← Ch.1327 | Ch.1329 → |
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
"Động Thiên Pháp bảo... Không thể tưởng được người này còn có tới hai kiện Động Thiên Pháp Bảo cấp bậc không thấp nữa, lại còn có một tên gia hỏa u hồn đi theo... Thật là có chút kỳ quái..." Thiếu nữ áo đen lẩm bẩm nói.
Dường như những chuyện xảy ra trong khi hôn mê bị Ma Thiên điều khiển, nàng đều nhớ rõ.
Sau khi nói như vậy, thiếu nữ áo đen liền vung tay trái, bên trên vẫn còn đeo chiếc nhẫn, thế nhưng màu bảo thạch xanh lá đã biến mất.
"Cũng may mà ta có chiếc Hồn Thương Cổ Giới mà mẫu thân đưa, nếu không còn không biết phải hôn mê tới lúc nào nữa..." Trong mắt thiếu nữ áo đen hiện ra chút khác thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Nàng đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Trong không gian động thiên của Sơn Hà Châu, ngoài một ngọn núi khổng lồ màu vàng cao ngất và một dòng sông rộng, nước đen thui nằm nơi chân núi đang chậm rãi chảy xuôi thì khắp nơi được bao phủ bởi một màn sương mù màu vàng đất và hơi nước đen ngòm không ngừng bốc lên. Chỉ có vậy mà chẳng hiểu tại sao, thiếu nữ lại thấy không gian này dường như ẩn chứa một luồng năng lượng kinh khủng, chẳng qua là khí tức loại năng lượng này còn hơi yếu ớt mà thôi.
Tuy rằng không gian trong Sơn Hà Châu chỉ có mấy chục thước, còn kém nhiều Hồn Thiên Bia, thế nhưng động thiên trong Sơn Hà Châu lại tràn ngập sức sống, không chút nào giống với không gian hai màu đen trắng của Hồn Thiên Bia.
"Nhìn qua thì đẳng cấp không cao, thế nhưng lại có hai loại thuộc tính bất đồng, hơn nữa khí hậu lại dung hòa với nhau, sau này khi thăng cấp chắc chắn sẽ rất rộng lớn..." Thiếu nữ áo đen lầm bầm một hồi, dường như hiểu rất rõ về Động Thiên Pháp Bảo vậy.
Nhìn một lúc, thiếu nữ áo đen cũng không có ý phá vỡ không gian trong Sơn Hà Châu mà khẽ động thân hình, lại bay về nơi vừa nãy rồi nằm xuống, thu liễm hoàn toàn khí tức trên thân, trở nên giống hệt như lúc hôn mê.
Nơi này là bên trong động thiên của Sơn Hà Châu nên nếu không có chủ nhân Pháp bảo chủ động mở không gian thì người bên trong trừ khi có năng lực phá hủy không gian động thiên, nếu không đừng hòng chạy thoát.
Thiếu nữ áo đen hiểu rõ chuyện này, cũng biết rằng bằng tu vi Thiên Tượng cảnh sơ kỳ của mình thì không có khả năng phá nát Động Thiên Pháp Bảo, vậy nên cơ hội duy nhất để chạy thoát chính là chờ khi Liễu Minh đưa nàng ra khỏi không gian, lúc đó sẽ tìm cách sau.
Cùng lúc đó, trong Ma Uyên, tại một hạp cốc cách chỗ Liễu Minh rất xa đang truyền ra những âm thanh gào thét của Ma thú và tiếng pháp lực va chạm kịch liệt với nhau, thỉnh thoảng còn có từng màn hào quang màu đen bắn ra.
Một lát sau, theo một tiếng rú thảm, một tiếng nổ mạnh vang lên. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh khổng lồ bị đánh bay ra, đâm mạnh vào vách núi đá. Đó là một đầu quái thú lớn hơn mười trượng, nhìn qua thấy giống một con cự mãng, nhưng sau lưng lại có một đôi cánh dơi màu máu, nơi miệng có một hàm răng sắc nhọn, thỉnh thoảng còn tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run. Có điều bây giờ, đầu quái thú này đã không còn hình tượng hung mãnh như ban đầu nữa. Bởi trên cổ của nó có một vết thương cực lớn, gần như đã chặt đứt cổ, máu tươi đang không ngừng trào ra làm cho nó hít vào thì nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu cả.
Đột nhiên, từ trong hạp cốc, một người trung niên mặc áo bào vàng bay ra, dừng lại bên cạnh cự thú, chính là Âu Dương Minh. Y cũng không nhìn cự thú bên cạnh mà đưa mắt quan sát xung quanh, thở dài một tiếng.
"Không ngờ sau khi tiến vào bí cảnh, nhóm sẽ bị tách ra truyền tống..." Âu Dương Minh thì thào nói.
Một khi tách ra, vậy thì bí cảnh Ma Uyên này lớn tới vậy, sao nói gặp là gặp được chứ?
Y trầm ngâm một lát, lật tay lấy ra một tấm da thú màu xanh, bên trên vẽ mấy đường đơn giản màu đen mô tả đại khái bản đồ Ma Uyên, tại vị trí trung tâm, còn đánh dấu thật đậm bằng bút đỏ.
"Một người thì một người! Cũng may mà Thanh Linh tiền bối đã nói cho ta vị trí của Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn..." Âu Dương Minh nói tiếp.
Tiếp đó, y thu lại bản đồ, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo độn quang màu xám, bay về vị trí đánh dấu đỏ.
...
Tại một sơn cốc khác, lúc này có mười tên Ma Nhân áo tím đang đứng, chính là những người của Trung ương Hoàng triều. Có lẽ bọn họ đã thi triển một bí thuật kết nối pháp lực nào đấy, vậy nên sau khi truyền tống vào Ma Uyên mới không bị phân tán.
Đại hán khôi ngô cầm đầu nói chuyện với thiếu phụ che mặt bên cạnh một lát rồi thân hình thiếu phụ liền nhoáng lên một cái, đứng sang hướng khác, đồng thời tám tên Ma Nhân Thiên Tượng liền đi tới vây quanh đại hán khôi ngô kia, xếp thành một vòng tròn, khoanh chân ngồi xuống.
Mỗi người cầm một chiếc cờ lệnh trong tay, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Từ trên cây cờ lệnh liền bắn ra một tia sáng tím, từ từ ngưng tụ thành một pháp trận lớn hơn mười trượng.
Đại hán khôi ngô thấy vậy liền giơ tay áo lên, một tia sáng đen liền hiện ra, chui vào trong pháp trận, nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là một chiếc chìa khóa Ma Uyên. Bên kia, thiếu phụ áo đen cũng lật tay lấy ra một chiếc chìa khóa khác, ném vào trong pháp trận. Trận pháp này nhìn qua khá giống với pháp trận bói toán của Ma Thiên, nhưng huyền ảo hơn nhiều.
Dưới sự bao phủ của trận pháp, hai chiếc chìa khóa Ma Uyên liền phát ra những âm thanh vù vù, đồng thời dần dần hiện ra một màn kim quang chói mắt. Tiếp đó, đại hán khôi ngô lại lẩm bẩm rồi khẽ vẫy tay lấy ra một cái mâm tròn màu vàng kim. Mâm tròn chỉ nhoáng lên một cái đã xuất hiện bên trên pháp trận, đồng thời từ từ sát nhập vào bên trong, hóa thành vô số phù văn màu vàng, chìm vào trong chìa khóa Ma Uyên. Hai chiếc chìa khóa liền sáng rực lên, hóa thành hai đầu Giao Long nhỏ màu đen, đang không ngừng chuyển động trong pháp trận.
Lúc này, đại hán khôi ngô nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm từng tràng chú ngữ. Một lát sau, y chậm rãi mở mắt, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Pháp trận màu tím liền tan đi, đám phù văn màu vàng lại hiện ra, ngưng tụ thành một mâm tròn màu vàng. Trong đó còn có một chiếc chìa khóa Ma Uyên bay vào trong.
Tám tên Ma Nhân Thiên Tượng đứng lên, thu lại đám cờ lệnh màu tím rồi dẹp sang một bên.
"Thế nào rồi?" Thiếu phụ áo đen phất tay thu lại mấy chiếc chìa khóa Ma Uyên, mở miệng nói.
"Thời gian tháp Ma Uyên mở ta đã cảm ứng được, chừng khoảng sáu tháng nữa." Đại hán khôi ngô mở mắt nói.
"Sáu tháng... Thời gian này có lẽ cũng đủ để chúng ta thăm dò thêm mấy di tích nữa." Thiếu phụ che mặt chậm rãi gật đầu nói.
"Nói thì nói vậy, nhưng mục đích lần này của chúng ta chủ yếu vẫn là tháp Ma Uyên, những chuyện khác đều xếp sau cả." Đại hán khôi ngô nói.
"Điều này ta hiểu." Thiếu phụ áo đen nói.
"Vậy thì việc này đừng chậm trễ nữa, chúng ta hãy bắt đầu khởi hành đi." Đại hán khôi ngô nói xong liền quay lại, định lên đường đi tiếp.
"Khôi Triệu Trưởng lão, chờ một chút." Thiếu phụ che mặt có chút do dự nhưng vẫn nói.
Đại hán khôi ngô nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn qua, nhíu mày hỏi: "Ngọc Phách Trưởng lão, có chuyện gì?"
"Lúc trước ở ngoài bí cảnh, tuy rằng Liễu Tung Dương đã phủ nhận việc bắt công chúa, thế nhưng càng nghĩ ta càng cảm thấy lời của lão hồ ly này khó có thể tin. Nêu nếu như công chúa thực sự ở trong tay bọn họ, vậy thì lúc này rất có thể đã bị bọn họ đưa vào bí cảnh rồi." Thiếu phụ che mặt nói.
"Ý của ngươi là..." Đại hán khôi ngô nghe vậy thì dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hơi đổi.
"Không sai, Long gia, Cao Hách gia, Khổng Tường gia có lẽ còn chưa biết. Thế nhưng Liễu gia thì chắc chắn biết chuyện tháp Ma Uyên sắp mở. Vậy nên mục đích của việc bọn họ bắt công chúa rất đơn giản, chính là đợi tới khi tháp Ma Uyên mở ra sẽ lấy công chúa ra để uy hiếp chúng ta, làm chúng ta sợ ném chuột vỡ bình." Trong mắt thiếu phụ che mặt hiện lên một tia sáng lạnh, nghiến răng nói.
"Ngươi phân tích cũng có lý, tám phần là vậy. Thế nhưng ta nghe nói lần này Ma Hoàng đã phân phó chúng ta lần này lấy hành trình trong Ma Uyên làm chủ, tới lúc đó vạn nhất không được thì có thể hy sinh công chúa." Đại hán khôi ngô khẽ gật đầu, nhưng lập tức nghĩ tới chuyện gì, lạnh lùng nói.
Thiếu phụ che mặt nghe vậy thì nhíu mi, một lát sau mới mở miệng nói: "Mặc dù Ma Hoàng đại nhân đã phân phó như vậy, thế nhưng chuyện y sủng ái công chúa như thế nào chắc Khôi Triệu trưởng lão cũng biết. Nên nếu Ma Hoàng biết chúng ta không cứu nàng, chỉ sợ sẽ có phần oán hận."
Đại hán khôi ngô nghe tới đây thì hơi biến sắc.
"Vậy không biết Ngọc Phách Trưởng lão có cách gì hay hơn không?" Đại hán khôi ngô trầm ngâm một lát rồi mới nói.
"Theo ta thấy, việc Liễu gia đưa công chúa điện hạ vào bí cảnh Ma Uyên chính là một cơ hội cho chúng ta cứu nàng. Lần này Liễu gia chỉ có năm người tiến vào bí cảnh, vậy nên dù bọn họ có giấu diếm lực lượng thì chúng ta vẫn mạnh hơn một chút. Thế nên trước khi tháp Ma Uyên mở ra, chúng ta sẽ tiên hạ thủ vi cường." Trong mắt thiếu phụ che mặt hiện lên nét tàn khốc, chậm rãi nói.
Đại hán khôi ngô nghe lời này thì có chút chần chừ suy nghĩ. Một lát sau, y mới mở miệng nói:
"Chuyện này can hệ khá lớn, dù thực lực của Liễu gia có yếu hơn một chút so với chúng ta nhưng cũng không chắc chắn có thể cứu được công chúa. Hơn nữa chuyện công chúa có ở trong bí cảnh không chúng ta cũng không biết. Vậy nên nếu thay đổi kế hoạch mà làm thất bại hành động này thì sẽ vô cùng phiền toái."
"Khôi Triệu Trưởng lão không cần phải lo lắng, công pháp mà công chúa tu luyện là Ngũ Cực Huyễn Ma công của ta. Vậy nên nếu gặp phải người của Liễu gia thì ta sẽ lập trận pháp Ngũ Cực, nhằm dò xét sự tồn tại của nàng. Nếu như thấy công chúa, chúng ta lại thương lượng xem có nên động thủ không cũng chưa muộn." Thiếu phụ che mặt chậm rãi nói.
"Vậy được rồi, chúng ta sẽ làm theo ý người." Đại hán khôi ngô nghe vậy thì miễn cưỡng gật đầu nói.
Hai người thương lượng một lát rồi dẫn tám tên Ma Nhân Thiên Tượng bay vội về phía xa.
...
Tại một thung lũng cách đám người Trung ương Hoàng tộc mười mấy vạn dặm, Liễu Tung Dương, trưởng lão Thông Huyền của Liễu gia đang dẫn theo bốn tên Thiên Tượng khác lẳng lặng đứng, dường như đang chờ điều gì đó.
Xung quanh đám người là hơn trăm thi thể ma lang màu xám, tất cả đều rách ngực vỡ bụng, không khí tràn ngập một mùi tanh nồng, thế nhưng những người Liễu gia dường như hoàn toàn không cảm nhận được.
Thời gian trôi qua, đã hơn nửa ngày, trên bầu trời mới hiện ra một điểm huyết quang. Sau hai ba nhịp thở, màn huyết quang đã bay trời gần thung lũng, chính là một chiếc phi chu màu máu hình giọt nước cao cỡ vài trượng. Hai bên là hai hàng chèo, mỗi khi chúng nhẹ nhàng huy động thì phi chu lại bay về phía trước vài dặm.
← Ch. 1327 | Ch. 1329 → |