Vay nóng Homecredit

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1483

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1483: Hiến Tế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Lâm Vũ lão tố quyết định thật nhanh muốn buông tha linh bảo hoành địch cố gắng tránh thoát sự trói buộc đến từ Duyên Khôn đảo dưới chân. Nhưng khi ông ta hết sức tránh thoát, Ân Thiên Sở không để ý thương thế trên người, đã lần nữa mạnh mẽ đánh giết trở lại.

- Tiểu tử, là người muốn tìm cái chết!

Lúc này chính trong bụng Lâm Vũ lão tổ cũng có chút sợ hãi. Ông ta đã cảm nhận được mỗi khi ông ta giãy giụa dưới cỗ lực trói buộc này mà không thoát được, sau đó lực đạo trói buộc sẽ lại lần nữa tăng cường một ít. Nếu thời gian tiếp tục, theo lực đạo trói buộc tăng cường, chính bản thân Lâm Vũ lão tổ cũng không biết mình còn có cơ hội tránh thoát hay không.

Sau khi Lâm Vũ lão tổ mới vừa sức lực mắt thấy muốn tránh thoát, không ngờ Ân Thiên Sở cũng đột nhiên tuôn ra, lần nữa làm Lâm Vũ lão tổ thất bại trong gang tấc.

Nhưng ngay lúc đó, từ phương hướng Thiên Linh sơn đột nhiên có ba đạo độn quang phá vỡ bầu trời đêm. Ba đạo độn quang đó mỗi một đạo đều mang khí thế vô cùng, hiển nhiên là ba vị đại tu sĩ của Chân Linh phái trước mắt ở lại giữ Thiên Linh sơn chạy tới nơi đây.

Lâm Vũ lão tổ đột nhiên ngẩn ra. Ông ta tựa hồ hiểu được, mình chẳng những bị Lục Bình tính toán, sợ rằng đồng thời cũng bị Vũ Văn thế gia nghiên cứu. Mình thành con mồi để hấp dẫn Chân Linh phái đại tu sĩ toàn bộ từ Thiên Linh sơn tới đây, mục đích thực sự của Vũ Văn thế gia là Thiên Linh sơn!

Độn quang chưa tới Duyên Khôn đảo, một đạo độn quang trong đó đã có một cái linh bảo dẫn đầu phá vỡ hư không. Một thanh trường tiên hóa thành một đạo thiểm điện cùng Ân Thiên Sở một trái một phải giáp công tại Lâm Vũ lão tổ. Hiển nhiên là Chân Linh phái chưởng môn Liễu Thiên Linh tự mình xuất thủ.

Nhưng lúc này Lâm Vũ lão tổ đã quyết tâm phá phủ trầm chu, bản mệnh linh bảo dựng dưỡng nhiều năm cũng không thu hồi nữa. Chính là ông ta một lòng muốn tránh thoát Duyên Khôn đảo đại trận trói buộc, thậm chí đối mặt Ân Thiên Sở cùng Liễu Thiên Linh liên thủ giáp công cũng chỉ dự định lấy hộ thân thần thông ngạnh kháng xuống

Nhưng vừa lúc đó, một đạo độn quang khác trong hai đạo độn quang rõ ràng cho thấy là đại tu sĩ theo Liễu Thiên Linh đến đã hóa thành một đạo bát sắc hoa quang, trực tiếp đốt thủng hư không xông tới mặt Lâm Vũ lão tổ,

Mai Thiên Cầm lấy được sự thừa nhận của một đạo trong sáu cây Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ, mượn lực của bản mệnh linh vũ nhanh chóng đem tu vi đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ. Không chỉ có như vậy trong cây bản mệnh linh vũ đó mang một tia có liên quan Loan đạo nhân khi xưa lĩnh ngộ đối với hỏa diễm thần thông càng thêm khiến cho Mai Thiên Câm bản mệnh linh hỏa từ thất sắc gia tăng đến bát sắc, uy lực đương nhiên cũng gia tăng nhiều.

Lâm Vũ lão tổ cho dù có thể miễn cưỡng ăn được hai vị đại tu sĩ giáp công, nhưng hộ thân thần thông quanh thân cũng tất nhiên bị đánh tan. Lúc này ông ta đối mặt vị đại tu sĩ thứ ba tập sát cũng không khỏi không toàn lực ngăn cản, vì vậy lần nữa mất đi cơ hội tránh thoát khỏi Duyên Khôn đảo.

Cùng lúc đó, đạo độn quang của đại tu sĩ thứ ba cũng chưa từng gia nhập vào trong ba người vây công Lâm Vũ lão tổ, ngược lại nhấn độn quang một đường rơi xuống trên Duyên Khôn đảo đại trận điên cuồng vận chuyển.

Độn quang chôn vùi, bên trong đi ra cũng không phải Chân Linh phái đại tu sĩ Thiên Tượng lão tổ như trong tưởng tượng, lại là một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trẻ tuổi. Chẳng qua không biết vì sao trước đó độn quang phá vỡ bầu trời đêm không ngờ lại có thể tuôn ra khí thế không kém gì pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

Tu sĩ trẻ tuổi ấy chớp mắt rơi vào Duyên Khôn đảo thật nhanh đi tới chỗ linh bảo hoành địch do Lâm Vũ lão tổ cắm vào trong đảo trước đó.

Tới vị trí, Đặng Thiên Minh nhìn cái hố to dưới chân sâu đạt hai ba mươi trượng, diện tích năm sáu chục trượng chất lưỡi không dứt. Lúc này ở đáy hố to đã có nước dưới đất đang lan tràn mà lên, bản thể của linh bảo sớm đã bị bao phủ trong hồ nước nhỏ.

Đặng Thiên Minh thấy vậy dưới chân chẳng qua là giẫm giẫm một cái, trận pháp phù văn liên tiếp vít nhất thời bắt đầu hiện ra trên mặt đất. Hơn nữa chút phù văn lan tràn ra trực tiếp dọc theo lằn ranh của cái hố to một đường kéo dài đến mặt đất đang bị nước bao trùm dưới đất vùi lấp, trong phút chốc liền xác định chỗ của linh bảo hoành địch.

Toàn bộ bề mặt của Duyên Khôn đảo thật ra thì sớm đã thành trận pháp liên tiếp làm một cái chỉnh thể. Mà phần lớn kiệt tác như thế này vốn chính là từ tay của Đặng Thiên Minh, vì vậy cũng chỉ có hắn mới có thể cảm xúc sâu nhất đối với Lâm Vũ lão tổ dưới tình huống bực này vẫn đánh ra cái hố lớn như vậy.

Sau khi xác nhận chỗ của linh bảo hoành địch, trên mặt Đặng Thiên Minh hiện ra một tia cuồng nhiệt, tự lẩm bẩm:

- Lấy trận pháp kẹt giết Thuần Dương, lại lấy Thuần Dương hiến tế dẫn dắt Phi Linh đảo hiện ra mặt biển tụ hợp với Thiên Linh đảo. Hắc hắc, không ngờ thủ đoạn tinh diệu hơn nữa mạnh mẽ như thế này lại có thể xảy ra từ tay của Đặng mỗ, thật là tam sinh hữu hạnh. Nếu không phải đi theo Lục sư huynh tới Chân Linh phái, Đặng mỗ trận pháp thành tựu tuyệt không thể đạt tới cảnh giới như thế. Hôm nay lợi dụng vị Thuần Dương tu sĩ tới làm cơ sở để trận pháp của Đặng mỗ cao hơn một tầng lầu!

Trong lúc nói chuyện, một cái vảy màu vàng tím đột nhiên dâng lên từ trong tay Đặng Thiên Minh. Trên cái vảy thỉnh thoảng lóe ra chín trận pháp cực nhỏ dày đặc phức tạp đến làm thần niệm của pháp tướng tu sĩ đều không thể dò xét rõ ràng. Hơn nữa trên vảy còn lóe ra một cỗ khí tức khổng lồ tương đương với pháp tướng hậu kỳ tu sĩ.

Cái vảy đó chính là cái nghịch lân lân phiến được Lục bình trước khi rời khỏi Bắc Hải đặc biệt để lại cho Đặng Thiên Minh ghi lại Giao đạo nhân chín đạo căn cơ trận pháp. Hơn nữa phía trên mang khí tức mạnh mẽ cũng khiến cho Đặng Thiên Minh nhìn qua giống như một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ vậy. Thực ra hắn chỉ là Chân Linh phái một vị trận pháp đại tông sư mới vừa tiến cấp pháp tướng sơ kỳ không lâu thôi.

Cái vảy nghịch lân trong cảm giác chính xác không làm của Đặng Thiên Minh sau khi rơi vào cái hố lớn bị cấm cố vẫn ở chỗ cũ giãy giụa trên linh bảo trường địch. Lâm Vũ lão tổ ở bầu trời Duyên Khôn đảo ngăn cản ba vị đại tu sĩ vậy công nháy mắt trong thần niệm cảm ứng không ngờ lại mất đi tung tích của bản mệnh linh bảo.

Một tiếng hét lớn làm Lâm Vũ lão tổ trong lúc nhất thời tâm đảm câu liệt đột nhiên truyền đến từ trên Duyên Khôn đảo:

- Hiến tế, Thủy!

- Tam thúc tổ, nếu như đã khiến cho Thuần Dương lão tổ Lâm Vũ phá hủy đại trận của Chân Linh phái dùng để bắt Thất Tinh động thiên, Lục Thiên Bình lúc này sinh tử chưa biết, Chân Linh phái đã không đáng để lo. Bọn ta cần gì phải khẩn yếu phá hủy Chân Linh phái như vậy, lúc này tìm Thất Tinh động thiên mới trọng yếu nhất.

Vũ Văn Phi Tường hiển nhiên có bất mãn đối với Vũ Văn Thông Thiên trì hoãn tìm kiếm Thất Tinh động thiên, không đợi Vũ Văn Thông Thiên nói gì, một vị Thuần Dương tu sĩ khác một bên đã trách cứ:

- Càn rỡ, gia tộc trưởng bối quyết định cũng một mình người hậu bối có thể xía miệng, có biết tôn trọng trưởng bối không?

Vũ Văn Phi Tường thần sắc thẫn thờ, nói:

- Tôn nhi không dám!

Tuy nhiên nhìn sắc mặt của hắn hiển nhiên vẫn rất không phục đối với điều này. Một vị Vũ Văn thế gia Thuần Dương khác còn đợi trách cứ Vũ Văn Thông Thiên phất tay dừng lại, cười nói:

- Thất đệ chớ tức giận, tiểu tử này có chủ ý của mình hiểu biết cũng chuyện tốt.

Vũ Văn Đạo Thiên hiển nhiên đối với lần này vẫn canh cánh trong lòng, nói:

- Bất quá là thị tài ngạo vật thôi, làm một trong đệ tử đời thứ ba ưu tú nhất của gia tộc, Tam ca cùng gia tộc trưởng bối thật quá mức cưng chìu, như vậy không thể nghi ngờ giúp bọn họ càng thêm phách lối khí diễm. Đó khiến cho từng người một trở nên con mắt vô tồn trưởng, ngay cả gia tộc trưởng bối quyết định cũng dám nghi ngờ. Nếu không phải hãy cố gắng tỏa tỏa nhuệ khí của bọn họ còn thật cho rằng hôm nay Vũ Văn thế gia đã là thiên hạ của bọn họ rồi.

- Thất đệ cớ gì hòa khí lớn như vậy?

Vũ Văn Thông Thiên xoay người lại hướng Vũ Văn Phi Tường trầm giọng nói:

- Còn không mau bồi tội với Thất thúc tổ ngươi!

Vũ Văn Phi Tường đang định hành lễ bồi tội, Vũ Văn Đạo Thiên khoát tay áo một cái, không nhịn được nói:

- Không cần! Lão phu mấy ngày nay cũng tâm tình không tốt, vốn được Tam ca phù chiếu muốn tới hải ngoại giải sầu, không ngờ lại bởi vì chuyện này. Gia tộc hôm nay khiến cho Kinh Lôi Khác nhi cùng ngươi ba người làm cho chướng khí mịt mù. Ba người các ngươi sau lưng có chỗ dựa, lão phu vốn trí thân ở bên ngoài, không muốn nhúng vào vũng nước đục của ba người các ngươi, không ngờ lần này bị Tam ca tính kế, thật khiến cho người ta căm tức mà!

Vũ Văn Thông Thiên cười bồi tội nói:

- Như thế cũng do lão phu không phải, Thất đệ kính xin chở trách!

Vũ Văn Đạo Thiên thở dài một cái, nói:

- Được rồi, lúc này nói xin lỗi còn có tác dụng gì. Người trong gia tộc lúc này sợ rằng đã nhận định lão phu phải đứng về phe của Phi Tường chính là cả người là miệng cũng không nói được!

Vũ Văn Thông Thiên cùng Vũ Văn Phi Tường hai người nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút ngượng ngùng.

Lúc này Vũ Văn Đạo Thiên lại nói

- Cũng may Phi Tường tiểu tử so sánh cùng hai tiểu tử kia chỉ biết lập bang kết phái trong gia tộc tử, ít nhiều còn biết làm một ít thực sự. Hơn nữa bất luận tiểu thiên thế giới thật đúng là có thể đánh vỡ nguyền rủa Vũ Văn thế gia ta không có Chân Linh tu sĩ hay không, ít nhất đây cũng đang vì tương lai của Vũ Văn thế gia tính toán đường ra, cũng không uổng lão phu tới Bắc Hải đi một chuyến này!

Vũ Văn Thông Thiên cùng Vũ Văn Phi Tường hai người tất cả đều mừng rỡ, Vũ Văn Thông Thiên cười nói:

- Ha ha, có Thất đệ tương trợ, chuyện tính toán lần này càng nhiều mấy tầng nắm chặt.

Vũ Văn Phi Tường càng thêm khom người hành lễ nói:

- Đa tạ Thật thúc tổ thông cảm.

Vũ Văn Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, thần sắc vẫn không vui, nhưng đã ít đi nghiêm nghị trước đó.

Vũ Văn Thông Thiên lúc này mới giải thích với Vũ Văn Phi Tường:

- Chuyện tiểu thiên thế giới liên quan đến thánh địa truyền thừa căn bản, tông môn hưng suy, thực có thể nói là sống chết đại sự tồn vong chi đạo. Chân Linh phái tất nhiên sẽ cùng gia tộc tranh đoạt đến cùng. Nếu chỉ trừ Lục Thiên Bình, phá hủy Duyên Khôn đảo, Chân Linh phái ngày sau chưa chắc sẽ không bồi dưỡng một tên Trương Thiên Bình, Lý Thiên Bình nào đó. Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, để năm sau xuân về lại mọc nữa, thật không phải là điều bậc trí giả nên làm. Nếu như đã có cơ hội, ít nhất phải phá hủy cho Chân Linh phái nhất quyết không gượng dậy nổi. Đến lúc đó Thất Tinh động thiên chẳng phải là vật trong túi của gia tộc sao.

Vũ Văn Phi Tường nói:

- Tam thúc tổ nói đệ tử dè dặt rồi, chẳng qua Chân Linh phái đã từng xuất hiện một vị Chân Linh lão tổ. Tông môn hộ phái đại trận so sánh cũng lưu hữu thủ đoạn của Chân Linh lão tổ. Nếu Chân Linh phái tử thủ, bọn ta muốn công vào Thiên Linh sơn cũng không dễ!

Vũ Văn Thông Thiên cười nói:

- Cho nên mới muốn đưa bọn họ ra khỏi!

Lúc này, Duyên Khôn đảo bên ngoài Thiên Linh sơn liên tiếp truyền tới chấn động kịch liệt, cả mảnh hải vực cũng bắt đầu rung chuyển. Đừng bảo là Thiên Linh Sơn, chính là đám người Vũ Văn Thông Thiên mai phục ngoài Thiên Linh sơn mấy chục dặm đều cảm nhận được chân chân thiết thiết.

- Ha ha, trò vui bắt đầu rồi. Nếu ta đoán không sai, Duyên Khôn đảo tất nhiên là chỗ đất toàn thể Chân Linh phái cực kỳ coi trọng. Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, Chân Linh phái đại tu sĩ ở lại giữ trên Thiên Linh sơn có mấy người chạy tới Duyên Khôn đảo?

Vũ Văn Phi Tường nói:

- Chân Linh phái hiện giờ có một vị Thuần Dương chính là Lục Thiên Bình, ngoài ra còn có Thiên Tượng, Thiên Lâm, Thiên Linh, Thiên Cầm bốn pháp tướng hậu kỳ tu sĩ. Trừ Khương Thiên Lâm hôm nay người ở Đông Hải, trên Thiên Linh sơn hôm nay xem ra còn có ba vị đại tu sĩ mới đúng!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)