← Ch.102 | Ch.104 → |
Năm năm qua, Minh Lô Điện lúc nào cũng náo nhiệt vô cùng. Đây là nơi duy nhất trên Thanh Ngư Lục đảo có đặt lò luyện đan. Những đệ tử mới nhập môn nếu gặp phải khó khăn về tài chính thì chỉ cần đến đây giao nộp một ít Linh Tinh liền có thể sử dụng các loại đan lô lớn nhỏ nơi đây để tiến hành luyện đan. Đương nhiên, nếu tự mình có được một lò luyện đan riêng thì vẫn tốt hơn nhiều. Bởi vì mỗi một lò đan đều có một mức hỏa hầu (độ lửa) khác nhau một chút, mà việc nắm giữa hỏa hầu đối với Luyện Đan Sư là một chuyện vô cùng trọng yếu. Trừ việc đó ra, dùng lò đan riêng còn có thể tùy ý chọn nơi luyện đan.
Minh Lô Điện nhờ có lò đan mà trở nên nổi tiếng. Phía sau điện đường đặt biệt khai phá một mảnh đất lớn, lại đặt ở nơi này khoảng mười ba tòa thạch thất chứa các loại lò đan lớn nhỏ khác nhau. Đối với đệ tử mới nhập môn trên Thanh Ngư đảo cũng chỉ cần số lượng như vậy, căn bản cũng không cần lò đan quá mức cao cấp làm gì.
Sáng hôm nay Chung Thanh Lộ đi thẳng từ động phủ đến Minh Lô điện, trên tay cô có mang theo một chiếc hộp nhỏ hình vuông. Cô khẽ nhìn một hàng thạch thất chứa lò đan trước mặt, sắc mặt cô có chút âm trầm, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Đi bên cạnh cô còn có một cô gái, cao hơn Chung Thanh Lộ. Đó là một vị đệ tử thân truyền Ngưng Nguyên Cảnh được Đan đường phái đến chỗ này, tên là Quế Thư Vân, nhìn thấy sắc mặt Chung Thanh Lộ không được tốt thì tỏ vẻ quan tâm: "Chung sư muội, tâm trạng của muội dường như không được tốt lắm?".
Chung Thanh Lộ khẽ mỉm cười nhìn cô nhưng thần sắc trên mặt vẫn không tốt hơn lên chút nào.
Quế Thư Vân nhẹ thở dài một tiếng. Thật ra đối với tâm tư của Chung Thanh Lộ cô cũng có biết một chút. Sau khi lò đan bị hỏng, Chung Thanh Lộ cũng không có mua lò đan mới. Mà từ đó về sau, cô liền đến thạch thất Minh Lô điện luyện đan.
Từ lúc Chung Thanh Lộ bắt đầu luyện chế Dưỡng Khí Đan cho đến bây giờ luyện Bồi Nguyên Đan, Quế Thư Vân cũng biết rõ tư chất luyện đan của Chung Thanh Lộ đang dần dần hiện ra. Cô cũng chính là người đầu tiên đề cử vị đệ tử mới nhập môn này với các vị trưởng lão Đan Đường bên trên Hồng Kim Sơn, nhờ vậy Chung Thanh Lộ mới bắt đầu được cao tầng Đan đường chú ý.
Nhiều lúc Chung Thanh Lộ và Quế Thư Vân có thể xem như là tỷ muội.
Những ngày qua, Chung Thanh Lộ đã nhiều lần đến đây luyện chế Bồi Nguyên Đan, Quế Thư Vân cũng trông thấy tường tận. Nhưng mọi việc vẫn không khác mấy so với dự đoán của cô, trên con đường luyện đan dù ngươi có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn không có chuyện ngươi không làm mà được hưởng thành quả. Tuy Chung Thanh Lộ có tư chất trác tuyệt, nhưng khi bắt đầu luyện chế Bồi Nguyên Đan vẫn liên tiếp gặp thất bại. Mà điều này hiển nhiên cũng đã trở thành một đả kích không nhỏ đối với thiếu nữ trẻ tuổi này.
Ngoài ra, Quế Thư Vân cũng không tin Chung Thanh Lộ có thể luyện chế ra thành phẩm Bồi Nguyên Đan. Chuyện này đối với một đệ tử Luyện Khí Cảnh là một gánh nặng rất lớn, nên quả thật cô cảm thấy lo lắng cho Chung Thanh Lộ. Sau khi trầm ngâm một hồi, Quế Thư Vân liền đi đến bên cạnh Chung Thanh Lộ ôn nhu nói: "Thanh Lộ, nếu như tâm trạng của muội hôm nay không được tốt thì có thể đợi thêm vài ngày nữa luyện đan cũng không muộn!".
Chung Thanh Lộ im lặng một hồi, cuối cùng cô vẫn lắc đầu, khóe miệng có chút cong lên, dường như đang cắn răng đưa ra quyết định. Sau đó, cô liền quay đầu lại nói với Quế Thư Vân: "Muội không sao đâu.".
Quế Thư Vân nhìn cô thật sâu, nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Từ xưa đến nay muốn thành công trên con đường luyện đan, căn bản ai cũng phải xây lên từ vô số lần thất bại. Chỉ cần nghị lực không đủ thì những thứ khác cũng không cần nhắc đến làm gì.
Cô chậm rãi lui về phía sau một bước, Chung Thanh Lộ mỉm cười nhìn cô. Sau đó, Chung Thanh Lộ liền bước nhanh đi đến thạch thất chứa lò đan nằm ở giữa. Tay cô nắm thật chặt chiếc hộp chứa Linh Tài luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Đây là một trong những lò đan tốt nhất của Minh Lô điện. Quế Thư Vân là người chưởng quản nơi đây, cô có chút xem trọng đối với Chung Thanh Lộ nên thường xuyên xếp đặt nơi này cho cô dùng luyện đan.
Trước khi tiến vào thạch thất, bước chân của Chung Thanh Lộ hơi khẽ dừng lại, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy trên cao là vòm trời xanh bao la bát ngát, cả một mảnh thiên không đồng nhất một màu. Có lẽ giờ này ở trên tòa Yêu đảo hung hiểm kia, người ấy đang tiếp tục ác đấu và với Yêu thú a?
Tuy Chung Thanh Lộ đã rất nhiều lần tự nói với mình đó chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Nhưng không hiểu tại sao, mấy ngày này cô thường hay nghĩ tới Thẩm Thạch. Đặc biệt là sau khi liên tục luyện chế Bồi Nguyên Đan thất bại, Chung Thanh Lộ lại càng cảm thấy mình có lỗi với hắn.
Suy nghĩ kia chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng lại làm cô hoảng hốt không thôi.
Nhưng ngay tức thì cô liền tỉnh táo lại. Sau khi hít sâu một hơi liền tự trấn an mình: Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, hiện tại nếu muốn khá hơn thì chỉ còn cách luyện chế ra Bồi Nguyên Đan này thôi. Đợi đến khi luyện ra được một lò Bồi Nguyên Đan giá trị cao ngất, lúc ấy đem đến trước mặt người kia, hi hi, chắc chắn hắn sẽ trợn mắt há hốc mồm - rồi sau đó sẽ lại nhảy cẫng lên cho mà xem.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Chung Thanh Lộ liền khá hơn một chút. Khóe miệng cô thoáng hiện nụ cười, sau đó nhanh chóng đẩy cửa thạch thất đi vào bên trong.
&&&
Trong mảng rừng rậm bên trên Yêu đảo.
Thẩm Thạch đứng lên bên cạnh xác một con Yêu thú, đem Linh Tài lấy được cất vào trong tiểu Như Ý Giới trên tay trái. Sắc mặt hắn hiện lên vẻ kỳ quái, trong lòng hắn sau một chút vui sướng và thả lỏng khi đắc thủ, sau đó lại không khỏi cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Con linh thú nằm ở phía trước người hắn toàn thân màu đen, hình dạng như Hắc Báo. Chính là một con Quỷ Ảnh Sơn Miêu.
Từ lúc tiến vào Yêu đảo cho đến bây giờ, Thẩm Thạch một đường đi đến đây vô cùng thuận lợi. Hắn lợi dụng Ngũ Hành thuật pháp và Phù Lục đã giết chết bốn con Yêu thú cấp thấp. Hiệu suất như vậy cũng làm hắn nhẹ nhõm phần nào. Chỉ sợ trên Thanh Ngư Đảo, đệ tử Luyện Khí Cảnh không có người thứ hai làm được như hắn a.
Cho đến khi gặp được con Yêu thú thứ năm, cũng chính là con Quỷ Ảnh Sơn Miêu nằm ở trước mặt hắn bây giờ, bằng vào một chút nhanh nhẹn nó mới có thể tạo nên một chút phiền toái cho Thẩm Thạch. Nhưng trong hai năm qua Thẩm Thạch liên tục bắt Yêu trên Yêu đảo, khả năng thực chiến của hắn dĩ nhiên vô cùng phong phú, nên Quỷ Ảnh Sơn Miêu tuy có chút khó chơi nhưng đối với hắn chẳng qua cũng chỉ tạo nên một chút phiền toái mà thôi. Cuối cùng, hắn bằng vào tốc độ thi triển Phù Lục kinh người, nhanh chóng đánh vào chỗ hiểm của con Yêu thú này, không lâu sau liền kết thúc mạng sống của nó.
Nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, Thẩm Thạch liền chăm chú quan sát con Quỷ Ảnh Sơn Miêu trước mặt, nghi hoặc trước kia bị quên lãng lại bất tri bất giác dấy lên trong lòng hắn. Quỷ Ảnh Sơn Miêu tại sao trên Yêu đảo này lại trở nên bất thường như vậy, lại đi săn mồi vào ban ngày? hoàn toàn trái ngược với tập tính thường ngày của chúng.
Hắn lặng im đứng dưới tán rừng rậm rạp suy nghĩ một hồi. Sau đó tiến lên lật qua lật lại xác Quỷ Ảnh Sơn Miêu cẩn thận quan sát một chút. Nhưng cuối cùng cũng không khác gì tình huống mà hắn gặp trước kia, con Yêu thú này dường như không có gì khác thường.
Chẳng lẽ mình đã quá lo lắng rồi sao?
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát rồi mới lắc đầu đứng lên. Hắn rốt cục chậm rãi đi khỏi chỗ này, tiếp tục đi sâu vào trong cánh rừng.
Theo bước chân đi xa dần, mảnh rừng rậm này lại nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh. Ánh mặt trời trên cao khẽ soi qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất ẩm từng tia sáng li ti. Những tia sáng vàng chợt ẩn chợt hiện như đang khiêu vũ giữa mảng rừng rậm yên tĩnh này. Không biết tự lúc nào, một làn sương mù nhàn nhạt mông lung xuất hiện từ sâu trong cánh rừng phiêu phất trôi ra, u ám nhanh chóng che khuất những tia sáng mặt trời yếu ớt. Bên trong sương mù ẩn ẩn có thể nhìn thấy những cái bóng đang đung đưa.
Thẩm Thạch tách từng tán cây cao thấp khác nhau nhanh chóng tiến về phía trước. Có lẽ nguyên nhân bản thân Yêu đảo là một cái hải đảo nên cánh rừng này cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng ẩm ướt. Ở trên đầu cành cây, ngọn cây đều tụ thành từng giọt hay từng chuỗi giọt sương long lanh. Nhìn qua chỉ thấy chúng lóng lánh vô cùng xinh đẹp.
Lúc này càng đi tới phía trước, tim trong lòng ngực hắn không khỏi đập mạnh, làm cho hắn cảm giác được điều gì đó phía sau. Quay ngoắt đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn vẫn là một mảnh rừng rậm yên tĩnh, hoàn toàn không có chút khác thường nào.
Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ đưa tay xoa xoa mi tâm tự nhủ: "Tại sao ta lại cảm thấy có cái gì đó ở phía sau?".
Suy tư một lát, lại vì cẩn thận là trên hết, Thẩm Thạch lại đi về phía sau tìm một chút. Nhưng xung quanh quả thực hoàn toàn không có dị dạng gì, xem ra là chính hắn đa tâm rồi.
Thẩm Thạch hậm hực quay đầu lại nhưng trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra. Trong mảng rừng này phần đông đều là yêu thú, nói nơi đây nguy cơ bốn bề cũng không có gì quá đáng. Mình cũng phải cẩn thận một chút.
Tuy nhiên ngay lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng kêu to trầm thấp truyền lại từ sâu trong cánh rừng. Thanh âm giống như của chim như không phải chim, mang theo âm điêu thanh thúy, lại như tiếng khóc nỉ non, lại rất êm ái vô cùng dễ nghe.
Thẩm Thạch ngơ ngác một hồi, hai mắt xoay tròn, sau đó hắn liên lặng lẽ hướng nơi phát ra tiếng kêu đi tới. Trên đường lại tận lực đem thân thể ẩn nấp vào sâu trong bóng cây âm u, cứ như thế tiếng hơn mười trượng về phía trước. Lúc hắn trốn đằng sau một cây cổ thụ nhìn lại, chỉ thấy trên một gò nhỏ trống trải giữa rừng quả nhiên có một con Yêu thú.
Yêu thú này thân hình không to lắm, nhìn qua cũng chỉ lớn hơn con thỏ bình thường một chút. Yêu thú nào toàn thân da lông trắng như tuyết, thân hình như chim, đôi mắt đỏ thẫm như hai viên mã não. Lúc này nó đang đào bới trên gò đất tạo thành một cái hố nhỏ, dường như đang tìm thứ gì đó.
Nhìn thấy con Yêu thú có bộ dáng thật xinh đẹp lại vô cùng đáng yêu này, nhất thời hai mắt Thẩm Thạch lại tỏa sáng. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền nhận biết yêu thú này tên là "Huyết Tình Điêu". Nhưng do bởi vì một thân da lông tuyết trắng, đôi khi còn được gọi là "Tuyết Điêu", đúng là một loại Yêu thú rất nổi danh trên Bắt Yêu Bảng.
Sở dĩ "Huyết Tình Điêu" nổi danh trong số các Yêu thú trên Yêu đảo, không phải vì nó hung hãn lợi hại. Mà hoàn toàn ngược lại, vì chúng là một loài Yêu thú không chịu ở yên một chỗ. Ngày thường chúng vô cùng thích đào bới Linh Mộc và Linh Thảo làm thức ăn. Chúng không có công kích gì đặc biệt lợi hại, khi gặp người, phản ứng đầu tiên của chúng thường là bỏ chạy. Trừ điều đó ra, bản thân loại Linh thú này cũng không phải là loại Linh Tài gì đáng giá. Mà nhiệm vụ trên Bắt Yêu Bảng cũng đã yêu cầu, không được giết chết loại Yêu thú này mà phải bắt sống chúng.
Đây là toàn bộ những thông tin được cung cấp trên Bắt Yêu Bảng, duy nhất có một điều đặc biệt được ghi chú rõ ràng là phải bắt sống chúng. Nguyên nhân là do Huyết Tình Điêu bình thường rất thích ăn Linh Mộc, đối với nhiều loại Linh Thảo chúng lại có khả năng phân biệt rất cao minh. Cho nên về sau có vị cao nhân của Thú Điện lại có ý tưởng thuần hóa loài Yêu thú này, mang chúng đến nơi hoang dã tìm Linh Thảo.
Do đó một con Huyết Tình Điêu, ở Linh Thú điện có thể đổi được một trăm viên Linh tinh a! Trong lòng Thẩm Thạch nhất thời hưng phấn lên không ít, hắn nấp ở phía sau cây cổ thụ suy nghĩ một chút. Sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, trong tay liền xuất hiện một tấm Phù Lục màu vàng đất, chính là Trầm Thổ Thuật. Hắn đã sẵn sàng chuẩn bị động thủ, muốn thử xem có thể bắt được loài Yêu thú trong truyền thuyết tuy nhỏ bé nhát gan nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn này hay không.
Chỉ là lúc này tinh thần hắn toàn bộ đều tập trung lên người Huyết Tình Điều phía trước, không chú ý ở một chỗ xa ở cánh rừng phía sau, một làn sương mù mông lung nhàn nhạt đang lơ lửng trong không trung, lặng yên không một tiếng động âm thầm trôi về phía hắn.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |