đó ba người mỗi người khai ích thân thể, lại là một Lục Bình giống như trước đó ông ta mới vừa thấy cùng Xích Luyện Anh đứng chung một chỗ. Tuy nhiên lúc này hắn cũng cất bước đi tới, đi tới trước người của tu sĩ che mặt. Ba đạo thân hình của Lục Bình trước đó cũng theo thứ tự cùng hắn hợp thể, hóa vào thân hình biến mất không thấy đâu nữa.
Tu sĩ che mặt lại hỏi:
- Các hạ nói ba đạo thân hình này thật ra thì mỗi một đạo thi triển thần thông đều thật sao?
Lục Bình mỉm cười gật đầu một cái.
Tu sĩ che mặt không nhịn được nhìn sau lưng của mình, lại thấy phía sau trống trơn như cánh đồng hoang.
Tu sĩ che mặt trầm ngâm hỏi:
- Nghe nói ngươi luyện Vô Hình Kiếm Quyết của Phi Linh phái năm đó, mới vừa một kích sau lưng tại hạ có phải dùng một thần thông đó không?
Lại nghe Lục Bình trước người cười đáp:
- Các hạ hiểu biết với tại hạ cũng thấu triệt. Không sai, đích xác là Vô Hình Kiếm Quyết Thủy U kiếm!
Lục Bình đưa tay phất một cái, một đạo kiếm quang màu u lam hiện ra ba thước bên người tu sĩ che mặt. Mà cầm trong tay Thủy U Kiếm lại là một đạo thân hình của Lục Bình, đang mỉm cười gật đầu ra hiệu với tu sĩ che mặt, so với Lục Bình ở trước mặt chẳng khác chút gì, nhưng thần thái của hai người cũng huýnh dị.
Tu sĩ che mặt chảy xuôi ra mồ hôi lạnh lần nữa.
Tu sĩ che mặt khen ngợi:
- Các hạ kỳ công kỳ ảo tầng xuất bất quần. Tại hạ cho dù đối với các hạ có rất hiểu rõ hơn nữa thì thế nào? Tại hạ bị bại không oan. Bội phục! Bội phục!
Lục Bình lại cười nói:
- Nói hay lắm! Nói hay lắm!
Hà Tây Phi Lương Sơn, ngọn núi cao nhất của Hà Tây tu luyện giới, trong ngày thường cao vút trong mây không thấy đỉnh núi, xa xa nhìn lại núi này phảng phất đụng vào chân trời. Mà người leo lên núi nhìn biển mây bốn phía mây cuộn mây tan, càng thêm giống như người trong thần tiên.
Lần này đất quyết chiến của Tử Dương cung Lục Đại đích truyền kiếm tu cùng Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ chính là ở đỉnh Phi Lương sơn.
Mà lúc này ở đỉnh Phú Lương Sơn, đã có mấy vị lão giả tới trước đứng chung một chỗ. Giữa những người đó tựa hồ rất tinh tường lẫn nhau, đồng thời hàn huyên cùng thỉnh thoảng nhạo báng mấy câu lẫn nhau..
- Không biết Bắc Hải Lục Thiên Bình đến chưa? Nghe nói lần này có không ít người vì hắn tới, trước khi Phi Lương sơn đấu kiếm chỉ sợ cũng trước phải có một cuộc long tranh hổ đấu rồi.
← Ch. 1432 | Ch. 1434 → |