← Ch.1206 | Ch.1208 → |
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Đáp ứng Như Bình đi Đại Lục
Tra tìm Truyền Tống dưới Thâm Uyên.
(tridatinh)
Sau khi Liễu Minh quét thần thức qua thì phát hiện đường hầm đằng sau bức tường đã sụp đổ hơn nửa, mà phần còn lại đã phủ đầy bụi bặm và bùn đất mất rồi.
"Trước kia nơi đây từng là một quặng mỏ dưới biển sâu, ta cần đi xuống xác minh một điều." Liễu Minh nói, đồng thời lấy ra một viên Nguyệt Quang Thạch chiếu sáng khắp động.
Càn Như Bình khẽ gật đầu, mặc dù nàng có phần hiếu kỳ tại sao Liễu Minh lại biết rõ nơi này như vậy thế nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đường vào hầm mỏ đã thay đổi nhiều so với trăm năm trước, thế nhưng bằng vào thần thức bây giờ của Liễu Minh thì cũng không có nhiều vấn đề, hắn lướt thẳng xuống vị trí hầm mỏ, Càn Như Bình theo sát phía sau.
Bỗng nhiên, khi bay tới một thông đạo thì Liễu Minh bỗng dừng lại, quan sát kỹ mọi nơi, trên mặt lộ ra một tia cổ quái.
"Làm sao vậy?" Càn Như Bình cũng dừng lại, mở miệng hỏi.
Liễu Minh không nói gì, tay khẽ động, toàn thân tỏa ra một làn khói đen, biến thành một bàn tay, đập mạnh xuống tường đá.
"Một viên đá thật đẹp! Ồ, hình như đây là Thủy Huyền Thạch?" Càn Như Bình nhìn vào viên đá màu lam lộ ra, có chút kinh ngạc nói.
Liễu Minh khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ ra chút kỳ quái.
Theo cảm nhận từ thần thức, hắn có thể thấy sâu trong hầm mỏ vẫn còn khá nhiều tinh thạch chưa khai thác, thế nhưng bây giờ tới lại thấy khu mỏ này hoang phế đã nhiều năm, không biết tại sao Hải Yêu Hoàng lại phong kín nó lại như vậy.
Lắc đầu, Liễu Minh liền ném suy nghĩ này ra sau đầu.
"Đi thôi." Liễu Minh dẫn theo Càn Như Bình tiếp tục bay xuống nơi sâu trong hầm mỏ.
Nửa canh giờ qua đi, hai người đã đi tới một chỗ nối thẳng tới quặng mỏ, có lẽ do đã xuống khá sâu trong lòng đất nên không gian chợt xuất hiện một cỗ âm khí nhàn nhạt.
"Không thể tưởng được cấm chế này vẫn còn." Ánh mắt Liễu Minh nhìn kỹ bốn phía rồi quay lại nhìn vào một chỗ trên thạch bích, thì thào nói.
Càn Như Bình nhìn theo ánh mắt Liễu Minh, thế nhưng cũng chẳng thấy gì cả.
Liễu Minh trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, vung tay lên, một đạo kiếm quang màu tím bắn ra, trảm xuống thạch bích. Thạch bích chợt nổi lên một màn hào quang màu trắng, một khắc sau liền bị Khổ Luân Kiếm chém vỡ dễ dàng, bắn ra các mảnh đá vụn, lộ ra một hang động lớn.
Trong động tràn ngập một màn sương mù trắng xóa, bên trong là một thông đạo tối om, nhìn không tới đáy.
Sương mù dần tản đi, hàn khí trong thông đạo cũng càng nồng đậm hơn làm cho Càn Như Bình cảm thấy làn da cũng đau nhức, miệng khẽ hừ một tiếng, vô thức lùi về sau một bước.
"Ở đây chính là một nơi Thâm Uyên, ta muốn vào trong điều tra một việc, muội hãy mặc cái này vào, áo này có thể tránh được thương tích do hàn khí gây ra." Liễu Minh nói rồi lấy ra áo choàng thiên biến choàng cho Càn Như Bình.
Tiếp theo, hai người tiếp tục bay vào sâu trong thông đạo. Một nén nhang sau, cuối cùng hai người cũng xuống tới đáy. Chỉ thấy trước mặt là một hồ nước cực kỳ lạnh lẽo. Bên cạnh hồ nước, cấm chế màu vàng nhạt do Hải Yêu Hoàng thiết lập vẫn còn tồn tại, lại còn mạnh mẽ hơn xưa, không biết có phải do Hải Yêu Hoàng sửa chữa không nữa.
"Như Bình, muội lui ra sau đi." Liễu Minh vung tay lên, đồng thời Khổ Luân kiếm liền hóa thành một đạo cầu vồng bắn ra, lơ lửng trước người hắn.
Càn Như Bình nghe vậy lập tức ngoan ngoãn lùi về sau lưng Liễu Minh.
Hai tay Liễu Minh đánh ra từng đạo kiếm quyết, Khổ Luân Kiếm tỏa ra hào quang chói lọi, biến thành một thanh cự kiếm màu tím dài hơn mười trượng, toàn thân lấp lánh những tia hồ quang điện, mau chóng biến thành một thanh Lôi Điện Kiếm uy lực cực lớn. Tiếp đó, Liễu Minh lại đánh ra một đạo pháp quyết, cự kiếm liền mang theo khí thế dời non lấp biển chém xuống một nơi trên hồ nước.
Một tiếng nổ 'Oanh' cực lớn vang lên, không gian nơi đó vặn vẹo mấy cái rồi hiện ra một màn sáng màu bạc.
Xoẹt!
Cự kiếm màu tím lại cắt nhẹ thêm một cái, màn sáng lúc nãy bị tổn thương đã yếu ớt vô cùng, lập tức rách ra một lỗ hổng cực lớn, lộ ra một vết nứt không gian đen ngòm.
"Đi!"
Liễu Minh khẽ vẫy tay thu lại Khổ Luân Kiếm, tay kia kéo Càn Như Bình, thả người bay vào trong vết nứt không gian.
Lúc này, trước mắt hai người là một thế giới hoang vu tối tăm mờ mịt.
"Đây chính là Thâm Uyên mà Minh ca nói sao?" Càn Như Bình tò mò nhìn xung quanh, dù sao thì đã có Liễu Minh ở bên cạnh nên nàng cũng không lo gặp nguy hiểm.
"Đúng vậy. Nếu như ta không nhầm thì không gian này có lẽ gần với Cửu U Minh Giới. Còn nữa, ở nơi này muội đừng bao giờ cởi áo choàng này ra. Nghiệt khí nơi này có thể làm suy giảm pháp lực của các tu sĩ cấp thấp." Liễu Minh mở miệng nhắc nhở.
Càn Như Bình nghe vậy thì giật mình, vội vàng gật đầu.
"Minh ca, chúng ta tới đây làm gì?" Càn Như Bình nghĩ một chút rồi hỏi.
"Lát nữa muội sẽ biết." Liễu Minh nói rồi đưa Càn Như Bình bay theo một hướng khác.
Mấy năm nay, Thâm Uyên này hầu như chẳng thay đổi chút nào, thỉnh thoảng gặp mấy đàn Nghiệt thú nhỏ, nhưng nhìn thấy tu vi hiện tại của Liễu Minh, bọn chúng liền mau chóng thoát đi.
Một canh giờ sau, hai người đã bay tới trước một ngọn núi đổ nát. Phía trước còn có một khu rừng đá xiêu vẹo, chính là nơi đã phong ấn đầu của cự ma năm đó.
Quay lại nơi này làm trong lòng Liễu Minh lại nhớ về một ít hồi ức năm đó, khẽ thở dài một tiếng. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn lại nhìn vào một nơi bên trên rừng đá, chỉ thấy một khoảng không gian tối tăm, chẳng có chút gì khác thường cả. Khe hở không gian trước kia đã biến mất.
Tuy rằng đã đoán trước kết quả, thế nhưng thấy cảnh này, Liễu Minh vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Hắn tới đây không phải để nhớ về cảnh cũ mà chỉ để tìm đường về đại lục Trung Thiên mà thôi, có điều phương pháp năm đó đã không thực hiện được nữa.
Càn Như Bình thấy Liễu Minh lộ ra chút thất vọng thì không hỏi thêm gì nữa.
Liễu Minh thở dài, bay xuống rừng đá, Càn Như Bình một cái rồi không giấu diếm mà kể hết chuyện truyền tống tới đại lục Trung Thiên năm đó cho nàng một lần. Đây là lần đầu tiên Càn Như Bình nghe về kỳ ngộ này của hắn, có chút giật mình xen lẫn vài tia lo lắng.
"Minh ca muốn quay lại đại lục Trung Thiên sao?" Càn Như Bình hỏi.
"Ừ, tài nguyên tu luyện ở Thương Hải Chi Vực này quá thiếu thốn, một thời gian nữa ta lại trùng kích bình cảnh Thiên Tượng, đương nhiên phải nghĩ cách trở về." Liễu Minh nói.
Còn về việc Minh Trùng xâm lấn thì trong lòng Liễu Minh cũng chẳng lo lắng lắm. Đại lục Trung Thiên vốn là khởi nguyên của Nhân tộc, thực lực sâu không thể tưởng được. Chỉ cần bản thể Minh Mẫu không vượt qua giới diện thì cũng không thể dễ dàng bị hủy bởi đàn Minh Trùng đó được.
"Nếu là như vậy, muội cũng muốn đi!" Càn Như Bình trầm mặc một lát, kiên định nói.
Nghe vậy, Liễu Minh có chút giật mình rồi trầm ngâm một lát. Càn Như Bình có thiên phú về mặt trận pháp như vậy, nếu ở lại Thương Hải Chi Vực thì quả là có chút đáng tiếc.
"Minh ca, lúc trước chúng ta đánh cuộc, nếu như muội có thể phá đại trận Cửu Chân Niết Long của Hải Hoàng Cung thì ca phải đáp ứng muội một điều kiện. Bây giờ ca hãy đưa muội cùng đi đại lục Trung Thiên để thực hiện ước định có được không?" Càn Như Bình thấy thần sắc của Liễu Minh thì cong môi, kéo một góc áo của hắn nói.
"Được rồi, xem ra ta không đáp ứng cũng không được." Liễu Minh thấy động tác ngây thơ của Càn Như Bình thì định giơ tay xoa đầu nàng như trước, thế nhưng vừa vươn tay ra thì chợt phát hiện nàng đã trở thành một cô gái kiều mị chỉ thấp hơn mình một ít thì lại rút cánh tay lại.
"Tốt quá, muội biết Minh ca đối với muội tốt nhất mà!" Càn Như Bình nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, nắm chặt lấy cánh tay Liễu Minh đang định rút về, cười nói.
Liễu Minh ho khan một tiếng, thu tay lại, để Càn Như Bình đứng sau lưng hắn. Tiếp đó hắn vung tay lên, lấy ra bình ngọc chứa tinh phách của Tông Diên. Bởi khe hở không gian nơi này đã biến mất, nên nếu hắn muốn trở về đại lục Trung Thiên thì chỉ còn cách hỏi tên Thiết Yêu này mà thôi.
Hắn xé miếng phù dán trên miệng bình, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, một đoàn khí đen từ bên trong bay ra, bên trong là tinh phách của Thiết Yêu Tông Diên.
Vừa thấy Liễu Minh, tinh phách Tông Diên có chút nịnh nọt gật đầu một cái, mắt nhìn ra xung quanh, trong mắt hiện lên chút dị sắc.
"Ngươi biết nơi này?" Mặc dù thần sắc Tông Diên chỉ thay đổi một chút thế nhưng vẫn bị Liễu Minh phát hiện ra, lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy, trước kia tên Giao Long kia có dẫn ta tới một lần." Tông Diên giật mình, gấp gáp nói.
"Không sao. Ta có chuyện khác muốn hỏi ngươi. Ngươi thân là một trong số đại yêu Thiên Tượng nơi Nam Man đại lục Trung Thiên, sao lại đến nông nỗi này?" Liễu Minh chậm rãi hỏi.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng. Lúc trước, sau khi các hạ lấy Thiên Yêu tinh huyết đi, người của Thiên Yêu Cốc bỗng tấn công Nam Man. Trong một trận tranh đấu, ta bị bọn họ phá hủy thân thể, chỉ còn tinh phách may mắn trốn thoát, lại còn bị tên Giao Long kia cướp đi cùng với vài bảo vật khác, mới rơi vào tình trạng yêu không ra yêu, quỷ không ra quỷ thế này." Tông Diên có chút thê lương nói.
"Vậy tại sao ngươi lại tới Thương Hải Chi Vực này?" Liễu Minh vẫn lạnh lùng hỏi.
"Rất lâu trước kia, ở trong một nơi sâu trong Nam Man, ta vô tình phát hiện ra một Truyền Tống Trận cổ, lúc đó cũng không để ý lắm. Sau đó ta bị tên Giao Long kia ép, đành phải thử một lần. Không nghĩ tới lại truyền tống tới nơi này." Thấy ngữ khí bất thiện của Liễu Minh, Tông Diên vội vàng trả lời.
"Truyền Tống Trận? Ở đâu?" Liễu Minh nghe vậy cực kỳ vui mừng, vội vàng hỏi.
"Chuyện này... tại hạ có thể nói cho đạo hữu. Thế nhưng mong đạo hữu hãy lấy tâm ma ra thề, cam đoan sau đó tha cho ta một mạng, thế có được không?" Tông Duyên chần chờ một chút rồi chậm rãi đề nghị.
"Hừ, bây giờ ngươi có tư cách giao dịch với ta sao? Nếu như ta dùng thuật sưu hồn thì cũng vẫn biết rõ những chuyện này. Không tin ngươi có thể thử một chút." Liễu Minh lạnh lùng cười nói.
← Ch. 1206 | Ch. 1208 → |