← Ch.0072 | Ch.0074 → |
- Sư Ảnh kia hơi giống một người trong trường chúng ta. Đây là chuyện gì vậy?
Lập tức có sinh viên đại học Ninh Hải đã nhận ra Sư Ảnh và Diệp Mặc có chút giống nhau, nhưng rõ ràng lại cảm thấy không thể tin được. Diệp Mặc là ai chứ? Ở đại học Ninh Hải có người nào không biết, sao có thể biến thành Sư Ảnh.
- Thôi đi, anh đang nằm mơ à? Ở trường học các anh, người lợi hại nhất không phải là Lý Bang Khải đã bị thua trận sao?
...
Người sinh viên vừa nói chuyện lúc nãy cũng cảm thấy đúng như thế. Dù sao cũng giống như nhiều người khác, anh ta ngậm miệng lại không nói gì nữa.
...
- Sư tiền bối, không ngờ anh lợi hại như vậy. Lần này mời anh đến thật sự là mời đúng người rồi. Quả thực chẳng khác gì nằm mơ. Chúng tôi...
Trần Vi Lâm kích động tới mức suýt nữa thì không nói nên lời. Anh ta không ngờ Sư Ảnh còn mạnh hơn nhiều so với Phương Úy Thành. Phác Đông Hoành kiêu ngạo kia quả thực không cùng cấp bậc với hắn.
Tuy rằng Phương Úy Thành biết cuối cùng nhất định là Diệp Mặc thắng, nhưng cũng thật sự không ngờ được hắn chiến thắng nhanh gọn như vậy.
Một cô gái cao gầy chạy vào, thấy Diệp Mặc, trong mắt cô chợt hiện lên vẻ chờ đợi. Tuy nhiên cô vẫn nhìn Trần Vi Lâm nói:
- Hội trưởng, có phóng viên muốn phỏng vấn anh Sư Ảnh, anh xem...
Đương nhiên Trần Vi Lâm cũng hi vọng phóng viên đến phỏng vấn. Với anh ta chuyện này được đưa tin càng vang dội càng tốt. Tuy nhiên anh ta lại muốn trưng cầu ý kiến của Diệp Mặc.
Đương nhiên Diệp Mặc cũng nghe thấy lời cô gái này nói. Hắn lại khoát tay nói:
- Phỏng vấn thì không cần. Anh khẩn trương sắp xếp cuộc tỷ thí giữa tôi và quán chủ đi. Tôi đang rất vội.
- Được, được. Đương nhiên phải lấy việc của anh Ảnh làm chính. Tôi lập tức đi sắp xếp. Dư Nhã Nhị, cô thu xếp đi từ chối với phóng viên, nói Sư Ảnh tiền bối cần nghỉ ngơi.
Nói xong, Trần Vi Lâm vội vã chạy ra ngoài. Bước chân cũng nhẹ nhàng hơn so với trước kia rất nhiều.
Thấy Trần Vi Lâm ra ngoài, bỗng nhiên Dư Nhã Nhị lấy ra một cái bút và một quyển sổ ghi chép nhỏ, có chút rụt rè đi đến trước mặt Diệp Mặc nhỏ giọng nói:
- Anh Sư, anh có thể ký tên cho tôi được không?
Diệp Mặc mỉm cười nói.
- Đương nhiên có thể.
Nói xong, hắn nhận sổ ghi chép và bút. Hắn vừa mới viết một chữ liền cảm giác không thích hợp. Hắn đã quen ký Diệp Mặc. Không ngờ viết chữ thứ nhất lại thành một chữ Diệp. Tuy nhiên chỉ chần chừ một lát, sau đó hắn vẫn viết hai chữ Sư Ảnh.
Dư Nhã Nhị đỏ mặt nhận sổ ghi chép nói cám ơn một tiếng, liền vội vã chạy ra ngoài. Cô còn phải đi nói với phóng viên biết Sư Ảnh không thể nhận phỏng vấn. Tuy nhiên, hôm nay không ngờ cô lại là người đầu tiên được Sư Ảnh tự tay kí tên, tim cô còn đang đập loạn thình thịch thình thịch. Nghĩ đến một lát nữa, bạn học trong ký túc xá sẽ nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, Dư Nhã Nhị liền không nhịn được khóe miệng có chút cong lên.
- Vì sao Sư tiên sinh không nhận phỏng vấn?
Nữ phóng viên ở ngoài cửa nghe Dư Nhã Nhị nói Diệp Mặc từ chối phỏng vấn, thì rất kinh ngạc. Tuy rằng các cô chỉ là truyền thông Ninh Hải, nhưng hiện tại có người nào không muốn được nổi danh? Có cơ hội nổi danh như vậy, không ngờ hắn lại không cần.
Dư Nhã Nhị thấy phóng viên có chút không vui, vội vàng nói:
- Có lẽ vì Sư Ảnh tiền bối còn một trận tỷ thí nữa. Nếu không, cô đợi lát nữa hỏi Chủ tịch hội sinh viên Trần của chúng tôi xem thử. Chuyện này tôi cũng không làm chủ được. :
- Được, vậy tôi trực tiếp đi tìm phó hội trưởng các cô nói chuyện. Nếu không được, tôi sẽ trực tiếp đến hỏi Hội trưởng võ thuật Ninh Hải.
Nữ phóng viên này rất tức giận nói. Cô ta rất khó chịu khi thấy đại học kỹ thuật Ninh Hải gây khó dễ với mình như vậy.
Đang lúc Diệp Mặc chờ có chút không kiên nhẫn, Trần Vi Lâm vội vã chạy tới, trên mặt mang theo sự kích động và hưng phấn.
- Nói thế nào?
Phương Úy Thành vẫn ngồi cùng Diệp Mặc. Anh ta biết thời gian của Diệp Mặc rất eo hẹp, thấy Trần Vi Lâm vừa đến liền lập tức hỏi.
- Bổng Tử nhận thua. Trong ngày hôm nay đạo quán Taekwondo Hàn Phong sẽ chuyển đi. Hơn nữa về sau sẽ không nói về vấn đề này nữa.
Trần Vi Lâm hưng phấn nói, trên mặt lộ vẻ tự hào và đắc ý. Thật giống như Phác Đông Hoành đã bị anh ta đánh bại vậy.
Phương Úy Thành nhíu mày nói:
- Sao Bổng Tử có thể nhận thua được? Hội trưởng của bọn họ là người rất kiêu ngạo. Tôi đã từng chứng kiến. Hơn nữa thực lực của hội trưởng bọn họ nếu so với Phác Đông Hoành còn lợi hại hơn rất nhiều. Điều này có vẻ giống như không đúng lắm.
Trần Vi Lâm lại nói nói:
- Đúng vậy, bọn họ đã nói rất rõ ràng, hơn nữa cũng đã ký nhận. Sau khi Hội trưởng bọn họ đến kiểm tra tình trạng vết thương của Phác Đông Hoành và xem băng ghi hình xong, lập tức nhận thua. Tuy nhiên gã cũng nói chỉ tạm thời nhận thua. Sau một năm, gã muốn đọ sức với Sư Ảnh tiền bối.
Diệp Mặc nhíu mày. Một năm sau, hắn cũng không có thời gian đến tỷ thí. Tuy nhiên hiện tại người ta đã nhận thua, hắn cũng không thể lại đánh tiếp được.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Trần Vi Lâm lập tức nói:
- Tôi không đồng ý. Nhưng gã lại nói không cần chúng ta đồng ý. Một năm sau gã sẽ tới đây. Nếu Sư Ảnh tiền bối không đến tỷ thí, gã cũng sẽ không trách. Chỉ có điều, nếu người chúng ta không đến mọi người liền hiểu được ai thắng ai thua.
- Đánh thua còn kiêu ngạo như vậy. Những tên Bổng Tử này thật sự là không biết xấu hổ.
Phương Úy Thành nổi cơn thịnh nộ.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Chuyện một năm sau, chờ một năm sau hẵng nói. Tôi phải đi rồi.
Nói xong Diệp Mặc đứng lên muốn rời khỏi đó.
Thấy Diệp Mặc muốn đi, Trần Vi Lâm vội vàng nói:
- Sư Ảnh tiền bối, hôm nay là ngày đáng để chúc mừng. Hay là tôi làm chủ. Chúng ta cùng đi Nhập Vị Lâu ăn một bữa đi. Còn có một vấn đề nữa. Chính là ngoài cửa có mấy người phóng viên đang chờ anh ra ngoài đấy.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Ăn một bữa thì miễn đi. Tôi có chuyện phải làm. Vậy đi, tôi đi qua cửa sổ là được rồi.
Nói xong, hắn liền mở cửa sổ ra, nhảy xuống.
- Hả... Đây là tầng ba mà.
Trần Vi Lâm nói xong, Diệp Mặc đã nhảy qua cửa sổ biến mất không thấy bóng dáng.
Trần Vi Lâm và Phương Úy Thành vội vàng chạy tới trước cửa sổ nhìn xuống. Nhưng làm sao còn thấy bóng dáng Diệp Mặc nữa.
Tuy rằng Diệp Mặc đã đi, nhưng bên trong hội trường lại càng thêm rối loạn. Champagne được mở khắp nơi, cùng với tiếng hò hét ầm ỹ chói tai. Không vì nguyên nhân nào khác, cũng chỉ vì đạo quán Taekwondo Hàn Phong đã thắng liên tục một tháng, hiện giờ quán chủ đã tự động nhận thua. Những tên Bổng Tử này có thể trước mặt của anh lấy thứ anh làm rơi về làm của riêng. Làm bọn họ chủ động nhận thua, thật sự là chuyện gian nan lại càng gian nan hơn.
Trong lúc nhất thời, cái tên Sư Ảnh này vang vọng toàn bộ đại học kỹ thuật Ninh Hải, còn lấy tốc độ cực nhanh truyền bá ra ngoài. Rất nhiều người có thể biết được Ninh Hải có một cao thủ tuyệt đỉnh như Sư Ảnh.
Đêm nay, vui vẻ nhất chính là những người đã tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc và Phác Đông Hoành giao đấu. Người không vui nhất chính là những phóng viên đã đợi một hồi lâu cũng không đợi được Diệp Mặc.
Nhưng còn có một đám người rất buồn bực. Bọn họ chính là những người đã rời khỏi hội trường trước đó. Hiện tại tâm tình của bọn họ đã không cách nào hình dung hết.
Nói hối hận là còn nhẹ. Bọn họ thật giống với những người bướng bỉnh ủng hộ đội bóng của nước mình trong trận tranh chức vô địch World Cup với Brazil. Mà sau khi kết thúc chín mươi phút, tỷ số vẫn là O – 4. Đội nhà bị dẫn trước.
Tuy rằng trọng tài tăng thêm ba phút đá bù giờ, nhưng bởi vì cảm thấy thất vọng, cho nên rất nhiều người hâm mộ bóng đá đều rời khỏi sân thi đấu. Nhưng ba phút sau, bọn họ ở bên ngoài lại được biết, trong vòng ba phút cuối này, đội nhà đã đá vào 5 quả. Cuối cùng lấy tỷ số 5 – 4 đã vượt qua Bra-xin nâng chén vô địch. Mà năm quả vào trong ba phút này, bọn họ lại không được xem. Anh nói như vậy có buồn bực hay không.
...
Khoảng mười một giờ tối, Diệp Mặc nhanh chóng rời khỏi Đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải. Hiện tại chuyện thứ hai hắn phải làm chính là đi chữa thương cho Ninh Khinh Tuyết. Lúc này hẳn là người bên cạnh Ninh Khinh Tuyết đã ngủ rồi.
← Ch. 0072 | Ch. 0074 → |