← Ch.0459 | Ch.0461 → |
Dịch giả: Thienthan200
Biên: nila32
Tại thời điểm cuối cùng, Liễu Minh cũng không lấy tính mạng nam tử mặt sẹo. Thứ nhất, hắn cùng với người này không oán không cừu, chỉ vì đánh cuộc, người chiến thắng có thể đổi lấy Hư Không Trúc mà thôi, hắn cũng không nguyện vì Phong Trạm mà gây thù hằn vô cớ. Thứ hai, đáy lòng của hắn mơ hồ cảm thấy lần đánh cuộc này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, cho nên cẩn thận làm việc thì tốt hơn.
"Lần quyết đấu này, Trường Phong Hội chiến thắng!" Nữ ni áo bào xanh phát hiện thanh niên mặt sẹo đã đánh mất ý thức, lúc này tuyên bố kết quả tỷ thí, sau đó ánh mắt hữu ý vô ý đánh giá họ Liễu một phen.
Giờ phút này, không chỉ có nàng, mà những người đang xem cuộc chiến, tám chín phần mười đều đưa mắt nhìn về phía thanh niên áo bào xám đang chậm rãi đi ra đang từ bên trong trận pháp. Kết quả, trong lúc nhất thời, hiện trường không khỏi có chút an tĩnh lại. Lúc trước bởi vì màn cát màu vàng ngăn cản, hết thảy phát sinh bên trong mọi người cũng không biết. Từ lúc toàn thân Liễu Minh hắc khí bốc lên chui vào bên trong màn cát màu vàng, đến khi thanh niên mặt sẹo toàn thân uể oải từ màn cát đột nhiên xuất hiện trong động khẩu bay ra thật nhanh, trước sau bất quá mấy hơi thở công phu, điều này tự nhiên làm tăng thêm mấy phần sắc thái thần bí. Liễu Minh cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người tại hiện trường, trong nội tâm không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng thần sắc trên mặt không đổi, di chuyển về hướng Trường Phong Hội.
Bên kia, Độc Cô Ngọc tại nhìn thấy đệ tử hôn mê, sắc mặt lập tức tái nhợt vô cùng, vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng thế nhưng trải qua hai đợt lại đều thất bại. Mà đệ tử thân truyền tại dưới tình huống Cửu chuyển Bích Mãng xà công đại thành, lại bị một gã Khách khanh không có danh tiếng gì của Trường Phong Hội đánh bại, càng khiến cho Độc Cô Ngọc âm thầm cảm thấy tức giận. Bên cạnh, cách đó không xa, mỹ phụ họ Tiếu, ngọc dung cũng có chút tái xanh. Đạo sĩ họ Thạch đồng dạng lộ vẻ ngoài ý muốn, hiển nhiên lão cũng bị thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Liễu Minh làm cho giật mình.
Phong Trạm vừa mừng vừa sợ tiến lên đón chào Liễu Minh:
"Liễu khách khanh ra tay thật sự là bất phàm, trước mắt ba người của Kim Ngọc Minh đều đã bật bãi, Thiên Cầm Tông cũng chỉ còn lại hai người mà thôi." Phong Trạm cười hặc hặc, đối với Liễu Minh khen không dứt miệng.
Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên khách khí vài câu.
"Liễu khách khanh, bên trong bình này chứa một ít khối đan dược mà Phong mỗ tiêu phí giá cao thu mua, rất có hiệu quả với việc khôi phục pháp lực." Phong Trạm một phen tư lượng, liền từ trong đạo bào lấy ra một cái bình ngọc phỉ thúy, đưa cho Liễu Minh, trong mắt tựa hồ còn lưu một tia đau lòng.
Liễu Minh cũng không khách khí, cảm ơn một tiếng, kế tiếp nhận bình ngọc, mở nút lọ ra, lập tức một mùi thơm ngát nồng đậm đến cực điểm từ đó bay ra, hít vào tinh thần lập tức sảng khoái, quả nhiên không phải đan dược bình thường sau đó ăn vào một viên, rồi ngồi nghỉ ngơi ngay tại bên cạnh.
Lúc này, trải qua hai đợt thi đấu kịch liệt dị thường, hôm nay trên trận chỉ còn lại Liễu Minh bên Trường Phong Hội cùng Già Lam và tên đại hán tóc đỏ phía Thiên Cầm Tông. Về phần Kim Ngọc Minh, sau khi thanh niên mặt sẹo bị đánh bại, đã sớm bị loại khỏi ván cược nhưng Độc Cô Ngọc cùng mỹ phụ họ Tiếu mặc dù sắc mặt lạnh như băng, lại không hề có ý rời đi mà chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát, tựa hồ như phải đợi kết quả đánh cuộc cuối cùng.
Về phần đạo nhân họ Thạch cùng nữ ni áo bào xanh, sau khi thương lượng một phen liền quyết định không cần nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu vòng rút thăm thứ ba. Theo sự tuyên bố của nữ ni áo bào xanh, trước người, lần nữa lơ lửng lên một cái bình bát ngân quang (chén ăn của nhà sư).
Vòng rút thăm thứ ba, tất nhiên là Liễu Minh đối chiến một trong hai người Thiên Cầm Tông, cho nên trong đó chỉ có hai thăm chứa số một cùng một thăm trống không. Già Lam như trước là người thứ nhất, chỉ thấy cánh tay ngọc một cái thoáng chớp, trong tay liền xuất hiện một cái thăm bằng trúc.
"Số một!"
Đôi mắt đẹp Già Lam lưu chuyển một chút tại bên trên cây thăm bằng trúc, liền nhẹ giọng nói.
Đại hán tóc đỏ tức thì thò tay một trảo, từ trong ngân bát nhiếp đến trong tay một trong hai cây thăm bằng trúc cuối cùng, tập trung nhìn vào, chỉ có thể cười khổ một cái lại, cũng là số một.
Hai gã đệ tử đồng tông một tổ, theo như quy tắc tự nhiên không tính, nhất định một lần nữa rút thăm.
Kết quả một màn quỷ dị xuất hiện. Liên tiếp ba lượt, đại hán tóc đỏ cùng Già Lam đều bắt được cùng một tổ. Điều này làm cho mọi người xung quanh đều có chút trợn mắt há hốc mồm. Ngay đến Già Lam vẫn luôn lạnh nhạt cũng phải nhíu mày một cái.
"Liễu tiểu hữu hay là ngươi rút thăm trước đi." Nữ ni áo bào xanh thấy nhiều lần rút thăm đều cho kết quả giống nhau, cũng có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn sang Liễu Minh đồng nói ra.
Họ Liễu thấy không có vấn đề gì bèn đưa tay vươn vào bên trong ngân bát, tùy ý lấy ra cây thăm bằng trúc, dĩ nhiên là một cây thăm bằng trúc trống không. Tự nhiên, vòng thứ tư lần nữa hết hiệu lực, nữ ni đành phải để cho Liễu Minh một lần nữa lấy một cây. Rút cuộc lần rút thăm thứ năm, Liễu Minh đấu với đại hán tóc đỏ. Thấy kết quả như vậy, đại hán tóc đỏ sắc mặt lập tức có chút khó chịu, biết rõ đối chiến với Liễu Minh, phần thắng không lớn.
"Kẻ này tuy mạnh, nhưng trận chiến trước đó đã khiến hắn tiêu hao không ít pháp lực. Ngươi chớ sinh lòng khiếp đảm, nếu như không địch lại, tận khả năng ưu tiên tiêu hao chút ít pháp lực là được, sau đó nhận thua là chính. Nếu như có thể bức hắn lộ ra thủ đoạn khác thì càng tốt, ta ở một bên có thể bảo vệ ngươi vô sự." Nữ ni áo bào xanh nhận ra vẻ ủ rũ trên khuôn mặt đại hán tóc đỏ, bèn truyền âm dặn dò gã một câu.
Đại hán tóc đỏ nghe vậy mới hơi lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, hướng trung ương pháp trận đi đến. Trong lúc đó, Liễu Minh mang thần sắc lạnh nhạt sớm đã chờ tại trong trận.
Đại hán tóc đỏ tiến đến đối diện Liễu Minh, tay áo run lên, một thanh ngọc xích màu xanh sáng long lanh óng ánh liền run lên. Tiếp theo một đạo pháp quyết đánh ra, vật rời khỏi tay, quay tít một vòng xuống, chung quanh từng điểm ánh sáng màu xanh bắt đầu ngưng tụ.
"Phốc" một tiếng!
Gã lại bóp nát một trương Phù Lục màu bạc, dán lên trên người. Đồ vật này tựa hồ có hiệu quả kích phát Pháp lực, trong thời gian ngắn, chỉ thấy tốc độ xoay tròn của linh xích trong không trung càng lúc càng nhanh, ánh sáng màu xanh ngưng tụ càng dày đặc, về sau lại huyễn hóa thành hình con chim khổng lồ xanh biếc.
Hai mắt cự điểu lưu chuyển tinh quang. Đôi cánh mở ra, từng trận cuồng phong nổi lên, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, hướng Liễu Minh gào thét mà đến. Họ Liễu nhìn thấy đại hán tóc đỏ vừa lên trận, liền đem hết pháp lực triển khai thế công sắc bén như thế, hai mắt có chút nhíu lại.
Hắn lúc này chân sau đạp một phát, thân ảnh mơ hồ, liền lui nhanh về sau mấy trượng, khó khăn lắm tránh khỏi các tia sáng màu xanh đang phụt ra liên tiếp từ trong miệng chim khổng lồ. Đồng thời tay áo run lên, kiếm nhỏ màu bạc liền xuất hiện trong tay, điên cuồng điều động vào trong đó.
Một tiếng kiếm minh chói tai!
Một đạo ngân hồng rời khỏi tay, chém tới một cánh Thanh Điểu. Đôi cánh chim khổng lồ sáng ngời, nhanh chóng nghiêng người một cái tránh được đạo ngân hồng, trong miệng một đoàn ánh sáng màu xanh lần nữa phun ra, xoay lại đón đạo ngân hồng đang quay về.
"Phốc" một tiếng trầm đục.
Tại ngân quang và thanh mang chớp động đan vào, ánh sáng màu xanh lập tức vỡ tan thành mảnh nhỏ rồi biến mất. Một đạo ngân hồng so với lúc trước ảm đạm vài phần từ đó xuyên qua, trong nháy mắt đã xuyên thủng phần cánh cự điểu. Chim khổng lồ màu xanh gào thét một tiếng, thân hình run lên, đột nhiên giương cánh lui về sau. Liễu Minh biến đổi kiếm quyết, một ngón tay điểm về phía đạo cầu vồng giữa không trung.
Lúc này ngân hồng có chút ngưng lại. Mặt ngoài thân kiếm nổi lên đạo đạo tia sáng trắng bạc, ngưng kết thành một đạo kiếm ảnh cực lớn, cũng "Vèo " một tiếng, kích bắn về phía chim khổng lồ. Dưới sự điều khiển của đại hán tóc đỏ, cự điểu dốc sức liều mạng huy động hai cánh, mặt ngoài cánh bỗng nhiên hiển hiện một mảnh Linh văn màu xanh, xoáy lên từng trận vòi rồng, hướng ngân hồng một cuốn mà đi. Nhưng mà ngân hồng hào quang cực thịnh, liền không chút nào bị ngăn trở, từ bên trong từng trận vòi rồng xuyên qua, một kích xuyên thủng đầu lâu cực lớn của Thanh Điểu.
Thanh Điểu gào thét một tiếng, từ không trung rơi thẳng xuống, cũng tại trên đường rơi xuống dần dần hóa thành từng điểm thanh mang theo gió biến mất, một lần nữa hóa thành một thanh ngọc xích màu xanh rơi trên mặt đất.
Nơi xa, sắc mặt đại hán tóc đỏ lập tức trở nên tái nhợt dị thường.
Cùng lúc đó, Liễu Minh hư không một điểm, phi kiếm màu bạc xoay quanh một cái trên không trung, lần nữa hóa thành một đạo ngân hồng lao thẳng phía đại hán tóc đỏ. Dưới sự kinh hãi, trong miệng đại hán tóc đỏ bay ra một cái tiểu thuẫn đen kịt, sau đó lại nhổ ra một đám tinh huyết, đón gió hóa thành một đoàn huyết vụ chui vào trong tiểu thuẫn, đồng thời trong miệng nói lẩm bẩm, một tay hư không một điểm. Tiểu thuẫn lóe lên hào quang, lập tức dùng tốc độ bất khả tư nghị hóa thành một mặt cự thuẫn đen sì như mực, mặt ngoài mơ hồ còn có thể thấy được huyết sắc Linh văn chớp động.
"Phanh!" Một tiếng nổ vang.
Trước mắt, tia sáng hình gai trắng bạc lóe lên, cự thuẫn màu đen nhìn như cứng rắn dị thường đột nhiên run lên, trung tâm cự thuẫn bị ngân hồng chém vỡ ra một cái lỗ nhỏ, nhưng sau một khắc huyết vụ bốc lên, lại lập tức khôi phục như ban đầu.
Ánh mắt Liễu Minh lạnh lẽo, lần nữa thúc giục kiếm quyết, Ngân Kiếm tại giữa không trung sau một cái xoay quanh, phát ra tiếng vang "XÌ... XÌ..." xé gió, lần nữa chém xuống tấm thuẫn màu đen.
Sau một khắc, một tiếng giòn vang!
Mặt ngoài thiết thuẫn, huyết sắc Linh văn chợt hiện vài cái, một tiếng giòn vang vỡ vụn phát ra.
Đại hán tóc đỏ chợt cảm thấy một cỗ man lực bỗng nhiên vọt tới, thân hình không khỏi đạp đạp hướng về sau, tránh khỏi vài bước mới thoáng dừng một chút.
Mà nguyên bản Liễu Minh đứng ở đằng xa, đột nhiên, thân ảnh một cái mơ hồ, liền thoáng hiện trước người, đồng thời, một nắm đấm mang theo khí thế kinh người cùng hắc khí lượn lờ cũng lập tức đánh ra.
Hộ thân Cương khí của đại hán tóc đỏ vỡ tan trong tiếng "Phanh" vang dội, thân hình lcủa gã chấn động đạp đạp rút lui mấy bước ra xa, sau đó loạng choạng, ngã trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, cả khuôn mặt bởi vì thống khổ đã trở nên vặn vẹo thành vô cùng khó coi.
"Ngừng... Ngừng... thần lực đạo hữu kinh người, tại hạ nhận thua." Ngay tại lúc Liễu Minh lại một lách mình xuất hiện trước mặt, đại hán tóc đỏ đột nhiên hai tay nhanh chóng đong đưa giơ lên, trong miệng chủ động nhận thua.
Liễu Minh nghe vậy mỉm cười, lúc này mới tản đi hắc khí quấn quanh hai tay.
Đại hán tóc đỏ buông lỏng thần sắc, thân thể đột nhiên lắc mạnh một cái. Sau khi nhổ ra một bụm máu tươi, gã liền uể oải ngã vật xuống sàn đấu.
"Trường Phong Hội chiến thắng!"
Nữ ni áo bào xanh mặc dù trong nội tâm không vui, nhưng chỉ có thể trước mặt mọi người tuyên bố.
"Đa tạ!"
Liễu Minh, thần sắc bình tĩnh hướng đại hán nói một câu, liền xoay người hướng chỗ Trường Phong Hội bay đi.
Phong Trạm trong lúc mừng rỡ, lại lên tiếng khích lệ Liễu Minh một phen. Đại hán tóc đỏ sớm đã mất đi chiến lực, lập tức được vài tên đệ tử Thiên Cầm Tông tiến lên giúp đỡ đưa xuống, vừa bước đi liền phục dụng mấy viên thuốc dùng trị liệu thương thế.
"Sắc trời hôm nay đã tối, Liễu tiểu hữu phía Trường Phong Hội cùng Già Lam bên Thiên Cầm Tông cũng đều đã trải qua mấy trận chiến, pháp lực cùng thể lực tiêu hao không ít. Xét thấy một trận chiến cuối cùng mang tính trọng đại, hôm nay tái chiến có phần bất công cho nên bần ni đề nghị trận chiến cuối cùng ngày mai lại tiếp tục, không biết ý chư vị như thế nào?" Nữ ni áo bào xanh trong miệng tuyên bố "Chư vị ", nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn qua đạo sĩ họ Thạch.
← Ch. 0459 | Ch. 0461 → |