← Ch.0130 | Ch.0132 → |
Trên bầu trời, long quyển phong khổng lồ sau khi nữ nhân thần bí phất tay liền mang theo tiếng gió rít cuồng bạo, điên cuồng cuốn hết tất cả mà hướng đến tử tinh dực sư vương.
Nơi gió lốc đi qua, rừng rậm phía dưới đều bị xé ra lộ cả đất vàng, không ít ma thú kinh hoảng nối đuôi từ đó chạy trốn.
Nhờ Dược Lão bảo vệ, Tiêu Viêm may mắn không bị cuồng phong cuốn đi, hai tay gắt gao nắm lấy một cành cây, nhìn rừng rậm xung quanh bị phá tan thành một mảnh hỗn độn, không khỏi nuốt một miếng nước bọt.
"Hừ!" Nhìn gió lốc cuốn đến, Tử Tinh dực sư vương phát ra một tiếng gầm rống, hai cánh rung lên, tử sắc hoả trụ rộng hai ba trượng phía trên đỉnh đầu tách ra rồi hướng gió lốc mà đánh tới.
Hai vật khổng lồ như tia chớp va chạm tại không trung, khoảnh khắc chạm vào nhau, không gian cơ hồ lâm vào tĩnh lặng.
"Oanh!" Một tiếng như sấm rền đột ngột nổ vang trên bầu trời.
Gió lốc cùng hỏa trụ hung mãnh va chạm, điên cuồng phóng thích năng lượng kinh khủng vào nhau, tại nơi giao tiếp không gian phảng phất đã hơi ba động.
"Thình thịch!" Gió lốc cùng hỏa trụ giằng co thêm vài phút, rốt cuộc thì bởi vì năng lượng cạn kiệt mà tạo ra một tiếng nổ vang vọng cả sơn mạch rồi tan biến.
Lúc gió lốc và hoả trụ tiêu tán, nữ nhân thần bí đang đứng yên trên không trung rốt cuộc cũng có động tác, chỉ thấy sau lưng hai cánh rung lên, thân thể giống như một tia thiểm điện, nháy mắt xuyên qua dải năng lượng hỗn loạn rồi xuất hiện phía sau Tử Tinh dực sư vương, trường kiếm kì dị trong tay đâm ra thật nhanh, trên mũi kiếm hình thành nên một phong nhận xoáy tròn với tốc độ cực cao, bề ngoài giống như một lưỡi đao tròn xanh biếc.
"Đinh đinh...." Trường kiếm mang theo phong nhận bổ vào thân thể tử tinh dực sư vương, giữa không trung liên tiếp vang lên những tiếng thanh thuý, song dù trường kiếm có đâm thật nhanh cũng chỉ lưu lại trên tinh thể đạo đạo bạch ngân, hơn nữa bạch ngân cũng chỉ hiện lên một lúc ngắn ngủi rồi tiêu tán. (Bạch ngân - 白痕: dấu màu trắng, ngấn màu trắng, vết trắng.... )
Không thèm để ý công kích của đối phương, tử tinh dực sư vương dùng đầu chặn lại, tiêm giác trên đầu bắn ra một đạo tử sắc hoả diễm dài đến nửa thước.
Sức nóng của tử sắc hoả diễm làm cho nữ nhân thần bí lông mày đen cau lại, bàn tay trắng nõn bên người kết thành một cái thủ ấn quái dị: "Phong thôi thế!"
Theo tiếng nói nhẹ nhang thanh thuý, một phong quyển cuồng bạo chợt xuất hiện trước người, gào thét ngăn cản cự đại tử sắc hoả diễm.
Nhìn thấy tử hỏa công kích không có hiệu quả, tử tinh dực sư vương nhã đồng tử quang đại thịnh, chưởng trảo cực lớn hướng nữ nhân thần bí bổ xuống tạo nên một cỗ tử mang cực kì diễm lệ, không khí nơi chưởng trảo đi qua dễ dàng bị xé rách, một tiếng rít bén nhọn chói tai vang vọng khắp trời.
Nhìn thế công của tử tinh dực sư vương, nữ nhân thần bí gương mặt có chút ngưng trọng, hai cánh sau lưng vỗ nhẹ, một đạo phong thuẫn cực lớn chừng hai ba thước đột ngột ngưng hiện trước mặt.
"Ca..." Cự chưởng oanh kích lên thanh sắc phong thuẫn, tử quang đại thịnh, âm thanh răng rắc thanh thuý vang lên liền đem phong thuẫn đập vụn thành từng mảnh bay khắp trời, theo gió mà tiêu tán. tử tinh dực sư vương thân thể công kích cư nhiên lại cường hành như thế.
Kích phá được phòng ngự của đối phương, tử tinh dực sư vương trong miệng vang lên một trận rít gào, thân thể khổng lồ có chút vặn vẹo, tốc độ công kích cuồng bạo làm người ta sợ hãi cùng với hình thể khổng lồ này quả thật không hợp chút nào.
Quay mắt thấy tử tinh dực sư vương công kích truy theo không bỏ, nữ nhân thần bí cũng chỉ chọn cách né tránh, dù sao cùng quái vật có thân thể dị thường kia cận thân va chạm cũng không phải là một hành động thông minh.
Trên bầu trời, tử tinh dực sư vương thân thể không ngừng lao tới, mà nữ nhân thần bí nọ cũng không ngừng thối lui, mặc dù nhìn thì rơi xuống hạ phong, nhưng thực chất vẫn chưa bị thương tổn.
Ngẩng đầu nhìn tràng chiến đấu cực kì hoa lệ trên bầu trời cùng không gian khôgn ngừng ba động, Tiêu Viêm âm thầm tắc lưỡi, chỉ cần là dư âm của trận chiến này, sợ rằng đã có thể đem đấu sư thậm chí là đại đấu sư dễ dàng giết đi.
"Phòng ngự cùng thân thể của tử tinh dực sư vương cực kì mạnh mẽ, nữ nhân kia lại tu luyện phong thuộc tính đấu kĩ huyền ảo, hơn nữa hai người đều là đấu hoàng cường giả, thực lực chênh lệch không quá xa, như vậy đánh tiếp nếu không dùng át chủ bài chính thức, cơ bản khó có thể phân ra thắng bại." Dược Lão tùy ý nói.
"Cũng không hẳn là thế, tử tinh dực sư vương thuộc tính hỏa. ánh mặt trời đối với nó sẽ có tác dụng tăng phúc, nên ban đêm sẽ yếu đi một chút, cho nên trước khi mặt trời lặn nó có lẽ sẽ kết thúc trận đấu nhanh chóng." Ngẩng đầu nhìn cuộc truy đuổi trên bầu trời, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
"Hắc, tiểu tử ngươi quan sát cũng cẩn thận a, nhanh như vậy liền biết tử tinh dực sư vương dựa vào trợ lực của mặt trời." Nghe Tiêu Viêm phân tích, Dược Lão không khỏi có chút kinh ngạc cười nói.
"Ta xem tử tinh bên ngoài thân thể hắn hình như là nhờ hấp thu năng lượng mặt trời, tử sắc hoả diễm trong cơ thể của nó hẳn là do thứ này thúc giục mà phóng ra." Tiêu Viêm mở trừng hai mắt, đột nhiên nói: "Sư phụ, cái loại tử sắc hoả diễm trong cơ thể tử tinh dực sư vương có thể bị luyện dược sư luyện hóa chân hoả trong cơ thể hay không?"
" Ách... Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nghĩ đến." Bị cái ý nghĩ thiên mã hành không này của Tiêu Viêm làm cho sửng sốt một hồi, Dược Lão lắc đầu giải thích nói: "Loại hỏa diễm này rất khó bị luyện dược sư luyện hóa, chúng nó sinh ra từ trong cơ thể ma thú, so với dị hỏa lại càng khó có thể thuần phục, hơn nữa loại hoả diễm này căn bản cũng kém dị hoả, chỉ mạnh hơn một chút so với hoả diễm do đấu khí sinh ra mà thôi, cho nên cũng không ai chịu hao tổn khí lực lớn như vậy để thuần phục nó."
Hơi gật gật đầu, Tiêu Viêm lại duy trì trầm mặc, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời nhìn trận chiến cao cấp cực kì hiếm gặp này.
Bởi vì trên bầu trời một người một thú tạo giao chiến tạo thành động tĩnh quá lớn, rất nhiều ma thú bị quấy nhiễu thức dậy từ giấc ngủ sâu, kết quả là dãy núi vốn vắng vẻ bây giờ vang lên vô vàn tiếng thú rống kì dị.
Ma có tư cách sinh tồn bên trong ma thú sơn mạch, cơ bản cấp bậc đều ở trên tam giai, lúc này cũng sơ bộ có linh trí, so với các loại ma thú chỉ biết hành động theo bản năng thì cực kì bất đồng.
Trong thế giới ma thú, chế độ cấp bậc cực kì sâm nghiêm, giống như lúc này xuất hiện, ma thú bậc thấp đều phi thường tự giác cúp đuôi mà lui ra ngoài vòng chiến, ma thú có thể có tư cách lại gần xem trận chiến chỉ có vài đầu mà thôi. Tiêu Viêm từng len lén nhìn qua, có ba đầu ma thú hình thể khổng lồ ngạo thị đứng sừng sững tại ba chỗ trên đỉnh núi. Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào trận chiến trên trời, về cấp bậc của ba đầu ma thú này, Dược Lão cũng đã nói qua, chính là ba đầu ngũ giai có thể so với đấu vương cường giả của nhân loại.
Nhìn những mãnh thú nổi tiếng mà bên ngoài chỉ nghe đồn đại này, Tiêu Viêm trong lòng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ. Sơn mạch này chỉ là một phần phía đông của ma thú sơn mạch mài đã xuất hiện một đầu lục giai ma thú, ba đầu ngũ giai ma thú, cùng với ngần ấy ma thú cấp bậc khác, loại này có thể là kinh khủng trên mặt trận, cơ hồ có thể dễ dàng hủy diệt một cái quân đoàn!
Song mặc dù ma thú xuất hiện đông đảo, cũng không có một đầu tiến lên hỗ trợ tử tinh dực sư vương, bởi vì chúng nó phi thường minh bạch, là vương giả đông bộ sơn mạch, ai lựa chọn hỗ trợ chính là đã vũ nhục sự tôn nghiêm của vương giả này.
Trận chiến trên bầu trời từ trưa vẫn duy trì liên tục cho đến lúc hoàng hôn.
Nhìn mặt trời đã khuất đi gần nửa, tử tinh dực sư vương vẫn không biết mệt đang truy kích nữ nhân thần bí lại đột ngột đình chỉ, nhãn đồng màu đỏ lẫn ánh tử quang mang theo sự uy nghiêm và không kiên nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân cao quý trên không trung.
"Nhân loại nữ nhân, ngươi đang thách thức tính kiên nhẫn không nhiều lắm của ta!" Tử tinh dực sư vương thấp giọng rít gào, âm thanh chấn nhiếp cả núi rừng.
"Chỉ cần sư vương đem tử linh thạch trao đổi cùng ta, ngày sau ta tuyệt không trở lại gây phiền nhiễu." Bị gắt gao đuổi giết đến hơn nửa ngày, nữ nhân thần bí vẫn bảo trì được vẻ ung dung cao quí, một thanh sắc quyển phong như ẩn như hiện bên người, nhẹ giọng nói.
"Không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta!" Một tiếng sư ngâm mơ hồ mang theo phẫn nộ từ trong miệng phát ra, tử quang trên thân thể tử tinh dực sư vương ngày càng thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh trời chiều nơi chân trời.
"Thật sự muốn tới rồi..." Nhìn uy thế trên người tử tinh dực sư vương, Tiêu Viêm trong lòng thoáng có chút phát hỉ, thấp giọng nói.
Nhìn trên bầu trời tử tinh dực sư vương thân thể phát ra tử quang mãnh liệt, phía dưới ma thú vây xem đều đột nhiên hoảng sợ thối lui, mà ngay cả ba đầu ngũ giai không lồ kia cũng không ngoại lệ.
Dị trạng trên thân thể tử tinh dực sư vương cũng đồng dạng bị nữ nhân thần bí phát hiện, cảm thụ được năng lượng thiên địa xung quanh đột nhiên lưu động quái dị, mặt nàng cũng dần dần ngưng trọng, mấy trượng xung quanh cuồng phong bắt đầu nổi lên gào thét.
Tử sắc quang hoa bao phủ cả một phiến thiên địa, trải qua một hồi đột nhiên co rút nhanh, chỉ trong nháy mắt tử hoa đầy trời đều bị áp súc thành tử sắc quang trụ cõ gần nửa thước.
"Chính là phong ấn?" Cảm nhận được năng lượng bên trong tử sắc quang trụ, Dược Lão không khỏi thấp giọng kinh ngạc nói.
"Phong ấn?" Nghe được tên này, Tiêu Viêm vội vã hỏi tới.
"Một ít cao giai ma thú kì dị trời sinh hiểu được một ít kỹ năng phong ấn, không nghĩ tới tử tinh dực sư vương này cũng hiểu được, vậy nữ nhân kia phải chịu thiệt thòi lớn rồi."
Dược Lão vừa giải thích, đạo thâm tử sắc quang trụ đã như thiểm điện bắn ra, tốc độ cực kì khủng bố, cơ hồ giống như loé lên, vẻn vẹn loé lên hai cái là đã xuất hiện không xa trước người nữ nhân thần bí.
"Tử tinh phong ấn!" Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của tử tinh dực sư vương cũng không ngừng quanh quẩn trong sơn mạch.
Nháy mắt lúc thâm tử sắc quang trụ xuất hiện, nữ nhân thần bí sắc mặt hơi đổi, cũng tại lúc đó đấu khí vận chuyển, đem cường hoành đấu kĩ trong tay xuất ra.
"Liệt phong toàn vũ!"
Theo tiếng quát nhẹ nữ nhân thần bí, này không gian trước người liền hơi ba động, vô số phong nhận to đến vài chục trượng thoáng hiện trong không trung rồi xoắn lại với nhau như một trụ đao nhận, xoáy tròn với tốc độ cực cao tạo thành hình phễu mà bạo xuất.
"Oanh long!" Nơi tử sắc quang trụ cũng phong quyển đao nhận đi qua, không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm.
Tử sắc quang trụ cùng phong quyển đao nhận giao phong qua, phong quyển rõ ràng rơi vào hạ phong, chỉ trong chốc lát đã ầm ầm nổ tan, mà tử sắc quang trụ lại chỉ thoáng ảm đạm.
Sau khi phá huỷ phong quyển đao nhận, tử sắc quang trụ dễ dàng liên tiếp kích xuyên qua mấy chục trọng phong thuẫn bố trí trước người nữ nhân thần bí, cuối cùng chiếu vào bên trong thân thể nàng.
Tử sắc quang trụ vừa mới đắc thủ, tử tinh dực sư vương thân thể khổng lồ ngay lập tức hiện đến trước người nữ nhân thần bí, trên chưởng trảo thật lớn, năm chiếc móng màu tím sắc bén bật ra, hung ác vạch lên ngực của nàng.
"Phong chi cực, vẫn sát!"
Ngay lúc cự chưởng sắp xé rách thân thể, trường kiếm kì dị trong tay nữ nhân thần bí đột nhiên rung lên, một đạo quang tuyến thâm thuý chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong nháy mắt bắn ra.
Quang tuyến vừa mới xuất hiện, không gian liền như run lên vài cái.
"Ca!" Quang tuyến bắn đến đầu của tử tinh dực sư vương, bất quá lại bị nó phát hiện mà cúi xuống, vì vậy quang tuyến chỉ có thể bắn trúng tiêm giác trên đỉnh đầu, ngay lập tức, bộ phận kiên ngạnh nhất trên cơ thể của nó cứ như vậy mà bị cắt làm đôi.
Tiêm giác bị cắt đứt làm cho tử tinh dực sư vương đau đớn kịch liệt, gầm lên một tiếng cuồng bạo, chưởng trảo mang theo kình khí hỗn loạn vô cùng hung hãn, nặng nề bổ lên bộ ngực của nữ nhân thần bí.
Một trận tiếng kim loại chói tai vang lên, nữ nhân thần bí chịu phải một đòn nghiêm trọng miệng liền hộc ra máu tươi, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, thân hình đột nhiên xoay chuyển, hai cánh rung lên, thân thể liên tiếp loé lên quỷ dị, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời.
Nhìn nữ nhân đã bị thương còn có thể thi triển tốc độ khủng khiếp như thế, tử tinh dực sư vương bởi vì tiêm giác bị gãy mà thực lực hao tổn, ngước đầu phát ra một tiếng gầm cuồng bạo.
Dưới tiếng gầm rống ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, sơn mạch không ngừng chấn động như có động đất, một vài đỉnh núi cao vút liền bị vỡ nát.
"Lục xoát cho ta, nhất định phải tìm bắt nữ nhân kia về cho ta!"
Chiếc đầu khổng lồ nhìn sơn mạch phía dưới, tử tinh dực sư vương trừng đôi mắt đỏ ngầu, tiếng rít gào dữ tợn ẩn chứa sát ý làm cho ma thú khắp núi vội vàng điên cuồng tản đi.
← Ch. 0130 | Ch. 0132 → |