← Ch.0377 | Ch.0379 → |
Nhánh cỏ nhỏ thật có linh tính, đây là cảm giác đầu tiên của Ninh Khinh Tuyết. Cô là thật sự từ trong đáy lòng cảm giác được loại sung sướng kia của nhánh cỏ nhỏ sau khi mình tới, điều này nghe rất là hoang đường, nhưng chuyện này đúng là đã xảy ra.
Đây vốn là một cây 'Cỏ Ngân Tâm" bình thường, tuy rằng thuộc loại linh thảo, nhưng không có loại cảm giác cộng hưởng kia. Nhưng Ninh Khinh Tuyết không biết, 'Cỏ Ngân Tâm ' này cùng 'Cỏ Ngân Tâm' khác có điểm không giống, cây linh thảo này, lại đang lúc hấp thu linh khí mà máu của cô đổ vào, đến hiện tại trong màu bạc còn có một đường màu đỏ.
Ninh Khinh Tuyết cầm lấy nước uống của chính mình, tưới một tí trên ngọn cỏ, ngọn cỏ giống như có được sức sống, để lộ ra một loại linh tính.
Ninh Khinh Tuyết đứng lên, lấy ra cái chìa khóa mở cửa chính, phòng dãy nhà phía đông khép hờ, dường như trước đây không lâu có người đã tới.
Ninh Khinh Tuyết đi vào gian phòng, trong phòng rất sạch sẽ. Chỉ là trên bàn trà có một tí tro bụi, trên một kệ inox vô cùng khéo léo cẩn thận đặt một cái nồi nho nhỏ. Trừ thứ đó ra, bắt mắt nhất chính là trên tủ đầu giường có một hòm thuốc chữa bệnh nho nhỏ.
Ninh Khinh Tuyết đi đến bên giường, đem hòm thuốc chữa bệnh mở ra, bên trong trừ một ít biên lai, chính là một ít chai chai lọ lọ và một túi ngân châm, còn có một chút tiền lẻ, một tấm chứng minh thư và một tấm thẻ của Diệp Mặc.
Đồ vật bên trong thùng nhỏ này rất kỳ lạ, Ninh Khinh Tuyết có chút không hiểu cau mày, nghe Mộ Mai nói cái rương nhỏ này cô vô cùng quý trọng, chẳng lẽ chính là mấy thứ này hay sao?
Đem rương đóng lại, Ninh Khinh Tuyết ra khỏi phòng. Xem ra, cái người Hứa Vi kia mà Mộ Mai nói đã dọn đi rồi.
Đây là lần đầu tiên Ninh Khinh Tuyết vì tìm kiếm trí nhớ mà cố gắng, cô quét dọn trong ngoài sân, sau đó chuẩn bị ở lại. Nghe xong lời nói của Mộ Mai, cô cảm thấy dường như trí nhớ bị mất đi đối với cô ấy rất quan trọng, nếu không phải là không có người dạy cô luyện võ, cô thậm chí muốn học một chút cổ võ.
Đã không có những chuyện kia của công ty, một mình ở Ninh Hải, Ninh Khinh Tuyết dường như lại trở về một loại bình tĩnh, cô đột nhiên cảm giác được đây mới là cuộc sống cô muốn.
Hôm nay đã là ngày thứ hai Ninh Khinh Tuyết đến đây, giờ phút này cô đang đứng ở bên cạnh bồn hoa giúp 'Cỏ Ngân Tâm' xới đất, tiếng gõ cửa vang lên.
Ninh Khinh Tuyết mở cửa sân, một phụ nữ bộ dạng rất thanh tú đứng ở cửa, người phụ nữ này cô dường như gặp qua, tuy nhiên lại nghĩ không ra là ai.
- Khinh Tuyết, là cô đã về, tôi còn tưởng rằng Diệp Mặc đã về.
Tô Tĩnh Văn có chút niềm vui bất ngờ nhìn Ninh Khinh Tuyết nói. Trong lòng cũng đang âm thầm ngạc nhiên thán phục Ninh Khinh Tuyết là càng ngày càng đẹp, cái loại khí chất độc đáo này chính là muốn học cũng không có cách nào học.
- Cô là?
Ninh Khinh Tuyết trước sau nghĩ không ra Tô Tĩnh Văn là ai, cô gái ưu tú như vậy, nếu như mình quen biết, hẳn là có chút ấn tượng mới đúng, chẳng lẽ lại là trong đoạn mất trí nhớ kia quen biết?
Tô Tĩnh Văn lúc này mới nhớ tới lời Lý Mộ Mai nói với cô, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, cô biết Ninh Khinh Tuyết mất đi một ít trí nhớ, mà chính mình đúng lúc ở trong kí ức bị mất của cô ấy.
- Khinh Tuyết, tôi là Tô Tĩnh Văn...
Tô Tĩnh Văn còn đang suy nghĩ nên thông qua phương thức gì để Ninh Khinh Tuyết nhớ tới cô. Cô vốn là đến xem Diệp Mặc có trở về hay không, không nghĩ tới nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết có chút áy náy cười cười,
- Rất xin lỗi, Tĩnh Văn, tôi mất đi một ít trí nhớ. Tuy nhiên Mộ Mai nói qua về cô, cô vào đi.
Ở trên bàn đá tiểu viện, Ninh Khinh Tuyết giúp Tô Tĩnh Văn rót một chén trà, sau đó nói:
- Tĩnh Văn, cô biết chuyện của tôi, Mộ Mai hẳn là nói với cô rồi, tôi vốn là muốn đến xem Hứa Vi, không nghĩ tới Hứa Vi dọn đi rồi. Tôi cũng tính tới tìm cô, bởi vì tôi có chút muốn tìm lại trí nhớ bị mất đi, nhưng tôi lại không có biện pháp gì.
Giọng Ninh Khinh Tuyết rất bình thản, nhưng Tô Tĩnh Văn lại ở trong đó nghe ra một chút không giống, dường như có chút khẩn trương.
- Có phải muốn hỏi tôi một chút chuyện có liên quan giữa cô và Diệp Mặc hay không?
Tô Tĩnh Văn hỏi.
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu,
- Ừ, tôi nghe Mộ Mai nói cô là bạn của Diệp Mặc, cho nên...
Tô Tĩnh Văn cúi đầu, chậm rãi nói:
- Tuy rằng lòng tôi xem anh ấy là bạn, kỳ thật chúng tôi gặp mặt cũng không nhiều. Lần đó là sinh nhật của tôi, Mộ Mai và cô tới tham gia sinh nhật của tôi, tôi cũng mời Diệp Mặc, nghe Mộ Mai nói, đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt...
Tô Tĩnh Văn đem những gì mình biết về chuyện giữa Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết, một chữ không sót toàn bộ nói cho Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết nghe xong ngơ ngác nhìn Tô Tĩnh Văn, nếu không phải Tô Tĩnh Văn thoạt nhìn thật sự rất điềm đạm nho nhã, không giống người nói dối, cô còn tưởng rằng Tô Tĩnh Văn nói dối.
Trong lời nói của cô, chẳng những có vòng cổ có thể để phòng ngự người khác công kích, còn có bùa có thể phát ra cầu lửa. Thậm chí bản thân còn có một lần hỏi Tô Tĩnh Văn sử dụng bùa như thế nào, sau đó một mình ra đi tìm Diệp Mặc. Nghe Tô Tĩnh Văn nói mình lần đó là ôm hẳn ý niệm phải chết trong đầu mà đi, tuy rằng Tô Tĩnh Văn không biết mình đi nơi nào, nhưng Tô Tĩnh Văn lúc đó đoán như vậy.
- Cô nói vòng tay của cô là Diệp Mặc nhờ tôi mang cho cô? Còn có cô nói vòng tay này còn có hiệu quả phòng ngự? Đây, đây...
Ninh Khinh Tuyết có chút không biết nói gì nhìn vòng tay xinh đẹp trong tay Tô Tĩnh Văn, cô nhìn ra chuỗi vòng tay này rất đẹp, nhưng đối với lời nói của Tô Tĩnh Văn, thật sự là không thể tin được.
Tô Tĩnh Văn gật gật đầu nói,
- Đúng đấy, từng lời tôi nói đều là sự thật.
Ninh Khinh Tuyết day day đầu, nếu như nói lời nói cuả Ngộ Quang hòa thượng còn có thể là hiện thực, như vậy lời nói của Tô Tĩnh Văn thật sự là thái quá một chút.
Tô Tĩnh Văn ngẩng đầu nhìn nhìn bồn hoa kia, bỗng nhiên nói:
- Lần trước Diệp Mặc trở về cũng đã ngồi rất lâu ở trước cây cỏ kia.
Ninh Khinh Tuyết có chút không rõ lời của Tô Tĩnh Văn, cô muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu, mỗi một câu của Tô Tĩnh Văn đều cực kỳ ngoài dự liệu của cô.
- Mẹ tôi nằm ở trên giường vài năm không thể nói một chữ, không thể nhúc nhích được, là một tấm 'Thanh thần phù' của anh ấy cứu mẹ tôi, lúc đó người tôi cảm kích nhất chính là anh ấy, nhưng tôi không biết anh ấy chính là Diệp Mặc. Sau đó tôi phát hiện tôi đã sớm quen biết cái người tôi cho là đại sư bán bùa, cuộc sống hiện thực có vẻ bình thường như thế. Lúc sinh nhật của tôi, chỉ có quà anh ấy tặng cho tôi là quý nhất, nhưng tôi lại không quý trọng, hiện tại chỉ còn hai viên ngọc châu.
Tô Tĩnh Văn thì thào nói.
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn nhìn Ninh Khinh Tuyết còn nói thêm:
- Kỳ thật tôi hôm nay là đến xem Diệp Mặc có về hay không, thấy cô là niềm vui bất ngờ. Cô không cần hoài nghi lời tôi nói, hiện ở trong tay tôi có vòng tay, cô có thể dùng một cây gậy gõ cổ tay của tôi một chút.
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng cầm lấy một que gỗ bên cạnh nhẹ nhàng gõ một cái vào tay Tô Tĩnh Văn, sau đó có chút nghi ngờ hỏi:
- Nhưng tôi vừa rồi gõ, cũng không có bất kỳ phản ứng?
Tô Tĩnh Văn cũng là nghi hoặc nhìn vòng tay trong tay, trong lòng tự nhủ không có khả năng, lần trước Diệp Mặc cho mình cái vòng tay thô ráp kia có hiệu quả phòng ngự, vòng tay tinh xảo này làm sao có thể không có hiệu quả phòng ngự?
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Ninh Khinh Tuyết, Tô Tĩnh Văn cắn chặt răng nói:
- Cô phải dùng sức, có lẽ chỉ có dùng sức mới có hiệu quả.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, buông xuống khúc gỗ trong tay nói:
- Bất luận như thế nào, tôi đều rất cảm ơn cô. Tuy nhiên, tôi lại không muốn thử nữa, nếu dùng sức, tay sẽ gãy đấy.
Tô Tĩnh Văn thấy Ninh Khinh Tuyết đang hoài nghi lời nói của mình, không chút nghĩ ngợi, cầm lấy côn gỗ đập xuống cổ tay của mình. Cô không tin vòng tay Diệp Mặc cho cô là giả, vòng tay này bởi vì là Ninh Khinh Tuyết đem cho cô, vốn dĩ cô không có đeo trên tay, là vì lần trước lúc gặp Diệp Mặc, sau khi Diệp Mặc nói cô mới đeo, đây sao có thể là giả? Nếu như là giả dối, cô đối với Diệp Mặc cũng quá thất vọng rồi, ít nhất phải nói cho cô biết một chút. Chính là bởi vì cô không tin Diệp Mặc sẽ lừa cô, cô mới tự mình đập mạnh vào cổ tay của mình.
Đây là một loại cảm xúc gì, cô nói không ra, cô tin tưởng cảm giác của mình, đồng thời cô cũng tin tưởng Diệp Mặc. Lần đó cũng là bởi vì cô do dự một chút, đã đem ba viên ngọc châu trên vòng tay đưa cho Ninh Khinh Tuyết, cô liền quyết tâm không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói người khác truyền tới, chuyện gì chỉ dựa vào cảm giác và cái nhìn của mình mà làm.
Nếu cô tin tưởng Diệp Mặc sẽ không lừa cô, như vậy cô sẽ dùng sức đập cổ tay của mình một cái
- A...
Ninh Khinh Tuyết phát ra một tiếng thét chói tai, cô không thể tưởng tượng được Tô Tĩnh Văn thế mà quá độc, đối với chính mình xuống tay như vậy, cô cả cơ hội ngăn cản cũng không có.
"Thình thịch" một tiếng, côn gỗ không như Ninh Khinh Tuyết đoán cứ thế đập vào tay Tô Tĩnh Văn, mà là trực tiếp bắn ra, thậm chí trực tiếp thoát khỏi tay của Tô Tĩnh Văn, rơi xuống một bên rất xa.
Ninh Khinh Tuyết giật mình nhìn cổ tay của Tô Tĩnh Văn, hoàn hảo vô khuyết. Cô có thể khẳng định lúc nãy không phải Tô Tĩnh Văn làm giả, là thật sự vòng tay trong tay cô phát ra một tia ánh sáng trắng, nháy mắt đã đem côn gỗ đánh văng ra.
- Quả nhiên là thật đấy...
Thật lâu sau Ninh Khinh Tuyết mới phát ra một tiếng cảm thán như vậy.
Tô Tĩnh Văn cũng là ngơ ngác nhìn côn gỗ bị bắn qua một bên, chậm rãi nói:
- Tôi biết, anh ấy sẽ không gạt tôi.
Nghe lời nói của Tô Tĩnh Văn, trong lòng Ninh Khinh Tuyết không ngờ dâng lên một cỗ hương vị rất là kỳ quái, cô không thể nói được rõ ràng đây là hương vị gì, cô có chút hâm mộ nhìn vòng tay của Tô Tĩnh Văn,
- Không nghĩ tới thật sự có loại pháp khí này, tôi còn tưởng rằng những cửa hàng pháp khí kia đều là gạt người chăng?
Tô Tĩnh Văn lại lắc lắc đầu nói:
- Kỳ thật cô nói đúng, bên trong cửa hàng pháp khí tuy rằng không hoàn toàn là gạt người, nhưng giống loại vòng tay trong tay của tôi cũng khẳng định là không có, loại vòng tay này thiên hạ chỉ có một mình anh ấy có thể làm ra, người khác đều không được.
Nói xong Tô Tĩnh Văn có chút ảm đạm nhìn thoáng qua Ninh Khinh Tuyết, tiếp tục nói:
- Kỳ thật cô cũng không cần hâm mộ tôi, pháp khí phòng ngự tốt nhất thiên hạ ở trên người của cô, chính là cái vòng cổ cô hiện tại đeo ở trên người
- Cái gì? Cô nói vòng cổ này của tôi là pháp khí phòng ngự?
Ninh Khinh Tuyết lôi ra cổ vòng trên cổ kinh ngạc nói.
← Ch. 0377 | Ch. 0379 → |