← Ch.872 | Ch.874 → |
873: Khoa Lâm
Đây là lần đầu tiên Khoa Lâm đặt chân lên Hoang Châu.
Cảm giác rất tệ.
Trong không khí, năng lượng thưa thớt đến cực điểm, ở lâu thêm một khắc nào y đều cảm thấy khó chịu khắc ấy. Khoa Lâm cảmgiác mình tựa như một con cá rời mặt nước, cảm giác hít thở không thông khiến y cất bước khó khăn. Thậm chí y có thể nhận thấy năng lượng trong cơ thể đang dần dần biến mất, điều này có nghĩa tuyệt đối không thể để chiến đấu vào giai đoạn giằng co, vậy sẽ rất bất lợi đối với bọn họ.
Đây đã định trước là một trận chiến đấu vô cùng gian khổ.
Hoàn cảnh cực đoan hà khắc như thế, vô luận thân thể hay là tâm lý, binh sĩ đều phải gánh lấy áp lực trước nay chưa từng có.
sắc mặt Khoa Lâm rất kém, tình huống còn nghiêm trọng hơn nhiều so với y tưởng tượng.
Ánh mắt y nhìn về phía trinh sát của Tội Vực đang đảo qua đảo lại ở xa xa. Mỗi một nhất cử nhất động của bọn họ đều ở dưới ánh mắt giám thị của Tội Vực. Đây là lần đầu tiên Khoa Lâm trông thấy võ giả của Tội Vực, về chuyện Tội Vực, Thánh Điện luôn luôn giữ kín không nói ra, dân chúng vô pháp tại tư liệu công khai tìm được gì về Tội Vực.
Trinh sát của Tội Vực động tác mẫn tiệp, năng lượng thưa thớt không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với bọn họ, tại hoàn cảnh như vậy bọn họ như cá gặp nước.
Khoa Lâm có thể nhìn thấy cừu hận thấu xương trong mắt võ giả Tội Vực, lá gan bọn họ phi thường lớn, tràn đầy tính công kích, đã có hơn mười tên trinh sát của Khoa Lâm bị đối phương đánh chết.
Khoa Lâm âm thầm lắc đầu, vứt ra khỏi đầu một ít ý nghĩ không thực tế trong lòng mình.
Cừu hận giữa song phương là vô pháp hóa giải, kết thúc trận chiến đấu này, chỉ đến khi máu của một phía chảy hết.
Thần tình Khoa Lâm khôi phục như thường, sau khi nhận được mệnh lệnh, y đặc biệt từ Thánh Điện lấy ra lượng lớn tư liệu về Tội Vực. Về phương thức chiến đấu của võ giả Tội Vực, y đủ hiểu, mà sau khi tìm hiểu ở Hoang Châu năng lượng thưa thớt, y rất nhanh nghĩ ra một ít biện pháp.
Y không đánh trận mà không chuẩn bị.
Khoa Lâm cũng không biết, trong những trinh sát Tội Vực mà ánh mắt y đảo qua có hai con cá lớn.
Huynh muội Đỗ Khắc đang tỉ mỉ quan sát đại doanh của đối phương, bên cạnh bọn họ không có bất cứ hộ vệ nào, điều này làm cho bọn họ nhìn qua không có gì khác biệt với nhựng trinh sát khác. Hành động của hai người bị rất nhiều thuộc hạ phản đối, nhưng mà Đỗ Khắc có đủ tự tin và thực lực.
Tội Vực đệ nhất nhân, tại hoàn cảnh gần giống với Tội Vực này, thực lực của hắn có thể phát huy ít nhất chín thành.
"Thế nào?" Đỗ Khắc hỏi.
Tại phương diện chiến trận binh đoàn, hắn tín nhiệm phán đoán của Đỗ Tâm Vũ.
"Không có kẽ hở." Đỗ Tâm Vũ lắc lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp sáng lên mê người, nội tâm nàng cũng có chút kích động.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đây mới là trận chiến đầu tiên Tội Vực binh đoàn. Tội Vực binh đoàn do Đỗ thị huynh muội xây dựng, cơ hồ bao quát tất cả tinh anh cao nhất của Tội Vực, sau cùng kết minh với Đường Thiên, đánh Tội Môn cũng là do Thần Trang binh đoàn của Đường Thiên. Điều đó cũng dẫn đến một tình huống lúng túng, Tội Vực binh đoàn từ khi thành lập tới nay, bọn họ vẫn chưa được thực chiến.
Trận chiến đầu tiên cũng đã đủ khiến người ta kích động, mà trận chiến đầu tiên là chống lại binh đoàn của Quang Minh Châu, toàn bộ binh đoàn Tội Vực, căn bản không cần động viên, mỗi người tựa như tiêm thuốc kích thích.
Có cái gì so với chiến thắng tử địch làm cho người ta hưng phấn hơn?
Đỗ Khắc cười khẽ: "Nhìn kìa là cái nhân vật lợi hại."
"Đương nhiên lợi hại, Khoa Lâm là một trong mười hai trung tướng, ngoại trừ năm hổ tướng, một trong mười hai người lợi hại nhất." Đỗ Tâm Vũ nhắc nhở: "Hắn bố trí binh doanh phi thường chặt chẽ, không có kẽ hở rõ ràng. Căn cứ tình báo Đường Thiên đưa tới, phong cách chiến đấu của Khoa Lâm này rất vững vàng. Hiện tại xem ra, đúng là như thế."
"Không biết năm hổ tướng là loại phong thái nào." Đỗ Khắc có chút mong đợi.
Đỗ Tâm Vũ không để ý tới huynh trưởng đứng ở bên cạnh có dáng vẻ như thư sinh, ánh mắt nàng chưa từng rời chiến trận của đối phương chốc lát nào, lẩm bẩm: "Tố chất binh sĩ rất cao, không kém hơn chúng ta. Chiến trận phi thường thành thạo, trị số đồng bộ suất mà Đường Thiên nói, khẳng định rất cao. Là một binh đoàn cường đại, vấn đề hiện tại, hắn sẽ giải quyết thế nào?"
Binh doanh sừng sững bất động, nhưng mà tại khu vực ngoài binh doanh mấy chục dặm, là khu vực chiến đấu rất kịch liệt.
Trinh sát của song phương triển khai chiến đấu kịch liệt.
Trinh sát tại bất cứ binh đoàn gì đều là tinh nhuệ, bởi vì trinh sát thường thường đều là dùng phương thức tiểu đội mấy người để chấp hành nhiệm vụ, lúc nào cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm và các loại tình huống đột phát, cho nên cần thực lực cá nhân cường đại.
Theo hiện tại mà xét, trinh sát của Tội Vực tuyệt đối thượng phong.
Mười lăm so với hai.
Trinh sát của Khoa Lâm tử vong mười lăm người, mà phía Tội Vực chỉ có hai người thương vong, tỉ lệ cách xa.
Đỗ Tâm Vũ không bị con số này ảnh hưởng, giọng nói của nàng lành lạnh: "Quang Minh Châu thực sự là khổng lồ, nếu như không có Đường Thiên, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào. Binh đoàn giống như vậy, Quang Minh Châu có tới mười hai cái. Năm hổ tướng càng là kinh người, dưới trướng mỗi hổ tướng tối thiểu có ba binh đoàn cấp bậc này, binh đoàn trực thuộc bọn họ càng cường đại hơn. Thật không biết, Nam Minh của Đường Thiên làm thế nào ngăn cản đại quân của năm hổ tướng."
"Đúng vậy." Đỗ Khắc cũng không khỏi cảm khái: "Hiện tại mới biết được trước đây ếch ngồi đáy giếng. Quang Minh Châu cũng vậy, Đường Thiên cũng vậy, đối chúng ta mà nói bọn họ đều là tứ khổng lồ. Có cừu địch như Quang Minh Châu vậy là bất hạnh của chúng ta, có bằng hữu như Đường Thiên vậy là may mắn của chúng ta. May mắn có thể cho chúng ta trợ giúp, nhưng vận mệnh tộc nhân chúng ta lại cần phải máu tươi và đao kiếm lấy về."
Một câu sau cùng hắn nói như đinh đóng cột.
Đỗ Tâm Vũ quay mặt, nhìn huynh trưởng khuôn mặt đầy kiên nghị.
Đỗ Khắc không lảng tránh ánh mắt Đỗ Tâm Vũ, hắn trầm giọng nói: "Vô luận phải trả cái giá như thế nào, chúng ta phải thắng trận chiến này!"
Đỗ Tâm Vũ cắn môi, nhấn mạnh: "Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!"
Không có ai biết rõ, bọn họ vì trận chiến đấu này, Tội Vực vì trận chiến đấu này, đã nỗ lực nhường nào, nguyện ý trả cái giá gì.
Khoa Lâm kinh nghiệm phong phú, sau khi tự mình kiểm tra hoàn cảnh Hoang Châu, liền cấp tốc định ra kế hoạch chiến đấu.
Khi một nhóm vật tư chiến đấu trọng yếu nhất được đưa đến, y không chút dừng lại nào, hạ lệnh đại quân tiến nhập Hoang Châu. Vì phòng ngừa đường lui của mình bị chặt đứt, y trước tiên an bài binh đoàn của Áo Lợi Phất(Oliver) đóng giữ Tinh môn. Áo Lợi Phất(Oliver) bị bỏ tù, binh đoàn hắn ta cũng gặp tao ương theo, sự kiện Tây Bộ thương hội lại lần nữa đẩy cái binh đoàn này vào địa ngục.
Đến tận khi bọn họ gặp Khoa Lâm, mới lần nữa được coi trọng.
Chuyện thứ nhất khi Khoa Lâm tiến nhập Tây Bộ, đó là hợp nhất đội tinh nhuệ này. Áo Lợi Phất(Oliver) bị bỏ tù, binh đoàn của hắn ta như rắn mất đầu, sĩ khí suy sụp đến cực hạn, nhưng mà thực lực chỉnh thể vẫn chưa chịu ảnh hưởng quá lớn, vẫn là một đội tinh nhuệ có thể dùng.
Hơn nữa chỉ cần đưa tới cho những binh sĩ hoảng sợ cực kỳ này một ít hi vọng, bọn họ nhất định sẽ liều mạng chiến đấu.
Binh lực trên tay Khoa Lâm không đủ, cái binh đoàn này vô luận như thế nào cũng mạnh hơn nhiều so với những binh đoàn địa phương pháo hôi kia.
Có một đội tinh nhuệ như thế đóng giữ đường lui, Khoa Lâm triệt để yên tâm. Kim Châu phỉ vừa mới xuất hiện tại Vĩnh Minh Châu, cách nơi này cực xa. Khả năng Bạch Dã Châu gặp phải công kích là rất thấp, nhưng mà vốn cẩn thận, Khoa Lâm vẫn bố trí hậu chiêu.
An bài tốt đường lui, Khoa Lâm lập tức suất lĩnh đại quân lại lần nữa tiến nhập Hoang Châu.
Sau khi tiến vào Hoang Châu, đại quân trực tiếp nhằm phía cứ điểm Tội Môn đi tới. Tuy rằng trinh sát phe mình không bằng trinh sát Tội Vực, nhưng mà Khoa Lâm vẫn kiên trì không ngừng phái trinh sát ra, dù cho trinh sát tử thương thảm trọng.
Dùng lượng lớn thương vong để nhận tình báo quý giá. Toàn bộ Hoang Châu, ngoại trừ Cứ điểm Tội Môn, dư nghiệt Tội Vực cũng không xây dựng cứ điểm tại nơi khác. Cái này có nghĩa, bọn họ chỉ cần phá được Cứ điểm Tội Môn là có thể lại lần nữa giam nhốt dư nghiệt Tội Vực vào trong cái lao lung Tội Vực kia.
Điều này làm cho Khoa Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Thế cục khẩn trương như thế, thời gian dị thường quý giá, y sợ nhất chính là một trận đánh giằng co.
Lượng lớn trinh sát Tội Vực như con ruồi đảo quanh đại quân, để tìm đến cơ hội. Khoa Lâm không thèm để ý chút nào, nhìn như không thấy. Trinh sát của Tội Vực thực lực cá nhân xuất sắc, nhưng mà đối diện chiến trận dày đặc, bọn họ không có bất cứ uy hiếp gì.
Về phần quan sát rình mò, Khoa Lâm không quan trọng, một trận chiến này vốn là một trận chiến đường đường chính chính, không có quá nhiều biến hóa.
Tại cách Cứ điểm Tội Môn mười dặm, đại quân dừng lại, dựng binh doanh. Con số trinh sát đông đảo tựa như bầy sói, rình mò ở xa xa.
Khoa Lâm không để ý những trinh sát kia, tuy rằng số lượng bọn họ có chút nhiều, nhưng mà hỗn loạn, cũng chỉ là một đám ô hợp. Tại trong chiến tranh đại quy mộ, thực lực cá nhân không có tác dụng quá lớn, thực lực những trinh sát này có cường hơn, số lượng có nhiều hơn, cũng không thay đổi được sự thực là một đám ô hợp.
Ánh mắt y hướng tới Cứ điểm Tội Môn ở phía xa.
Tội Vực xưng là Thành hoang, nhưng mà Khoa vẫn kiên trì gọi là Cứ điểm Tội Môn, đây là địa bàn của Quang Minh Châu, dư nghiệt Tội Vực có tư cách gì đặt tên?
Đã nhìn quen cứ điểm Quang Minh uy nghiêm đại khí, cái cứ điểm trước mắt này ở trong mắt Khoa Lâm có thể nói đơn sơ vô cùng. Tuy thế y không nóng lòng tiến công, mà là hạ lệnh đóng quân.
Từng cái quân doanh sâm nghiêm đâu vào đấy bắt đầu thành lập.
Dù cho toàn bộ chuẩn bị lúc trước đều là y nghĩ hết biện pháp tốc chiến tốc thắng, nhưng mà khi chiến đấu thật sự bắt đầu, y lại bỏ qua một điểm này. Từng mệnh lệnh không ngừng truyền đạt xuống, y lui tới dò xét, cẩn thận tỉ mỉ.
Đỗ Khắc và Đỗ Tâm Vũ tại cứ điểm nhìn xa xa, từng cái quân doanh mọc lên khỏi mặt đất, chỉnh tề sâm nghiêm, cảnh tượng đầy sát khí.
"Đối thủ rất cường a." Giọng Đỗ Tâm Vũ tán thán.
Dù là người thường như Đỗ Khắc cũng có thể nhìn ra trình độ Khoa Lâm cực cao. Từ khi tiến đến, tới lúc đóng quân, lại đến dựng doanh địa, toàn bộ quá trình đâu vào đấy, trật tự ngay ngắn, mỗi một binh sĩ đều biết rõ mình phải làm cái gì. Trinh sát của Tội Vực nhìn chằm chằm, tìm không được chút cơ hội nào, chỉ có thể ở cách đó không xa giương mắt nhìn.
Tuy rằng biết rõ trinh sát phát huy không được tác dụng quá lớn, nhưng mà Đỗ Tâm Vũ vẫn phái ra lượng lớn trinh sát.
Tại Tội Vực, binh đoàn ít đến thương cảm, nhưng mà võ giả có thực lực đảm nhiệm trinh sát nhiều không kể xiết. Nàng không trông chờ những trinh sát này có thể đối với địch có bao nhiêu sức sát thương, có thể phân tán một chút sự chú ý của địch nhân là được.
Đỗ Tâm Vũ rất rõ ràng mình là một tay mới, tất cả lợi thế có thể lợi dụng, nàng đều sẽ dùng tới không chút do dự.
Nhưng mà vốn tinh tế, Khoa Lâm hiển nhiên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Đỗ Tâm Vũ khẽ biến, đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước quân doanh, Đỗ Khắc bên cạnh nàng sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Nồng nặc năng lượng như suối phun từ quân doanh địch nhân phóng ra.
Hơn mươi phút sau, năng lượng nồng nặc, bao phủ khắp quân doanh của Khoa Lâm, chúng nó cũng không tiêu tán, quân doanh có một loại lực vô hình, vững vàng trói buộc linh lực được phóng ra tại quân doanh.
Trên cứ điểm mọi người không khỏi căng thẳng.
Một trận này, không dễ đánh!
← Ch. 872 | Ch. 874 → |