← Ch.0599 | Ch.0601 → |
Đáng tiếc là Diệp Mặc chỉ biết chạy trốn, chứ không Diệp Mặc mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ thi lễ cảm tạ con gấu đen này.
-Súc sinh...
Mụ đạo cô vô cùng tức giận khi thấy con gấu đen lại cản đường mụ truy đuổi Diệp Mặc, rút từ trong túi ra một cây đoản đao, cũng không để ý đến chuyện giữ sức này nọ nữa, dùng hết sức mình chém một đao lên người con gấu.
Con gấu đen ngu ngốc nào có biết rằng nó không phải là đối thủ của mụ đạo cô này, bị thanh đoản đao này chém cho một nhát sâu hoắm, rống lên một tiếng vang trời rồi sợ hãi bỏ chạy.
Mụ đạo cô không có tâm trạng đuổi theo truy sát con gấu đen, mụ thấy Diệp Mặc đã trèo lên xe máy tẩu thoát, liền lập tức đuổi theo.
Tuy rằng tốc độ của mụ đạo cô Giai Uấn này rất nhanh, nhưng Diệp Mặc đã khởi động xe rồi, hơn nữa lại còn đi trước mụ tận mấy phút.
-Nhà ngươi dừng lại cho ta, không thì ta sẽ giết ngay lập tức.
Giai Uấn đuổi theo Diệp Mặc hét lớn, mụ ta vừa đấu một trận với con gấu đen, tiêu hao mất rất nhiều sức lực, bây giờ muốn đuổi kịp Diệp Mặc, thật sự là vô cùng khó khăn.
Mụ không ngờ rằng tên tiểu tử này lại gian xảo như vậy, không ngờ lại dám chạy trốn đúng lúc này, lại còn dám lấy cả chiếc xe máy dựng ở đây để chạy trốn nữa chứ, lúc này, trong lòng mụ cũng đang tự oán trách mình sao không xử lí chiếc xe máy đó sớm hơn, sớm biết thế này đã vứt chiếc xe máy đó đi từ lâu rồi.
Tuy rằng bực bội, nhưng đạo cô Giai Uấn vẫn không hề do dự trong việc đuổi theo Diệp Mặc, mụ ta tin rằng ở nơi thâm sơn cùng cốc này, muốn đuổi kịp Diệp Mặc, thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Giai Uấn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, có phải tên này trước khi chạy trốn đã biết là mình muốn giết hắn? Không thì tại sao hắn phải bỏ chạy? Còn nữa thời cơ mà hắn lựa chọn là vô cùng chuẩn xác, lẽ nào hắn biết con gấu đen này sẽ đến? Sao có thể như thế được?
Chuyện kỳ lạ nhất đó là không ngờ trước khi chạy trốn hắn còn dám mang cả linh thạch của mình đi. Nếu như tất cả những chuyện này đều nằm trong dự tính của hắn, thì tên thanh niên này quả thật rất đáng sợ. Loại người đáng sợ như vậy, nếu như đắc tội với hắn, nhất định phải giết chết, không thì sớm muộn gì cũng phải chuốc lấy hậu quả thôi.
Tên tiểu tử đó trước khi đi còn dám lừa lấy đi linh thạch của mụ, lẽ nào hắn cũng là người luyện cổ võ, là người của ẩn môn? Nghĩ đến chuyện có khả năng Diệp Mặc cũng là người luyện cổ võ, Giai Uấn thiếu chút nữa thì ngã. Trong lòng mụ vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mụ đoán chắc chắn Diệp Mặc là người luyện cổ võ.
Bởi vì nếu hắn là người luyện võ cổ thì mọi chuyện đều có thể giải thích được một cách rõ ràng, hắn đã bị thương vì cũng giống như mình, không đánh lại nổi trận pháp đó. Nghĩ ra mọi chuyện rồi, trong lòng Giai Uấn nổi cơn tức giận, mụ hận mình không nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề sớm hơn.
Tên tiểu tử này đến đây, nói không chừng là có liên quan đến "Ní La kinh" cũng nên. Muốn biết mụ có một trang giấy vàng của "Ní La kinh", còn thiếu hai trang nữa. Còn người mà có hai trang đó thì lại thiếu mất một trang của mụ.
Nếu như không phải quay về tìm Lạc Huyên, thì nói không chừng mụ sẽ không quay về nội Ẩn Môn rồi. Vì người đầu tiên đụng đến quyển kinh thư này chính là Lạc Huyên, bên trong thiếu mất hai trang, chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô ta.
Không ngờ con đĩ Lạc Huyên chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không biết này, không ngờ vừa mới ra ngoài thế giới phồn hoa đã đi lừa người rồi, nếu như nó không giữ lại hai trang "Ní La kinh" đó thì chắc chắn đã lén lút đưa chúng cho kẻ khác rồi.
Mụ rất hiểu Lạc Huyên, nó sẽ không dám dấu diếm chuyện gì với hai vị sư tỷ và sư môn đâu, một khi nó đã dấu hai trang giấy vàng này đi, thì chỉ có thể có một khả năng duy nhất đó chính là đưa chúng cho người khác rồi. Sớm biết con đĩ này sẽ như vậy mà, mình lúc đầu không nên hạ thủ lưu tình, cứ giết hết cả ba chị em nhà nó đi cho xong.
Lạc Phi đó cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, vì người đàn ông lừa mình, cũng có ý muốn động đến "Ní La kinh", đáng tiếc là bây giờ mụ không tìm thấy Lạc Phi, nếu như mụ tìm thấy Lạc Phi thì mụ đã sớm bức cung ả từ lâu rồi.
Mụ thực sự không hiểu được tại sao đám hậu bối lại dễ dàng dao động đến vậy. Lẽ nào nhất định phải tìm một người đàn ông để nương tựa, rồi đến lúc đó, ngay đến cả sư môn cũng dám lừa. Mặc dù mụ cũng không khác gì, cũng dám lừa cả sư môn, nhưng mụ là vì chính bản thân mình, chứ không phải vì đàn ông. Tìm đàn ông không phải vì những chuyện bậy bạ hư hỏng đó sao? Những chuyện đó thì có gì đáng để nói đến chứ?
Diệp Mặc đương nhiên nghe thấy tiếng hét của Giai Uấn, trong lòng cười nhạt, ông đây không phải là kẻ ngốc, lúc này mà dừng lại, chẳng phải là tìm đến cái chết sao? May mà hắn tính chuẩn, không thì không biết lão đạo cô này sẽ dùng cách gì để tra tấn hắn nữa. Diệp Mặc đã quyết tâm rồi, đến nội thành, sẽ lập tức quay về Ninh Hải, tìm Bắc Vi giúp hắn.
Chỉ cần lấy lại được sức mạnh, kẻ đầu tiên cần dạy dỗ chính là mụ đạo cô này.
Nhưng hắn chẳng cười được bao lâu, đồng hồ xăng đã chỉ vạch đỏ. Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, mụ đạo cô Giai Uấn vẫn không ngừng đuổi theo hắn.
Mặc dù lo lắng, nhưng lại không có bất kỳ cách nào cả, nhìn thấy mụ ta đuổi đến càng ngày càng gần, Diệp Mặc biết nếu như hắn không nghĩ cách, thì hắn sẽ chết chắc. Có nên lật mặt với mụ đạo cô này không đây?
-Hai tờ giấy vàng còn lại chắc đang ở trong tay nhà ngươi? Mấy hôm trước kẻ xuống tầng hầm của ta cũng là nhà ngươi đúng không? Nếu như nhà ngươi dừng lại, giao đồ ra cho ta, ta bảo đảm sẽ để cho nhà ngươi một con đường sống. Nếu như nhà ngươi tiếp tục chạy, mà để ta bắt được, việc đầu đầu tiên ta làm khi quay về đó là giết chết Lạc Huyên...
Giọng của mụ đạo cô vọng đến, khiến cho Diệp Mặc xém chút nữa thì ngã xe.
Hắn không thể ngờ được rằng người phụ nữ này lại thông minh như vậy, không ngờ mụ đã đoán ra toàn bộ mọi chuyện, vốn dĩ Diệp Mặc định lật mặt với người phụ nữ này, nhưng một khi mụ đã biết hết mọi chuyện rồi, mình mà rơi vào tay mụ, chắc chắn là không còn đường sống.
Diệp Mặc hiểu trong chuyện này có chỗ lợi có chỗ hại, nhưng đương nhiên là không thể dừng lại được, lượng xăng trong bình cạn dần. Ở chỗ mấy tảng đá có một góc cua, Diệp Mặc cẩn thận nhảy ra khỏi xe máy. Sau đó đạp chân vào nắp bình xăng, chiếc xe theo quán tính lao thẳng xuống vách núi.
Diệp Mặc biết rằng mụ đạo cô sẽ lập tức chạy tới, hắn sẽ cố chịu đựng, đi ra phía sau của mấy tảng nham thạch rồi từ từ trèo xuống. Hắn vốn định nấp ở chỗ không nhìn thấy được, đợi mụ đạo cô tưởng hắn rơi xuống vực rồi, mới tiếp tục nghĩ cách chạy trốn.
Nhưng xương đùi của Diệp Mặc đã bị gãy, toàn thân vô cùng đau đớn, hơn nữa hắn lại không có chút chân khí nào, không ngờ không thể giữ vững được, thật sự là bị rơi thẳng xuống vực rồi.
Diệp Mặc thót tim, lần trước ở Thần Nông Giá, còn có Ninh Khinh Tuyết cứu hắn. Nhưng hôm nay hắn rơi xuống vách núi Hoành Đoạn Sơn, chắc chắn là người không biết quỷ không hay, chỉ có duy nhất mụ đạo cô Giai Uấn là kẻ muốn lấy mạng của hắn biết. Có lẽ hắn rơi xuống dưới này sẽ chết như bất cứ người nào rơi xuống đây vậy.
Cho dù là không ngã chết, thì mụ đạo cô Giai Uấn kia, mặc dù bị thương rất nặng nhưng chắc chắn mụ sẽ không buông tha cho mình đâu, cho dù đây có là núi đao biển lửa, thì mụ cũng sẽ tìm ra nơi mình rơi xuống. Bản thân mình biết được tác dụng của kim hiệttờ giấy vàng biết được.
Rắc rắc...
Diệp Mặc phát hiện ra hắn bị rơi xuống một nơi đá vụn, lá cây, cành cây lẫn lộn vào với nhau, rồi sau đó rơi xuống một đầm nước.
Vì rơi xuống hết cái này đến cái khác, nên Diệp Mặc không bị ngã chết, nhưng bây giờ khắp người đều là vết thương, dòng nước lạnh như băng khiến hắn vô cùng tỉnh táo, hắn rơi xuống nước càng nguy hiểm hơn, mụ đạo cô sẽ tìm đến đây càng nhanh hơn.
Ầm
Tiếng nước truyền đến, Diệp Mặc thấy dòng nước xoáy trong đầm, hạ quyết tâm, cắn răng chịu đựng, xông thẳng vào dòng nước chảy xiết.
Hắn biết mình bị nước lũ cuốn đi, còn có mấy phần hi vọng, một khi rơi vào tay mụ đạo cô kia, thì đến nửa tia hy vọng cũng không có. Hình như mụ đạo cô cũng bị thương rất nặng, cho dù có muốn đi tìm Diệp Mặc, cũng không phải là chuyện có thể làm ngay được, đến lúc đó thì hắn đã bị dòng nước cuốn đi xa tít tắp rồi.
Dòng nước chảy xiết không ngừng chả sát vào cơ thể đầy vết thương của Diệp Mặc, xoay Diệp Mặc như chong chóng trong dòng nước dữ. Thân thể chồng chất vết thương của hắn sắp không chịu được nữa rồi. Cho dù có lên được bờ lúc này thì đó cũng không còn là một nơi hữu ích nữa rồi.
Diệp Mặc cố gắng hết sức để không bị đá đụng vào mắt, lúc này hắn tập trung tinh thần cao độ. hắn không dám thả lỏng mình một giây một phút nào, càng không dám để mình rơi vào hôn mê. Vì hắn biết, một khi mình hôn mê, thì lúc đó cách cái chết cũng không còn bao xa nữa rồi.
Cũng may hắn là một Tu Chân Giả, ý chí tinh thần dũng mãnh không gì sánh nổi, còn những phiến đá trên đường đi thì đã bị nước mài mòn nhiều rồi, nên không còn sắc nhọn nữa. Hơn nữa nước lạnh ngấm vào người càng khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn.
Cũng không biết là trôi như vậy trong bao lâu, đến lúc Diệp Mặc cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa, thì dòng nước chảy đã bớt xiết hơn rất nhiều, hắn thấy mình nổi trên mặt nước, hình như hắn đang trôi trên một dòng sông nhỏ. Mặc dù nước sông chảy không xiết lắm, nhưng vẫn tiếp tục chảy về phía hạ du.
Cuối cùng cũng đã dừng lại rồi, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại một lần nữa hắn phải giật mình, hắn phát hiện ra mình không còn nghe thấy gì nữa rồi, không cần nghĩ, chắc chắn cũng không thể nói được nữa rồi, chắc chắn thứ thuốc đó đã phát huy tác dụng.
Mụ đạo cô chết tiệt, mặc dù trong lòng Diệp Mặc rất hận mụ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn biết lúc này hắn vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm, Giai Uấn chắc chắn sẽ đến đây trong thời gian ngắn nhất để truy tìm tung tích của hắn.
Tuy rằng con sông này mặc dù thoạt nhìn thì không có một bóng người, nhưng Diệp Mặc cũng không dám ở lại đây, hắn men theo hạ du tìm một lúc lâu. Vốn dĩ Diệp Mặc định đi ra phía ngoài sông, để xem xem trên sông có tàu thuyền gì không.
Nhưng Diệp Mặc vừa bơi được mấy trăm mét thì biết được kế hoạch của mình đã phá sản. Không nói đến chuyện hắn mất quá nhiều máu, sức cùng lực kiệt, toàn thân đau đớn. Con sông nay không hề có bất cứ một chiếc thuyền nào, hắn không thể nào thoát khỏi bàn tay của mụ đạo cô này rồi.
Nhưng nếu tìm một nơi gần đây để trốn thì cũng không được thực tế cho lắm.
Đúng lúc Diệp Mặc đang bối rối chưa biết nên làm như thế nào, thì một tiếng động lớn vọng đến. Diệp Mặc quay đầu lại theo bản năng, không ngờ có một chiếc bè trúc đang di chuyển từ thượng nguồn xuống. Trên bè trúc có một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi và bốn cái sọt, bên trong có ít dược liệu. Diệp Mặc vừa nhìn là biết ngay người đàn ông này đang đi hái thuốc. Ở dãy Hoành Đoạn Sơn này thường xuyên có người vào núi hái thuốc mà.
Bè trúc lướt đi rất nhanh, Diệp Mặc lại không cầu cứu, hắn để cho bè trúc trôi đi trước rồi lập tức bám theo sau. Bè hơi chếch về phía trước, khiến hắn có thể thở được. Chỉ có điều tựa đầu vào bè thì hơi nguy hiểm, chẳng may vô tình đụng vào một hòn đá, thì hắn là người đầu tiên chịu trận. Nhưng Diệp Mặc tin người hái thuốc này, một khi ông ta dám đến đây lấy thuốc, thì chứng tỏ ông ta rất quen với đường ở đây, chắc chắn sẽ không để bè va vào đá đâu.
-Anh ơi, anh đợi một chút.... ?
Diệp Mặc vừa mới ổn định dưới bè trúc thì nghe thấy tiếng gọi của mụ đạo cô truyền đến!!!
← Ch. 0599 | Ch. 0601 → |