← Ch.2195 | Ch.2197 → |
Đạo quả ở trong Đạo Quả Tháp mặc dù nhiều, nhưng thời gian cho phép ở lại trong Đạo Quả Tháp lại quá ngắn, tất cả chỉ có mười ngày mà thôi.
Những người có thực lực mạnh nhất còn có thể xông lên được tầng thứ bẩy ở bên trong. Thực lực kém một chút thì chỉ có thể ở những tầng phía dưới mà bồi hồi. Nếu như thực lực kém, lại còn thiếu chút vận khí nữa, thì nói không chừng sau khi qua mười ngày vẫn còn dậm chân ở tầng hai, điều này cũng không phải là chuyện không thể.
Diệp Mặc sở dĩ không tiến vào Đạo Quả Tháp ngoại trừ vì thời gian của nó quá ngắn ra, còn có một điều khác đó là hắn biết được con đường Chứng đạo của mình là như thế nào. Đạo quả đối với hắn chỉ có tác dụng duy nhất là cảm ngộ thần thông, cảm ngộ pháp tắc Thiên Địa. Chứ hắn không cần sử dụng Đạo quả để vấn đạo. Còn đại đạo dạo vận trong Đạo Quả Tháp thì hắn càng không cần. Chẳng những là không cần mà hắn còn sợ rằng những đạo vận đó sẽ ảnh hưởng tới đại đạo tự thân của hắn.
...
Thời gian mười ngày nhanh chóng qua đi. Ngay sau khi ngày thứ mười trôi qua, thì cho dù là nơi vô cùng rộng rãi như quảng trường của Đạo Quả Tháp cũng đã chật kín hết chỗ. Ngay cả Không Hãn Thánh Đế cùng với Thiên Thụy Thánh Đế cũng có mặt ở đây.
Lần Này Diệp Mặc bày cửa hàng quảng cáo hết sức phô trương tại quảng trường Đạo Quả Tháp, tuy là có cho Nhân Tộc tăng lên nhân khí và khí thế, nhưng việc chính vẫn là vì muốn thu mua Đạo quả.
Vốn Diệp Mặc cho rằng dù là có kẻ tu vi Bán Bộ Hỗn Nguyên tới quảng trường Đạo Quả Tháp, nhưng chắc cũng chỉ có hai người của Hư Thị mà thôi, hoặc là thêm những Bán Bộ Hỗn Nguyên của những thương lâu cá biệt nữa, nhưng chắc chắn là sẽ không quá nhiều. Nhưng hiện tại Diệp Mặc biết rằng hắn đã đoán sai rồi. Vài đạo thần thức cường đại đảo qua bên ngoài cấm chế của hắn đủ để hắn biết rõ rằng đó là những kẻ thực lực Bán Bộ Hỗn Nguyên không hề kém hơn so với Không Hãn Thánh Đế.
Không chỉ như thế, ngay cả hai tên Bán Bộ Hỗn Nguyên mà năm đó hắn gặp tại hội đấu giá Hư Thị cũng xuất hiện. Thần thức của hai kẻ này thì Diệp Mặc hết sức quen thuộc, cho nên nó chỉ tùy tiện quét tới thì Diệp Mặc đã cảm giác được rồi.
Diệp Mặc tổng kết đơn giản một chút thì ngay hôm nay chí ít đã có sáu kẻ tu vi Bán Bộ Hỗn Nguyên tiến vào quảng trường Đạo Quả Tháp này rồi. Một người trong đó tiến về chỗ của Hải Tộc chưa hề đi ra, còn có một người đã tiến về phía của Yêu Tộc, cũng chưa hề ra ngoài.
Diệp Mặc chú ý nhất là tên Bán Bộ Hỗn Nguyên đã bước vào chỗ của Hải Tộc. Bất luận là tên Bán Bộ Hỗn Nguyên này vì nguyên nhân gì mà tới, thì khẳng định rằng chuyện Nhân Tộc và Hải Tộc xung đột y đã biết được rồi. Còn có một khả năng khác, chỉ sợ sẽ là vì muốn hắn giúp chúng thu mua Đạo quả miễn phí rồi.
Sau khi hiểu được điểm này thì Diệp Mặc lại không hề lo lắng. Đối phương chỉ có một tên Bán Bộ Hỗn Nguyên thì hắn còn có thể đối phó được. Nếu như là hai tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế tới, thì thật sự là chuyện không tốt rồi. Cũng may lúc trước hắn đã sớm có chuẩn bị, cái gì cần mua thì đã mua rồi.
Tại cấm chế đen nhánh giữa quảng trường Đạo Quả Tháp bỗng nhiên nổi lên hàng loạt đoàn ánh sáng trắng toát. Những luồng ánh sáng trắng đó khiến cho cầm chế đen nhánh kia rung chuyển không ngừng.
- Đạo Quả Tháp sắp đóng cửa rồi. Người tiến vào Đạo Quả Tháp cũng sắp ra ngoài rồi.
Từ hàng loạt những tiếng bàn tán thì luồng ánh sáng trắng kia liền biến mất không còn nữa. Cám chế đen nhánh lúc này đột nhiên mở ra, mấy trăm tên Hóa Đạo Thánh Đế nhanh chóng tản ra. Có một số ít Hóa Đạo Thánh Đế liền chạy nhanh ra khỏi quảng trường Đạo Quả Tháp và biến mất. Hiển nhiên đây là một số những người trong Thần bảng, không hề muốn đối mặt với những người còn lại.
Nhưng số lượng người ở lại thì nhiều hơn nhiều. Bởi vì họ biết rằng, lúc này ở lại quảng trường Đạo Quả Tháp mới là nơi an toàn nhất. Nếu như không nắm chắc được sự tình, thì lúc này lao ra khỏi Hư Thị mới là hành vi ngu xuẩn nhất.
Gần ngàn người tiến vào Đạo Quả Tháp, nhưng lúc này đi ra ngoài không đến chín trăm người. Đối với Đạo Quả Tháp thì nó tuy không tính là một địa phương an toàn, nhưng lại so với những bí cảnh khác thì an toàn hơn rất nhiều. Thần thức của Diệp Mặc lập tức quét tới những Thánh Đế bên Nhân Tộc. Tất cả có 32 người tiến vào Đạo Quả Tháp, còn hiện tại đi ra ngoài là 30 người, thiếu đi mất hai người. Không cần thiết phải đoán, thì cũng biết rằng hai người này có lẽ đã ngã xuống trong Đạo Quả Tháp rồi.
Đám người La Thanh Hà, Tần Tuyền Ki, Vương Nam Sương, Đổng Yến mà Diệp Mặc quen biết đều bình yên vô sự. Thánh Đế của Nhân Tộc đi ra ngoài cũng không có bất cứ một người nào rời khỏi quảng trường Đạo Quả Tháp, đều nhao nhao đi về phía Diệp Mặc.
Khi Diệp Mặc thấy bộ mặt của đám người La Thanh Hà lộ ra vẻ vui sướng, thì lập tức đã biết rằng thu hoạch của họ lần này không nhỏ rồi.
- Sư huynh, lần này thu hoạch của tôi là lớn nhất, chính là đã nhận được hai quả Càn Nguyên Quả, ngoàira còn đạt được thêm sáu quả Đạo quả khác...
La Thanh Hà là người đầu tiên nói với vẻ kích động.
Diệp Mặc lập tức triệu tập lại 30 Thánh Đế của Nhân Tộc rồi nói:
- Đạt được Ngũ Hành Thiên Quả, Phất Liễu Quả, Huyền Thiên Quả, Tử Tiêu Đạo Quả đều có thể để Đạo quả ở chỗ tôi, tôi có thể luyện chế nó trở thành Thần đan. Còn những Đạo quả không thể luyện chế thành Thần đan thì mọi người tự mình giữ lại. Vốn tôi tính toán rằng đợi tới khi góp nhặt đủ số lượng Càn Nguyên Quả thì sẽ giúp chúng ta có thêm vài người tu vi đạt tới Đạo Nguyên. Nhưng hiện tại không được rồi. Ba vị phó tông chủ hãy lập tức dẫn đầu Thánh Đế Nhân Tộc trở lại Thánh Đạo Tàn Giới thiết lập Thánh Đạo Tông...
Tư Phong ngạc nhiên:
- Có phải là đã xẩy ra chuyện gì rồi không?
Diệp Mặc trầm giọng:
- Bây giờ còn chưa xẩy ra chuyện gì cả. Nhưng tôi đoán rằng cũng không còn lâu nữa đâu. Bên phía Hải Tộc đã có một tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế đến. Tuy rằng y tiến vào nơi của Hải Tộc rất cẩn thận, nhưng đã bị tôi phát hiện ra rồi.
- Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế?
Một số ít Thánh Đế của Nhân Tộc đều hai mặt nhìn nhau. Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế là những kẻ tu vi đã đến gần với bước Chứng đạo Thánh Đế thứ ba nhất. Nếu như nói bước Chứng đạo Thánh Đế thứ hai cùng với bước Chứng đạo Thánh Đế thứ nhất cách biệt là một cái hố sâu không đáy, thì bước Chứng đạo Thánh Đế thứ hai và bước Chứng đạo Thánh Đế thứ ba cách biệt giống như là trời với đất vậy.
Thấy đám người La Thanh Hà đều lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng và khẩn trương, thì giọng điệu của Diệp Mặc liền chậm rãi vang lên:
- Mọi người không cần lo lắng. Tên Bán Bộ Hỗn Nguyên kia vốn là nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ cần tôi không đi, thì y cũng sẽ không xuất hiện đâu. Tôi đã hướng Hình Hồng của Hư Thị Thương Lâu mượn một chiếc thuyền hư không rồi, mọi người có thể sử dụng chiếc thuyền hư không đó để trở về Thánh Đạo Tàn Giới.
- Tôi ngoại trừ đạt được ba quả Càn Nguyên Quả ra, thì còn chiếm được một quả Thiên Vũ Phá Hư Quả nữa.
Tần Tuyền Ki đi tới trước mặt Diệp Mặc, muốn lấy ra Đạo quả của mình.
Diệp Mặc vội nói:
- Ba quả Càn Nguyên Quả cô để lại cho chính mình đi. Bản thân cô cần một quả, còn lại thì xem xem trong tông môn có ai cần dùng không. Cô cứ căn cứ vào điểm cống hiến sau đó tự mình an bài. Nhớ kỹ, nếu như Hải Tộc thật sự dám công kích quy mô lớn với Thánh Đạo Tàn Giới chúng ta, thì nếu Nhân Tộc chúng ta đấu không lại tuyệt đối không thể liều mạng. Một ngày nào đó chúng ta sẽ đòi lại đầy đủ cả vốn lẫn lời.
Diệp Mặc sau khi đã nhắn nhủ hoàn tất, thì mới quay sang nói với Áo Hách ở bên cạnh:
- Áo tiên hữu, nếu như anh tin tưởng tôi, thì xin mời cùng đi một chuyến tới Thánh Đạo Tàn Giới. Đồng thời đem phương vị Nghiễm Nguyên Cung của anh lưu lại cho tôi. Chuyện tình củ tôi xong xuôi rồi, thì sẽ chủ động đi Nghiễm Nguyên Cung hỗ trợ luyện đan. Sau khi tôi luyện chế đan dược ở Nghiễm Nguyên Cung xong, thì sẽ trở lại Thánh Đạo Tàn Giới, khi đó anh có thể rời khỏi Thánh Đạo Tàn Giới rồi. Nếu như nhanh thì chắc chỉ vài chục năm, nhưng cho dù là chậm thì tôi xin khẳng định sẽ không vược quá trăm năm đâu.
Trong lòng Áo Hách có chút bất đắc dĩ. Nhưng y biết rõ, một khi Diệp Mặc còn chưa làm xong chuyện của hắn, thì tuyệt đối sẽ không cùng y tới Nghiễm Nguyên Cung. Y ở bên ngoài tìm kiếm Đan Thánh đã một hai ngàn năm rồi, cho nên biết rõ muốn tìm được một Đạo Nguyên Đan Thánh cường đại như Diệp Mặc tuyệt đối là chuyện gần như vô vọng.
Hiện tại Diệp Mặc đã đưa ra đề nghị để y đi tới Thánh Đạo Tàn Giới, hiển nhiên là muốn cho y giúp đỡ Nhân Tộc một chút. Nếu như y không đồng ý thì Diệp Mặc rất có thể cũng sẽ không giúp Nghiễm Nguyên Cung của y luyện đan rồi.
Y và Diệp Mặc tiếp xúc cũng không phải là thời gian ngắn, cho nên đối với một ít bản tính của Diệp Mặc y cũng hiểu được. Ngay cả một Hải Tộc Diệp Mặc còn không sợ, thì muốn nói rằng hắn sẽ sợ Nghiễm Nguyên Cung của y sao? Bị Nghiễm Nguyên Cung uy hiếp đi luyện đan sao? Đó chỉ là chuyện tự gạt mình dối người mà thôi.
Nghĩ tới đây, Áo Hách liền dứt khoát trực tiếp lấy ra một viên ngọc châu đưa cho Diệp Mặc:
- Đây là phương vị hư không của Nghiễm Nguyên Cung tôi, anh chỉ cần ở trong vị trí một tộc nào đó trong hư không là có thể cảm ứng được phạm vi của Nghiễm Nguyên Cung một cách rõ ràng.
Diệp Mặc tiếp nhận ngọc châu, thầm nghĩ rằng thứ đồ của Hỗn Nguyên Thánh Đế quả nhiên là cao cấp hơn nhiều những thứ khác. Lúc trước Đổng Yến cho hắn viên ngọc giản kia, cũng chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định mới có thể cảm ứng được Hư Thị, hơn nữa còn khá mơ hồ.
...
Thánh Đế của Nhân Tộc nhanh chóng tán đi khỏi cửa hàng Lạc Nguyệ Đạo Quả, rất nhanh ở đây chỉ còn lại có một mình Diệp Mặc. Thần thức của Diệp Mặc thủy chung vẫn luôn chú ý tới phía bên Hải Tộc, phát hiện vài tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc và tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế kia đều không hề có cửa động nào, cho nên cũng lập tức yên lòng.
Chỉ cần Hải Tộc vẫn theo dõi hắn là tốt rồi. Một khi Hải Tộc bỏ qua hắn truy sát đám người La Thanh Hà, thì đó mới là chuyện xấu nhất.
Tuy chỉ có một mình hắn, nhưng hắn cũng không thật sự để ý. Hắn có ý định đem Tiểu Sâm hoặc là Cừu Nhưỡng ra giúp việc một chút, vì dù Tiểu Sâm là Băng Sâm Vương, nhưng tại quảng trường Đạo Quả Tháp cùng với vô số Đạo quả này thì dù Băng Sâm Vương vẫn khiến cho vô số người đỏ mắt, nhưng cũng không đến mức lập tức tiên lên cướp đoạt.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh đã ngạc nhiên phát hiện Mục Tiểu Vận đã xuất quan. Lúc này tu vi của cô đã là Tiên Đế viên mãn rồi. Đối với Tiểu Vận mà nói, thì bước tiếp theo chính là Chứng đạo Thánh Đế rồi. Diệp Mặc hiện tại có nhiều Đạo quả như vậy, Thế Giới Hỗn Độn lại có nhiều khí tức Hỗn độn như vậy, thì việc Tiểu Vận Chứng đạo lên Tố Đạo Thánh Đế cũng không có bất kỳ điều gì cần lo lắng cả.
Trước tiên Diệp Mặc tiến vào cửa hàng sau đó đưa Mục Tiểu Vận từ trong Thế Giới Trang Vàng ra ngoài. Sau khi Mục Tiểu Vận xuất hiện trong cửa hàng, thì căn bản cũng không để ý đây là đâu, mà đã lập tức ôm chặt lấy Diệp Mặc rồi:
- Tướng công, em không bao giờ muốn bế quan nữa đâu.
Muốn nâng cao tu vi, thì nhất định phải bế quan. Nhưng ở trong trận bàn thời gian bế quan nhiều năm như vậy, đối với Mục Tiểu Vận mà nói thực sự là một chuyện chẳng khác nào tra tấn.
Vốn với tư chất của Mục Tiểu Vận, cộng với tài nguyên tu luyện đầy đủ của Diệp Mặc, thì Mục Tiểu Vận tuyệt đối không cần bế quan mất nhiều thời gian như vậy để tấn cấp đến Tiên Đế viên mãn. Nhưng vì quá mức thương nhớ Diệp Mặc, cho nên Mục Tiểu Vận thường xuyên bừng tỉnh giữa lúc bế quan. Cô thì chỉ vì muốn mình phải nhanh chóng tấn cấp, cho nên mới miễn cưỡng bế quan tu luyện mà thôi. Loại tâm tình này hoàn toàn không phù hợp để tu luyện rồi.
Diệp Mặc cảm nhận được tâm tình của Mục Tiểu Vận, thì liền vỗ về tấm lưng của cô rồi an ủi:
- Yên tâm đi Tiểu Vận. Về sau em cũng không cần thiết phải bế quan nữa. Tuy rằng em đã là Tiên Đế viên mãn, nhưng đạo tâm cũng không trọn vẹn, cho nên hiện tại không nên Chứng đạo ngay. Chờ khi em cùng anh dạo chơi lịch lãm một thời gian ngắn nữa, thì khi đó mới bắt đầu Chứng đạo.
Chứng đạo không chỉ cần tích lũy tu vi, mà còn nhất định cần phải có được cảm ngộ cùng với kinh nghiệm thì mới được. Mục Tiểu Vận một mực bế quan trong Thế Giới Trang Vàng, luôn thiếu đi một chút kinh nghiệm cùng với cảm ngộ. Cũng may cô còn có kinh nghiệm khi đi từ Tiên Giới tới Thánh Đạo Tàn Giới, rồi lại tiến vào Thần Nữ Thánh Môn, cho nên vẫn có chút trợ giúp lớn đối với cô khi Chứng đạo sau này.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận như một chú mèo nhỏ, nhu thuận néo vào lòng Diệp Mặc. Đối với cô thì lời nói của Diệp Mặc từ trước tới giờ cô chưa bao giờ hoài nghi.
← Ch. 2195 | Ch. 2197 → |