← Ch.1764 | Ch.1766 → |
Đại La Tiên nhân tên boong thuyền của Tiên thuyền ai ai cũng tiến vào hư không, Diệp Mặc cũng theo sau đám người đó tiến vào hư không. Một Đại La Tiên hậu kỳ bình thường chen sau lưng Diệp Mặc, sau đó cùng Diệp Mặc tiến vào trong hư không.
Thần thức của Diệp Mặc tùy ý quét ra ngoài, bản thân mình bị đánh dấu hiệu thần thức.
Diệp Mặc cũng không xóa dấu hiệu thần thức đó đi, trong lòng cũng cười khẩy. Lúc trước dấu hiệu thần thức của Bán Thánh đó cũng bị hắn tìm ra, chỉ là một Đại La Tiên cũng dám đánh dấu hiệu thần thức trên người mình, quả thực không biết sống chết là gì.
Sau khi tiến vào hư không, Diệp Mặc cũng không đi cùng với đám người Kế Khôn, một mình viễn độn rời đi. Hai tuần hương sau, hắn cũng đã cho dấu hiệu thần thức kia vào trong một chiếc hộp ngọc.
Nếu như không phải Diệp Mặc không biết dấu hiệu thần thức này là ai làm, thì dấu hiệu thần thức này hắn căn bản cũng không lấy xuống. Dấu hiệu thần thức này nếu là Tiểu tiên vương Lư Mang hoặc là Đế Văn Thành làm, hắn căn bản cũng không sợ. Nếu như dấu hiệu thần thức này là Hoa Như Tuyết làm, hắn cần phải chú ý đến Quý bá sau lưng Hoa Như Tuyết kia.
Diệp Mặc phóng ra Thời Không Toa phỏng chế, hắn muốn thử xem tốc độ của thứ này như nào.
Thời Không Toa sau khi được Diệp Mặc khởi động, chỉ nhúc nhích một chút trong hư không, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, thần thức của Diệp Mặc phóng ra cũng có chút không quen lắm, tốc độ này quá nhanh. La bàn chỉ hướng phương vị và thiên vực trên Thời Không Toa cũng đều rất rõ ràng, Diệp Mặc khiếp sợ, đồng thời trong lòng sung sướng.
Thứ này đúng là đồ tốt để chạy trốn và thiết bị chạy nhanh, tốc độ của Thần khí hạ phẩm không ngờ lại đáng sợ như này, Thời Không Toa thực sự không biết còn nghịch thiên đến mức như nào?
Một ngày sau, Diệp Mặc dừng Thời Không Toa lại, hắn biết mình cũng đã rời khá xa phạm vi của Tiên thuyền rồi. Nếu như còn đi nữa, nói không chừng cũng mất đi liên hệ với Tiên thuyền.
Cũng chỉ có một ngày, Diệp Mặc lại cảm thấy nếu như hắn dùng Thanh Nguyệt, nói không chừng một tháng cũng không thể nào bay xa được như vậy.
Diệp Mặc thu hồi Thời Không Toa lại, lấy ra hộp ngọc đựng dấu hiệu thần thức, cố định hộp ngọc vào bên cạnh một thiên thạch, rồi lại cố định thiên thạch lại, lúc này mới chọn một địa điểm ở một nơi khá xa bắt đầu bắt Hư Không Phi Tuyết. Đồng thời cũng bắt đầu câu cá. Hắn không biết lần này người đến sẽ là ai, nếu như là đẳng cấp Tiên vương, hắn lập tức sẽ đi, nếu như là người dưới cấp Tiên vương, bất kể ai đến, hắn cũng phải đánh trước rồi tính sau.
Diệp Mặc vừa mới chuẩn bị xong, thần thức lại bắt được một đường chớp màu trắng. Với kinh nghiệm của Diệp Mặc, lập tức biết được đây là Hư Không Phi Tuyết.
Hư Không Phi Tuyết sở dĩ rất ít, thứ nhất là khó bắt được, thứ hai số lượng Hư Không Phi Tuyết cũng ít ỏi. Lúc trước hắn vì bắt được một Hư Không Phi Tuyết mà phải đợi đến vài ngày, thậm chí đến một tháng, còn trong này chưa được bao lâu, hắn vừa mới đến đã gặp Hư Không Phi Tuyết, chẳng lẽ là vì Tiên thuyền biết nơi này Hư Không Phi Tuyết nhiều, nên mới cố ý dừng ở đây?
Diệp Mặc chỉ hơi do dự một chút, đường Hư Không Phi Tuyết kia cũng đã biến mất rồi, điều này khiến Diệp Mặc biết, tốc độ của Hư Không Phi Tuyết trong này dường như nhanh hơn chút.
Nhưng những thứ này Diệp Mặc không sợ, chỉ cần Hư Không Phi Tuyết nhiều là được rồi, còn Hư Không Phi Tuyết nhanh hay chậm hắn căn bản cũng không quan tâm. Hắn từ chỗ văn sĩ trung niên kia lĩnh ngộ được cách vận dụng về lưới thần thức, bây giờ đối với vận dụng lưới thần thức cũng mạnh hơn nhiều so với khi là Huyền Tiên lúc trước, làm gì còn sợ không bắt được Hư Không Phi Tuyết?
Quả nhiên, Diệp Mặc chỉ đợi nửa tuần hương nữa, lại có một bóng dáng bay đến. Bóng dáng này dưới thần thức vực của Diệp Mặc tốc độ từ rất nhanh liền chậm lại, một lát sau bóng dáng này cũng đã bị lưới thần thức của Diệp Mặc giữ lại, trực tiếp mang đến trước mặt Diệp Mặc.
Đây là một Hư Không Phi Tuyết chất lượng cực cao, so với mấy lần trước Diệp Mặc bắt được tỉ lệ cũng tốt hơn nhiều.
Diệp Mặc trực tiếp lấy ra một hộp ngọc đặt Hư Không Phi Tuyết vào trong hộp ngọc đó, nếu so sánh, thì bây giờ Diệp Mặc bắt Hư Không Phi Tuyết quả thực rất nắm chắc. Quan trọng nhất chính là, bây giờ hắn bắt Hư Không Phi Tuyết chỉ cần thời gian cực ngắn. Hắn tin rằng ở đây, với thủ đoạn của mình, chắc chắn có thể bắt được nhiều Hư Không Phi Tuyết hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Hư Không Phi Tuyết liên tục không ngừng bị lưới thần thức của Diệp Mặc bắt được, dùng hộp ngọc thu thập lại. Có lúc một ngày bắt được mười mấy miếng, cho dù lúc kém nhất hai ngày cũng có thể bắt được một miếng.
Mới có mười ngày, Diệp Mặc cũng đã bắt được gần trăm miếng Hư Không Phi Tuyết rồi, thành tích này có thể noí Diệp Mặc nghĩ cũng không ngờ đến.
Nhưng Hư Không Phi Tuyết phía sau dần dần càng ít đi, sau đó ba ngày mới bắt được một miếng, lúc này Diệp Mặc cũng đã chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi. Còn tên đánh dấu hiệu thần thức lên người hắn, Diệp Mặc cũng không muốn để ý đến nữa rồi.
Diệp Mặc đang muốn đem dấu hiệu thần thức đó đi, trong lòng lại chấn động, sau đó Diệp Mặc lùi về sau mấy chục dặm ẩn nấp, một lát sau, một bóng dáng mơ hồ rơi xuống trên thiên thạch đó.
- Nếu như anh đang đợi tôi, vậy thì ra đi.
Bóng người đó đứng lên trên thiên thạch dần dần cũng trở nên rõ ràng hơn, khiến Diệp Mặc không ngờ tới chính là, người này không ngờ không phải là ba người mà Diệp Mặc đoán, mà chính là Nghiêm Cửu Thiên.
Diệp Mặc cũng không sợ Nghiêm Cửu Thiên, cũng giống như Nghiêm Cửu Thiên không sợ hắn vậy. Hắn lập tức liền xuất hiện, nếu là Nghiêm Cửu Thiên, hắn cũng không cần phải sợ hãi. Nghiêm Cửu Thiên sẽ không liên thủ với người khác, gã nếu như xuất hiện trong này, thì cũng không cần lo lắng có người khác theo tới.
- Anh quả thực rất lợi hại, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể luyện hóa được Thời Không Toa của tôi rồi. Tôi còn tưởng lần này trước khi ra ngoài anh cũng không thể nào luyện hóa được, xem ra tôi đánh giá thấp anh rồi.
Nghiêm Cửu Thiên ngữ khí bình thản, không chút giống như một người bị Diệp Mặc cướp mất Thời Không Toa
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Anh cũng rất lợi hại, nhưng Thời Không Toa đó không phải là của anh. Tôi luyện hóa thành Thời Không Toa của tôi rồi, anh cũng có thể đuổi kịp đến đây, xem ra bản lĩnh đánh ký hiệu thần thức của anh cũng không tồi nhỉ.
Nghiêm Cửu Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng nói:
- Loại thần thức rác rưởi này là do tôi làm sao? Nếu anh biết lai lịch của tôi, mà còn coi thường tôi như vậy sao, xem ra hôm nay anh cho dù không gặp tôi, thì tương lai cũng có hạn.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, hắn bây giờ mới hiểu ra hình như có chút tự cho vào trước là chủ rồi. Lúc trước hắn không ngờ dấu hiệu thần thức này là của Nghiêm Cửu Thiên làm, cho dù theo bản năng cảm thấy Nghiêm Cửu Thiên không thể nào đánh một loại ký hiệu thần thức như này được.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy, dấu hiệu thần thức này không phải là của Nghiêm Cửu Thiên làm, vậy thì là do ai làm? Nghiêm Cửu Thiên không làm dấu hiệu thần thức, gã làm sao có thể đuổi kịp mình? Chẳng lẽ ký hiệu của Thần khí hạ phẩm đó còn chưa bị luyện hóa hoàn toàn sao? Nhưng Thần khí hạ phẩm của hắn vứt ở trong Thế giới trang vàng, cho dù chưa luyện hóa, thì Nghiêm Cửu Thiên cũng không đuổi kịp hắn mới đúng chứ.
- Làm sao anh đuổi kịp tôi được?
Trong lòng có chút nghi ngờ, Diệp Mặc lập tức trầm giọng hỏi.
Nghiêm Cửu Thiên ngạo nghễ nói:
- Cho dù anh dùng Thời Không Toa mấy tháng, tôi cũng có thể tìm được chút quỹ tích phi hành của Thần khí trong hư không.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn lúc này mới biết Nghiêm Cửu Thiên là căn cứ theo quỹ tích phi hành của hắn mà tìm đến, chẳng lẽ Thần khí Phi Toa trong hư không của Tiên giới thật sự có thể để lại quỹ tích rõ ràng như vậy sao? Nếu như là như vậy thật, thì hắn dùng Thời Không Toa làm thế nào để trốn thoát cũng bị Tiên vương đổi giết?
- Anh không cần lo lắng, thân thủ của anh mặc dù lợi hại, nhưng lần này tôi cũng không định cho anh cơ hội nữa. Nếu lo lắng Thời Không Toa có bị người ta phát hiện ra không, cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.
Nghiêm Cửu Thiên như biết rõ tâm trạng của Diệp Mặc vậy.
- Ha ha ha...
Không đợi Diệp Mặc nói chuyện, lại một tràng cười truyền đến, lập tức một người đàn ông áo vàng xuất hiện.
Tiểu tiên vương Lư Mang, Diệp Mặc không ngờ dấu tích thần thức này lại là của đồ con lợn này.
- Ồ...
Tiểu tiên vương Lư Mang phi độn đến gần, lúc này mới nhìn thấy Nghiêm Cửu Thiên. Nghiêm Cửu Thiên đứng trên thiên thạch, bóng người hòa vào với hư không, dùng thần thức khó có thể phát hiện ra, bây giờ tiểu tiên vương đến gần, mới nhìn thấy Nghiêm Cửu Thiên.
- Chạy xa phết nhỉ, còn mời một tên rác rưởi giúp đỡ nữa. Chẳng lẽ anh cho rằng như vậy, thì Lư Mang tôi sẽ bỏ qua cho anh sao? Hoặc là sẽ không tìm được anh?
Tiểu tiên vương Lư Mang khinh thường nhìn Diệp Mặc một cái, rồi lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Cửu Thiên.
Chuyện Diệp Mặc một quyền giết chết Nhai Dặc, y cũng biết, y tin rằng với năng lực của mình, đồng thời cũng có thể giết chết một số Đại La Tiên rác rưởi bất cứ lúc nào. Huống chi y còn có con át chủ bài, muốn giết một Đại La Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc, chẳng phải vô cùng đơn giản sao?
- Ngu ngốc.
Nghiêm Cửu Thiên nhìn Tiểu tiên vương Lư Mang bất đắc dĩ mắng một câu.
Tiểu tiên vương Lư Mang lập tức giận tím mặt, chỉ là một Đại La Tiên hậu kỳ, thoạt nhìn giống như một Đại La Tiên vừa mới tiến đến hậu kỳ lại dám mắng y ngu ngốc, đúng là muốn chết đây mà.
- Muốn chết à.
Tiểu tiên vương Lư Mang nghĩ đến liền muốn động thủ, hai bóng đen trắng lúc ẩn lúc hiện cũng đã được y phóng ra ngoài.
Diệp Mặc quét thần thức lên trên, lại phát hiện đây là một ngọn kim đăng, giữa kim đăng còn có hai màu sắc, một đen một trắng, nhưng phần đáy và phần đỉnh lại là màu vàng.
Sau khi phóng ra kim đăng, lập tức liền có xoay tròn, chỉ trong chốc lát, kim đăng quay trong đó đã cuốn lấy toàn bộ một khoảng mấy trăm dặm xung quanh Nghiêm Cửu Thiên, trong kim đăng này hình như có vô số âm thanh đang thét gào, kêu gọi những người xung quanh tiến vào trong kim đăng.
Nếu như trong này không phải hư không, thì nơi mà bị kim đăng đó lượn quanh sớm cũng không còn sự sống nào nữa rồi. Dường như tất cả sự sống đều biến mất không nhìn thấy trong kim đăng, hoặc là căn bản không thể nào sống nổi.
Diệp Mặc trong nháy mắt liền rút ra khỏi phạm vi nghìn dặm, nhưng hắn cũng không chạy trốn, hai người này hắn không sợ, cần gì phải chạy trốn. Nhưng kim đăng này Diệp Mặc lại biết chắc hẳn là cực kỳ lợi hại, hắn ở bên ngoài cảm thấy trong kim đăng không có sự sống, Nghiêm Cửu Thiên bị bao vây bên trong kim đăng, không biết sẽ thế nào?
- Đúng là một người ngu ngốc.
Nghiêm Cửu Thiên cười khẩy một tiếng, đồng thời một cây thương dài mang theo sương mù được phóng ra, mang theo những tiếng réo vang chói tai.
Lư Mang không quét Diệp Mặc vào trong Âm dương kim đăng, vốn dĩ trong lòng cũng rất không thoải mái rồi, bây giờ Nghiêm Cửu Thiên còn mắng y là ngu ngốc, y làm gì còn có thể kìêm chế nổi. Hai màu đen trắng trong kim đăng cũng bộc phát ra, không gian trong phạm vi trăm dặm bị kim đăng bao lấy cũng bắt đầu biến đổi, sự sống dường như lại lần lượt biến mất, cuối cùng hình như đến hư không trong kim đăng cũng muốn bị tiêu diệt sạch rồi.
- Phá cho ta...
Nghiêm Cửu Thiên nhìn thấy không gian đen trắng trong kim đăng bộc phát ra ngoài, không gian bị Kim đăng vây lấy lại càng là sự sống bị diệt sạch, quanh thân gã lập tức lại bị những tiếng nổ của sự sống tiêu diệt kia vang lên. Sắc mặt gã lại biểu lộ có chút ngưng trọng, cây thương dài trong tay cũng đã cuốn ngược ra ngoài.
Két...
Ầm...
Cây thương dài mang theo màn sương màu đen đập trúng lên Kim đăng, không gian đen trắng và cây thương dài kia lập tức đan xen vào nhau, cuốn lấy từng đường từng đường khí tức hủy diệt sự sống
← Ch. 1764 | Ch. 1766 → |