← Ch.254 | Ch.256 → |
Bên ngoài hang động, phía dưới sườn núi, tất cả Hôi Thổ Trư giờ phút này đều bị bức bách đến tận cùng, phủ phục xuống đất toàn thân run lên, cho dù là trư đại công cầm đầu đám heo này cũng không ngoại lệ. Trong mắt của mỗi con Hôi Thổ Trư đều ánh lên sự sợ hãi tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn về phía trước cửa động nơi có hai con yêu thú hung mãnh đứng đó.
Hai con cự hổ yêu thú, toàn thân đen huyền, cao gần bằng một người lớn trưởng thành, răng nanh sắc nhọn, cực kì uy phong, đặc biệt là trên trán có chữ "Vương" càng hiển lộ uy thế. Hai con cự hổ yêu thú này tên là "Ám Vương Hổ" là tam giai yêu thú, nói cách khác nó đã có thể ngưng kết yêu đan, cho dù là cùng huyết mạch với nó cũng không thể thắng được nói chi nhất giai yêu thú Hôi Thổ Trư.
Trên thực tế, Ám Vương Hổ chính là yêu thú cường đại nhất trong phạm vi mấy chục đỉnh núi gần đây, ngày thường đi săn những con mồi là yêu thú cấp một như Hôi Thổ Trư, nên khi bọn heo thấy hai con Ám Vương Hổ thì trực tiếp bị doạ cho toàn thân co quắp.
Nếu là ngày thường, khi gặp Ám Vương Hổ xông tới, Hôi Thổ Trư rất nhanh chạy về sào huyệt của mình vì thân hình Ám Vương Hổ quá lớn không thể vào được hang động của bọn chúng, nên đây cũng là nơi duy nhất bảo vệ được tính mạng của Hôi Thổ Trư. Nhưng ngày hôm nay bởi vì Tiểu Hắc nên toàn bộ bọn chúng đều đứng ở bên ngoài huyệt động. Hai con Ám Vương Hổ này cũng rất xảo trá, thấy con mồi của mình đột nhiên lao ra thì lập tức chiếm cứ cửa động khiến cho Hôi Thổ Trư không còn đường trốn tránh.
Giờ phút này cả bầy Hôi Thổ Trư đã không còn đường chạy trốn, hai con Ám Vương Hổ một con trấn cửa động một con vồ lấy Hôi Thổ Trư đang run rấy trên mặt đất, hai con Hôi Thổ Trư đã bị cắn đứt yết hầu máu chảy đầy đất.
Hai con Ám Vương Hổ đứng đó dương dương tự đắc, không kiêng nể gì mà ngoác miệng cắn xé, mùi máu tanh lan ra bốn phía, cùng với đó là ánh mắt sắc lạnh như dao đảo qua bầy Hôi Thổ Trư giống như là đanh suy nghĩ nên ăn con nào?
Bị ánh mắt của Ám Vương Hổ đảo qua, từng con Hôi Thổ Trư đều run lên sợ hãi, loại sợ hãi này giống như là trời sinh của giống loài, trước mặt Ám Vương Hổ chúng như là đã buông bỏ hi vọng tìm đường sống, chứ đùng nói gì đến việc chống cự.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng bước chân rất nhẹ từ sau lưng một con Ám Vương Hổ phát ra, chỗ đó chính là từ trong hang động của Hôi Thổ Trư truyền đến.
Nghe thấy âm thanh này, Hôi Thổ Trư ngơ ngác một lúc, hai con Ám Vương Hổ cũng ngẩn ngơ, không thể tưởng được gia hoả nào lại không sợ chết mà bước ra, không nén được đều quay đầu lại nhìn. Một lát sau, hiện lên một cái bóng trước cửa động, là một con heo đi ra.
Một con Hắc Trư
Thân thể so với Hôi Thổ Trư nhỏ hơn không ít, toàn thân da lông đen bóng, bên miệng có hai cái răng nanh nhỏ trắng như tuyết mới mọc không lâu, thậm chí trong miệng Tiểu Hắc Trư còn ngậm nữa gốc linh thảo.
Cách đây không lâu khi vừa mới đào được một loại linh dược lì dị không biết tên có hình khay ngọc, không biết bị Tiểu Hắc giấu đi đâu, giờ phút này thấy nó hồn nhiên nhai nuốt gốc linh thảo đó, sau đó nó thấy được cảnh tượng bên ngoài huyệt động lúc này.
Thân thể Tiểu Hắc dừng lại một chút, hai con mắt híp lại thấy được hai cỗ thi thể đẫm máu của hai con Hôi Thổ Trư, lại nhìn qua đám Hôi Thổ Trư bị Ám Vương Hổ bức bách đến run rẩy, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai con Ám Vương Hổ.
Nó nhìn chúng, ánh mắt bình tĩnh, không hề có bất kì chấn động nào.
Sợ hãi, tuyệt vọng thậm chí các loại cảm xúc điên cuồng, một chút cũng không có.
Hai con Ám Vương Hổ đương nhiên thấy Tiểu Hắc cũng không phải giống bọn Hôi Thổ Trư thông thường kia, so với đám heo kia rõ Tiểu Hắc chỉ là tiểu yêu thú, Ám Vương Hổ căn bản không có để trong mắt, chỉ là thoáng nhìn qua rồi tiếp tục quay đầu nhìn lại đám Hôi Thổ Trư kia, ý tứ là muốn ăn thì cũng phải tìm một tên mập mạp mà ăn.
Mà con Ám Vương Hổ còn lại ngăn trở cửa động thoạt nhìn có vẻ mất hứng, ánh mắt quá đỗi bình tĩnh của Tiểu Hắc có lẽ chọc giận nó, phải biết rằng tất cả các con mồi của nó đều sợ hãi việc mất mạng mà nằm phủ phục dưới mặt đất.
Cho nên Ám Vương Hổ quyết định biểu lộ uy vũ không ai bì kịp, chấn nhiếp một con tiểu hắc trư không biết trời cao đất dày là gì, sau đó một nhát cắn chết rồi uống máu ăn thịt nó!
"Rống..."
Một tiếng hổ gầm vang lên,cát bụi mịt mù, núi rừng chấn động, chim bay tán loạn, tiếng gầm như sóng lớn tựa hồ khiến trời xanh phong vân biến sắc. Vài con Hôi Thổ Trư bên cạnh trực tiếp quỳ xuống, thân thể run rẩy không thôi, thậm chí trực tiếp đái ra luôn.
Ám Vương Hổ miệng đầy máu gào thét ngay trước mặt Tiểu Hắc, âm thanh chấn nhiếp toàn trường, Hôi Thổ Trư toàn bộ sợ hãi, bỗng nhiên khoé mắt Ám Vương Hổ đó liếc qua bóng heo đột nhiên hướng về phía mình đi tới.
Con sau cái kiến, không biết tự lượng sức mình.
Ám Vương Hổ ngửa mặt lên trời cười dài, thái độ khinh thường, chỉ là một khắc này, tiếng hổ gầm kinh thiên động địa phong vân biến sắc đột nhiên im bặt, kèm theo đó là tiếng "Đông " trầm đục vang lên.
Kế đó, toàn bộ Hôi Thổ Trư kinh ngạc vô cùng, vô thức há to miệng. Tiểu Hắc đá một cú vào dưới hàm của Ám Vương Hổ, một tiếng rống vang lên làm người ta tê dại da đầu, tiếng hổ gầm ngung lại, thân thể to lớn của con hổ bị một sức lực cực mạnh đánh bay lên không trung, kinh hô một tiếng, máu tươi rơi vãi như huyết hoa diễm lệ vô cùng.
Thân thể khổng lồ, lộn ba vòng trên không trung rồi mới nặng nề rơi xuống, bộ dáng kiệt lực, Tiểu Hắc đồng thời lao tới dùng đầu mạnh mẽ tông voà thân hình Ám Vương Hổ miệng gầm nhẹ một cái.
Tiếng gầm nghe không vang dội, thậm chí không bằng uy phong của tiếng hổ gầm vừa rồi, nhưng tiếng gầm nhẹ này bên trong âm điệu mênh mang mang theo vài phần long ngâm chi ý. Ngay khi Tiểu Hắc dùng đầu lao tới trong răng nanh của nó lờ mờ hiện lên vài tia mơ hồ quỷ dị hình ảnh của Long Vương trong đó.
Một tiếng vang thật lớn, Ám Vương Hổ lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, không kịp trở tay, thân thể vẫn còn nằm trên không trung, thất khiếu chảy máu, không biết Tiểu Hắc đã va chạm với nó mạnh cỡ nào, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng của nó đã vỡ nát.
Máu tươi vung vấy, rãi đầy trên phiến đất trống ở dốc núi, cạnh tượng thảm liệt vô cùng, vết thương này cự hổ khó có thể thừa nhận được, lại một lần nữa ầm ầm rơi xuống, muốn đứng lên mà lực bất tòng tâm, trong miệng một mảng bọt máu phát ra âm thanh khàn đục trầm thấp, không biết là đang nói cái gì, cái đầu của nó loạng choạng liều mạng giãy giụa để ngẩng đầu lên.
Đột nhiên một cái móng heo từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào chữ Vương trên trán của nó, một cước đem đầu của cự hổ đập xuống đất, thân hình Ám Vương Hổ kịch liệt run rẩy, một lát sau, bá chủ của rừng núi cứ như vậy khuất nhục, tuyệt vọng mà không còn nhúc nhích gì nữa.
Từ núi rừng đến bên ngoài huyệt động đều yên tĩnh hoàn toàn.
Đột nhiên một tiếng khóc thét hoảng sợ truyền đến, con Ám Vương Hổ còn lại nhanh chóng bỏ trốn, điên cuồng vọt vào rừng sâu một hơi cũng không dám quay đầu lại.
Nơi này chỉ còn lại đám Hôi Thổ Trư hoàn toàn ngốc trệ và Tiểu Hắc đang đạp lên đầu một con Ám Vương Hổ
Tiểu Hắc chậm rãi quay đầu lại, nhìn thoáng qua đám Hôi Thổ Trư, lập tức tất cả Hôi Thổ Trư lui về phía sau một bước, không biết là Hôi Thổ Trư nào dẫn đầu liến một ổ Hôi Thổ Trư quỳ rạp xuống dưới chân Tiểu Hắc, ánh mắt sùng bái hoàn toàn là vì kính ngưỡng thuần tuý với lực lượng cường đại.
Tiểu Hắc nhếch nhếch miệng, xoay đầu lại về phía phiến rừng rậm sâu thẳm, nhìn thoáng qua con hổ chết dưới chân, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm. Tiếng rống không lớn, không chấn động sơn hà, không có cat bay đá chạy, khí thế cũng không có bao nhiêu, giống như là kêu lên vậy thôi, càng không thể nói là có âm thanh như long ngâm giống vừa rồi.
Tiểu Hắc ngơ ngác một chút, gãi gãi đầu, nhất thời nội tâm có chút mờ mịt, lập tức nghĩ đến chủ nhân Thẩm Thạch bây giờ đang ở đâu, đang làm gì?
Trên Kim Hồng Sơn, u cốc động phủ.
Thời gian đôi khi trôi qua thật chậm làm cho người ta cảm thấy một ngày dai như một năm, cũng có đôi khi thời gian trôi qua nhanh, quay đầu lại cảm thấy tang thương.
Thẩm Thạch sau khi tỉnh lại, thương thế trên người có tiến triển tốt, tuy tu sĩ đã ngoài Ngưng nguyên cảnh, thân thể dẻo dai hơn nguời phàm, nhưng tốc độ khôi phục này vẫn có chút kinh người, thậm chí Đỗ Thiết Kiếm khi đến thăm hắn cũng đã khen ngợi Thẩm Thạch vài câu.
Đối với Đỗ sư huynh đã cứu mình một mạng, Thẩm Thạch cảm kích vạn phần từ tận đáy lòng. Ở Quy Nguyên Giới chính mình đã nợ vị sư huynh này quá nhiều. Bất quá Đỗ Thiết kiếm tính tình tiêu sái, chỉ vỗ vỗ vai hắn cười ha hả rồi bước ra ngoài.
Ngoại trừ Đỗ Thiết Kiếm, mấy ngày nay số người đến thăm hắn không ít, đều là những bằng hữu ngày xưa hắn kết giao, ngày đó khi hắn vừa tỉnh lại đã thấy Chung Thanh Lộ, nhưng trên thực tế mấy bằng hữu của hắn như Chung Thanh Trúc, Tôn Hữu, thậm chí cả Hạ Tiểu Mai đã ghé qua thăm hắn, trong đó Tôn Hữu là đến thăm hắn nhiều nhất, với lại là nam tử vói nhau, cộng thêm mối quan hệ hảo hữu trước giờ của hai người nên Tôn Hữu đến đây nhiều nhất.
Thẩm Thạch sau khi khoẻ hơn, những người khác đến thăm cũng ít hơn, chỉ có Tôn Hữu mỗi ngày đều ghé qua một lần, Thẩm Thạch cũng cùng Tiểu Hắc uể oải tỉnh dậy, bắt đầu xem xét tình trạng hiện nay của mình.
Thám hiểm Cao Lăng Sơn lần này đúng là sinh tử chỉ cách nhau một đường, cái chết cận kề vậy mà vẫn có thể sống sót, đủ loại nguy nan kinh tâm động phách, may mắn chạy thoát cộng thêm có thu hoạch, nhưng cũng không tính là nhiều, nhưng số thu hoạch này thoạt nhìn có chút quái dị bất thường.
Đầu tiên quan trọng nhất phải kể đến là những mảnh tàn kiếm Lục Tiên cùng hắc tinh trong túi Như Ý, tới bây giờ Thẩm Thạch vẫn không rõ ràng lắm giá trị thật của hai món dị vật này. Nhưng ngày đó dưới Trấn Hồn Uyên, hắn tận mắt chứng kiến hai kiện dị vật thần thông kinh thiên động địa, Vu Quỷ thực lực cường đại bất khả tư nghị bị thương dưới cổ kiếm Lục tiên, có thể thấy uy lực to lớn của kiếm này, mà khối hắc tinh kia mơ hồ có thể tranh phong cùng Lục Tiên kiếm, hiển nhiên cũng là một kiện bảo vật.
Chỉ là hai kiện bảo vật chứa thần thông pháp lực to lớn giờ đây nằm trong túi của Thẩm Thạch lại hoàn toàn mất đi linh lực, biến thành phàm vật nằm lẫn trong đám đồ vật của Thẩm Thạch. Mặc cho Thẩm Thạch có khu động như thế nào cũng không có chút phản ứng gì, chỉ có thể tạm gác lại ngày sau quan sát tỉ mỉ hơn.
Trừ cái đó ra, Thẩm Thạch còn có đại thu hoạch khác là vô tình thu được một giọt cự long chân huyết nhập vào khí hải đan điền, mặc dù không giống như trong truyền thuyết là sau khi hấp nạp xong tu vi đại tiến nhưng Long huyết lại biến thánh linh lực dồi dào ngoài ý muốn, cải tạo lại Kim Thạch Khải đạo thuật, trực tiếp biến một đạo thuật thông thường thành một thứ mới nhìn giống như Long Văn kim giáp.
Uy lực của đạo thuật này Thẩm Thạch chưa có chân chính thử qua, ngày đó dưới Trấn Hồn Uyên lúc cùng với quỷ vật chiến đấu hắn mơ hồ nhớ lại, Long Văn kim giáp là thứ không thích hợp thi triển trước mắt mọi người ở Lăng Tiêu Tông, nếu không sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Cho nên tính đi tính lại, cuối cùng Thẩm Thạch phát hiện mình có thể xuất ra các loại đồ vật thu hoạch, còn lần xuống núi này tại các nơi thu thập được nhũng linh thảo dược liệu có số lượng xa xỉ, đặc biệt là ngày đó tại Cao Lăng Sơn trong đại mộ vô danh rong rêu bám trên người một cái cương thi càng là hiếm thấy, có thể đổi được không ít linh tinh.
Cho nên một ngày này, Tôn Hữu đi cùng Thẩm Thạch ra ngoài động phủ lần đầu tiên sau khi hắn khôi phục, chuẩn bị trực tiếp đi Quan Hải Thai đem những linh thảo này đổi thành linh tinh.
Trên đường đi, thấy Thẩm Thạch có vài phần suy tư, Tôn Hữu thở dài nói:" Ngươi cần linh tinh để làm gì?"
Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:" Lưu lại một ít để tu luyện, nếu số lượng nhiều có thể đi đến Thuật Đường mua mấy cái nhị giai Ngũ Hành Pháp Thuật"
Tôn Hữu khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến điều gì đó, cau mày nói:" Ngươi...chẳng lẽ còn muốn qua bên kia?"
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói:" Ta biết các ngươi muốn khích lệ ta, chính miệng Đỗ sư huynh ngày đó thuyết pháp với ta, nhưng là... Tiểu Hắc sống cùng ta lâu như vậy, không tìm kiếm cẩn thận một lần, trong lòng ta thật khó chịu."
Nói đến đây, hắn dừng một lát, sau đó từ từ nói:: Thời giarta tiến giai quá ngắn, đạo thuật thần thông cũng vô dụng, cũng chỉ có mấy cái nhất giai pháp thuật uy lực không lớn lắm, ngày đó Tiểu Hắc bị bắt đi là do thực lực của ta quá yếu."
Hắn cười cuời thần sắc có chút ảm đạm, nhưng anh mắt phát ra sự kiên định, nói:" Chỗ đó rất đông quỷ vật, yêu thú cũng không ít, tu luyện đạo thuật thần thông khác là không có khả năng, ta vẫn còn Ngũ hành pháp thuật có chút uy lực có tác dụng với quỷ vật yêu thú, như vậy có thể tìm được chút manh mối của Tiểu Hắc.
Tôn Hữu ở một bên nhún vai, muốn nói gì đó lại thôi, Ngũ Hành pháp thuật hôm nay đã suy thoái, cũng là do sự khó khăn trong tu luyện, thật sự gian nn, vậy mà ngươi còn muốn tu luyện nhị giai pháp thuật?
Bất quá Tôn Hữu lập tức hồi thuưởng lại mấy năm trước khi mọi người còn ở trên Thanh Ngư đảo, Thẩm Thạch đối với Ngũ Hành pháp thuật giống như là có thiên phú, mà có lẽ...Tôn Hữu lắc đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng yên nhìn Thẩm Thạch hướng về Quan Hải Thai mà đi đến.
← Ch. 254 | Ch. 256 → |