← Ch.1204 | Ch.1206 → |
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Đối với câu hỏi vừa rồi của Hải Yêu Hoàng, Liễu Minh cũng không trả lời.
Lúc này, màn sương đen quanh thân hắn liền tràn lên trên, hai tay hắn vang lên những tiếng nổ đùng đoàng rồi bỗng lớn hơn một vòng.
Một khắc sau, Liễu Minh liền mang theo mấy ảo ảnh bay về hướng Hải Yêu Hoàng, đồng thời tung một đấm bao phủ bởi hắc khí, mang theo vô số đạo quyền ảnh, mạnh mẽ đập về hướng y. 'Hải Yêu Hoàng' chỉ cười lạnh một tiếng, hào quang quanh thân liền sáng rực lên, trên cánh tay lập tức hiện ra một lớp vảy dày màu đỏ nhạt. Y bay lên, thân hình nhoáng một cái, đã giơ quyền đỡ lấy công kích của đối phương. Quyền vừa tung ra đã hóa thành một quyền ảnh hai màu đen xám, đánh thẳng vào quyền ảnh màu đen kia.
Hiện giờ, sau khi thân thể của Hải Yêu Hoàng dùng thuật Huyết Tế Minh Đồ thì tu vi đã đạt tới Chân Đan hậu kỳ Đại viên mãn, đồng thời sau khi Thiên Yêu Đoán Thể Thuật tu luyện tới tầng chín thì lực lượng huyết mạch Chân Long trong cơ thể y đã được kích phát hoàn toàn, tới nay thân thể y đã mạnh mẽ tới gần mức của một Thiên Tượng sơ kỳ, vậy nên công kích trực diện thế này lại chính là mong muốn của Tông Diên y.
Một tiếng 'Oanh' động trời vang lên, lan ra toàn bộ Hải Hoàng Cung!
'Hải Yêu Hoàng' hét thảm một tiếng, cánh tay vang lên những tiếng 'Rặc rặc', toàn bộ xương cốt nơi tay đã bị đánh gãy, đồng thời cả người bắn ngược lại. Bên kia, Liễu Minh cũng chỉ loạng choạng vài cái rồi đứng vững thân mình, có điều mặt ngoài cánh tay cũng hiện ra vài vết máu nhàn nhạt.
"Ngươi chỉ là một tu sĩ Chân Đan Nhân tộc mà thôi, thân thể sao có thể cường đại hơn bổn tọa được chứ?" Sau khi 'Hải Yêu Hoàng' ổn định thân mình, gương mặt y tràn ngập hoảng sợ gầm lên. Vừa dứt lời, vết thương nơi cánh tay y đã hiện ra các tia máu chằng chịt, thịt lồi nhúc nhích liên tục, đồng thời cánh tay mau chóng khôi phục lại như ban đầu.
Thấy cảnh này, Liễu Minh liền có chút kinh ngạc.
Mặc dù hắn đã sớm nghĩ rằng lúc trước Hải Yêu Hoàng không ra, trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian là có mưu đồ gì đó. Thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đối phương lại có thể đột phá tới cảnh giới Chân Đan hậu kỳ Đại viên mãn, thân thể lại mạnh mẽ đến vậy. Hắn vừa suy nghĩ, đồng thời cánh tay bị thương cũng hiện lên một màn hào quang màu trắng sữa, hào quang này đi tới đâu, vết máu liền biến mất ở đấy, trong phút chốc, cánh tay đã khôi phục lại như ban đầu.
"Thiên Yêu tinh huyết?" 'Hải Yêu Hoàng' nhìn chằm chằm vào cánh tay Liễu Minh, có chút giật mình rồi vui mừng nói.
"Tốt, tốt, thì ra ngươi chính là tiểu tử đã phá vỡ kế hoạch của chúng ta năm đó. Không nghĩ tới ta còn chưa đi tìm ngươi thì ngươi đã tự tới nạp mạng rồi. Cũng đỡ cho ta tốn thêm công sức." Thanh âm 'Hải Yêu Hoàng' bỗng biến đổi, có chút khô cứng, đồng thời trên mặt hiện lên một làn khói xám.
Vừa nghe câu nói của y, trong nội tâm Liễu Minh liền rùng mình, đồng thời cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Thế nhưng còn chưa chờ hắn kịp suy nghĩ thì bên kia, trong mắt 'Hải Yêu Hoàng' chợt hiện lên vài tia oán độc, đồng thời trên người lập tức hiện lên một màn huyết quang đỏ rực. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ cơ thể y đã hóa thành một quang đoàn chói mắt, tiếp theo gương mặt y hiện ra vẻ dữ tơn, tay vung lên, bảy cái đinh mang theo ngân quang hiện ra. Trên mỗi cái đinh đều có những phù văn huyền ảo, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
XOẸT XOẸT XOẸT!
Y không chần chờ, cắm thẳng bảy cái đinh này vào các vị trí trọng yếu nơi ngực, bụng. Sau khi những cái đinh này chui vào trong cơ thể thì hào quang trên người y lập tức sáng rực lên, khí tức trên thân cũng mạnh lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã đột phá cấp Chân Đan.
Cảm nhận được Linh áp không tầm thường do Hải Yêu Hoàng thả ra, sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, đồng thời hai tay bấm niệm pháp quyết, tế ra hai khỏa Sơn Hà Châu. Chúng lập tức nhập thành một thể rồi lớn lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã biến thành một ngọn núi màu vàng lớn hơn mười trượng.
"Đi!"
Liễu Minh ném mạnh ngọn núi kia về hướng Hải Yêu Hoàng. Ngọn núi còn chưa rơi xuống thì đã tạo ra vô số xoáy nước cực lớn, mang theo linh áp mạnh mẽ ép tới.
Lúc này, hai mắt Hải Yêu Hoàng đã hồng rực lên, trên mặt y lộ ra nét điên cuồng, y hét lớn một tiếng, màn hào quang quanh người liền ngưng tụ lại, tạo thành một ảo ảnh hình người. Ảo ảnh này toàn thân màu xám đen, bên ngoài gồ ghề, nhìn qua giống như một Khôi Lỗi sắt.
"Pháp Tướng Hư Ảnh!" Liễu Minh thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi.
Một khắc sau, ảo ảnh kia đã chậm rãi nâng tay lên, chỉ vỗ nhẹ mấy cái, một tiếng kêu trời rung đất chuyển vang lên, những xoáy nước do hai khỏa Sơn Hà Châu tạo ra lập tức bị đánh tan.
Cuộc chiến giữa Liễu Minh và Hải Yêu Hoàng gây động tĩnh quá lớn, làm cho liên minh Nhân tộc và tu sĩ Hải Hoàng Cung không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Ngay khi ảo ảnh pháp tướng sau lưng Hải Yêu Hoàng hiện ra thì một cỗ Linh áp mạnh mẽ lập tức lan ra, làm cho các tu sĩ hai bên không khỏi hít một hơi thật sâu.
Đối với các tu sĩ Thương Hải Chi Vực này thì cả đời bọn họ cũng chỉ nhìn tới tu sĩ Hóa Tinh Kỳ mà thôi, còn các tu sĩ Chân Đan thì chỉ giống như trong truyền thuyết mới có.
Cảnh tượng kinh người trước mắt đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ. Cái bọn họ cảm nhận được chỉ là một cỗ Linh áp làm cho người ta không thể thở nổi. Các tu sĩ cấp thấp toàn thân run rẩy mạnh mẽ, hầu như không có cách nào đứng vững được.
Chỉ có mấy tu sĩ Hóa Tinh kỳ thấy cảnh trước mắt thì lộ ra nét chợt hiểu.
"Tu sĩ Thiên Tượng Cảnh!"
Không biết là ai rống lên một tiếng.
Tất cả mọi người lập tức dừng công kích, lùi về hai bên, ngẩng đầu nhìn trận đại chiến quyết định sinh tử hai tộc trên không trung.
Thấy tình hình này, phe Hải Hoàng Cung cực kỳ vui mừng, còn đám người Nguyên Ma, nam tử họ Mặc lại xám ngắt, trong mắt hiện lên vài tia tuyệt vọng.
Có điều bên kia, khi Thanh Cầm nhìn hư ảnh pháp tướng vừa xuất hiện thì gương mặt liền trầm xuống, lộ ra vài nét nghi hoặc.
Đúng lúc này, Pháp Tướng Hư Ảnh do Hải Yêu Hoàng biến thành chợt gầm lên một tiếng giận dữ. Tiếp đó, hư ảnh hé miệng, hai nắm đấm khổng lồ tung ra, oanh kích vào ngọn núi đang bay tới. Ngọn núi kia va phải quyền ảnh tạo nên một tiếng vang cực lớn, lập tức đứng sững lại.
Pháp Tướng Hư Ảnh lại há miệng phun ra một cột sáng màu xám khác, đập thẳng vào đáy ngọn núi. Sau một tiếng sét rung trời, ngọn núi kia liền bị đánh lệnh đi rồi lập tức vỡ tan đi, hóa thành hai viên châu như cũ.
"Nếu như ngươi đã bức bổn tọa không tiếc nguyên khí đại thương để sử dụng bộ Pháp Thiên Đinh này thì hãy lấy Thiên Yêu tinh huyết trong người ra đền đi!" 'Hải Yêu Hoàng' nhìn Liễu Minh, dữ tợn hét lớn.
Giữa không trung, Liễu Minh nghe vậy cũng không chút kinh hoảng, tiếp tục thúc giục công pháp, hắc khí trên người bốc lên cuồn cuộn, trong khoảnh khắc đã ngưng tụ ra sáu đầu Vụ Giao và sáu đầu Vụ Hổ cực kỳ sống động. Một tràng tiếng Long Ngâm Hổ Khiếu vang lên, sáu rồng sáu hổ bay ra, tạo ra khí thế cực kỳ kinh người.
"Muốn chết!"
'Hải Yêu Hoàng' cười lạnh một tiếng, mở miệng niệm pháp quyết, Pháp Tướng Hư Ảnh cũng vung hai bàn tay lớn như hai tòa núi ra, đập mạnh xuống ảo ảnh rồng hổ.
Hai tiếng nổ lớn 'Phanh' 'Phanh' vang lên!
Không ngờ tốc độ của Pháp Tướng Hư Ảnh này lại nhanh đến vậy, chỉ sau hai ba hơi thở, đã đánh tan toàn bộ các Vụ Giao Vụ Hổ thành hắc khí.
Ngay khi Pháp Tướng muốn chui qua hắc khí để đánh tới Liễu Minh thì...
"Minh Ngục "
Liễu Minh lạnh lùng bấm pháp quyết, nói khẽ.
Một lượng lớn hắc khí từ màn sương đen vừa rồi lập tức tách ra, cuộn vào nhau rồi bao phủ lấy toàn bộ Hải Yêu Hoàng và Pháp Tướng Hư Ảnh.
Đồng thời, trên trên Hải Hoàng Cung chợt xuất hiện một quang cầu lớn chừng trăm trượng, bên ngoài còn tuôn ra vô số hắc khí.
Ngay khi mọi người còn đang trợn mắt ngạc nhiên thì một tiếng rồng ngâm khô cứng bỗng truyền ra từ trong quang cầu.
Trong Minh Ngục, 'Hải Yêu Hoàng' đã hóa thành bản thể, đó là một con Giao Long khổng lồ màu lam dài chừng mười trượng, nó quẫy mạnh đuôi, trong miệng phun ra mấy cột sáng màu lam cực lớn, đồng thời Pháp Tướng Hư Ảnh cũng liên tiếp tung các quyền đánh tan những tiểu quỷ Minh Hà đang lao đến.
Thế nhưng không lâu sau hắn liền phát hiện những tiểu quỷ Minh Hà này tuy rằng tu vi không cao, thế nhưng số lượng lại vô cùng vô tận, y vừa giết một nhóm thì nhóm khác lại sống lại, tiếp tục lao tới, đánh về phía mình.
Thấy vậy, Pháp Tướng Hư Ảnh liền gầm lên giận dữ, hào quang quanh thân sáng rực lên, mấy chục khối thiết thạch liền hiện ra, mang theo những tiếng xé gió, đập như mưa xuống đám tiểu quỷ này.
Những tiếng bạo liệt vang lên liên tiếp!
Những nơi chúng đi qua, gần trăm tiểu quỷ bị đánh tan, mà những tiểu quỷ vừa sống lại gần đó cũng biến mất.
Ngay khi trong mắt Giao Long còn hiện nét khinh thường thì những khối thiết thạch này lại giống như va phải một vật cực kỳ cứng rắn, lập tức vỡ vụn ra.
Mười hai ngọn núi màu vàng cao chừng hai ba mươi trượng hiện ra, mau chóng bay về hướng Giao Long.
Thấy vậy, sắc mặt Giao Long liền đại biến, thế nhưng khi y còn đang chưa biết phải làm gì để ngăn lại những ngọn núi kia thì một tiếng xôn xao truyền tới, mười hai con sông cũng hiện ra, điên cuồng lao tới chỗ Giao Long. Cùng lúc đó, mười hai ngọn núi kia cũng tản ra các loại hào quang màu vàng cuốn tới. Trong lúc nhất thời, Giao Long chợt thấy hành động của mình chậm đi không ít, không gian như cô đặc lại.
Một khắc sau, sau những tiếng động rung trời chuyển đất thì mười hai tòa núi lao tới, đập mạnh xuống người Giao Long làm xương cốt của y gãy nát toàn bộ.
Lúc này, nơi Giao Long bị đánh bỗng lõm vào thành một lỗ sâu, đồng thời y cảm thấy một cỗ man lực đập mạnh vào thân thể. Y gào lên một tiếng rồi bay ra ngoài, Pháp Tướng Hư Ảnh sau lưng cũng tán loạn rồi biến mất.
← Ch. 1204 | Ch. 1206 → |