← Ch.0409 | Ch.0411 → |
Trung ương Thánh Linh Sơn.
Đó là đỉnh cao nhất của Thánh Linh Sơn, hiện giờ đã đầy những cường giả mạnh mẽ ở khắp nơi, linh lực cuồng bạo bùng phát chỗ này chỗ kia, hỗn chiến lung tung, nhìn từ xa cứ như một hồi pháo hoa rực rỡ.
Đây là điểm đến cuối cùng của Thánh Linh Sơn, trung tâm của những trận đại chiến.
Cường giả từ khắp nơi trên Bắc Thương đại lục đều bộc phát thể hiện ở chỗ này. Những người mạnh nhất đều chứng tỏ bản thân có đủ tư cách bước lên Cửu Thiên Thang. Ở đây chỉ có sức mạnh mới là uy quyền, cho dù có gia thế bối cảnh dữ dội bực nào cũng không đáng chú ý tới. Ngay cả đệ nhất đệ tử Bắc Thương linh viện năm xưa cũng phải bỏ xương lại nơi này, những thế lực khác là các gì chứ?
Không có thực lực, thì mau thành thật mà rút lui!
Nơi đỉnh núi cao nhất đó, trên không trung là một vầng hào quang sáng ngời, bên trong là một cái thang cao thật cao, phân ra chín tầng, mỗi tầng là những hơn mười bãi đá lơ lửng. Càng lên cao số lượng càng ít, đến tầng cao nhất dường như chỉ có 5 hay 6 cái.
Đó là Cửu Thiên Thang!
Chính là nơi thèm muốn nhất của tất cả mọi người bước chân vào Thánh Linh Sơn.
Vì nó chính là nơi nhận lấy Thánh Linh tẩy lễ!
Nhưng muốn bước lên Cửu Thiên Thang, thì cũng phải có sức mạnh cường đại, vì vô số người sẽ tranh giành nơi đó, khiêu chiến không ngừng. Thực lực không đủ thì lập tức bị hạ bệ, văng khỏi Cửu Thiên Thang!
Chỉ có cường giả chân chính mới đủ sức đứng trên Cửu Thiên Thang, nhìn xuống thế giới tranh đấu hỗn loạn bên dưới, ung dung nhận lấy vinh dự cao nhất nơi Thánh Linh Sơn, Thánh Linh tẩy lễ!
Lúc này ngoài những tầng bên dưới cùng liên tiếp có vô số người khiêu chiến, thì có vài kẻ đã ngạo nghễ đứng ở những tầng cao nhất, vẻ yên tĩnh hoàn toàn trái ngược bên dưới.
Ba tầng trên cùng số người không nhiều, chưa đến ba mươi người.
Những kẻ này không hề khách khí lựa chọn cho mình vị trí hoàn hảo nhất, ngạo thị quần hùng, thế nhưng chẳng ai dám tranh phong.
Vài tầng bên dưới, nhiều cường giả cũng háo hức nhìn lên, từ bên dưới có thể một đường chém giết leo đến tận đây cho thấy họ cũng không đơn giản, thế nhưng không ai đủ can đảm liều lĩnh leo tiếp lên trên nữa, vì họ biết rõ đó là nơi mà họ đã không còn đủ tư cách chen chân vào.
Chỉ có những cường giả hàng đầu mới đủ sức chiếm lĩnh nơi đó.
Mọi người lúc này đang chú ý vào tầng 2 của Cửu Thiên Thang, không khí tĩnh mịch quỷ dị, bảy người đều đang chiếm lấy một bình đài cho mình, tuy không ai bày ra uy áp đáng sợ, nhưng không khí kỳ lạ cũng khiến những người bên dưới không dám bước lên.
Nơi trung tâm nhất, là một gã nam tử áo vải thô, tay chắp sau lưng yên tĩnh. Hắn dường như chẳng quan tâm đến không khí kỳ lạ nơi đây, hai mắt khép hờ dưỡng thần. Dù vậy sáu người kia nhìn hắn lại cực kỳ e ngại.
Đó là Ma Hình Thiên.
Kẻ mạnh nhất dưới Chí Tôn ở Bắc Thương đại lục hiện nay chính là hắn.
Một bãi đá khác, Hạ Du Nhiên cũng đang nghiêm túc lo lắng không rời mắt khỏi Ma Hình Thiên, lát sau nàng dõi mắt nhìn xuống bên dưới, bóng người chập chùng lao vào nhau, chiến đấu kịch liệt, nhưng không hề thấy kẻ mà nàng muốn thấy.
- Cái tên Mục Trần này, rốt cuộc là chạy đi đâu rồi?
Hạ Du Nhiên lo lắng lẩm bẩm, ánh mắt nao nao. Vốn đã hẹn phải nhanh chóng gặp lại, nhưng chờ cả một ngày hôm qua cũng không thấy hắn đâu, nàng đành phải đến đây trước. Không ngờ đến tận lúc này còn không thấy hắn xuất hiện, hỏi thế nào mà nàng không lo cho được, không lẽ hắn xảy ra chuyện gì sao?
- Ha ha, ngươi còn chờ tên tiểu tử kia xuất hiện sao chứ?
Một âm thanh lành lạnh gần đó vang lên, Hạ Du Nhiên không cần quay lại cũng biết ngay Liễu Ảnh đang âm u cười đểu.
- Lâu vậy mà cũng không thấy mặt, đơn giản chỉ có hai kết quả. Một là bị người ta làm thịt rồi, hai là khi có được bảo khố đã thấy mỹ mãn, không dám tới đây sợ bị cướp lại, âm thầm bỏ trốn khỏi Thánh Linh Sơn.
Liễu Ảnh cười nói châm chọc
- Mà thế thì hắn quả là người sáng suốt, biết trên biết dưới, thấy rõ khả năng không kham nổi thì ngoan ngoãn rút lui.
- Câm miệng!
Hạ Du Nhiên bực dọc quát.
Liễu Ảnh trừng mắt nổi giận, nhưng chỉ cười nhạt:
- Ngươi không tin? Vậy thì cứ chờ xem đi, nếu hắn dám vác mặt tới đây, yên tâm rằng ta sẽ chiêu đãi hắn chu đáo, buộc hắn phải giao ra bảo khố, rồi cút khỏi nơi này!
Hạ Du Nhiên nghiến răng ken két, căm ghét Liễu Ảnh đã lên đến cực hạn, nhưng tình hình lúc này đã không rõ ràng, nếu tùy ý ra tay thì hơi ngu xuẩn, chỉ có thể dùng lời lẽ cay nghiệt đáp lại:
- Có gì mà đắc ý, tu luyện sớm hơn hắn nhiều năm, ăn hết cơm hết gạo Ám Ảnh thương hội của ngươi mới mò lên được cỡ này. Hừ! Chỉ một hai năm nữa thôi, căn bản ngươi không có tư cách kêu gào trước mặt hắn đâu!
Liễu Ảnh tối sầm mặt, cười ngặt nghẽo:
- Ô hô? Thì ra ngươi đánh giá cao tiểu tử kia như thế à? Nếu hắn đáng sợ như thế, vậy thì ta không đuổi hắn ra nữa, mà trực tiếp chặt chân chặt tay ngắt đầu hắn. Một hai năm nữa ta cũng ăn ngon ngủ yên không cần phải lo lắng kêu gào nữa đâu nhỉ?
Liễu Ảnh lại nhướng mày dửng dưng, tiếp tục châm chọc:
- Mà dĩ nhiên... đó là khi tên nhóc kia còn có thể vác xác đến được đây đã.
"Gràooo!"
Nhưng chính lúc Liễu Ảnh vừa dứt lời, nơi chân trời vang lên một tiếng long ngâm mạnh mẽ rõ to khiến mọi người chú ý. Một con cự long từ xa xôi vạn trượng uốn lượn cấp tốc lao đến, một bóng người thấp thoáng trên đầu cự long, hiên ngang đón gió.
- Mục Trần!
Hạ Du Nhiên thấy bóng dáng quen thuộc kia, bất chợt reo lên vui mừng.
- Cũng can đảm đó...
Liễu Ảnh nheo mắt lạnh lẽo cười gằn. Tên tiểu tử đã dám xuất hiện, vậy thì đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt.
Ma Hình Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra, con ngươi tịch mịch nhìn cự long xa xa, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Long Đằng Thuật sao? Thế nhưng đã tu luyện đến Long Đằng, đúng là bất ngờ đó.
"Gràoooo!"
Mục Trần cưỡi cự long, nhìn xuống vùng đất hỗn loạn, rồi trực tiếp nhìn lên Cửu Thiên Thang trên cao.
- Chỗ đó là nơi nhận Thánh Linh tẩy lễ à?
Mục Trần giậm chân, cự long gầm lên tăng tốc, vọt qua vùng chiến hỏa tràn ngập, phóng thẳng lên Cửu Thiên Thang.
- Đó là Mục Trần của Bắc Thương linh viện?
Mục Trần khí thế như vậy lập tức khiến nhiều người chú ý, vài cường giả nhận ra ý đồ lao thẳng lên Cửu Thiên Thang của hắn liền biến sắc khó chịu, định xông lên thách chiến, nhưng sực nhớ tới Ngô Động bị Mục Trần phế bỏ một tay, nhất thời lại lo lắng do dự. Bề ngoài Mục Trần chỉ có thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng thật khó mà khinh thường hắn được, lỗ mãng ra tay e rằng phải trả giá không nhỏ.
Nhưng cơ hội thì có chờ đợi ai, Mục Trần nhanh chóng xông lên đỉnh núi, chân giậm cự long bắn thẳng lên trời như điện, vượt qua tầng tầng bình đài trên Cửu Thiên Thang, hướng đến tầng cao nhất!
Đám đông cường giả trên này cũng biến sắc, vận khởi linh lực muốn ra tay nhưng lại nhịn xuống, cứ mặc cho Mục Trần vượt qua. Họ cũng muốn để dành sức tranh đấu cho mình, cứ để Mục Trần cho đám người phía trên lo liệu đi!
Mục Trần tốc độ rất cao, cấp tốc vượt đến tầng 4, rồi co người lại tung lên như đại bàng tung cánh, tiếp tục hướng lên trên.
Ở tầng cao thứ hai bên trên, bảy người đều nhìn hắn, ánh mắt bất đồng.
Mục Trần lao đến tầng ba, ở đây có khoảng mười người, linh lực dao động cũng rất cường hãn, không hề kém hơn Ngô Động chút nào.
Nhưng Mục Trần chỉ thoáng liếc nhìn họ, chẳng hề e ngại dừng lại, lắc mình hướng tới thẳng hướng Hạ Du Nhiên, Ma Hình Thiên ở tầng thứ hai.
Chính lúc đó, một tiếng hét to như sấm vang lên.
Một gã nam tử tóc dài áo lam, mặt nghiêm nghị bùng nổ linh lực, lướt tới như chim ưng vồ mồi, mang theo cái bóng to lớn phủ lên Mục Trần.
- Ở lại cho ta!
Cuối cùng cũng có người không cho phép Mục Trần tự tiện xông lên, muốn ra tay đá hắn xuống Cửu Thiên Thang.
← Ch. 0409 | Ch. 0411 → |