← Ch.1391 | Ch.1393 → |
Bão cát mù mịt quay cuồng trên bầu trời nơi này, cỏ cây xanh um tan biến chỉ trong nháy mắt. Tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn trượng đều bị san bằng thành một bình nguyên đầy bụi, thậm chí không tìm thấy nổi dù chỉ một tảng đá lớn.
Trên bầu trời phía xa, Thôn Thiên mãng khổng lồ khẽ biến động, nhanh chóng hóa thành một bóng hình xinh đẹp. Nàng vung tay lên, một cỗ cuồng phong chợt quét qua, áp chế tất cả bão cát xung quanh khu vực này.
Mà khi bão cát yếu đi, một đạo thân ảnh mặc hắc bào chợt xuất hiện trong tầm mắt của Thải Lân và Tiểu Y Tiên. Thấy Tiêu Viêm không sao, hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hô..."
Tiêu Viêm lau đi mồ hôi trên trán. Đây là lần đầu hắn ngưng tụ Phật Nộ Hỏa Liên từ năm loại hỏa diễm. Tuy uy lực nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng mức độ tiêu hao cũng khá kinh khủng. Dù lấy thực lực hiện giờ của hắn, sau khi thi triển Hỏa Liên thì cơ thể vẫn cảm thấy có phần mỏi mệt.
Thở mạnh ra một hơi, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về chỗ Nhân Hạt tử đứng lúc nãy. Nơi đó bây giờ đã chẳng còn gì, không có một chút dấu hiệu nào của người sống, nhưng quanh quẩn đó vẫn còn khí tức của Nhân Hạt tử. Giống như thân thể hắn đã biến mất hoàn toàn trong mảnh thiên địa này vậy, ngay cả tro cũng chẳng thừa lại...
Một chiêu tuyệt sát hoàn toàn một vị cường giả Đấu Tôn Lục chuyển!
Đây cũng chính là uy lực khi dung hợp bốn loại dị hỏa và một loại giả dị hỏa!
Có thể tưởng tượng ra, đến khi Tiêu Viêm có thể chân chính dung hợp năm loại dị hỏa thì uy lực sẽ khủng khiếp đến mức nào. Lúc đó chỉ sợ dù có là cường giả Bán Thánh cũng sẽ bị một chiêu này đánh thành hư vô chứ chẳng chơi.
"Không sao chứ?"
Thân hình hai người Thải Lân và Tiểu Y Tiên nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm. Thấy sắc mặt có phần tái nhợt của hắn liền vội vàng lên tiếng hỏi.
"Không sao!"
Tiêu Viêm ăn một viên đan dược, lắc lắc đầu đáp. Mỗi khi dung hợp thêm một loại hỏa diễm vào Phật Nộ Hỏa Liên thì mức độ tiêu hao cũng sẽ tăng theo cấp số nhân. Bởi vậy, dù hôm nay thực lực của hắn đã tăng mạnh, nhưng khi thi triển Hỏa Liên như vậy thì vẫn cảm thấy có phần quá sức.
Bên phía Tiêu Viêm gây ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên ba người Dược lão ở phía xa cũng cảm nhận được. Cỗ lực lượng hủy diệt kinh khủng kia, cho dù là Dược lão cũng không khỏi cảm thấy có chút run sợ. Lực lượng sinh ra khi dị hỏa dung hợp với nhau thật quá kinh khủng. Nhưng trên thế giới này, người có thể dung hợp những loại dị hỏa vốn rất bài xích nhau này một cách hoàn mỹ như vậy chắc cũng chỉ có mình Tiêu Viêm.
"Lão Tam!?"
Hai người Thiên Hạt tử cũng trợn mắt há hốc mồm vì biến cố này. Nhìn bình nguyên khổng lồ phía dưới, cả hai không khỏi rùng mình ớn lạnh một cái, ánh mắt có phần hoảng sợ nhìn về phía thanh niên áo đen phía xa. Dù là bọn họ cũng không thể tạo thành lực phá hoại đáng sợ đến vậy, nhưng tên tiểu tử chỉ mới Bát tinh Đấu Tôn này cư nhiên lại làm được?
"Tiểu tử này thật quỷ dị!" Địa Hạt tử nuốc một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói.
"Lão Tam đâu?" Khóe miệng Thiên Hạt tử hơi co quắp lại, lão cố gắng hồi phục tinh thần lại rồi vội đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Nhưng sau đó lại kinh hãi phát hiện, ngay cả khí tức của Nhân Hạt tử lão cũng không cảm giác nổi.
"Giống như đã bị tên tiểu tử kia đánh đến thi cốt vô tồn..." Trong giọng nói của Địa Hạt tử chứa đầy vẻ khó tin. Lão không thể ngờ rằng với thực lực đã đạt đến Đấu Tôn Lục chuyển đỉnh phong như Nhân Hạt tử mà lại rơi vào kết cục như vậy trong tay tiểu tử kia.
Nghe vậy, trong mắt Thiên Hạt tử cũng hiện lên vẻ kinh hãi. Một chiêu đánh cho Nhân Hạt tử thi cốt vô tồn, điều này cho dù là lão cũng không làm nổi, vậy mà tên nhãi đó...
"Chạy mau!"
Rốt cuộc trong lòng Thiên Hạt tử cũng trào lên sự sợ hãi, lão nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt cực kỳ kiêng kị. Nếu bây giờ tên kia tiếp tục nặn ra cái thứ quỷ quái đó nữa thì lão cũng không chắc mình có thể sống sót mà chạy ra ngoài hay không. Trong lòng đã chẳng còn khí thế để mà tiếp tục chiến đấu, chợt lão quát khẽ lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Nghe được lời này của Thiên Hạt tử, Địa Hạt tử cũng gật gật đầu đồng ý. Lúc này mà tiếp tục ở lại thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
"Đi nổi không?"
Nhưng hai người còn chưa kịp chạy, một tiếng cười lạnh lại đột ngột vang lên. Một bàn tay hỏa diễm như thực chất chợt thành hình trên bầu trời, sau đó nhanh như chớp xuyên qua không gian, chộp về phía hai người Thiên Hạt tử.
"Dược Trần, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Thấy Dược lão lại tiếp tục công tới, Thiên Hạt tử quát lên the thé một cách oán độc. Lão và Địa Hạt tử vội xoay người lại, từng đạo đấu khí ùn ùn trào ra từ lòng bàn tay, hung hăng va chạm với bàn tay lửa kia.
"Hai người các ngươi chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!"
Dược lão cười lạnh, xuống tay lại càng mạnh thêm. Lão vung tay một cái, bàn tay lửa kia liền chấn vỡ tất cả đấu kỹ, cuối cùng hung hăng vỗ lên thân thể hai người Thiên Hạt tử.
"Phốc!"
Ăn một đòn nặng nề như vậy, cả hai bay ngược về phía sau như đạn pháo, cuối cùng rơi mạnh xuống đất, kéo lê tạo thành hai cánh rãnh đất khổng lồ dài mấy trăm trượng.
"Phụt!"
Nằm trong rãnh đất, sắc mặt hai người Thiên Hạt tử trắng bệch, máu trào ra khóe môi, lúc này quần áo trên thân thể đều đã bị chấn vỡ. Cả hai dùng ánh mắt oán độc nhìn mấy người Dược lão trên bầu trời, nhưng cũng không ngu gì mà tiếp tục xông lên. Thân hình chợt động, mang theo trọng thương trong người mà chia thành hai phương hướng để chạy trốn.
Thấy hai người tách ra, Dược lão bước về phía trước một bước, thân hình trực tiếp xuất hiện trước mặt Địa Hạt tử như dịch chuyển tức thời. Bàn tay chộp mạnh, lập tức phong tỏa toàn bộ không gian quanh người Địa Hạt tử.
"Dù có chết ông đây cũng phải kéo mày theo cùng!"
Thấy thân thể đã không thể động đậy, trong mắt Địa Hạt tử vằn lên tia máu, dữ tợn nhìn về phía Dược lão. Đấu khí trong cơ thể bỗng trở nên hỗn loạn, lão già này vậy mà lại muốn tự bạo!
Dược lão lạnh lùng nhìn hành động của Địa Hạt tử, đánh ra một chưởng như chớp giật lên lồng ngực đối phương. Kình khí hủy diệt tràn vào người Địa Hạt tử như thủy triều lên, chỉ trong nháy mắt đã phá hủy hoàn toàn tất cả sự sống trong người lão!
Vào lúc này, đấu khí hỗn loạn trong cơ thể cũng nhanh chóng tiêu tán. Sinh cơ trong mắt Địa Hạt tử nhanh chóng biến mất, cuối cùng cả người mềm oặt xuống, mất đi ý thức. Lão quỷ đã từng lấy dâm tà mà nổi danh cả Trung Châu này rốt cuộc cũng vẫn lạc như vậy...
Một chưởng đánh chết Địa Hạt tử, Dược lão lấy nạp giới trên ngón tay tên kia rồi ném về phía Tiêu Viêm. Ánh mắt lạnh lùng chuyển về phía Thiên Hạt tử chạy trốn. Lão quay đầu, quát nhẹ với ba người Tiêu Viêm: "Kiểm tra xem có cổ đồ trong đó không, ta đuổi theo tên kia!"
Vừa dứt lời, thân hình Dược lão đã trực tiếp biến mất tại chỗ, nhanh như chớp đuổi về phía Thiên Hạt tử chạy trốn.
Nhìn thân ảnh Dược lão đã biến mất, Tiêu Viêm vươn tay bắt lấy chiếc nạp giới kia. Bàn tay còn lại mở ra, lại là một chiếc nạp giới khác, chiếc này hiển nhiên là của Nhân Hạt tử rồi.
Địa Hạt tử và Nhân Hạt tử đều đã ngỏm, ấn ký linh hồn trong nạp giới của chúng tự nhiên là không chịu nổi một kích. Tiêu Viêm tùy ý phá hủy chúng, sau đó dùng linh hồn lực quét qua một vòng. Nhất thời, hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại.
"Không thấy à?" Thấy vẻ mặt như vậy của Tiêu Viêm, Thải Lân vội hỏi.
"Ừm, có lẽ nó ở trên người Thiên Hạt tử. Dù sao lão ta mới là lão đại." Tiêu Viêm lắc lắc đầu, một quyển trục màu vàng chợt xuất hiện trên tay hắn.
"Đây là?" Thấy quyển trục có chút quen mắt này, Thải Lân và Tiểu Y Tiên đều ngẩn ngơ.
"Đây là "Kim Cương Lưu Ly thể" vừa được đấu giá trong đại hội. Không ngờ nó lại bị Địa Hạt tử đút túi, hắc, đúng là tiện nghi cho chúng ta." Cầm quyển trục trong tay, Tiêu Viêm bật cười nói."Kim Cương Lưu Ly thể" này cũng là đấu kỹ Thiên giai, lúc đó hắn cũng đã từng động tâm, nhưng cuối cùng lại không đấu giá, lúc sau vẫn còn có chút tiếc hận, nhưng không ngờ rằng nó lại tự tìm đến cửa như vậy.
"Chúng ta chẳng tốn một xu mà xem ra lời cũng chẳng ít." Tiểu Y Tiên che miệng cười khẽ.
"Ba tên già này dùng phụ nữ làm nhục đỉnh để tu luyện, có kết cục như vậy cũng chết chưa hết tội." Thải Lân thản nhiên nói.
Tiêu Viêm gật gật đầu, cả đời ba tên này làm vô số việc ác, không biết đã tao đạp bao nhiêu thiếu nữ vô tội rồi. Gặp kết cục như bây giờ cũng coi như báo ứng.
"Không biết bên sư phụ có ổn không..." Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về phía Dược lão biến mất, có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, với thực lực của Dược lão thì Thiên Hạt tử chẳng làm được xài nổi chiêu trò gì đâu." Tiểu Y Tiên nói.
Tiêu Viêm gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì không trung lại truyền đến từng trận tiếng xé gió. Một đạo thân ảnh quen thuộc lướt đến như chớp giật, chỉ trong vài cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ba người Tiêu Viêm. Hiển nhiên đây chính là Dược lão vừa truy đuổi Thiên Hạt tử.
"Ha ha, lần này thật thống khoái..."
Vừa hiện thân, Dược lão đã không kìm nổi sự sảng khoái trong lòng mà cười to một tiếng. Lão và Hạt Ma tam quỷ sớm đã có thù cũ, bây giờ giải quyết coi như cũng bớt đi một tâm sự trong lòng.
"Sư phụ?" Tiêu Viêm cười cười, chợt mở miệng nói.
"Đây!"
Thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, tự nhiên Dược lão cũng biết hắn đang nghĩ gì. Lão bật cười duỗi tay ra, một mảnh tàn đồ cổ xưa chợt xuất hiện trên lòng bàn tay.
Thấy vậy, Tiêu Viêm liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, bàn tay có chút run rẩy tiếp nhận mảnh tàn đồ cổ xưa này. Để thu thập đủ những mảnh tàn đồ này, hắn đã mất mười mấy năm trời. Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ người có lòng.
"Tịnh Liên Yêu Hỏa, dù thế nào ngươi cũng sẽ là của ta!"
Nhìn mảnh tàn đồ cổ xưa trên tay, hai mắt Tiêu Viêm hiện lên vẻ nóng rực, lẩm bẩm nói.
Trong trường hợp BLH sập quá lâu, mọi người vào đây cập nhật chương mới các đầu truyện nhé: Bàn Long Thư Quán ღ Mời các
← Ch. 1391 | Ch. 1393 → |