← Ch.242 | Ch.244 → |
Nơi đây ánh sáng yếu ớt, bộ xương khô tới trước lão nhân ba thước ngồi xuống, rồi nhìn như tùy ý mà dùng cánh tay xương đánh một trảo xuống mặt đất. Thẩm Thạch bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân rung lên, một hồi âm thanh trầm thấp trầm đục vang lên. Cùng với cánh tay xương đưa lên, bỗng nhiên một bệ đá hình vuông từ dưới đất bay lên theo, bụi đất liền bay mù mịt khắp nơi. Sau khi bụi đất lắng xuống, Thẩm Thạch nhìn thấy trước mặt là một bệ đá hình vuông rộng hai thước, kẻ đầy những đường nét ngang dọc và những quân cờ đen trắng được trải rộng bên trên. Cờ hai bên vẫn chưa phân thắng bại.
Mà ở hai bên trái phải của bàn cờ, mỗi bên có một hốc đá thô ráp lõm xuống, giống như là nơi để chứa những quân cờ, có điều hiện tại đa số quân cờ đã được trải lên bàn cờ nên cờ bên trong hốc đá không còn được bao nhiêu.
Khô Lâu liếc những quân cờ của ván cờ trên bàn cờ, chiếc cằm cốt mở ra một chút, mặc dù không có máu thịt nhưng lại mang đến cảm giác như nó đang rất vui vẻ, nó cười hắc hắc nói: "Đến lượt ta đánh nhé?"
Lão nhân đang tựa lưng vào thân thể tàn khuyết của Cự Long không nói gì, chỉ im lặng nhìn nó.
Khô Lâu cũng không tỏ ra tức giận, tâm trạng có vẻ đang rất tốt, nhưng nhìn diện mạo của nó thì vẫn có phần đáng sợ. Chợt thấy nó đưa tay đến hốc đá bên tay phải của mình, đây là hốc đá chứa những quân cờ màu trắng. Các khớp xương trắng hếu của nó khẽ cử động, một quân cờ đã được lấy lên rất nhanh, nhưng nó lại không đặt xuống bàn cờ ngay mà đưa mắt nhìn một lát, bỗng nhiên sâu kín thở dài một hơi nói: "Một nước hạ cờ trăm, ngàn năm. Thật sự ván cờ này đánh rất lâu phải không! Nhưng mà..." Nó quay lại nhìn lão nhân rồi nói tiếp: "Ta biết rằng, nếu đi nước cờ này, ta chắc chắn sẽ thắng. Lão Long à, lão thật sự không thấy sợ sao?"
Trong ánh mắt mờ đục của người gọi là "lão Long" thần sắc vẫn không thay đổi. Phảng phất như đôi mắt ấy đã nhìn thấu hết mọi việc tang thương trên thế gian, không còn gì có thể khiến nó bận tâm mà phải biến sắc nữa.
Thấy lão nhân không có phản ứng gì, trong mắt khô lâu ánh lên một tia lửa lập lèo, mang theo ý mỉa mai. Sau đó cánh tay nó đưa ra, muốn nhanh chóng đặt quân cờ lên một vị trí trên bàn cờ. Đúng lúc này lão nhân vốn luôn im lặng bỗng nhiên lại lên tiếng nói:
"Đây là nước cờ mà người nghĩ lâu nhất phải không?"
Cánh tay của bộ xương dừng lại, nó chợt cười lên ha ha, đó là âm thanh ấm áp dễ nghe của người con gái, âm thanh đó mang theo vài phần hồi ức nói: "Ngươi đúng là già rồi nên hồ đồ, ngươi đã quên rồi sao? Nước cờ này ta đã nghĩ một ngàn ba mươi năm, tất nhiên không phải là ngắn nhưng nó không phải lần mà ta nghĩ lâu nhất. Ta còn nhớ rất rõ, nước cờ lâu nhất mất tới năm ngàn một trăm bảy mươi bảy năm, lần nhanh nhất là sáu mươi tám năm. Trong Trấn Hồ Uyên hai chúng ta không phải là nhờ vào ván cờ này để giải sầu sao?"
"Nhưng cuối cùng người thắng vẫn là ta" Sau khi nói một hơi khô lâu vừa cười lại vừa nói thêm một câu, theo như nó nói nhiều như thế thì ván cờ này thắng bại đã tương đối rõ ràng.
Nhìn biểu hiện của lão Long đối với việc thắng hay bại dường như đã biết trước, giờ phút này chỉ bình tĩnh nhìn lên thân hình tiểu khô lâu bên cạnh, một lúc lâu sau bình thản nói: "Thời gian mỗi lần đánh một nước cờ người đều nhớ rõ ràng, xem ra nhiều năm như vậy, chắc đã khiến ngươi tức đến phát điên rồi phải không."
"Oanh" Một tiếng trầm đục đột nhiên xuất hiện từ phía bộ xương khô, làm cho Thẩm Thạch càng thêm hoảng sợ, vừa rồi hắn cũng cảm giác được lão nhân và bộ khô lâu quỷ dị kia tuyệt đối không bình thường, chắc chắn họ đều là nhân vật cường đại mà mình không thể so sánh, cho nên hắn chỉ một mực đứng ở đằng xa nhìn lại không dám tới gần. Nhưng khi tiếng trầm đục đột nhiên xuất hiện hắn đưa mắt nhìn thì lại không phát hiện điều gì khác thường, trong nội tâm đang cảm thấy kỳ lạ thì hắn chợt phát hiện cái tiểu khô lâu hơi gầy bên kia cũng đang nhìn sang, có điều hình như nó đã nhỏ hơn so với trước đây một chút.
Thẩm Thạch cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đang muốn nhìn kỹ thêm lần nữa thì lát sau chợt thấy chỗ khô lâu đang ngồi mặc dù đều là nham thạch cứng rắn nhưng bỗng nhiên vỡ vụn, mấy thước xung quanh lõm xuống vài thốn, các mảnh vỡ ngổn ngang.
Hai ngọn lửa lập lèo bỗng nhiên bùng lên trong mắt khô lâu, nó lập tức trầm xuống, cảm giác vui vẻ, thoải mái khi nãy biến mất. Lão nhân tựa hồ vô tình nói một câu nhưng đã chạm vào đúng nỗi đau của nó
Giống như vết thương vốn đã đóng vảy rồi nhưng lại bị người ta mạnh mẽ đánh lên đấy, khiến vết thương rách ra, một lần nữa lộ ra máu thịt bên trong.
Khô lâu bỗng nhiên cười lạnh, cười xong nó im lặng nhìn lão nhân, rồi chợt nói: "Vậy còn người thì sao?"
Những nếp nhăn trên mặt lão nhân vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Không khí trong thạch động tự nhiên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe âm thanh mang đầy ý mỉa mai của Khô Lâu vang vọng trong hang động đen tối:
"Nơi này tên gọi là gì nhỉ, ‘Trấn Hồn Uyên’ đúng không? Cái tên nghe rất khí phách! Năm đó ngươi cứng rắn kéo ta cùng vào đây, quyết tâm giam giữ lại còn muốn tiêu diệt ta nên mới lấy cái tên này đúng chứ?" Trên tay nó vẫn còn cầm quân cờ trắng, các khớp xương trắng hếu đang đùa nghịch quân cờ ấy! Nó thản nhiên nói: "Thế nhưng đến bây giờ chẳng còn ai biết đến sự tồn tại của ta, những kẻ từng biết đến nơi này đều cho rằng thứ mà nó trấn áp là Âm Long chứ không phải ta"
Âm Long, thật sự là Âm Long sao!
Thẩm Thạch ở bên cạnh nghe được những lời ấy thì tâm tình trở nên phức tạp, hắn đã xác nhận được những phỏng đoán trước kia của mình. Nhưng hắn không thể đoán được thân phận của cái Khô Lâu này, nó không những có thể cùng Thái Cổ Âm Long phân cao thấp mà thậm chí còn chiếm được một chút thượng phong.
Khô Lâu thôi đùa nghịch quân cờ trong tay, ánh mắt vô cùng châm chọc nói: "Ngươi không lo làm Tiêu Dao Long Tộc cho tốt lại đi đối nghịch với ta, quyết tâm truy diệt ta không tha, người làm vậy là vì cái gì? À, ta nhớ ra rồi, chính là cuốn ‘Thần Chi Thiên Di’ đã bị hủy đi đó sao, vì nó mà ngươi hao tổn trên dưới một ngàn năm với ta? Ha ha, buồn cười nhất chính là với lực lượng của ngươi một Thái Cổ cự long, có thể trấn diệt ta, nhưng tại sao hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?"
"Là vì ngươi muốn bảo vệ Thần duệ, muốn bảo vệ huyết mạch của cự thần Bàn Cổ đúng không?"
"Ngươi có thắc mắc tại sao ta lại nhớ rõ như vậy?ha ha, ta đương nhiên là nhớ rõ rồi! Năm đó những Thần duệ xông vào Trấn Hồn Uyên từng người từng người ta đều nhớ rất rõ"
Khô lâu phát ra một tiếng cười dài thoải mái, tiếng cười nghe vô cùng vui vẻ và độc ác.
"Ngươi quên rồi sao? Có lẽ là không quên đâu! Ngày đó ta thoi thóp kéo dài mạng sống trốn sâu trong cốt hải* nhìn ngươi hao tổn hầu hết long lực tìm kiếm ta, nhưng sau đó ngươi đột nhiên bị Thần duệ những người mà ngươi luôn muốn bảo vệ bao vây công kích. Khi đó ánh mắt ngươi vô cùng kinh hãi và thống khổ, ta đều nhớ"
Nó ngửa mặt lên trời cười dài, giống như điên cuồng, quân cờ trắng trên đầu ngón tay nó vô thanh vô tức hóa thành tro tàn. "Những Thần duệ kia quả nhiên rất lợi hại không hổ danh là có huyết mạch của thần chi, so ra thì vẫn kém hai người chúng ta lúc đỉnh phong, nhưng đối phó với ngươi lúc đó vẫn còn dư lực. Ta thấy bọn chúng chém rụng móng vuốt của ngươi, chém đứt long thân của ngươi, cuối cùng lại móc hết hai mắt ngươi!"
Bọn chúng thậm chí còn bày ra cấm chế của Thần tộc đem người nhốt lại nơi đây suốt đời không thể nào thoát ra được. Chính vì vậy ta có thể chậm rãi hấp thu địa sát chi lực để khôi phục đạo hạnh trong khi ngươi lại ngày càng suy yếu chờ cho đến khi dầu hết đèn tắt."
"Khi đó thật sự ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, ta ở bên trong cốt hải cười đến toàn thân run lên. Qua nhiều năm rồi nhưng mỗi lần nghĩ đến ta đều không thể nhịn được cười."
"Ha ha ha ha ha..."
Bộ xương khô cười lớn, nhìn nó nếu không phải trong mắt nó chỉ có mỗi ngọn lửa lập lèo, thật sự nhìn bộ dáng nó thậm chí có thể sẽ cười chảy ra cả nước mắt. Sau đó nó vừa cười vừa khoanh tay nhìn về phía lão nhân chờ đợi, thân thể nó hơi nghiêng về phía trước rồi cười hắc hắc nói:"Thế người cảm giác như thế nào, lão Long?"
"Lão có cảm thấy bi phẫn hay không, có cảm thấy khổ sở hay không, có cảm thấy đau lòng muốn điên lên hay không?"
Trấn Hồn Uyên cuối cùng thật sự là trấn áp Thái Cổ Âm Long hay là quỷ vật thần bí có thể nói tiếng người kia?
Tiếng cười khoái trá của Khô Lâu lại vang vọng và truyền đi rất xa bên trong huyệt động đen tối. Sắc mặt lão nhân vẫn không có gì thay đổi, chỉ là trên đôi mắt đục ngàu ánh mắt lại ảm đạm thêm một ít.
Sau đó,nhìn lão có vẻ cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía bàn cờ đá trước người Khô Lâu. Lão thản nhiên nói, âm thanh có phần già nua nhưng rất bình thản: "Ngươi cảm thấy ngươi thắng sao?"
Khô Lâu chậm rãi dừng tiếng cười, nhìn lão nhân một cái, trong hốc mắt ánh lửa lập lèo từ từ thiêu đốt, ôn hòa nói:"Chẳng lẽ không phải sao?"
Nó duỗi cánh tay xương ra lần nữa, từ trong hốc đá còn chứa một ít quân cờ màu trắng lấy lên một quân cờ, trong miệng nói:"Ván cờ này, ta chấp người quân đen đi trước, nhưng cuối cùng lại là ta dùng quân cờ trắng hậu phát chế nhân, không phải sao?"
"BA!" Khô Lâu tựa hồ không do dự nữa, dứt khoát đặt quân cờ trắng xuống một điểm trong bố cục của bàn cờ.
Trong bóng tối tối tăm, chợt một tiếng thét dài từ nơi xa xôi trong cốt hải chứa đầy những bạch cốt vang lên.
Trên đỉnh cô phong, ánh sáng của thủy tinh màu đen phát ra rực rỡ, làm cho khe hở lần nữa mở rộng thêm, dần dần to ra. Mà trên không chiếu xuống một đạo cột sáng nhìn như đã lực bất tòng tâm,đúng là liên tục bị đánh bại lui về sau. Vợ chồng Hậu gia cảm thấy vui mừng quá đỗi, chứng kiến quả trứng khổng lồ màu hồng đã dần dần hiện ra trước mắt, trong mắt lại một lần nữa hiện lên vẻ tham lam.
Phía dưới Trấn Hồ Uyên, lão Long cũng không nhìn nước cờ mà Khô Lâu vừa mới đánh, mà lão nhàn nhạt nhìn vào ngọn lửa lập lèo đang hừng hực thiêu đốt trong mắt nó, bỗng nhiên nói:"Hẳn là ngươi cũng biết, mặc dù ngươi có thể thoát ra ngoài nhưng bây giờ đã khác xưa, thế gian đã không còn ‘Minh Sát’ ngươi sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục hoàn toàn cảnh giới." Nói xong, lão đắng chát thở dài rồi lắc đầu nói tiếp: "Có lẽ đây là cái duy nhất mà bọn Thần duệ ngu ngốc trước kia làm đúng, vì chúng cho rằng ‘Minh Sát’ là long lực chi nguyên của ta, cho nên mới cướp đi rồi phá hủy."
Thân thể Khô Lâu rõ ràng dừng lại một chút, đối với vật gọi là ‘Minh Sát’ quả thật có đôi chút xem trọng. Trong miệng khẽ mắng một câu, giọng nói mang thêm vài phần tức giận, sau đó lạnh lùng thốt lên:" Ngươi đừng có nhiều lời, mau đánh cờ, dù sao thì ngươi cũng thua. Sau khi kết thúc mấy nước cờ cuối cùng này, cũng là lúc ngươi phải chết."
Lão nhân vốn trầm mặc lại im lặng thêm một lát, bỗng nhiên nói: "Ta không muốn chết, ngươi biết không?" Khô Lâu ngẩn ngơ một chút, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới lão nhân này lại có thể nói ra những lời như thế, tức thì không kịp phản ứng, sau một lát mới ngạc nhiên nói: "Người vừa mới nói cái gì?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Ta không muốn chết."
Khô lâu cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng hôm nay ta còn cho phép người sống được sao?"
Lão nhân thản nhiên nói:" Ta không đánh tiếp, ván cờ này không thể hết được. Ván cờ không hết, hai chúng ta không thể giết đối phương. Ngươi đừng quên quy củ này là chính ngươi đặt ra."
Khô lâu cực kì giận dữ, chỉ vào lão nhân quát: "Ván cờ này đại cục đã định, thắng bại đã rõ ràng, dù sao thân phận ngươi cũng là Thái Cổ cự long, ngươi làm vậy là có ý gì?
Những nếp nhăn trên mặt lão nhân giống như lại sâu thêm một chút, nhìn lão nhân ngay cả sức lực để ngồi vững vàng cũng không còn, nhưng trong cặp mắt vốn dĩ đục ngầu lại rất bình tĩnh. Sau đó khi mà ở bên kia Khô Lâu đang bừng bừng tức giận cùng với Thẩm Thạch đang vô cùng kinh ngạc ở phía xa chăm chú nhìn lại, chỉ nghe lão bình tĩnh nói:
"Ta bắt đầu muốn ăn gian!"
← Ch. 242 | Ch. 244 → |