← Ch.0130 | Ch.0132 → |
Dịch giả: Bluesphere
Biên: hungprods
Tuy nhiên Yêu Viên lông vàng bên trong pháp trận dường như cũng cảm ứng được cấm chế đang gia tăng, lúc này giận dữ vũ động cự côn trong tay càng thêm cuồng bạo, côn ảnh như núi điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng, từng đợt chấn động một lần nữa ‘ầm ầm’ truyền ra bên trong khí đen.
Điều này khiến cho Dương Càn vốn chỉ muốn pháp trận ổn định một chút sẽ lập tức rời khỏi, không thể không liên tục kêu khổ tiếp tục ở lại trong pháp trận, điên cuồng rót Pháp lực trong cơ thể vào trận kỳ.
Lúc này ở bên trong tòa pháp trận, khí đen và côn ảnh hung hăng va chạm với nhau, thỉnh thoảng phóng lên trời từng cái vòng rồng màu đen, khiến cho khắp cấm chế đều liên tục rung chuyển.
Ngoài bìa rừng, thân hình Liễu Minh lắc lư một cái đã xuất hiện bên cạnh Yêu Viên lông xám đang bị Bạch Cốt Hạt gắt gao kẹp chặt hai chân. Đồng thời vài đạo kiếm khí màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức chém Cự Viên thành mấy khúc, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Sau đó thân hình Liễu Minh không dừng lại chút nào, một tay giơ lên, bốn năm đạo Phong Nhận bắn tới một chiến đoàn khác.
Ở phía bên kia, thanh niên mặt đen lại lần nữa thi triển bí thuật Luyện Thể, đang huy động một cây côn màu vàng dùng cứng đối cứng chiến đấu với Yêu Viên lông đen.
Tuy nhiên, so với Yêu Viên lông xám, thực lực Yêu Viên lông đen rõ ràng cường đại hơn nhiều, thanh niên mặt đen một chọi một với nó, mặc dù vận dụng liên tiếp nhiều bí thuật phụ trợ nhưng vẫn không thể địch lại, liên tiếp lui về phía sau.
Nếu không phải trên đầu vai gã chẳng biết từ lúc nào đã biến hóa ra hai cơ quan hình ống không dài lắm màu bạc có thể chuyển động linh hoạt, thỉnh thoảng lại phun ra từng đoàn Lôi Hỏa màu bạc làm cho Yêu Viên phải tạm thời tránh đi, chỉ sợ gã đã không thể chống đỡ nổi.
Yêu Viên lông đen cầm thiết bổng trong tay hung hăng đập mạnh về phía trước ba cái, chấn lui thanh niên mặt đen vài bước về phía sau, khi nó đang định tiến lên tiếp tục ra tay, chỉ nghe được mấy tiếng "xùy xùy" vang lên, mấy đạo Phong Nhận bắn tới.
Yêu Viên gầm nhẹ một tiếng, thiết bổng trong tay bỗng nhiên quét ngang ra phía trước người, sau khi khua lên mấy cái, mấy đạo Phong Nhận liền phát ra tiếng giòn vang, tất cả đều bị thiết bổng đập bay đi.
Chỉ một thoáng trì hoãn, đôi cánh bạc sau lưng thanh niên mặt đen đột nhiên vỗ mạnh, thân hình thoáng cái phóng thẳng lên trời, sau khi xoay quanh một vòng, hai cánh run lên, lúc này vô số tia sáng bạc trắng từ đó bắn ra, rõ ràng là vô số cây châm màu bạc nhỏ như lông trâu.
Hắc Viên phía dưới thấy vậy không hề sợ hãi, thiết bổng trong tay nhoáng lên, mang theo cuồng phong gào thét hóa thành một vùng côn ảnh, bảo hộ thân mình của nó vào trong.
Những tia sáng bạc trắng kia thoạt nhìn rập rạp chằng chịt trông như một cơn mưa rào, nhưng chưa chính thức tiếp xúc với côn ảnh đã bị kình phong cuốn bay đi, toàn bộ đều biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếp đó, hai cái ống ngắn màu bạc hai bên vai thanh niên mặt đen bỗng vang lên tiếng ‘phốc’ ‘phốc’ lóe lên anh sáng màu bạc, hơn mười đoàn Lôi Hỏa màu bạc phun ra. Cặp cánh sau lưng điên cuồng vỗ vài cái, gã lập tức bắn thẳng xuống phía dưới như một mũi tên.
Đống thời gã mượn nhờ lực lao xuống này, cái côn màu vàng trong tay cũng thuận thế đập xuống.
Cùng lúc đó, Liễu Minh sau mấy cái chớp động cũng đã tới phụ cận, không nói câu nào đoản kiếm màu xanh run lên, sau vài tiếng "vèo" "vèo", bốn năm đạo Kiếm khí xanh thẫm nối đuôi nhau thành một đường bắn đi.
Mặc dù trước đó hai người không hề tập luyện qua lần nào, nhưng thời điểm liên thủ lại phối hợp không chê vào đâu được.
Hắc Viên đương nhiên cũng phát hiện bản thân đã bị vây công, hơn nữa công kích của hai người đều rất mạnh mẽ, không bên nào có ý định nương tay.
Lúc này nó gầm lên giận dữ, bộ lông dựng đứng lên, thiết bổng trong tay bỗng nhiên nhoáng một cái, sau đó từ một phân thành hai, biến ảo ra hai đạo côn ảnh cực lớn cao vài trượng, mỗi đạo chia ra bắn thẳng tới chỗ Liễu Minh và gã thanh niên mặt đen trên không trung.
"Oanh", "oanh" hai tiếng nổ mạnh long trời lở đất hầu như truyền ra cùng một lúc.
Bên phía Liễu Minh, từng đạo kiếm quang và từng đạo sóng khí đan vào nhau mà nổ tung ra.
Về phần Cự Viên lông đen trên không, Lôi Hỏa màu bạc, cây côn màu vàng và côn ảnh màu đen hung hăng đâm vào nhau, sau đó một cỗ sóng khí kinh người cuốn ra.
Yêu Viên gầm lên một tiếng, thân hình đột nhiên trầm xuống, hai chân không ngờ lại lún sâu trong bùn đất tới ngang đầu gối.
Biểu hiện của gã thanh niên mặt đen trên không trung lại càng không chịu nổi, bị một luồng sức mạnh đập thẳng vào, thân hình chấn động bay ra ngoài, lăn lộn liên tiếp mười mấy vòng, mới há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mới có thể ổn định lại thân hình trong hư không một lần nữa.
Phen này dùng cứng đối cứng, dù có Liễu Minh làm cho Hắc Viên phải phân tán non nửa sự chú ý, nhưng cũng làm cho thanh niên mặt đen chịu một chút thiệt thòi.
Đương nhiên, tình hình Yêu Viên này cũng không tốt lắm, hai bắp chân nó lún sâu trong bùn đất, vậy mà lại tê dại không thể nào nhúc nhích được.
Tuy nhiên đúng lúc này, Liễu Minh lại không nói hai lời, một chân giẫm mạnh lên mặt đất, hóa thành một cái bóng mờ bắn tới chỗ Yêu Viên.
Cự Viên lông đen thấy vậy, gầm nhẹ một tiếng đe dọa, cánh tay khẽ động, thiết bổng màu đen liền rít lên tiếng xé gió quét tới. Mặc dù nó chưa thật sự quét trúng, nhưng một luồng sức mạnh vô hình đã ập tới chỗ Liễu Minh.
Tinh quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, thân hình uốn éo, sau đó liền bay bổng theo luồng sức mạnh vô hình kia, giống như lá liễu bay trong gió, lướt qua phía trên thiết bổng màu đen.
Đồng thời trong miệng hắn lẩm bẩm, một tay bấm niệm pháp quyết rồi giơ lên, ba quả cầu lửa đỏ thẫm bắn ra.
Nhưng có một điều không ai chú ý tới chính là, ngay khi quả cầu lửa bắn ra, một đám bích mang (*) từ giữa ngón tay Liễu Minh cũng lóe lên mà bắn đi.
(*) gai nhọn màu xanh ngọc bích.
Cự Viên lông đen tự nhiên cũng không chú ý tới việc đó, hai bàn tay to đầy lông đột nhiên vỗ xuống, đánh tan ba quả cầu lửa kia.
Nhưng lúc này, trong nháy mắt nó đã lộ ra sơ hở, sau khi bích mang lóe lên một cái đã dùng một tốc độ khó có thể hình dung xuyên thủng qua một con mắt cực lớn của Hắc Viên.
Yêu Viên kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, sau đó trong cơn đau nhức kịch liệt, bỗng nhiên quăng thiết bổng đi, hai tay hung hăng đập xuống mặt đất, hai bắp chân cuối cùng cũng rút lên khỏi bùn đất, chạy như điên thẳng tới phía Liễu Minh.
Lúc này nó chỉ còn mở được một con mắt, con mắt còn lại phun ra một vòi máu tươi, chảy ròng ròng xuống trông rất dữ tợn, hiển nhiên là hận Liễu Minh thấu xương, cơ bản không thèm quan tâm đến gã thanh niên mặt đen trên không trung.
Thanh niên mặt đen thấy thế, tự nhiên vừa mừng vừa sợ. Lúc này gã quát khẽ một tiếng, trước tiên ổn định lại Pháp lực đang chấn động trong cơ thể, sau đó định cầm cái côn màu vàng xông lên.
Nhưng đúng lúc này, phía dưới lại nổi lên dị biến.
Yêu Viên lông đen vừa lao ra được hai bước, trong bùn đất phía dưới đột nhiên tách ra, hai cái càng lớn đen sì chui lên, nhanh như điện xẹt kẹp chặt lấy một cái bắp chân đầy lông lá.
Hắc Viên rống to một tiếng, hầu như theo bản năng hơi cúi người xuống, một bàn tay đập mạnh xuống đất.
Tiếng ‘xuy xuy’ vừa vang lên, hơn mười đường sáng màu xám cũng từ trong đất bắn ra, lóe lên một cái đã xuyên thủng qua bàn tay to lớn đó.
Cự Viên đau đớn rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, nhưng trong lúc nổi giận, bàn tay kia đột nhiên nắm chặt thành quyền, giống như một cái chùy lớn hung hăng đập xuống mặt đất.
"Oanh", một tiếng trầm đục vang lên.
Một hố đất cực lớn, đường kính hơn một trượng xuất hiện dưới bàn chân Yêu Viên.
Toàn bộ thân hình Bạch Cốt Hạt thoáng cái đã hiện ra trong hố đất, hơn nữa dáng vẻ còn như đang bị choáng váng.
Trên mặt Cự Viên hiện lên nét dữ tợn, bắp chân đột nhiên run lên, một luồng sức mạnh truyền ra, lập tức hất bay hai cái càng lớn ra. Sau đó một cánh tay của nó nhanh như điện chụp xuống, mạnh mẽ bắt lấy Bạch Cốt Hạt trên mặt đất, năm ngón tay vừa dùng lực bóp chặt khiến Cốt Hạt không thể nào nhúc nhích được nửa phân.
Nếu không phải vì thân mình Bạch Cốt Hạt vô cùng cứng rắn, chỉ sợ lần này đã bị trực tiếp bóp vỡ.
Nhưng Hắc Viên đương nhiên sẽ không thỏa mãn chỉ với kết quả đó, cái miệng đầy răng nanh sắc bén há to ra, định đưa Bạch Cốt Hạt vào miệng rồi trực tiếp cắn nát, để báo được mối thù trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Cốt Hạt lại kêu lên "oa" "oa" vài tiếng, đột nhiên một đoàn sương mù nồng đạm màu tím từ trong miệng phun ra. Trong khoảng cách gần như vậy, vừa vặn phun thẳng lên trên gương mặt của Cự Viên.
Cự Viên hét thảm một tiếng, ném mạnh Bạch Cốt Hạt xuống đất, hai tay che mặt rống to.
Một màn nhìn như phức tạp chậm chạp, nhưng thực tế cũng không quá hai nhịp thở mà thôi.
Liễu Minh thậm chí còn đang lơ lửng chưa hạ xuống đất, tận mắt thấy một màn này, đuôi lông mày nhảy lên, một ngón tay điểm vào hư không về phía Yêu Viên.
"Phốc" một tiếng!
Bích mang biến mất kia từ không trung gần đó lần nữa hiện ra, sau một cái chớp động liền chui vào một bên tai của Hắc Viên, trong nháy mắt lại mang theo một dòng máu tươi xuyên thủng sang phía tai bên kia. Sau đó mới lóe lên một cái bắn ngược trở về, chui vào trong tay áo Liễu Minh không thấy bóng dáng.
Yêu Viên lông đen lập tức ‘hộc hộc’ vài tiếng, thân hình khổng lồ mềm nhũn ngã xuống mặt đất, cứ như vậy mà mất đi sức sống.
Tuy nhiên lúc này, hai cánh tay của Yêu Viên cũng trở nên thâm đen xen lẫn đỏ lựng, mười lỗ thủng trên bàn tay cũng hóa thành máu đen, bắt đầu hòa tan ra.
"Bạch sư đệ, thật sự là thủ đoạn lợi hại, vậy mà có thể tự mình giải quyết được đầu Yêu Viên này!" Thanh niên mặt đen bây giờ mới từ không trung chậm rãi hạ xuống, ánh mắt nhìn qua Liễu Minh mơ hồ có vẻ hoảng sợ.
"Vân huynh quá khen, vừa rồi nếu không phải ngươi hấp dẫn sự chú ý của nó thì ta cũng không thể dễ dàng đắc thủ như vậy được. Trước tiên Vân huynh đi giúp đỡ Dương sư huynh đi. Bây giờ hắn vẫn chưa trở về, xem ra bên kia chắc là đã gặp phiền toái. Hiện giờ ta sẽ cùng Kim sư đệ giải quyết đầu Yêu Viên lông xám còn lại, sau đó sẽ lập tức tụ hợp với các ngươi." Liễu Minh mỉm cười, nhìn về phía pháp trận phía trong rừng rồi nói.
"Tốt. Túi mật của đầu Hắc Viên này sẽ thuộc về ngươi. Trước tiên ta đi giúp đỡ Dương Càn một chút." Sau một phen suy tính, thanh niên mặt đen lập tức đáp ứng. Đôi cánh sau lưng run lên, liền biến thành một đoàn sáng màu bạc bắn về phía rừng rậm.
Lúc này Liễu Minh dùng thần niệm câu thông Cốt Hạt, để cho nó lấy túi mật của Hắc Viên. Sau đó hắn quay người lại, đi tới chiến đoàn bên kia.
Ở bên kia, ba đầu Thanh Lang Khôi Lỗi vẫn đang dây dưa với đầu Yêu Viên lông xám.
Kim Vũ cũng đã tới gần từ bao giờ, đang ẩn núp sau một cây đại thụ cách đó không xa, hết sức chăm chú thi triển thuật Khôi Lỗi.
Lúc này, hiển nhiên gã đã rút kinh nghiệm từ lần trước, chỉ cho Thanh Lang Khôi Lỗi liên tục dây dưa không thôi, căn bản không dám cứng rắn va chạm với Yêu Viên lông xám tí nào.
Ngay lúc Kim Vũ phát hiện Liễu Minh đi tới, biểu hiện ngưng trọng trên gương mặt cũng buông lỏng xuống khá nhiều.
Sau nửa canh giờ, trong rừng rậm phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, một quả cầu ánh sáng cực lớn như Mặt Trời bỗng nhiên hiển hiện, bộc phát ra sóng khí kinh người, thậm chí cuốn đổ tất cả cây cối trong khu vực phụ cận.
Mà sau khi quả cầu ánh sáng màu trắng biến mất, ở trung tâm rõ ràng xuất hiện thêm một cái hố to lớn gần một mẫu, pháp trận cấm chế được bố trí xung quanh lại càng không còn sót lại chút gì.
← Ch. 0130 | Ch. 0132 → |